20 Áng thơ xúc động tri ân thầy cô nhân ngày Nhà giáo Việt Nam
Nội dung bài viết
1. Ngày thầy bước vào tuổi bạc
Phượng đỏ treo mùa hạ giữa trời cao
Bục giảng xưa giọng thầy sao trầm lắng:
"Năm cuối cấp, các trò gắng chăm chỉ..."
Ngập ngừng... bụi phấn vương tóc nào.
Ngày hôm qua hay tháng năm nào
Bỡ ngỡ chân con vào trường mới lạ
Như hạt thóc ấp ủ mùa lúa chín
Thầy gieo mầm tri thức giữa đồng xanh.
Mai thầy đi, sân trường có nhớ thương?
Hay nỗi nhớ theo làn mây phiêu bạt?
Dẫu gian nan, dẫu bao lần cay đắng
Thầy vẫn trao hết thảy cho tương lai.
Mai thầy về, nắng vàng rực sân trường
Áo thầy bạc màu trang giấy cũ
Lòng con nghẹn bao lời chưa kịp nói
Xin lỗi thầy những trò nghịch ngày xưa!
Tác giả: Bùi Hữu Phúc
Xin gửi lòng biết ơn sâu sắc đến những người thầy đã dìu dắt chúng con từ những nét chữ đầu đời. Tất cả sự kính trọng, yêu thương xin gửi đến quý thầy cô - những người lái đò thầm lặng. Chúc các thầy cô luôn an lành để tiếp tục sứ mệnh trồng người cao quý.


2. Người thầy dạy toán của lòng tôi
Mái tóc thầy đã ngả màu sương khói
Như tuyết trắng phủ đồi xa lặng lẽ
Giọng thầy vang truyền từng con số biết nói
Đạo hàm, lượng giác hóa thành thơ
Toán học nào có gì đâu xa lạ
Hình thang, mặt cầu dưới bàn tay thầy
Đều trở nên gần gũi lạ thường
Như bài ca dịu êm tuổi học trò
Mỗi kỳ thi như ngày hội đến
Cả lớp rộn ràng chia sẻ niềm vui
Trang sổ điểm rực rỡ sắc hồng
Đem về khoe mẹ cha nở nụ cười
Xin nhắc nhau đừng lười biếng nhé
Để sau này chẳng phải nuối tiếc chi
Kiến thức thầy trao như ngọc quý
Theo ta suốt cuộc đời dài
Hai mươi tháng mười một đã về
Cùng nhau ta đến tri ân người thầy
Tác giả: (Đang cập nhật)
Con nguyện khắc ghi công ơn thầy - người truyền lửa tri thức. Thầy đã gieo vào tâm hồn non nớt của chúng con những hạt giống của trí tuệ, thắp lên ngọn đuốc dẫn đường. Những bài học thầy dạy không đơn thuần là con số, mà là cách tư duy, là nền tảng để chúng con vững bước vào đời. Xin được dâng lên thầy tấm lòng biết ơn sâu sắc nhất.


3. Mái tóc thầy - Dấu ấn thời gian
Trở về thăm lại bóng hình xưa
Lời nào đủ để tỏ bày, thưa thầy?
Lòng con bối rối đong đầy
Tóc thầy giờ đã pha mây trắng màu.
Thời gian thoáng chốc qua mau
Mà sao vạn vật nhuốm sầu phong ba?
Sân trường áo trắng ngày xưa
Giờ đây lặng lẽ như tờ không người.
Thầy nhìn con, nụ cười tươi
Nhưng sao héo hắt khác mười năm qua:
"Trường xưa giờ đã đổi xa
Người ta lấy lại, con à, đành thôi!"
Nỗi buồn trong mắt chưa vơi
Chất chồng gian khó giữa đời dâu bể
Nên tóc thầy điểm thời gian
Bạc màu theo những nhọc nhằn đau thương.
...Ôi những nỗi niềm u buồn
Xin đừng vương tiếp mái đầu thầy tôi!
Tác giả: Đặng Thu Liên
"Thưa thầy, con vẫn nhớ bài học sáng nay - nơi bục giảng có hạt bụi phấn rơi nhẹ trên mái tóc thầy." Thầy vẫn đứng đó, truyền trao biển kiến thức mênh mông cho những thế hệ học trò nhỏ. Thầy vẫn kiên trì đứng đó, qua bao tháng năm, để bụi phấn nhuộm trắng mái đầu xưa.


