Top 10 bài tản văn hay về kỷ niệm thanh xuân đáng nhớ
Nội dung bài viết
1. Thuở ấy
Buổi chiều ấy, mưa đến rồi đi vội vã, chỉ để lại tiếng rơi tí tách trên mái hiên và hơi ẩm lan tỏa khắp sân. Tôi ngồi cạnh ông bà, lắng nghe từng tiếng mưa rơi, cảm nhận hương mưa nhẹ nhàng như một sự an yên lạ kỳ. Thời gian trôi qua như những hạt mưa rơi xuống cánh hoa sắp tàn, ông bà vẫn lặng lẽ ngắm nhìn cuộc sống, nhưng chiều hôm ấy lại khác. Đó là lần đầu tiên tôi nghe bà kể về thanh xuân của mình. Ông bà tôi lớn lên trong thời kỳ kháng chiến chống Pháp, ông là người lính áo vải, bà là cô thanh niên xung phong. Mối tình của họ, như một bông hoa dại giữa chiến tranh khốc liệt, được nuôi dưỡng và lớn lên qua những năm tháng gian khó. Bà kể rằng hồi đó chẳng biết yêu là gì, chỉ biết khi gặp ông, bà tự dưng ngượng ngùng, tim đập rộn ràng như những quả bom nổ xung quanh. Ông thì ngày nào cũng ghé qua chỉ để nhìn bà một lát, chỉ để vẫy tay hay đưa cho bà một viên kẹo đã chảy nước. Và thế là, tình yêu ấy lớn dần lên trong lòng họ, một tình yêu giản dị, không bị chi phối bởi bất kỳ điều gì, chỉ đơn giản là trái tim chân thành, đong đầy yêu thương. Bà bảo đó chính là thanh xuân của họ.
Thanh xuân của ông bà tôi, là ánh nắng ấm áp trong ký ức của tôi. Nhưng thanh xuân của tôi lại khác, không phải là tình yêu đầu đời hay những ánh mắt trao nhau lén lút, mà là những trận cười nắc nẻ với bạn bè, là những lần giả ốm để trốn kiểm tra, những miếng xoài vơi dần trong giờ học toán, những chiếc phao giấy vụng về trong các kỳ thi. Thanh xuân của tôi là những khoảnh khắc chiến thắng nho nhỏ, là khi tôi mỉm cười nhận được bằng khen lồng kính... Đó còn là những giọt nước mắt, cả hạnh phúc và tiếc nuối, nhưng tất cả đều là những khoảnh khắc không thể quên.
Thanh xuân của mỗi người là khác nhau, chẳng thể nào định nghĩa được nó là gì, nhưng chắc chắn, đó là thời khắc mọi cảm xúc đều vẹn nguyên, là lúc sự ngây thơ và trưởng thành hòa quyện, những nỗi buồn cũng đong đầy niềm vui. Dù thanh xuân qua đi, nhưng nó sẽ mãi in sâu trong tâm hồn, như những ký ức ngọt ngào khó phai mờ. Có những lần, nếu không có những nỗi đau, những thử thách, có lẽ tôi đã chẳng trưởng thành như bây giờ.
Thanh xuân có thể qua đi, nhưng nó không mất đi, vì ta luôn có thể sống lại trong ký ức mỗi khi nhớ về những ngày xưa ấy. Và dù thời gian có trôi đi, thanh xuân vẫn sẽ luôn tồn tại trong mỗi chúng ta, bất cứ khi nào ta cần.
Như Phan


2. Đó là câu chuyện tình cảm của tôi, còn bạn thì sao?
Ai đã từng hỏi tôi rằng, khoảnh khắc nào là đẹp nhất trong cuộc đời? Và tôi tin chắc rằng, đó chính là thanh xuân. Thời gian ấy đẹp đẽ, ngây thơ, mang theo những kỷ niệm tươi vui và đôi khi là những giọt nước mắt tiếc nuối. Nhưng có lẽ, sâu sắc nhất đối với tôi không phải là những lần trốn học, nghịch ngợm với bạn bè, mà chính là câu chuyện tình yêu.
Thanh xuân ngây thơ ấy, là những ngày rong ruổi trên chiếc xe đạp cũ cùng đám bạn, những trận cười giòn tan vang vọng trong không gian tĩnh lặng của làng quê. Gió rít qua từng cánh đồng lúa, mang theo hương thơm ngọt ngào của mùa màng. Thoáng chốc, tôi chỉ nghĩ thanh xuân là những phút giây hạnh phúc giản dị, không ngờ, nó còn chứa đựng những giọt nước mắt, những nỗi buồn và câu chuyện tình cảm lặng lẽ đi theo suốt cuộc đời.
