Top 10 Tản Văn Về Cây Tre Đặc Sắc
Nội dung bài viết
1. Tre Làng
Làng tôi nằm ở huyện Vũ Thư, tỉnh Thái Bình, với những lũy tre xanh bốn mùa bao quanh. Cây tre ở đây không rực rỡ như những bức tranh phong cảnh của các họa sĩ, cũng không mượt mà như tre miền Trung, hay mọc thành từng khóm to như tre miền Nam. Tuy nhiên, tre làng tôi mang trong mình màu xanh giản dị, chân chất, phản ánh bản sắc của con người quê mùa, hiền hòa và bình dị.
Đối với người dân quê tôi, lúa và tre là hai người bạn đồng hành suốt cuộc đời. Lúa nuôi sống bao thế hệ, còn tre lại che chở, bảo vệ họ trong cuộc sống hằng ngày. Ngay từ khi còn bé, tôi đã thấy bóng dáng tre làng như người bạn thân thiết, luôn vững chãi bảo vệ xóm làng yên bình.
Trải qua biết bao mùa, tre vẫn vươn lên mạnh mẽ, soi bóng xuống ao làng, và cùng cò trắng về đậu trên những cành tre. Tre là biểu tượng của sự yên bình, của những ngôi nhà tre che chở qua bao năm tháng. Những ngôi nhà tre không chỉ là nơi ấm áp của tình yêu thương mà còn là một phần ký ức về những ngày tháng gian khó, chiến đấu và giữ gìn đất nước.
Tre không chỉ là người bạn trong cuộc sống mà còn là vũ khí trong những cuộc kháng chiến. Những cây tre đã góp phần vào chiến thắng của dân tộc, từ những chiến công chống giặc Ân cho đến cuộc kháng chiến chống Pháp và Mỹ. Trong cuộc sống đời thường, tre còn là vật dụng thiết yếu như đũa, tăm, rổ rá, thúng mủng, và thậm chí là thuyền, diều bay, chở đỡ những ước mơ của bao thế hệ. Tre là cuộc sống, là ký ức, và là niềm tự hào của người dân Việt Nam.
Tre làng ơi! Tre làng ơi! Ta mãi yêu người...
Pham Minh Giang


