10 Áng tản văn sâu lắng nhất về bữa cơm gia đình đong đầy yêu thương
Nội dung bài viết
1. Hoài niệm da diết bữa cơm mẹ nấu
Trong thế giới hiện đại, cụm từ 'chuẩn cơm mẹ nấu' đã trở thành thước đo của những gì ngon lành, ấm áp nhất. Đó không chỉ là hương vị mà còn là cả một bầu trời ký ức - nơi ta học cách yêu thương từ những bữa cơm đơn sơ nhưng chứa đựng cả tấm lòng người mẹ.
Những ngày dịch bệnh, khoảng cách địa lý khiến bữa cơm sum họp trở nên xa vời. Nhưng chính sự xa cách ấy lại khiến ta thấm thía hơn giá trị của từng khoảnh khắc quây quần. Bữa cơm gia đình trong ký ức tôi là bức tranh đẹp nhất về tình thân - nơi tiếng cười hòa cùng mùi cá kho mặn mà, canh rau vườn thanh mát, và ánh mắt trìu mến của cha mẹ.
Có những bữa chỉ là cơm trắng chan nước dừa, nhưng sao ngọt ngào đến lạ. Mỗi muỗng cơm là một bài học về sự hy sinh thầm lặng của đấng sinh thành. Giờ đây, khi được thưởng thức bao món ngon vật lạ, tôi vẫn thèm nhất vị cơm nhà - thứ hương vị mà không nhà hàng sang trọng nào có thể mang lại.
Trong cơn bão dịch, bữa cơm gia đình bỗng trở thành niềm mong mỏi khôn nguôi. Tiếng mẹ hỏi 'Tết này có về không con?' qua điện thoại khiến lòng ta quặn thắt. Phải chăng, điều quý giá nhất không phải là mâm cao cỗ đầy, mà chính là được ngồi bên nhau, chia sẻ những điều giản dị nhất.
Võ Thành Nhân


2. Bữa cơm đong đầy tình thân
Những năm tháng bao cấp khó khăn, bữa cơm gia đình tôi thường chỉ có rau với cơm. Thịt cá là thứ xa xỉ chỉ xuất hiện khi nhà có khách từ quê lên. Mỗi lần như vậy, cả nhà như được hưởng một 'ngày hội' ẩm thực - nồi cơm to hơn, mâm cơm tươm tất hơn, không khí cũng rộn ràng hẳn lên.
Bố mẹ tôi - những người con quê chất phác - luôn giữ nếp tiếp khách nồng hậu. Khách đến chơi dù chỉ vài tiếng cũng phải mời ở lại dùng bữa. Cái cách họ ép khách ăn thêm bát cơm, gắp thêm miếng cá không phải vì lễ nghi mà xuất phát từ tấm lòng chân thành: 'Ăn đi cho đủ đô!'. Ngược lại, mỗi khi về quê, gia đình tôi cũng được bà con đón tiếp nhiệt tình không kém.
Nhớ nhất là những bữa cơm quê đạm bạc mà ấm áp nghĩa tình. Con gà thả vườn, mớ rau hái trong vườn, chén nước mắm cốt đậm đà - tất cả đều thơm ngon bởi được nêm nếm bằng tình cảm chân quê. Những người họ hàng xa có khi đạp xe cả chục cây số chỉ để được mời bố mẹ tôi một bữa cơm.
Thời gian trôi, mọi thứ đã đổi thay. Quê hương no đủ hơn, nhưng tình làng nghĩa xóm dường như cũng phai nhạt. Về quê giờ, tôi thường chọn nghỉ khách sạn cho tiện. Bà con cũng không còn níu kéo như xưa. Khoảng cách cứ thế xa dần...
Nhưng ký ức về những bữa cơm đãi khách ngày ấy vẫn sống động trong tôi. Đó không chỉ là hương vị ẩm thực mà còn là hương vị của tình người - thứ gia vị quý giá nhất làm nên sự khác biệt của bữa cơm gia đình.
Trần Minh