Chúng tôi gặp nhau thật tình cờ, như hai người lạ chạm mặt nhau trong một dòng người vội vã, chỉ có vài giây nhìn thoáng qua mà chẳng ai nhớ mặt. Ai ngờ, sau này, chúng tôi lại có duyên gặp lại, trở thành bạn bè, rồi thành những người thân thuộc trong cuộc đời nhau.
Bước vào ngôi trường mới, tôi gặp cậu. Cậu lúc ấy đang trong một mối tình ngọt ngào, còn tôi thì chỉ đang mơ màng về ai đó. Chúng tôi chỉ trò chuyện như những người bạn bình thường, đi học chung, đôi khi cậu mua cho tôi những viên kẹo nhỏ xinh. Nhưng chẳng ai biết rằng, chuyện tình đẹp của cậu ấy rồi cũng đến hồi kết, kết thúc bằng những giọt nước mắt mặn chát, những lời nói chưa kịp thốt ra.
Chúng tôi đã có một năm đầu đầy ắp kỷ niệm bên nhau, chỉ là bạn bè. Nhưng khi bước vào năm thứ hai, mọi thứ đã thay đổi. Tôi và cậu bắt đầu có những ánh mắt, những nụ cười trao nhau mỗi lần đi chung. Ánh mặt trời chiếu nhẹ trên khuôn mặt cậu, nhưng ánh sáng ấy lại mờ nhạt so với nụ cười của cậu. Tôi nhận ra, tôi đã quên người cũ, chỉ còn lại hình bóng cậu trong tim tôi.
Những ngày dài trôi qua, tôi vẫn âm thầm yêu cậu, nhìn cậu từ xa, mơ về những khoảnh khắc ngọt ngào ấy. Nhưng tại sao tôi lại cách xa cậu? Bởi vì tôi cảm giác, dù cậu ở ngay bên cạnh, tôi cũng không thể chạm vào được. Đám bạn của cậu nói rằng cậu đã thích một người khác, và tôi chỉ mỉm cười nghe họ kể, tưởng tượng về người đó trong đầu. Cuối cùng, tôi dần dần cách xa cậu, càng ngày càng xa hơn.
Chắc chắn tôi sẽ không thể quên tình yêu đầu đời ấy, cái rung động vừa đẹp đẽ, vừa đau đớn, sẽ theo tôi suốt cuộc đời. Tình yêu thanh xuân như một chiếc chìa khóa nhỏ, mở ra cánh cửa của một con đường đẹp, nhưng cũng đầy những trái đắng. Tôi đã gặp cậu trong những tháng ngày tươi đẹp nhất, nơi mà cảm xúc là một vườn hoa tươi sáng, nhưng cũng không thiếu những nỗi đau, những vết sẹo mà tôi không bao giờ có thể xóa nhòa.
Đó là câu chuyện tình cảm của tôi, còn bạn thì sao?
Duong Ngoc Anh


3. Gửi lời chào đến tuổi thanh xuân tươi đẹp của chúng ta!
Ai đó đã từng nói: "Thanh xuân như một cơn mưa rào, dù có bị cảm lạnh vì tắm mưa, ta vẫn luôn ao ước được đắm mình trong cơn mưa ấy một lần nữa." Quả thật, tuổi trẻ là khoảng thời gian tươi đẹp nhất trong cuộc đời. Đó là khi chúng ta thỏa sức theo đuổi đam mê, sống trọn vẹn với khát khao, sáng tạo không ngừng, năng động, và không bao giờ ngừng cố gắng. Thanh xuân là kho tàng chứa đựng những kỷ niệm đẹp, cũng là nơi lưu giữ những nỗi đau, những vết thương trong lòng, những điều đã qua nhưng vẫn in sâu trong tâm trí mỗi người. Tất cả chúng ta, ai rồi cũng sẽ trải qua những tháng ngày ngọt ngào, nhưng cũng không thiếu những cay đắng của tuổi trẻ – đó là món quà vô giá mà cuộc sống dành tặng.
Thời gian không ngừng trôi, vòng tuần hoàn của nó cứ mãi tiếp diễn mà chẳng ai có thể ngừng lại hay thay đổi. Con người dù nhỏ bé đến đâu, dù có trong sáng đến đâu thì cũng không thể tránh khỏi quy luật của cuộc sống. Dù có bao nhiêu sự yêu thương từ gia đình, bao nhiêu sự che chở từ những người thân yêu, cuối cùng mỗi chúng ta cũng phải đối mặt với thực tế, bước vào đời và trưởng thành. Và, thanh xuân chính là những bước đi đầu tiên trong hành trình ấy.
