10 Áng tản văn đẹp nhất về mùa thu
Nội dung bài viết
1. Hương thu xưa trong ký ức
Những ngày cuối hạ, cây sấu già khẽ nghiêng mình trĩu quả, từng chùm sấu chín vàng như những mặt trời tí hon đong đưa trong gió. Tuổi thơ ùa về khi bàn tay chạm vào lớp vỏ xù xì, gợi nhớ hình ảnh lũ trẻ làng mắt sáng ngời đứng ngước nhìn những quả sấu cuối mùa. Chúng khéo léo dùng sào tre móc từng chùm quả xuống, tiếng cười giòn tan vang lên khi được thưởng thức vị chua giòn chấm muối ớt - hương vị đầu môi của ký ức.
Thu sang mang theo hương ổi chín nồng nàn quyện trong làn gió heo may. Những quả ổi vàng ươm lấp ló sau tán lá, trở thành chiến lợi phẩm sau mỗi chuyến trèo cây đầy háo hức. Đặc biệt hơn cả là những quả bị chim chào mào khoét một nửa - báu vật ngọt lịm khiến lũ trẻ mê mẩn. Hương ổi thơm nồng ám vào tóc, quyện vào áo, trở thành mùi hương đặc trưng của mùa thu quê.
Dòng sông Hồng mùa thu hiền hòa sau cơn lũ dữ, trở thành sân chơi lý tưởng cho lũ trẻ con. Trên đường về, cỏ may tím bám đầy chân như muốn giữ chân những bước chân vội vã. Những bữa cơm gia đình ấm áp với món cá mương giòn tan, canh chua nấu cá ngạnh, tất cả đều thấm đẫm tình thương và sự chia sẻ công việc giữa các thành viên.
Trung thu đến mang theo niềm hân hoan khó tả. Từng hạt bưởi được tỉ mỉ xâu thành chuỗi pháo, những chiếc đèn lồng tự chế từ vỏ lon sáng rực trong đêm rằm. Tiếng trống ếch rộn rã dẫn đầu đoàn rước đèn tưng bừng, nơi lũ trẻ khoe những món đồ chơi tự làm đầy sáng tạo.
Mùi vị tuổi thơ cứ thế ùa về: vị chua của sấu, ngọt của ổi, thơm của canh ốc chuối đậu, tất cả hòa quyện thành bản giao hưởng hương vị khó quên. Giờ đây, mỗi độ thu về, những ký ức ấy lại trở thành điểm tựa tinh thần, nhắc nhở về những điều giản dị mà sâu sắc nhất trong cuộc đời.
Trần Thanh Nhàn


2. Thu tàn nhớ thu vàng Hà Thành
Có bao giờ bạn ngập ngừng trước vẻ đẹp của mùa thu? Mùa của những xúc cảm chênh vênh, của nỗi nhớ mơ hồ thấm vào từng sợi nắng mong manh. Tôi yêu thu trong những khoảnh khắc bất ngờ nhất - khi gió heo may khẽ chạm vào da thịt, khi những tán cây bỗng khoác lên mình tấm áo rực rỡ sắc màu.
Thu Hà Nội trong tôi là bức tranh thủy mặc với hàng cơm nguội vàng ruộm, những mái ngói thâm nâu in bóng chiều thu. Là hương cốm non quyện trong sương sớm, là vị ngọt bùi của chuối trứng cuốc chín cây. Mỗi sớm mai thức dậy, tôi lại thèm được nắm tay mẹ dạo qua chợ thu, nơi những gánh hàng hoa như chở cả mùa thu theo từng nhịp bước.
Chiều thu Hồ Tây lãng đãng, từng đợt sóng lăn tăn đùa với ánh trăng vàng. Tôi thích ngồi lặng im trong quán nhỏ, nhâm nhi ly cà phê nóng mà ngắm nhìn dòng người hối hả. Đâu đó văng vẳng tiếng rao hàng rong - thanh âm thuần khiết nhất của ký ức.
Đêm thu Hà Nội đẹp đến nao lòng với những con phố nhuốm màu hoa sữa. Hương thơm nồng nàn ấy như dẫn lối tôi về với tuổi thơ - những đêm trung thu rước đèn phá cỗ, tiếng cười giòn tan dưới ánh trăng rằm.
Thu qua đi mang theo bao lưu luyến. Nhưng có lẽ chính sự mong manh ấy lại khiến thu trở nên đẹp đẽ đến vậy. Một vẻ đẹp khiến trái tim kẻ xa quê như tôi luôn thổn thức mỗi độ thu về.
Trần Thủy


