Top 10 câu chuyện sâu sắc về tình yêu đơn phương
Nội dung bài viết
1. Em sẽ luôn yêu anh.
Em đã gục ngã trước những lựa chọn sai lầm của mình, cuộc đời dạy em biết nhiều điều, và em nhận ra rằng tất cả chỉ là ảo ảnh...
Em đã yêu anh hơn cả sức tưởng tượng, nhưng tất cả với anh chỉ là vô nghĩa, anh thật tàn nhẫn khi để lại cho em một vết thương sâu trong tâm hồn. Em biết mình không có quyền đòi hỏi hay trách móc, nhưng trong sâu thẳm trái tim, anh mãi là ký ức đau thương của em.
Lần đầu tiên em hiểu rõ thế nào là tuyệt vọng. Sự thật phũ phàng đã làm em tỉnh giấc khỏi ảo mộng. Em – người phụ nữ mạnh mẽ bỗng trở nên yếu đuối và tan chảy trong vòng tay anh. Em đốt cháy mình bằng thứ tình yêu đam mê lẫn tội lỗi, cảm nhận hạnh phúc lẫn cay đắng.
Anh say đắm nồng nhiệt – bên anh, em chết lặng trong từng khoảnh khắc ngọt ngào xen lẫn đau đớn vô hình.
Anh yêu, anh không phải người đầu tiên em yêu, nhưng sẽ là người duy nhất em yêu nhất, dù anh chẳng bao giờ thuộc về em. Em vẫn yêu anh, trong tuyệt vọng và đau khổ.
Em sẽ rời đi, bước khỏi cuộc đời anh với con tim rỉ máu, mang theo ký ức về anh. Còn anh, hãy giữ lấy những gì là của anh, những gì anh đã chọn. Em cầu chúc anh hạnh phúc với những gì anh có và sẽ có. Tình yêu dạy em biết hy sinh, biết chấp nhận. Từ nay, em sẽ một mình vượt qua bão giông, một mình hàn gắn vết thương, dù vô vọng.


2. Những lời tâm sự...
Tôi, một cô học sinh lớp 7, không xinh đẹp nhưng tự thấy mình có chút duyên dáng. Học hành khá ổn, không xuất sắc nhưng đủ để tự hào. Tôi cuồng TFBOYS, thường hay tranh luận với người lớn. Còn hắn, một cậu học sinh cấp 3, trong mắt tôi là hoàn hảo. Học giỏi, đặc biệt là môn Hóa, say mê nhạc Trung Quốc và rất lễ phép với người lớn. Chúng tôi khác nhau hoàn toàn: tôi thì thường xuyên bướng bỉnh, hắn thì điềm tĩnh; tôi không phải tài năng, còn hắn thì xuất sắc. Với tôi, hắn là cả thế giới mà tôi khao khát ôm lấy. Còn với hắn… thì sao nhỉ?
Khoảng cách giữa chúng tôi hơn ngàn cây số. Mỗi ngày, tôi chỉ dám nhìn hắn qua màn hình lạnh lùng, không đủ can đảm để nhắn tin. Tôi biết nhiều về hắn, nhưng hắn chẳng biết gì về tôi. Tôi chỉ mong một ngày dòng đời đưa tôi đến bên hắn, để thốt lên câu "Anh à, em yêu anh". Nhưng số phận trớ trêu, định mệnh chỉ ngày càng khiến khoảng cách xa thêm. Khi nào thì chúng tôi mới không còn cách xa như thế?
Tôi tưởng tượng bàn tay hắn mềm mại, ấm áp; nụ cười rạng rỡ như mặt trời; bờ vai rộng để dựa vào; vòng tay rộng mở để ôm lấy ai đó. Mỗi lần thấy hắn buồn, tim tôi như thắt lại; khi hắn vui, lòng tôi rộn ràng theo. Nếu có chuyện gì xảy đến với hắn, tôi cũng sẽ không rời xa. Nhưng tôi phải giữ trong lòng những suy nghĩ tốt đẹp về hắn. Trong tôi, chỉ có một thế giới duy nhất – chính là hắn. Thanh xuân của tôi thuộc về hắn, trái tim tôi cũng là của hắn. Nếu ai đó chiếm lấy thế giới của hắn, thì thanh xuân và trái tim tôi sẽ đi về đâu?
Tôi không sợ gian khó, cũng chẳng e ngại bóng ma hay quỷ dữ. Điều tôi sợ nhất chính là một ngày thế giới của tôi bị ai đó khác chiếm lấy. Một ngày nào đó, nếu may mắn, tôi và hắn sẽ trở thành bạn, hoặc hơn thế nữa. Còn nếu không, thì chúng tôi sẽ là những người xa lạ. Dù sao đi nữa, tôi chỉ muốn nói với hắn một điều: "Đừng bao giờ trả lại thanh xuân cho em nhé!"
Tái bút: Em yêu anh!


