Top 10 bài thơ đặc sắc nhất của thi sĩ Nguyễn Bính
Nội dung bài viết
1. Mưa xuân (I)
Em là cô gái bên khung cửi,
Dệt lụa suốt năm bên mẹ già.
Lòng em như tấm lụa trắng mới,
Mẹ vẫn tảo tần, chưa đi xa.
Ngày ấy mưa xuân rơi lất phất,
Hoa xoan rụng, ngập đầy đất vườn.
Hội chèo làng Đặng qua ngõ nhỏ,
Mẹ bảo: Tối nay hát ở thôn Đoài.
Lòng em bối rối, tơ tình khởi,
Ngừng tay thoi, gương mặt e ấp.
Chắc hẳn em nghĩ đến người ấy,
Má em ửng đỏ, ngượng ngùng lắm.
Xóm làng đã lên đèn sáng rực,
Em mở bàn tay trước hiên nhà.
Mưa thấm lạnh vào lòng bàn tay,
Thầm mong anh đến, chẳng quên mình.
Em xin phép mẹ vội vã đi,
Mẹ dặn: Về kể cho mẹ nghe.
Đêm mưa nhỏ, em không ướt áo,
Thôn Đoài chỉ cách một con đê.
Thôn Đoài hát suốt đêm mê mải,
Em chẳng để ý, tìm anh thôi.
Có lẽ đêm nay trời lạnh lắm,
Người làm nghề cửi chắc cũng nhớ em.
Chờ mãi chẳng thấy anh đến đâu,
Hôm trước hát bên làng đó mà.
Mùa xuân qua, anh hứa rồi lại quên,
Cả mùa hoa nở, em vẫn chờ đợi.
Em một mình lặng lẽ về nhà,
Đường đê dài, bước chân lặng thầm.
Áo mỏng che đầu, mưa rơi dày,
Lạnh lùng, em buồn trong đêm khuya.
Em giận anh, tủi thân mãi đến sáng,
Ngày hôm sau mẹ hỏi hát gì.
“- Thưa mẹ, họ hát...” Em ngập ngừng,
Nước mắt rơi, em lặng lẽ quay đi.
*
Mưa xuân năm ấy đã dần ngừng,
Hoa xoan tàn dưới bước chân qua.
Hội chèo làng Đặng đã về nhà,
Mẹ bảo mùa xuân cũng đã hết rồi.
Anh ơi! Mùa xuân đã cạn rồi!
Khi nào em mới gặp được anh?
Khi nào thôn Đặng qua ngõ nhỏ,
Mẹ em bảo: Tối nay hát lại chăng?
Có lẽ Nguyễn Bính đã bị mưa xuân mê hoặc,
Hay chính mưa xuân đã chọn ông,
Vì mãi mãi về sau, mưa vẫn là nỗi nhớ,
Vẫn gõ vào hồn thơ của ông, những giọt lạnh đầy huyền bí.

