Top 10 bài thơ đặc sắc về cây tre Việt Nam
Nội dung bài viết
1. Ngày xưa ơi
Thời gian có thể nào quay lại được không?
Để cho ta được sống mãi trong những năm tháng tuổi trẻ
Không lo toan, không vướng bận ưu phiền
Chỉ ước mơ về những điều tươi đẹp trong đời
Những buổi tan học, giỏ xe đạp chất đầy hoa phượng đỏ
Cùng nhau đạp xe trên những con đường quê lắng đọng
Tà áo trắng tung bay, hòa cùng gió chiều nhẹ nhàng
Con ngõ nhỏ, những viên đá gập ghềnh dưới chân
Những hàng tre nghiêng mình đón gió chiều
Đàn chim én bay lượn giữa không trung rạng ngời nắng
Ngôi nhà nhỏ, khói bếp bay nhẹ nhàng
Mẹ nấu cơm, mồ hôi vương trên trán
Nồi canh cua đang sôi trên bếp lửa
Và cơn đói đến tự lúc nào, thật nhẹ nhàng
Ôi ngày xưa, dù nghèo nhưng đầy niềm vui
Cuộc sống bình dị, không vội vã, không bon chen
Chỉ có cơm áo, tình người giản đơn
Nhưng yên bình, chẳng xô bồ như thế giới hôm nay
Dù khó khăn nhưng tình người vẫn ngọt ngào
Bữa cơm, mớ rau, luôn có nhau suốt ngày đêm
Không phân biệt giàu nghèo, chẳng hơn thua
Chỉ biết nhớ về những ngày xưa êm đềm.
Tác giả: Lê Châu


2. Trăng sầu rơi rụng bến sông
Tre vươn mình, đan dày thành lũy chắn sóng bờ thôn
Tre già, măng non vươn lên, chào đón mùa xuân mới
Tình yêu tre, bao năm tháng vẫn vẹn nguyên, như tình nghĩa một đời
Những gì xưa cũ, vẫn giữ nguyên trong lòng mãi, vững chãi theo thời gian.
Trăng buồn, vẫn chưa vẹn tròn
Khuyết một phần, như nỗi nhớ không thể vơi
Đò dừng lại, bước chân chậm chạp, lỡ nhịp
Rơi lệ ngọc, tình xa như bóng mờ qua bến.
Bến sông, ngày xưa em đứng đợi
Nước vẫn lặng lờ, cứ trôi nhẹ nhàng
Phải chăng duyên số, do trời sắp đặt
Lòng em vẫn khắc khoải, tự hỏi: “Liệu anh có biết chăng?”
Gió thổi, mang theo lời em gửi tới chàng
Mùa thu này, em lại lỡ hẹn, đợi chờ trong phòng vắng
Tre già vẫn vững, giữ mãi mảnh trăng cong
Để tình yêu và lòng mong mỏi vẫn mãi vẹn nguyên trong gió thu.
Tác giả: Phạm Thanh Dương


3. Thương lắm... quê ngoại
Chiều nay, tôi trở về... theo lối cũ xưa
Con đường ấy, in dấu những năm tháng tuổi thơ ngọt ngào
Bờ tre xanh mướt, và những hàng dừa tỏa bóng mát
Ôi tuổi thơ, những ký ức chẳng thể nào quên...
Những buổi trưa hè, cùng bạn bè trốn ngoại tắm sông
Cùng nhau thả diều, thổi sáo vang vọng trên cánh đồng rộng
Tiếng cười giòn tan, hòa cùng gió, làm lòng thêm rộn ràng...
Thời thơ dại, hồn nhiên trong từng miếng bánh, củ khoai
Những chiều tà, khói bếp nhà ai bay lên ngào ngạt
Bát cơm chiều, hương vị đồng quê vẫn vương trong ký ức
Cà xanh, cua đồng rang muối, tô canh ngót ngọt lành từ sau hè.
Quê hương, tôi luôn nhớ mãi những âm thanh êm đềm
Tiếng ầu ơ từ thuở ban sơ, lời ru của ngoại, trìu mến
Để tôi lớn lên, khôn lớn với tình yêu thương từ mảnh đất này.
Để hôm nay, tôi trở lại, thăm lại nơi xưa
Bao nhiêu năm, cảnh vật đã đổi thay, nhưng nỗi nhớ vẫn còn vẹn nguyên
Vườn xưa, hàng cau rụng nhánh, và bóng dáng ngoại giờ đã xa
Giọt nước mắt lăn dài, nỗi nhớ quê hương nghẹn ngào trong tim.
Tác giả: Dung Nguyễn