2. Tản Mạn Tre Làng
Mùa đông đã qua đi với những ngày dài u ám, lạnh lẽo, thay vào đó là mùa xuân rực rỡ, mang theo ánh nắng ấm áp, làm tươi mới cả trời đất. Cây cỏ cũng bừng tỉnh, những mầm non vươn lên, đâm chồi, nảy lộc. Quê hương thay đổi như một cô gái duyên dáng khoác lên mình bộ váy mới, sải bước ra phố phường. Những con đường ngập bóng tre làng giờ đây đã không còn những ngày mưa phùn ảm đạm, không còn những tán lá vàng úa. Thay vào đó là những hàng tre vươn cao, tiếng gió thổi qua ngọn tre, mang theo tiếng chim líu lo từ buổi sáng sớm. Tre đã gắn bó với làng quê, như người bạn thủy chung của bao thế hệ, gắn bó suốt đời với dân làng “một nắng hai sương”.
Tản mạn về tre, tôi không thể không nhớ đến những dòng viết của nhà văn Thép Mới trong những năm tháng học trò. Những hình ảnh cây tre đẹp đẽ, gần gũi và đậm đà tình cảm đã in sâu vào lòng tôi. Câu văn của ông về cây tre đã khắc sâu trong tâm trí tôi một dự cảm về tương lai: “Dù có bao nhiêu sắt thép, xi măng, tre vẫn là hình ảnh không thể thiếu trong tâm hồn mỗi người Việt Nam. Tre vẫn mãi là bóng mát, là âm thanh gợi nhớ về tuổi thơ, về những ngày tháng yên bình.”
Ngày quê hương giải phóng, sau bao năm chiến tranh tàn phá, ba tôi đã đưa cả gia đình về lại quê. Những vết tích chiến tranh vẫn còn đọng lại trong mỗi ngôi nhà, mỗi mảnh vườn. Tôi vẫn nhớ những đêm ngủ trên mấy tấm ván cửa, ba lo lắng đất đai sẽ bị sạt lở, và ông bắt đầu trồng tre để giữ đất. Cây tre, đúng như ông nói, đã giữ đất vững chãi, giúp quê hương hồi sinh. Tre không chỉ là cây xanh giữ đất mà còn là nơi tổ chim về làm tổ, tạo nên những công trình kiến trúc thiên nhiên đẹp đẽ.
Thời gian trôi qua, chúng tôi lớn lên, rời xa tổ ấm, nhưng hình ảnh những hàng tre, những trưa hè oi ả tìm tổ chim không thể nào quên. Giờ đây, khi trở về quê, tre đã ít đi nhiều, nhường chỗ cho những cây trồng có giá trị kinh tế cao hơn. Nhưng, như lời nhà văn Thép Mới, cây tre vẫn tồn tại, vẫn là hình ảnh quen thuộc gắn liền với đời sống của người Việt Nam. Cây tre là một phần không thể thiếu trong cuộc sống, từ thuở lọt lòng trong chiếc nôi tre, đến khi nhắm mắt xuôi tay nằm trên giường tre. Tre luôn gắn bó với con người, sống cùng nhau, chết cùng nhau.
Cây tre cũng không chỉ là biểu tượng của sự bền bỉ mà còn là hình ảnh của nét đẹp truyền thống. Đòn gánh tre là vật dụng quen thuộc trong mỗi gia đình nông thôn. Hình ảnh những bà hàng rong gánh hàng với chiếc đòn gánh là một phần ký ức sâu đậm trong mỗi người dân quê. Tre cũng là biểu tượng của sự lãng mạn, của tình yêu đôi lứa, với những lời hát, lời thề nguyền dưới ánh trăng. Tre như một phần của tâm hồn Việt Nam, từ chiếc thuyền lá tre cho đến những lời giao duyên dịu dàng: “Đêm trăng thanh anh mới hỏi nàng/ Tre non đủ lá đan sàng được chưa?”.
VÕ VĂN TRƯỜNG


3. Tre làng - một phần ký ức khắc sâu
Những lũy tre, bất chấp thời gian, vẫn lặng lẽ đứng vững, như chứng nhân của bao thế hệ. Trong mắt tôi, một ngôi làng thiếu vắng tre xanh thì như thiếu đi linh hồn của chính nó, thiếu đi sự yên bình, tiếng chim hót mà giờ đây thật khó tìm lại. Tôi nhớ những ngày thơ bé, mẹ đã dạy tôi biết trân trọng cây tre như trân trọng mảnh đất quê hương mình. Trong ngôi nhà nhỏ, tôi lớn lên cùng tre, từ chiếc chõng tre kẽo kẹt cho đến đôi đũa tre, tất cả đều thấm đẫm tình thương gia đình. Tre có mặt ở mọi nơi, từ cột kèo vững chắc, đến những lạt buộc mái nhà, và tôi nhớ mãi câu ca dao: “Ngó lên nuộc lạt mái nhà, Bao nhiêu nuộc lạt nhớ ông bà bấy nhiêu”.
Cây tre luôn khiến lòng tôi nhớ về mẹ. Nhớ chiếc đòn gánh cong cong mà mẹ ngày ngày mang trên vai, nhớ những chiếc rổ tre, thúng mủng chứa đựng cả tuổi xuân, những tháng ngày vất vả đã làm mẹ gầy đi. Cây tre ấy là ký ức, là nhịp sống của một thời gian khó.
Phía sau ngôi miếu làng, gần nhà tôi, có một lũy tre mà ông ngoại tôi đã trồng từ lâu. Những cây tre ấy vẫn đứng vững, tỏa bóng mát xuống vườn chuối thơm ngát. Lũy tre ấy là tấm lòng của ngoại, lặng lẽ và kiên cường, dù bao năm tháng đã trôi qua. Mẹ vẫn kể rằng, ông ngoại trồng tre không chỉ để làm hàng rào mà còn để lại những giá trị vô giá cho thế hệ sau. Cha tôi cũng thường đốn những cây tre già để làm nơm, làm lờ bắt cá. Những thanh tre mảnh mai nhưng đầy sức sống, được cha đan tỉ mỉ như một người thợ lành nghề. Từ những giờ phút đó, tôi học được sự kiên nhẫn và tình yêu với nghề thủ công của cha.
Thời gian trôi qua, tôi đã xa vòng tay của cha mẹ, xa lũy tre làng, nhưng hình ảnh cây tre vẫn luôn gắn bó với tôi. Tre đã trở thành một phần của ký ức, là nơi tôi tìm thấy sự bình yên mỗi khi nhớ về quê hương. Làng quê giờ đây đã ít tre hơn, nhưng những ký ức về cây tre thì vẫn vẹn nguyên trong lòng tôi, và tôi không thể quên được tiếng rì rào của những lũy tre ngày xưa…
Trần Văn Thiên


