Khám phá hơn 20 bài thơ lãng mạn, ý nghĩa về mùa đông Hà Nội, nơi những vần thơ truyền tải vẻ đẹp mộng mơ và ấn tượng của mùa này.
29/04/2025
Nội dung bài viết
Mùa đông Hà Nội gợi nhớ về những cơn mưa phùn nhẹ và không khí se lạnh, một bức tranh đầy cảm xúc mà nhiều nhà thơ đã lấy làm nguồn cảm hứng để sáng tác những bài thơ tuyệt vời.
Khi những ngày đông trở nên se lạnh, dạo quanh các con phố nhỏ, bạn sẽ cảm nhận được mùi hoa sữa thoảng qua, làn gió nhẹ nhàng – tất cả là cảm hứng vô tận cho những vần thơ tình lãng mạn về mùa đông Hà Nội.
Những vần thơ đẹp về mùa đông Hà Nội luôn chứa đựng những cảm xúc sâu lắng, mang lại cho chúng ta một cái nhìn khác về mùa này.
Mùa cúc họa mi Hà Nội - Thơ: Bằng Lăng Tím
Đông về, cúc họa mi bắt đầu nở rộ khắp phố phường Hà Nội, mang đến một không gian bình yên và đẹp như tranh vẽ.
Những cánh hoa mỏng manh, trắng tinh, tỏa sáng dưới ánh mặt trời lạnh giá của mùa đông Hà Nội, như những nụ cười sáng bừng trong sương sớm.
Khi thu qua, nỗi nhớ trong lòng lại dâng trào, như một làn sóng nhẹ nhàng cuốn đi mọi lo toan.
Những chiếc lá vàng lặng lẽ rơi, làm xao động con đường xưa, tạo nên một khung cảnh bình yên đến lạ thường.
Phố vắng vẻ như vừa thức dậy sau giấc ngủ dài, vẫn còn vương vấn chút gì đó của sự tĩnh lặng, mơ màng.
Gió khẽ thổi qua, lướt nhẹ nhàng trên mái hiên, mang theo cảm giác thư thái của một buổi sáng sớm se lạnh.
Trước mắt tôi, những nụ hoa hé nở, mang đến một cảm giác ngỡ ngàng, như thể mùa xuân vừa bước đến giữa thu.
Cánh hoa trắng tinh khiết, mềm mại như những giọt sương sớm, khiến lòng người không khỏi xao xuyến trước vẻ đẹp giản dị mà kiều diễm.
Chiếc tà áo mỏng bay nhẹ trong gió, tôn lên dáng ngọc diễm lệ, mang đến một vẻ đẹp kiêu sa, thanh thoát như nàng tiên trong mộng.
Đôi mắt đen huyền bí như những viên ngọc, mái tóc dài nhẹ nhàng vén qua vai, toát lên vẻ đẹp dịu dàng đầy cuốn hút.
Vẻ đẹp tươi tắn, rạng ngời, ánh lên nét thanh cao, như đoá hoa xinh tươi giữa cánh đồng thanh bình.
Dạo bước trên con phố nhỏ, từng ánh mắt nhìn chăm chú, như bị cuốn hút bởi sự duyên dáng tỏa ra từ bước chân nhẹ nhàng ấy.
Những kỷ niệm xưa vẫn vẹn nguyên trong tâm trí, mỗi khoảnh khắc như một dấu ấn đậm sâu không thể phai mờ.
Một ly cà phê thơm ngát, vị ngọt nhẹ lan tỏa, như làn sóng hạnh phúc dâng trào trong từng ngụm uống.
Hạnh phúc đong đầy trong ly cà phê ấm nồng, như những lời trao gửi yêu thương, dịu dàng và sâu lắng.
Cúc họa mi nở rộ, nhẹ nhàng hòa quyện cùng những vần thơ, mang đến một không gian đầy cảm xúc và chất thơ mộc mạc.
Không biết đến bao giờ chúng ta mới lại gặp nhau, chỉ biết rằng khoảnh khắc này đã trở thành ký ức khó phai.
Mối tình đầu sẽ mãi là một kỷ niệm đẹp trong trái tim anh, dù thời gian có trôi qua bao lâu.
Trái tim em đã dành trọn cho anh, không còn chỗ cho ai khác, tình yêu này mãi là của riêng chúng ta.
Hai trái tim ta, như hai ngăn trong một chiếc hộp, chứa đựng tình yêu trong sáng, thuần khiết của đôi ta.

Hai nửa mùa đông - Thơ: Thu Sám
Trở về Hà Nội, nơi mùa đông khoác lên mình tấm áo lạnh lẽo nhưng vẫn đẹp đến nao lòng, như thể mùa cúc họa mi đã đánh thức lại những kỷ niệm xưa.
Hai nửa mùa đông như gắn kết nhau, tạo thành một câu chuyện tình yêu không có điểm kết, mãi nối dài qua thời gian.
Chuyện tình của chúng ta, dù không có kết thúc rõ ràng, nhưng sẽ luôn trọn vẹn trong những ký ức ngọt ngào.
Những vết thương trong lòng, dù mòn mỏi theo thời gian, vẫn chẳng thể xóa nhòa nỗi nhớ đã quá lâu.
Giờ đây, lòng ta gột rửa mọi muộn phiền để sẵn sàng đón nhận một mùa xuân mới, một khởi đầu tràn đầy yêu thương.
Hà Nội, nơi những kỷ niệm xưa vẫn còn vương vấn, như một nhịp đập quen thuộc trong tim, không thể nào quên.
Ta yêu em, yêu đến từng điều nhỏ nhặt, yêu những lúc em lặng im mà vẫn hiểu thấu lòng nhau.
Có biết bao con phố, từng bước chân mòn mỏi, mỗi con đường là một đoạn đường tình yêu đầy kỷ niệm.