3. Em đợi thu về
Những ngày giao mùa, nắng hạ vương vấn chẳng muốn rời, cánh phượng cuối mùa khẽ buông trong gió. Trong khoảnh khắc giao thoa ấy, lòng ta bỗng thổn thức đợi chờ - đợi một làn gió thu dịu dàng thổi bay đi những mệt nhọc trần gian.
Tôi yêu thu bằng một tình yêu khó giải thích, như yêu khuôn mặt trăng tròn của người chị gái tôi gặp trong một chiều thu năm ấy. Chị ngồi đó trên xe lăn, đôi mắt xanh biếc nhuốm buồn nhưng nụ cười rạng rỡ khi những cánh hoa sữa rơi nhẹ trên vai. Chúng tôi cùng nhau đón những mùa thu đẹp nhất - thu của hương cốm mới, của nắng vàng mật ong, của những đêm trăng rằm rực rỡ.
Tôi nhớ mãi đêm Trung thu ấy, khi chị ngồi dưới ánh trăng vàng, đôi mắt long lanh dõi theo đoàn múa lân. Khuôn mặt chị đẹp lạ thường dưới ánh trăng, như đang trò chuyện với người bà đã khuất qua những đám mây trắng. Giọt nước mắt lăn dài trên má - giọt buồn của một tâm hồn mạnh mẽ vượt lên số phận.
Giờ đây, mỗi độ thu về, tôi lại thầm hỏi:
"Chị ơi, chị có còn đợi thu?
Có còn ngồi dưới trăng vàng năm ấy?
Thu qua bao mùa lá đổ
Mà lòng ta vẫn nguyên vẹn nỗi nhớ"
Sưu tầm


4. Thu về trong lặng thầm
Thu đến tựa bước chân trẻ nhỏ, đưa ta về bên mẹ hiền đang nấu nồi cơm chiều ấm áp. Khói bếp quyện vào không gian như ôm ấp những nỗi niềm thôn quê trong trẻo. Ánh mắt trẻ thơ háo hức dõi theo cánh diều chao lượn giữa trời thu biếc xanh, trong khi vệt nắng cuối ngày còn vương vấn sườn đồi như lời tạm biệt mùa hạ.
Thu là thế - lặng lẽ mà thấm đẫm, dịu dàng mà sâu lắng. Những bước chân đến trường trong tiếng giảng bài êm đềm, cánh phượng muộn màng rơi như tiếc nuối. Ta không níu hạ, chỉ giữ lại chút nắng vàng, làn gió mát gửi vào thu, cùng bóng mẹ in trên con đường quê chiều gió lộng.
Dù ai bảo quê ta chỉ có nắng mưa, nhưng chỉ cần lắng nghe tiếng lá rơi hay ngửi hương hoa sữa đầu thu, ta biết mùa thu đã về. Thu trong ta là sự đan xen khó tả - hiền hòa mà da diết, chậm rãi mà đầy lưu luyến.
Thu cũng là mùa tựu trường, của những tà áo trắng tinh khôi, của sự bình yên khi nhìn lại năm tháng qua. Đời người như bốn mùa, và thu chính là độ chín muồi viên mãn. Chỉ cần bình yên, đó đã là hạnh phúc.
Thu đến rồi đi lặng lẽ, chỉ những tâm hồn biết lắng nghe mới cảm nhận hết vẻ đẹp mong manh ấy. Một chiếc lá vàng rơi, tà áo dài thướt tha, hay làn gió heo may - tất cả đều khiến lòng ta bồi hồi thổn thức.
Ngô Văn Cư