4. Lũy tre làng - Một miền thương nhớ
Xe dừng lại, bạn bước xuống và chờ ba đón. Trời nắng chang chang, bạn đi sang bên kia con lộ, nơi lũy tre xòe bóng mát bao quanh.
Ngồi dưới bóng tre, lắng nghe tiếng tre xào xạc, làn gió vi vút, tự nhiên bạn lại nhớ về lũy tre làng xưa. Những bụi tre như vậy giờ đây đã trở nên hiếm hoi.
Ngày xưa, quê bạn tràn ngập tre, đi đâu cũng thấy bóng tre che mát. Lũy tre ở ngã ba, nơi con lộ chính và cánh đồng mênh mông là nơi thân thuộc nhất với mọi người trong làng. Lũy tre ấy gắn liền với hình ảnh quê hương, trở thành biểu tượng của sự bình yên, là nơi người dân tìm về bóng mát vào những buổi trưa hè oi ả.
Với tuổi thơ của bạn, lũy tre làng chính là một phần ký ức không thể quên, nơi bạn và lũ bạn chơi đùa, đánh ô ăn quan, nhảy dây, hoặc những trò chơi dân gian đầy vui nhộn. Lá tre, măng tre không chỉ là đồ chơi mà còn là những kỷ niệm ngọt ngào. Bạn còn nhớ những chiếc lá tre dùng để chế tạo đồ hàng, làm tiền chơi, hoặc những chiếc cào cào bằng lá tre – tất cả đều là ký ức đẹp đẽ của một thời thơ ấu hồn nhiên.
Cuộc sống hồi đó có nhiều khó khăn, gia đình bạn nghèo, nhưng nhờ những bụi tre trong vườn, ba bạn đã làm nên những vật dụng hữu ích như tăm, đũa, đòn gánh, rổ rá để nuôi sống gia đình. Mặc dù công việc vất vả, lợi nhuận ít ỏi, nhưng nhờ những nỗ lực không ngừng, ba bạn đã đem lại cho gia đình một cuộc sống ổn định, giúp bạn và các anh chị có cơ hội học hành, trưởng thành. Tre đã trở thành “ân nhân” lớn trong cuộc sống gia đình bạn, giúp gia đình vượt qua khó khăn và vươn lên trong cuộc sống.
Hình ảnh cây tre vẫn sống mãi trong ký ức bạn, từ mùi lá tre trong nước gội đầu của mẹ, đến những buổi chiều mát mẻ, cảm giác dịu nhẹ khi xả nước lên tóc trong ngày hè oi ả. Dù thời gian đã trôi qua, và công nghiệp hóa đã làm thay đổi cảnh quan quê hương, tre vẫn là ký ức đẹp trong lòng bạn. Còn nhớ, dưới những rặng tre hiếm hoi còn sót lại, bạn vẫn ước mơ được trở về với những ngày xưa cũ, với những trò chơi, những tiếng hót líu lo của lũ chim, với bóng mát của lũy tre làng...
Mai Hoàng