4. Tri ân bến đò thầy cô
Lặng thầm đưa đò qua bến sông
Thầy cô ấp ủ trái tim hồng
Vun trồng nhân cách bao mơ ước
Mỗi chuyến sang sông thỏa ước mong
Bâng khuâng nhớ thuở tuổi học trò
Từng nét phấn bảng dáng thầy cô
Dẫu trời nắng hạ hay đông giá
Lời giảng ngân vang mãi đến giờ
Lớp trẻ hôm nay đà trưởng thành
Mỗi người góp sức dựng non sông
Vẫn nguyên vẹn mãi niềm thương nhớ
Bài học đầu đời thuở ấu thơ.
Tác giả: Văn Thông
"Thầy giáo" - hai tiếng gọi thiêng liêng luôn vang vọng trong tâm khảm tôi. Với tôi, thầy chính là người cha thứ hai với trái tim nhân hậu và tình yêu thương vô bờ.
Thuở thiếu thời, tôi từng ngây ngô hỏi mẹ: "Mẹ ơi, sao phải gọi là 'thầy giáo' hở mẹ?" Đó là câu hỏi ngộ nghĩnh của trẻ thơ, nhưng cũng chính là những rung động đầu đời về hình ảnh người thầy khi lần đầu cắp sách tới trường. Ký ức về bàn tay thầy nắm tay tập viết những nét chữ đầu tiên mãi khắc sâu trong tâm trí đứa trẻ.


5. Lời tri ân sâu lắng
Dừng chân giữa dòng đời xuôi ngược
Một khoảng lặng nhớ về mái trường xưa
Lời giảng năm nào tựa tiếng đưa
In bóng nắng trên dòng sông tuổi nhỏ
Giữa bộn bề những tháng ngày vội vã
Hạt giống xưa giờ đã nở hoa đời
Những bài học cũ vẫn mãi không phai
Là hành trang theo cùng năm tháng
Giọt thành công hòa trong niềm cay đắng
Bậc thềm nào nâng bước trẻ thơ qua
Bài học làm người quý giá vô bờ
Có thấm đẫm công ơn người dìu dắt
Ươm mầm ước mơ bằng tình yêu tha thiết
Để cây đời tỏa bóng rợp tương lai
Mái trường xưa - bến đỗ của những ngày dài
Nơi nuôi dưỡng bao tâm hồn thơ trẻ
Xin một phút lắng lòng giữa đời hối hả
Gửi lòng thành đến nghĩa nặng ơn sâu.
Tác giả: (Đang cập nhật)
Thưa thầy cô kính yêu! Ngôn từ nào đủ để bày tỏ hết lòng biết ơn sâu sắc của con? Con chỉ biết gửi lời cảm tạ chân thành nhất đến những người lái đò thầm lặng, đã truyền trao không chỉ kiến thức mà cả những bài học làm người quý giá, gieo mầm cho thế hệ chúng con vững bước vào tương lai.


6. Ánh sáng thầy cô
Thầy như vì sao tỏa sáng đêm thâu
Soi bước đường em vững bước về sau
Cô tựa mẹ hiền dịu dàng ấp ủ
Ơn sâu nghĩa nặng tựa trời cao
Mỗi năm một lần tháng mười một đến
Ngày nhà giáo - lòng rộn rã niềm vui
Áo dài tha thướt, nụ cười tươi thắm
Học trò khắp nẻo vội vã về đây
Thu sang nắng vàng rực rỡ tươi xinh
Kẻ hoa cúc trắng, người cành hồng tươi
Lời tri ân gửi trao thân thương
Đáp đền công ơn tháng ngày dạy dỗ
Giây phút này dù ngắn ngủi thôi
Nhưng chứa chan tấm lòng thành kính
Ngày hội ngộ của nghề cao quý
Chúc thầy cô mãi vững niềm tin
Tác giả: (Đang cập nhật)
Thuở ấu thơ, ta ngỡ chỉ cha mẹ mới cho đi tình yêu vô bờ. Nhưng thời gian qua, khi bước chân vào mái trường, ta chợt nhận ra: tình thương của thầy cô cũng ấm áp như tình cha nghĩa mẹ. Cô như mẹ hiền, thầy như cha kính, dìu dắt ta qua từng trang sách, nâng bước ta trên con đường tri thức.