5. Những chiếc lá mùa thu
Bức tranh thu đẹp nhất có lẽ là khi những chiếc lá khoác lên mình sắc vàng rực rỡ. Thu về, lá run rẩy chao nghiêng như lưu luyến trước giờ lìa cành, lá đong đưa trên ngọn cỏ, lá phủ kín lối đi cuối mùa... Ngắm lá thu rơi, lòng người chợt xao xuyến.
Hành trình một chiếc lá tựa như bản nhạc bốn mùa. Từ chồi non e ấp đến khi trở về với đất mẹ, mỗi chiếc lá đều mang trong mình câu chuyện riêng. Lá kiên cường vươn mình từ lớp vỏ xù xì, dần cứng cáp qua mưa nắng, rồi cuối cùng an nhiên buông mình theo quy luật đất trời. Màu xanh của sức sống, màu vàng của lưu luyến, màu đỏ của dâng hiến - mỗi sắc lá đều mang ý nghĩa riêng.
Không phải chiếc lá nào cũng may mắn sống trọn vòng đời. Có lá lìa cành khi còn xanh tươi, có lá không trọn vẹn hình hài. Nhưng dù thế nào, mỗi chiếc lá đều góp phần tô điểm cho đời, rồi lặng lẽ trở về nuôi dưỡng sự sống mới. Lá rụng không phải là hết, mà là khởi đầu của một hành trình khác.
Sáng nay thấy lá rơi nhiều, tôi ngỡ thu đã về. Nhưng mới giữa xuân, phải chăng lá đời nay ngắn ngủi hơn xưa? Tôi mơ về con đường thu vàng rực nơi xứ lạ, nhưng rồi lại trân quý những chiếc lá vàng võ nơi quê nhà Tiên Phước. Nơi ấy không có thu rực rỡ, chỉ có những hàng cây âm thầm trút lá mỗi chiều. Ngắm lá đời ngắn ngủi, lòng chợt nghĩ về kiếp người mong manh...
Nguyễn Thị Diệu Hiền


6. Những khoảnh khắc hạnh phúc của mùa thu
Cảm ơn mùa thu đã đón tôi bằng hương hoa sữa ngọt ngào, khi tôi trở về phố sau hành trình dài. Như tiếng reo vỡ òa trong thinh lặng...
Những sớm mai trong trẻo, khi nắng thu vàng óng đọng trên lá, hương hoa sữa nồng nàn quấn quýt từng góc phố. Tiếng gà xa vọng lại như tiếng gọi quê nhà. Mặt hồ lung linh phản chiếu bầu trời, như tấm gương khổng lồ đang thủ thỉ cùng mây trời.
Tôi muốn giữ mãi khoảnh khắc này - khi lồng ngực căng đầy hơi thở thu, khi tâm hồn rung lên bản hòa ca của tự do và yêu thương. Những vết tích thời gian nơi khóe mắt, mái tóc giờ đây là minh chứng cho hành trình sống trọn vẹn.
Hạnh phúc không phải đích đến, mà là cách ta chọn sống mỗi ngày. Có khi nó ẩn trong giọt nước mắt tha thứ, trong nụ cười trước bão giông cuộc đời. Thu về nhắc tôi nhớ: Hãy biết ơn vì được là chính mình, được tỉnh thức trước vẻ đẹp đời thường.
Như câu thơ cũ:
Hoa sữa ơi, trời ơi là hoa sữa
Treo mình tỏa hương nồng nàn phố xưa...
Mùa này, hương thu không buồn mà náo nức lạ thường. Phải chăng chính tôi đang rạo rực trước những điều giản dị mà kỳ diệu? Khi ta biết lắng nghe bằng cả trái tim, vạn vật đều biết nói yêu thương.
Xin cảm ơn mùa thu, cảm ơn cuộc đời đã cho tôi những tỉnh thức...
Tác giả: Phạm Thùy Vinh