Anh yêu em rất nhiều, nhưng chỉ có thể làm người lữ khách trong cuộc đời em, qua từng chặng đường của thời gian.
Nàng sẽ luôn ở lại trong cuộc đời anh, như một sự hiện diện mãi mãi không thể phai nhòa, không bao giờ rời xa.
Hạnh phúc của em, là những khoảnh khắc đơn giản mà ta luôn giữ gìn trong tim, từng chút, từng chút một.
Mỗi sáng sớm, mỗi chiều tà, anh đều thầm gọi tên em trong lòng, như một lời nhắn nhủ yêu thương không cần lời.
Dù trong giá lạnh, anh vẫn ươm mầm tình yêu nhỏ bé, nuôi dưỡng niềm tin và hy vọng về một tương lai tươi sáng.
Chờ đợi mùa xuân đến, khi hoa nở đầy ngõ, tình yêu này cũng sẽ đâm chồi nở hoa, tươi mới và tràn đầy hương sắc.
Anh sẽ hái tặng em trái tim mình, như món quà tình yêu chân thành, mãi mãi dành riêng cho em.
Em yêu ơi, lời anh gửi đến em đầy tha thiết, như một khúc ca mãi vang vọng trong trái tim này.
Dù nhật nguyệt có xoay vần, thì tình yêu anh dành cho em vẫn luôn vẹn nguyên, không bao giờ thay đổi.
Trong bao năm tháng, anh vẫn yêu em hơn tất thảy, tình yêu ấy mãi lớn dần theo thời gian, không hề phai nhòa.
Chúng ta, như hai nửa của một vũ trụ riêng biệt, hẹn một ngày nào đó cùng nhau về Hà Nội, nơi tình yêu này sẽ đơm hoa kết trái.
Anh vén bức màn mùa đông, mượn chút nắng mai để ủ ấm tình yêu này, nuôi dưỡng hy vọng về một ngày tương lai tươi sáng.
Bởi vì ngày đêm không ngừng trôi qua, tình yêu anh dành cho em vẫn mãi vẹn nguyên, không bao giờ thay đổi.
Anh sẽ cõng theo nỗi nhớ, như một món quà quý giá, mang theo tình yêu đẹp đẽ này để gửi tặng em.
Một nửa trái tim nhỏ bé ấy, đã trở thành hình bóng yêu thương, luôn hiện diện trong từng suy nghĩ của anh.
Tình yêu ấy đã hóa thành hình bóng, như một phần không thể thiếu trong cuộc sống của chúng ta, luôn gắn liền với nhau.
Tìm lại những mùa đông Hà Nội - Thơ: Đỗ Kim Quang
Hà Nội, đêm đông tĩnh lặng, lấp lánh ánh đèn, như một bức tranh vẽ nên bởi những cảm xúc vô tận.
Gió lạnh heo may từ phía sông Hồng thổi tới, mang theo hơi lạnh, nhưng cũng lắm điều yêu thương khiến lòng người xốn xang.
Ngọn đèn vàng đứng im lặng trong đêm tối, như đang đợi một ai đó, một ai đó sẽ đến để làm ấm lòng mình.
Mùi hoa sữa thoảng qua trong không gian, dệt nên những sợi nhớ nhung, những sợi thương yêu vô hình nhưng đầy cảm xúc.
Hà Nội chìm trong lớp sương mờ ảo, tạo nên vẻ đẹp huyền bí như một bức tranh cổ kính.
Những con phố, bao năm tháng, vẫn khoác lên mình bộ áo cũ kỹ, như chứng nhân của bao câu chuyện tình xưa.
Những mái nhà cũ kỹ, nghiêng ngả như đang ôm trọn một thời quá vãng, gợi nhớ về những kỷ niệm đã qua.
Bước chân của người lữ khách vang lên trên con phố, mang theo cảm giác lẻ loi, như một dòng chảy mỏng manh.
Lòng chợt thổn thức, nhớ về những kỷ niệm xa xưa, những khoảnh khắc đáng trân trọng mà giờ đây chỉ còn là ký ức.
Tiếng leng keng của tàu điện, như một lời thì thầm xa vắng, vọng lại trong không gian tĩnh lặng, đầy huyền bí.
Hương Ngọc lan thơm ngát, hòa quyện với từng bước chân hẹn hò, như làn gió nhẹ nhàng, quyện mùi hương của những chiếc áo dài xưa.
Hơi ấm của mối tình đầu thoáng qua đâu đây, như một làn gió nhẹ nhàng đánh thức ký ức trong tâm hồn.
Những hàng cây vẫn đứng lặng yên, mòn mỏi dưới nắng mưa, chứng kiến bao mùa thay lá qua thời gian.
Tiếng rao đêm xưa vẫn vọng về, như một giai điệu quen thuộc, lắng sâu trong miền ký ức, không thể quên.
Ánh trăng mờ ảo, thao thức trên bầu trời, như một nỗi buồn chưa thể vơi, cứ vương vấn mãi trong lòng.
Bàn chân người ra đi, vẫn day dứt mãi lối xưa, khắc khoải mong được quay lại nơi từng có bao kỷ niệm ngọt ngào.
Chợt lòng anh se thắt, như cơn gió lạnh lướt qua, mang theo cảm giác mất mát khó tả.
Ai có thể hiểu được những tháng ngày lê thê nơi đất khách, nỗi nhớ nhà, nhớ người cứ lớn dần theo thời gian.
Nhưng vẫn có đó Hà Nội yêu dấu, nơi mà mỗi góc phố, mỗi làn gió đều làm tâm hồn ta trở nên thanh thản và sạch sẽ.
Dù đã bao năm xa vắng, cánh chim trời vẫn trở về tìm lại những mùa đông xưa, nơi mà tình yêu và ký ức đọng lại.
