Top 16 bài thơ tuyệt vời về thời học sinh
Nội dung bài viết
1. Bài thơ: TỚ TIN RẰNG CẬU BIẾT - Hoa Diên Vỹ
TỚ TIN RẰNG CẬU BIẾT
Tác giả: Hoa Diên Vỹ
Thời học trò luôn để lại trong lòng ta những ký ức đầy hoài niệm. Dẫu ánh mắt có rời đi đâu, nhưng trong tim mình, chỉ duy nhất cậu mới là người khiến trái tim bồi hồi. Tình yêu ấy không cần phải nói ra, nhưng mình biết, cậu cũng đã hiểu từ lâu.
Mình nhớ rõ những lúc còn là bạn bè thân thiết, chỉ có cậu là người làm mình thấy bối rối với những hành động nhỏ nhặt nhưng lại khiến mình vui. Những ngày tháng ấy, dù có cãi nhau, tranh giành, nhưng rồi cũng sẽ có một lời xin lỗi ngọt ngào và mọi thứ lại yên ấm.
Mình nhớ rõ những lần tâm sự, khi nào cũng đùa vui, rồi ngại ngùng khi không dám bày tỏ tình cảm. Cậu, người mình thương thầm, đã là một phần không thể thiếu trong thanh xuân của mình.


2. Bài thơ: NHỚ! - Nguyễn Đức Phúc
NHỚ!
Thơ: Nguyễn Đức Phúc
Nhớ về những ngày xưa, hai đứa mình thường ngồi cùng nhau, tay trong tay, dẫu cuộc sống lúc đó còn nghèo khó. Mỗi bước đi, mỗi con đường làng thân thuộc đều ghi lại dấu ấn của hai chúng ta. Đôi mắt ngơ ngác, mơ về một tương lai chưa rõ, nhưng trong lòng vẫn ấp ủ bao hy vọng.
Đất nước có chiến tranh, anh phải xa em, nhưng tình yêu ấy vẫn không hề phai mờ. Anh gửi thư về, nhưng không bao giờ nhận được hồi âm. Mùa thu đến rồi lại đi, mùa đông lạnh giá, mùa xuân đến với những hoa nở, rồi anh mãi đi, không quay lại. Trong lòng anh, nỗi nhớ em ngày một lớn dần.
Khi đất nước thống nhất, anh trở về tìm em, nhưng em đã không còn ở đó. Mẹ nói em đã đi lấy chồng, một câu nói đơn giản nhưng đủ để anh đau đớn. Tình yêu ấy, liệu có còn cơ hội? Anh đành lặng lẽ bước đi, chôn giấu những nỗi đau trong lòng, vì em đã tìm được hạnh phúc riêng.
Và rồi, khi thời gian trôi qua, anh đã yêu một người khác, xây dựng gia đình riêng. Nhưng mỗi khi đứng trên cây cầu xưa, anh lại nhớ về em, nhớ về những ngày tháng đã qua, những kỷ niệm không thể quên. Em đã có một gia đình riêng, và anh cũng vậy. Tình yêu ấy, dù không thể nối lại, nhưng sẽ mãi là ký ức đẹp trong lòng anh.


3. Bài thơ: NHỚ MỘT THỜI ÁO TRẮNG - Ánh Tuyết
NHỚ MỘT THỜI ÁO TRẮNG
Thơ: Ánh Tuyết
Áo trắng, ngày xưa em mang, đã mãi xa rồi. Một thời tuổi trẻ, một thời hoa mộng, mười hai năm qua, ta chung lối, nhưng giờ đây chỉ còn là ký ức. Thời gian trôi đi trong lặng lẽ, nhưng mỗi lần nhớ về, mắt em lại đỏ hoe, như còn thấy lại hình ảnh áo trắng thướt tha trong nắng hè.
Có lúc, em vẫn nhớ những buổi trưa hè, tóc thề ngã nghiêng dưới nón lá, những bước đi tung tăng vui vẻ. Mỗi ngày qua, mọi thứ như trôi dần về phía xa xôi, nhưng lòng em vẫn ngổn ngang với những kỷ niệm xưa.
Bạn cũ giờ cũng đã xa, lối xưa giờ chỉ còn mình em lặng lẽ bước. Họ đi rồi, mang theo những giấc mơ của ngày xưa, còn em, ở lại với những hoài niệm về một thời áo trắng. Chỉ có cánh phượng đỏ rơi bên lối, như một dấu hiệu cho những gì đã qua. Em cố gắng nhặt lại từng cánh phượng, nhưng vẫn không thể tìm lại được thời áo trắng ấy. Có lẽ, chỉ còn lại trong em là dư âm của một thời đã qua.