7. Sắc màu diệu kỳ của mùa thu
Có lần con gái tôi ngước mắt hỏi: "Mẹ ơi, mùa thu có màu gì?" Tôi mỉm cười, nhẹ nhàng trả lời: "Con hãy nhìn kìa, thu là màu áo mơ phai của lá vàng rơi, là sắc xanh nõn nà của đồng lúa non, là ánh vàng mật ngọt của nắng thu vàng."
Thu còn là hồng phai của ổi chín, là thiên thanh của mây trời lãng đãng. Đứa bé gật đầu chìm vào thế giới cổ tích. Nhưng với tôi, thu không chỉ có sắc tươi mà còn mang gam màu trầm lắng - thu là nỗi niềm thương cảm những kiếp đời phụ nữ.
Tôi nhớ mẹ - người phụ nữ suốt đời vật lộn với mùa mưa bão. Những cơn gió thu về mang theo mưa dài rộng, mẹ tất bật giữa nhà sũng nước, đàn con co ro. Tiếng mẹ vỗ về "Không sao đâu con!" xen lẫn tiếng mưa rơi xối xả. Đó là thanh âm của tình yêu thương và sự gắng gượng.
Thu cũng là mùa ngoại tôi ra đi. Hình ảnh đọng lại là dòng sông chảy chậm, hai chị em ngồi bến đợi người thân về. Khi hoàng hôn buông, câu nói nghẹn ngào "Chú ơi, bà mất rồi!" khiến lòng đau như cắt. Thu ấy mang màu chia ly vĩnh viễn.
Những mùa thu làng biển còn in đậm nỗi đau những người mẹ mất con. Tiếng gọi con vọng dọc bến sông rồi lịm dần theo gió. Cô tôi từng chết đi sống lại khi mất hai đứa con giữa mùa thu. Thu trở thành màu của tuyệt vọng khôn nguôi.
Thu miền Trung không dịu dàng với nắng chan chát, gió ran rát. Những người phụ nữ làng chài gánh cá chạy chợ, mồ hôi mặn chát hòa cùng vị biển. Đôi vai gầy gánh cả gia đình, gánh những mùa thu đi qua. Thu ở đây mang sắc cay cực.
Nhưng giữa những nốt trầm ấy, tôi vẫn tìm thấy niềm tin yêu. Những người phụ nữ ấy dạy tôi về nghị lực, về sự chắt chiu hạnh phúc giữa đời thường. Họ như điểm tựa để tôi bình tâm bước tiếp...
Nguyễn Hương


8. Thu về dịu dàng
Một chút nắng vàng mơ, một làn gió nhẹ lướt qua, sắc lá phai màu và bầu trời xanh thẳm... Ấy chính là thu về.
Thu đến - phố phường khoác lên tấm áo vàng rực rỡ. Vàng tươi của nắng thu; vàng kiêu hãnh của những đóa cúc e ấp; vàng ươm của trái thị lấp ló sau tán lá...
Thu về mang theo những khoảnh khắc bình yên giữa nhịp sống hối hả. Khi cái nắng chói chang của hè nhường chỗ cho không khí mát lành, trong trẻo.
Đất trời như thiếu nữ e ấp, dịu dàng trong làn gió se mang hương sen cuối mùa, hương hoa sữa nồng nàn. Những cơn mưa thu rả rích đem đến sương mờ ảo, se lạnh xao xuyến.
Thu như bản nhạc trầm lắng sau mùa hạ sôi động. Tôi từng muốn thời gian ngừng lại để đắm mình trong khoảnh khắc thu vàng, để tâm hồn ngân nga khúc nhạc yêu thương.
Những sớm mai tinh khôi, khi đã qua thời tuổi trẻ cuồng nhiệt, ta chậm rãi ngắm nhìn ký ức qua làn tóc điểm sương. Mùa thu - mùa của tựu trường, của vầng trăng cổ tích, mùa dệt nên bao hạnh phúc giản dị.
Dương Thị Huyên


9. Tháng Tám - Khúc giao mùa
Tháng Tám về, thu khẽ gõ cửa hồn tôi bằng hạt mưa bay, nắng vàng nhạt buồn, gió se lạnh vuốt ve làn da. Đêm thu treo lửng lơ vầng trăng khuyết - nửa vầng trăng man mác khiến lòng người chênh vênh.
Thu đến xua tan cái oi ả của hè, ve im tiếng nhường không gian cho bầy chim ríu rít. Thu khoác lên mình tấm áo thiên thanh, thả những chiếc lá vàng xào xạc xuống lối đi.
Thành phố cố giấu mùa thu sau những cơn mưa chiều, nhưng làm sao che được nỗi lòng thổn thức đợi thu sang? Tôi yêu thu với nắng vàng dịu dàng quấn quýt, yêu con đường rợp lá me bay, yêu quán cà phê cũ nơi góc phố - nơi tôi ngồi ngắm dòng đời trôi như cát trong đồng hồ.
Thu gợi trong tôi những suy tư miên man. Những đám mây trôi vô định như bao nỗi lo toan đời người không điểm dừng. Giọng hát Bằng Kiều vang lên bài 'Mùa Thu chết' càng khiến tâm hồn thổn thức.
Sáng nay, tôi nhặt được chiếc lá vàng hình ngôi sao - báu vật thu ban tặng. Bầu trời trong veo, nụ cười trong veo, giấc ngủ của ai đó trong những căn phòng cũng trong veo...
Tác giả: Quách Mỹ Kiều


