10 áng tản văn lay động lòng người về tình phụ tử
Nội dung bài viết
1. Cha - dáng hình vĩnh cửu
Năm giờ sáng, khung cảnh quen thuộc khi bình minh vừa hé. Sương sớm còn đọng lãng đãng trên lá, ban công nhà rực rỡ sắc hoa chào ngày mới. Những giò lan già khoác lên mình lớp áo mầm non - thế hệ kế thừa từ cha anh thuở trước.
Phố xá ngày chủ nhật còn chìm trong giấc ngủ muộn. Bên kia đường, hình ảnh người mẹ trẻ tay bồng con thơ, tay xách nặng đồ đạc. Người cha ngồi xe lăn mở cửa đón hai mẹ con - cảnh đời giản dị mà khiến lòng tôi chợt nghẹn. Họ gợi tôi nhớ về cha - người thầy giáo nghèo năm xưa với chiếc xe đạp cũ kỹ, với những tháng ngày 'nợ luân hồi' đầu tháng trả, cuối tháng vay.
Ký ức ùa về với quả ổi miền Nam to bằng bát ăn cơm - món quà xa xỉ thuở ấy. Cha cẩn thận cắt phần thịt chia đều cho các con, giữ lại hạt ươm mầm. Hai năm sau, vườn ổi trĩu quả trở thành niềm vui và cả nguồn thu nhập nho nhỏ. Giờ đây, khi chính tôi đã làm cha mẹ, mới thấm thía hết tình yêu thương vô bờ ấy.
Cha mẹ tôi đã về với đất, nhưng khu vườn ký ức vẫn xanh tươi trong tôi. Trên đời này, dù vạn vật đổi thay, chỉ có tình cha nghĩa mẹ là vĩnh hằng.
Hoà Bình Nguyễn


2. Bóng hình che chở đời con
Trong đời mỗi người, hai tiếng 'cha mẹ' luôn thiêng liêng nhất tựa lời đầu tiên tập nói và trở thành tiếng gọi trọn đời. Nếu mẹ là dòng suối ngọt ngào thì cha là núi cao vững chãi - bóng mát che chở suốt hành trình con lớn khôn. Câu ca dao 'Công cha như núi Thái Sơn' đã khắc sâu vào tâm khảm bao thế hệ.
Từ những câu chuyện đoàn tụ xúc động trên truyền hình, ta thấu hiểu hơn nỗi khắc khoải của những người cha. Hình ảnh người cha 45 năm rong ruổi tìm con thất lạc, hay người con thờ hai chữ 'Cha Mẹ' trên bàn thờ khi chưa một lần được gặp mặt... tất cả đều khiến trái tim ta thổn thức.
Trong văn chương, tình mẫu tử thường được tôn vinh, còn tình phụ tử đôi khi bị lãng quên bởi vẻ ngoài cứng rắn của người cha. Nhưng đằng sau đôi tay chai sạn sửa nhà, vá rào là trái tim ấm nóng yêu thương không kém phần sâu sắc.
Tôi may mắn có một người cha nông dân mộc mạc. Bàn tay cha tỉ mẩn bọc từng quyển vở, đạp xe vượt dốc dài đưa con đến trường, thấm đẫm mồ hôi trên đồng ruộng để nuôi chữ cho con. Khi tôi làm mẹ, cha vẫn là điểm tựa vững chắc. Giờ đây, dù cha đã đi xa, hình bóng người vẫn sống mãi trong tim tôi như bài học về tình yêu thương vô điều kiện.
Người chồng của tôi - một người cha khác, đã thay tôi chăm sóc các con những ngày xa cách. Những giọt nước mắt lặng lẽ khi tiễn con gái đi xa, sự ân cần dìu dắt con qua tuổi dậy thì... tất cả đã chứng minh tình cha không hề kém phần sâu nặng.
Trên đời này, không có hạnh phúc nào lớn bằng được gọi tiếng 'cha'. Như lời ca Ngọc Sơn: 'Tình cha ấm áp như vầng thái dương' - là ánh sáng, là bến đỗ, là cội nguồn sức mạnh cho mỗi bước con đi.
Nguyễn Thị Thúy Ái