7. Hội ngộ người thầy năm xưa
Dừng chân dưới bóng hàng cây
Ngập ngừng gặp lại dáng thầy thuở nao
Trường xưa vẫn nét thanh cao
Bóng hình gầy guộc năm nào hiện ra
Vòng tay rộng mở thiết tha
Đón con như thuở chưa xa cách ngày
Nghẹn ngào nước mắt chực tràn
Giọng thầy ấm áp "có phải con đây?"
Tên con thầy gọi thật say
Bao năm vẫn vẹn nguyên đầy yêu thương
Lời thầy dạy bảo tận tường
"Giữ lòng vững chí, đừng vương muộn phiền"
Lợi danh phù phiếm chẳng bền
Lời vàng thầy dạy khắc lên tâm hồn
Nhớ mái tóc điểm sương giòn
Cùng bao bài học vẫn còn theo con
Ai quên được chuyến đò mòn
Quên sao người lái đưa hồn sang sông.
Tác giả: (Đang cập nhật)
Nghề giáo tựa con thuyền ngược sóng, đôi khi mệt mỏi, chán chường trước những học trò lười nhác hay phụ huynh vô tâm. Nhưng đó chỉ là thoáng buồn mau qua, bởi quanh ta còn biết bao ánh mắt trong trẻo, nụ cười hồn nhiên và những cái cúi đầu lễ phép: "Em chào Thầy ạ!". Những khoảnh khắc ấy tiếp thêm ngọn lửa yêu nghề, khiến ta thấy mình vẫn quan trọng trong cuộc đời các em. Phải chăng đó chính là hạnh phúc lớn lao của người cầm phấn?


8. Thầy và chuyến đò xưa - Hành trình truyền lửa tri thức
Lặng lẽ trôi theo dòng thời gian vô tận
Con đò tri thức kể chuyện thuở học trò
Bàn tay thầy chèo chống giữa sóng đời cuồn cuộn
Phấn trắng bay như những ước mơ xa...
Bay lên tựa cánh diều tuổi thơ ấm áp
Lữ khách ngày xưa giờ mải miết phương trời
Bến sông xưa giờ đây đìu hiu vắng lặng
Chỉ còn thầy - người thủy thủ thầm lặng của dòng đời...
Giọt sương long lanh rơi trên mái tóc bạc
Thầy đứng đó như cây cổ thụ hiên ngang
Đôi mắt hướng về chân trời tri thức rộng mở
Gieo mầm ước mơ cho bao thế hệ tương lai...
Mùa thu vàng nhuộm màu ký ức
Ánh mắt học trò rạng rỡ nắng hồng
Phấn trắng bảng đen - bầu trời tri thức
Dấu yêu ngày cũ mãi khắc trong lòng...
Thời gian trôi, mùa thu mới lại về
Tri thức thầy trao như dòng sông mênh mông
Công ơn cô thầy - biển trời khôn ví
Theo bước chân con đi khắp muôn nẻo đường...
Trang giáo án mở ra bao thế hệ
Nét bút thầy chấm - hành trình trưởng thành
Dù mai đây chúng con đi xa mãi
Thuở ngây thơ vẫn đọng mãi trong tim...
Bụi thời gian phủ lên mái tóc bạc
Cửa lớp bình yên - bầu trời tri thức xanh
Chữ nghĩa tình thầy như dòng sông chảy mãi
Nuôi dưỡng tâm hồn - thắp sáng ước mơ xanh...
Tác giả: Nguyễn Quốc Đạt
Người thầy - không đơn thuần là người lái đò
Mà là người thắp lửa, dẫn lối tương lai
Trên bến tri thức, thầy trao hành trang sống
Để mỗi học trò tự tin bước vào đời...
Nghề giáo - nghề cao quý nhất trong những nghề cao quý
Vì đó là nghề ươm mầm nhân cách, thắp sáng tương lai
Mỗi bài giảng không chỉ là tri thức
Mà còn là cả tấm lòng, tình yêu thương vô bờ bến...