4. Bài thơ: THÁNG SÁU - Hoàng Như Phượng
THÁNG SÁU
Thơ: Hoàng Như Phượng
Đêm tháng sáu, cơn mưa đột ngột đến, xào xạc dưới mái hiên. Cả vòm trời trở nên nao nao, như bao nỗi nhớ bỗng ùa về. Tháng sáu ấy, nhìn nhau trong sự ngỡ ngàng, cái màu đỏ của mùa hạ như vương vấn trên từng đôi mắt. Cái cảm giác ấy, như những ký ức mơ hồ không thể nắm bắt.
Mùa thi đến thật gần, không khí như sôi động lên từng ngày. Lưu bút khẽ rơi, từng dòng chữ vương vấn, như tiếng gọi của một thời áo trắng ngây ngô. Một chút xao xuyến, một chút tiếc nuối cho những tháng ngày chưa đủ trọn vẹn.
Tiếng cười rộn ràng, tiếng thầy cô dạy bảo như vẫn vọng mãi trong không gian. Những buổi tan học, trống trường không còn vang lên mạnh mẽ như trước, chỉ còn những tiếng ve sầu râm ran, như một lời chia xa không nói thành lời.
Nước mắt bỗng lặng rơi, tay trong tay, như muốn níu lại thời gian. Những buổi học, những ngày đuổi bắt trong sân trường giờ chỉ còn là những kỷ niệm buồn. Bờ môi run run, chẳng biết nói gì, chỉ còn cảm giác hẫng hụt khi nhìn lại. Cái thời ấy, liệu còn quay lại được không?
Ngồi bên nhau thật lâu, lặng im trước bảng đen phấn trắng. Những bàn ghế không còn tiếng cười đùa, chỉ còn là sự tĩnh lặng của một thời đã qua. Mai này, ai sẽ nhớ, ai sẽ quên?
Phượng hồng bên thềm lặng lẽ, vẫn mang theo bao kỷ niệm. Những cánh hoa rơi, như những vết thương chưa lành, giờ chỉ còn là lưu luyến trong tâm hồn. Tên ai đó, liệu có còn xao xuyến trong lòng?
HNP – 2018