3. Người bạn cùng lớp
Tôi và cô ấy là bạn cùng lớp từ hồi lớp 8. Trước đây, hiếm khi có cô gái nào khiến tôi rung động, nhưng cô ấy lại làm trái tim tôi bối rối. Cảm giác ấy mang chút ngượng ngùng, tôi kể cho mấy đứa bạn thân nghe. Nhưng rồi, một trong số họ lại nói cho bạn thân của cô ấy biết — vì bạn thân thì phải chia sẻ, phải không? Tôi không hiểu vì sao cô ấy không hề phản ứng. Có thể cô ấy đã biết từ trước, hay cũng có chút cảm xúc với tôi, hoặc có thể cô ấy đã có người thương nên chẳng quan tâm?
Mỗi ngày chúng tôi vẫn đi học cùng lớp, nhưng tôi cảm nhận khoảng cách giữa chúng tôi quá lớn. Dũng cảm, tôi xin được kết bạn Facebook của cô ấy và may mắn không bị phát hiện. Chúng tôi bắt đầu nhắn tin, kể đủ chuyện trên trời dưới đất. Niềm vui ngập tràn khiến tôi mất ngủ suốt đêm, cảm giác như đã thật sự gần cô ấy. Dần dần, tin nhắn ngày một nhiều hơn, dù trên lớp tôi còn ngại ngùng, nhưng về nhà lại trò chuyện như thân thiết từ lâu. Tôi thật sự hạnh phúc.
Có lần cô ấy nói đã biết tôi từ lâu, từ cấp 1. Tôi cảm thấy mình thật vô tâm khi không nhận ra người mình thích đã ở bên bấy lâu. Rồi một ngày, tôi thấy một chàng trai đứng đợi trước lớp cô ấy. Tôi tưởng đó là bạn cùng về, nhưng cô ấy lại vui vẻ tiến đến và nụ cười của họ tỏa sáng như mặt trời. Hai người cùng đi về, tôi đứng lặng như tượng đá.
Cảm xúc dâng trào: đau khổ, cô đơn, hụt hẫng. Tôi không thể kìm được nước mắt, cổ họng nghẹn ngào, chân tê cứng vì đứng lâu. Tôi lái xe về nhà, lòng nặng trĩu trong giờ cao điểm Sài Gòn. Tôi không muốn về, tôi muốn chạy trốn. Nhưng rồi, tôi quyết định sẽ thổ lộ tình cảm, dù biết sẽ chẳng được đáp lại.
Tôi nhắn: "Chưa bao giờ cô gái nào khiến tôi rung động như em." Cô trả lời ngắn gọn: "JF". Tôi chỉ đọc và cảm thấy nhẹ lòng. Ngày hôm sau, tôi định hỏi nghĩa "JF" nhưng cô ấy nghỉ học mấy ngày, không trả lời tin nhắn. Lo lắng, tôi hỏi bạn trai cô ấy thì được biết đó chỉ là anh họ, cô chưa có người yêu. Cô ấy đã rút hồ sơ đi du học, chuyến bay hôm đó đã cất cánh...
Tái bút: JF là gì nhỉ?


