18 Thi phẩm rung động lòng người của cô giáo – nhà thơ Bùi Thị Quế Anh
Nội dung bài viết
1. Thi phẩm: Mảnh hồn làng
MẢNH HỒN LÀNG
Tác giả: Bùi Thị Quế Anh
Nguồn giếng làng trong vắt như hồn quê
Tự bao đời vẫn vẹn nguyên như thế!
Thành giếng rêu phong, cũ kỹ, lặng lẽ
Ấp ủ tình son dưới gốc đa già.
Nước giếng dịu dàng như tiếng mẹ ru xa
Lướt theo suối tóc mềm như gió
Nước giếng vô tư như đàn con nhỏ
Đùa reo vang cả góc trời hè…
Dòng nước quê mát lành như lời mẹ
Rửa sạch bụi trần, gột sạch bao lo toan,
Bát cơm thơm, thắm đượm tình làng
Nuôi lớn biết bao kiếp người yên ả.
Đêm trăng sáng rọi về thôn xóm lạ
Bầu trời in bóng xuống giếng quê,
Bọn thôn nữ ríu ran câu chuyện kể
Tiếng cười lan đến tận ánh trăng non…
Từ quê nghèo, nơi giếng nước vẫn còn
Mẹ tiễn cha đi trong ngày giông gió,
Những con người quê âm thầm lao khổ,
Nước giếng mãi trong – mảnh hồn làng nhỏ bé thiêng liêng…
Hà Nội, tháng 3 năm 1999.


2. Thi phẩm: Em về xứ Đoài mây trắng
EM VỀ XỨ ĐOÀI MÂY TRẮNG
Tác giả: Bùi Thị Quế Anh
Em trở lại xứ Đoài mây trắng
Lạnh se se, gió cuối mùa trôi
Sương lững thững qua lưng núi vắng
Hoa mua tím ngập ngừng chơi vơi...
Em trở lại xứ Đoài mây trắng
Tiếng chuông chùa ngân vọng thiết tha...
Em trở lại xứ Đoài mây trắng
Cỏ Ba Vì xanh biếc chân trời
Tản Lĩnh chiều buông màu nắng nhạt
Cỏ non mềm níu bước chân rời...
Em trở lại xứ Đoài mây trắng
Tìm lại từng câu chữ ngày xưa
Tản Đà ơi – hồn thơ xa khuất
Còn mãi đây một cõi mộng mơ...
Em trở lại xứ Đoài mây trắng


3. Thi phẩm: Ở bên ngoại
Ở BÊN NGOẠI
Tác giả: Bùi Thị Quế Anh
Tạm buông bỏ những xô bồ thường nhật
Con tìm về bên ngoại dịu êm
Nơi ấy không còn những nỗi muộn phiền
Bên vòng tay ngoại – lòng con thanh thản...
Con lại nhớ con đường quê xa vắng
Chuồn chuồn bay chở nắng rong chơi
Ngoại lội đồng mang theo gió mới
Mớ rau, con tép gửi chút tình quê...
Con lại nhớ mùi xôi thơm dẻo quánh
Mỗi lần về, ngoại nấu chẳng cần cầu kỳ
Biết bao món ngon đời con đã nếm
Mà vẫn không ngon bằng nếp xôi xưa...
Con lại nhớ thời thơ ấu lưa thưa Giữa dòng đời vội vã, con căng mình tất bật
Bên hiên nhà, nghe chuyện đời của ngoại
Chuyện có nắng, có mưa, có cả những u hoài
Nhưng chỉ cần một khoảnh khắc bình an
Bên ngoại, con lại thấy đời thật dịu ngọt!
Tết 2015 – Bên ngoại yêu thương!


4. Thi phẩm: Nhớ mẹ!
NHỚ MẸ!
Tác giả: Bùi Thị Quế Anh
Giờ con chỉ còn gặp mẹ trong mơ
Nơi đồng lúa óng vàng trong nắng sớm
Nơi cánh cò bay lả giữa mênh mông
Lời ru vọng về thắm tuổi thơ con...
Chỉ trong mơ con mới được chờ mong
Bóng dáng mẹ đầu ngõ chiều tan nắng
Mẹ đi cấy, nụ cười hiền rạng rỡ
Chân lấm bùn, vội vã bước bên con...
Chỉ trong mơ con thấy mẹ hao gầy
Chuồn chuồn bay ngược gió ngỡ ngàng bay...
Chỉ trong mơ con cảm nhận từng ngày
Nén nhọc nhằn, vẫn ru khẽ lời ru...
Chỉ trong mơ con gặp mẹ - thiên thu...
Một chiều tháng Ba, hoa gạo rụng
Trời không mưa mà lòng như nổi giông
Cánh diều đứt, chơi vơi giữa nhân gian...
An Khánh, 15/3/2018