Mỗi người sinh ra đều là một bản thể riêng biệt, và ai cũng sẽ có một câu chuyện tuổi trẻ của riêng mình. Có người tìm thấy hạnh phúc khi đi đúng con đường của mình, nhưng cũng có người phải sống trong tiếc nuối vì đã lãng phí đi những năm tháng thanh xuân tươi đẹp. Nhưng đừng buồn, vì đó chính là bản chất của tuổi trẻ. Đừng thất vọng nếu bạn cảm thấy mình chưa cố gắng hết sức, nếu bạn đã bỏ cuộc trước những giấc mơ chỉ vì sợ thất bại. Hãy cảm ơn tuổi trẻ vì nó đã dạy bạn trưởng thành qua từng mất mát, từng bài học quý giá, để bạn không còn mắc phải những sai lầm trong cuộc sống.
Khi lần đầu bước ra thế giới, ta sẽ vấp ngã, nhưng quan trọng không phải là mọi người nghĩ gì về ta, mà là ta có đủ can đảm để đứng lên và tiếp tục bước đi hay không. Tuổi trẻ được phép sai lầm, nhưng không thể sai mãi. Cơ hội không bao giờ chờ đợi ai, và ta chỉ có thể đi đến những con đường mới khi không còn sợ hãi. Thanh xuân là lúc những khát vọng, đam mê được ươm mầm, cũng là khi ta mạnh mẽ chiến đấu với mọi thử thách. Để rồi sau này, khi ngoảnh lại, ta sẽ không còn thấy tiếc nuối, chỉ còn là những xúc cảm đẹp đẽ, những kỷ niệm ngọt ngào của một thời đã qua.
Thanh xuân đến thật bất ngờ, và cũng nhanh chóng vội vã trôi đi như những làn gió tháng chín. Cuộc đời không thể tắm hai lần trong một dòng sông. Vậy tại sao chúng ta không sống thật sâu, thật trọn vẹn với nó, như chính tên gọi thanh xuân đầy tươi đẹp của nó?
Tác giả: Love cà phê sữa


4. Thanh xuân ấy, chúng ta đã yêu nhau
Chúng ta, như những con thiêu thân, lao vào tình yêu mà không màng đến hậu quả.
Tôi, một người ít nói, không dám hứa với em về chữ “sau này”. Không phải vì tôi không thể, mà là vì tôi sợ cái “sau này” sẽ không còn là chúng ta nữa. Tôi sợ, khi tôi không chắc chắn về những điều sẽ làm được, tôi sợ phải hứa rồi lại thất hứa, nên tôi chỉ im lặng, chẳng nói gì nhiều.
Tôi và em như hai hành khách trên chuyến tàu mang tên thanh xuân. Chúng ta gặp nhau, trao nhau niềm tin và tình yêu, rồi tình yêu đến thật bất ngờ, cũng rời đi nhanh chóng. Người ta thường nói thanh xuân rất ngắn, và tôi cũng tin vậy. Một đời người, thật ra cũng không dài.
Chúng ta đến với nhau vì yêu, rồi lại vì yêu mà bỏ lỡ nhau.
Cùng nhau vượt qua bao giông bão, nhưng lại không thể nắm tay nhau trong những ngày nắng ấm. Tôi gặp em, như một bức tranh xám được tô điểm thêm cầu vồng, đẹp đến vô cùng. Tôi yêu em, chẳng vì lý do nào cả, chỉ đơn giản là yêu em, trọn vẹn từ chữ yêu.
Em thật xinh đẹp, nhưng giờ đây em chẳng còn là của tôi nữa. Vào một ngày đầy nắng, em đã buông tay. Tôi chưa bao giờ tin vào duyên phận, nhưng có lẽ, đó chính là duyên số, tôi đã sai, và tôi đã mất em.
Cơ hội chỉ đến một lần, và tôi thật ngốc khi không nhận ra rằng đó là lần cuối tôi có thể bên em. Tình yêu đẹp khi đến từ cả hai phía, nhưng khi chỉ còn một người yêu, lại là một câu chuyện đầy đau đớn. Đau lòng nhất là khi phải nói hai chữ “đã từng” khi nhắc đến thanh xuân.
Tôi nhớ em của những ngày xưa ấy, tôi nhớ tôi của những ngày non nớt. Hạnh phúc thật mong manh, chỉ cần một sơ hở nhỏ, tất cả sẽ tan biến.
Trái tim tôi như vỡ vụn,
Thì ra tôi đã yêu em nhiều như thế,
Thì ra em đau lòng nhiều như thế,
Thì ra tôi đã ngây ngô như thế,
Thì ra em đã mệt mỏi đến vậy.
Tôi sợ một ngày em chán tôi và rời xa, khi tôi đang yêu em hơn bao giờ hết.
“Vì anh không biết kiếp sau có gặp lại em không, nên kiếp này anh phải nỗ lực thật nhiều…”
Ở thời khắc đẹp nhất của thanh xuân, tôi đã để mất em, vào lúc tôi không ngờ đến nhất.
Vì yêu, ta chẳng bận tâm đến những gì xung quanh.
Vì yêu, ta bận lòng đến từng phút giây.