4. Anh trai và em gái
Em tình cờ biết anh qua mạng xã hội, qua lời giới thiệu của một người chị. Anh có điều gì đó thật đặc biệt, ngay từ cái tên cũng đã gây ấn tượng. Anh là người chủ động nhắn tin cho em, và cuộc trò chuyện của chúng ta kéo dài như một thói quen thân thiết. Dù chỉ là quan hệ anh trai em gái, nhưng ngọt ngào và đầy ắp quan tâm hơn cả thế. Anh luôn lo lắng cho em, nhắn tin mỗi ngày, gọi điện đều đặn hàng tuần, nhắc nhở em ăn uống đầy đủ. Khi em không nghe máy, anh lo lắng hỏi thăm bạn bè em. Người ta bảo đó là tình yêu, nhưng không, chỉ là tình anh em sâu sắc.
Rồi một năm sau, anh trở thành người “mai mối” khi giới thiệu bạn thân cho em. Người ấy nhanh chóng tỏ tình, anh khuyên em nên thử tìm hiểu, thể hiện sự quan tâm lo lắng của anh dành cho hạnh phúc em. Nhưng anh vẫn chỉ là anh trai, cho đến ngày bạn thân anh lại dành tình cảm cho một cô gái khác.
"Dù em có đeo mặt nạ hay mạnh mẽ đến đâu khi bên anh, anh chỉ nhìn thấy tâm hồn đầy những vết thương của em. Anh chẳng làm gì được ngoài việc lắng nghe và cùng em chia sẻ. Nhưng em hãy nhớ, ai làm em đau, chỉ cần em gật đầu, anh sẽ khiến họ phải chịu trách nhiệm." Lời anh từng nói khi bạn anh làm tổn thương em, khiến em cảm thấy an toàn và được bảo vệ. Anh không ngần ngại cắt đứt mối quan hệ với người bạn đó vì em – liệu đó còn là tình anh em?
Kỳ thi đến gần, em thức khuya ôn bài, anh cũng vậy. Hai đứa gọi điện cho nhau, có khi chỉ là cùng yên lặng học, có khi chia sẻ niềm vui và nỗi buồn. Anh từng giận em chỉ vì em bỏ bữa sáng, khóa facebook một ngày. Anh luôn có mặt khi em cần, an ủi em khi buồn. Những lúc em muốn buông thả, uống bia hút thuốc, anh là người giúp em kiềm chế. Dù anh hay thức khuya, sống về đêm, anh lại yêu hoa hướng dương – loài hoa tượng trưng cho sự lạc quan và kiên cường. Nhưng sao giờ đây, nhìn hoa hướng dương, em lại thấy đau lòng?
Dù xa cách, anh em mình khó gặp nhau. Bao lần định hẹn, nhưng dường như định mệnh không cho phép. Khi em muốn khóa facebook, một tin nhắn ngắn hiện lên: "Tao chỉ còn tầm một tháng". Em sợ hãi, cầu mong đó chỉ là trò đùa. Em không muốn mất anh thêm một lần nữa.
Cuối cùng, em cũng đã gặp anh – ngày không thể quên. Em đến nhà anh, thấy anh đẹp đẽ, nụ cười ấm áp. Nhưng sao xung quanh anh lại đông người đến thế? Và chỉ có mình em rơi lệ?
Hóa ra, trước mặt em chỉ là bức ảnh của anh. Anh đã đi đâu rồi? Em cũng chưa thể biết. Nhưng câu trả lời vẫn luôn vang vọng: "Anh đã đi đến một nơi thật đẹp, mà mình từng mong được đến nhưng chưa kịp."
Người ta nói: "Ông trời lấy đi thứ này, sẽ bù đắp cho ta thứ khác." Ông trời đã mang anh đi, nhưng em chưa nhận lại gì ngoài nỗi nhớ nhung. Đến hôm nay, em vẫn đều đặn nhắn tin cho anh, những lời kể, những lời thổ lộ, mong một ngày nhận được hồi âm từ anh.


