Top 11 bài thơ nổi bật nhất của nhà thơ Hồ Dzếnh
Nội dung bài viết
1. Quê hương
Ngày xưa, tôi sống trong niềm vui yên bình
Trong ngôi làng nhỏ nép bên dòng sông xanh biếc
Chị tôi thường giặt lụa bên cầu ao
Trời trong vắt, nắng dịu dàng, má đào mơ màng
Tôi say đắm trong làn nước mát rượi, những đám mây huyền bí
Nước lắng đọng hình dáng xưa, mây thì thầm khúc hát cổ xưa...
Đời nhẹ nhàng, nắng vắng, mưa thưa
Sáng nối chiều, buồn dâng lên theo từng khoảnh khắc
Đã bao lần, tôi thấy mình yêu
Mắt nhung trong ánh nhìn, cô bé làng cuối thôn
Thời gian trôi, tôi giờ đã trưởng thành
Chỉ còn nhớ những kỷ niệm xưa, liệu cô hàng xóm có nhớ không?
Nguồn: Hồ Dzếnh, Quê ngoại, NXB Hoa Tiên, Sài Gòn, 1969


2. Chị tôi
Ngày xưa, khi còn bé dại
Tôi đeo khánh bạc, dâng nhang nơi chùa vắng
Lòng phơi phới trong bộ áo mới, nỗi vui say sưa
Tay cầm nến vàng, hương mới mua
Chị tôi vào chùa lễ Phật
Hai chàng trai trẻ đứng khấn, vui đùa bên cạnh
“Lòng thành dâng lễ vật đầu năm
Cầu cho em gái sớm lấy chồng, sinh con đầy nhà”
Chị tôi, má đỏ ửng hồng
Nhẹ nhàng, suýt nữa quên bồng tôi trên tay
Chị ngồi trong Tam Quan mái ngói
Nghe đoán quẻ, cười mãi, không ngừng
Quẻ Thần nói: mắt thánh soi, số chị sẽ được chồng yêu
Có con, đời sung túc, ấm êm
Chị tôi giờ đã xế chiều
Còn nhớ những ước mơ thuở ấy không?
Mỗi năm tôi lại lên chùa lễ Phật
Nghe chuông vàng ngân, khánh ngọc vẫn vang vọng, như ngày xưa
Chị ơi, vắng vẻ trong lòng
Còn chút hương phấn, bao kỷ niệm thuở thơ ngây
Chân tôi bước, đếm từng tiếng chuông chùa
Nhớ lại, năm tháng xưa như trở về.

3. Sáng nay mùa thu
Trời mát mẻ, gió nhẹ thổi qua, mang theo chút nhớ nhung, ngập tràn cảm xúc. Liệu em có còn nhớ quê hương, nơi bãi dâu vẫn vẫy gọi, con sông vẫn lặng lẽ chờ đón. Câu chuyện tình cờ ấy, không có lời hẹn ước nào, chỉ là duyên số đưa đẩy, để rồi bỗng chốc gần gũi, dù chưa một lần gặp mặt, vẫn thấy quen thuộc. Hà Nội sáng nay, trong khoảnh khắc giao mùa, hồ Thu yên ả, tóc liễu nhẹ lay, tháp Rùa như ẩn hiện trong màn sương. Cảnh vật nơi đây chứa đựng bao tình nghĩa, và nếu đọc những vần thơ này, em sẽ cảm thấy như chính mình đang hiện diện trong đó.
Hai câu thơ đầu đã được tác giả trích từ bài 'Mùa thu năm ngoái' trong tập 'Quê ngoại'. Bài thơ được sáng tác dành tặng Hương Phương, một người Việt kiều sống tại Pháp. Trong bản chép tay, tựa đề bài thơ là 'Hà Nội sang thu'.
Nguồn: Vũ Quần Phương, Tuyển tập Hồ Dzếnh, NXB Văn học, 1988