4. Quê nghèo
Em theo anh về lại quê anh
Con đường tre xanh, rợp bóng dừa tươi
Hồ nước lặng yên, chim bay đua hát
Sông dài như bức tranh vẽ nên bức tranh.
Em có muốn về cùng anh không
Làng quê đơn sơ, khói chiều bay lên
Giếng nước, gốc đa, chiếc đò cũ
Vẻ đẹp bình yên dưới ánh trăng vằng vặc.
Rặng chuối xen lẫn với mái nhà tranh
Đàn gà ríu rít, ẩn mình dưới bóng cây chanh
Hàng cau nghiêng mình đón gió nhẹ
Như hỏi rằng: “Con cái nhà ai đã lớn khôn?”
Anh dẫn em về thăm nhà mình
Góc vườn xanh mát, mái tranh xinh xắn
Giường tre, bàn gỗ, lòng hiếu khách
Cùng nhau thưởng thức bữa cơm chiều, cá canh ngọt ngào.
Tác giả: Tuan Tran


5. Tăm tre
Từ một cây tre sinh ra,
Tre quanh năm tỏa bóng mát cho làng quê thanh bình,
Cùng gió hát vang suốt ngày,
Đến chiều, nó vẫy gọi cánh cò lượn bay.
Sông quê uốn lượn quanh co,
Tóc tre soi bóng, nước trong veo hai bờ.
Dòng họ suốt đời quây quần, làm lẽ sống thiện tâm,
Như chõng tre mát rượi, ai nằm cũng thấy bình yên.
Nôi tre ru bé ngủ ngọt ngào,
Sáo diều vang vọng những tiếng ầu ơ,
Phên tre che gió, vẫn còn vững chắc qua bao năm tháng,
Mũ nan xưa vẫn theo bước người đi chiến đấu vì tổ quốc.
Chông tre là khí giới đồng hành,
Cùng dân tộc giữ gìn non sông đất nước, tình quê hương thắm thiết,
Gậy tre mang theo bao nhiêu tình yêu thương,
Đỡ bước các cụ trong những ngày hoàng hôn.
Chúng em, lớp cháu con,
Nguyện cống hiến công sức, sớm tối cho mọi nhà,
Tăm tre, dù là phận nhỏ bé,
Vẫn giúp đời, giúp người, với bao nghĩa tình.
Tăm tre, cần cù và lặng lẽ,
Quanh năm suốt tháng, như những sợi tơ tằm tỏa ra,
Từ xưa đến nay, dáng tre vẫn vững bền,
Bất khuất, kiên cường, hồn thơ ngàn đời vẫn sống mãi.
-Minh Tuấn-


6. Cây tre Việt Nam
Tiếng ve ngân vang, hè về,
Như bao nỗi niềm bâng khuâng dội về trong lòng.
Tiếng ve nối tiếp bao dòng,
Mùa hè tĩnh lặng, âm nhạc buồn bao phủ xóm làng.
Ven lối đi, hàng tre đứng lặng,
Cây già cỗi, lá úa vàng nhưng vẫn kiên cường,
Vẫn một lòng trung thành, sắt son,
Che bóng mát, làm đẹp thêm con đường làng.
Mặc cho hè nắng như đổ lửa,
Cây tre Việt Nam vẫn vững vàng, trung kiên,
Tre hiện diện khắp mọi miền,
Là nét đẹp bình yên của đất trời bao la.
Tre không chỉ che mưa, che nắng,
Nó còn là vật dụng gắn liền với cuộc sống của người dân,
Được sử dụng từ xưa đến nay,
Là bạn đồng hành trong từng khoảnh khắc của cuộc sống.
Những câu chuyện xưa vẫn vang vọng,
Xuân qua hè đến, nhưng tre vẫn vững chãi,
Tre là biểu tượng của lòng trung dũng,
Như chàng Thánh Gióng xưa, tay vung kiếm diệt thù.
Tác giả: Hoàng Hải


7. Tre già măng mọc
Làng tôi giữa bốn bể tre xanh,
Cây đứng vững vàng, đón gió lành,
Che nắng, chắn mưa suốt bao năm,
Cây tre làng vẫn mãi xanh tươi!
Nhớ mãi những luỹ tre đan kín,
Gióng giả xanh vàng, những đốt tre thưa,
Dưới bóng tre, giấc ngủ trưa an lành,
Làn gió mát thổi qua, tĩnh lặng không gian.
Khi cây tre già, măng lại mọc,
Thay thế cha, tiếp nối bước đường dài,
Dù thời gian có trôi đi vội vã,
Tre già măng mọc, vẫn tiếp bước đời!
Cha ơi, bóng mát mãi che chở,
Cánh võng đu đưa, ru con ngủ say,
Bên hàng tre, bao ước mơ bay bổng,
Đêm đêm mộng đẹp dưới tán tre xanh.
Bao đời vẫn thế, tre luôn kiên cường,
Dũng sỹ là tre, vững vàng giữa trận mạc,
Chiến đấu thầm lặng, bảo vệ tổ quốc,
Bình yên lắng đọng trong tiếng kẽo kẹt.
Măng non sẽ lớn, thay thế tre già,
Tiếp bước cha anh, vươn xa trời cao,
Gọt giũa thế hệ sau, cha sẽ thấy,
Tre già măng mọc, tiếp nối câu chuyện đời!
- Sưu tầm -