5. Những lũy tre cong cong của làng quê
Tết. Khi tôi trở về đầu làng, ánh hoàng hôn đã phủ kín không gian. Làng quê dần mờ nhạt trong chiều tà, chỉ còn lại những bóng tre mềm mại uốn cong, vươn mình theo chiều gió như những người bạn cũ.
Làng tôi đó, nơi những hàng tre xanh tươi đã bảo vệ tâm hồn làng từ ngàn đời. Dù xa cách, hình ảnh tre luôn gắn bó với tôi, in đậm trong ký ức tuổi thơ. Ngay trước cổng nhà tôi, những cây tre vươn mình mạnh mẽ, con đường làng dọc theo những lũy tre xanh, tạo thành một bức tranh sống động trong ký ức tôi. Mỗi sáng thức dậy, tôi luôn nghe tiếng tre thì thầm trong gió, lúc đêm về, tiếng tre cọ vào nhau như lời ru dịu dàng mà chúng tôi hay tưởng tượng về những câu chuyện huyền bí của làng quê.
Tre ru tôi vào giấc ngủ thanh bình của tuổi thơ, trong những đêm hè êm ả. Tiếng gió luồn qua những ngọn tre tạo nên một bản nhạc dịu dàng, hư ảo. Những chiếc nón tre che mưa, che nắng, là những vật dụng thân thuộc trong những đám cưới, nơi mẹ chồng trao cho cô dâu chiếc nón trắng tinh khôi. Những chiếc nón ấy, dù đơn giản, lại là biểu tượng của sự hiền thục, của vẻ đẹp giản dị của làng quê.
Vào những đêm trăng sáng, những thân tre cứng cáp như một phần không thể thiếu trong cuộc sống. Cây tre đan thành những chiếc giường, chiếc gánh, chiếc chõng bền bỉ theo thời gian. Dưới bóng tre, những ngày hè oi ả trở nên dịu mát, còn những con trâu thong thả gặm cỏ, nằm nghỉ dưới bóng mát của tre, tạo nên cảnh tượng yên bình của làng quê.
Tre đã gắn liền với bao kỷ niệm, bao vui buồn của mỗi gia đình. Nó không chỉ là vật dụng mà còn là biểu tượng của sức sống mãnh liệt, của tuổi thơ và của những người nông dân vất vả. Dù trong cơn mưa hay nắng, tre vẫn đứng đó, bảo vệ làng quê và truyền lại những giá trị quý báu cho thế hệ mai sau.
Ngày nay, khi con đường làng đã được bê tông hóa, bóng tre không còn đậm nét như xưa, nhưng vẫn luôn hiện diện trong lòng mỗi người con xa quê, trong từng cơn gió, trong những chiếc cây nêu đứng thẳng, nhấp nháy ánh đèn vào mỗi dịp Tết đến. Những cây nêu ấy, dù mới mẻ, vẫn mang trong mình những giá trị truyền thống, những ước mong về một năm mới đầy may mắn và bình an.
Những hình ảnh của lũy tre, của những chiếc nón tre, của những ngày hè êm ả sẽ luôn sống mãi trong trái tim tôi, như một phần không thể thiếu của quê hương. Và khi trở về, tôi sẽ lại tìm thấy bóng tre thân quen, như một lời nhắc nhở về quá khứ, về những ký ức không bao giờ phai mờ.
HÀ KIM QUY