5. Thi phẩm: Nhà của chúng mình
NHÀ CỦA CHÚNG MÌNH
Tác giả: Bùi Thị Quế Anh
Anh ơi, đây là mái ấm của ta
Là nơi trở về, nơi chan chứa yêu thương
Sáng tối bên con, đời dẫu vấn vương
Cùng sẻ chia bao nhọc nhằn, gian khó...
Cuộc sống này có khi trầm khi bổng
Nhưng nhà mình vẫn dịu ngọt yên vui
Cùng nhau lo chuyện áo cơm hàng ngày
Dưỡng nuôi con khôn lớn từng bước nhỏ...
Gian bếp nhỏ rộn ràng chờ anh đó
Bằng bữa cơm em nấu cả tình thương
Thương anh vất vả suốt chặng đường
Canh cua em nấu – món anh vẫn thích!
Nhà mình vang tiếng cười trong trẻo
Ba bố con đùa giỡn rộn niềm vui
Mẹ đứng sau, mắt ánh lên rạng ngời
Nhìn hạnh phúc mà lòng trào yêu mến...
Anh ơi, nhà của chúng mình đấy nhé!
Mỗi sớm chiều mẹ con ngóng đợi anh
Đôi mắt tròn xoe của các con lanh
Chúng yêu lắm, ngây thơ và trìu mến...
Mình hãy giữ lửa hồng luôn cháy
Cho tổ ấm mãi thắm sắc yêu thương!


6. Thi phẩm: Nghĩ về bố
NGHĨ VỀ BỐ
Tác giả: Bùi Thị Quế Anh
Suốt cuộc đời lặng lẽ gánh lo toan
Có những chiều chân mỏi lòng rã rượi
Thế mà bố vẫn luôn đi rất vội
Dẫu tuổi già chưa phút nghỉ thảnh thơi...
Năm tháng trôi, thời gian chẳng ngừng trôi
Bóng tre cũ trước nhà thay lá mới
Nuôi con khôn lớn qua bao ngày vời vợi
Bố – mái hiên đời che chở tháng năm...
Ngày xưa ấy, bố là lính Trường Sơn
Xông pha trận mạc, ngập trời bom đạn
Đã đôi lần tưởng chẳng còn hy vọng
Đồng đội thiêng đưa bố trở về...
Hòa bình rồi, đời vẫn đầy ê chề
Giữa bon chen, lòng người như nghiêng ngả
Nhưng bố vẫn thường bảo con như thế:
"Gặp giông bão, đừng bao giờ cúi đầu"
Giật mình nhìn dáng bố còng hơn xưa
Mái tóc bạc nhuộm màu sương gió
Mẹ mất sớm, khi chúng con thơ dại
Vai bố gồng thêm cả nghĩa làm cha...
Tiếng tre khẽ rì rào trong đêm khuya
Gió bấc về rít qua từng mái ngói
Vết thương xưa trở trời về nhức nhói
Bố kéo nhị hồ như quên mọi đớn đau...
Tiếng nhị ngân vang giữa đêm thẳm sâu
Tiếng nhị hồ có tình yêu của mẹ
Và nỗi nhớ rưng rưng chẳng gọi thành tên...
Đời chẳng có phép màu nào giữ lại
Những tháng năm đã vội vã bay qua
Nhưng có một điều đời con luôn nhớ mãi:
Bố – niềm tự hào bất diệt trong tim con!
Con kính dâng bố – người cha vĩ đại của chúng con!