5. Bài thơ: NHỚ MÃI THỜI ÁO TRẮNG - Phan Thu Hà
NHỚ MÃI THỜI ÁO TRẮNG
Thơ: Phan Thu Hà
Em chìm đắm trong dòng lưu bút, những kỷ niệm như đột ngột ùa về trong lòng. Cánh phượng đỏ chao đảo, nhẹ nhàng rơi vào từng trang vở, để lại những dấu ấn của một thời học trò. Trưa hè oi ả, tiếng ve râm ran khắp sân trường, như gợi nhớ những tháng ngày không thể quay lại.
Em đang nghĩ gì vậy, mà ánh mắt bâng khuâng, mơ màng? Phải chăng là nhớ về mái trường xưa, nhớ về những người bạn, người thầy thân yêu? Hay chỉ đơn giản là nuối tiếc những khoảnh khắc của tuổi trẻ, của những năm tháng áo trắng ngây thơ? Em buồn, hay chỉ là sự chia ly đang đến gần?
Thời gian trôi, cuộc đời thì cứ thế tiến về phía trước. Cô bé năm nào hôm nay đã trở thành thiếu nữ, với những thay đổi của tuổi đời. Tôi nhìn em, và bỗng lòng lại ấm áp. Cũng như tôi, cũng đã từng có một thời áo trắng ngây ngô, vui vẻ hát ca, cười đùa dưới những tán cây phượng.
Tôi cũng từng sống trong những kỷ niệm đẹp đẽ ấy, khi yêu đời, yêu từng trang sách, yêu những cánh phượng hồng rơi dưới chân. Tôi đã tin vào tình yêu và lòng nhân ái, bước đi đầy niềm tin dù biết rằng cuộc sống không phải lúc nào cũng bằng phẳng.
Cảm ơn em! Cảm ơn cô bé ấy, người đã mang lại cho tôi những cảm xúc mà tôi tưởng đã lãng quên. Những kỷ niệm tưởng như đã mất, bỗng ùa về, sống động và rực rỡ như những cánh phượng vào cuối hè.
Phan Thu Hà


6. Bài thơ: NGỎ LỜI YÊU - Hồng Soi
NGỎ LỜI YÊU
Tác giả: Hồng Soi
Tuổi học trò ngập tràn những yêu thương, những khoảnh khắc đẹp như sắc phượng hồng rực rỡ dưới sân trường. Mùa hè về, ve sầu ngân nga tiếng kêu, nhắc nhớ mùa chia ly sắp đến, khi những cảm xúc bồi hồi về trong lòng. Cả một khoảng trời đầy nỗi nhớ, vẫn còn đọng lại qua từng bước chân.
Đôi mắt trao nhau như lặng lẽ kể những câu chuyện dài, như len lỏi vào trong từng kỷ niệm. Cái nắm tay lần đầu ấy, tuy giản dị nhưng lại khiến lòng thổn thức, những cảm xúc vương vấn mà đến tận bây giờ vẫn không thể nào quên được.
Tình yêu đầu đời ngỡ như chỉ là những trò chơi ngây ngô của tuổi thơ, nhưng chẳng cần đến ông tơ bà nguyệt nào, những xúc cảm bỗng nhiên xuất hiện. Ngày tựu trường, chúng ta cảm thấy xa lạ, xấu hổ, nhưng rồi mọi thứ dần trở nên thân quen, kỷ niệm ấy vẫn mãi đọng lại trong trái tim mỗi người.
Hẹn hò nhau nơi góc sân trường vắng, đôi lời ngập ngừng bên cây dương. Ánh mắt mơ màng, đôi má ửng đỏ vì xấu hổ. Và rồi, một lá thư được trao, ngỏ lời yêu thương một cách vụng về, nhưng lại là những khoảnh khắc đáng nhớ nhất trong đời.
30.10.2018


7. Bài thơ: TRƯỜNG EM - Phan Tuyen
TRƯỜNG EM
Thơ: Phan Tuyen
Mái trường thân yêu, bé nhỏ như một phần ký ức khắc ghi trong tim, giữa không gian xanh tĩnh lặng của thiên nhiên. Mỗi ngày em đều lặng lẽ bước qua cổng trường, nơi đầy ắp tiếng cười và những ngày tháng vui tươi.
Chiều hôm nay, trời bất chợt đổ mưa rào, con đường trước mắt như một dòng sông rộng lớn, chia cắt em khỏi những ước mơ đang chờ đợi. Chắc chắn là nỗi buồn xâm chiếm trái tim, khi một lần nữa khoảng cách lại làm em cảm thấy xa vời.
Liệu khi nào sẽ có cây cầu nối liền bờ bên này với bờ bên kia, giúp em dễ dàng đến trường mà không phải lo lắng, để cha em không còn băn khoăn, không phải nhìn con vất vả vượt sông mỗi ngày?
Và mẹ em, cũng sẽ bớt lo âu, không còn phải canh cánh trong lòng về sự an toàn của con khi đi qua dòng sông sâu. Mái nhà này sẽ không còn lo lắng về những chuyến đi, vì cây cầu sẽ xuất hiện, nối liền ước mơ và con đường đến trường của em.
30/10/2018


