8 Áng văn xuôi đẹp nhất về tháng 11 - Gửi trọn nỗi nhớ cuối thu
Nội dung bài viết
1. Dòng hồi ức tháng mười một
Thời gian cứ thế lặng lẽ trôi, đổi thay tất thảy chỉ trừ những ký ức ngọt ngào vẫn nguyên vẹn như thuở ban đầu. Tháng 11 về khẽ đánh thức miền ký ức với bao nỗi nhớ dâng đầy về một thời đã xa. Những hoài niệm nhỏ bé mà sâu lắng, khiến lòng người bồi hồi khôn nguôi.
Người ta ví tháng 11 như bản tình ca dịu dàng nhất năm. Phải chăng bởi những sớm mai se lạnh, sương giăng mờ ảo? Những làn gió đông khẽ làm run rẩy lá non sau vườn, khiến chú mèo lười cuộn tròn trong ổ ấm. Cái lạnh man mác ấy bỗng đánh thức ký ức tuổi thơ - những mùa đông ấm áp bên mẹ hiền, để bất chợt thốt lên "mẹ ơi, con nhớ nhà".
Mười năm gắn bó với thành phố biển bắt đầu cũng từ một tháng mười một. Nơi ấy chứa chan bao điều giản dị mà ngọt ngào: ánh đêm lung linh, tiếng rao vọng xa, nụ cười duyên dáng của những gánh hàng rong. Đọc đâu đó rằng tháng 11 là tháng của nỗi nhớ, mùa của yêu thương. Đúng vậy! Cái lạnh như muốn kéo con người lại gần nhau hơn, để sẻ chia hơi ấm.
Nhớ làm sao thời áo trắng đến trường, những kỷ niệm ngọt ngào với bạn bè, thầy cô. Tháng 11 mở ra cánh cửa ký ức, nhắc ta trân trọng công ơn người đưa đò thầm lặng. Nhớ những ngày này năm nào, lớp học rộn ràng chuẩn bị văn nghệ chào mừng Ngày Nhà giáo. Được tham gia đội văn nghệ ngày ấy là niềm vui khôn tả... Nghĩ lại mà lòng bồi hồi. Thầy cô dạy ta bao điều hay lẽ phải, về lòng vị tha và giá trị lao động. Vậy mà đôi khi ta quên mất những điều giản dị như một cuộc gọi thăm hỏi: "Thưa thầy, thầy có khỏe không ạ?".
Cảm ơn tháng 11 đã nhắc nhở ta biết trân quý hơn ngày tri ân 20/11.
HẠNH DUYÊN


2. Tri ân ngày Nhà giáo Việt Nam 20/11
Mỗi độ tháng 11 về, khi không khí tri ân thầy cô lan tỏa khắp nẻo đường, ký ức tuổi học trò lại ùa về trong tôi. Những lời dạy bảo ân cần, cái xoa đầu khích lệ, hay ánh mắt nghiêm khắc khi ta mắc lỗi - tất cả đều trở thành hành trang quý giá theo ta suốt cuộc đời.
Thầy cô luôn dành trọn yêu thương cho học trò, kể cả những đứa nghịch ngợm nhất. Có khi phải nghiêm khắc đuổi ra khỏi lớp, nhưng trong lòng vẫn đau đáu lo lắng. Thầy cô là người che chở khi ta bị bắt nạt, là thần tượng, là cha mẹ thứ hai của bao thế hệ học trò.
Nhớ ngày đầu tiên cầm tay uốn nét chữ, thầy cô không chỉ dạy ta viết con chữ A, B, C mà còn dạy cách làm người. Những đêm thức trắng chấm bài, viết lời phê tâm huyết - tất cả chỉ mong ta trưởng thành hơn mỗi ngày.
Tuổi thơ ngây ngô, cứ đòi mẹ mua gói mì, chai dầu gội làm quà tặng cô. Đến nơi thì run cầm cập, đưa quà xong vội chạy mất dép. Lớn lên chút, biết chọn quà đẹp hơn nhưng vẫn ngại ngùng không dám ở lại nói chuyện lâu. Giờ nghĩ lại, thấy thương cái sự ngây ngô ngày ấy biết bao.
Đến cấp ba, ngày 20/11 là dịp để thư giãn sau những giờ học căng thẳng. Lớp cử đại diện tặng hoa, thầy cô vui vẻ cho nghỉ tiết, cả lớp được trò chuyện thoải mái. Nhưng niềm vui lớn nhất của thầy cô có lẽ là thấy học trò khôn lớn, trưởng thành.
Giờ đây đi xa, mỗi lần điện thoại chưa kịp giới thiệu, thầy cô đã nhận ra giọng nói: "Trò phá nhất lớp của cô giờ làm gì rồi? Nhớ về thăm cô nhé!". Bao năm qua đi, thầy cô vẫn nhớ từng học trò - đó là tình yêu nghề thiêng liêng không gì sánh được.
Nhân ngày 20/11, xin gửi lòng biết ơn sâu sắc đến những người lái đò thầm lặng. Chúc các thầy cô luôn dồi dào sức khỏe, hạnh phúc để tiếp tục sứ mệnh trồng người cao quý.
Sưu tầm