7. Thi phẩm: Miền ký ức về mẹ
MIỀN KÝ ỨC VỀ MẸ
Tác giả: Bùi Thị Quế Anh
Ngày này – đã hai mươi tư năm
“Cò mẹ” rời xa về miền xa thẳm
Bốn “cò con” còn thơ, còn chập chững
Lơ ngơ chưa hiểu mất mát là gì...
Thế mà đó – hai mươi tư năm đi
Lũ cò nhỏ sống tháng ngày thiếu mẹ
Thời gian ơi, sao trôi nhanh đến thế
Chẳng lấp đầy khoảng trống tim con...
Hai mươi tư năm, con đã lớn khôn
Hiểu thế nào là dòng đời thăm thẳm
Biển ngoài kia không chỉ là sóng lặng
Mặn muối, cay gừng con đã nếm qua...
Mẹ có hay gì chăng nơi chốn xa?
Con vẫn giữ nguyên bóng hình thuở ấy
Con vẫn nhớ từng ngày thơ bé dại
Cánh cò chiều trắng muốt bay qua...
Tháng ba về, lúa non mướt sắc xanh
Chuồn chuồn nhỏ bay về theo gió mới
Đàn cò trắng nghiêng nghiêng trên bãi lúa
Gọi mẹ về miền ký ức tuổi thơ...


8. Thi phẩm: Mẹ kể cho con tuổi thơ của mẹ
MẸ KỂ CHO CON TUỔI THƠ CỦA MẸ
Tác giả: Bùi Thị Quế Anh
Con có hay, ngày xưa tuổi thơ mẹ
Là cõng em rong ruổi khắp làng quê
Là loanh quanh vườn ổi, vườn tre
Đánh chuyền, hái rau, đi tìm củi khô...
Con có hay, thuở ấy mẹ thật ngô
Chiều xuống lại dắt trâu ra đồng cắt cỏ
Lội mương mò cua, bắt tép, nghịch bùn
Lấm lem đầy mặt vẫn cười ròn tan...
Con có hay, ký ức mẹ dịu dàng
Là hoa mướp vàng bên bờ tre ngái
Là sấu non chấm muối chia bè bạn
Mít chín vàng thơm cả những giấc mơ...
Con có hay, thuở ấy mẹ như thơ
Chân trần đến lớp, áo quần lem nhem
Cười cùng chúng bạn trong chiều nắng ấm
Rồi ùa xuống ao sen mát rượi vui đùa...
Con có hay, trong gió thoảng ngày xưa
Có chuồn chuồn chở nắng qua triền sông nhỏ
Mùi hương cau, hương bưởi vờn theo gió
Tuổi thơ ấy – con thấy có lạ không?
Không siêu nhân, chẳng tàu bay hiện đại
Chỉ là rơm rạ, là cây là lá
Mà hóa nên trò chơi đầy sáng tạo:
Búp bê rơm mang hương lúa mới
Ông đánh gậy bằng cành đay cong
Trâu lá đa hiền như trong cổ tích
Chong chóng dứa xoay khắp trời trong...
Tuổi thơ ấy – mẹ giữ trọn trong lòng
Kể cho con nghe như là huyền thoại
Không mong con nhớ từng điều vụn vặt
Chỉ mong con thấu mẹ thuở ấu thơ...


9. Thi phẩm: Mẹ à!
MẸ À!
Tác giả: Bùi Thị Quế Anh
Con gái của mẹ nay cũng đã làm mẹ
Biết thế nào là đau đớn vượt cạn sinh
Biết thế nào là vỡ òa hạnh phúc
Khi nghe tiếng con thơ cất tiếng chào đời...
Con gái của mẹ giờ hát lại lời ru
Những khúc ca xưa mẹ từng khe khẽ hát:
Đây con sông, đây làn gió mát
Và cánh cò đi đón cơn mưa...
Con gái mẹ giờ thương mẹ biết bao
Nhớ bóng dáng tảo tần trong năm tháng
Những nhọc nhằn, những nhịn ăn dè sẻn
Chỉ mong cho con no đủ mỗi ngày...
Con gái mẹ giờ cũng mất ngủ từng đêm
Canh con sốt, lo từng hơi thở nhỏ
Nỗi nhớ mẹ dâng tràn như sóng vỗ
Khẽ gọi thầm: Ơi mẹ dấu yêu ơi!
Con gái mẹ giờ hiểu mẹ nhiều hơn
Thuở ngày xưa, mẹ từng lo từng bữa
Nay đủ đầy, mà mẹ không còn nữa
Khói hương mờ... mẹ ở chốn nào đây?
Từ ngàn xưa cho tới tận mai này
Tình mẫu tử vẫn là suối nguồn thẳm sâu khôn tả
“Có nuôi con mới thấu lòng cha mẹ...”
Lời ru xưa, mãi mãi chẳng phai mờ.
B.Q.A – 26/3 – Một ngày nhớ mẹ!