8. Bài thơ: NHỚ MÃI THỜI HỌC SINH - Tinh Tran Thi
NHỚ MÃI THỜI HỌC SINH
Thơ: Tinh Tran Thi
Làm sao quên được những ngày tháng tuổi học trò? Những ngày bên trường, bên lớp, bên thầy, bên cô, những ngày tràn đầy tiếng cười, ấm áp tình bạn và đầy ắp những ước mơ ngây thơ. Làm sao quên được những khoảnh khắc ấy, khi mà cả thế giới chỉ có bạn và những giấc mơ xinh đẹp chớm nở.
Quên sao được mỗi sáng tinh mơ, chiều tà, tay trong tay cùng bạn bè cùng trang lứa, những bước chân vui vẻ trên con đường làng bé nhỏ? Bao nhiêu kỷ niệm đó không thể phai mờ trong tim, dù thời gian có qua đi.
Bạn bè mình, chẳng phân biệt trai gái, cứ cùng nhau vui chơi, học tập, gắn bó như một phần không thể thiếu. Khi mùa phượng vĩ đến, những tiếng ve kêu như lời nhắc nhở mùa thi đã đến gần. Cảm giác bỡ ngỡ, vui buồn lẫn lộn, biết bao điều chưa kịp nói nhưng tất cả được gửi gắm qua những lời viết vội trong cuốn lưu bút.
Lần lượt từng bạn ghi những câu nói thân tình, những dòng chữ viết ngây ngô, trong sáng của tuổi học trò. Và giờ đây, dù đã xa, những ký ức ấy vẫn sống mãi trong lòng, như một phần không thể thiếu của cuộc đời mỗi người. Bạn bè mỗi người một ngả, có người thành công, có người còn vật lộn với cuộc sống, nhưng sâu trong lòng, tất cả đều nhớ mãi về một thời học sinh đẹp đẽ, tinh nghịch, bên thầy cô, bạn bè thân yêu.
30/10/2018


9. Bài thơ: HƯƠNG HOA DẺ - Hoàng Phan
HƯƠNG HOA DẺ
Thơ: Hoàng Phan
Khi còn là những đứa trẻ, những người bạn cùng học một trường, sống trong những ngôi làng xa xôi, đơn sơ, chúng ta đã từng chia sẻ những khoảnh khắc ngây thơ bên nhau. Những buổi sáng, em bước qua con suối nhỏ, và anh hái những bông hoa dẻ thơm ngát tặng cho em, những bông hoa không nói gì, nhưng lại mang một hương thơm ngọt ngào của tình bạn thuở học trò.
Mỗi ngày trôi qua, anh lại hái những bông hoa ấy, ép vào cuốn sổ, giữ lại một phần ký ức đẹp đẽ trong những cuốn sổ cũ, để mỗi lần mở ra lại cảm nhận được hương thơm ấy. Đó là tình cảm trong sáng, thuần khiết, giữa đôi bạn học trò, không cần lời nói, chỉ cần những hành động nhỏ, giản dị mà tràn ngập yêu thương.
Nhưng rồi, chiến tranh đã đến, và mỗi đứa chúng ta đã phải đi theo con đường riêng. Anh rời bỏ cuốn sổ và giấc mơ học hành để tòng quân, chiến đấu ở nơi xa xôi. Những bông hoa dẻ ngày ấy giờ vẫn nở bên suối, nhưng không còn người để chia sẻ với nhau. Năm tháng dài đằng đẵng trôi qua, không một lời hỏi thăm, không một lần gặp lại.
Cho đến một ngày, khi hòa bình đã trở lại, anh trở về quê nhà, nhưng không gặp lại được người bạn thuở xưa. Nhưng rồi, trong một lần tình cờ, chúng ta gặp lại nhau, và dù tóc đã bạc màu, dù thời gian đã lấy đi những điều thanh xuân, nhưng ánh mắt của chúng ta vẫn không thay đổi. Lòng bồi hồi, tay nắm tay, và cuốn sổ ngày xưa vẫn còn đó, cùng bông hoa dẻ vàng còn nguyên vẹn. Hương hoa dẻ nhẹ nhàng lan tỏa, như muốn nói lên những lời chưa kịp nói, như muốn nhắc nhở rằng thời gian dù có trôi qua, nhưng tình bạn, tình yêu, và những ký ức xưa vẫn mãi sống trong trái tim chúng ta.
HP