4. Mùa thu năm ngoái
Trời không nắng, không mưa, chỉ có một cơn gió nhẹ mang theo nỗi nhớ nhung. Chiều hôm ấy buồn như một nỗi sầu chia xa, tâm hồn như lặng đi trong những cảm xúc mơ màng. Những chiếc lá xào xạc trong gió, giống như những lời thì thầm của thời gian. Tôi cứ đi mãi, như để tìm lại một chút gì đã mất, giữa không gian của mùa thu xa xôi. Mỗi bước chân là một nhịp đập của lòng mình, nối dài những yêu thương và nuối tiếc. Dưới chân, mùa thu như chậm lại, vàng ươm, như một ký ức không thể quên.
Nguồn: Hồ Dzếnh, Quê ngoại, NXB Hoa Tiên, Sài Gòn, 1969

5. Bài thơ tặng vợ
Em vừa là người chị, vừa là người em, với một tấm lòng bao la như mẹ, và một trái tim luôn đồng hành cùng bạn đời. Khi thời gian trôi, đến phút chia ly, ai sẽ là người đứng lại để tiễn nhau? Nỗi xót xa, nỗi đau đớn cứ theo bước chân. Tôi chỉ mong được làm người đi sau, để đỡ đần em trong những ngày khó khăn. Cuộc đời không chỉ là những vật vờ trôi qua, mà là những kỷ niệm đong đầy nghĩa tình, nơi nước non vẫn ngập tràn yêu thương. Mình ơi, đừng quên nhau, đừng quên nghĩa tình đã gieo mầm trong lòng.
Nguồn: Hồ Dzếnh, Hoa xuân đất Việt, NXB Hoa Tiên, Sài Gòn, 1969

6. Cảm đề
Mẹ nhỏ của con, đôi mắt mẹ long lanh những giọt lệ. Những mùa xuân qua đi, từng giọt máu nuôi dưỡng con lớn khôn, giờ đây đã khô, nhường chỗ cho tình yêu mãnh liệt. Nhưng tình con, vẫn mãi vẹn nguyên, không bao giờ phai nhạt. Hoa Xuân đất Việt, một mùa xuân bất diệt, thắm mãi trong lòng con. Những ước mơ bé nhỏ, những lời nũng nịu của ngày thơ bé vẫn còn in dấu trong tâm hồn con: "Coong nà coong mẹ, mẹ coong ơi!"
Nguồn: Hồ Dzếnh, Hoa xuân đất Việt, NXB Hoa Tiên, Sài Gòn, 1969


7. Lời ru của mẹ
Khi con còn trong bụng mẹ, từng nhịp thở của mẹ như là lời ru vỗ về, từng cuống rau mẹ cặm cụi chuẩn bị, thức suốt đêm ngày chỉ mong con khỏe mạnh. Chiếc nôi êm ả đưa con vào giấc ngủ bình yên, trong khi những giọt sữa thơm ngọt từ trái tim mẹ không ngừng nuôi dưỡng con. Dưới bùn lầy, nước non vẫn ấm áp, những nỗi niềm tình thương bao la ấy vẫn vang vọng suốt đời. Kiếp này, kiếp sau, con nguyện được làm người, chỉ để một lần nữa được nghe lời ru ngọt ngào của mẹ, vọng giữa non nước vỗ về.
Nguồn: Hồ Dzếnh, Quê ngoại, NXB Hoa Tiên, Sài Gòn, 1969