10. Bài thơ: Con đừng quên!
CON ĐỪNG QUÊN!
Thơ: Bùi Thị Quế Anh
Ngày mai khi con lớn khôn, xin đừng quên nhé con ơi!
Quê hương là ruộng lúa xanh, là bờ tre nghiêng nghiêng,
Con chạy chơi thỏa thích bên những buổi chiều hè rộn rã,
Gió thoảng về như gọi bạn, hòa cùng tiếng cười em nhỏ.
Ngày mai, con hãy nhớ, đừng quên những giọt mồ hôi đẫm đất quê,
Cánh cò trắng bay lững lờ trong tiếng ru ngọt ngào của mẹ,
Đem theo cả những yêu thương và bao tâm tình đong đầy...
Ngày mai khi lớn lên, đừng quên theo mẹ ra đồng nhé,
Đồng rộng xanh thắm cho con thỏa sức tung tăng,
Bài học về quê hương không cần sách vở, mà từ từng bước chân con đi.
Ngày mai con đừng quên, nhớ về cánh đồng tuổi thơ,
Bóng chiều nghiêng vẽ bóng con đường mòn nhỏ xinh,
Con say mê tìm cào cào, châu chấu, mộc mạc và bình yên...
Hãy giữ mãi ký ức của một thời thơ ấu,
Đừng quên những đồng ruộng, bầu trời xanh rộng mở,
Nơi có cánh diều bay, và ước mơ ngọt ngào của mẹ gửi gắm...
An Khánh, 14/5/2015


11. Bài thơ: Hà Nội thu!
Hà Nội thu...
Thơ: Bùi Thị Quế Anh
Thu Hà Nội về anh có thấy không?
Hàng cây đung đưa như thầm thì
Nắng vàng rơi nhẹ trên con đường nhỏ
Bầu trời xanh trong thẳm khiến lòng nao nức!
Thu Hà Nội về anh có cảm nhận?
Hương cốm làng Vòng thơm ngát dịu dàng
Sen Hồ Tây vẫn còn thoảng vương vấn
Gánh hàng hoa rực rỡ giữa phố đông đúc!
Thu Hà Nội về anh có nhớ chăng?
Tháp Rùa soi bóng lung linh Hồ Gươm
Gió heo may nhẹ nhàng lướt trên mặt nước
Gọi về bao kỷ niệm, bao nỗi nhớ thương!
Thu Hà Nội về anh có nghe chăng?
Phố đêm thoảng hương hoa sữa nồng nàn
Dường như ai đó lặng lẽ mang mùa thu
Đem về bên em những phút giây ngọt ngào!
Hà Nội, một ngày thu năm 2018.


12. Bài thơ: Vọng phu không hóa đá
VỌNG PHU KHÔNG HÓA ĐÁ
Thơ: Bùi Thị Quế Anh
Bao chàng trai rời làng xa nhà,
Chia tay ruộng lúa, bóng tre già,
Về nhà chăn tằm, dệt nên lụa,
Bận rộn ngàn nỗi lo toan chồng chất…
Thời gian trôi qua chẳng hay biết,
Chiến trường lặng tiếng súng cuối trời,
Bình yên trở lại cuộc đời thường,
Thế mà nỗi nhớ vẫn vọng phu chưa nguôi?
Đêm đêm vọng phu vẫn ngân nga,
Lời ru say giấc ngủ đêm vắng,
Lòng mẹ thức trắng canh cô đơn,
À ơi, con đã lớn khôn rồi,
Biết chăng con cò bôn ba lặn lội,
Biết chăng nấm mồ biên giới xa,
Những bia mộ vô danh lặng lẽ…?
Năm tháng trôi qua chẳng thể đếm,
Vọng phu vẫn ru đời từng nhịp,
Chỉ có nỗi đau hóa thành đá,
Lặng thinh giữa đất trời mênh mông…
Hà Nội thu, 1997