Cơn mưa mùa đông - Thơ: Đăng Dũng
Hà Nội đã bước vào mùa đông, từng cơn gió lạnh như thổi qua những con phố, mang theo hơi thở của mùa mới.
Mưa rào bất chợt rơi, như những giọt nước mắt của trời, không hiểu sao vẫn cứ mãi tuôn rơi trong lòng đêm đông lạnh lẽo.
Có lẽ những cơn mưa này đến để gửi gắm nỗi lòng, những cảm xúc không thể nói thành lời, chỉ có mưa mới hiểu.
Mùa thu đã chia tay, để nhường chỗ cho mùa đông giá lạnh, nhưng vẫn còn lưu lại những dấu ấn ngọt ngào của một thời đã qua.
Hồ Gươm bình yên trong sớm mùa đông, làn sương mờ nhẹ phủ kín mặt hồ, như một bức tranh tĩnh lặng.
Con thuyền nhỏ, mong manh như ước mơ, nhẹ nhàng trôi trên mặt nước xanh biếc.
Tháp Rùa vẫn kiên cường đứng vững giữa hồ, như một chứng nhân của thời gian qua bao thế kỷ.
Ngàn năm trôi qua, tháp vẫn vậy, không thay đổi, vẫn là hình ảnh thân thuộc trong lòng bao người Hà Nội.
Mưa rơi trên phố, mùa đông đến, những giọt mưa như xóa nhòa đi tất cả nhưng cũng làm lòng người thêm nặng trĩu.
Khách qua đường, ngẩn ngơ nhìn mưa rơi, dường như mỗi người đều mang trong lòng một câu chuyện riêng.
Lòng người trĩu nặng nỗi nhớ thương, khi mùa đông đến, mang theo những ký ức xưa cũ, khiến ai cũng bâng khuâng.
Một cơn mưa ngày xưa, nhẹ nhàng rơi, như lời thì thầm của những kỷ niệm cũ, lặng lẽ cuốn theo thời gian.
Dẫu lòng xa quê hương, những nghĩ suy vẫn luôn chạm vào nơi cội nguồn, khắc khoải trong từng nhịp thở.
Có bao giờ, ở nơi xa ấy, lòng người có thể quên đi nỗi nhớ, hay vẫn mãi vương vấn những yêu thương?
Mùa đông trở lại, nỗi nhớ thương lại xâm chiếm trái tim, dù muốn quên cũng không thể.
Dù lòng không còn vời vợi, nhưng những kỷ niệm mùa đông vẫn vương vấn, như hơi lạnh ùa về trong từng sợi gió.
Nhớ những cô bán hàng rong, mảnh đời vất vả nhưng đầy ấm áp, nụ cười nhẹ nhàng dù cho bao khó khăn.
Dưới ánh đèn vàng, cô vẫn kiên nhẫn đợi khách, lặng lẽ như một phần không thể thiếu của phố phường trong đêm đông.
Bất chấp gió rét của mùa đông, lòng vẫn bền bỉ, kiên cường bước tiếp, đón nhận mọi thử thách.
Tiếng rao của người bán hàng vẫn vang vọng trong không gian, như một phần không thể thiếu của phố phường mùa đông.

Hà Nội mùa cúc hoa, mùa của những kỷ niệm, những làn gió êm dịu đưa hương hoa ngọt ngào bay xa.
Cúc hoạ mi khoe sắc, rực rỡ trong ánh nắng, báo hiệu mùa đông đã về, với những sắc màu tươi mới.
Ánh mắt nâu như thấu hiểu vẻ đẹp của những cánh hoa trắng tinh khôi, đong đầy sự dịu dàng của mùa đông.
Cơn heo may thoảng qua, nhẹ nhàng vỗ về những tán lá, làm dịu mát bầu không khí ấm áp, đầy nắng mùa đông.
Để lại trong lòng ai đó những mơ mộng thầm kín, nỗi nhớ vương vấn khó tả
Chiều Hà Nội, bãi sông rộng mở, tĩnh lặng mà đầy bí ẩn, như mời gọi những bước chân lạc lối.
Chiếc áo lụa mỏng manh bay trong gió, phảng phất mùi hương đặc trưng của mùa mới.
Gió đông nhẹ nhàng, ngọt ngào, mang theo sự thanh thoát của một mùa thay lá.
Dưới bóng hoa cúc hoạ mi, những dáng thơ bay bổng như đám mây trắng trên nền trời trong vắt.
Bãi cỏ lau nghiêng mình dưới ánh nắng, gió thì thầm, tạo nên một không gian mơ màng đầy thơ mộng.
Bước chân trong tình yêu in hằn trên bờ cát, thẩn thờ như đợi chờ một điều gì đó vẫn chưa đến.
Ánh nắng trên sông Hồng vang lên những khúc ca, như vũ điệu của thiên nhiên, rộn ràng và đầy sức sống.
Khúc nhạc chào đón mùa mới, tỏa ngát hương hoa bay theo gió, lan tỏa khắp phố phường.
Hà Nội mùa đông, khoác lên mình vẻ đẹp trầm lắng, nhưng vẫn đầy quyến rũ.
Mùa cúc hoạ mi tươi thắm, đua sắc dưới ánh nắng ấm áp của mùa lạnh.
Mùa đông đến, lòng người bâng khuâng, say đắm trong sắc vàng của những cánh hoa cúc hoạ mi.
Nhớ về Hà Nội mùa đông, cái lạnh se sắt, nhưng trong lòng vẫn ấm nồng một nỗi nhớ da diết.
Gió đông về, mang theo cái lạnh thấu tận da thịt, khiến lòng người cũng run rẩy theo từng cơn gió.
Một mình em vẫn thầm nhớ về Hà Nội, nơi có những kỷ niệm không thể quên.
Em ao ước được nghe những lời yêu thương, những lời nhắn gửi ấm áp giữa đêm vắng.
