Top 10 tản văn về yêu đơn phương hay nhất, những dòng văn đong đầy cảm xúc và sự cô đơn của những người yêu thầm.
Nội dung bài viết
1. Tản văn yêu đơn phương số 4
Giá như cuộc sống này đơn giản như việc em chỉ cần yêu anh là đủ? Nếu vậy, em sẽ dành hết mọi tình cảm, không tiếc nuối gì cả.
Giá như chỉ cần yêu một người hết lòng mà không phải vất vả tìm kiếm chỗ đứng trong một tình yêu đã đầy ắp, chẳng phải em sẽ không phải khổ sở đợi chờ tình cảm từ người khác.
Giá như mọi thứ trong tình yêu chỉ đơn giản là duyên và nợ. Nếu có duyên, mong rằng sẽ có nợ, và hãy để chữ duyên dẫn dắt chúng ta cùng đi qua những tháng ngày hạnh phúc.
Anh không yêu em? Chưa từng yêu hay đã hết yêu?
Em không biết, mà anh cũng chẳng rõ. Em chỉ biết, mùa đông này, chỉ còn mình em lẻ loi giữa những chiều gió lạnh, lặng im một mình giữa đêm Giáng sinh đầy sao.
Hạ Vũ là người thay lời muốn nói cho những tâm hồn đang khắc khoải. Mỗi trang sách “Anh không thương” như một ngọn lửa nhỏ ấm áp, thắp sáng tâm hồn bạn trong mùa lễ hội này. Vì bạn xứng đáng được yêu thương trong mùa Giáng sinh này.
Những yêu thương chưa bao giờ dễ dàng bày tỏ, nhưng có thể gửi gắm trong một cuốn sách nhỏ hay một chiếc ôm nhẹ nhàng dành cho ai đó. Đó là cách để giữ ấm trái tim trong những ngày lạnh giá.


2. Tản văn yêu đơn phương số 5
Cuộc đời này có hai thứ mà con người không thể chống lại: bệnh tật và tình yêu. Đôi khi, chúng hòa vào làm một, và người ta gọi đó là bệnh tương tư.
Yêu là đau, nhưng yêu một người không bao giờ yêu mình lại đau đớn gấp bội. Mọi cố gắng để lại gần họ chỉ khiến bạn thêm cô đơn, chỉ có bạn là người chịu tổn thương, người cảm nhận được sự mệt mỏi. Khi bạn bắt đầu tin rằng tình yêu xứng đáng để chờ đợi, nhưng lại vẫn không ngừng tự hỏi: liệu có ngày nào đó tình yêu sẽ đến?
Tương tư là một thứ thuốc đắng, nhưng dù có đắng đến đâu, trái tim vẫn không thể kìm nén. Yêu là yêu, như con suối nhỏ cứ chảy, chờ đợi dòng nước trong xanh len lỏi qua những viên đá. Cuộc đời dài lắm, không ai biết ngày mai sẽ ra sao, vậy thì có gì phải lo lắng khi tâm ý của một người vẫn chưa thay đổi. Biết đâu, ngày mai sẽ là ngày tình yêu đáp lại tình yêu.
“Cả một đời quá dài,” không ai biết những điều gì sẽ xảy đến. Vậy thì, nếu đã yêu, cứ yêu đi. Một đời này, mấy lần ta được gặp gỡ mà lại dám bỏ lỡ nhau? Biết đâu, ông trời sẽ không làm bạn thất vọng, và tình yêu sẽ đến vào một buổi sáng đầy bất ngờ.
“Cả một đời quá dài,” là cuốn sách đầu tay của chàng trai tên Leo, được viết từ những cảm xúc chân thật về tình yêu và những góc nhìn lãng mạn pha lẫn cô đơn của tuổi trẻ.