6. Bóng dáng tre ở đâu?
Không chỉ là vật liệu, cây tre đã trở thành linh hồn của làng quê Việt Nam. Văn Cao khắc họa một làng thơ mộng với "bóng tre xanh" vươn mình trong ánh chiều tà, trong khi Hồ Bắc lại vẽ lên hình ảnh những luỹ tre mờ xa, tràn đầy yêu thương. Những âm thanh ấy, tiếng chuông ngân trong không gian, vẫn là một phần ký ức của tôi, cùng với những dòng văn đẹp đẽ về cây tre của Nguyễn Duy hay Thép Mới.
Với tôi, cây tre không chỉ là một phần của làng mà là chứng nhân cho cả tuổi thơ. Ký ức về những ngày hè tắm dưới bóng tre, nằm võng nghe tiếng mẹ ru, và tiếng sáo trúc rộn ràng vẫn vẹn nguyên trong lòng. Những con trâu chậm rãi nhai cỏ, từng cánh diều bay cao, và những buổi chiều đầy thơ mộng dưới bóng tre, đó là hình ảnh mà không thể nào quên.
Tuy nhiên, khi về lại làng, tôi bàng hoàng nhận ra rằng bóng tre dường như đã vắng bóng. Những ngôi nhà hiện đại, tường cao, mái ngói không còn nơi cho những cánh cò đậu, không còn cảm giác bình yên của làng quê. Hình ảnh của cây tre đã dần phai nhạt, thay thế bởi sự phát triển không ngừng của đời sống mới. Và dù tôi có trở lại, làng quê cũng không còn như trước.
Vẫn biết rằng cuộc sống thay đổi, nhưng mỗi lần nhớ về những ngày xưa ấy, tôi lại khắc khoải tìm kiếm bóng tre trong tâm hồn mình. Những ngày hè oi ả hay những cơn bão dữ dội, cây tre ngày xưa vẫn là điểm tựa cho những đứa trẻ, là nơi mọi người quây quần bên nhau, chia sẻ niềm vui và nỗi buồn. Tre là một phần không thể thiếu trong ký ức, dù đã trở thành quá khứ. Dù là phố hay làng, hình ảnh ấy vẫn mãi in sâu trong tôi.
Đỗ Xuân Thu


