Top 10 bài văn miêu tả bác sĩ hoặc y tá đang chăm sóc bệnh nhân dành cho học sinh lớp 5 hay nhất
Nội dung bài viết
1. Bài văn miêu tả bác sĩ hoặc y tá đang chăm sóc bệnh nhân số 4
Hôm đó, em bị sốt cao nên mẹ đưa em đến bệnh viện. Tại đây, em được gặp bác sĩ Mai – một người phụ nữ tận tâm đang công tác tại khoa nhi của thành phố.
Cô khoác trên mình bộ đồng phục trắng tinh khôi. Áo blouse trắng, quần trắng, dép màu sữa, đôi găng tay trắng tinh, chỉ có chiếc phù hiệu xanh đậm ở cổ ghi dòng chữ: "Bác sĩ Nguyễn Thanh Mai" là điểm nhấn nổi bật. Cô mang nét đẹp giản dị, thanh cao như một đóa huệ trắng. Thân hình cao mảnh, dáng đi nhanh nhẹn, gương mặt hiền từ với đôi mắt đen láy ánh lên vẻ trầm tư, sâu sắc – gợi em nhớ đến ánh mắt ấm áp của cô giáo mình. Ngay lần đầu gặp, em đã cảm thấy quý mến cô vô cùng.
Bác sĩ Mai nhẹ nhàng đến từng giường bệnh, hỏi han tận tình về giấc ngủ và tình trạng sức khỏe của từng bệnh nhân. Đôi bàn tay trắng muốt, nhỏ nhắn của cô nhanh nhẹn trong từng thao tác. Cô đặt dụng cụ đo huyết áp ngay ngắn, nhẹ nhàng xắn tay áo bệnh nhân và thực hiện từng bước thật khéo léo. Kim đồng hồ dần nhích lên, ánh mắt cô chăm chú theo dõi rồi ghi kết quả cẩn thận vào hồ sơ bệnh án.
Cô tiếp tục công việc không ngơi nghỉ: lấy ống nghe kiểm tra tim, phổi, đo nhiệt độ, phát thuốc và không quên an ủi, động viên bệnh nhân. Nét mặt cô khi thì vui tươi khi thấy bệnh nhân khoẻ lại, khi thì trầm lắng chia sẻ nỗi đau với họ. Đúng như câu nói: “Lương y như từ mẫu”, cô là hình ảnh người thầy thuốc dịu dàng như mẹ hiền.
Hình ảnh bác sĩ Mai đã in đậm trong tâm trí em. Em tự hứa với lòng sẽ học thật giỏi để mai này cũng trở thành một người bác sĩ tận tụy như cô, mang lại niềm vui và hy vọng cho những người đang chịu đau đớn vì bệnh tật.


2. Bài văn miêu tả bác sĩ hoặc y tá đang chăm sóc bệnh nhân số 5
Trong những nghề cao quý, nghề bác sĩ luôn khiến em cảm phục bởi sự tận tâm và trái tim đầy yêu thương dành cho người bệnh. Em đã cảm nhận điều đó rõ ràng qua lần khám mắt cùng cô Bích – một bác sĩ nhãn khoa.
Vì xem ti vi và chơi game quá nhiều, mắt em dần mờ đi. Cuối tuần, mẹ đưa em đi khám khiến em không khỏi lo lắng: “Liệu bác sĩ có mắng mình không? Khám mắt có đau không?” Căng thẳng càng dâng lên khi em ngồi vào chiếc ghế cao lớn, đối diện với ánh đèn sáng rực. Bất chợt, một người phụ nữ trẻ bước vào, khoác áo blouse trắng tinh, vóc dáng nhỏ nhắn, làn da trắng, mái tóc ngang vai gọn gàng. Ánh mắt cô dịu dàng nhìn em như muốn trấn an. Cô chính là bác sĩ Bích.
Cô vừa nhẹ nhàng điều chỉnh đèn, vừa mỉm cười: “Cô sẽ kiểm tra mắt cho cháu nhé, đừng lo, chỉ cần tập trung thôi.” Giọng nói ấm áp ấy khiến em thấy yên tâm hơn. Bài kiểm tra diễn ra nhẹ nhàng, không đau như em nghĩ. Cô còn khẽ xoa đầu khen em dũng cảm. Nụ cười tươi tắn của cô hiện rõ với hàm răng trắng đều và ánh mắt cong cong như vầng trăng đầy thân thương.
Đến phần đo độ cận, cô cẩn thận thay từng tròng kính để tìm độ chính xác cho em. Mỗi lần em không nhìn rõ chữ, cô lại kiên nhẫn đổi kính khác, ánh mắt cô thoáng chút lo lắng. Trong suốt 10 phút ấy, cô vừa kiểm tra vừa dặn dò em nên hạn chế dùng thiết bị điện tử và ngồi học đúng tư thế. Sự chu đáo của cô khiến em cảm thấy như đang được mẹ chăm sóc.
Khi đã xác định được độ kính, cô dẫn em đến quầy chọn gọng, giúp em thử nhiều kiểu và gợi ý loại phù hợp với khuôn mặt. Lúc chờ mẹ đến đón, cô còn trò chuyện thân mật cùng em về hoạt hình, đồ ăn ngon... khiến em vơi đi nỗi nhớ mẹ.
Buổi chiều hôm ấy không chỉ giúp em có một cặp kính mới mà còn để lại trong em hình ảnh đẹp đẽ về một bác sĩ hiền hậu, tâm lý và tận tụy. Em mong một ngày nào đó sẽ trở thành người như cô – mang lại ánh sáng và niềm vui cho người khác.