Kỷ niệm, đối với tôi, như một bộ phim buồn. Thanh xuân đẹp biết bao vì có em ở bên. Gặp em, với tôi, là điều may mắn nhất. Cũng như lời của Hà Dĩ Thâm: “Kể từ khi có em, tất cả những người khác đều là tạm bợ.” Anh không muốn tạm bợ, anh muốn em.
Điều khó khăn nhất là từ bỏ. Bắt đầu đã khó, nhưng từ bỏ còn khó hơn. Dù không cam lòng, chúng ta vẫn phải chấp nhận, vì cuộc sống không phải lúc nào cũng màu hồng, cũng không phải là giấc mơ ngọt ngào.
Đôi khi, cuộc sống chính là cái tát mạnh mẽ để đánh thức chúng ta. Dù không muốn, nhưng đôi khi ta phải làm vậy. Và có những lúc, chính vì còn yêu, nên ta không dám tiếp tục, ta chọn cách lặng lẽ nhìn người mình yêu hạnh phúc bên một ai đó không phải mình.
Yêu là không ràng buộc.
Nguyen Thai Anh


5. Thanh xuân, ai mà không vấp ngã ít nhất một lần?
Thanh xuân, một từ mang đến biết bao cảm xúc, khiến ta tưởng như được sống trong một thế giới đầy ước mơ và khát vọng. Nhưng bên cạnh những giấc mơ ấy, là những ký ức buồn về những lần vấp ngã trong quá khứ. Có lẽ, đó chính là cái giá của tuổi trẻ. Thanh xuân tươi đẹp, nhưng ai mà không vấp ngã ít nhất một lần?
Ngày ấy, thanh xuân không chỉ là những hoài bão cháy bỏng và những người bạn luôn sẵn sàng bên cạnh, mà còn là những tình yêu đầu đời đầy ngây ngô. Tuổi 17, khi lần đầu con tim biết đập mạnh vì một người, ta chợt nhận ra rằng thanh xuân mà người ta nói đến, chính là đây.
Tình yêu đầu tiên, ngây thơ nhưng cũng vô cùng mãnh liệt. Ta yêu bằng cả trái tim, cho đi tất cả những gì mình có. Cảm xúc lần đầu như những nụ hôn của tia nắng sáng mai, ngọt ngào và trong trẻo. Nó là dư vị mà suốt bao năm qua ta chưa từng trải qua. Đó là lần đầu tiên ta yêu, lần đầu tiên ta dám đặt cả tâm hồn vào một mối quan hệ, lần đầu tiên ta sống vì một người, và cũng là lần đầu tiên ta được yêu.
Thanh xuân đẹp như thế, đẹp đến mức nếu có thể, ta nguyện quay lại lần nữa, để đắm chìm trong cơn mưa mùa hạ, nơi lần đầu ta gặp gỡ. Để được nhìn thấy nhau một lần nữa, và để trái tim lại một lần nữa rung lên những nhịp đập say đắm.
Ở tuổi 17, chúng ta yêu và nghĩ rằng người ấy là tất cả. Nhưng khi thanh xuân qua đi, chúng ta phải lớn lên, để lại sau lưng những ký ức ngọt ngào cùng với cái tôi trẻ trung, thì mới hiểu rằng thanh xuân, dù tuyệt đẹp, cuối cùng vẫn chỉ là quá khứ mà thôi.
Rồi ta đau, đau vì mất đi những khoảnh khắc ấy, vì biết rằng thanh xuân của ta đã qua, và người ấy cũng ra đi, không quay lại. Thanh xuân đâu chỉ có vui vẻ, ai mà không vấp ngã đôi lần? Nhưng rồi ta sẽ phải bước tiếp, và những nỗi đau ngày xưa giờ chỉ còn là những vết chai sạn được giấu kín trong lòng.
Thanh xuân đi qua, nhưng trước mặt ta còn cả một tương lai rộng mở. Vấp ngã không có nghĩa là ta không thể yêu lại. Một trái tim đã bị tổn thương sẽ khó khăn khi bắt đầu lại, nhưng nếu ta đã tìm được người thật sự, ta sẽ không thể buông tay. Cuối cùng, ta phải cảm ơn thanh xuân đã cho ta đủ dũng cảm để yêu, để vấp ngã, và để tiếp tục yêu thương. Vì đâu phải ai cũng có được một thanh xuân như thế?
Minh Hoài


6. Thanh xuân, khép lại một thời
Chậm rãi từng bước cuối cùng của quãng đời sinh viên, để lại sau lưng những tháng năm đẹp đẽ nhất. Thanh xuân, tựa như một cuốn sách khép lại, mang theo những hoài bão, những mơ ước đã phai dần theo thời gian.