7. Những ngày hoài niệm về khóm tre
Hình ảnh cây tre là một phần không thể thiếu trong vẻ đẹp nông thôn Việt Nam, là hình ảnh thân quen, gắn bó với bao thế hệ. “Tre xanh/ Xanh tự bao giờ?/ Chuyện ngày xưa… đã có bờ tre xanh”, như lời thơ của Nguyễn Duy, đã khắc sâu vào tâm trí mỗi người con đất Việt.
Mỗi lần về quê, tôi lại đứng trước khoảng đất trống nơi ngôi nhà xưa, nơi mà ngày xưa khóm tre tươi xanh, bà tôi ngồi trên chõng nghe ví giặm, tay cầm quạt. Tôi cúi đầu chắp tay trước gió, như thể cầu nguyện cho linh hồn của cây tre. Nhưng rồi, khi em trai tôi xây nhà, khóm tre xưa đã bị bứng đi, chỉ còn lại những thân tre khô, chồng chất, giữa mưa nắng.
Khóm tre trước sau trong vườn ông bà đã có từ hàng trăm năm, dẫu cho cây tre già đi, lớp măng mới lại mọc lên, tiếp nối nhau. Nhưng, khóm tre sau vườn đã bị phá bỏ vì lý do xây dựng nhà cửa. Chúng tôi còn nhớ rất rõ, những năm tháng ấy, tre gắn liền với những vật dụng trong gia đình: cán cuốc, cán xẻng, đòn gánh... Những người cha mẹ khéo tay đã tạo nên những sản phẩm từ tre, từ thúng, rá, mủng đến bàn ghế, chiếc giường. Tiếng ve mùa hè vang vọng từ ngọn tre, mà khi nhìn vào đó, ta cũng biết được hướng gió nam.
Với tôi, tre không chỉ là một hình ảnh thân thuộc, mà còn là một phần của lịch sử, một biểu tượng văn hóa sâu sắc. Thầy giáo tôi đã từng đọc bài “Cây tre Việt Nam” của nhà báo Thép Mới trên lớp, với những hình ảnh thân thuộc từ khắp nơi như tre Đồng Nai, tre Việt Bắc, hay những bụi tre thân mật ở làng quê. Cây tre Việt Nam vươn lên, đơn giản mà kiên cường, như chính tinh thần của con người Việt Nam, mạnh mẽ và bền bỉ qua bao thăng trầm.
Cây tre không chỉ là biểu tượng của sự thanh cao, giản dị mà còn là sự khẳng định tình yêu và đạo lý trong cuộc sống. Những câu ca dao về tre không chỉ nói về tình nghĩa vợ chồng, mà còn là lời nhắc nhở về sự thủy chung, sự kiên trì, và đoàn kết trong dân tộc. “Chặt tre cài bẫy vót chông/ Tre bao nhiêu lá thương chồng bấy nhiêu” - những lời này còn vang mãi trong lòng mỗi người Việt Nam.
Quê tôi giờ đây, như bao vùng quê khác, đang thay đổi nhanh chóng. Từ những con đường đất, bây giờ đã được bê tông hóa, thay thế bởi những tường rào kiên cố. Những khóm tre trước đây đã trở thành quá khứ, nhường chỗ cho sự hiện đại hóa, mà tre dường như bị lãng quên. Khi tôi trở lại quê hương, chỉ còn lại khóm tre trước cửa nhà ông Mịch, là di tích cuối cùng của một thời đã qua. Thế hệ sau này không còn nhìn thấy hình ảnh của cây tre như chúng tôi từng thấy, mà chỉ có những ngôi nhà cao tầng, những con đường nhựa, và những chiếc xe hơi, thay thế cho không gian rộng lớn, mát mẻ của những bụi tre xanh xưa kia.
Tôi còn nhớ những ký ức về tre qua những câu chuyện của ông bà, cha mẹ, nơi mà tre là chứng nhân của bao thăng trầm. Nhưng giờ đây, với sự hiện đại hóa, những ký ức ấy dần phai mờ, chỉ còn lại trong hoài niệm. Như tôi đã từng thắp nén hương trước khu đất trống, nơi khóm tre xưa kia đã bị bứng đi. “Mai sau, Mai sau, Mai sau… Đất xanh tre mãi xanh màu tre xanh”, như lời thơ của Nguyễn Du, nhưng chỉ còn lại trong ký ức mà thôi.
Ngô Đức Hành


8. À ơi, lũy tre xanh vững vàng
Tre xanh
Xanh từ bao giờ
Chuyện xưa… bờ tre đã vươn lên (*)
Từ khi nào hàng tre phía sau nhà tôi bắt đầu mọc, không ai nhớ rõ, nhưng chắc chắn, đó là nơi lưu giữ vô số kỷ niệm của tuổi thơ tôi và những đứa trẻ của thế hệ trước. Mỗi lần về ngôi nhà cũ, làng quê tôi, hình ảnh lũy tre rì rào trong gió vẫn hiện về, mang theo sự bình yên và vững chãi như những buổi chiều hè, mẹ ru ngủ với tiếng võng xào xạc, cùng lời à ơi thấm đẫm tình quê hương.
Hàng tre này, với vài bụi lớn, đã tạo thành một không gian quen thuộc, nơi tôi và đám trẻ con trong xóm đã bao lần tụ tập chơi đùa dưới bóng mát. Nhớ những trò chơi giản dị nhưng đầy kỷ niệm, như bán đồ hàng, lấy nhánh tre làm đũa, làm đồ chơi nấu ăn với đất sét, hay những lần trốn tìm quanh bụi tre. Tre là vật liệu mà chúng tôi biến hóa thành mọi thứ: từ diều, lồng đèn Trung Thu đến những chiếc chuông gió vang lên khi có gió nhẹ.
Tre không chỉ là một món đồ chơi mà còn là một phần không thể thiếu trong cuộc sống. Mẹ tôi dùng tre để làm đũa, chẻ lạt để bó mạ khi mùa cấy đến. Bố tôi dùng tre làm cần câu, bà tôi đan rổ rá, ông tôi đóng bàn ghế. Làng quê ngày xưa thiếu thốn, nhưng với tre, chúng tôi vẫn có được những thứ cần thiết. Và măng tre, món ăn giản dị, cùng với cá ba câu, làm nên những bữa cơm đậm đà hương vị quê nhà.
Có những lúc xa quê, những đêm vắng, tôi lại nhớ về những hàng tre xanh, nhớ tiếng kẽo kẹt của tre và cảm giác an yên khi được ngả mình dưới bóng mát của tre. Tre luôn mang lại cho tôi cảm giác thanh bình và gắn kết với những ký ức sâu đậm. Bây giờ, khi rời quê, nhớ lắm những buổi sáng thức dậy, tiếng chim hót trong vườn, bóng tre xưa cứ thấp thoáng trong ký ức. Tre xanh vẫn mãi là một phần không thể thiếu trong hành trình lớn lên của tôi.
Mai sau,
Mai sau,
Mai sau...
Đất mãi xanh, tre vẫn xanh mãi xanh (*)
Những câu thơ của Nguyễn Duy đã nói hộ những gì trong lòng tôi. Cây tre đã đi vào trong tôi như một phần không thể thiếu trong ký ức và tình yêu đối với quê hương, với những câu hát ru ấm áp và những cánh đồng xanh mướt bên hàng tre.
Kim Loan.
(*) trích từ Tre Việt Nam - Nguyễn Duy.