3. Ngày 20/11 - Khoảnh khắc lưu giữ hồn nhiên tuổi học trò
Những tia nắng cuối thu vàng rực như tô điểm thêm cho ngày Hiến chương Nhà giáo Việt Nam. Kí ức ùa về với hình ảnh mái trường xưa, nơi những bước chân nhỏ bé lần đầu cắp sách. Tôi nhớ như in năm cấp hai, lũ trẻ chúng tôi hồn nhiên đạp xe qua con dốc dẫn đến nhà cô giáo chủ nhiệm - món quà nhỏ là những cuốn sổ, khung ảnh được chọn kỹ từ cửa hàng tạp hóa.
Những năm 90, tấm vải Thái Tuấn trở thành món quà quý giá, dù giản dị nhưng chứa đựng cả tấm lòng học trò. Ở vùng quê nghèo khi ấy, bông hoa dại cuối thu được gói ghém cẩn thận cũng đủ làm ấm lòng thầy cô. Giờ đây khi trường làng đã khang trang hơn, kỷ niệm về những chuyến rồng rắn đạp xe thăm thầy cô vẫn mãi nguyên vẹn trong tôi.
Tống Kim Thanh


4. Những người thầy không bục giảng
Hoa cúc họa mi trắng muốt báo hiệu tháng mười một về, gợi nhớ về những người thầy đã chắp cánh ước mơ. Từ mẹ - người thầy đầu tiên dạy con nét chữ đầu đời, đến cô giáo Lương dịu dàng đón em ngày khai trường. Rồi thầy chủ nhiệm với lời khuyên định hướng nghiệp văn, nhà văn Tuấn Vinh tận tâm chỉ dạy nghề báo, hay những bạn đọc tri kỷ - tất cả đều là những người thầy không bục giảng trong hành trình trưởng thành của tôi.
Cuộc đời như dòng sông luôn chảy, có lúc tôi gặp khó khăn khi con đường mưu sinh chông chênh. Nhưng ân tình của cô giáo chủ nhiệm đã thắp lên niềm tin khi cô không chỉ quan tâm đến việc học của con trai tôi mà còn động viên: "Cậu bé này sẽ khiến chị tự hào". Giờ đây nhìn lại, mỗi bước đi thành công của con đều có bóng dáng người thầy năm xưa.
Tháng mười một lạnh về nhưng lòng người ấm áp bởi những yêu thương đong đầy. Dù thời gian có trôi, tình nghĩa thầy trò vẫn mãi nguyên vẹn như đóa hoa cúc trắng tinh khôi giữa đông.
Vy Anh


5. Gió tháng 11 và những mùa hoa chưa kịp hẹn
Huế tháng mười một trong tôi là bản tình ca chưa bao giờ cạn lời. Những con ngõ nhỏ vẫn thầm thì câu hỏi: "Dã quỳ vàng năm nay đã nở chưa?" như lời nhắc về một lời hứa cũ. Tôi lang thang giữa phố xưa với tách chè xanh đượm vị hoài niệm, nghe gió đông về kể chuyện những người đã xa.
Sông Hương vẫn xanh màu ngọc bích, vẫn những gốc lộc vừng nghiêng mình soi bóng. Có điều gì đó rất Huế trong cách mùa đông đến nhẹ nhàng, không ồn ào, chỉ đủ để lòng người chợt nhận ra mình đang nhớ về một bóng hình nào đó. Phải chăng đó là cô gái với đôi mắt ướt từng mơ về cao nguyên ngập tràn hương quỳ?
Tôi yêu cái cách hoàng hôn ở đây chậm rãi buông xuống, như muốn níu kéo thêm chút nắng ấm cuối ngày. Có những chiều đông, tôi ngồi bên ly cà phê nguội lạnh, nghe Trịnh Ca hòa cùng tiếng gió xào xạc. Ký ức ùa về như những cánh hoa dã quỳ vàng rực một thời, nay chỉ còn là hoài niệm phai màu theo năm tháng.
Tháng mười một ơi, người có nhớ chăng những lời thề non hẹn biển? Hay tất cả đã theo gió cuốn vào đêm, để lại trong tôi nỗi cô đơn thấm đẫm hương trầm xứ Huế. Tôi vẫn sẽ đợi, dù biết rằng người không về nữa, như cách những khóm dã quỳ vẫn kiên nhẫn đợi nắng vàng mỗi độ đông sang.
Sưu tầm