10. Bài thơ: HÈ BÂNG KHUÂNG....! - Huy Viễn
HÈ BÂNG KHUÂNG....!
Thơ: Huy Viễn
Mùa hè đến, nhưng sao ve lại im lặng, như để phượng hồng trên cành còn e ấp, chờ đợi một khoảnh khắc nào đó. Mùa thi về, tấp nập, nhưng trái tim ai đó vẫn đập rộn ràng trong từng nhịp thở, trong những phút giây bâng khuâng của một mùa hè không trọn vẹn.
Nhớ về một thời đã xa, những kỷ niệm giờ đã phai nhạt. Em, người bạn yêu thương, giờ cũng vắng bóng. Những tà áo trắng của em ngày nào vẫn còn đây, nhưng tìm đâu được bóng dáng em bên tôi, như những cánh phượng rơi vội trong gió.
Liệu nơi nào em có còn nhớ tôi? Lối xưa, nơi chúng ta từng ngồi dưới ánh nắng vàng, giờ đây chỉ còn lại mình tôi, ngồi trong nỗi buồn thầm lặng. Những vần thơ viết vội, buồn bã, như một lời ru trong đêm, vỗ về những nỗi nhớ chẳng thể nguôi ngoai. Dù có thể bằng lăng đã không còn theo về nữa, nhưng nỗi buồn ấy vẫn còn đây, cùng với những kỷ niệm đã khắc sâu trong tim.
Đôi khi, những đam mê cũ lại tìm về, như mỗi khi hè đến. Những tình cảm chưa trọn vẹn, những yêu thương chưa dám thổ lộ, giờ đây chỉ còn lại trong trang vở cũ, như một ký ức không thể quên. Và dù thời gian có trôi đi, những cảm xúc ấy vẫn sẽ mãi vẹn nguyên trong trái tim mỗi người.
29/10/2018
Huy Viễn


11. Bài thơ: TA RẤT NHỚ MÙA HÈ - Nguyễn Đình Cường
TA RẤT NHỚ MÙA HÈ
Thơ: Nguyễn Đình Cường
Ta vẫn nhớ mùa hè, những tiếng ve ngân nga, những cánh phượng đỏ rực rỡ, đem lại bao kỷ niệm không thể nào quên. Phượng hồng rục đầy sân trường, như một bức tranh hứng nắng, vào mỗi ngày cuối cùng của một mùa thi.
Trong tâm trí, ta không thể quên những bạn bè, những ánh mắt vui vẻ của thầy cô, những ngày chạy trốn cái giấc mơ buồn, để được nhìn thấy lối đi trước mắt. Bao giờ cũng đều biết rằng chia tay là một phần của cuộc sống, nhưng khó mà chịu đựng được nỗi đau chia li.
Nhưng nhớ là vẫn sẽ có những kỷ niệm buồn, những cánh phượng rơi rụng, biến mất trong kéo kéo thời gian. Hồng phượng ép trong trang sổ cũ, cùng với bao nhiêu làm nữa, dường như chưa hết những câu chuyện chưa kể hết.
Những cuốc hẹn, những lời hứa đọc vùi với bạn, hằng lấy mãi vượt qua kính và chứa nội. Mọi đứa giờ đã đến trong mỗi bến mắt, và những giấc mơ tình yêu tiềm hành côi.”
29/10/2018
Nguyễn Đình Cường


