5 Áng văn xúc động nhất kể về người thân xa cách
Nội dung bài viết
1. Hồi ức ấm áp về ông nội - Bài văn mẫu số 4
Những đêm đông giá lạnh, tôi thường tìm về giấc ngủ trong vòng tay ấm áp của bà, lắng nghe những làn điệu dân ca ngọt ngào bà vẫn hát ngày xưa. Giọng hát mộc mạc ấy đưa tôi vào giấc mơ kỳ lạ - nơi ông nội hiện về bên tôi.
Đã gần một thập kỷ trôi qua kể từ ngày ông ra đi, khi tôi còn là cô bé lớp một ngây ngô. Thời gian không xóa nhòa hình ảnh ông trong ký ức tôi - người ông gầy guộc với giọng nói trầm ấm chứa chan yêu thương.
Trong mơ, ông hiện về nguyên vẹn như xưa: dáng người thanh mảnh, bước chậm rãi đến bên bàn học của tôi. Tôi vội vã chạy tới ôm chặt lấy ông. Đôi bàn tay nhăn nheo nhưng ấm áp của ông nhẹ nhàng vuốt tóc tôi, rồi dắt tôi đến chiếc ghế nhỏ - nơi hai ông cháu từng cùng nhau tập đọc thuở nào. Thời gian dường như không làm thay đổi ông nhiều, chỉ thêm vài nếp nhăn trên gương mặt phúc hậu, mái tóc bạc thêm chút nữa mà thôi.
Ông ân cần hỏi thăm chuyện học hành. Tôi hào hứng kể về những thành tích của mình, ông gật đầu hài lòng, đôi mắt sáng lên niềm tự hào. Nhưng ông vẫn nhắc nhở tôi phải khiêm tốn, biết ơn cha mẹ và thầy cô. Những lời dạy ấy thấm sâu vào tâm trí tôi. Khi tôi hỏi thăm sức khỏe, ông mỉm cười bảo mình vẫn khỏe và dặn tôi chăm sóc bà thật tốt.
Đêm càng về khuya, không gian càng tĩnh lặng. Tôi hờn dỗi hỏi tại sao ông không về thăm chúng tôi thường xuyên. Ông chỉ khẽ nói: "Ông luôn ở bên các cháu". Rồi ông lặng lẽ bước ra cửa. Tôi vội chạy theo nhưng hình bóng ông cứ xa dần, chỉ còn tiếng vọng lời tạm biệt. Giật mình tỉnh giấc, tôi nhận ra mình vừa trải qua một giấc mơ đẹp - giấc mơ sẽ theo tôi suốt cuộc đời như động lực để vươn lên.


2. Nỗi nhớ mẹ nơi xứ người - Bài văn mẫu số 5
Đêm giao thừa, tôi ngước nhìn bầu trời đầy sao và thầm gọi: "Mẹ ơi, đã ba năm rồi mẹ chưa về...". Những ký ức ùa về khi mẹ còn ở nhà, cùng tôi đi chợ hoa đón Tết. Nghĩ ngợi miên man, tôi chìm vào giấc ngủ với nỗi nhớ mẹ khôn nguôi.
Bỗng tiếng gọi thân thương vang lên: "Hồng ơi!". Tôi giật mình thấy mình đứng giữa công viên tuổi thơ - nơi mẹ thường dắt tôi đến. Từ xa, một bóng hình khiến tim tôi đập loạn nhịp. "Mẹ! Đúng là mẹ rồi!". Tôi chạy vội, ôm chầm lấy mẹ trong nước mắt nghẹn ngào.
Nhìn kỹ mẹ, tôi thấy mái tóc mẹ đã pha sương, những vết chân chim hằn sâu hơn nơi khóe mắt. Nhưng nụ cười mẹ vẫn nguyên vẹn sự ấm áp ngày nào, xoa dịu bao nỗi nhớ trong tôi.
Hai mẹ con ngồi bên ghế đá quen thuộc. Mẹ âu yếm vuốt tóc, hỏi thăm từ chuyện ông ngoại đau khớp đến việc học của tôi. Tôi hào hứng kể về ước mơ làm phóng viên, về những bài báo đầu tay. Ánh mắt mẹ sáng lên niềm tự hào: "Mẹ tin ở con". Giọng nói ấm áp ấy tiếp thêm sức mạnh cho tôi vượt qua năm cuối cấp đầy thử thách.
Trong khoảnh khắc hạnh phúc ấy, tôi thấu hiểu tình mẫu tử thiêng liêng - dù cách xa vạn dặm, trái tim mẹ vẫn luôn hướng về quê nhà. Tôi thầm thì: "Mẹ ơi, đừng đi nữa nhé..." thì cảnh vật mờ dần.
Tiếng chị gọi đánh thức tôi: "Dậy xem pháo hoa nào!". Tôi choàng tỉnh, lòng đầy lưu luyến. Ngoài trời, những chùm pháo hoa rực rỡ báo hiệu năm mới. Tôi nguyện cầu: "Mong mẹ sớm trở về..."