5. Yêu và chờ
Chiều nay, tôi ngồi lặng bên bờ biển, ánh hoàng hôn nhẹ nhàng phủ lên khung cảnh, lòng se thắt vì nhớ anh. Anh đã bước vào đời tôi một cách âm thầm, len lỏi sâu vào tim mà tôi không hay biết. Dù quãng đường bên nhau không dài, những kỷ niệm vẫn khắc sâu trong tôi, từng câu chuyện, từng cảm xúc vui buồn được sẻ chia, khiến tôi nhẹ lòng. Là con gái, tôi cũng có lúc ghen tuông, hờn dỗi, nhưng chính những điều đó làm tình yêu tôi dành cho anh thêm đậm sâu.
Tiếng sóng vỗ đều như thì thầm, hòa cùng nhịp tim tôi, mang theo nỗi nhớ về anh – khuôn mặt, nụ cười, giọng nói thân quen. Nhưng ngàn cây số chia cách, khoảng cách ấy như bức tường vô hình làm tôi cô đơn và mỏi mệt. Yêu xa là thế, tôi hiểu, nhưng anh vẫn thường dặn tôi rằng mọi chuyện rồi sẽ ổn.
Niềm tin đặt vào một người ở xa thật khó giữ trọn, những nghi hoặc như vô hình trói chặt tâm trí tôi: anh đang làm gì, bên ai, có nhớ tôi không? Tôi chỉ biết chờ đợi, từng tin nhắn nhỏ bé mỗi ngày qua màn hình máy tính trở thành chốn nương tựa.
Ngày đầu gặp anh, tim tôi bồn chồn không ngủ được, chỉ mong tin nhắn anh đã đến nơi an toàn. Suốt một năm đợi chờ giờ đã được đền đáp, tôi chỉ muốn chạy đến ôm anh thật chặt, thỏa niềm nhớ. Lúc 4 giờ sáng, tôi tỉnh giấc, không ngủ được, đếm từng giây từng phút để gặp anh.
Cái ôm ấm áp, nụ hôn đầu ngọt ngào – tôi sẽ không bao giờ quên. Được nằm trong vòng tay anh, cảm nhận hơi ấm dịu dàng, tôi hạnh phúc vô bờ. Nhưng thời gian ngắn ngủi quá, mới gặp đã phải chia xa. Ngày cuối cùng, tôi không dám đối mặt, sợ không đủ can đảm để nói lời tạm biệt. Đau đớn, nước mắt rơi không ngừng, tôi tự hỏi tại sao định mệnh lại nghiệt ngã đến vậy? Nếu không muốn chúng tôi bên nhau, sao lại để gặp mặt? Phải chăng chờ đợi là thử thách dành cho trái tim bé nhỏ của tôi.
Biển vẫn xanh, sóng vẫn vỗ nhẹ, còn tôi vẫn ở đây, đơn côi chờ đợi, mong một ngày được nhìn thấy anh lần nữa, được nghe tiếng cười và ôm anh trong vòng tay một lần nữa.


6. Yêu đơn phương
Không lâu trước đây, em từng khẳng định chắc nịch sẽ không bao giờ yêu đơn phương ai. Cảm giác ấy vừa cô đơn vừa đau đớn, em không muốn tự mình gánh chịu. Em không muốn một mình mỉm cười, một mình nhen nhóm những hy vọng rồi lại tự dập tắt chính mình – chỉ vì lỡ yêu anh.
Chẳng thể phủ nhận, chính em đã mở lòng với anh, dễ rung động bởi một người mang đến sự thoải mái, vui vẻ như anh. Có lẽ em chỉ đơn giản là đang say nắng thôi, không hẳn là yêu đơn phương sâu đậm.
Bạn bảo em hãy để mọi thứ thuận theo số phận, nhưng em không thích điều đó. Trong khi nhiều việc khác có thể thành công, chuyện tình cảm của em luôn trắc trở, nhiều hơn nước mắt là nụ cười. Nên lần này, em quyết định nghe theo trái tim mình, để cảm xúc được tự nhiên nhất có thể.
Cho em được say nắng anh – dù chỉ vài phút, vài giờ, hay vài ngày. Cho cảm xúc thả trôi tự do, rong ruổi theo từng hơi thở, rồi sẽ trở về nơi vốn thuộc về nó. Để em mơ thêm một chút, để hiện tại vẫn mãi là hiện tại, chẳng hơn chẳng kém.
Cảm giác thích một người không cần lý do thật thú vị biết bao. Dù biết trước kết quả sẽ ra sao – anh luôn có nhiều người quan tâm, còn em chỉ như hạt cát nhỏ bé, có cũng được, không có cũng chẳng sao. Người yêu nhiều hơn thường phải chịu tổn thương nhiều hơn. Em hiểu và chấp nhận điều đó.
Mọi chuyện rồi sẽ qua, cơn say này cũng sẽ tan, và anh với em sẽ là những người bạn tốt, hay chí ít là anh em thân thiết. Rồi một ngày nào đó, nhớ lại, em sẽ mỉm cười vì đã từng quý anh hơn cả một người bạn.
Nếu anh đọc được những dòng này, em tin anh sẽ không hay biết – người em đơn phương thích, chính là anh.