3. Cha - người hùng đầu tiên của mỗi thiên thần nhỏ
"Người đàn ông đầu tiên yêu thương con gái chính là cha" - câu nói của Marisol Santiago đã khắc họa chân thực nhất tình phụ tử thiêng liêng. Cha - bức tường thành kiên cố nhưng ẩn chứa trái tim mềm yếu nhất khi lần đầu ôm con gái bé bỏng vào lòng.
Cha là người thầy đầu tiên dạy con tập đi, là siêu nhân bảo vệ con khỏi hiểm nguy, là người đàn ông luôn nói dối "cha no rồi", "cha không mệt" để nhường miếng ăn ngon cho con. Dáng hình cha không cao ráo nhưng đủ vững vàng che chở cả gia đình.
Khi con gái lớn lên, cha trở thành người bạn đồng hành trong mọi chặng đường đời. Cha lo lắng hơn cả khi con bước vào kỳ thi, xót xa khi thấy con thức khuya học bài, và đau đớn tột cùng khi phải trao tay con gái cho một người đàn ông khác.
Nhưng dù thế nào, cha vẫn mãi là bến đỗ bình yên nhất. "Khi mệt mỏi hãy quay đầu nhìn lại, cha luôn ở đó" - lời hứa cha dành trọn một đời để giữ. Bởi với cha, con gái mãi là công chúa nhỏ xứng đáng nhận tình yêu vô điều kiện hoàn hảo nhất.
Tình cha như núi cao xanh
Mẹ hiền như suối trong lành tuôn trào
Chín tháng mẹ nặng gian lao
Cha dành cả đời dãi dầu mưa nắng
"Cha ơi" - hai tiếng ngọt ngào
Mà sao thiêng liêng như bao lời hứa
Từ ngày con chập chững bước
Là cha nâng đỡ từng bước con đi
Đêm khuya cha thức trông con
Ngày dài cha vẫn một lòng vì con
Dù đời cơm áo mỏi mòn
Chỉ cần con trẻ nụ cười rạng ngời
Con nay dù lớn khôn rồi
Trong tim cha vẫn trọn đời bé thơ
Mong cha mẹ mãi bình an
Như tình yêu lớn ngập tràn tim con!
Tác giả: Hạ Vy


4. Người cha của tôi
Những ngày tháng tư mưa dầm khiến lòng tôi chợt nhớ về cha - người đàn ông mà đến giờ tôi vẫn cảm thấy mình còn nợ.
Cha tôi nghèo nhưng giàu tình yêu thương. Những ký ức tuổi thơ với cha trên chiếc xe đạp cũ, những bài học làm người đầu đời từ cha, tất cả đã nuôi dưỡng tâm hồn tôi. Cha từng là cậu bé học giỏi nhưng phải bỏ học vì nghèo, nên ông luôn cố gắng để tôi được học hành đầy đủ.
Cha ít nói nhưng tình yêu thì vô bờ. Mỗi lần tôi ốm đau, cha vội vã đi mua thuốc dù trời mưa gió. Khi tôi lấy chồng, nụ cười cha cười nhưng mắt không dám nhìn theo xe hoa. Giờ đây, dù đã xế chiều, cha vẫn âm thầm chăm sóc mẹ tôi bị bệnh, vẫn là chỗ dựa vững chắc cho tôi.
Tóc cha bạc trắng mà tôi chẳng hay. Tôi đã quá vô tâm với người đàn ông luôn là trụ cột của gia đình. Đừng đợi đến lễ Vu Lan mới quan tâm cha. Hãy yêu cha mỗi ngày, khi cha còn ở bên ta.
Tác giả: Nguyễn Thanh Thủy, bút danh: Thanh Thuy