2. Lỡ bước sang ngang
“- Em ơi, em hãy ở lại đây,
Vườn dâu em tỉa, mẹ già thương lắm.
Mẹ già một nắng hai sương,
Chị đi một bước, bao nhiêu nỗi đớn đau.
Cậy em, em hãy ở lại nhà,
Vườn dâu em tỉa, mẹ già thương lắm.
Hôm nay pháo đỏ đầy đường,
Ngày mai khói pháo vẫn vương khắp làng.
Chuyến đi này chị bước sang ngang,
Là tan vỡ giấc mộng vàng của ngày xưa.
Rượu hồng em uống cho say,
Vui cùng chị một lần trước khi đi.
(Rồi đây sóng gió ngang sông,
Đầy thuyền hận, chị lo không kịp tới bờ.)
Miếu thiêng đâu người thờ cúng,
Nhà hương khói lạnh, chị gửi lời em.
Đêm qua dài, lòng chị trống vắng,
Chị thương mình, kiếp chim lìa đàn.
Một vai gánh giang sơn này,
Vai còn lại gánh muôn ngàn nhớ thương.
Mắt quầng, tóc rối, lòng loạn cuồng,
Em còn cho chị lược gương làm gì?
Một lần này bước ra đi,
Là không hẹn ngày trở về nữa đâu.
Cách mấy mươi con sông sâu,
Và trăm nghìn vạn nẻo cầu chênh vênh.
Cũng là thôi… cũng là đành
Sang ngang, lỡ bước, chị đi một mình sao?
Tuổi xuân tàn, hoa đào phai nhạt,
Đầy thuyền hận, có ai hiểu thấu lòng chị!
Em đừng khóc nữa, em ơi,
Dẫu sao thì sự đã rồi, em hãy nghe!
Một đi bảy nổi ba chìm,
Trăm cay, ngàn đắng, con tim héo dần.
Dù em thương chị mười phần,
Cũng không ngăn nổi một lần chị đi.”
Chị tôi nước mắt đầm đìa,
Chào hai họ rồi đi về đâu?
Mẹ nhìn theo, mẹ thở dài,
Dây pháo đỏ bỗng vang trời nổ ran.
Tôi đứng nhìn chị khuất dần trong làng,
Chờ đợi chị đi xa qua bãi dâu thưa.

3. Những bóng người trên sân ga
Những cuộc chia ly bắt đầu từ đây,
Cây đàn mờ nhạt, đứt từng dây.
Những cuộc đời phiêu bạt, đơn chiếc,
Lặng lẽ bước đi trong nỗi nhớ.
Có lần tôi thấy hai cô bé,
Sát má vào nhau, lệ rơi như mưa.
Hai bóng chung lưng, như một,
“- Đường về nhà chị chắc xa xôi không?”
Có lần tôi thấy một đôi yêu,
Tiễn nhau trong buổi chiều xám buồn,
Ở một ga xa vắng lặng lẽ,
Họ nắm tay nhau, bóng xiêu vẹo.
Hai chàng trai tôi thấy tiễn nhau,
Kẻ ở sân toa, kẻ dưới tàu,
Họ giục nhau về ba bốn lần,
Chìm trong bóng tối, bóng mờ nhòa.
Có lần tôi thấy vợ chồng ai,
Thẹn thùng bên nhau, bóng dài buông,
Chị mở khăn giầu, anh buộc lại:
“- Mình về nuôi mẹ, mình ơi!”
Có lần tôi thấy một bà già,
Đưa tiễn con đi nơi đất khách.
Tàu chạy xa, bà vẫn đứng đấy,
Lưng còng, bóng đổ xuống sân ga.
Có lần tôi thấy một người đi,
Không biết vì đâu, nỗi lòng gì?
Chân bước lặng lẽ, theo bóng cô đơn,
Một mình làm cả cuộc chia ly.
Những chiếc khăn bay trong làn gió,
Những bàn tay vẫy trong nỗi niềm,
Những đôi mắt ướt nhìn nhau đẫm lệ,
Buồn còn đâu hơn tại chốn này?
Tôi đã từng đợi những chuyến tàu,
Cũng đã tiễn kẻ đi, đón kẻ về.
Sao nhà ga ấy, sân ga ấy,
Chỉ để lòng mình dấu biệt ly?

4. Cô hái mơ
Chầm chậm trên con đường chiều,
Khách thơ lang thang, say ngắm mây trời.
Không gian tĩnh lặng, trong vắt quá,
Thấp thoáng cô gái hái mơ bên rừng.
Hỡi cô con gái hái mơ ngây,
Cô chưa về sao? Đường dài xa xôi.
Ngày trôi như chiếc thoi sắp tắt,
Hay cô ở lại, về cùng tôi?
Nhà tôi dưới gốc cây dương già,
Cách động Hương Sơn nửa dặm đường xa.
Suối nước trong vắt, róc rách chảy,
Hoa bên suối ngát thơm bay vào lòng.
Cô hái mơ ơi,
Sao im lặng bước đi, chẳng nói gì?
Cứ đi thôi, bóng khuất dần khu rừng,
Rừng mơ hiu hắt, lá mơ rơi...
Cô hái mơ là một tác phẩm độc đáo của Nguyễn Bính, thể hiện sự cách tân trong thi ca. Chất dân dã, quê mùa vẫn vẹn nguyên, nhưng sự đổi mới đã khiến bài thơ trở nên gần gũi và mang đậm dấu ấn thời đại.