10. Hành trình tìm thu
Tôi lững thững bước về phía dòng sông đỏ lựng – người bạn thủy chung đã đồng hành cùng tôi qua bao năm tháng ngây ngô. Biết bao đêm mộng mị, tôi khoác ba lô lên vai và mơ về những chuyến đi vô tận. Tôi đi tìm mùa thu...
Kia là mặt trời hừng đông ửng hồng đôi má thiếu nữ. Sương sớm giăng mắc trong ánh mắt khát khao của cô gái nhỏ. Ước mơ một ngày được bay bổng như áng mây trời – phiêu du chẳng biết bến bờ. Nọ là con đò chở khách sang sông khi nắng mai vừa hé. Bao lần thổn thức – chỉ một lần thôi, cô gái quyết bước lên đò. Sang sông. Sang sông, chỉ để khám phá thế giới bên kia. Liệu có những ruộng dâu? Những bãi mía xanh mướt như tranh? Hay có chàng trai nào cũng đang khắc khoải ước mơ như nàng? Bên ấy mãi mãi là miền đất hứa xanh ngắt, bí ẩn vô cùng...
Tôi trở về con đê xưa. Con đê ngày đầu tiên mẹ chở đi học. Ẩn sau lưng mẹ trên chiếc xe đạp màu ngọc bích, cô bé nôn nao vẫy chào đàn sẻ nâu đang ríu rít bên những bụi găng tím ngắt. Chúng vụt bay. Trái tim non nớt chợt thấy thiếu vắng điều gì... Đến cổng trường, nước mắt tuôn rơi, thấm đẫm lưng áo mẹ. Ôi nỗi sợ hãi đầu đời, xanh mướt như lá me non...
Vẫn con đê ấy. Cha dắt tôi đến trường vào mùa thu năm lớp chín. Hai chiếc xe đạp song hành. Đường đá lởm chởm. Ổ gà gập ghềnh. Nhưng tiếng cười vẫn rộn rã. Cha chỉ tay: kia là sông Hồng, kia là cánh buồm no gió vươn ra biển lớn. Và kia là chân trời xa tít tắp... Gió thu nhè nhẹ. Mây trắng bồng bềnh. Hành trình ba mươi cây số đến trường tỉnh của cô bé giản dị như thế đó. Con đê sừng sững, con đê dài vô tận, thảm cỏ mượt mà êm ái, và những rặng tre xanh ngút ngàn. Cô bé háo hức bước đi, đi mãi đến tận cùng chân trời xanh thẳm ấy...
Cha quay xe trở về, cô bé vẫy tay chào. Chiều thu nghiêng bóng. Cô gái quê mười lăm tuổi ngơ ngác giữa phố thị. Bơ vơ. Lạ lùng. Bối rối. Nỗi nhớ nhà dâng lên ngập tràn trong sương sớm, thấm đẫm trong đêm khuya. Ngày thứ bảy. Cô quyết đạp xe về nhà sau hai ngày dài tựa thế kỷ...
Phố xá ở lại phía sau. Đón chờ cô là con đê mềm mại hơn lòng mẹ. Đôi chân cuồng nhiệt. Hơi thở gấp gáp. Cô hối hả đạp xe như kẻ sợ lỡ chuyến đò ngang. Xe tuột xích. Dừng lại, mồ hôi nhễ nhại, mải miết sửa xe. Dầu mỡ lem luốc. Kệ thôi. Cô lại vội vã lao đi như thể thời gian chẳng đợi chờ. Nỗi nhớ nhà đầu đời là thế đó. Con đê sông Hồng bao la ôm trọn...
Cuối tuần nào, cậu bạn cũng tiễn cô đi. Cũng trên triền đê chiều thu ấy. Heo may se se. Hoa cà, hoa găng tím ngắt. Điên điển vàng rực. Tiếng nghé gọi mẹ mênh mang. Cậu quay xe. Cô thì thào: "Đừng ngoảnh lại". Nhưng rồi, như có ma lực vô hình, cô không cưỡng lại được. Cậu bạn vẫn đứng đó nhìn theo. Lặng thinh. Bồi hồi. Trái tim như lỡ nhịp. Nắng chiều nào mà hai đứa ửng hồng đôi má. Khoảnh khắc quay đầu ấy của tuổi mười lăm chỉ còn lại trong ký ức mùa thu...