5. Cha tôi - người lính năm xưa
Tháng tư về mang theo nắng hồng ấm áp sau những ngày mưa xuân. Mẹ tôi cắt hoa loa kèn trắng muốt cắm vào bình gốm cổ, nhắc về ngày cha tôi - người lính thông tin năm xưa trở về sau chiến thắng 30/4 với bó hoa loa kèn đầu tiên tặng mẹ.
Cha tôi từng là chiến sĩ thông tin trong những năm tháng ác liệt nhất của cuộc kháng chiến chống Mỹ. Trên vai người lính ấy không chỉ có vũ khí mà còn cả hệ thống thông tin liên lạc quan trọng. Cha kể về những đêm vượt rừng sâu, núi cao để đảm bảo thông tin thông suốt giữa các đơn vị.
Ngày giải phóng, cha trở về trên chiếc xe đạp mượn, trong bộ quân phục xanh và chiếc mũ tai bèo đặc trưng. Bữa cơm đoàn tụ chỉ có lạc rang, nước vối, nhưng chan chứa tình người. Chiếc võng dù, ống nhòm cũ, quân hàm bạc màu trong hòm đạn cá nhân của cha là những chứng tích sống động về một thời hoa lửa.
Gần nửa thế kỷ đã qua, nhưng mỗi độ tháng tư về, khi hoa loa kèn nở trắng phố, trong mắt người lính già lại ánh lên niềm xúc động khôn nguôi về đồng đội, về tuổi thanh xuân đã hiến dâng cho độc lập tự do.
Đinh Tiến Hải


6. Cha - người thầy đầu tiên của đời con
"Học Toán để làm gì?" - câu hỏi mở đầu năm học của thầy giáo Nguyễn Trọng Thái luôn khiến học trò trầm tư. Với mái đầu hói, nụ cười rạng rỡ và đôi tay xù xì, thầy dạy chúng tôi rằng Toán học không phải là những công thức khô khan mà là bài học về cách sống, về tình yêu thương và trách nhiệm với gia đình, xã hội.
Cha tôi - người thầy ấy - đã dành cả đời cho giáo dục mà không cần đến những danh hiệu hào nhoáng. Những chiếc mũ cối giải thưởng từ các hội thi giáo viên giỏi là minh chứng cho tài năng và tâm huyết của ông. Học trò cũ vẫn nhớ mãi hình ảnh thầy giáo đến tận nhà vận động học sinh nghèo đi học, sẵn sàng nhường phần tem phiếu thịt, gạo quý giá của gia đình mình.
Phong cách giảng dạy của cha là sự kết hợp hài hòa giữa nghiêm túc và gần gũi. Ông có thể vẽ hình học chuẩn xác mà không cần thước, compa, biến những bài toán khô khan thành câu chuyện đời thường dễ hiểu. "Dạy như chơi" mà học trò nào cũng say mê, kể cả những em cá biệt nhất.
Giờ đây khi đã nghỉ hưu, căn bệnh tuổi già không ngăn được niềm đam mê giảng dạy trong ông. Những lời khuyên của cha - "Dạy đừng làm mất cái tâm", "Nhìn từ việc trò cần gì" - đã trở thành kim chỉ nam trong sự nghiệp của tôi. Hành trình trở thành nhà giáo của tôi chính là tiếp nối con đường cha đã đi, với cùng một tình yêu và trách nhiệm với nghề.
Sưu tầm