8. Phong cách thơ Hồ Dzếnh ?
Hồ Dzếnh, tên thật là Hồ Ngọc Hoán, là một trong những nhà thơ tài năng của văn học Việt Nam thế kỷ 20. Phong cách thơ của ông có những đặc điểm nổi bật:
- 1. Tinh thần lãng mạn và mơ mộng
- Thơ Hồ Dzếnh thấm đẫm tinh thần lãng mạn, khơi gợi những cảm xúc sâu lắng, những hình ảnh huyền ảo, làm say lòng người đọc. Ông khám phá những khía cạnh tinh tế của tâm hồn, với những ý tưởng đầy mơ mộng.
- Ví dụ: Bài thơ "Cung đàn" của ông đưa người đọc vào một thế giới mộng mơ, nơi âm nhạc và cây đàn trở thành biểu tượng của sự hòa hợp trong cảm xúc.
- 2. Ngôn ngữ thơ thanh thoát và tinh tế
- Ngôn từ trong thơ Hồ Dzếnh luôn nhẹ nhàng, đầy cảm xúc, với sự tinh tế đến từng chi tiết nhỏ. Những câu thơ của ông không chỉ đẹp về âm điệu mà còn mang đậm chiều sâu của ý nghĩa.
- Ví dụ: Bài thơ "Mưa" là minh chứng cho sự tinh tế trong cách sử dụng ngôn từ, khi mưa không chỉ là hiện tượng tự nhiên mà còn phản ánh tâm trạng, cảm xúc của con người.
- 3. Chủ đề tình yêu và cảm xúc cá nhân
- Chủ đề chủ đạo trong thơ Hồ Dzếnh thường xoay quanh tình yêu và những cảm xúc cá nhân. Ông khắc họa chân thật những nỗi niềm yêu thương, sự cô đơn, nỗi nhớ trong tâm hồn con người.
- Ví dụ: Bài thơ "Một mình" là bức tranh đầy cảm xúc về sự cô đơn, nơi Hồ Dzếnh thể hiện nỗi lòng với sự chân thành, sâu sắc.
- 4. Hình ảnh và biểu tượng phong phú
- Thơ của ông không thiếu những hình ảnh và biểu tượng đặc sắc, thường mang tính chất ẩn dụ, tạo nên những không gian huyền bí và thơ mộng.
- Ví dụ: Trong bài thơ "Hoàng hôn", ông sử dụng hình ảnh của hoàng hôn để diễn tả những cảm xúc về sự trôi qua của thời gian và những suy ngẫm về cuộc sống.
- 5. Ảnh hưởng của văn hóa phương Đông
- Phong cách thơ Hồ Dzếnh cũng chịu ảnh hưởng từ triết lý và văn hóa phương Đông, đặc biệt là sự kết hợp giữa yếu tố truyền thống và hiện đại, phản ánh một không gian nghệ thuật đầy tính triết lý.
- Ví dụ: Bài thơ "Sương đêm" là một minh họa tuyệt vời cho sự kết hợp giữa hình ảnh tự nhiên và ảnh hưởng của triết lý phương Đông, thể hiện sự tĩnh lặng và sâu lắng trong tâm hồn con người.
Phong cách thơ Hồ Dzếnh mang đậm nét lãng mạn, mơ mộng nhưng cũng không kém phần tinh tế và sâu sắc, để lại ấn tượng mạnh mẽ trong lòng người đọc, đưa họ vào một thế giới đầy cảm xúc và ý nghĩa.
9. Ngập ngừng
Em cứ hẹn, nhưng đừng đến vội nhé!
Để lòng tôi thảnh thơi dạo bước trong sân,
Nhìn bàn tay, khói thuốc dần bay tán,
Nhẹ nhàng nói: Sao nhớ em đến thế này?
Em cứ hẹn, nhưng đừng đến làm chi!
Em yêu ơi, tình yêu có nghĩa gì đâu?
Nếu không lưu luyến, nhớ nhung những phút ban đầu?
Chuyện tình ân ái mỏng manh như làn nắng,
Hoa và bướm còn ngập ngừng, cỏ cây còn lẩn khuất.
Hẹn nhau vào ngày mai, khi mùa mới đến,
Ngày mai ấy sẽ đẹp, chỉ có ngày mai thôi!
Em cứ hẹn, nhưng đừng đến nhé!
Tôi sẽ trách em – nhưng nhẹ nhàng thôi.
Nếu có lỡ đi rồi, em nhớ quay lại,
Tình yêu sẽ mất vui khi đã vẹn câu thề.
Cuộc đời chỉ đẹp khi còn dang dở,
Thư chưa viết xong, thuyền chưa cập bến,
Chỉ còn nghìn sau... vẫn còn lơ lửng... nghìn xưa.
Bài thơ này đã được Trần Thiện Thanh phổ nhạc thành bài hát "Chuyện hẹn hò", nhạc sĩ Anh Bằng thành bài hát "Anh cứ hẹn", và nhạc sĩ Hoàng Thanh Tâm cũng đã phổ nhạc với tên gọi giống bài thơ.
Nguồn:
1. Hồ Dzếnh, Quê ngoại, NXB Hoa Tiên, Saigon, 1969
2. Tinh tuyển văn học Việt Nam (tập 7: Văn học giai đoạn 1900-1945), Trung tâm Khoa học xã hội và nhân văn quốc gia, NXB Khoa học xã hội, 2004