9. SAU TẤT CẢ - EM VẪN LÀ NGƯỜI GIEO CHỮ | Thơ: Nguyễn Lan Hương
Mặc cho đời bao thị phi đổi thay
Em vẫn giữ trọn nghề cao quý ấy
Dù người đời chê bai hay mỉa mai
Rằng "Chuột chạy cùng sào" vào sư phạm.
Em vẫn thế - một lòng không thay đổi
Dù biên chế hay hợp đồng phía trước
Dù cuộc sống còn nhiều bão tố đi qua
Lương khiêm tốn nhưng trái tim rộng mở.
Anh ơi nhé, nếu được chọn lại lần nữa
Em vẫn nguyện làm cô giáo trường làng
Nghề gieo chữ - ươm mầm xanh hy vọng
Hạnh phúc giản đơn bên trang giáo án nhỏ.
Em mong lắm một ngày không lo toan
Không phải quẩn quanh cơm áo gạo tiền
Được thảnh thơi với từng trang sách mở
Bên anh - với nghề yêu dấu của mình.
Hà Nội, 17/8/2017.
Tâm sự cùng chúng tôi, nhà giáo Lan Hương chia sẻ: "Là người không chuyên về thơ, tôi chỉ viết khi cảm xúc dâng trào. Trước thực trạng điểm chuẩn ngành sư phạm giảm mạnh do ít thí sinh đăng ký, với tư cách một nhà giáo lâu năm, tôi luôn mong các bạn trẻ hãy vững tin vào lựa chọn của mình. Hãy trang bị kiến thức vững vàng ở bậc phổ thông trước khi bước vào giảng đường đại học và cuộc sống. Đừng ngần ngại nếu trái tim mách bảo bạn đến với nghề giáo - nghề trồng người cao quý."


10. LỜI TÂM TÌNH CỦA MỘT THẾ HỆ - Thơ: Tôn Sỹ Dũng
Sao em không chọn nghề giáo hả em?
Dòng tộc mình vốn trọng chữ lắm mà
Anh hỏi mãi... lòng em quặn thắt lại
Ngày ra trường hồ sơ xếp ngổn ngang
Mười sáu năm đèn sách với bao mơ
Giấc mộng lớn rồi tan thành mây khói
Trăm ứng viên chạy đua cùng một suất
Đuối sức rồi... em gục ngã giữa đường
Thử việc ngày dài với đồng lương ít ỏi
Bạn cùng trang lứa điểm thấp vẫn vào
Năm hai ngàn mười - đời giáo viên khốn khó
Bảy năm trời hứa hẹn vẫn xa vời
Anh đừng trách! Để em được tự quyết
Có việc làm cha mẹ bớt lo âu
Em đã lớn - hiểu gánh nặng cơm áo
Xin anh hiểu cho lựa chọn của em
Tương lai em như tờ giấy trắng tinh
Có lẽ em không chọn nghề giáo nữa
Dẫu yêu lắm những trang đời bục giảng
Nhưng cuộc sống cần hơn những ước mơ...
Nhà giáo Tôn Sỹ Dũng chia sẻ: Bài thơ là tiếng lòng của một thế hệ giáo viên với bao trăn trở về nghề. Mong mỏi lớn nhất của chúng tôi là ngành Giáo dục có những cải cách mạnh mẽ để nâng cao đời sống nhà giáo, khôi phục vị thế ngành Sư phạm, tạo động lực cho thế hệ trẻ theo đuổi nghề cao quý này.


11. THƯƠNG NHỚ BÓNG THẦY XƯA - Thơ: Hoàng Minh Tuấn
Tháng mười một về trong nỗi nhớ da diết
Phương xa này em thương nhớ mái trường xưa
Nhớ bạn cũ những ngày cùng cắp sách
Nhớ bóng thầy in đậm buổi học trò
Chắc hôm nay lớp mình đang sum họp
Ríu rít gọi nhau về thăm thầy giáo yêu
Em ở xa nên lòng đầy tiếc nuối
Chỉ biết gửi lòng mình theo cánh thư bay
Kỷ niệm xưa em cất giữ trong tim
Những bài giảng, nụ cười và ánh mắt
Dù thời gian có trôi đi vô tận
Tình thầy trò vẫn ấm mãi trong em
Ngày Hiến chương em gửi trọn niềm tin
Chúc thầy luôn an vui bên gia đình nhỏ
Tình thầy trò như dòng sông trong mát
Chảy mãi không ngừng giữa biển lớn cuộc đời
Hẹn một ngày không xa em sẽ về
Được ngồi lại bên thầy như thuở ấy
Được nghe giọng thầy ấm áp ngày xưa
Được sống lại những tháng ngày mơ mộng
Hà Nội, 11/11/2019
Bài thơ là dòng tâm sự đầy xúc động của người học trò xa xứ nhớ về người thầy kính yêu. Những kỷ niệm đẹp dưới mái trường xưa với bóng dáng thầy giáo vẫn luôn sống động trong tim dù thời gian có trôi qua bao mùa lá rụng.