Hai mươi hai năm của cuộc đời trôi qua trong chớp mắt, đến nỗi giờ đây, những ký ức trong sáng của thời học trò chỉ còn lại trong những hồi ức xa vời. Những kỷ niệm đẹp nhưng đã nhuốm màu thời gian, giờ chỉ còn là những cảnh quay mà chúng ta muốn xem lại một lần nữa. Những thước phim về quãng đời học sinh, sinh viên cứ vần vũ trong lòng, khiến trái tim phải thổn thức với những cảm xúc ngọt ngào, bồi hồi khó tả. Cảm xúc ấy chỉ có thể xuất hiện khi ta chợt nhận ra những năm tháng ấy đã qua mất rồi.
Ai mà không có một thanh xuân như vậy, nơi ta gặp gỡ những người bạn mới, những buổi chiều nắng vàng xiên qua cửa lớp, những nụ cười thân thương, những trưa hè vội vã đạp xe hay thậm chí là những lần trốn tiết bỏ bài. Những người bạn xưa đã cùng ta đọc một cuốn sách, nghe một bài nhạc, giờ đây họ ra sao? Liệu có còn là người luôn giữ những bí mật của ta hay cũng đã rời xa, để lại những sợi dây kết nối giờ chỉ còn là ký ức?
Thời gian cứ thế trôi đi, trong mỗi bước đi của cuộc đời lại gặp gỡ những người bạn mới. Những mối quan hệ xưa dần thưa thớt, thân quen giờ trở nên xa lạ. Giấc mơ của bạn giờ đã ra sao? Liệu còn giữ lại những khát khao, những đam mê cháy bỏng ngày nào hay tất cả đã trở nên nhạt nhòa, lạnh lẽo trước những thực tế khắc nghiệt của cuộc sống?
Ra khỏi thanh xuân, có nghĩa là chúng ta phải trưởng thành, phải nhìn nhận cuộc sống theo những hướng khác. Thực tế không còn nhiều giấc mơ màu hồng. Trước mắt là biết bao thử thách, khó khăn mà ta phải đối diện và vượt qua. Tuy nhiên, dù khó khăn đến đâu, hãy luôn nhớ rằng xung quanh ta vẫn có những bờ vai sẵn sàng là chỗ dựa, sẵn sàng lắng nghe và chia sẻ cảm xúc trong những lúc gian nan.
Thời gian là dòng chảy một chiều, thanh xuân tươi đẹp đã khép lại và không thể quay trở lại. Quá khứ đã qua, trước mắt là một hành trình mới, một con đường mà mỗi chúng ta phải đi, phải sống thật tốt, mỉm cười thật tươi và mạnh mẽ bước tiếp trong cuộc đời này.
Minh Hoài


7. Thanh xuân
Bến bờ bình yên, nơi những dấu chân sẽ phai mờ sau mỗi khát vọng vỗ về của sóng. Thanh xuân không phải là quãng thời gian, mà là những cảm xúc dâng trào, là hành trình đong đầy trải nghiệm, để rồi ta luôn tìm thấy mình trong từng khoảnh khắc hiện tại.
Những cơn mưa mùa đông chưa bao giờ nhẹ nhàng đến thế. Những hạt mưa xám xịt như men rượu, vẽ nên một không gian đầy hương sắc của quá khứ. Và những bức ảnh ấy cứ xoay vòng qua thời gian, như hồi sinh lại thanh xuân đã qua. Nơi đó, những ngọn lửa ấm áp dâng trào, thắp lên những ước mơ ngọt ngào. Nơi mà gương mặt ta luôn cháy bỏng khát vọng thay đổi thế giới. Thế nhưng bây giờ, ta mới nhận ra rằng, thay đổi cả thế giới đơn giản chỉ là thay đổi chính mình.
Thêm một mùa cải vàng ven sông, phố xá đông đúc hơn, và ai cũng nhận ra rằng thanh xuân rồi sẽ qua đi không thể quay lại. Bức ảnh nào đó, lưu giữ hiện tại, rồi sau mỗi khoảnh khắc, thời gian lại trở thành quá khứ. Những ngọn lửa ấm giữa năm tháng, tiếng nhạc, lời ca vang vọng khắp nơi, mang lại cho ta cảm giác an yên. Mẹ vẫn cần mẫn thu hoạch mùa đông trên cánh đồng, những thảm cải vàng bên bờ sông lấp lánh ánh sáng, khơi gợi trong ta khát vọng về một hành trình không bao giờ dứt. Để rồi đôi chân ta lại bước đi, đo lường cuộc đời qua những chặng đường mưa nắng. Những cơn gió nắng của phương Nam, cái lạnh của miền Bắc, những cơn mưa không hồi kết của Hải Phòng, tất cả đều đưa ta đến một điểm đến duy nhất: thanh xuân, nơi đây, tại chính thành phố này.