3. Chiều quê trong bát cơm hồn hậu
Dẫu đã đi xa quê hương bươn chải với đời, nhưng mỗi bước chân trở về lại khiến tôi nhận ra mình vẫn là đứa con của đồng đất quê nghèo. Con đường làng giờ đã khang trang hơn, nhưng hồn quê vẫn nguyên vẹn trong từng hàng chè tàu xén gọn, những lối vào nhà không cổng rào - biểu tượng của tấm lòng cởi mở đặc trưng người làng tôi.
Ngôi nhà nhỏ tuổi thơ vẫn đón tôi bằng vòng tay ấm áp. Mẹ già lưng còng vẫn ra vườn hái nắm rau lang, anh trai vội vã ra đồng bắt tôm cá. Khói bếp chiều quyện vào không gian tím ngắt, hòa cùng ráng vàng cuối trời tạo nên bức tranh quê bình dị mà xao xuyến lòng người.
Bữa cơm chiều quê đánh thức trong tôi những ký ức ngọt ngào nhất. Mùi tôm nướng trên bếp than đưa tôi trở về thuở mò cua bắt ốc, cái hương vị đặc biệt của bùn đất pha lẫn phù sa mà bao năm xa quê tôi luôn thấy thiếu vắng. Đó không chỉ là hương vị ẩm thực, mà là cả một trời tuổi thơ lấm lem bùn đất nhưng ngập tràn yêu thương.
Khác với bữa sáng vội vã hay bữa trưa thiếu vắng, bữa cơm chiều là khoảnh khắc sum họp đầy đủ nhất. Những lời hỏi han của cha về việc học, những bài học đạo lý giản dị qua nụ cười hiền hậu - tất cả đã nuôi dưỡng tâm hồn tôi từ thuở ấu thơ.
Bữa cơm chiều hôm nay như một món quà quý giá, đưa tôi trở về với những gì thuần khiết nhất của tình làng nghĩa xóm, của tình thân gia đình. Dẫu đạm bạc về vật chất nhưng lại giàu có vô cùng về tình cảm - đó chính là điều làm nên sự khác biệt không thể thay thế của bữa cơm quê nhà.
Lê Quang Thọ


4. Mâm cơm chứa chan yêu thương
"Dẫu có đi muôn phương xa
Đừng quên khói bếp vườn nhà quê hương"
*
Làm sao quên được những bữa cơm gia đình trong ngôi nhà lá nhỏ, nơi chiếc mâm nhôm cũ kỹ là báu vật ông bà để lại. Bữa cơm ngày ấy đạm bạc với dưa cà, rau vườn, nhưng lại ngập tràn yêu thương khi cả sáu chị em quây quần quanh bố mẹ. Giờ ăn được tính bằng bóng nắng xế chiều - khi ánh mặt trời hắt thẳng mái nhà là lúc cả gia đình sum vầy.
Bố luôn dạy chúng tôi những bài học đạo đức qua từng bữa ăn: "Học ăn, học nói, học gói, học mở". Những buổi trưa vàng nắng mật, khi mẹ đi chợ mua được ít thịt, cả nhà như có ngày hội. Mẹ nhường phần ngon cho con, bố lại gắp thức ăn cho mẹ, chị em thi nhau dành phần cho bố mẹ - đó là nghệ thuật yêu thương được truyền qua từng đôi đũa.
Nhớ mãi lần mẹ xào đĩa cà chua quá chua, bảo là "thịt bò khô", khiến cả nhà cười vang. Hay khi gạo sắp hết, chị lớn dặn em nhỏ ăn ít để dành cơm cho bố mẹ đi làm, mà bố lại bảo "càng bé càng phải ăn nhiều cho mau lớn". Những giọt nước mắt lăn dài trên gò má mẹ trong đêm ấy đã trở thành bài học về tình thương vô bờ.
Giờ đây cuộc sống đã đủ đầy hơn, nhưng tôi vẫn thấm thía rằng hạnh phúc thật sự nằm ở những bữa cơm gia đình đơn sơ ngày xưa. Đó không chỉ là thức ăn, mà là cả một nghệ thuật sống, một triết lý yêu thương được ủ trong nồi cơm, chắt trong chén nước chấm. Bữa cơm gia đình - nơi tình yêu được nêm nếm đậm đà nhất.
* Hai câu thơ của nhà thơ Nguyễn Hồng Minh
Lê Thị Ngọc Lan