7. Người con gái tôi yêu
Người con gái trong tim tôi, em không dành trọn yêu thương cho tôi. Em yêu một chàng trai đồng trang lứa, cậu ấy luôn làm đôi mắt em ánh lên niềm vui mỗi khi nhắc tên. Tình đầu trong em trong sáng như giọt sương mai còn đọng trên cành lá, ngây ngô và ngọt ngào như những sắc màu mơ mộng em vẽ nên.
"Bên cậu ấy, em lo lắng, tay em siết chặt, môi em lắp bắp chẳng nói nên lời. Bên anh, em ríu rít như chú chim chào hè rộn ràng nắng vàng. Em dịu dàng như sương mai mỏng manh bên cậu ấy, còn bên anh, em trẻ con, dễ tổn thương và hay khóc.
Em nói em yêu mưa – thứ mưa gột rửa mọi nỗi buồn trong em, và em cười nheo mắt bảo anh là ánh nắng dịu dàng bên đời em, còn cậu ấy như cơn gió thoảng qua mang đến sự mới mẻ, khó nắm bắt nhưng đầy thú vị."
Thế nhưng, cơn gió ấy lại khiến em tôi rơi nước mắt nhiều như những chiều mưa dai dẳng không dứt. Tôi không thể chứng kiến, cũng không thể bên em lúc này. Em của tôi mong manh quá đỗi. Tình đầu của em rực rỡ như ánh nắng mùa đông dịu dàng, nhưng giá lạnh của mùa đông cùng những cơn mưa ướt lạnh đã làm trái tim nhỏ bé em co lại trong ngột ngạt.
Tôi vừa yêu, vừa căm ghét sự nhạy cảm của em – sự yếu đuối khiến em dễ tổn thương, dễ buồn, dễ bị tác động bởi những cảm xúc tiêu cực. Tôi ghét cả những giọt nước mắt của em làm tim tôi lỡ nhịp. Đau, buồn, ghen và hờn – tất cả quấn lấy tôi, một tình yêu đơn phương đắng cay.
Tôi căm ghét cái mong manh của em, cái khiến tôi chỉ muốn che chở. Tôi tự hỏi, liệu có thể ghét người con gái mình yêu đến thế?
Khi lòng em đầy những suy nghĩ hỗn độn, em lại tìm đến tôi qua những tin nhắn và những cuộc gọi bất chợt. Em hát cho tôi nghe đoạn nhạc em yêu thương nhưng khiến tim tôi thắt lại: "Đã có lúc em ước mình không yêu anh, để không phải ôm nỗi nhớ khi xa cách, để quên những lời hứa đã phai...".
Tôi nghe thấy tiếng em – cô gái bé nhỏ của tôi đang khóc, nước mắt em thấm ướt đôi mắt trong veo, ướt đẫm đôi má hồng, và cả con tim đang rung lên vì yêu thương. Em có nghe tim tôi lặng yên, tan vỡ cùng em chăng?
Em nói em ghét mưa, không còn yêu mưa nữa vì mưa làm em cảm thấy cô đơn và lạnh lẽo. Em từng thích ngắm những giọt mưa nhảy múa, từng bước qua con đường dài từ trường về nhà với chiếc ô màu nắng, từng kể cho tôi nghe về những cơn mưa rào mùa hạ, những cơn mưa bụi mùa thu và cái lất phất của chiều mưa đông.
Em tôi giờ đây ghét mưa sao? Em đắm mình trong mưa, nếm trải từng giọt lạnh thấm sâu vào da thịt, tóc và đôi mắt đỏ hoe. Nước mắt em nóng hổi chảy dài trên gò má trắng bệch. Bởi trong mưa, không ai thấy em khóc, chỉ có em tự cười mình và có lẽ, chỉ có mưa đang khóc cùng em.
Em vẫn vậy – cứng đầu, bướng bỉnh đến mức khiến người khác phải đau lòng. Em tôi còn quá trẻ, với bao ước mơ ngây thơ ở tuổi 17.