3. Bài văn miêu tả bác sĩ hoặc y tá đang chăm sóc bệnh nhân số 6
Tuần trước, em bị sốt cao nên bố mẹ đưa em đến trạm xá để truyền nước. Tại đây, em gặp cô Hạnh – một y tá tận tâm và đầy lòng nhân ái.
Cô Hạnh có vóc dáng cao thanh thoát, gương mặt trái xoan dịu dàng cùng mái tóc đen dài được buộc gọn sau gáy. Đôi mắt cô sáng long lanh, ánh lên nét ân cần và dịu hiền. Luôn giữ nét mặt tươi tỉnh, cô khiến bệnh nhân cảm thấy an tâm hơn mỗi khi bước vào trạm. Trang phục của cô là bộ áo blouse trắng dài gọn gàng, đầu đội chiếc mũ trắng nhỏ - biểu tượng của ngành y. Từng cử chỉ, hành động của cô đều nhanh nhẹn, linh hoạt, không bao giờ để bệnh nhân phải chờ đợi lâu.
Khi bố mẹ đưa em đến, em rất sợ. Nhưng chỉ cần nghe giọng cô hỏi thăm, nỗi sợ hãi trong em dần tan biến. Cô đặt tay lên trán em và nhẹ nhàng bảo: “Cháu sốt khá cao. Mẹ đặt cháu nằm xuống để cô đo nhiệt độ. Mười lăm phút sau cô quay lại kiểm tra rồi truyền dịch cho cháu nhé.” Nói xong, cô rời sang giường bên cạnh để thăm khám cho một bà cụ. Cô còn ngồi xuống bóp tay chân cho cụ vì cụ mỏi mệt do nằm lâu. Nhìn hình ảnh ấy, em thấy trong lòng dâng lên sự kính trọng và quý mến dành cho cô.
Khi quay lại, cô xem nhiệt độ rồi bắt đầu chuẩn bị dụng cụ truyền dịch. Em bắt đầu lo sợ. Thấy vậy, cô liền hỏi chuyện học hành, và khi biết em chuẩn bị thi học sinh giỏi cấp huyện, cô cười bảo: “Cháu giỏi thế! Cuối tuần qua nhà cô dạy bé Hưng – con cô, chuẩn bị vào lớp Một – học Toán nhé!”. Mải trò chuyện, em quên cả đau và kim tiêm đã được truyền xong từ lúc nào. Khi ra về, em thấy người nhẹ nhõm hơn và sáng hôm sau đã có thể đi học lại.
Nhớ lại dáng hình tảo tần và sự tận tâm của cô Hạnh, em càng thêm kính trọng và yêu mến cô. Em tự hứa Chủ nhật tới sẽ đến nhà cô giúp em Hưng học bài như lời đã hứa – như một cách nhỏ bé để bày tỏ lòng biết ơn.