3. Tản văn yêu đơn phương số 6
Viết cho những mối tình chưa trọn vẹn, cho những yêu thương trao đi mà chẳng nhận lại bao nhiêu.
Viết cho những ngày tháng tuổi trẻ mà em đã yêu, không tính toán, không giận hờn. Và giờ đây, em mạnh mẽ buông bỏ, đứng lên và bước tiếp một mình, tự tin và kiêu hãnh.
Viết cho những cô gái như em, yêu đơn phương trong bóng tối, cô đơn dù cả khi đã rời xa anh. Nhưng thanh xuân đâu thể chỉ mãi quẩn quanh một tình yêu không hồi kết.
Phải không anh?
Là mất đi hay chưa từng có? Cuốn sách “Là đánh mất hay chưa từng có” của Gari mở đầu bằng những câu chuyện như thế, và cũng kết thúc bằng những điều không trọn vẹn. Là câu chuyện về những người lớn lên bên nhau, trải qua bao tháng năm cùng nhau, chia sẻ những khoảnh khắc trong cuộc sống, nhưng vì số phận mà chẳng thể ở bên nhau trọn vẹn. Cô gái yêu chàng trai suốt bao năm, còn chàng trai mãi đến khi nghe tin về đám cưới của cô bạn thân mới nhận ra tình cảm mình dành cho cô. Những tiếc nuối, những ân hận về tình yêu chưa thành hình và những nỗi buồn của một tình yêu không trọn vẹn tạo nên không khí u buồn cho cuốn sách.
Tuy nhiên, Gari vẫn thổi vào đó một tia hy vọng, một niềm lạc quan. Rằng tình yêu không phải là tất cả, và trong cuộc sống, còn rất nhiều điều khác quan trọng hơn. Rằng mỗi cánh cửa khép lại sẽ có một cánh cửa khác mở ra, chờ đón bạn. Ai đó ra đi, để ai đó đến. Điều quan trọng là duyên nợ và thời gian. Chấp nhận buông bỏ một tình yêu, dù có đau, nhưng chưa bao giờ là điều không thể vượt qua.
Là mất đi hay chưa từng có, sẽ chỉ dẫn bạn cách để buông bỏ những thứ không còn xứng đáng với tình yêu của chính mình.


4. Tản văn yêu đơn phương số 7
Chủ đề “yêu xa”, “tình yêu đơn phương” và “người yêu cũ” không còn xa lạ trong những trang tản văn, và đã được rất nhiều tác giả khai thác trước đó. Tuy nhiên, với cảm xúc đa chiều và những cách kể mới mẻ, cuốn sách “Những khoảng trống không nhau” như một làn gió mới, mang đến cho người đọc cảm giác khác biệt giữa những điều quen thuộc.
Tình yêu luôn là nguồn cảm hứng bất tận cho những cây bút trẻ - những người không ngừng sáng tạo và dám sống hết mình. Đối với họ, yêu không chỉ đơn giản là trao đi và nhận lại tình cảm, mà là vô vàn cung bậc cảm xúc khó có thể diễn tả bằng lời. Chính vì vậy, họ đã dồn hết tâm tư vào cuốn sách mang tên “Những khoảng trống không nhau”. Mười hai tác giả trẻ, mỗi người đều đam mê viết và nuôi dưỡng cảm xúc trong từng câu chữ. Họ bắt đầu chỉ vì đam mê, mong muốn giọng văn của mình sẽ chạm đến trái tim người đọc qua những tác phẩm văn học đậm chất xã hội. Và chính những đam mê ấy đã biến họ từ những người viết tay đơn thuần trở thành các tác giả trẻ, khi tác phẩm của mình được in ấn và xuất hiện trong cuốn sách này.
Mỗi câu chuyện trong cuốn sách là một hành trình riêng biệt của tác giả, nhưng lại mang đến cho người đọc một cảm giác quen thuộc, như thể đang đọc lại những dòng nhật ký thầm kín của chính mình. Đó chính là điều làm nên sự đặc biệt của cuốn sách này: sự đồng cảm và kết nối giữa các thế hệ và con người.