8. Mối tình đơn phương hóa ngàn năm
Một ngày nọ, tôi bỗng nhận ra hình bóng "Ngốc" đã chiếm trọn tâm hồn tôi, như một gánh nặng vô hình đè nặng lên ngực trái. Hơn bảy năm dài gắn bó, chỉ riêng tôi mang trong lòng một tình cảm lặng lẽ – thứ mà "Ngốc" vẫn gọi là đơn phương.
Suốt những năm tháng ấy, tôi trải qua đủ cung bậc cảm xúc: hạnh phúc xen lẫn mệt mỏi. Hình ảnh "Ngốc" chưa từng một lần phai nhạt, dù tôi từng cố gắng dằn lòng, tự nhủ rằng "Ngốc" chưa từng nghĩ đến tôi, thế nhưng cảm xúc cứ mãi trào dâng không nguôi.
Không ít lần tôi muốn buông bỏ để tìm lấy chân trời mới, nhưng rồi cảm giác ấy lại kéo về mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Đôi lúc, "Ngốc" có những cử chỉ khiến tôi đứng lặng, nhưng vì quá thân quen, tôi không thể phân biệt đó là vô tư của tình bạn hay hơn thế nữa. Tôi từng né tránh "Ngốc" vì sợ không kiểm soát nổi cảm xúc, nhưng không thể làm ngơ khi "Ngốc" gặp khó khăn – tôi vẫn lặng lẽ chạy đến, theo tiếng gọi con tim, và chính mỗi lần như vậy, tình cảm ấy lại sâu đậm thêm.
Khi "Ngốc" than thở, tim tôi như thắt lại, cảm giác như chính mình đang chịu đựng. Chúng tôi thân thiết hơn, nhưng trong tôi, đó vẫn chỉ là một tình bạn dài lâu, tôi làm tất cả mà chưa từng mong đợi "Ngốc" sẽ đổi thay ánh nhìn về tôi.
Bao lần chứng kiến người khác thổ lộ với "Ngốc", tôi chỉ biết đứng sau lặng lẽ ngưỡng mộ sự dũng cảm của họ. Còn tôi, luôn sợ mất đi một tình bạn quý giá nên chỉ biết kìm nén.
Rồi đến lúc tôi nhận ra những dấu hiệu khác lạ từ "Ngốc", tôi muốn thổ lộ nhưng lại thôi, bởi biết "Ngốc" còn bộn bề với công việc và cuộc sống. Tôi chỉ mong "Ngốc" được hạnh phúc, dù lòng tôi nặng trĩu với cảm xúc khó nói – vừa hạnh phúc chỉ vì nghĩ đến "Ngốc", vừa đau lòng vì tình cảm ấy chẳng được đáp lại.
Mệt mỏi, vất vả, tôi chỉ mong "Ngốc" hiểu được những suy tư thầm kín trong tim tôi, thật sự như thế.