9. Một ngày bất chợt gặp bụi tre vàng óng...
Chiều tà, trong một lần lang thang trên vùng núi xa, tôi tình cờ gặp một dãy tre làng, với lá tre vàng óng ánh dưới nắng chiều. Không phải tre rừng hùng vĩ, mà là những bụi tre quen thuộc, đầy những chiếc lá mảnh như mắt trời đang vươn mình đón gió. Tôi đứng ngắm nhìn rặng tre, để lòng mình trở về với những ký ức xưa, những ngày tháng tuổi thơ chân trần chạy nhảy quanh những bụi tre. Những chiếc lá tre, nơi tôi từng cột thành vòng đeo cổ, nơi tôi mơ ước trở thành cô dâu, đeo nhiều khuyên vàng rực rỡ. Mỗi khi nhớ về quãng thời gian ấy, tôi không thể quên con ngõ nhỏ, hai bên là những cây tre mọc vững chãi, che chắn con đường dẫn đến ngôi nhà xưa. Rồi những chiếc măng tre mới nhú, cứng ngắc, cắm vào tay khiến da ngứa ran. Đó là phần không thể thiếu trong ký ức ngọt ngào của tôi về một làng quê yên bình.
Ngày xưa, tôi hay ngồi dưới bóng tre trong những trưa hè oi ả, nghe tiếng rơm khô dưới bàn tay của người lớn, tiếng cười đùa của bọn trẻ. Ngôi làng yên tĩnh, đến khi chiều đến, tiếng gió thổi qua đỉnh tre, nhẹ nhàng như khúc ca ru của mẹ, còn tôi thì chìm vào giấc ngủ, chỉ mơ về những buổi chiều như thế.
Làng tôi từ lâu đã nổi tiếng với nghề đan lát. Những chiếc giỏ, rá, sàng… tất cả đều được làm từ tre. Cây tre không chỉ là vật liệu cho đồ đan, mà còn xuất hiện trong cuộc sống hàng ngày, từ gốc đến ngọn. Gốc tre dùng làm củi, thân tre làm cọc chống, và lá tre được sử dụng để làm chổi. Mặc dù những nghề đan lát dần mai một, nhưng vẫn còn những chiếc chổi tre, vẫn còn những gốc tre cắm bên lối nhỏ. Và khi tôi lớn lên, mỗi lần trở về làng cũ, tôi lại cảm nhận sâu sắc hơn về sự gắn bó bền chặt của người dân nơi đây với cây tre - một phần không thể thiếu trong cuộc sống của họ.
Vậy mà, giờ đây, đứng trước những bụi tre vàng óng, tôi chợt nhận ra rằng một sợi dây kết nối giữa người với thiên nhiên đã ngày càng lỏng lẻo. Và khi tôi quay lại, không còn bóng dáng những chiếc tre như ngày xưa, một cảm giác trống vắng bao trùm lấy tôi. Cây tre, như một phần linh hồn của làng quê, giờ chỉ còn là ký ức, nhẹ nhàng như làn gió thoảng qua.
Sưu tầm