Liệu có ai đâu đó, nhớ về em như em nhớ về họ, lặng lẽ trong những phút giây trôi qua?
Mùa đông về, cúc hoạ mi trắng tinh khôi, lặng lẽ nở những nụ cười ngọt ngào trong giá lạnh.
Cúc hoạ mi nở e ấp, như nụ cười ngọt ngào của thiếu nữ, dịu dàng và trong sáng.
Liễu hồ Tây lặng lẽ rủ xuống, như làn tóc mềm mại của ai đó trong ký ức không phai.
Tóc em xanh mướt, như những mùa hè năm nào, tuổi học trò thơ ngây không bao giờ trở lại.
Giọng nói Hà thành nhẹ nhàng, mang theo chút ưu tư, như làn gió mỏng bay qua từng ngóc ngách phố phường.
Như làn gió nhẹ, dịu dàng lướt qua, giọng nói ấy khẽ thì thầm bên tai, mang theo bao nỗi niềm.
Con gái Hà Nội, làn da trắng mịn như hoa bưởi, thơm ngát, làm say đắm bao ánh nhìn.
Hương hoa bưởi ngan ngát, như khúc nhạc vang vọng, níu kéo bước chân người qua đường.
Tôi là người đơn sơ, nhưng trong lòng luôn tràn đầy yêu thương và niềm tin vào cuộc sống.
Tình yêu tôi dành cho Hà Nội, cho những con người nơi đây, là niềm tin không bao giờ phai mờ.
Tôi yêu cái đẹp không thể đo đếm bằng tiền, những giá trị tinh thần mà tiền bạc không thể mua được.
Dẫu xa cách, nhưng trong tâm hồn tôi luôn khắc khoải nhớ về góc trời quê hương, nơi từng là dấu ấn của một thời yêu thương.
Hà Nội đang đợi anh trở về, chờ đón những bước chân thân quen, nơi tình yêu đang rộng mở.
Đông đã về bên thềm, anh có thấy không? Mùa lạnh đang đến, mang theo hơi thở của những ngày xưa cũ.
Mùa này lại sang, chiếc lá vàng rơi, như lời tiễn biệt những gì đã qua, nhưng cũng là dấu hiệu của những điều mới mẻ đang tới.
Anh về đi, mang theo những nụ cười ấm áp để thắp sáng con đường ta đi, để mùa đông này không còn lạnh lẽo nữa.
Nơi hẹn của chúng ta, trời đầy hoa cúc nở rộ, là những khoảnh khắc ngọt ngào mà chỉ có chúng ta mới hiểu được.
Em muốn gửi lời yêu thương qua gió, để anh nghe thấy, dù có xa xôi, dù thời gian có trôi đi.
Mang theo nỗi nhớ về những dặm đường xa, tôi vẫn khắc khoải, không thể quên được những gì đã qua.
Hà Nội vẫn luôn đợi anh trở về, nơi đây tràn ngập yêu thương, như những lời gọi từ lòng đất, mãi không phai.
Cho em say trong giấc mộng mùa trăng mật, nơi tình yêu ngập tràn, vươn xa như những đám mây tự do.
Thơ em không phải để đáp ứng những khuôn mẫu, mà chỉ là tiếng lòng muốn chia sẻ, từ trái tim yêu thương khôn nguôi.
Chân thành gửi gắm trong từng lời nói, là những cảm xúc chân thật, một tình yêu mãi mãi không thay đổi.
Khi bên em, anh thắp sáng những chiều hoàng hôn, biến cả không gian trở nên huyền bí và ngọt ngào.
Đôi môi anh, ánh mắt anh, mang theo những lời yêu dịu dàng, vẽ nên bức tranh tình yêu đẹp tựa thơ.
Anh về đi, tình yêu đã dâng đầy, như đã lắng đọng trong ký ức bao ngày qua.
Bài thơ này, chất chứa trong từng câu chữ, là những khát khao chờ đợi, là niềm thương nhớ khôn nguôi.
Em nhớ anh, nhớ đến nỗi trái tim như cạn kiệt, không còn gì ngoài nỗi nhớ đong đầy.
Nghe lòng xao xuyến, mùa đông lạnh lẽo, khi nỗi thương nhớ cuộn lên từng cơn gió giá buốt.
Anh có cảm nhận được không, mưa cuối mùa vội vã, như làn sóng chia ly, vội vã mà không kịp ngừng lại.
Tháng mười hai, thời gian trôi qua nhanh chóng, như những bước chân vội vã giục giã anh trở về.

Gửi ánh nắng cho anh - Thơ: Kiều Trang
Gió đầu mùa có lạnh lẽo như anh nghĩ không, hỡi người?
Đêm Hà Nội, sương mù dày đặc, như một lớp màn che kín lấy tất cả.
Mùa đông đến, gió lạnh như muốn vén màn, thổi một hơi buốt giá vào lòng.
Đông lại về, chúng ta sánh bước bên nhau, đón nhận từng khoảnh khắc trôi qua.
Bên Hồ Gươm, hai ta cùng ngẩng đầu, mái tóc chạm vào nhau trong không gian tĩnh lặng.
Nắm tay em, anh sẽ cảm nhận được hơi ấm tình yêu lan tỏa trong những ngày sau, đầy hy vọng và nồng nàn.
Dẫu cho gió lạnh thổi qua giữa trời đông giá buốt.
Mong một lời hẹn thề, trọn đời nghĩa vợ chồng.
Anh yêu ơi, đêm nay có lạnh thêm không?
Em gom lấy nắng, gửi vào mây hồng, dành tặng anh yêu.
Nhớ để mình ấm, khi ngoài kia trời mưa nhẹ nhàng rơi.
Nhớ giữ gìn sức khỏe, kẻo cảm lạnh giữa mùa đông se sắt này.
Anh yêu à, em sẽ gửi tấm chăn bông ấm áp, ôm trọn lấy anh.