6. Tháng của những chuyển mình tinh tế
Tháng 11 đến như một bản giao hưởng của đất trời, khi thu chưa dứt mà đông đã chạm ngõ. Những sớm mai sương giăng mờ ảo, những chiều tà nắng vàng vội vã, tất cả tạo nên bức tranh chuyển mùa đầy xúc cảm.
Đây là tháng của những cái nắm tay ấm áp giữa tiết trời se lạnh, của hương hoa sữa cuối mùa quyến luyến không rời. Tháng để ta nhớ về tuổi học trò với bảng đen phấn trắng, về những người thầy lặng thầm chở con đò tri thức. 20/11 - ngày cả nước hướng về những người lái đò thầm lặng, những người ươm mầm cho tương lai đất nước.
Tháng 11 còn là tháng của những hoài niệm. Tiếng cười học sinh dưới gốc bàng trút lá, mùi khói thuốc hòa cùng gió heo may, những chiếc áo len đầu mùa - tất cả như đang thì thầm câu chuyện của thời gian. Đây là khoảnh khắc giao thoa đẹp đẽ, khi ta vừa tiếc nuối mùa thu qua, vừa háo hức đón chờ mùa đông tới.
Tháng cuối cùng của mùa thu ơi, người mang đến cho ta cảm giác lạ kỳ: vừa mong manh như sương sớm, vừa ấm áp như nắng chiều. Để rồi trong cái se lạnh đầu mùa, ta chợt nhận ra mình đang sống trọn từng khoảnh khắc của đất trời.
Sưu tầm


7. Tháng của hoài niệm và yêu thương
Chiếc lá bàng vàng rơi bên khung cửa sổ báo hiệu tháng 11 về, mang theo những xúc cảm khó tả. Tôi chợt nhận ra mình đang đứng ở ngã rẽ giao mùa - khi những cơn gió heo may cuối thu vội vã nhường chỗ cho cái lạnh đầu đông.
Ngoài kia, cánh đồng quê tôi bỗng chốc náo động bởi trận mưa đầu mùa. Những bước chân vội vã, những gánh lúa trĩu nặng in hình trên nền trời hoàng hôn. Tháng 11 mang đến nhịp sống hối hả nhưng cũng đầy ắp yêu thương, khi mỗi chiều về, ánh đèn đường vàng vọt dẫn lối cho những bữa cơm sum vầy.
Ba mươi bảy năm cầm phấn, tôi hiểu rằng nghề giáo tựa như người chèo đò thầm lặng. Mỗi mùa 20/11 qua đi lại thêm một vòng xoáy thời gian, để lại trên thân cây bàng sân trường những vết hằn kỷ niệm. Giờ đây khi mái tóc đã điểm sương, tôi vẫn không nguôi hy vọng về những chuyến đò đã sang sông, về những học trò nhỏ ngày nào giờ đang vững bước trên hành trình riêng.
Tháng 11 ơi, người mang đến cho tôi nỗi nhớ về một thời áo trắng, về những trang giáo án đã nhòe theo năm tháng. Dẫu biết rằng sẽ có ngày sức lực không cho phép tiếp tục cầm phấn, nhưng trái tim người thầy sẽ mãi dõi theo từng bước đi của học trò.
Phố Đu chiều thu, mưa vẫn rơi...
Bùi Nhật Lai


8. Tháng mười một - Nhịp chuyển mình của đất trời
Khi những cơn gió heo may cuối thu nhẹ nhàng khép lại, tháng mười một về mang theo hơi thở đầu đông. Phố phường bỗng trầm mặc hơn với những quán cóc ven đường tỏa hương ngô nướng, khoai nướng ấm nồng. Bầu trời như thấp xuống, khoác lên mình tấm áo xám xịt cùng những cơn mưa dầm dề.
Đây là tháng của những cái nắm tay ấm áp, của những cuộn len được đan thành khăn trao gửi yêu thương. Trong cái se lạnh đầu mùa, người ta tìm đến nhau để sẻ chia hơi ấm, cùng thưởng thức tách cà phê nóng hổi bên giai điệu Trịnh Ca sâu lắng.
Tháng mười một còn là tháng để ta nhớ về mái trường xưa, về những người thầy lặng thầm chở con đò tri thức. Những tấm băng rôn "Tôn sư trọng đạo" khắp phố phường nhắc nhở ta về ngày Hiến chương các nhà giáo, về công ơn dưỡng dục khó đền đáp.
Trong nhịp sống hối hả, tháng mười một đến như lời nhắc nhẹ nhàng: hãy dừng lại để cảm nhận sự chuyển mình của đất trời, để yêu thương và tri ân những điều bình dị nhất.
NGÔ THẾ LÂM


Có thể bạn quan tâm

Hướng dẫn cách xử lý lỗi #NA trong Excel

Cách thêm một hoặc nhiều dòng trống trong Excel nhanh chóng và hiệu quả.

Top 10 Thương hiệu tai nghe Bluetooth đáng mua nhất hiện nay

Top 5 thương hiệu đàn Piano Nhật Bản được đánh giá cao nhất hiện nay

Hướng dẫn loại bỏ Watermark và dấu bản quyền trong tài liệu Word