Tôi bước về phía thanh xuân. Lại ba lô trên vai, chiếc hòm tôn cũ đồng hành cùng cô gái trong chặng đường học xa tiếp theo. Cô bước lên xe buýt trong buổi sớm thu biêng biếc. Lòng bâng khuâng tự hỏi ngày nào sẽ trở lại. Xe chuyển bánh... Chỉ còn cô và quá khứ thì thầm. Không có cha dẫn đường. Cô gái quê lần nữa đặt chân đến miền đất lạ.
Và nắng. Và gió. Và lũy tre xào xạc. Và dòng sông, cánh đồng ở lại... Xe đi. Cô ngoái nhìn, muốn ôm trọn buổi sáng thu dịu dàng, nhung nhớ ấy. Bỗng một cánh chim trắng xuất hiện giữa không trung. Cánh chim mải miết bay giữa tầng mây bạc. Bầu trời mở rộng, xanh thẳm. Cô đi, lòng nhẹ tênh...
Thị trấn đón cô không ồn ào như tưởng tượng. Tiếc nuối. Trống trải. Cô nữ sinh buồn đến nao lòng. Thị trấn với cô là bài thơ dang dở, là chàng trai quê mộc mạc, vụng về. Những đêm đầu trong ký túc xá chơi vơi, cô như kẻ lạc lõng trên con thuyền nhớ nhung – giữa dòng sông không bến bờ. Chỉ có hương sữa nồng nàn ru cô trong đêm vắng.
Biết bao chiều tà, đứng trên ban công ngắm phố lên đèn, lòng cô chợt nhói lên nỗi nhớ, thèm được hít đầy lồng ngực mùi khói cay xè những ngày mưa. Cô thắt lòng nhớ bữa cơm chiều trong căn nhà nhỏ của mẹ. Ôi những bữa cơm chạng vạng – làng xóm lên đèn cứ xa dần tuổi thơ. Mà cô, đứa con gái đi xa, đi mãi...
Rồi một đêm thu đúng nghĩa, tiếng sáo vọng lên. Ôi tiếng sáo não nùng của chàng trai nào đó khiến cô mê đắm. Chàng muốn nói điều gì mà sao tiếng sáo buồn đến thế? Nhiều đêm thu trôi qua, tiếng sáo vẫn vẳng lên tầng năm ký túc, len vào giấc mơ cô. Trái tim chợt mềm lại. Hình như phố thị này – với cô, không còn là chàng trai quê nữa...
Một ngày cuối thu, cô nhận thư người bạn cũ. Cậu đã đi xa lắm. Cô không khóc. Thứ bảy buồn tênh. Trung du mưa dầm. Tiếng chuông nhà thờ vang lên như rót nỗi niềm vào lòng phố. Cô ôm gối nhìn ra khung cửa. Có chiếc lá nào đó chao nghiêng giữa không trung – dù vẫn còn xanh biếc.
Giai điệu Yesterday Once More bất chợt vang lên từ phòng bên. Xuyên qua bức tường cũ kỹ, hành lang vắng lặng, từng lời ca khắc sâu vào trái tim cô. Chỉ một nốt nhạc cất lên đã đưa cô về miền ký ức sâu thẳm. Cô ngỡ hồn mình là dòng thác – đổ ào ạt không ngừng. Từng ca từ ngân lên. Cô sinh viên mười tám tuổi ngơ ngác, chới với giữa cõi mơ hồ nào đó. Cô tan chảy, tan chảy... và đắm mình trong giai điệu ấy:
"Tất cả những ký ức tươi đẹp nhất
Hiện về trong tôi thật rõ nét
Có những kỷ niệm khiến tôi bật khóc
Vẫn y nguyên như xưa
Những ngày tháng ấy sống lại một lần nữa..."