12. HÀNH TRÌNH CỦA NHỮNG ƯỚC MƠ - Thơ: Nguyễn Thị Hồng Hà
Tôi đã đi qua bao nẻo đường đời
Đến những ngôi trường thấp thoáng núi đồi
Cheo leo vách đá, chênh vênh sườn dốc
Nghe suối thì thầm kể chuyện trồng người
Suối kể về những nhà giáo kiên trì
Tan lớp học lại vội vàng lên nương rẫy
Để mùa vàng ươm những hạt ngọc trời
Thơm trong từng ống cơm lam buổi sáng
Suối kể về những đêm mưa ngàn dữ dội
Mẹ ôm con trong vội vã lo âu
Vợ gọi chồng giữa núi rừng hiu quạnh
Bão đi qua để lại nỗi đau...
Suối kể về sương sớm giăng mờ
Bước chân trẻ nhỏ vượt đèo tìm chữ
Thầy cô miền xuôi băng ngàn dặm xa
Âm thầm gieo mầm những giấc mơ vàng
Suối kể về nắng ấm trên đồi
Về những số phận vươn lên nghịch cảnh
Về trái tim người gieo hạt giống
Trên mảnh đất nghèo nuôi lớn ước mơ xanh...
Ha Nguyen
Bài thơ là bức tranh chân thực về hành trình của những người thầy vùng cao. Qua từng câu thơ, ta thấy được sự hy sinh thầm lặng, tình yêu nghề và khát vọng đổi đời cho thế hệ trẻ của những nhà giáo nơi miền sơn cước. Đó chính là nghị lực phi thường của những người đang ngày đêm vun đắp tương lai cho đất nước.


13. KHÚC CA TRI ÂN NGƯỜI THẦY VÙNG CAO - Thơ: Trịnh Thanh Hằng
NƠI non cao xa xôi ấy
THẦY cô mang nắng ấm tới
VƯỢT muôn trùng dốc cheo leo
ĐEM con chữ về bản nghèo
TRONG túi em toàn đói khổ
TỔ chim lạc giữa rừng sâu
QUỐC ca vang nơi đại ngàn
XANH màu hy vọng ngập tràn
TƯƠI mới ánh mắt học trò
CÓ tình thầy ấm như lò than hồng
NHỮNG ngày mưa lũ cuồn cuộn
LOÀI chim tan tác bão giông khắp vùng
HOA rừng tàn phai sau bão
THƠM bên bếp lửa thầy trò
ĐẬM sâu nỗi lo thường trực
ĐÀ sông cuốn phăng cầu tre
SẮC mặt buồn hiu bên hiên
HƯƠNG xuân bay mất nơi miền xa xăm
CÓ cô thức trắng đêm thâu
NHỮNG con đường lầy như trâu ngâm mình
BÀI hát vang vọng núi rừng
CA lên điệu khúc tưng bừng
NGHE trò ê a đánh vần
DẠO bước bên lớp ân cần chỉ dạy
RỰC rỡ nụ cười hạnh phúc
LÒNG thành kính dâng lên cô
NGƯỜI mẹ hiền của bản làng
BÀI ca đi cùng năm tháng
CA vang lời tri ân sâu
ẤY ngọn đuốc hồng đêm thâu
LOÀI chim hót vui bản mường
HOA rừng đẹp nhất dâng cô
ẤY nghĩa tình thầy trò
ĐẸP như biển rộng sông sâu
NHƯ người lái đò tri thức
EM lớn khôn từ đôi tay cô
NGƯỜI thầm lặng giữa đại ngàn
GIÁO viên - người mẹ thứ hai
VIÊN ngọc quý của núi rừng
NHÂN ngày hội lớn bày tỏ
DÂN bản khắc ghi công ơn
Như trời biển không thể đong
Tác giả: Trịnh Thanh Hằng
Bài thơ được sáng tác dựa trên lời bài hát "Bài ca người giáo viên nhân dân". Tác giả đã khéo léo sử dụng hình thức thơ khoán thủ để dệt nên bức tranh sống động về hình ảnh những nhà giáo vùng cao - những người âm thầm chèo lái con thuyền tri thức đến với học trò vùng sâu vùng xa, gieo mầm ước mơ nơi rẻo cao Tổ quốc.