5. Cô lái đò
Xuân đã mang theo những nỗi niềm quay trở lại,
Lòng cô gái bên bến sông, ngập tràn nhớ nhung.
Cô nhớ lại ba mùa xuân trước,
Ngày ấy, cùng ai thề ước trên bến này.
Nhưng rồi, người tình xuân ấy đã vội vã đi mất,
Để lại bến sông buồn không một bóng hình.
Thời gian trôi đi, xuân qua xuân lại,
Và cô gái vẫn mỏi mòn, trông ngóng bóng người xưa.
Xuân năm nay lại về, đã ba lần qua đi,
Ngọn lửa tình yêu năm nào giờ đã tắt dần.
Chẳng lẽ cứ mãi ôm lòng chờ đợi?
Cô đành buông bỏ ước hẹn với tình yêu ấy.
Bỏ thuyền, bỏ bến, bỏ dòng nước trong,
Cô lái đò năm xưa giờ đã đi lấy chồng.
Vắng bóng cô em từ đó đến nay,
Để lại niềm buồn cho những khách qua sông...
Bài thơ này đã được nhạc sĩ Nguyễn Đình Phúc phổ nhạc thành bài hát cùng tên.

6. Viếng hồn trinh nữ
Chiều buông xuống, vắng lặng và hiu hắt,
Tơ liễu khẽ rơi, rủ xuống hồ buồn.
Tôi nhìn quanh, thấy tất cả quanh mình,
Hà Nội trong sắc khăn sô tang tóc.
Nước mắt tôi lặng lẽ rơi, tình ẩn sâu,
Giờ đây tôi khóc cho một người đã khuất!
Hồn tôi xót xa, đầy cay đắng,
Giống như có ai đó rót chén biệt ly!
Sáng nay, những chiếc lá vàng rơi,
Cô gái trinh kia đã vĩnh viễn ra đi!
Chiếc xe tang trắng như sương khói,
Hai con ngựa trắng, kéo theo chiếc quan tài.
Đưa tiễn nàng, những vòng hoa trắng lạnh,
Những người áo trắng khóc mãi không thôi.
Đưa nàng đến nơi yên nghỉ cuối cùng,
Và nơi ấy, nàng sẽ không trở lại nữa.
Ngày hôm nay, sau cơn mưa lớn,
Hà Nội bừng lên ánh nắng vàng rực.
Có những cô gái trong lòng còn tiếc nuối,
Theo sau những dấu bánh xe tang.
Xa cách rồi, từ nay vĩnh biệt!
Hình bóng ấy, không bao giờ tìm lại được.
Vừa hôm qua, nàng còn e thẹn,
Tay cầm sáp đỏ, đặt lên môi xinh.
Chiếc áo xanh nàng mới may xong,
Giờ đây đã bạc phai dưới mồ sâu.
Gió thu còn mang theo bao nhiêu gió,
Áo nàng giờ lặng lẽ phủ lên đất.
*
Chắc hẳn nàng còn mơ trong những đêm qua,
Chăn hoa ướp mùi xuân dịu ngọt.
- Chăn hoa, một trời xuân sắc -
Đến tận lúc canh tàn, tiếng gà gọi sáng.
Chắc hẳn nàng vẫn thao thức vào đêm khuya,
Gió thu lạnh lẽo, thổi vào căn phòng.
Nàng còn ôm chặt chiếc gối bông mềm,
Mơ mộng trong giấc mơ ngọt ngào...
Sáng nay, nàng lặng lẽ ra đi,
Máu ngừng chảy nơi trái tim yêu dấu.
Mẹ xé vội khăn tang trắng,
Quấn lên đầu những đứa em thơ.
Người mẹ già, bao nỗi đau xưa,
Mà nay lại phải khóc lần nữa,
Những giọt lệ không thể ngừng rơi,
Trong chiều tà, mẹ khóc cho con mình.
Những đứa em thơ chưa hiểu bao giờ,
Mà hôm nay đã khóc cho chị.
Chưa kịp gọi: “Chị ơi!”, tiếng gọi muộn màng,
Chị đã ra đi mãi mãi.
*
Chàng trai ấy hình như đã biết nàng,
Đã một lần mơ về chuyện yêu đương.
Nhưng hồn nàng, như thuyền bé nhỏ,
Đã rời bỏ thế gian, dừng lại nơi suối vàng.
Có gì mất mát trong đêm ấy?
Lòng tôi mềm như men rượu say.
Chàng trai ấy bối rối, tìm trong bóng tối,
Bàn tay chạm phải tay của người yêu đã khuất.
*
Chỉ vài hôm nữa thôi, rồi cũng quên,
Người ta sẽ nhớ nàng nhưng chẳng lâu.
Người ta sẽ kể về nàng,
Như kể chuyện vui trong một ngày đẹp trời.
Tôi và nàng không quen biết nhau,
Nhưng tôi vẫn tiếc, tiếc một điều gì đó.
“Mỹ nhân tự cổ như danh tướng,
Bất hứa nhân gian kiến bạch đầu.”
Bài thơ này đã được nhạc sĩ Trịnh Lâm Ngân phổ nhạc thành bài hát “Hồn trinh nữ”.