9. Em sẽ như gió biển!
Chiều biển lặng, sóng khẽ vỗ vào bờ cát vàng, lòng anh bỗng chùng xuống trong nỗi nhớ da diết. Anh không phải tình đầu, và em cũng chẳng phải tình cuối — một sự thật đan xen giữa những cơn gió biển cuốn trôi ta đi mỗi người một phương.
Ngày ấy, tôi thường thả hồn mình theo từng đợt sóng, hòa cùng làn gió nhẹ thoảng qua bãi biển yên bình của làng quê, tận hưởng phút giây thanh thản sau những ngày tháng mệt mỏi. Giữa không gian ấy, em xuất hiện — cô gái với ánh mắt đen huyền, mái tóc dài mượt mà và nụ cười duyên dáng với lúm đồng tiền nhỏ xinh, dịu dàng như cơn gió biển lướt qua, làm dịu mát tâm hồn tôi ngay lần gặp đầu.
- Anh ơi, cho em hỏi chút được không? - em lên tiếng khi tôi đang say sưa trong suy nghĩ. Tôi quay lại và đáp: - Gì vậy em?
- Anh học Y phải không? Em thấy anh quen quen.
- Đúng rồi, anh đã tốt nghiệp và đi làm hơn năm nay. Có việc gì sao em?
- Không đâu, chỉ thấy quen nên hỏi thôi!
- Em học trường nào? Quê em đâu? Sao lại ở đây?
- Hôm nay cuối tuần, em về thăm nhà bạn gần biển.
Từ đó, tôi và Tường Vy – cái tên đẹp như một đóa hoa nhẹ nhàng kiêu sa – quen biết và dần trao nhau những cuộc gọi, tin nhắn ấm áp. Tình yêu nảy nở một cách bình yên, sâu lắng, mỗi ngày thêm thắm thiết. Em mang đến cho tôi sự ngọt ngào và niềm hạnh phúc khiến tôi dần quên đi quá khứ.
Trong những khoảnh khắc bên nhau, em hỏi tôi:
- Nếu chỉ còn bốn ngày để yêu em, anh sẽ chọn những ngày nào?
- Anh sẽ yêu em bốn mùa xuân, hạ, thu, đông.
- Còn ba ngày?
- Ngày hôm qua, hôm nay và ngày mai.
- Hai ngày?
- Ngày chẵn và ngày lẻ.
- Một ngày?
- Ngày anh còn sống.
Em nói chỉ hỏi chơi thôi, nhưng lòng tôi tràn đầy hạnh phúc vì tình yêu đó luôn vẹn nguyên trong tôi suốt chặng đường đời. Tường Vy dịu dàng, sâu sắc, nhưng cũng mong manh dễ tổn thương – tôi yêu, trân trọng và bảo vệ tình yêu ấy như bảo vật quý giá.
Nhưng tình yêu đâu phải lúc nào cũng trọn vẹn. Dù những câu hỏi của em mang ý nghĩa sâu xa mà tôi chưa thể hiểu hết, đó như một dấu hiệu mơ hồ của sự chia xa. Ba năm bên nhau, một quãng thời gian đủ để lắng nghe trái tim mình.
Rồi một buổi sáng, tôi nhận được tin nhắn: “Em rất nhớ anh”. Niềm hạnh phúc dâng trào rồi vụt tắt bởi sự im lặng và lạnh nhạt kế tiếp. Em không còn trả lời điện thoại, không hồi đáp tin nhắn, em đã ra đi như cơn gió biển nhẹ nhàng cuốn trôi, để lại tôi với nỗi nhớ khắc khoải không lời.
Dù biết em có lý do riêng, tôi không níu kéo, chỉ mong em tìm được bình yên và hạnh phúc trong tình yêu mới, còn tôi sẽ giữ mãi hình bóng em trong tim.