14. ÁNH SAO NGƯỜI THẦY - Thơ: Dược Đỗ
Trò đã thành Tiến sĩ
Trò của trò cũng Tiến sĩ
Thầy vẫn khiêm nhường với tấm bằng Cử nhân
Căn nhà nhỏ với khóm hoa Trạng nguyên
Bàn trà tre cùng bạn hữu tâm giao
Chia sẻ bao nỗi niềm trăn trở...
Niềm vui Olympic rạng rỡ
Sau bốn thập kỷ hội nhập
Nhưng còn đó nỗi buồn Sư phạm
Khi điểm đầu vào ngày một thấp dần
Ba mươi lăm mùa hoa Hiến chương
Hai mươi năm Giáo dục vinh danh
"Quốc sách hàng đầu" - lời vàng Đảng dạy
Nhưng đời thầy vẫn còn nhiều gian nan
Đêm đêm ngọn đèn thầy vẫn sáng
Ươm mầm Huy chương, đào tạo Tiến sĩ
Chẳng so đo, không ghen tị
Cháy hết mình vì lớp lớp học trò
Giữa dòng đời đục trong phức tạp
Ngọn đuốc thầy vẫn tỏa sáng niềm tin
Và nền Giáo dục nước nhà
Mãi vững bước trên con đường phát triển
20/11/2017
Tác giả: Dược Đỗ
Bài thơ được viết nhân kỷ niệm 35 năm Ngày Nhà giáo Việt Nam và 20 năm thực hiện Nghị quyết Trung ương II về giáo dục. Tác phẩm ngợi ca hình ảnh người thầy bình dị nhưng đã đào tạo nên những thế hệ học trò xuất sắc, dù bản thân thầy vẫn khiêm tốn với tấm bằng Cử nhân và cuộc sống giản đơn.


15. CÂU CHUYỆN HAI THẾ HỆ - Thơ: Nguyễn Thị Khánh Hà
Tóc thầy bạc trắng tự bao giờ
Tóc em giờ cũng điểm sương pha
Tháng năm xưa ấy còn vương vấn
Những kỷ niệm ngọt ngào thuở học sinh
Mưa rào đất lún bờ ao
Chân trần lấm bẩn ngã nhào ướt vai
Sợ cô nên nép cửa ngoài
Cô thương cho đứng cuối lớp nghe bài
Tan trường áo đã khô rồi
Bài kiểm tra nộp - điểm mười cô cho
Bây giờ lớp học khác xưa
Trò em thay đổi mười phần rõ ràng
Xe điện, váy áo thời trang
Mắt liếc nhìn thầy, miệng cười nham nhở
Điện thoại dán chặt trong tay
Trêu cô, chọc bạn, nào hay học hành
Đến kỳ thi cử rộn ràng
Phao con, phao cái lén trao đầy người
Thầy cô nhắc nhở mấy lời
Trò nào nghe được - tỏ thái độ ngay
Về nhà còn mách ngược ngay
Rằng cô mắng oan, thầy rày oan uổng
Cha mẹ chẳng thèm xét đoán
Đến trường gây sự, báo đài ầm ĩ
Thầy cô dạy dỗ khó khăn
Bênh con vô lối, ai còn dám nghiêm?
Đành lòng bỏ qua cho yên
Hết giờ về nghỉ, đừng phiền lẫn nhau
Ngẫm đời nghề giáo khổ đau
Trăm năm trồng người biết bao gian nan
Nếu không thay đổi kịp thời
Tương lai thế hệ về đâu hỡi trời?
Tác giả: Nguyễn Thị Khánh Hà
Lời tác giả: "Bài thơ phản ánh sự khác biệt giữa hai thế hệ học trò. Ngày xưa học trò sợ thầy cô, sợ cả cha mẹ. Ngày nay, một bộ phận phụ huynh thiếu hợp tác khiến việc giáo dục gặp nhiều khó khăn. May mắn thay, đây chỉ là số ít và đa số thầy cô vẫn giữ được nhiệt huyết với nghề."