3. Người chị gái nơi xứ Hàn - Bài văn mẫu số 1
Gia đình - đó là nơi trái tim tôi luôn hướng về. Và trong trái tim ấy, hình ảnh người chị gái yêu quý luôn chiếm một vị trí đặc biệt. Chị Mai Trang của tôi, người phụ nữ xinh đẹp, tài năng đang định cư nơi xứ sở kim chi xa xôi.
Hai năm chưa gặp chị, kể từ cái Tết khi tôi học lớp 5. Trong ký ức tôi, chị là người phụ nữ thanh tú với nụ cười tỏa nắng - thứ vũ khí bí mật khiến bệnh nhân nào cũng yêu mến vị bác sĩ trẻ này.
Tôi là món quà bất ngờ của gia đình khi chị đã 18 tuổi. Mẹ kể chị yêu tôi đến mức mỗi lần về quê lại bế tôi đi khắp xóm khoe em gái. Có lần chị còn đùa bảo tôi là con gái chị, khiến nhiều người giật mình tưởng thật!
Theo năm tháng, tôi càng lớn càng giống chị. Anh trai thường trêu: "Sao hai đứa giống nhau như đúc, chẳng đứa nào giống anh!". Tủ búp bê của tôi là minh chứng cho tình yêu chị dành cho em - mỗi năm một con, từ khi tôi lên một cho đến tận bây giờ. Con búp bê vải đầu tiên chị tặng bằng tiền làm thêm hồi đại học, đến giờ tôi vẫn nâng niu như báu vật.
Ngày chị lên xe hoa, tôi khóc như mưa, nhất quyết không cho chị đi. Hai năm sau, chị lại ra đi lần nữa - mang theo cháu trai nhỏ sang Hàn Quốc định cư. Trước khi đi, chị ôm tôi thật chặt, hứa sẽ về thăm và mua thật nhiều búp bê. "Khi nào nhớ chị thì gọi điện nhé", giọng chị nghẹn ngào.
Giờ đây, dù cách xa nửa vòng trái đất, tình chị em vẫn nguyên vẹn qua những cuộc điện thoại, món quà gửi về mỗi dịp sinh nhật. Tôi mong ngóng từng ngày để được ôm chị thật chặt, được nghe giọng nói ấm áp kể về xứ sở kim chi xa xôi. Chị mãi là người chị gái tuyệt vời nhất của đời tôi.