12. Bài thơ: NHỚ TRƯỜNG CHU VĂN AN - Lợi Nguyễn Thành
NHỚ TRƯỜNG CHU VĂN AN
Thơ: Lợi Nguyễn Thành
45 năm qua, ký ức về mái trường, về những ngày nắng ấm bên đường Cổ Ngư, về thầy cô, bạn bè, vẫn mãi vang vọng trong tâm trí tôi. Trường Chu-Văn-An, bên hồ Tây mênh mông, trong mùa hè mát mẻ, ngát hương sen, vẫn như một phần không thể tách rời của những năm tháng ấy. Nhớ những giây phút hàn huyên, những buổi chiều dưới hàng cây, khi tiếng ve râm ran, là những dấu ấn khó phai trong tâm hồn mỗi người.
Ra đi, mang theo những gian khổ, nhưng khao khát được quay lại để cùng bạn bè, thầy cô ôn lại những kỷ niệm xưa. Những buổi chiều thả thuyền thúng trên hồ, hay những chiều đi bộ qua con phố Nghi Tàm, tôi vẫn nhớ như in hình ảnh bạn bè, thầy cô, và không gian của những năm tháng tuổi trẻ. Cả khu vườn Bách Thảo rực rỡ sắc màu, như một lời nhắn nhủ, để rồi những ngày chủ nhật rộn ràng vẫn gợi lại hình ảnh một thời đầy ắp yêu thương.
Nhớ những giờ học, những bài thí nghiệm trong phòng học, mùi gia-ven hăng nồng, và những chiều tan học, các bạn cùng nhau đá bóng, chạy nhảy ngoài sân, trước những cơn mưa mùa hè. Tất cả đều sống mãi trong lòng mỗi người, dù giờ đây đã là quá khứ, nhưng ký ức về trường vẫn không thể nào phai nhạt. Những cây xà cừ, những hàng phượng vĩ, đều là những chứng nhân im lặng của một thời học trò đầy đam mê.
Bây giờ, khi tuổi đã xế chiều, khi những bước chân không còn nhanh nhẹn như xưa, tôi vẫn giữ trong lòng hình ảnh trường xưa, vẫn nhớ những ngày hội khoá, những lần rủ nhau cùng trở lại mái trường thân yêu. Mái trường Chu Văn An vẫn sống mãi trong tâm trí, trong từng nhịp thở của tuổi trẻ tôi.
Hà Nội, 15-5-2007. Nhân dịp kỉ niệm 45 năm TNPT
Nguyễn Thành Lợi


13. Bài thơ: NHỚ!!! - Nguyễn Thị Khánh Hà
NHỚ!!!
Thơ: Nguyễn Thị Khánh Hà
Những ngày cắp sách đến trường, một thời trong trẻo, tựa như đôi chim non bay lượn giữa bầu trời thanh bình. Ánh mắt trong veo, tóc xanh vương nhẹ trong gió, tan học lại hồn nhiên rong ruổi trên những con phố, những góc đường thân quen. Thế rồi hè về, ta cùng nhau đi hái sim, chăn trâu, thả diều trên những cánh đồng rộng mênh mông, hồn ta bay bổng theo những cơn gió vi vu, nhẹ nhàng như một giấc mơ không bao giờ tắt.
Ngày ấy, cánh đồng bao la, hương lúa thơm ngào ngạt, nhưng nay đã xa lắm rồi. Ve sầu râm ran, như lời nhắc nhở của một thời đã qua, một thời thanh xuân hồn nhiên đầy ắp những kỷ niệm. Làm sao có thể quên được những ngày tháng ấy, khi ta chỉ mơ ước thời gian dừng lại, để cho tuổi thơ mãi mãi trong sáng như thế.
Ôi tuổi thơ! Một thời mơ mộng, một thời đẹp đẽ, dù biết rằng thời gian chẳng thể ngừng lại. Ta vẫn nuối tiếc, vẫn mong muốn quay lại để giữ mãi những khoảnh khắc ấy. Những kỷ niệm bên thầy cô, bạn bè, những tiếng ve râm ran, những cánh phượng đỏ rực sân trường, tất cả đều sống mãi trong lòng.
Nhớ ánh mắt ấy, ánh mắt đen nhánh của một thời đã qua, liệu giờ đây nó còn giữ được vẻ tinh anh ấy không? Ôi, những ký ức về ngày xưa vẫn luôn là một phần trong tâm hồn tôi. Dẫu thời gian có trôi qua, nhưng những kỷ niệm ấy mãi không phai mờ.