Để rồi ta lại tan vào triền đồi Thiên Văn, giữa không gian lộng gió, nhận ra rằng có một “Vũng Tàu” giữa thành phố Cảng, nơi những hàng thông nghiêng mình ôm lấy thành phố sáng rực, ngày đêm trôi qua như dòng sông vĩnh cửu. Những tiếng cười bay bổng, tình yêu thả trôi, bàn tay chạm vào nhau dưới cái lạnh của cao nguyên Đà Lạt. Những chú dê thung thăng trên vách núi, gợi nhớ về những miền rừng Trường Sơn dịu dàng, cùng những bài hát đi cùng năm tháng.
Bước thật gần, đón nhận ánh mặt trời giữa hoàng hôn đỏ rực trên bãi biển Đồ Sơn, để cảm nhận từng con sóng vỗ về, như lòng người khát khao vươn tới, nhưng rồi lại muốn tan đi trong biển khơi. Và rồi, ta ngả mình trên chuyến tàu trôi qua Vịnh Lan Hạ, để nhận ra rằng thanh xuân vẫn còn vẫy gọi, giữa những con sóng vỗ về. Thanh xuân không phải là thời gian, mà là cảm xúc, là những trải nghiệm làm mới ta mỗi ngày, để đón nhận mọi cung bậc cảm xúc của cuộc sống.
Bùi Thị Thương


8. Có hẹn với thanh xuân
Gần một năm trôi qua kể từ ngày chúng ta chia tay, để lại đằng sau bao nhiêu ký ức về một thanh xuân vẹn nguyên, về những vùng đất mới và những ước mơ chưa hoàn thành. Thời gian vẫn không chờ đợi ai, nó cứ trôi, mang theo những kỷ niệm đẹp nhất của tuổi học trò – quãng thời gian đẹp nhất của đời người.
Nhớ những ngày tháng cậu và tớ, những cô cậu học trò ngây thơ bước vào quãng đời mà sau này nhìn lại mới thấy đó là thời gian tươi đẹp nhất. Cậu sẽ nghĩ gì khi nhắc đến những năm tháng cấp 3? Còn với tớ, đó là hai chữ “trong trẻo”. Có thể với nhiều người, đó là những ngày dài chán nản, những năm tháng đắm chìm trong đam mê hay thậm chí là những ký ức tồi tệ không muốn nhắc lại. Nhưng với tớ, thật may mắn vì có cậu bên cạnh. Chúng ta cùng nhau đi học, chia sẻ những khoảnh khắc vui buồn, vượt qua mùa hè oi ả, mùa đông lạnh giá và những lần giận dỗi.
Ngày ấy đẹp đến nhường nào! Trong niềm hạnh phúc ngọt ngào ấy, tớ cứ nghĩ rằng nếu cuộc đời cứ trôi đi như thế, sẽ thật tuyệt vời biết bao. Nhưng rồi, tất cả mọi thứ cũng phải có hồi kết. Ngày chúng ta chia tay, đó là một chiều cuối hạ, khi mà ánh nắng chói chang dần nhường chỗ cho những đám mây xám đầu thu.
Cậu đi xa, đến với những ước mơ của riêng mình. Còn tớ, tớ chọn một ngôi trường đại học gần nhà, để có thể chăm sóc gia đình và đôi khi ôn lại những ký ức đẹp của chúng ta.
Mùa hè này vẫn như mọi năm, vẫn là cái nắng gay gắt của mùa hạ, những đóa phượng vỹ đỏ rực. Nhưng khác ở chỗ, cậu giờ đã ở nơi xa, gặp gỡ những người bạn mới và bước vào những thế giới tươi đẹp hơn. Tớ nghĩ về tình yêu tuổi học trò của chúng ta, giống như những cơn mưa rào mùa hè, đến bất ngờ nhưng cũng tan nhanh. Nó mang đến sự mát mẻ, dịu dàng cho những ngày hè oi ả, giống như tình yêu tuổi học trò, trong trẻo và đầy hoài niệm. Một câu nói mà tớ từng đọc khiến tớ suy nghĩ: “Sau này, chúng ta sẽ có tất cả, chỉ thiếu đi chúng ta của hiện tại.” Cậu và tớ của hiện tại đều đang theo đuổi những ước mơ, nhưng sẽ không bao giờ có lại những cậu và tớ của những ngày xưa ấy.
Hy vọng rằng, nếu sau này chúng ta vô tình gặp lại nhau, cả tớ và cậu vẫn sẽ mỉm cười, thậm chí ôm nhau một cái. Tớ mãi biết ơn vì chúng ta đã là một phần thanh xuân của nhau. Cuối cùng, tớ chỉ mong rằng cả hai chúng ta đều sẽ bình an và hạnh phúc trong tương lai, thanh xuân của tôi.