16. TÌNH THẦY TRÒ TRONG BÓNG TỐI - Thơ: Phan Thu Hà
Bước chân cô khuất dần sau ngõ nhỏ
Để lại em sợi nhớ mỏng manh
Phải chăng nắng đang nhạt dần trên cỏ
Và chân trời vương vấn hoàng hôn?
Em đừng buồn, ngày mai cô sẽ đến
Dìu em đi trên nẻo đường quen
Thắp lên trong em bao ước mơ cháy bỏng
Đã ấp ủ bao ngày trong trái tim nhỏ
Cô sẽ kể em nghe xanh màu cỏ
Khi xuân về đánh thức đất trời
Sẽ cho em cảm nhận làn gió
Mang hương thu về trên mái ngói phai phôi
Cô sẽ là ánh sáng trong đời em đó
Xua tan đi bóng tối u buồn
Dẫn em đến chân trời tri thức rộng
Sưởi ấm tâm hồn bằng tình yêu thương
Hãy tin nhé, em cứ bước vững
Rạng đông kia đang chờ phía chân trời
Tiếng chim ca bừng lên rộn rã
Cuộc sống ấm áp những yêu thương
Phan Thu Hà - 9/7/2018
Bài thơ là lời tự sự đầy xúc động về những nhà giáo tận tụy tại các trung tâm khiếm thị. Bằng tình yêu thương vô bờ, các thầy cô đã vượt qua mọi khó khăn để mang ánh sáng tri thức và niềm tin vào cuộc sống cho những học trò không may mắn, mở ra trước mắt các em một thế giới mới đầy màu sắc và hy vọng.


17. TÌNH THẦY NƠI RẺO CAO - Thơ: Hồ Viết Bình
Nhìn hoa tươi ngập tràn phòng khách
Lòng chợt nhớ thầy cô vùng cao
Hôm qua thôi lũ về cuồn cuộn
Bản làng trôi, lối đến trường nào?
Thức ăn đâu nuôi bầy trẻ nhỏ
Thầy cô mang muối mắm vượt đèo
Bên vực sâu, bên ngàn cheo leo
Vì yêu trò, chẳng ngại hiểm nguy
Hai tấn hàng về ngày khai giảng
Thầy vui cười, trò hái hoa rừng
Bên bếp lửa hồng, lệ rưng rưng
Lễ tri ân vang núi rừng trống điểm
Tác giả: Hồ Viết Bình
Bài thơ là lời tri ân cảm động dành cho những nhà giáo vùng cao. Dù phải đối mặt với thiên tai khắc nghiệt, cuộc sống gian khó, họ vẫn bám bản, bám trường, vượt qua mọi hiểm nguy để mang con chữ đến với học trò. Những bông hoa rừng các em hái tặng chính là động lực để thầy cô tiếp tục sứ mệnh trồng người nơi rẻo cao.


18. NGƯỜI LÁI ĐÒ THẦM LẶNG - Thơ: Ngân Hoàng
Gió vô tình lướt qua sớm mai
Làm lộ ra mái tóc thầy bạc trắng
Con tự nhủ đó là sương phấn
Mà sao lòng bỗng quặn thắt không thôi
Bao mùa phượng đã rơi đầy ngõ hởi?
Lớp học trò đi, thầy vẫn ở lại
Viên phấn hồng như mái chèo đưa đò
Thầy lặng lẽ dẫn đường con đi tới
Thời gian ơi xin hãy ngừng trôi
Để chúng con được nghiêng mình lần nữa
Gọi tiếng thầy với trọn vẹn yêu thương...
Tác giả: Ngân Hoàng
Mái tóc thầy bạc màu theo năm tháng, đàn em thơ lớn dần theo thời gian. Ơn thầy như núi cao sông dài, con nguyện khắc ghi tạc dạ suốt đời.