14. Bài thơ: Mùa phượng đỏ - Chu Minh Khôi
Mùa phượng đỏ
Thơ: Chu Minh Khôi
Sân trường lắng đọng trong sắc đỏ rực rỡ của phượng, từng cánh hoa như những nỗi niềm chưa nói hết, thả mình vào không gian trầm buồn của mùa hè. Thầy cô, những người thầm lặng kẻ lề cho chúng ta bằng những trang vở, chuẩn bị cho những bước đi vào mùa thi đầy thử thách. Sau tiếng trống trường, một khoảnh khắc buồn nhẹ lướt qua, như một chớp mi, tuổi học trò vẫn xanh nguyên vẹn, ngập tràn những ước mơ.
Rồi một ngày, sau mười năm, ta sẽ đứng lại, nhìn về phía sân trường cũ, khóc cho những điều mà ngày hôm nay ta chưa kịp hiểu, chưa kịp trân trọng. Mười năm nữa, khi lớp bạn tụ họp lại, ta sẽ cảm thấy một sự hụt hẫng, không thể tìm lại được khoảnh khắc của ngày xưa, những lúc ngồi cùng nhau, những câu chuyện không thể nói hết. Nhưng liệu ta có thể tìm thấy lỗi lầm trong những điều đã qua không?
Ai trong chúng ta, khi đối diện với ngưỡng cửa của cuộc đời, không ít lần dừng lại, trầm tư về những gì đã mất. Có bao giờ ta lại quay lại để nhìn thấy một xác ve chết khô trong trang lưu bút, một nỗi niềm không thể vẹn toàn. Dưới bóng cây gạo già, ta không dám khắc tên mình, vì sợ rằng sự hiện diện của mình sẽ chạm phải một kí ức nào đó, của em, của những ngày xưa đã xa.
Phép toán của cuộc đời đôi khi không chính xác. Lời giải của từng bài toán luôn thiếu một điều gì đó, để rồi con đường thành công không thể tách rời ta khỏi bạn bè, những người đồng hành. Và khi nhớ thương, ta không thể để lòng mình khô cạn, lối gió vương vấn dấu ấn của những nét phấn trên bảng, của những buổi đầu tiên bước vào lớp học, còn in đậm trong tâm trí.
- CMK


15. Bài thơ: DẠI KHỜ! - Phan Thúc Định
DẠI KHỜ!
Thơ: Phan Thúc Định
Ta ngồi dưới nắng đầu đông, những tia sáng ấm áp vương trên tóc, nhớ về những ngày tháng ấy, khi đôi mắt xanh ấy trong sáng như bầu trời thu, khi tuổi thơ vẫn ngập tràn những mộng mơ. Nhớ về một thời ngây thơ, khi nhìn theo bóng áo trắng và ngẩn ngơ trong niềm yêu thương vô tội.
Sáng mai lại đến lớp, ta đợi chờ một điều gì đó, một khoảnh khắc lạ, ép vào nhật ký những dòng tâm sự khờ dại, một góc riêng trong trái tim. Em, dường như chẳng hề bận tâm, thản nhiên bước đi giữa những con đường khác biệt mà ta chưa thể theo kịp.
Tháng năm qua đi, một chiều phượng đỏ bầm lên cửa lớp, như thể không thể giữ được một lời yêu đã ấp ủ lâu nay. Dù vậy, ta đành để cho mọi cảm xúc tan biến vào không khí, khắc vào lưu bút những dòng chữ tưởng chừng đã lạc mất, chỉ còn lại trong tim mình.
Và mỗi lần tuổi trẻ trong ta bừng tỉnh, phượng vẫn nở rực rỡ, một chiều ấy đầy hương tóc em, tuổi dại khờ lại tìm đến, như một lời nhắc nhở rằng: hãy yêu thương, hãy sống trọn vẹn trong những tháng ngày tươi đẹp ấy.
Phủ Quỳ, 1/11/2018
Cụ Định