5. Nét đẹp truyền thống trong mâm cơm Việt
Trong dòng chảy hối hả của cuộc sống hiện đại, bữa cơm gia đình vẫn là điểm tựa tinh thần không thể thay thế. Từ bao đời, người Việt đã coi mâm cơm không chỉ là nơi no bụng mà còn là không gian gắn kết yêu thương, nơi truyền dạy những bài học đạo đức đầu đời qua cách "ăn trông nồi, ngồi trông hướng".
Mâm cơm truyền thống với đủ ba món mặn - xào - canh, cùng dưa cà mắm muối là tinh hoa ẩm thực được chắt chiu từ nền văn minh lúa nước. Những cử chỉ nhường cơm sẻ bát, lời mời ông bà cha mẹ trước bữa ăn đã trở thành nét đẹp văn hóa đặc trưng. "Râu tôm nấu với ruột bầu/Chồng chan vợ húp gật đầu khen ngon" - cái ngon ấy đến từ sự sẻ chia chứ không phải từ sự thịnh soạn của mâm cao cỗ đầy.
Thời hiện đại với nhịp sống công nghiệp đang làm mai một dần những bữa cơm sum họp. Nhiều gia đình trẻ chỉ còn ăn vội bên tivi, điện thoại thay vì quây quần trò chuyện. Nhưng chính trong thời đại này, việc gìn giữ nét đẹp bữa cơm gia đình càng trở nên quan trọng - nó không chỉ nuôi dưỡng tình thân mà còn bảo tồn bản sắc văn hóa dân tộc.
Hãy để mỗi bữa cơm là cơ hội gắn kết, nơi con trẻ học được sự biết ơn qua từng miếng ăn, nơi các thành viên thực sự lắng nghe và thấu hiểu nhau. Bởi tuổi thơ sẽ qua đi, nhưng hương vị những bữa cơm đầm ấm bên gia đình sẽ mãi là hành trang tinh thần quý giá nhất mỗi người mang theo suốt cuộc đời.
Ai Nguyen


6. Hương vị đồng quê trong nồi cơm mẹ nấu
Vùng quê hai mùa mưa nắng đã nuôi dưỡng những mâm cơm đậm chất đồng nội. Những ngày mưa dầm, nhà nghèo con đông vẫn ấm bụng nhờ hũ tương vàng cánh gián - kết tinh từ bánh dầu đậu phộng, xôi nếp thơm và đôi bàn tay khéo léo của các mẹ, các dì. Món tương nhà làm ấy đã trở thành linh hồn của bữa cơm quê.
Bữa cơm đạm bạc với canh rau muống nấu tương, đĩa cà pháo muối chua chấm tương, hay khi có điều kiện hơn thì thêm món thịt mỡ kho tương thơm lừng - tất cả đều là những món ăn dân dã nhưng chan chứa tình cảm. Không chỉ no bụng, mâm cơm ấy còn là nơi gửi gắm bao câu chuyện đời thường, tiếng cười trẻ thơ và những lo toan của cha mẹ.
Khói bếp nghi ngút từ củi mía, vị chua của cà muối, vị ngọt từ rau nhà trồng - những hương vị ấy đã thấm sâu vào tâm hồn mỗi đứa con xa quê. Dẫu đi khắp phương trời, dẫu thưởng thức bao món ngon vật lạ, vẫn không gì sánh bằng vị cơm nhà - thứ hương vị đong đầy yêu thương và kỷ niệm.
Hãy một lần trở về, để được ngồi bên mâm cơm quê ấm áp, để thấm thía rằng: "Ta đi ta nhớ quê nhà/Nhớ canh rau muống, nhớ cà dầm tương". Bởi đó không chỉ là bữa ăn, mà còn là cả một trời thương nhớ.
Tâm Phạm