19. NHỮNG ĐIỀU GIẢN DỊ - Thơ: Nguyễn Thị Chí Mỹ
Cầm bút lên muốn viết điều gì đó
Chợt nhận ra hôm nay ngày Hiến chương
Bỗng thẹn thùng vì những lúc ngông cuồng
Thì ra con cũng như bao người khác
Cầm bút lên, điều đầu tiên nghĩ đến
Ai là cha, là mẹ, là thầy...
Những cảm xúc tưởng chừng như nhỏ bé
Bao giờ con mới thực sự trưởng thành,
Thưa thầy?
Con viết về thầy, lại "phấn trắng bảng đen"
Lại "kính yêu", lại "hy sinh thầm lặng"...
Những con chữ xếp hàng đều tăm tắp
Sao nghe lòng chua xót đến nao lòng
Chiều muộn rồi, bến xe vắng lặng
Chuyến cuối cùng bánh lăn về đêm
Cửa sổ xe gió ù ù thổi
Con đường xa dẫn lối không quê hương...
Chợt nghe văng vẳng tiếng ê a
Bóng thầy hiện ra chân thực quá
Có những điều giản đơn vô cùng
Sao bây giờ con mới thấu hiểu
Em vẫn nhắc về mùa thu ấy
Hoa cúc vàng mềm mại như tuổi thơ
Bài tập đọc năm nào còn nhớ
Dù bây giờ đã biết làm thơ
Chữ O tròn cô dạy phải chu môi
Giản dị thôi mà sao khó quá
Lỗi tại chú chuồn chuồn cánh đỏ
Mải rong chơi nên em chẳng thuộc bài
Chỉ một chữ O em đọc sai
Mà như cô già thêm mấy tuổi
Đến khi em hiểu điều giản đơn ấy
Tóc cô đã bạc trắng như mây
Em hiểu mỗi sợi tóc bạc màu
Là một thế hệ trưởng thành
Mặt đất xanh màu mơ ước
Hoa cúc vàng buổi sáng tinh khôi
Khởi đầu cho hành trình xa
Lối trường xưa thoảng hương cỏ
Bài học đầu đời thuở ấy
Theo em suốt cả cuộc đời...
Tác giả: Nguyễn Thị Chí Mỹ
Những nét chữ đầu đời cô cầm tay dạy dỗ không đơn thuần là con chữ, mà còn là nết người. Những lời phê bình của thầy không chỉ đánh giá bài văn, mà còn là bài học cuộc sống. Tất cả đều xuất phát từ tấm lòng người thầy mong học trò khôn lớn, trưởng thành.


20. NGƯỜI THẦY - CHUYẾN ĐÒ TRI THỨC - Thơ: Thảo Nguyên
Một đời người - một dòng trôi...
Mấy ai đứng mãi bến đời đợi mong
"Muốn qua sông phải nhờ đò"
Đường đời muôn nẻo nhớ công người đưa...
Nắng mưa dãi dầu năm tháng
Con đò tri thức đưa ngàn trò qua
Bến bờ gửi lại nụ cười
Tấm lòng thành kính dâng lên thầy tôi
Con đò xưa - mái tóc phai
Theo ta đi khắp phương trời xa xăm
Khúc sông ấy vẫn ngàn năm
Thầy đưa tiếp những chuyến đầy ước mơ...
Tác giả: Thảo Nguyên
Nghề giáo tựa người lái đò thầm lặng, cần mẫn đưa bao thế hệ học trò cập bến tương lai. Mỗi chuyến đò chở đầy tri thức và tình yêu thương, gửi gắm biết bao tâm huyết của người thầy. Tháng 11 về, cả nước hướng về ngày Hiến chương các nhà giáo - ngày tôn vinh nghề cao quý nhất trong những nghề cao quý, tri ân những người đang thực hiện sứ mệnh thiêng liêng "trồng người" cho đất nước.


Có thể bạn quan tâm

Elastin là gì và vai trò quan trọng của elastin đối với làn da?

3 Phương pháp tải, download mp3 từ Youtube nhanh chóng và đơn giản

7 địa điểm nướng BBQ hấp dẫn nhất Đà Nẵng không thể bỏ qua

Bí quyết giữ dâu tây tươi ngon lâu hơn

Bệnh nhân sốt xuất huyết nên ăn trái cây nào? 10 loại trái cây tốt cho người bị sốt xuất huyết