16. Bài thơ: ÁO TRẮNG BÂY GIỜ - Hoàng Minh Tuấn
ÁO TRẮNG BÂY GIỜ
Thơ: Hoàng Minh Tuấn
Áo trắng ngày nay, liệu còn giữ được nét hiền hòa như xưa? Tan trường, liệu có ai chờ đợi dưới những hàng hiên mưa nắng, hay chỉ thấy tiếng cười giòn tan cùng những cuộc hẹn phố? Đôi khi là một ly kem, đôi khi là một cốc cà phê, nhưng hẳn vẫn thiếu đi cảm giác mong chờ nguyên vẹn ngày nào.
Áo trắng hôm nay, còn gì ngây thơ, còn gì ngoan ngoãn? Đường phố ồn ào, nàng lướt web trên điện thoại thông minh, không một ánh mắt hướng về bên cạnh. Những anh chàng cũng chỉ biết nhìn mà không dám lên tiếng, khi mấy lời yêu thương không còn dễ dàng thốt ra.
Áo trắng bây giờ nở nụ cười rạng rỡ, nhưng đằng sau đó là những tâm tư chẳng dễ dàng hiểu. Chiếc xe máy đơn sơ không còn là sự lựa chọn duy nhất, còn những chàng trai, dường như họ cũng chẳng thể theo kịp những bước đi nhanh chóng của các cô gái.
Áo trắng hôm nay, liệu còn giận hờn, còn những trái tim uất nghẹn vì yêu thương chưa trọn vẹn? Hay là những vết thương nhỏ đã dễ dàng phai mờ, để lại khoảng trống cho những yêu thương mới, những giận hờn cũng nhạt nhòa trong những ngón tay lướt nhanh trên màn hình điện thoại?
Mùa hè năm nay, áo trắng không còn đến trường nữa. Tiếng ve vẫn kêu râm ran, nhắc nhớ về một thời áo trắng vội vàng đến lớp. Cây phượng đỏ, bằng lăng còn trao gửi những lời nhắn nhủ, nhưng liệu có còn ai nhớ về những yêu thương ấy, ngoài những dòng trạng thái online trên Facebook?
Áo trắng sau mùa hè này, sẽ đi đâu? Đại học trong nước hay vi vu trời Âu? Cuộc sống sẽ đưa áo trắng về đâu, sẽ dễ dàng gặp lại chiếc áo ấy trên những con phố, hay chỉ còn lại là những ký ức của một thời đã qua?
Hoài niệm về áo trắng của ngày xưa, giờ đây chỉ còn là những suy ngẫm về áo trắng của hiện tại. Thời gian trôi đi, thế hệ mới ra đời, nhưng áo trắng hôm nay không còn nguyên vẹn như xưa. Hà Nội, 15/5/2018


Có thể bạn quan tâm

Hướng dẫn ẩn thanh Taskbar trên Windows 10 một cách hiệu quả

Kích thước backdrop chuẩn

Kích thước ảnh 3x4 đạt chuẩn

Kích thước A4 - Khổ giấy tiêu chuẩn được ưa chuộng toàn cầu

Hexylresorcinol có thực sự giúp làm sáng da như nhiều người kỳ vọng?