Đắp lên đây, sưởi ấm trái tim đang dịu dàng khoác áo đỏ.
Trời mưa ngoài hiên, gió rít lạnh, đêm nay đậm hơi giá buốt.
Chúng ta tựa vai nhau, tình yêu mãi đậm đà như hương hoa nở.
Hà Nội đông về, mang theo cái lạnh khẽ lướt qua lòng người.
Đông đến, cười nhẹ rồi bâng khuâng dừng lại ở bến trăng mơ.
Phố phường hờn giận, chỉ còn tiếng thở dài vang vọng ngõ nhỏ.
Cái gió hun hút, nơi ta hẹn hò không bao giờ lỡ bỏ.
Theo từng bước chân, Đông lại đưa gió về thăm
Lá vàng khẽ rơi, mang theo nỗi nhớ cứ dài lê thê
Mùa hanh vàng rực, lòng nhớ về con đường xưa
Tình yêu anh vẫn vậy, dù mùa qua tháng lại vẫn chưa đủ
Mỗi khi Đông về, góc ngõ nhỏ lại đầy ắp những nỗi nhớ
Nắng trưa hanh hao, lòng lại nhớ con đường vàng rực
Thiếu đi một bước chân quen, nhớ về những sợi tơ tình xưa
Gió đưa hương cau, tình xưa như thức dậy trong lòng
Đông đến, bao nỗi niềm thắm lại khiến lòng thêm xao xuyến
Hồ Gươm lặng yên, bóng liễu rủ xuống mặt nước mờ ảo
Chiếc ghế cũ chờ đợi, ngồi mà không có ai
Lộc vừng xào xạc, tiếng vọng nào còn xa xăm
Nụ hôn xưa nay không còn, người ấy đã không còn đây
Gửi người hơi ấm của mùa đông, trong những giọt mưa thu
Đông về rồi, nơi ấy có lạnh không anh?
Liệu có phải những nỗi niềm bâng khuâng vẫn vương vấn?
Gió thu thổi qua, mang theo những trăn trở chưa nguôi
Chiều nghiêng dần, vệt đỏ cuối chân trời mờ ảo
Đông đã về, lối nhỏ giờ vắng lặng như hoang vắng
Hạt sương sớm bám vào thảm cỏ, dịu dàng và tĩnh lặng
Anh có nghe được những lời thì thầm của gió đang kể chuyện?
Tiếng yêu thương như gần lại bên tai
Tiếng dương cầm lạc nhịp, như âm vang chưa trọn vẹn
Bông cúc nở, mùi hương bay tỏa khắp không gian
Tia nắng yếu ớt, chưa kịp ấm lòng đã vụt tắt
Tháng Mười Hai, gió đông đến xao xuyến lòng
Hồn ta như bay vào vườn yêu, ngập tràn khát khao
Liễu buông rủ, gió lạnh se se rót vào lòng
Cỏ xanh mướt níu bước chân, hương nồng đượm như lạc vào cõi mộng
Muốn gửi trao người những yêu thương chẳng thể nói thành lời
Hơi ấm mùa đông như chiếc chăn vỗ về, giữ ta trong vòng tay thân thuộc
Mùa đông Hà Nội dần chớm, không gian mờ ảo trong nỗi nhớ
Cúc họa mi khoe sắc, mùa đông đã về, sương đọng trên từng cánh hoa
Đông về, Hà Nội thay sắc, mọi ngóc ngách đậm đà hơi lạnh
Tay nắm chặt, cùng nhau bước về phía sông Hồng, nơi tâm hồn giao hòa
Về bãi Đá, tìm lại những khoảnh khắc yêu thương xưa cũ
Chiếc thuyền sắt đong đưa, chòng chành trong nỗi nhớ
Dòng sông hờn giận, nước chẳng thể đầy như lời hứa xưa
Bồn chồn, ngồi chờ đợi, như lạc giữa những khúc quanh của thời gian
Trên bãi Giữa, sóng vỗ bồi, sóng lở xô đẩy tâm hồn
Em hãy đến, để lắng nghe hơi thở đậm đà của đất trời
Gió Hồ Gươm nhẹ nhàng thổi qua, mang theo bao đam mê ẩn giấu
Tháp nghiêng mình, vương chút buồn, chút thương nhớ
Mưa rơi nhẹ, như lời báo hiệu mùa Đông về
Về Hà Nội, anh sẽ dẫn em thưởng thức
Bánh trôi Tàu, đậm hương vị Lương Văn Can
Mặc kệ mưa gió, cái lạnh thấu xương
Hơi ấm từ lò ngô nếp nướng len lỏi vào từng sợi tóc
Chiếc bánh gối, ngồi tưởng tượng sao mà thèm quá
Hương thơm nồng đủ ấm áp cho mùa Đông này
Anh nhớ em nhiều, không biết có về không
Cùng nhau ra phố, thưởng thức nồi ốc nóng
Tiếng chuông chúa ngân lên như đang đợi chờ
Đêm Noel, bước chân tình nhân nhẹ nhàng trong gió
Quỳ bên nhau, cùng ước nguyện cuộc đời này
Đông về, tình yêu nồng ấm, bên nhau mãi mãi
Người ấy ơi, ở nơi xa, liệu có nhớ?
Anh tự hỏi, em có trở về với Hà Nội không?
Dẫu chông chênh, ta vẫn say đắm trong yêu thương
Chúng ta hạnh phúc giữa mùa Đông Hà Nội
Thơ Hà Nội mùa đông #13. (⇧)
Nhớ về mùa đông Hà Nội, lòng nao nức vô bờ
Có ai qua con phố mùa đông này, ngỡ như trở về?
Mua cho tôi chút mưa phùn, gió bấc lạnh lùng
Tìm giúp tôi ngọn gió heo may đã lạc mất
Chiếc khăn quàng, ấm áp một bờ vai dịu dàng
Có ai về phương ấy, đón bình minh sớm mai?