Đào An


9. Thanh xuân mãi mãi là em
Hạnh phúc là gì? Tình yêu là gì? Những khái niệm ấy chẳng ai có thể vẽ ra một định nghĩa trọn vẹn, thế nhưng đối với anh, tình yêu đơn giản chỉ là em, và chờ đợi em chính là hạnh phúc. Yêu xa là một tình cảm mỏng manh, đầy thử thách – vừa là niềm vui, vừa là cảm giác thiếu vắng. Đôi khi, những nỗi nhớ ấy lại làm con người ta trở nên nhạy cảm, dễ rung động. Để được bên nhau, phải thật sự kiên cường, phải như chiếc lá vàng trong cơn mưa bão, vẫn cố bám chặt vào cửa sổ, dù ngoài kia có bao nhiêu thử thách sẵn sàng cuốn đi.
Hà Nội – mùa thu, mùa của những chiếc lá vàng rơi khắp các con phố.
Anh đang ở một góc phòng nhỏ, nơi mọi thứ xung quanh bận rộn, anh mở cửa sổ nhìn ra ngoài, tận hưởng không khí thu yên bình. Một chút âm nhạc vang lên, và trong khoảnh khắc ấy, anh lại nghĩ về em – cô gái anh yêu, dù khoảng cách giữa chúng ta rộng đến thế. Anh nhớ lại những kỷ niệm của chúng ta, dù nhỏ bé nhưng đầy ý nghĩa. Trong thế giới ồn ào này, anh chỉ cần những khoảnh khắc tĩnh lặng như vậy, để tìm lại sự bình yên trong tâm hồn, để chia sẻ với em những suy nghĩ mà anh giữ trong lòng bao lâu nay.
Em có khỏe không? Công việc dạo này thế nào? Thỉnh thoảng em có nhớ anh không? Còn anh, mọi thứ vẫn ổn. Nơi anh đứng bây giờ, góc phố này, chính là nơi lần đầu chúng ta gặp nhau. Bao lâu rồi mà nhìn vẫn thấy như mới, vẫn mang lại những cảm xúc tươi mới đến ngạc nhiên. Anh muốn đứng lại vài giây, để tận hưởng cảm giác này, cảm giác có em trong tâm trí, khiến anh muốn viết cả trăm cuốn sách về câu chuyện tình của chúng ta.
Với anh, em luôn là cô gái đáng yêu, dù đôi lúc em tỏ ra mạnh mẽ, thậm chí có vẻ hơi đanh đá, nhưng với anh, những điều ấy lại càng làm em trở nên tuyệt vời hơn. Ngày đầu chúng ta gặp nhau, là một ngày thật đặc biệt. Trời nắng nóng, gió khô và làn da anh dường như sần sùi hơn bao giờ hết. Cô gái thực tập sinh ấy có vẻ ngại nắng, nhưng lại có sức hút khiến anh không thể rời mắt. Anh chẳng hiểu sao lại có thể ngỏ lời mượn nón với một người xa lạ, nhưng điều kỳ lạ là em không đáp lại bằng sự im lặng, mà bằng một câu nói ngọt ngào: “Em mượn nhưng muốn giữ luôn, được không anh?”. Và giọng nói ấy, vẫn vang vọng trong anh suốt thời gian qua.
Những câu hỏi trong lòng anh được trả lời ngay hôm ấy. Anh biết mình đã thích em ngay từ lần đầu gặp. Và từ đó, mỗi ngày anh dành 23 tiếng để mơ mộng về em, về một tình yêu ngọt ngào mà anh luôn mong đợi.
Anh nhớ những lần hẹn đầu tiên, khi cả hai chúng ta đều tìm thấy niềm vui trong những khoảnh khắc giản dị, trong quán cà phê quen thuộc. Em thích cà phê đen, từng giọt cà phê rơi nhẹ nhàng trong không gian vắng lặng. Cả hai cùng trò chuyện, chia sẻ niềm vui nỗi buồn, những ước mơ, những thất bại trong cuộc sống. Những khoảnh khắc đó đã trở thành phần không thể thiếu trong thanh xuân của anh.
Thời gian trôi qua thật nhanh, và ba năm đã đi qua kể từ ngày em về Sài Gòn rồi du học Mỹ. Lần cuối chúng ta gặp nhau là ở quán cà phê đó, nhưng em đã thay đổi nhiều. Cả không gian cũng im lặng, chỉ còn tiếng mưa rơi và chiếc lá khô bám víu trên cửa sổ. Em ngắm chiếc lá lâu, rồi viết lên đó dòng chữ tặng anh. Anh nhìn thấy trong mắt em sự luyến tiếc, sự yếu đuối mà em cố giấu. Anh cố nói thật to để làm vơi đi nỗi buồn trong lòng cả hai, nhưng cảm giác ấy vẫn không thể xóa nhòa trong trái tim anh.