7. Hôn nhau lần cuối
Cầm tay em, anh khẽ nói:
- Khóc lóc có ích gì?
Hôn nhau lần cuối nhé,
Em đi rồi, anh cũng phải đi.
Rồi một, hai, ba năm nữa,
Anh sẽ trở lại, sẽ thành công.
Với em, anh sẽ chăm sóc từng sợi tơ,
Với em, anh sẽ dệt từng chiếc áo.
Chúng ta sẽ là vợ chồng,
Sẽ yêu nhau suốt đời này.
Sẽ cùng nhau se những sợi chỉ hồng,
Sẽ hát vang lời yêu thương mãi mãi.
Anh và em sẽ sống,
Trong một mái nhà tranh nhỏ.
Làm cổng bằng trúc thưa,
Làm màn bằng sợi tơ liễu.
Nghe lời anh, em nhé!
Khóc làm chi nữa hỡi em?
Hôn nhau lần cuối này,
Rồi em đi, anh cũng sẽ đi...
Bài thơ này đã được nhạc sĩ Văn Phụng phổ nhạc thành bài hát cùng tên.

8. Tương tư
Thôn Đoài nhớ về thôn Đông,
Một người mong ngóng, mười lần đợi chờ.
Gió mưa là bệnh của trời,
Tương tư là bệnh của lòng tôi yêu nàng.
Hai thôn chung một làng,
Cớ sao bên ấy chẳng sang bên này?
Ngày qua ngày lại trôi qua,
Lá xanh thành vàng, bao giờ mới thấy?
Bảo rằng cách trở đò giang,
Không sang, thì chẳng có đường sang đã đành.
Nhưng đây chỉ cách một đầu đình,
Có xa mấy đâu mà tình xa vời?
Tương tư thức suốt mấy đêm dài,
Hỏi ai biết được lòng tôi thổn thức?
Bao giờ bến gặp lại con đò?
Hoa khuê các, bướm giang hồ gặp nhau?
Nhà em có giàn giầu xanh mát,
Nhà anh có hàng cau thẳng tắp.
Thôn Đoài nhớ thôn Đông lắm lắm,
Nhưng cau Đoài có nhớ giầu thôn nào?
Bài thơ là nỗi lòng khắc khoải của một người yêu đơn phương, mãi mòn mỏi trong niềm tương tư. “Tương tư” không phải là cái tên ngẫu nhiên, mà chính là biểu trưng cho nỗi nhớ nhung mỏi mòn, khắc khoải, đợi chờ hồi đáp từ người mình yêu.