Tìm giùm tôi cành đào đang hé nụ, ngọt ngào
Làng hoa ấy có người tôi thương, ở mãi nơi đó
Mùa đông đến, lặng lẽ trong tôi là bao nỗi nhớ
Mùa đông Hà Nội, nơi tình yêu dịu dàng lan tỏa

Hà Nội đông về - Thơ: Hồng Giang
Hà Nội đầu đông, em có thấy lạnh không?
Con đường xưa vẫn còn vương mùi hoa sữa ngọt ngào
Chiếc lá thu rơi, bên khung cửa mơ màng
Lối về xưa, tình yêu vẹn nguyên, còn mãi trong lòng
Hồ Tây giờ đây, còn vương nỗi nhớ xưa
Đường Trịnh Công Sơn, ngập tràn cảm xúc đời Cát Bụi
Phố ven hồ, hai con rồng đắp nổi hùng vĩ
Em vẫn trở về trong nỗi nhớ da diết, bâng khuâng
Ngọn sóng Tây Hồ vẫn cứ xôn xao, vỗ về những nỗi niềm
Con đường mới ôm trọn bao kỷ niệm đã qua
Anh đi xa, nửa đời còn mãi tìm kiếm những hồi ức xưa
Hương cốm ngày xưa giờ còn vương mãi, hiếm lắm mới gặp mẹ rang
Đầm Sen vẫn ngóng chờ một ngày anh sẽ đến
Vài bông tím muộn màng vừa hé nở, như chút kỷ niệm còn sót lại
Gió vẫn thì thầm bên tai anh, nhắc nhớ những lời xưa
Đông sang rồi, đừng để xuân em lỡ mất
Hà Nội vào đông, phố vẫn chen chúc bao tâm hồn
Con đường em đi, dài mãi trong những nhớ thương
Bỗng dưng thèm một chút gì đó xa xăm
Bờ vai ấm, là nơi che chở mỗi khi đông về
Hà Nội mùa này, đẹp biết bao, em có thấy?
Hà Nội mùa này lạnh, phải không em? Cảm giác se lạnh ấy làm ta xao xuyến
Sương mù có phủ mờ trên khung cửa sổ, như đang vẽ lên bức tranh buồn?
Em về Hà Nội, có dạo chơi những con phố chiều nhạt nắng?
Hứng giùm anh làn gió lạnh cuối mùa, như mang theo lời chào tạm biệt
Hà Nội mùa này, lá vàng xào xạc trong gió, như lời gọi của mùa đông
Em có ghé qua chùa Một Cột, thắp một nén hương, mong bình yên?
Có dừng lại bên cầu Thê Húc, ngắm hồ Gươm mênh mông, lặng im?
Dạo quanh hồ Tây, sương giăng mờ, tóc em như mềm hơn dưới làn gió
Hà Nội mùa này thật đẹp, phải không em? Mỗi góc phố như rực sáng
Những chiếc lá đỏ của cây bàng rơi lả tả trước ngõ quen thuộc
Cúc họa mi vẫn thì thầm trong gió, như nhắc nhở về một mùa yêu
Con đường xưa, lối nhỏ em bước vào vẫn giữ nguyên dấu vết của những kỷ niệm
Hà Nội mùa này, gió đông về, se lạnh và nhẹ nhàng như những nỗi nhớ
Có phải đôi môi em thêm phần e ấp, thẹn thùng giữa những cơn gió lạnh?
Má em có còn đỏ ửng lên, hay chỉ là sự e thẹn thoáng qua giữa dòng thời gian?
Bàn tay nhẹ run, như vén mái tóc thề để che giấu sự bối rối trong mắt em
Hà Nội mùa này đẹp đến nỗi khiến lòng người xuyến xao, không thể rời mắt
Em hãy kể cho anh nghe về Hà Nội, những con phố đã in dấu bao nỗi niềm
Có những lúc, em một mình bước đi trên những con phố vắng, tựa như hòa vào trong không gian yên tĩnh
Bản nhạc vu vơ em hát giữa phố vắng, như lời thì thầm của gió chạm vào lòng người
Ngày mai em về, hãy kể lại mọi điều, kể cho anh nghe những cảm xúc trong em
Trời Hà Nội, dù có mưa hay nắng, vẫn luôn đẹp và kỳ diệu theo một cách riêng
Anh có về Hà Nội vào một chiều đông, khi làn gió lạnh khẽ khàng chạm vào da thịt?
Anh có về Hà Nội vào chiều đông ấy, cùng anh dạo phố dưới bầu trời mờ sương?
Cùng nhau lang thang phố phường khi ánh hoàng hôn buông xuống, nhuộm vàng cả con đường
Hồ Tây xanh biếc, từng đợt sóng nhẹ vỗ vào bờ, như khúc hát du dương của thiên nhiên
Đôi tay nắm chặt nhau, hòa quyện trong làn gió se lạnh, ngập tràn hương thơm nồng nàn
Mùa đông về, mang theo nỗi nhớ miên man, vương vấn trong từng cơn gió
Mùi hoa sữa vẫn ngọt ngào, lan tỏa trong không gian, như lời yêu thương vẹn nguyên
Mùa lá rụng, mang đến cảm giác bâng khuâng, lòng người như theo gió bay xa
Chiều buông xuống, giữa không gian tĩnh lặng, bỗng nghe vọng về tiếng hát tình ca
Hà Nội đêm, màn sương mờ mịt quấn quanh phố phường, mang theo nỗi hoài niệm vắng lặng
Năm cửa ô vẫn thức, dõi theo từng nhịp thời gian trôi qua
Phố cà phê im lặng, ngập tràn trong tiếng nhạc xa xăm
Có bao giờ…
Anh có nhớ em không…!!!
