8 Áng văn xuôi xúc động nhất viết về ngày tri ân 27/7 - Tưởng nhớ anh hùng liệt sĩ
Nội dung bài viết
1. RUNG ĐỘNG TRƯỚC "SẮC HOA ĐỎ"
Như một nghi lễ thiêng liêng, mỗi độ tháng Bảy về, Đoàn trường tôi lại tổ chức buổi "Thắp nến tri ân" tại nghĩa trang liệt sĩ địa phương vào đêm 27/7. Đây không chỉ là hoạt động đền ơn đáp nghĩa mà còn là dịp để thế hệ trẻ ôn lại trang sử hào hùng, tiếp nối truyền thống cha anh trong công cuộc dựng xây và bảo vệ Tổ quốc.
Trong những ngày này, tôi thường tìm đến giai điệu da diết của ca khúc "Màu hoa đỏ" - phổ thơ Nguyễn Đức Mậu, nhạc Thuận Yến như một cách tri ân...
"Có người lính/Mùa thu ấy ra đi từ mái tranh nghèo/Có người lính/Mùa xuân ấy ra đi từ đó không về..."
Dù không phải giọng ca hay, nhưng mỗi lần cất lên giai điệu này, lòng tôi lại dâng trào cảm xúc lạ thường. Có lẽ bởi tôi đang thực sự sống cùng linh hồn bài hát, hoá thân vào hình ảnh những người lính trẻ mãi nằm lại nơi chiến trường.
Những câu chuyện về sự hy sinh ấy vừa xót xa, vừa tráng lệ. Các anh ra đi khi tuổi đời còn xuân xanh, để lại sau lưng mái nhà tranh và vòng tay mẹ già. Máu các anh thấm đỏ lá cờ Tổ quốc, tên tuổi khắc vào núi đồi, hồn thiêng hoà vào cỏ cây sông nước.
Điệp khúc "Việt Nam ơi!" vang lên như tiếng gọi thiết tha, ngợi ca tình mẹ bao la như núi cao, nỗi đau hóa thành bạc trắng mái đầu. Mẹ Tổ quốc ơi, những đứa con của Người đã hóa thân vào non sông, trở thành bất tử cùng dáng hình đất nước.
Giữa nhịp sống hối hả, xin dành phút lặng lẽ tri ân trong đêm 27/7. Ánh nến lung linh, khói hương nghi ngút, giọng người dẫn chương trình xúc động vang lên giữa nghĩa trang liệt sĩ. Nhìn các em học sinh trang nghiêm thắp nến, lòng tôi chợt ấm áp lạ thường. Phải chăng sợi dây tâm linh đang kết nối quá khứ và hiện tại?
Hiền Hòa


2. HỒI ỨC THÁNG BẢY
Tháng Bảy trong tôi là bản hòa tấu của những cung bậc cảm xúc - nơi quá khứ hào hùng giao duyên cùng hiện tại tràn đầy sức sống. Đây là tháng để lòng hướng về những người con bất tử của Tổ quốc qua những chuyến hành hương về Thành cổ Quảng Trị, nơi bài thơ 'Đò lên Thạch Hãn' của nhà báo Lê Bá Dương đã trở thành khúc tráng ca bi tráng:
"Đò lên Thạch Hãn ơi chèo nhẹ/Đáy sông còn đó bạn tôi nằm/Có tuổi hai mươi thành sóng nước/Vỗ yên bờ mãi mãi ngàn năm"
Trong căn nhà nhỏ, mâm cơm giỗ chú tôi - người lính mãi mãi nằm lại chiến khu D năm 1968 - được dọn lên trang trọng. Chiếc hộp thư cũ vẫn còn đó những lá thư phai màu thời gian. Bố tôi từng nói: "Có lẽ chú muốn ở lại cùng đồng đội". Câu nói ấy khiến tôi hiểu rằng, dù nằm nơi đâu, các anh vẫn sống mãi trong lòng đất mẹ.
Tháng Bảy cũng là mùa của những ước mơ tuổi trẻ qua kỳ thi đại học. Những tin nhắn cảm ơn cô giáo dạy Văn, niềm vui con trẻ đỗ đạt... tất cả đều đẹp như đóa hướng dương rực rỡ - loài hoa đặc trưng của tháng Bảy Hà Nội. Theo quan niệm dân gian, người sinh tháng Bảy thường sâu sắc, chung tình - đó là món quà tâm hồn quý giá.
Ẩn mình sau những hàng cây xà cừ cổ thụ, tôi bất chợt nhận ra những bông hoa vàng pha trắng nhỏ xíu đang e ấp tỏa hương. Chúng gợi nhớ tuổi học trò hồn nhiên với trò đuổi bắt quanh gốc cây, những dòng tên khắc vội trên vỏ cây ngày chia tay. Ký ức ấy giờ đây trở thành viên ngọc quý trong khoảng trời thương nhớ.
Tháng Bảy qua đi để lại trong tôi những lớp sóng cảm xúc - có niềm tự hào dân tộc, có nỗi nhớ thương đồng đội, có niềm vui thành công và cả những ân tình sâu nặng. Tất cả hòa quyện thành bản nhạc không lời của trái tim.
Vy Anh