9. Chân quê
Hôm qua em trở về từ tỉnh,
Đợi em nơi đầu làng con đê.
Khăn nhung, quần lĩnh thướt tha,
Áo cài khuy bấm, em khiến tôi thổn thức!
Nhưng đâu phải là yếm lụa mỏng,
Cái dây lưng đũi nhuộm sắc xuân?
Cái áo tứ thân em mặc xinh,
Cái khăn mỏ quạ, quần nái đen!
Tôi nói ra sợ em buồn lòng,
Nhưng tôi van em! Hãy giữ nguyên quê mùa.
Như hôm em đi lễ chùa,
Hãy mặc như vậy để làm vừa lòng anh.
Hoa chanh nở trong vườn nhà,
Thầy u cùng chúng ta chân quê.
Hôm qua em đi tỉnh về,
Hương đồng gió nội bay đi ít nhiều.
Bài thơ “Chân quê” của Nguyễn Bính là một lời nhắn gửi về tình yêu quê hương, đất nước. Cảm nhận rõ ràng trong bài thơ là sự đau lòng của tác giả khi nhìn thấy sự thay đổi của những cô gái làng quê, khi nhiều người đã trở nên lạ lẫm và biến chất sau khi ra thành thị. Đây là câu chuyện tình yêu chân thành và thuần khiết, một thông điệp sâu sắc vẫn luôn đúng đến tận hôm nay.

10. Ghen
Cô nhân tình bé của tôi ơi!
Tôi ước môi cô chỉ khẽ mỉm cười,
Những lúc tôi bên cạnh, và đôi mắt cô
Chỉ nhìn tôi khi tôi xa xôi.
Tôi muốn cô không nghĩ đến ai,
Không hôn dù thấy bó hoa tươi,
Không ôm gối chiếc khi đêm về,
Không tắm chiều nay dù biển đầy người.
Tôi muốn mùi nước hoa cô xức,
Chẳng bay xa, không ngây ngất người qua,
Dẫu chỉ một khách qua đường cũng vậy,
Chẳng ai phải quay lại vì cô đâu.
Tôi muốn đêm đông lạnh lẽo đó,
Không có chiêm bao quẩn quanh cô,
Hoặc nếu có, tôi muốn cô đừng gặp
Chàng trai nào trong giấc mơ ấy.
Tôi muốn hơi thở của cô nhẹ nhàng,
Đừng làm ẩm áo của khách qua đường.
Vết chân cô không in trên đường bụi,
Chẳng có bước chân nào giẫm lên dấu cô.
Có thể là ghen thôi, nhưng sao?
Vì yêu quá, chẳng biết làm sao,
Vì cô là tất cả, mọi thứ với tôi,
Và cô là riêng tôi, duy nhất thôi.
Ghen, một cảm xúc không thể thiếu trong tình yêu, là thứ mà ai cũng đã từng trải qua. Thơ Ghen của Nguyễn Bính làm chúng ta cảm nhận được khía cạnh đặc biệt của ghen, mà ở đó ta có thể thấy chính mình trong đó, trong cái chung của tình yêu mãnh liệt và cháy bỏng.

Có thể bạn quan tâm

Cửa hàng Tripi tại Tổ 11, Ấp Khởi Hà, Xã Cầu Khởi, Huyện Dương Minh Châu chính thức ra mắt vào ngày 10 tháng 10, hứa hẹn sẽ mang đến một trải nghiệm mua sắm mới mẻ cho mọi khách hàng.

8 bộ phim chuyển thể từ các tác phẩm văn học Việt Nam xuất sắc bạn không thể bỏ lỡ

Những kiểu tóc Jerry đẹp nhất, mang đậm phong cách trẻ trung và cá tính, đang là xu hướng được giới trẻ yêu thích.

Hướng dẫn chi tiết cách bật và tắt tính năng mã hóa đầu cuối trên Facebook Messenger, giúp bảo vệ tin nhắn của bạn một cách tối ưu.

Khám phá lối tắt Facebook của bạn: Cách tối ưu hóa trải nghiệm sử dụng