Hà Nội chuyển mình sang đông, gió lạnh se sắt mỗi góc phố
Giờ đây, Hà Nội đã bước vào mùa đông, khoác lên mình chiếc áo xám
Mưa phùn lất phất, thấm ướt từng chiếc lá trong cơn gió lạnh
Dòng người vẫn lướt qua, vội vã như gió xuân
Anh một mình bước đi chậm rãi, ngắm nhìn hồ nước lặng im
Hà Nội chiều đông, mơ hồ giữa thực và ảo
Sương mù bao phủ, màu tím nhạt của phố phường nhuốm sắc buồn
Bỗng nghe vang vọng tiếng chuông nhà thờ, ngân dài trong gió
Tiếng chuông đưa anh quay lại những kỷ niệm xưa cũ
Bên Hồ Tây ngày ấy, gió lạnh lùa qua từng ngóc ngách
Nắm tay em, anh dìu em qua từng sớm mai
Dọc vỉa hè, hương cốm thơm ngọt ngào bay trong gió
Em mỉm cười, nhận bó cúc chi tươi thắm từ tay anh
Nắm tay em, anh không cần nói gì, chỉ muốn giữ em mãi bên mình
Em ngượng ngùng, ta ôm chặt nhau trong từng hơi ấm
Mùa đông qua, chúng mình chia tay, bao kỷ niệm đọng lại
Em đi rồi, anh chỉ còn lại nỗi đắng cay trong lòng
Em có biết không, anh đã quay về nơi đây
Đi lang thang dọc bờ Hồ Tây, gió cuốn tóc anh
Thèm được một vòng tay ấm áp như ngày xưa
Mơ về bên em, cô gái nhỏ yêu dấu

Chiều đông lạnh giá, anh trở về Hà Nội
Chiều mùa đông, anh lại trở về giữa lòng Hà Nội
Dòng người vội vã bước dưới hàng cây xanh
Sương mù nhẹ nhàng giăng trên mặt Hồ Tây
Gió bấc thổi, mây trôi lững lờ trên bầu trời
Hà Nội, đâu còn mùa thu mơ mộng như xưa
Hoa sữa toả hương nồng nàn, bên nhau những tháng ngày ngọt ngào
Anh và em, tay trong tay bước qua cây cầu nhỏ
Ngắm Hồ Gươm, nước xanh biếc phản chiếu sắc trời
Em ra đi, lòng anh không ngừng tiếc nuối
Chia tay, là lúc anh hiểu em đã rời xa
Khi quay về, ngắm hàng liễu rũ xuống như tấm màn mỏng
Vắng em, lòng anh chỉ còn lại những nhớ thương mênh mang
Chiều đông Hà Nội, gió làm lòng anh thêm trĩu nặng
Anh lang thang trên lối nhỏ, bên hồ yên lặng
Bỗng đâu vang lên, tiếng sóng vỗ vào bờ xa xăm
Lòng tự hỏi bao giờ ta lại gặp nhau
Như thuở ấy, em vẫn là cô gái xinh tươi
Chúng ta đã thề hẹn, sẽ yêu nhau suốt đời
Khi quay lại, chỉ thấy nỗi cô đơn vây quanh
Lặng lẽ bước trong bóng chiều lạnh buốt
Hà Nội vào đông - Thơ: Nguyễn Đình Huân
Mùa đông Hà Nội, có thật lạnh như lời em nói?
Gió đông lạnh lẽo thổi qua phố vắng
Cây bàng trơ trụi, lá rơi theo mùa
Ai lặng lẽ bước trong chiều gió heo may?
Cô bán hàng rong vác thúng cúc chi qua phố
Tiếng rao vang, bước chân mệt mỏi giữa không gian yên tĩnh
Hà Nội, bao nhiêu thế hệ vẫn lặng lẽ trôi qua
Dù có xa, ta vẫn không thể quên những kỷ niệm ấy
Có lẽ vì Hà Nội luôn có em trong từng góc phố
Cô gái xứ Đông, hình bóng anh từng nhớ
Môi đỏ, má hồng như cúc hoạ mi nở rộ
Thẹn thùng mỗi khi anh thì thầm lời yêu
Mùa đông Hà Nội, cây cối đứng rạp trong gió
Muốn trở về bên em khi bóng chiều chạng vắng
Chúng ta trao nhau những nụ hôn nồng nàn trong không gian lặng im
Lời yêu thương nhẹ nhàng như hơi ấm lan tỏa trong trái tim chúng ta
Sài Gòn chẳng xa xôi, nhưng khoảng cách trong lòng ta là cả một đại dương
Về bên em, chỉ là giấc mơ chờ đợi, mãi chưa thành hiện thực
Tình xưa đã phai, nhưng làm sao có thể níu giữ những gì đã qua
Thời gian không quay lại, chỉ còn những tiếc nuối vương vấn
Hà Nội vẫn đợi, những ngày anh trở lại trong nỗi nhớ khắc sâu
Hà Nội đợi anh, sâu trong mắt là một biển nhớ không thể xóa nhòa
Giữa chiều tàn, tôi tìm về gió vỗ về, lang thang qua từng ngóc ngách
Góc phố quen, làn gió cuốn đi lá vàng, mang theo bao ký ức
Nắng vàng loang trên con đường nghiêng, nơi hẹn ước chưa trọn vẹn
Nếu một ngày anh không kịp đến, thì những lời yêu sẽ còn lởn vởn
Chút hương xưa vẫn vương lại, nồng nàn như men say
Kỷ niệm xưa phủ kín con phố nhỏ, như chiếc áo cũ bám đầy bụi thời gian
Mỗi bước đi như khắc sâu từng mảnh ký ức, in đậm trong lòng tôi
Hà Nội chờ đón anh, mây tím nhuộm chiều, hòa cùng nhịp thở của phố
Gió mùa chuyển mình, những khúc tình yêu vẫn day dứt, trĩu nặng mùa đông