7. Trở về với vòng tay mẹ
Xa quê, lòng tôi luôn thổn thức nhớ về bữa cơm mộc mạc mà mẹ nấu - nơi chứa đựng cả trời yêu thương từ đôi bàn tay chai sạn vì lam lũ.
Bữa cơm gia đình quây quần trên manh chiếu hoa, khói tỏa nghi ngút quấn quýt những gương mặt rạng ngời. Cha nhấp ngụm rượu đế, kể chuyện đồng áng. Mẹ tần tảo xới cơm cho đàn con. Tiếng cười nói rộn rã hòa cùng tiếng củi lụi cục trong bếp - đó là khung cảnh bình yên nhất đời người.
Giữa phố thị xô bồ, lòng chợt thèm vị cá rô nướng chấm nước mắm ớt, đĩa bí xào tép khô, bát canh mướp ngọt lành. Thèm được ngồi trước hiên nhà nghe tiếng bìm bịp kêu trong sương sớm, thưởng thức mùa nào thức nấy từ vườn rau mẹ trồng, ao cá cha thả.
Nhớ da diết những trưa hè cùng chị em nướng hạt mít trong tro ấm, những bát chè đỗ đen ngọt mát. Nhớ cái vị mặn mà của mắm cơm pha gừng, vị đậm đà của cá kho tiêu ăn với rau muống luộc. Tất cả đã trở thành ký ức không thể phai mờ.
Chỉ cần một bữa cơm mẹ nấu cũng đủ xoa dịu bao nhọc nhằn. Hạnh phúc của mẹ đơn giản là được nhìn con ăn ngon miệng, được tảo tần nấu những món quê dân dã. Đừng để cánh diều tuổi thơ bay quá xa mà quên mất lối về với vòng tay mẹ, với mâm cơm gia đình ấm áp.
"Ai cách xa cội nguồn, ngồi một mình. Nhớ lũy tre xanh..." - câu hát ấy cứ vấn vương trong lòng những đứa con xa xứ.
(*) Bài hát "Còn thương rau đắng mọc sau hè" của nhạc sỹ Bắc Sơn.
Trần Văn Thiên


8. Hồn quê trong nồi cơm bếp củi
Những ai sinh ra từ làng quê chắc hẳn không thể quên hương vị bữa cơm mộc mạc mà mẹ nấu. Đó không chỉ là bữa ăn, mà còn là cả một trời kỷ niệm, là tình yêu thương được gói ghém trong từng hạt cơm trắng ngần.
Nồi cơm bếp củi với làn khói lam chiều quấn quýt mái tranh nghèo đã trở thành hình ảnh khó phai. Cơm gạo mới thơm ngào ngạt, đặc biệt là lớp cơm cháy vàng giòn, quyện vị khói bếp - thứ mà đứa trẻ nào cũng tranh nhau. Mâm cơm quê tuy đạm bạc với rau vườn luộc chấm nước ruốc cay xè, canh bí nấu cá đồng ngọt lịm, nhưng lại ngon đến lạ kỳ.
Nhớ những trưa hè đi gặt, cả nhà quây quần dưới bóng cây ăn cơm gói mo cau, muối đậu gói lá chuối. Giữa cái nắng chang chang, bữa cơm đơn sơ ấy lại ngon và vui hơn bao món cao lương mỹ vị. Đó là hương vị của sự chia sẻ, của tình làng nghĩa xóm khi nhà này có món ngon lại chia sẻ cho nhà kia.
Giữa nhịp sống hối hả, tìm lại bữa cơm quê không khó, nhưng khó là tìm lại được không khí sum vầy. Bởi mâm cơm ấy không chỉ được nấu từ nồi đất, bếp củi, mà còn được ủ ấm bằng tình thương của mẹ, bằng sự mong ngóng của những đứa trẻ chờ cha đi đồng về.
Người ta có thể đi xa, có thể thành đạt, nhưng chỉ cần "nghe tiếng cơm sôi" là lòng lại nao nao nhớ về mẹ, nhớ về quê hương với những bữa cơm đong đầy yêu thương.
Nguyễn Đức Anh