8. Tre Việt Nam
Tre xanh từ bao giờ đã mọc,
Chuyện xưa kể về bờ tre xanh tươi,
Thân gầy guộc, lá mềm mại,
Vậy mà tre vẫn vươn lên, thành lũy vững vàng!
Ở đâu, tre cũng mãi xanh,
Dù là đất cằn, đá vôi, bạc màu,
Nhưng tre không ngại ngần khó khăn,
Vươn mình lên, sống trọn kiên cường.
Rễ tre cần cù, chăm chỉ,
Xoay xở với đất nghèo vẫn đâm sâu,
Chẳng cần mỡ màu, chẳng cần gì nhiều,
Tre vẫn vươn lên, không chịu khuất phục.
Trong gió, tre vẫn đu đưa,
Làn lá vẫy gọi, gió ru giấc mơ,
Dẫu nắng gắt, dẫu mưa rơi,
Tre vẫn kiên cường, không bao giờ nhụt chí.
Tre xanh không bao giờ đứng lặng,
Vững vàng trong gió, che chắn cho đời,
Tay ôm lấy, tay níu giữ,
Dù bão bùng, tre vẫn vững vàng bền bỉ.
Thân tre, cành tre dù gãy rơi,
Nhưng gốc tre vẫn tồn tại, truyền đời cho măng,
Măng non, chưa lên đã thẳng,
Bền bỉ, mạnh mẽ, như chông vững vàng.
Dẫu cuộc đời có khó khăn,
Lưng tre phơi sương, phơi nắng,
Cũng luôn rộng lòng cho con,
Áo cộc tre đã dành cho măng non.
Măng non, búp măng non,
Mang hình dáng của tre thẳng đứng,
Thời gian qua đi, tre vẫn thế,
Tre già, măng mọc, không gì lạ đâu!
Mai sau, mai sau, mai sau,
Đất mãi xanh, mãi mãi tre xanh vững bền!
Tác giả: Nguyễn Duy

9. Luỹ tre
Sáng mai thức dậy, nhẹ nhàng,
Luỹ tre xanh dào dạt rì rào,
Ngọn tre cong vút như vó,
Kéo mặt trời dần lên cao.
Giữa trưa nắng, đồng khô khát,
Trâu nằm im, mơ bóng râm,
Tre lặng im, nhớ về gió,
Để lại tiếng chim xôn xao trong không gian.
Chạng vạng, mặt trời xuống núi,
Tre nâng vầng trăng sáng lên,
Sao treo lấp lánh trên cành,
Thắp sáng đêm dài tĩnh mịch.
Bỗng chốc, tiếng gà gáy vang,
Xôn xao ngoài luỹ tre, xa xăm.
Đêm dần nhường bước cho sáng,
Và mầm măng chờ đón nắng về.
Tác giả: Nguyễn Công Dương
Nguồn: SGK Tiếng Việt 2, tập 1, NXB Giáo dục, 2002


10. Lối cũ ta về
Con đường xưa, lối cũ thân quen,
Tràn ngập kỷ niệm, yêu thương đong đầy.
Lối về mang bao nỗi niềm vương,
Con tim ta dâng tràn những tình thương.
Đường quê, mãi vẹn lời thề xưa,
Ta đi bốn phương, nhưng vẫn quay về.
Ngày nắng hay những buổi mưa bay,
Đường xưa, lối cũ, sớm chiều tình đầy.
Nơi này, là chốn nghỉ ngơi yêu thương,
Tuổi thơ tôi đã lớn lên nơi đây.
Bụi tre, ngả nghiêng đầu ngõ,
Chào đón bao kỷ niệm, ngất ngây tình làng.
Quê hương, nơi còn đọng lại gia đình,
Cô bác, chú dì, gần xa sum vầy.
Đường xưa lối cũ quê mình,
Tuổi thơ hồn nhiên qua lối này, về thăm.
Quê hương, yêu dấu, thắm nồng vạn đời,
Nhớ về lối cũ, tình quê đậm đà.
Đường xưa, có ai vẫy chào,
Quê hương ngọt ngào, chẳng thể nào quên.
Quê hương, yêu dấu mãi muôn đời,
Dù đi bốn bể, đừng quên lối về.
Đường xưa, lối cũ làng quê,
Chôn nhau cắt rốn, tình quê ngọt ngào.
Tác giả: Tô Hùng


Có thể bạn quan tâm

Cúng giao thừa Ất Tỵ 2025: Phong tục, mâm cúng và nghi thức văn khấn đặc trưng

Cập nhật giá gia cầm ngày 06/02/2024: Vịt đồng loạt tăng giá

Giải pháp khắc phục lỗi máy tính, laptop không nhận USB

Top 5 mẫu bao lì xì Tết đẹp và ý nghĩa nhất

Top 6 Dịch vụ bọc ghế da ô tô chất lượng nhất tại TP. Vinh, Nghệ An