Tình yêu níu kéo, chỉ cần một bước chân là đã chạm vào ngõ hồn nồng ấm
Phố vắng, tựa như đang co mình giữa không gian lạnh lẽo của mùa đông
Mùa đông quay lại, mang theo những ký ức chờ đợi, lặng lẽ như bao giờ
Góc yêu thương ở bên trái ngực anh, đong đầy một trời cảm xúc
Môi em mềm như nhung, ngọt ngào trong từng nụ hôn, khiến anh ngất ngây mãi mãi
Hà Nội nghiêng mình trong chiều vắng lặng, đắm chìm trong sắc màu của ký ức
Từng khoảnh khắc, trái tim vẫn đợi chờ, như những cơn sóng vỗ về đêm tối
Đêm Noel, phố phường ngập tràn ánh sáng, lòng Hà Nội như khoác lên mình một làn sóng ấm áp
Mỗi khi nỗi buồn đến, mắt lại ngấn lệ, như trời mưa rơi không ngừng
Lặng lẽ nhắn gửi: Đừng để nước mắt em rơi, đừng làm trái tim thêm nặng nề
Dẫu mỉm cười với em, nhưng trái tim anh vẫn gắng gượng, khó lòng thoát khỏi vết thương xưa
Cuộc đời đã xoay vần, lăn lóc suốt bao năm tháng, nhưng yêu thương vẫn đong đầy trong lòng
Phụ nữ cần được yêu thương, chăm sóc như hoa tươi trong vườn đời
Để sắc hồng xóa mờ dấu vết thời gian, làm đẹp thêm từng nếp nhăn trên khuôn mặt
Cho môi nở nụ cười tươi sáng, tràn đầy sức sống như những ngày đầu xuân
Giữa dòng đời xô bồ, đôi mắt vẫn biết tìm về vẻ đẹp giản dị của những người xung quanh
Em không muốn chỉ là đóa Phù Dung, đẹp trong khoảnh khắc rồi vội phai tàn
Đẹp như hoa tươi, rạng ngời trong ánh sáng, nhưng chỉ bừng sáng trong khoảnh khắc ngắn ngủi
Vẻ đẹp ấy chóng tàn khi đối mặt với bão tố, như cánh hoa bị cuốn bay trong gió
Có phải em đã từng nếm đủ vị đắng ngọt trong cuộc sống này?
Đêm Noel, đứng giữa ánh đèn lấp lánh, lòng bỗng dâng trào cảm xúc
Chợt ký ức ùa về, như thể chúng ta vừa ở bên nhau hôm qua
Em chỉ ước anh nắm tay em, như những ngày xưa ấy, không bao giờ rời xa
Chỉ một lần nữa thôi, hãy nói lại lời ấy, dù chỉ trong giây phút ngắn ngủi
Em vẫn mãi ở trong trái tim anh, không có gì có thể thay đổi điều đó
Yêu em là để tô đẹp thêm từng khoảnh khắc của cuộc đời này
Hà Nội đang đợi anh trở về, từng cơn gió nhẹ vờn qua phố phường
Đông về, hiên nhà anh giờ thấm đẫm hơi lạnh
Mùa qua mùa, chiếc lá rơi lặng lẽ, như khẽ gọi mùa cũ trở lại
Anh về đi, giăng mắc những nụ cười nơi con phố quen
Nơi chúng ta hẹn hò, trời ngập tràn sắc vàng của hoa cúc
Em chỉ muốn thì thầm vào gió, gửi đến anh những lời yêu thương chưa nói
Dẫu xa cách, trái tim em vẫn vẹn nguyên, chở đựng những nỗi nhớ không nguôi
Hà Nội đón anh trở lại, lòng vẫn ngập tràn yêu thương
Để trôi đi hết những tháng ngày hoài niệm, đắm chìm trong mộng mơ của mùa trăng mật
Thơ em viết, không vì một quy luật nào, mà chỉ để gửi gắm tấm lòng
Lời yêu thương em giấu trong những câu thơ, mong anh hiểu được tình cảm này
Bên em, anh thắp lên sắc tím dịu dàng của hoàng hôn
Đôi môi, đôi mắt anh mang đến những khoảnh khắc ngọt ngào và dịu êm
Về đi anh, dù lòng em nghĩ rằng anh đã xa, nhưng yêu thương vẫn vẹn nguyên
Bài thơ này chứa đựng muôn ngàn ước vọng, mong chờ tình yêu đến
Em nhớ anh đến mức không còn cảm nhận được thời gian trôi
Lòng em rạo rực, xót xa cho mùa đông rét mướt
Anh có cảm nhận được cơn mưa cuối mùa vội vã, như lòng em đang dồn nén?
Tháng mười hai đến, như tiếng gọi thúc giục anh quay về bên em
Chọn mua khẩu trang chất lượng tại Tripi để bảo vệ sức khỏe:
Tripi
Du lịch
Ẩm thực
Khám phá
Đi Phượt
Vẻ đẹp Việt Nam
Chuyến đi
Có thể bạn quan tâm

Bí quyết nấu cháo ngao vừa thơm ngon, vừa không tanh lại cực kỳ bổ dưỡng

Những câu nói sâu sắc và đầy cảm hứng trong cuốn sách 'Hạt giống tâm hồn' không chỉ mang lại những khoảnh khắc chiêm nghiệm mà còn khơi dậy động lực sống tích cực cho mỗi người đọc.

Urea là gì? Tác dụng tuyệt vời của Urea trong mỹ phẩm dưỡng da là gì?

Khám phá công thức bông điên điển xào tép ngọt ngào, dễ làm mà ai cũng yêu thích

Khám phá ngay những chiếc bánh quy Zess với hương vị thơm ngon, giòn tan, khiến ai cũng phải say mê ngay từ miếng đầu tiên.