3. QUẢNG TRỊ THÁNG BẢY - KHÚC TRÁNG CA BẤT DIỆT
Quảng Trị - vùng đất thiêng nơi dải Trường Sơn hùng vĩ gặp gỡ biển Đông mênh mông, nơi lưu giữ những chứng tích lịch sử hào hùng nhất của dân tộc. Hai con sông Bến Hải và Thạch Hãn như hai chứng nhân lịch sử, một bên là nỗi đau chia cắt đôi bờ, một bên là dòng chảy kiên cường của ý chí Việt Nam.
Nơi đây từng là chiến trường khốc liệt với những địa danh đi vào huyền thoại: Thành cổ Quảng Trị với 81 ngày đêm rực lửa, đường mòn Hồ Chí Minh - con đường huyết mạch xuyên Trường Sơn, Khe Sanh - nơi làm nên chiến thắng lẫy lừng phá tan chiến lược "chiến tranh cục bộ". Mỗi tấc đất nơi đây thấm đẫm máu xương của hàng vạn anh hùng liệt sĩ.
Ngày nay, Quảng Trị trở thành điểm hành hương lịch sử. Những tour DMZ thu hút cựu chiến binh Mỹ trở lại trong tâm thế hòa giải. Thành cổ giờ đây phủ đầy cỏ xanh, nhưng dưới lớp đất vẫn còn đó những mảnh bom đạn, như lời nhắc về sự khốc liệt năm xưa. Đài tưởng niệm với biểu tượng bát nhang khói tỏa lên trời xanh trở thành cầu nối thiêng liêng giữa quá khứ và hiện tại.
Dọc theo con đường Hồ Chí Minh lịch sử, những dấu tích chiến tranh vẫn hiện hữu: vết xích xe tăng in hằn trên đất, những chiếc bếp Hoàng Cầm... Tất cả đan xen với hình ảnh đại lộ Hồ Chí Minh hiện đại - biểu tượng cho sự hồi sinh mạnh mẽ.
Nghĩa trang liệt sĩ Trường Sơn với hơn 10.000 ngôi mộ nằm im lìm dưới tán cây xanh. Những cái tên, những tuổi đời mãi mãi dừng lại ở con số 20. Khói hương nghi ngút như lời tri ân của hậu thế, như tiếng thì thầm của những bài ca bất tử về một thời "Xẻ dọc Trường Sơn đi cứu nước".
Quảng Trị hôm nay vẫn giữ nguyên vẹn những giá trị lịch sử, trở thành bản anh hùng ca bất tử về ý chí và sự hy sinh của cả dân tộc. Mỗi mùa tháng Bảy về, nơi đây lại trở thành điểm hội tụ của những trái tim biết ơn, những tấm lòng hướng về quá khứ để sống xứng đáng với hiện tại.
Hoài Hương