5. Tản văn yêu đơn phương số 8
“Tuổi trẻ nồng nhiệt, thời gian phai mờ” là một tuyển tập chứa đựng 365 câu trích dẫn về những mối tình đầu, những năm tháng thanh xuân, và cả những mối tình đơn phương… Những trích dẫn trong cuốn sách được chọn lọc từ các tác phẩm nổi bật của Văn Việt books, như “Đừng nói với anh ấy tôi vẫn còn yêu”, “Ai hiểu được lòng em”, “Giá lại có một người như em”, “Chẳng thể nói lời yêu”, “Chưa từng hẹn ước”, “Câu chuyện mà anh không biết”, “Đáng tiếc không phải anh”, “Thời niên thiếu không thể quay lại ấy”, “Truy tìm ký ức”, “Ngang qua thế giới của em”… Những câu chữ ấy đã đi vào lòng độc giả một cách nhẹ nhàng, ấm áp, và sâu lắng.
Mỗi câu trích dẫn là một mảnh ghép đầy cảm xúc, có lúc trong trẻo, dịu dàng như chính những năm tháng thanh xuân, có khi lại buồn man mác như một mối tình đã phai nhạt. Cũng có những câu tràn đầy hy vọng và niềm tin, giúp bạn vững bước vào tương lai. Dù là lúc vui hay buồn, bạn đều có thể tìm thấy sự đồng điệu trong cuốn sách này. Hy vọng rằng những trang sách nhỏ này sẽ là người bạn đồng hành của bạn trong những chuyến đi xa hay trong những chiều cuối tuần yên bình.


6. Tản văn yêu đơn phương số 9
Yêu đơn phương là một mối tình mà niềm vui và nỗi đau luôn song hành, không thể tách rời. Có những lúc, hạnh phúc tràn ngập đến mức không thể kìm nén, nhưng cũng có những khoảnh khắc đau đớn thấu tận trái tim mà không ai có thể hiểu được. Bao nhiêu người đã dành cả thanh xuân để yêu một người, nhưng cuối cùng không nhận được kết quả như mong đợi. Em cũng như họ, mải miết theo đuổi một tình yêu vô định mà chẳng màng đến kết quả.
Tình yêu thường đến từ những điều giản dị, khiến cho tất cả những tiêu chuẩn phức tạp trước đó bỗng chốc trở nên vô nghĩa. Em từng nghĩ mình sẽ chẳng bao giờ yêu một người như anh, nhưng chỉ một lần gặp, em đã bị anh làm say lòng.
Những lần đứng bên anh, em cảm thấy mình thật ngốc nghếch, mặc dù trái tim đang đập loạn nhịp vì anh, nhưng em vẫn cố giả vờ không quan tâm. Em không thể bày tỏ trực tiếp, chỉ có thể tìm cách gián tiếp để thu hút sự chú ý của anh.
Tình yêu đâu phải lúc nào cũng đến từ việc đối xử tốt với nhau. Nếu câu chuyện tình yêu không có một cái kết đẹp thì sao? Dù sao đi nữa, chúng ta cũng đã trải qua những khoảnh khắc tuyệt vời.
Cuộc sống đầy những điều bất ngờ, như việc gặp được anh vậy. Chẳng ai ngờ rằng những cảm xúc ngấm ngầm lại dâng trào mạnh mẽ đến thế. Yêu anh là điều tuyệt vời nhất mà em từng trải nghiệm. Dù rằng đó chỉ là một mình em tự vẽ lên, nhưng anh đã trở thành một phần không thể thiếu trong ký ức thanh xuân của em.