7. Nhớ cha - nỗi nhớ xuyên suốt ba mươi năm không nguôi
Những ngày cuối đông, gió bấc tràn về mang theo cái lạnh cắt da và nỗi nhớ cha dâng đầy. Chiều nay, nhìn mái tóc bạc trong gương, lòng tôi chợt thắt lại khi nhớ về người cha đã dành trọn đời hy sinh cho gia đình.
Ba mươi năm - một khoảng thời gian đủ dài để làm lành mọi vết thương, nhưng nỗi đau mất cha trong tôi vẫn nguyên vẹn như ngày đầu. Ký ức về ngày nhận tin cha mất qua tờ điện tín vẫn in hằn trong tâm trí: cái ôm nghẹn ngào của mẹ già, bàn thờ cha lạnh lẽo, và nỗi ân hận khôn nguôi vì không được tiễn biệt người lần cuối.
Cha tôi - một lão nông chân chất cả đời 'bán mặt cho đất, bán lưng cho trời', ra đi trong sự tiếc thương của cả gia đình. Giây phút cuối đời, đôi mắt cha vẫn mở trừng trừng, những giọt nước mắt đục ngầu lăn dài trên gò má nhăn nheo - hình ảnh ấy ám ảnh tôi suốt bao năm tháng.
Mỗi mùa giỗ cha, tôi lại thắp nén nhang lòng, gửi vào khói hương lời xin lỗi muộn màng. Đêm đông gió rít, tôi vẫn thường mơ thấy cha - người thầy vĩ đại nhất đời tôi, người đã dạy tôi bài học về tình yêu thương và sự hy sinh thầm lặng.
---
Xứ Lạng, một chiều đông nhớ cha
Sơn Trường


8. Cha trong kí ức - người hùng không tuổi
Trong ký ức con, cha mãi là người đàn ông vạm vỡ có thể che chở cả gia đình trước bão giông cuộc đời. Nhưng rồi thời gian khẽ lướt qua, để lại những vết chân chim trên gương mặt cha - dấu hiệu đầu tiên báo hiệu cha đã bước vào tuổi xế chiều.
Chúng ta từng là đôi bạn thân thiết. Cha là người đồng hành trong mọi ước mơ tuổi nhỏ của con, là siêu nhân trong mắt đứa con gái bé bỏng. Những kỷ niệm ấy vẫn nguyên vẹn như mới hôm qua...
Nhưng rồi con lớn lên, cha già đi. Những bước chân không còn vững vàng, mái tóc điểm sương, nụ cười pha mệt mỏi. Con nhận ra cha đã gánh quá nhiều gánh nặng cuộc đời để cho con được vô tư.
Rồi ngày con rời xa mái ấm cũng đến. Khoảng cách khiến chúng ta dần trở nên xa lạ. Cha giấu đi những cơn đau, con cũng không dám kể những vấp ngã. Phải chăng chúng ta đều muốn bảo vệ nhau theo cách riêng của mình?
Giữa những xô bồ nơi đất khách, con thường lục tìm ký ức về gia đình ba người ngày xưa. Con ước giá như thời gian ngừng trôi, để con mãi là đứa con gái nhỏ bên cha.
Dù mai này con có gia đình riêng, trong tim con cha vẫn mãi là người hùng vĩ đại. Xin cha hãy giữ gìn sức khỏe, bởi nụ cười của cha chính là động lực để con vững bước trên đường đời.
Minh Hoài