9. Hương vị tuổi thơ trong bữa cơm chiều
Trong nhịp sống hối hả ngày nay, bữa cơm chiều gia đình trở thành khoảnh khắc quý giá khi mọi thành viên có thể quây quần sau một ngày bận rộn. Nhớ ngày thơ ấu, mỗi khi hoàng hôn buông xuống, mẹ lại nhóm bếp củi nấu cơm. Làn khói lam chiều quấn quýt mái tranh nghèo, hương gạo mới thơm ngào ngạt lan tỏa khắp xóm. Đứa trẻ nào cũng mê mẩn với miếng cơm cháy vàng giòn dưới đáy nồi - thứ quà quê đơn sơ mà ngon đến nao lòng.
Mâm cơm mẹ nấu chẳng cao sang: rau vườn luộc chấm mắm, cá đồng kho tiêu cay xè, canh bầu nấu cá lóc... Nhưng chính sự giản dị ấy lại trở thành nỗi nhớ da diết khi xa quê. Những trưa hè đi gặt, cả nhà nghỉ dưới bóng cây, ăn cơm gói mo cau với muối mè - bữa ăn đạm bạc giữa đồng mà ấm áp vô cùng.
Giờ đây, dù có thể tìm lại những món quê, nhưng khó tìm được không khí đầm ấm ngày xưa. Thiếu đi làn khói bếp tỏa từ kiềng củi, thiếu đi sự chăm chút của đôi bàn tay mẹ, bữa cơm dù ngon mấy cũng không trọn vị. Bữa cơm quê không chỉ nuôi dưỡng thể xác mà còn là sợi dây gắn kết tình làng nghĩa xóm, khi nhà này có món ngon lại chia sẻ cho nhà kia.
Xa quê, chỉ cần ngửi thấy mùi cơm mới cũng đủ khiến lòng dâng lên nỗi nhớ nhà da diết. Như nhà thơ Huy Cận từng viết: "Không khói hoàng hôn cũng nhớ nhà". Phải chăng, trong sâu thẳm mỗi người, bữa cơm chiều gia đình luôn là điểm tựa tinh thần không gì thay thế được?
Ngô Văn Cư
(Bài đã đăng trên báo Bình Phước)


10. Gìn giữ hạnh phúc quanh mâm cơm
Trong guồng quay hối hả của cuộc sống hiện đại, bữa cơm gia đình dần trở thành điều xa xỉ. Bữa sáng mỗi người một ngả, bữa trưa con trẻ ăn bán trú, cha mẹ dùng bữa tại công sở. Bữa tối - khoảnh khắc duy nhất có thể sum họp - cũng bị cuốn theo những cuộc hẹn công việc, lớp học thêm hay những bữa tiệc giao lưu.
Ăn uống ngày nay đơn thuần chỉ là nạp năng lượng: đồ ăn nhanh, thực đơn ăn kiêng, những bữa cơm vội vàng trước màn hình ti vi hay điện thoại. Nhưng liệu chúng ta có đang đánh mất đi giá trị thiêng liêng của những bữa cơm gia đình - nơi gắn kết yêu thương, nơi chia sẻ những câu chuyện đời thường, nơi con trẻ được uốn nắn từ những bài học đạo đức đầu đời?
Hình ảnh ông bà ngồi đợi con cháu đến khuya, người vợ tất tả nấu nồi canh cua chờ chồng về, rồi thức ăn nguội lạnh vì chờ đợi... Đó không chỉ là nỗi buồn của những người ở nhà, mà còn là sự thiệt thòi của chính những người bận rộn kia khi bỏ lỡ khoảnh khắc quý giá bên gia đình.
Hãy nhớ rằng, bữa cơm gia đình không chỉ nuôi dưỡng thể xác mà còn vun đắp tâm hồn. Dù bận rộn đến đâu, hãy dành thời gian quây quần bên mâm cơm ấm áp, bởi đó chính là nền tảng của hạnh phúc gia đình - thứ mà tiền bạc hay danh vọng không thể mua được.
Hà Trọng Đạm


Có thể bạn quan tâm

Nịt bụng có thực sự giúp thu gọn vòng eo không? Và làm sao để sử dụng nịt bụng hiệu quả nhất để đạt được kết quả như mong đợi?

Khám phá những điều thú vị về thịt bò mà bạn chưa biết

Khám phá và đánh giá chi tiết phần mềm Metatrader

Top 10 địa chỉ mua sandal nữ đẹp nhất tại Quận 3, TP. HCM

12 Bài văn mẫu tả chiếc trống trường hay và ý nghĩa nhất