7. Tản văn yêu đơn phương số 10
Thanh xuân của tôi là những ngày dài ngắm nhìn bóng lưng một chàng trai, người mà không bao giờ biết được tôi đã yêu thương anh đến mức nào. Có lẽ hiện tại anh cũng không nhớ gì về tôi, nhưng đối với tôi, anh vẫn là hình ảnh một người đứng làm việc đầy nghiêm túc, tuyệt vời đến mức không thể diễn tả.
Năm đầu đại học, tôi đã yêu thầm một chàng nhân viên phục vụ quán cà phê, và cứ thế, mỗi ngày tôi lại đến quán chỉ để nhìn anh. Tôi từng rất ghét phải ngồi một mình giữa đám đông trong quán, nhưng anh lại là người khiến tôi thay đổi, trở thành người ra quán mỗi ngày chỉ để ngắm nhìn anh làm việc.
Ngày qua ngày, tôi luôn gọi một loại đồ uống duy nhất, và cuối cùng anh cũng nhận ra tôi. Một hôm, khi tôi đến quán như mọi khi, anh nhìn tôi với vẻ mặt bất ngờ và mỉm cười nói:
“Ô, mình nhớ bạn rồi, bạn luôn gọi đồ uống này.”
Tim tôi lúc ấy đập nhanh đến mức như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, vì cuối cùng anh cũng nhớ tôi. Dù trong lòng tôi hạnh phúc vô cùng, tôi chỉ có thể làm vẻ mặt lạnh lùng và đáp lại: “Thói quen của em thôi.”
Anh mỉm cười và nhẹ nhàng nói: “Vậy mỗi ngày đến đây cũng là thói quen sao?”
Lần đầu tiên tôi nói chuyện với anh, dù chỉ là những câu nói chẳng có gì quan trọng, nhưng tôi vừa vui lại vừa run, đến mức quên cả lấy thẻ bàn. Tôi thấy mình thật hạnh phúc, vì yêu anh mà đến đây mỗi ngày chỉ để ngắm nhìn anh làm việc, và cuối cùng nó trở thành thói quen mà tôi không hay biết.
Tôi yêu anh trong âm thầm, suốt hai năm ấy, nếu không phải đến trường, tôi đều ngồi quán cà phê để viết lách. Nhiều lần tôi đã muốn chạy đến bên anh để bày tỏ tình cảm, nhưng liệu tình yêu thầm kín của tôi có khiến anh cảm thấy sợ hãi? Mỗi lần nghĩ như vậy, tôi lại tự an ủi rằng ít ra, mỗi ngày được nhìn thấy anh cũng đủ khiến tôi cảm thấy hạnh phúc.
Thanh xuân của chúng ta ngốc nghếch như vậy đấy, yêu một người nhưng lại ngại không dám nói ra, sợ sẽ mất đi người ấy nên chỉ biết giữ im lặng. Dù vậy, tình yêu ấy vẫn thật đẹp, dù không được đáp lại. Giờ nghĩ lại, tôi mỉm cười vì thanh xuân tuy không thể thổ lộ nhưng yêu thầm cũng mang một vẻ đẹp rất riêng.
Sau này, tôi tình cờ gặp anh trong một trung tâm thương mại, đang đi cùng người yêu. Tôi bất giác mỉm cười, dù có thể anh đã quên tôi, nhưng tôi vẫn nhớ rất rõ khoảnh khắc lần đầu gặp anh và nụ cười của anh ấy đã làm xáo trộn cả tuổi thanh xuân của tôi.


8. Tản văn yêu đơn phương số 1
Yêu thầm một người giống như đeo tai nghe, mở nhạc với âm lượng cực lớn. Người ngoài không nghe thấy gì, chỉ có bản thân ta mới thấu hiểu, những gào thét trong lòng mãi không thể tắt.
Yêu đơn phương là một sự thiệt thòi vô hình. Những tháng ngày dài, ta tự vỗ về trái tim mình, tự đắm chìm trong hạnh phúc nhưng cũng tự khiến mình khổ đau. Dù kết quả có ra sao, yêu đơn phương vẫn là một nỗi buồn, vì khi tim đập mạnh, lý trí lại mờ mịt không rõ ràng.
Yêu đơn phương không đáng sợ, điều đáng sợ là khi yêu đến mức, ta đánh mất cả sự tự tin của mình. Không phải vì trái tim không còn yêu, mà vì người ấy chẳng bao giờ đặt trái tim vào ta.
Điều tốt đẹp nhất khi yêu thầm là khi người ta cũng yêu lại bạn, còn kết quả bi kịch nhất là khi bạn yêu một người mà họ chẳng bao giờ biết đến tình cảm của bạn. Và bạn, cứ thế hy sinh vô nghĩa, không được đền đáp.
Mỗi cô gái trong độ tuổi mộng mơ đều có một hình mẫu lý tưởng trong lòng, một người mà họ đơn phương yêu mến. Nhưng theo thời gian, họ nhận ra rằng, tình cảm ấy thật nhỏ bé và vô hình. Dù vui hay buồn, họ vẫn chỉ tự mình trải qua, không ai hay biết. Thậm chí, tình yêu ấy chưa bao giờ phải chịu thử thách của thực tế.
Yêu một người không yêu mình là khi dù có cố gắng bao nhiêu, trong mắt họ, ta vẫn chỉ là một bóng hình mờ nhạt, có hay không cũng chẳng ảnh hưởng gì.
Yêu đơn phương là thứ tình yêu ngọt ngào và hoàn hảo nhất, vì nó không bao giờ bị thất tình. Nhưng chỉ những ai từng trải mới hiểu: Chính loại tình yêu không thể thổ lộ này mới là loại tình yêu yếu đuối nhất trên đời.
Yêu thầm một người vừa đáng mừng lại vừa đáng buồn. Mừng vì sẽ không bao giờ phải nhận sự từ chối, nhưng buồn vì mãi mãi không được chấp nhận.