4. MIÊN MAN THÀNH CỔ
Kính dâng hương hồn liệt sĩ Bùi Văn Bình và đồng đội!
Thành Cổ Quảng Trị - nơi quá khứ hào hùng và hiện tại hòa quyện trong từng viên gạch vỡ. Không phải bởi vẻ đẹp hay nỗi đau, mà bởi cách thế hệ trẻ hôm nay nhìn về lịch sử để sống trọn vẹn hơn với hiện tại.
Lần đầu biết đến Thành Cổ qua những lá thư ố màu thời gian của bác tôi - người đã mãi mãi nằm lại nơi này ở tuổi đôi mươi. Chiến tranh, với tôi, đơn giản là đã cướp đi cơ hội được trở về của bao người lính trẻ.
Chiều Quảng Trị, khói hương quyện cùng hoàng hôn đỏ lửa in bóng lên những bức tường đầy vết đạn. Mỗi viên gạch vỡ đều là chứng nhân cho sự khốc liệt của 81 ngày đêm rực lửa năm nào. Chính máu xương các anh đã góp phần viết nên trang sử vàng dân tộc.
Tôi lần giở từng dòng thư bác viết trước khi vào chiến dịch: "Thầy mẹ yên tâm, một ngày không xa con sẽ trở về...". Những nét chữ run run ấy giờ đây trở thành di sản thiêng liêng, như lời nhắc nhở về sự hy sinh thầm lặng của cả một thế hệ.
Dòng Thạch Hãn êm đềm hôm nay từng là chứng nhân của bao trận đánh ác liệt. Mỗi đêm hoa đăng thả trôi là nén tâm nhang tri ân những người con đã hóa thành sóng nước. Bài thơ "Đò lên Thạch Hãn" của nhà báo Lê Bá Dương vang lên như khúc tráng ca bi tráng.
Đứng giữa Thành Cổ bình yên, tôi chợt hiểu vì sao nơi đây vẫn khiến bao trái tim mê man. Không phải bởi nỗi đau quá khứ, mà bởi sự bất tử của lý tưởng, của tình yêu Tổ quốc đã hóa thân vào từng tấc đất thiêng liêng này.
Hồ Huy


5. ANH HÙNG NẰM XUỐNG - TỔ QUỐC HỒI SINH
Lịch sử hào hùng chống ngoại xâm của dân tộc ta, với những tấm gương hy sinh quên mình vì Tổ quốc, mãi là ngọn đuốc soi đường cho thế hệ trẻ trong công cuộc xây dựng và bảo vệ đất nước hôm nay.
Nhân dịp 72 năm Ngày Thương binh Liệt sĩ, đoàn cựu chiến binh chúng tôi trở lại chiến trường xưa - Thành cổ Quảng Trị, Nghĩa trang Trường Sơn. Nơi đây, hàng vạn anh hùng đã ngã xuống để đổi lấy tự do, thống nhất cho Tổ quốc. Dòng Thạch Hãn vẫn lững lờ trôi, mang theo bài thơ xúc động: "Đò xuôi Thạch Hãn ơi chèo nhẹ/Đáy sông còn đó bạn tôi nằm".
Trước biển mộ liệt sĩ trải dài vô tận, mọi toan tính đời thường trong tôi chợt tan biến. Những ngôi mộ vô danh nằm đó, không tên tuổi, không quê quán, nhưng sự hy sinh của các anh đã trở thành bất tử cùng dân tộc. Tôi muốn thắp nén hương cho tất cả, nhưng làm sao có thể? Chỉ biết gửi lòng thành kính vào nén tâm nhang tri ân.
Như lời nhà văn N. Ostrovski: "Đời người chỉ sống một lần...". Các anh đã sống trọn vẹn nhất - hiến dâng cả sự sống cho Tổ quốc. Đó là bài học vĩ đại nhất cho thế hệ hôm nay.
11/07/2019
Võ Hoàng Nam