Cả một cuốn phim ký ức hiện về. Những mùa thu qua đi... Cô quyết định bước xuống phố. Lang thang. Ngẩn ngơ ngắt đóa ngọc lan trắng muốt, thả trôi mặt hồ. Chàng trai khoa Văn bất ngờ xuất hiện: "Này bạn, hình như bạn đánh rơi thứ gì đó...".
Cô ngẩng lên, gặp ánh mắt đen sâu thẳm của chàng trai lạ mà thân quen tựa đã gặp từ kiếp nào. Cô giật mình nhìn chàng bằng ánh mắt nghi hoặc. Chàng mỉm cười hiền hậu: "Hãy nhớ, thanh xuân của bạn ở nơi này!". Và thế đó, chỉ một câu nói của chàng trai chiều thu ấy đã làm thay đổi cả thanh xuân cô gái ngây thơ kia.
Cô đắm mình trong giàn hoa ti-gôn sau khung cửa giảng đường. Cô dạo bước trên đồi sim cùng người bạn thân. Cô bước vào khu vườn tình yêu đẹp như mơ. Cô cháy hết mình cho những kỳ thi... Thanh xuân trôi qua... Cô ngoảnh lại nhìn. Lòng đầy tiếc nuối suốt mùa thu năm ấy...
Rồi cô chính thức đứng trên bục giảng. Mùa thu đầu tiên trong thế giới long lanh ánh mắt học trò, cô quên mình đã từng khát khao níu giữ thanh xuân. Không! Cô lại đắm chìm trong thanh xuân của bao thế hệ học trò. Lại rung động, lại cười vui, lại chia ly và hội ngộ.
Cô đau đáu tiễn đứa học trò năm ấy – cậu bé với đôi mắt buồn thăm thẳm như dòng sông sau lũ. Cậu học trò mồ côi ấy rồi sẽ ra sao trước ngưỡng cửa cuộc đời? Bài thơ Nỗi Niềm Năm Cuối và chùm hoa sữa hôm nào vẫn còn vương hương trong tim cô. Cậu đã lặng lẽ để lại trong giỏ xe khi đến chào cô trước khi nhập học. Cô chỉ biết đau đáu nhìn theo – ở nơi ấy, mùa thu đang về...
Đứng bâng khuâng trước hiên nhà, tôi nhìn ra con phố vắng. Mùa đã sang mà thu vẫn lạc lối. Không heo may se lạnh. Không sương mờ giăng lối. Phố im lìm trầm tư. Lòng chợt thắt lại. Cô bần thần, định bước lên tàu đi tìm những mùa thu đã mất...
Nhưng rồi, một đoàn tàu sừng sững hiện ra – đoàn tàu mang tên tình người đang lao vào tâm bão. Đoàn tàu tốc hành Bắc Nam bất chấp ngày đêm, bất kể Covid đang hoành hành. Có sao đâu. Đoàn tàu ấy vẫn vun vút lao đi. Cô đứng nhìn, giơ tay vẫy chào, không chút do dự, cô hối hả bước lên tàu...
"Tất cả những ký ức tươi đẹp nhất
Hiện về trong tôi thật rõ nét
Có những kỷ niệm khiến tôi bật khóc..."
Giai điệu Yesterday Once More lại vang lên trong tim cô. Cô biết chắc nó sẽ còn vang mãi như điệp khúc cuộc đời. Để nhắc nhở rằng, cô đã, đang và sẽ luôn có những mùa thu...
Dương Châu Giang


Có thể bạn quan tâm

Giấc mơ thấy nhiều tiền mang ý nghĩa gì? Con số may mắn nào liên quan? Đây là điềm báo tốt hay xấu?

Hướng dẫn chi tiết cách xem lại những kỷ niệm cũ trên Facebook

Dầu hào là một gia vị phổ biến với hương vị ngọt ngào và màu nâu sóng sánh. Nhưng thực chất, dầu hào là gì và làm thế nào để sử dụng nó đúng cách? Cùng khám phá trong bài viết sau đây.

Gha trên Facebook có nghĩa là gì?

Bí quyết ẩn trạng thái trực tuyến trên Facebook