9. Tản văn yêu đơn phương số 2
Tình yêu từ xưa đến nay vẫn luôn là một bí ẩn, chẳng bao giờ có một lời giải đáp chính xác. Em ngã vào đó, đắm chìm trong những xúc cảm, nhưng khi trái tim đã một lần xao động, em sẽ không thể điều khiển được bản thân nữa. Và đó, người ta gọi là yêu đơn phương.
Yêu đơn phương là những ngày dài em tự mình nuôi dưỡng những ảo tưởng về hạnh phúc, mơ về một tình yêu mà chỉ có em cảm nhận được.
Yêu đơn phương là những khoảnh khắc ghen tuông, trách móc mà em phải nuốt vào trong lòng, tự mình tìm cách xoa dịu bản thân.
Yêu đơn phương cũng chính là khi em tự khởi xướng, và cũng là lúc em tự kết thúc câu chuyện của mình.
Chúng ta, những con người trẻ tuổi, ai rồi cũng sẽ phải trải qua ít nhất một lần cảm giác hụt hẫng, đau đớn khi nhìn người mình yêu bước đi trên một con đường không có em. Dù em có dũng cảm thổ lộ, hay im lặng giấu kín tình cảm, thì đơn phương vẫn chỉ là đơn phương, người ta không yêu em, vẫn mãi là người ta không yêu em. Nhưng tình cảm ấy, dù thế nào cũng đáng để ta trân trọng.


10. Tản văn yêu đơn phương số 3
Yêu đơn phương như một nỗi niềm không thể nói ra. Khi trái tim lỡ yêu một người đã thuộc về người khác, đó là một vết thương không thể hàn gắn, nhưng ta vẫn cứ để nó mãi ở đó, với những cảm xúc không thể chia sẻ. Cuộc sống chẳng cho ta cơ hội để bộc bạch, khi ta yêu một người yêu người khác, chỉ có thể chôn giấu nỗi xót xa ấy trong lòng. Có những người đàn ông mà ta chỉ có thể yêu trong lặng lẽ, yêu họ nhưng không thể mong đợi gì. Đôi khi, ta chỉ ước ao được quên đi tình yêu ấy, nhưng liệu có bao nhiêu lần trong đời ta được yêu mà không cần lý do, chỉ cần được yêu thôi?
Cuốn sách này là kết tinh của 9 năm viết lách, gom nhặt những câu chuyện về tình yêu, nỗi đau, và những kỷ niệm không được đáp lại. Tác giả Gia Đoàn chia sẻ rằng, ông muốn những giọt nước mắt ấy được giấu đi, như cách mà mọi cô gái vẫn cố giấu nỗi buồn để tiếp tục mạnh mẽ đối mặt với cuộc sống. Bìa sách mang màu xanh dịu dàng, như làn sóng vỗ về những nỗi đau thầm lặng. Cuốn sách này chính là hành trình của những người dám yêu, dám sống, và dám chịu đựng những nỗi đau tình yêu không trọn vẹn.