10. Đừng đi!
“Vì ở nơi đó em sẽ không còn thấy anh, vì ở đó anh có thể yêu người khác, vì…”
Khi con tim vượt quá giới hạn chịu đựng, khi cảm xúc không còn chịu sự kiểm soát của lý trí, Thu chỉ biết hành động theo tiếng gọi của lòng mình. Cô cố níu giữ một người đàn ông mà cô thầm thương, người khiến cô thao thức mỗi đêm nhưng lại không dám thổ lộ. Anh là hình mẫu hoàn hảo: lịch thiệp, giàu có, xung quanh luôn có nhiều người theo đuổi. Còn Thu, cô chỉ là một cô giáo mầm non nhỏ bé, không xinh đẹp, chỉ biết lẽo đẽo theo anh trai và Nam đến nhà chơi.
Từ lâu, Thu chỉ dám đứng từ xa ngắm nhìn anh, lòng rộn ràng khi nghe anh gọi nhẹ nhàng: “bé yêu”. Với anh, cô chỉ là em gái của bạn thân, và chính ý nghĩ đó đã khắc sâu trong tim cô. Cô chưa bao giờ dám thổ lộ, sợ mất đi sợi dây kết nối mong manh ấy, sợ một ngày anh biến mất khỏi cuộc đời cô.
Thu nhớ những cử chỉ dịu dàng của anh, lời nói đùa: “Lớn nhanh anh chờ nhé…”, đôi khi cô tưởng đó là sự thật, nhưng luôn dừng lại đúng lúc để không tự huyễn hoặc bản thân. Cô không muốn thức trắng đêm chỉ để nhớ về một người mà không dám tiến gần.
Một lần anh nắm tay cô giữa dòng người đông đúc, cô rụt tay lại, nhưng rồi mất hàng giờ nhớ lại mùi hương trên anh. Thu cảm nhận ánh mắt anh đôi lúc sâu sắc hơn tình cảm em gái, qua từng tin nhắn đêm khuya, nhưng cô vẫn giữ khoảng cách, giữ Nam trong tim mình.
Dù tiếc nuối khi anh rủ đi uống cà phê, hay lúc anh siết chặt tay qua đám đông, cô không muốn tiến sâu hơn, không dám đánh cược, bởi cô sợ mất anh hơn đau lòng.
Bạn bè bảo cô nhút nhát và quá nhạy cảm, và có người còn nghĩ Nam cũng có tình cảm với cô, nhưng cô chỉ mỉm cười buồn. Cô hạnh phúc dù chỉ được nhìn thấy anh.
Khi nghe tin Nam sắp chuyển công tác, cô như choáng váng, nước mắt lăn dài trong căn phòng trống. Lần đầu tiên, Thu quyết định gọi anh, muốn làm chính mình và giữ lấy hạnh phúc riêng.
Gặp anh tại quán cà phê, nhìn vào đôi mắt như trông chờ, cô chỉ muốn khóc. Những lời muốn nói bỗng biến mất, và cô chỉ thốt ra: “Em nghe nói anh chuẩn bị thăng chức nên chuyển công tác, chúc mừng anh nhé.” Anh ngạc nhiên đáp: “Chúc mừng ư? Cảm ơn em, anh phải về chuẩn bị hành lý đây, gặp em sau nhé.”
Nhìn anh quay đi, Thu vội níu áo, nghẹn ngào nói: “Đừng đi…”
Anh cúi xuống lau nước mắt cho cô, hỏi nhẹ nhàng: “Vì sao hả em?” Thu không dám nhìn thẳng, cảm xúc dồn nén bật lên, cô nức nở: “Vì ở đó em không còn thấy anh nữa, vì ở đó anh sẽ thích người khác, vì…”
Không nhận ra niềm hạnh phúc trên gương mặt anh, cô không thấy nụ cười rạng rỡ khi anh ôm chầm lấy cô và nói: “Anh chỉ đùa, anh không đi đâu cả. Anh nhờ anh trai em nói dối vì em khó tính quá, tán kiểu nào cũng không đổ, anh muốn thử xem mình có giá trị với em không.” Thu ngỡ ngàng, đối diện khuôn mặt anh lần đầu dám nhìn thẳng, biết rằng tất cả là thật, và khoảnh khắc hạnh phúc ấy thuộc về cô.


Có thể bạn quan tâm

Khung ảnh với thiết kế đẹp mắt, đơn giản nhưng không kém phần tinh tế, phù hợp cho mọi không gian trưng bày.

Hình ảnh anh em thân thiết, gắn bó bằng tình nghĩa sâu nặng

Top 5 bộ phim đặc sắc nhất về Tần Thủy Hoàng

Hình ảnh hoa Sen trong Phật Giáo toát lên vẻ đẹp thanh tao và thuần khiết, tượng trưng cho sự giác ngộ và tinh thần an lạc.

Những bức ảnh đẹp lưu giữ kỷ niệm nhóm bạn thân