9. Giàn bầu hạnh phúc - khu vườn kỷ niệm của cha và con
Giàn bầu trước ngõ nhà tôi là chứng nhân cho những mùa hạnh phúc. Cha tôi - người nông dân cần mẫn, luôn dành riêng một góc vườn để trồng bầu, loài cây giản dị mà chứa đựng cả triết lý nhân sinh. Mỗi độ xuân về, cha lại tỉ mỉ gieo từng hạt bầu xuống đất, như gieo vào đó niềm hy vọng về một mùa bội thu.
Giàn bầu xanh mướt không chỉ cho trái ngọt mà còn trở thành không gian tuổi thơ của anh em tôi. Dưới bóng mát ấy, tiếng cười đùa vang lên rộn rã cùng những trò chơi con trẻ. Cha mẹ ngồi bên thềm, mắt ánh lên niềm hạnh phúc khi nhìn đàn con lớn khôn dưới giàn bầu do chính tay mình vun trồng.
Quả bầu đi vào bữa cơm gia đình với đủ món ngon: canh bầu nấu hến, bầu xào, bầu luộc... Mỗi món ăn đều thấm đẫm tình yêu thương và sự chăm chút của mẹ. Những quả bầu dư đem biếu hàng xóm, mang theo cả sự ấm áp của tình làng nghĩa xóm.
Thời gian trôi, cha mẹ tôi đã già đi, giàn bầu cũng theo đó mà thay đổi. Cha làm giàn thấp hơn để mẹ dễ hái quả. Những nếp nhăn trên gương mặt cha hằn sâu hơn mỗi mùa bầu chín. Nhưng tình yêu cha dành cho giàn bầu, cho mảnh vườn nhỏ vẫn nguyên vẹn như thuở nào.
Giàn bầu ấy không chỉ là nơi cung cấp thức ăn, mà còn là biểu tượng của hạnh phúc gia đình - hạnh phúc được vun đắp từ những điều giản dị nhất. Mỗi mùa xuân về, khi nhìn những hạt bầu nảy mầm, tôi lại thấm thía bài học về sự kiên nhẫn, về tình yêu thương và sự gắn bó mà cha mẹ đã dạy tôi qua từng giàn bầu nhỏ.
Mộc Nhiên


10. Cha tôi - Người thầy vĩ đại của đời con
Bao lần cầm bút viết về mẹ, nhưng hiếm khi chạm đến hình bóng cha. Không phải bởi thiếu tình cảm, mà bởi cuộc đời cha là bản trường ca với muôn vàn cung bậc - vinh quang và tủi cực, thành công và mất mát - khó lòng thu gọn trong vài con chữ. Có chăng, chỉ là những mảnh ghép nhỏ về Người.
Cha không dạy con bằng triết lý cao siêu, cũng chẳng bắt con theo chuẩn mực hoàn hảo. Cha chỉ là người đàn ông bình thường truyền cho con những bài học nhân sinh giản dị qua từng bước đi đời.
Thuở nhỏ, những câu chuyện đầy ẩn dụ của cha cứ như gió thoảng qua tai. Mãi sau này, khi va vấp cuộc đời, con mới thấm thía từng lời cha dạy năm xưa.
Kỷ luật của cha là thứ roi vô hình. Không nhiều lời như mẹ, mỗi lần cha trị tội chỉ gói gọn trong vài động tác dứt khoát. Nhưng chính sự nghiêm khắc ấy đã uốn nắn con tránh khỏi muôn vàn cạm bẫy ngoài kia.
Cả đời cha chưa từng thốt lời ngọt ngào. Những lời chê trách của ông luôn khiến người ta tưởng con bị ghẻ lạnh. Nhưng sâu thẳm, đó là cách cha rèn con vững vàng trước sóng gió - một nghệ thuật 'khích tướng' đầy tinh tế.
Ấy vậy mà con đã ba lần chứng kiến cha khóc. Lần đầu khi bà nội qua đời. Lần thứ hai trong bữa cơm tất niên thiếu vắng anh cả. Và lần cuối khi cô em út về nhà chồng. Những giọt nước mắt ấy phá tan vẻ ngoài cứng rắn, để lộ trái tim đong đầy yêu thương.
Giờ đây, mỗi chiều về quê, con lại thấy cha ngồi trước hiên nhà - vị trí vốn dành cho những bà mẹ chờ con. Ánh mắt ông bừng sáng khi thấy lũ trẻ tíu tít về sum họp. Trong tiếng cười rộn rã ấy, hình ảnh người cha giản dị hiện lên thật đẹp.
An Nhân


Có thể bạn quan tâm

Top 4 phần mềm tra cứu ý nghĩa số điện thoại chuẩn xác nhất năm 2019

Top 10 bộ phim thần thoại nổi bật nhất của Trung Quốc

Cách pha cà phê đá đơn giản và thơm ngon

Hướng dẫn thêm chữ và ký tự vào ảnh trên iPhone

Top 5 Nhà sách quy mô và uy tín nhất tại Vĩnh Phúc