6. TRIỆU ĐÓA HOA TRI ÂN
Những ngày tháng Bảy lịch sử luôn khơi dậy trong lòng người Việt biết bao cảm xúc thiêng liêng. Đó là nỗi nhớ thương, lòng biết ơn vô hạn dành cho những người con bất tử đã ngã xuống vì nền độc lập tự do của Tổ quốc.
Ngày 27/7 đã trở thành ngày giỗ chung của hàng ngàn gia đình có thân nhân hy sinh mà không rõ ngày mất. Như ở làng Thạch Tân (Quảng Nam) - ngôi làng anh hùng với 203 liệt sĩ, nơi mỗi mái nhà đều mang nỗi đau mất mát. Hình ảnh những người mẹ già lặng lẽ khóc thầm bên mộ con khiến ta không khỏi nghẹn lòng: "Ba lần tiễn con đi/Hai lần khóc thầm lặng lẽ..."
Khắp các nghĩa trang liệt sĩ, màu áo xanh tình nguyện của tuổi trẻ hôm nay đang quét dọn, thắp nến tri ân. Những đóa hoa sen - biểu tượng của sự thanh khiết - được dâng lên như lời tri ân sâu sắc nhất. Câu thơ "Đò lên Thạch Hãn ơi chèo nhẹ..." vẫn khắc khoải nỗi lòng bao người đi tìm đồng đội.
Công tác đền ơn đáp nghĩa đã trở thành nét đẹp văn hóa của dân tộc. Trong tháng Bảy này, chúng ta xin kính cẩn nghiêng mình trước các Mẹ Việt Nam anh hùng, các thương binh và gia đình liệt sĩ - những đóa sen hồng tỏa ngát hương thơm giữa đời thường.
Mạnh Thường


7. 27/7 - NGÀY THIÊNG LIÊNG KHÔNG THỂ LÃNG QUÊN
Để có nền độc lập hôm nay, biết bao thế hệ đã đổ máu xương trên khắp mọi miền Tổ quốc...
Chiến tranh đã lùi xa nhưng nỗi đau vẫn còn đó. Những câu hát "Ba lần tiễn con đi..." hay vần thơ "Đò lên Thạch Hãn xin chèo nhẹ..." vẫn khiến trái tim bao người thổn thức khi nhớ về một thời hoa lửa.
68 năm qua, Đảng và Nhà nước luôn dành sự quan tâm đặc biệt với chính sách ưu đãi toàn diện cho thương binh, gia đình liệt sĩ. Công tác tìm kiếm hài cốt, tu bổ nghĩa trang được đẩy mạnh. Phong trào "Đền ơn đáp nghĩa" đã trở thành nét đẹp văn hóa truyền thống.
Nhưng tất cả vẫn chưa đủ để đền đáp công ơn những người đã hy sinh cả tính mạng vì Tổ quốc. Đến các nghĩa trang liệt sĩ những ngày này, trước hàng ngàn ngôi mộ, lòng người không khỏi nghẹn ngào khi đọc từng dòng tên tuổi, quê quán...
Ngày 27/7 đã trở thành ngày giỗ chung của bao gia đình có thân nhân hy sinh. Đây là dịp để mỗi người, đặc biệt là thế hệ trẻ, hiểu hơn về sự khốc liệt của chiến tranh, thêm trân trọng giá trị hòa bình.
Xin kính cẩn nghiêng mình trước các Mẹ Việt Nam anh hùng, thương binh và gia đình liệt sĩ. Xin thắp nén hương lòng tưởng nhớ các anh hùng đã ngã xuống vì nền độc lập tự do!
Kim Thanh


8. MỖI NẤM MỒ LÀ MỘT TRANG SỬ
Mỗi độ 27/7, tôi cùng gia đình về nghĩa trang thắp hương cho ông nội - người lính năm xưa. Những bia mộ trắng xếp hàng đều tăm tắp, mỗi ngôi một số phận, một câu chuyện đau thương mà hào hùng.
Ngôi mộ chú Duật khiến tôi ám ảnh nhất. Chú hi sinh khi mới cưới vợ được bảy ngày. Chiếc khăn tay và tấm ảnh vợ vẫn còn nguyên trên ngực khi người ta tìm thấy hài cốt - minh chứng cho tình yêu bất diệt giữa khói lửa chiến tranh. Còn chú Toan - người lính hứa về hát quan họ cùng người yêu, nhưng mãi nằm lại Thành Cổ Quảng Trị. Người con gái ấy giờ tóc đã bạc trắng, vẫn một lòng thủy chung: "Em đã già còn anh vẫn trẻ".
Quê tôi, mỗi ngôi mộ là một trang sử bi tráng. Có những người không còn mộ phần, nhưng ký ức về họ sống mãi trong lòng con cháu. Nén nhang thơm chiều tháng Bảy, khói tỏa mờ ảo như lời tri ân gửi tới những người đã ngã xuống cho quê hương đứng lên.
Nguyễn Thanh Nga