4. Hồi ức về người bà đã khuất - Bài văn mẫu số 2
Giấc mơ đôi khi là cầu nối kỳ diệu giữa hiện tại và quá khứ. Với tôi, đó là lần được gặp lại bà nội - người đã đi xa ba năm nhưng chưa bao giờ thực sự rời khỏi trái tim tôi.
Trong mơ, tôi trở về ngôi nhà nhỏ ở quê với khu vườn xanh mướt ngày xưa. Làn sương mờ ảo dẫn lối tôi đến gốc dừa quen thuộc. Và rồi, hình ảnh khiến tim tôi ngừng đập - bà đang ngồi đó, đôi tay thoăn thoắt đan len như thuở nào. Mái tóc bạc phơ, nụ cười hiền hậu, bà giống như bà tiên bước ra từ truyện cổ tích.
Tôi chạy vội vào lòng bà, cảm nhận hơi ấm quen thuộc qua từng vuốt ve. Bà hỏi thăm chuyện học hành, dặn dò tôi phải ngoan ngoãn nghe lời cha mẹ. Tôi gật đầu, chỉ muốn mãi được nép vào vòng tay yêu thương ấy. Rồi như xưa, tôi nũng nịu đòi bà kể chuyện. Giọng bà trầm ấm vang lên, đưa tôi về những đêm hè tuổi thơ được ru trong câu chuyện cổ tích.
Tiếng chuông đồng hồ đột ngột kết thúc giấc mơ đẹp. Tôi choàng tỉnh, lòng đầy lưu luyến. Dù chỉ là mơ, nhưng đó là món quà vô giá, tiếp thêm sức mạnh để tôi giữ lời hứa với bà - trở thành người tốt, sống xứng đáng với tình yêu bà dành cho.
Bà ơi, cháu mong những giấc mơ như thế sẽ còn quay lại, để cháu được gặp bà dù chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi...


5. Người bà kính yêu nơi quê nhà - Bài văn mẫu số 3
"Mẹ ru cái lẽ ở đời..." - lời ca vang lên khiến lòng tôi chợt thổn thức nhớ về bà ngoại, người đã hai năm rồi tôi chưa được gặp lại. Bà - người đã nuôi nấng tuổi thơ tôi bằng tất cả yêu thương.
Trong ký ức tôi, bà hiện lên với dáng người nhỏ bé nhưng chứa đựng cả bầu trời yêu thương. Mái tóc bạc phơ, đôi mắt đã mờ nhưng vẫn ánh lên tình yêu thương vô bờ. Dù tuổi đã xế chiều, bước chân bà vẫn nhanh nhẹn khắp các phiên chợ quê.
Tuổi thơ tôi gắn liền với bà - người thay cha mẹ chăm sóc tôi những ngày họ mưu sinh xa nhà. Bà là cô giáo đầu tiên dạy tôi qua từng câu ca dao, là người kể chuyện cổ tích đưa tôi vào giấc ngủ bằng giọng nói trầm ấm mỗi đêm hè. Con đường làng ngày ấy in dấu hai bà cháu nắm tay nhau đến trường.
Khi lên thành phố cùng bố mẹ, mỗi dịp Tết về thăm bà là niềm hạnh phúc lớn nhất. Tôi không bao giờ quên hình ảnh bà đứng chờ từ cổng làng, trên tay là những món quà quê giản dị mà đậm đà tình cảm. Nhớ nhất lần tôi bệnh, bà vượt trăm cây số lên chăm sóc, khiến cả bệnh viện ngưỡng mộ tình bà cháu thiêng liêng.
Hai năm xa cách, mỗi lần nhìn bà qua màn hình điện thoại, lòng tôi lại quặn thắt. Giọng bà vẫn ấm áp dỗ dành: "Bà sẽ lên thăm cháu khi khỏe hơn". Nhưng tôi biết, thời gian đang lấy dần sức khỏe của bà.
Giờ đây, tôi chỉ mong một lần được trở về, được ôm lấy bà như thuở ấu thơ, được nghe giọng bà kể chuyện lần nữa. Bà ơi, cháu nhớ bà nhiều lắm!


Có thể bạn quan tâm

Cách đóng tất cả Tab Safari đang mở trên iPhone một cách hiệu quả

Top 4 cửa hàng bán xương rồng đẹp nhất tại Thanh Hóa

Trà hoa hồng mang lại nhiều lợi ích cho sức khỏe, là lựa chọn tuyệt vời để chăm sóc làn da và nâng cao sức khỏe. Cùng khám phá những công dụng đặc biệt của trà hoa hồng và cách pha chế để tối đa hóa tác dụng của nó.

Khám phá nguồn gốc và ý nghĩa của món thịt kho tàu trong dịp Tết

5 bộ phim bất hủ giúp bạn học tiếng Hàn một cách tự nhiên và hiệu quả, mang lại trải nghiệm học ngôn ngữ tuyệt vời.