13. Bài thơ: Về quê ngoại
VỀ QUÊ NGOẠI
Thơ: Bùi Thị Quế Anh
Tôi trở về bên quê ngoại yêu thương,
Nơi mẹ ngày xưa chăn tằm dệt vải hồng,
Tuổi thơ tôi gắn bó một thời đã qua,
Xao xuyến lòng, vừa vui vừa ngậm ngùi.
Rặng tre ngà vẫn lặng thinh chờ đợi,
Hàng phi lao vươn mình đón từng làn gió,
Con đường quanh co dẫn tôi về ngõ nhỏ,
Nhà ngoại hiện ra, bên cây ổi gần cầu ao!
Vườn cây xanh rì, chim ca vang rộn rã,
Trái khế vàng rực, đợi chờ tôi hái xuống,
Ngôi nhà nhỏ, ánh nắng nhảy múa trên mái,
Con Mực đen ra ngõ, vẫy đuôi reo mừng!
Ngoại đón tôi với đôi mắt rưng rưng ướt,
Mái tóc ngoại đã nhuốm màu tháng năm,
Dù đi xa, tôi vẫn mang hình bóng ấy,
Của ngoại hiền dịu và miền quê thân yêu!
Quê ngoại, 1995


14. Bài thơ: Chạm mùi hoa bưởi
CHẠM MÙI HOA BƯỞI
Thơ: Bùi Thị Quế Anh
Qua khung cửa, chạm mắt nhìn xanh lá,
Hương bưởi thoang thoảng dịu dàng vương vấn lòng.
Ôi những cánh hoa bưởi trắng tinh khôi!
Gợi nhớ mùa xưa xa vời vợi mơ màng.
Lời thương thầm gửi vào cánh bưởi nhỏ,
Cài lên mái tóc em mềm mại thướt tha.
Hương bưởi nhẹ nhàng, ấm áp ân cần,
Ánh mắt em e ấp, lòng bối rối,
Lặng lẽ bước chân trong màn đêm sâu.
Thấm thoắt mùa hoa bưởi đã dần qua,
Người xưa giờ đây đã theo chồng đi.
Mỗi lần chạm mùi hương bưởi thoảng ấy,
Ai còn nhớ nhau trong khoảng trời xa?


15. Bài thơ: Câu hát ru của mẹ
CÂU HÁT RU CỦA MẸ
Thơ: Bùi Thị Quế Anh
Câu hát ru vang vọng từ thuở xưa,
Đàn cò trắng nhẹ bay ngang dòng sông.
Mái tranh cũ trải nắng mưa bốn mùa,
Bầu trời xanh rộng, mênh mang vô cùng.
Câu hát ru bên võng dìu dịu êm,
Phảng phất hương cau thoang thoảng bên thềm.
Con mèo nhỏ lim dim đôi mắt ngủ,
Ngủ say cùng giấc mộng ngọt lành mềm.
Đêm hè thao thức, lời ru gọi gió,
Gọi bầu trời sao lấp lánh lung linh.
Vầng trăng vời vợi trên non ngời sáng,
Ru con mơ về những ước mơ xanh.
Đêm đông mẹ hát, ấm áp, mặn nồng,
Vành nôi dịu dàng, cay nồng mùi gừng.
Gió bấc lạnh lùa, tre rì rào hát,
Cánh vạc gầy hỏi có rét không buồn?
Câu hát ru từ thuở ấy vang vọng,
Dòng sông chở phù sa mênh mông xanh.
Cánh đồng lúa trĩu hạt vàng óng ả,
Đã theo con bước dài trên đời quanh.
Mẹ giờ nơi xa, vẫn ru lời hát,
Dõi theo con qua những giấc mơ say...


16. Bài thơ: Tâm sự ngày giỗ mẹ!
TÂM SỰ NGÀY GIỖ MẸ!
Thơ: Bùi Thị Quế Anh
Hai mươi ba mùa xuân mẹ rời xa cõi tạm,
Thế nhưng trong tim con, mẹ vẫn luôn hiện hữu…
Mẹ dõi bước con đi, từng ngày, từng bước nhỏ…
Tiếng cười, lời nói mẹ vang vọng giữa đời thường.
Hai mươi ba năm, bao đổi thay cuộc sống,
Làng xưa giờ đã khác xưa nhiều lắm rồi…
Mái tranh xiêu vẹo không còn chốn tuổi thơ,
Chỉ còn lại chiều đông lạnh lẽo heo may.
Hai mươi ba năm, con thức giấc giữa đêm dài,
Giọt nước mắt lặng thầm ướt mộng mơ xa vời…
Cò mẹ chong đèn bên bốn con thơ dại,
Nhà dột, con khát, mẹ ướt đẫm tình thương!
Hai mươi ba năm, làm sao con có thể quên!
Cò mẹ ru con qua trưa hè oi ả,
Dáng gầy mẹ tảo tần gánh tre mỏi mòn,
Chân trần lội bùn đẫm những mùa đồng đất…
Hai mươi ba năm, ngắn ngủi như gang tấc,
Cò con nay lớn, tung cánh bay muôn phương,
Mang theo bao ước mơ mẹ đã gửi gắm!
26/3/2015