10. Cảm xúc
Cô gái Việt Nam, em ơi!
Từ thuở sơ sinh đã trải bao gian truân,
Tôi biết trong lòng em vẫn chất chứa nỗi niềm.
Xa nhau, chỉ còn lại nỗi nhớ vấn vương.
Cô không bao giờ biết nỗi niềm của bướm hoa,
Má hồng theo tháng ngày phai dần,
Khi em vui vẻ, là lúc ấy
Bế con thơ, đón tuổi xuân đã qua.
Cô gái Việt Nam, em ơi!
Gió thời gian đã đổi chiều rồi,
Thế hệ huy hoàng không thể xóa đi,
Ánh trăng vằng vặc vẫn soi sáng ngàn năm.
Tôi đến tìm em, tìm lại bóng dáng xưa,
Quay về con đường cũ, hái lại mộng mơ.
Rau sam vẫn mọc bên hiên nhà,
Lòng em vẫn chờ đợi, dù thời gian đã trôi.
Cánh đồng lúa em trồng giờ đã xanh tươi,
Gió xuân nhẹ nhàng vờn lấy những bông cười.
Ai hay nỗi lòng người đã từng chăm sóc,
Giữa làng quê nghèo, giờ đây đã phai tàn!
Cô gái Việt Nam, em ơi!
Nếu có chữ hy sinh trong đời,
Tôi mong được nạm vàng những gian khổ,
Để lòng em luôn tươi thắm như thuở ban đầu.
Nguồn: Hồ Dzếnh, Quê ngoại, NXB Hoa Tiên, Sài Gòn, 1969

11. Màu cây trong khói
Trên con đường về, lòng nhớ đầy ắp,
Chiều chậm rãi, bước chân mang theo từng ngày,
Tiếng buồn như vọng giữa mây...
Chim rừng bỗng quên lời gọi cất cánh,
Gió thoảng trong không gian, mang theo một tình yêu mơ màng,
Có phải chăng là sầu muôn đời,
Chất chứa trong tâm hồn chiều nay?
Tôi là lữ khách, đi qua những con đường vắng,
Màu chiều khó làm dịu bớt nỗi niềm riêng,
Ngỡ rằng mình là rừng cây tĩnh lặng,
Ngỡ rằng hồn mình như những đám mây nhẹ bay.
Nhớ nhà, tôi châm điếu thuốc,
Khói bay mờ ảo, lan tỏa lên những cành cây...
Bài thơ này còn được gọi là "Chiều", và đã được nhạc sĩ Dương Thiệu Tước phổ nhạc thành bài hát cùng tên.
Nguồn:
1. Hồ Dzếnh, Quê ngoại, NXB Hoa Tiên, Saigon, 1969
2. Tinh tuyển văn học Việt Nam (tập 7: Văn học giai đoạn 1900-1945), Trung tâm Khoa học xã hội và nhân văn quốc gia, NXB Khoa học xã hội, 2004

Có thể bạn quan tâm

Khám phá 6 kiểu tóc đen tuyệt đẹp của Jisoo (Blackpink) để có diện mạo hoàn hảo và cuốn hút.

Hướng dẫn chi tiết cách tách âm thanh từ video

Top 3 địa điểm cưỡi ngựa được yêu thích nhất tại TP. Hồ Chí Minh dành cho những tín đồ mê cưỡi ngựa

Tụt huyết áp là gì? Những phương pháp chữa tụt huyết áp tại nhà đơn giản và hiệu quả

Phương pháp giảm dung lượng video trực tuyến không cần phần mềm