Vào ngày tiễn em ra ga, anh vẫn đèo em trên chiếc xe cũ, qua những con phố quen thuộc. Em hét lên giữa cơn mưa, nói rằng chúng ta sẽ gặp lại nhau, yêu nhau và có những lần hẹn tiếp theo. Anh cố gắng gạt đi nỗi buồn, cũng hét thật to: “Dĩ nhiên rồi, cho dù em đi đâu, chúng ta vẫn sẽ gặp lại.” Và anh nghĩ, chúng ta như hai đứa trẻ, không lo nghĩ gì, chỉ yêu nhau và tận hưởng thời gian bên nhau.
Ngày hôm ấy, tiếng còi tàu vọng lại, các toa tàu nối đuôi nhau chạy về phía trước, xa dần, mịt mờ như tình yêu của chúng ta. Ba năm qua, dù cuộc sống xung quanh anh có rộn ràng thế nào, vẫn thiếu em. Từng ngày trôi qua, chẳng còn niềm vui như trước, chẳng còn sự sống động, chỉ là một khoảng vắng lặng không thể lấp đầy.
Hạnh phúc là gì? Tình yêu là gì? Anh chẳng thể lý giải trọn vẹn được, nhưng đối với anh, tình yêu chỉ là em, và chờ đợi em chính là hạnh phúc. Dù yêu xa, dù có bao nhiêu khó khăn, anh vẫn luôn giữ chặt những kỷ niệm đẹp của chúng ta như chiếc lá khô bám vào cửa sổ, không bao giờ buông tay.
Hà Anh à, Trái Đất này tròn, một vòng sẽ đưa chúng ta lại gần nhau. Anh tin rằng tình yêu em đã gửi trong chiếc lá năm ấy là thứ tình cảm không dễ phai mờ. “Belief in the spirit of love, it can heal all distance.”
Tác giả: Khói Plus


10. Thanh xuân của tôi là như thế đấy!
Thanh xuân của chúng ta đâu chỉ có những khoảnh khắc bình yên, nơi bầu trời lúc nào cũng trong xanh, mà còn là những đám mây xám xịt, được cất giấu khéo léo trong những góc khuất sâu thẳm của tâm hồn, và ta chỉ có thể tự mình thấu hiểu.
Thanh xuân của tôi không phải là những câu chuyện tình yêu ngọt ngào, lãng mạn như trong những bộ phim. Đó là những đêm dài với nước mắt, là nỗi nhớ âm thầm, là những ngày dài đợi chờ, là những hy vọng không bao giờ thành hiện thực. Nhưng dù có thế nào, tôi chưa bao giờ hối hận…
Thanh xuân của tôi chỉ dành trọn cho một người, yêu bằng cả trái tim và lý trí. Nhưng rồi, một ngày nào đó, thời gian lại đưa tôi đi, mang theo những nỗi nhớ nhung không thể tả thành lời, những tin nhắn bỏ ngỏ, những đêm dài không ngủ, đôi khi tôi nghĩ đêm tối chính là người bạn tri kỷ duy nhất hiểu được nỗi lòng tôi.
Một cái nắm tay thật chặt, một cái tựa vai nhẹ nhàng, một nụ hôn thoáng qua trên trán, tất cả chỉ như một khoảnh khắc vụt qua, như chiếc kim đồng hồ quay nhanh mà không để lại dấu vết. Dù hương vị của tình yêu đã phai dần, nhưng hình bóng người ấy vẫn mãi quẩn quanh trong tâm trí tôi.
Tình yêu, ai cũng đã từng trải qua, có ngọt ngào, có đắng cay, tùy vào cảm nhận của mỗi người. Nhưng một khi nó đã trở thành câu chuyện của nhau, chẳng ai muốn nó kết thúc, dù chỉ là một lần.
Bàn tay buông ra sẽ có một bàn tay khác níu lấy. Chúng ta từng nghĩ mình sẽ không bao giờ cho phép ai đó chạm vào trái tim mình, nhưng đến một lúc, con người ta cũng không thể chống lại được sức mạnh của tình yêu. Tôi lại mở cửa tâm hồn để đón nhận ánh sáng ấm áp của một tình yêu chân thành, dù chỉ là một ước mơ nhỏ bé.
Vòng quay thời gian nào cũng để lại những vết thương. Con tim và nỗi nhớ cứ kéo dài, đến mức khiến con người ta trở nên nhỏ bé, sợ tổn thương, sợ yêu, sợ những vết thương cũ lại bị xé toạc. Và rồi, ta để lại mọi thứ phía sau, quay lưng bước vào cuộc sống mới, chỉ còn lại những ký ức đã phai mờ.
Thanh xuân của tôi là những niềm thương, những lần bỏ lỡ, những lần lầm lỡ. Nhưng nếu có thể quay lại, tôi vẫn sẽ chọn trải qua tất cả như vậy. Thanh xuân của tất cả chúng ta đâu chỉ có những khoảng trời xanh biếc, mà còn có những đám mây xám xịt, được cất giấu thật kỹ trong trái tim mình, chỉ mình ta mới hiểu lý do vì sao…
Tác giả: Tâm Hiểu Thương