10. Sau luỹ tre làng
Giữa không gian yên tĩnh của làng quê, sau lũy tre, những kỷ niệm dường như đọng lại qua từng cơn gió, mỗi bước chân người qua lại. Bóng mẹ dưới mái hiên quạt mát, bóng tre xòa che mát những con đường làng vắng vẻ…
Sau lũy tre, chiếc chõng tre được ba làm, đưa cả gia đình hòa vào không khí ấm áp của mùa hè. Cả nhà quây quần bên chiếc chõng, thưởng thức bát chè xanh đậm đà tình làng. Dưới ánh trăng thanh, ngả mình trên chõng tre, hòa vào không khí làng quê vô cùng yên bình. Mỗi lần đong đưa nôi tre, nhìn cháu bé ngủ ngon, lòng lại ấm áp vì tình yêu thương vô bờ bến từ những vật dụng mộc mạc, thân thuộc ấy.
Rồi khi mưa dông bất chợt, mái nhà tre đứng vững che mưa bão cho cả làng. Những giàn bầu, mướp trồng bằng tre như minh chứng cho tình làng nghĩa xóm gắn kết bao năm tháng. Dù mùa đông lạnh giá hay những cơn mưa xối xả, lá tre vẫn là thứ cứu tinh gắn bó lâu dài với mọi nhà quê.
Sau lũy tre làng, tre không chỉ là rào chắn, phân chia các mảnh vườn, mà còn là nơi trẻ con bày đủ trò chơi dân gian, đón những cánh chuồn chuồn lướt trên lá tre. Dưới bóng mát của tre, lũ trẻ hồn nhiên nô đùa, thỏa sức khám phá thiên nhiên trong lành, tự do như những con chim bay giữa trời xanh.
Những buổi sáng mai đẫm sương, những chiều chiều mát mẻ, lũ trẻ lang thang ngoài đồng, bắt cá, hái rau, tắm mương cùng những trò nghịch ngợm chẳng bao giờ quên. Mùa hè khi nắng chang chang, lũ trẻ chạy đuổi theo từng cơn gió, lăn lộn trên cánh đồng cỏ xanh, đôi chân rực rỡ màu vàng của lúa đồng. Những bữa cơm chiều giản dị, những tiếng cười khúc khích giữa cánh đồng làng, chắc chắn sẽ mãi sống trong ký ức của mỗi đứa trẻ quê.
Và giờ đây, mỗi lần trở về quê, ngửi thấy mùi rơm mới, mùi tre thơm tho, là tôi lại nhớ về những buổi chiều ngày xưa, đắm chìm trong không gian bình yên và nỗi nhớ quê hương khôn nguôi. Sau lũy tre làng, ai có thể quên được những khoảnh khắc ấy, nơi gắn kết tình thân và yêu thương vô tận?
Hoàng Thủy


Có thể bạn quan tâm

Hướng dẫn cách sửa lỗi bảng trong Word bị tràn lề

Khám phá những mẫu khung bìa đẹp mắt, giúp trang bìa của bạn thêm phần sang trọng và ấn tượng.

Sự cố công thức không hoạt động trong Excel và cách khắc phục

Top 13 thương hiệu phấn phủ đỉnh cao mà phái đẹp không thể bỏ qua

Người sinh năm 1971 thuộc mệnh gì? Tuổi con gì? Những màu sắc, tuổi tác và hướng nào sẽ mang lại sự hòa hợp và may mắn?