17. Bài thơ: Trung thu nhớ nội!
TRUNG THU NHỚ NỘI!
Thơ: Bùi Thị Quế Anh
Trung thu đến, lòng con bâng khuâng nhớ ngày xưa,
Ngày có nội, miền cổ tích ấm áp ngọt ngào.
Trăng vàng treo lơ lửng trên ngọn tre cao,
Hương thị thơm dịu nhẹ lan tỏa khắp vườn nhà...
Con nhớ những mùa trung thu xa xưa ấy,
Nội lom khom làm đèn cù bằng giấy màu,
Chong chóng tre quay và tiếng ông đánh gậy,
Quà trung thu dành cho đám trẻ chúng con!
Con lại vang tiếng trống ếch rộn rã vang vọng,
Đám múa lân nhộn nhịp giữa xóm nhỏ thân thương,
Chú Tễu bụng to cười tươi vui rạng rỡ,
Bọn trẻ ranh ríu rít, reo hò theo chân chú...
Nội trao con chiếc quạt mo bé nhỏ,
Hóa thân thành thằng Bờm tung tăng khắp xóm làng,
Bờm thấy bờ rào lấp lánh đom đóm sáng,
Chạy về kể nội nghe câu chuyện ma quái...
Nội kể chuyện chú Cuội cùng cây đa cổ tích,
Trên cung trăng cao vời vợi đêm rằm sáng,
Chị Hằng Nga mãi ngóng trông chờ đợi,
Mỗi dịp trung thu lại tưng bừng náo nhiệt!
Trung thu về, con vẫn mãi bâng khuâng,
Nhớ tuổi thơ xưa và bóng hình nội thân thương,
Dù thời gian thay đổi bao điều đổi khác,
Nội vẫn vẹn nguyên trong trái tim con mãi mãi!
Trung thu 2017


18. Bài thơ: Cho tôi về quê ngoại ngày xưa
CHO TÔI VỀ QUÊ NGOẠI NGÀY XƯA
Thơ: Bùi Thị Quế Anh
Xin cho tôi trở lại miền quê ngoại xưa,
Dòng sông Nhuệ hiền hòa, mát lành vỗ về.
Rặng tre ngà rì rào văng vẳng tiếng ca,
Những tàu dừa lắc lư trong gió mơn man...
Xin cho tôi về làng ngoại, nơi dệt tơ tằm,
Làng La với con đường thơm ngát hương lúa.
Từng tiếng lách cách đều đặn nhịp thoi đưa,
Gợi bao kỷ niệm ngọt ngào, ấm áp tình người...
Xin cho tôi nhìn dáng ngoại cần mẫn thuở nào,
Dáng mẹ miệt mài bên khung cửi dệt tơ.
Tấm lụa thấm đẫm nắng mưa sớm hôm qua,
Chứa chan tình yêu thương bao la bất tận...
Xin cho tôi trở về với bầy bạn thân thiết,
Chân đất, đầu trần chơi chuyền, chơi chắt.
Chạy nhảy, đuổi bắt vui trong buổi trưa hè,
Ngâm mình trong ao nước mát lành dịu ngọt...
Xin cho tôi ngôi nhà nhỏ dưới mái nắng đùa,
Chùm khế ngọt ngào chờ bàn tay hái xuống.
Vườn cây sum suê, chim ca líu lo vui đùa,
Gợi miền ký ức ngọt ngào, vẹn nguyên trong tim...
Quê ngoại nay đã đổi thay biết bao điều,
Làng quê xưa giờ đổi thành phố thị náo nhiệt.
Những ngày xưa cũ như chìm vào quá khứ,
Chỉ còn lại miền nhớ, bâng khuâng, man mác...
Nhớ ngoại, 10/6/2018


Có thể bạn quan tâm

Hướng dẫn chi tiết cách sử dụng System Restore trên Windows: Tắt, bật, tạo và khôi phục hệ thống

Cách Huấn Luyện Vẹt Đi Vệ Sinh Đúng Chỗ

Hướng dẫn loại bỏ file rác và giải phóng bộ nhớ đệm trên máy tính

Top 5 phần mềm ghi đĩa được ưa chuộng nhất hiện nay

Hướng dẫn chi tiết 2 phương pháp đổi tên máy tính