4. Bài văn miêu tả bác sĩ hoặc y tá đang chăm sóc bệnh nhân số 7
Chiều thứ năm tuần trước, khi lớp em đang lao động làm cỏ trong sân trường thì bất chợt một cơn mưa lớn ập đến. Vì không mang theo áo mưa, em bị cảm lạnh nặng, dẫn đến viêm phế quản và sốt cao. Ba mẹ đã vội vã đưa em vào bệnh viện tỉnh. Em được xếp nằm ở phòng có tám bệnh nhân, phần lớn là các bạn trạc tuổi em. Nghe tin em sẽ do bác sĩ Mạnh Hùng trực tiếp điều trị, ba mẹ em rất yên tâm.
Bác sĩ Mạnh Hùng là một người thầy thuốc đã nổi tiếng với biệt tài “mát tay” trong điều trị. Ở tuổi ngoài năm mươi, bác vẫn giữ dáng người khỏe mạnh, phong thái nhanh nhẹn. Mái tóc điểm bạc lấm tấm, đôi mắt sáng ánh sau cặp kính trắng. Chiếc áo blouse bác khoác lên người tuy đã cũ nhưng sạch sẽ, phẳng phiu. Bàn tay bác to lớn nhưng khi chạm vào lại thấy mát và mềm, như truyền vào bệnh nhân nguồn an ủi dịu dàng. Giọng nói trầm ấm của bác khiến em liên tưởng đến lời của một người cha, vừa nhẹ nhàng vừa đầy yêu thương.
Sáng nào bác cũng đến từng giường bệnh, ân cần hỏi han và khám bệnh cho từng người. Bác đặt tay lên trán em, nhìn kỹ rồi nhẹ nhàng bảo: “Hôm nay cháu đã bớt sốt nhiều rồi, cố gắng uống thuốc đầy đủ nhé. Vài hôm nữa là cháu có thể xuất viện, nhanh chóng trở lại lớp cùng các bạn rồi.” Giọng nói của bác làm em như quên cả mệt mỏi. Khi đến bên giường bạn Long bị sốt xuất huyết, bác lại nhẹ nhàng hỏi thăm: “Tối qua cháu ngủ có ngon không? Còn thấy đắng miệng nữa không?” Rồi bác áp ống nghe, khám kỹ vùng bụng, bắt mạch cho bạn Long. Thấy vẻ mặt bác dãn ra nhẹ nhõm, em cũng vui lây khi nghe bác bảo: “Cháu chịu khó uống nước cam nhé, vài ngày nữa là sẽ khỏi thôi.”
Suốt thời gian nằm viện, em cảm nhận rõ sự tận tụy, chu đáo và trái tim ấm áp của bác sĩ Mạnh Hùng. Mọi bệnh nhân trong phòng đều tin tưởng, quý trọng bác. Em hiểu vì sao mọi người vẫn luôn nói: bác sĩ Mạnh Hùng thật xứng đáng với danh hiệu “lương y như từ mẫu”.


5. Bài văn miêu tả bác sĩ hoặc y tá đang chăm sóc bệnh nhân số 8
Hôm ấy, sau tiết học đầu tiên, trời bất ngờ đổ cơn mưa lớn. Em cùng nhóm bạn hào hứng dầm mưa, chơi đuổi bắt giữa sân trường. Nhưng là một đứa trẻ có sức khỏe yếu, em nhanh chóng cảm thấy chóng mặt, đau đầu trong tiết học thứ ba. Cô giáo chủ nhiệm thấy vậy liền đưa em xuống phòng y tế.
Tại đây, em gặp cô y tá học đường – người đã để lại trong em hình ảnh dịu dàng và đầy ấn tượng. Cô còn khá trẻ, khuôn mặt hiền hậu và tươi sáng. Dáng người mảnh mai, cô khoác chiếc áo blouse trắng dài nghiêm trang. Chiếc mũ y tế nhỏ gọn nổi bật trên mái tóc đen được búi cao gọn gàng sau gáy. Đôi mắt đen láy của cô ánh lên sự lo lắng và yêu thương khi nhìn thấy em mệt mỏi, khiến lòng em cảm thấy ấm áp lạ thường.
Cô nhẹ nhàng đỡ em nằm xuống giường bệnh, tay đặt lên trán em kiểm tra. Giọng cô dịu dàng vang lên: “Con thấy không khỏe ở đâu? Nói cô nghe nào.” Em rụt rè kể lại toàn bộ những triệu chứng mình gặp phải. Cô ân cần đo nhiệt độ cho em, rồi thở nhẹ: “May quá, con không sốt, chắc chỉ bị cảm lạnh thôi. Cô sẽ cho con uống thuốc, lát nữa sẽ khỏe hơn nhiều.”
Vừa nói, cô vừa tìm thuốc trong tủ, rồi đưa cho em một liều cùng ly nước ấm, nhẹ nhàng bảo: “Con cố gắng uống hết nhé, rồi nghỉ ngơi một lúc sẽ khỏe lại thôi.” Em nghe theo lời cô, cảm thấy như đang được mẹ chăm sóc. Giọng nói và ánh mắt cô như truyền cả yêu thương, vỗ về em giữa lúc mệt mỏi nhất.
Hình ảnh cô y tá học đường hôm ấy – với sự tận tâm, nhẹ nhàng và chan chứa yêu thương – đã in đậm trong trái tim em. Chính sự quan tâm ấy khiến cô trở thành người mà học sinh chúng em luôn yêu quý và trân trọng.


6. Bài văn miêu tả bác sĩ hoặc y tá đang chăm sóc bệnh nhân số 9
Trong ngôi trường thân thương của em, bên cạnh thầy cô giáo tận tụy, bạn bè thân thiết, còn có những người âm thầm góp phần làm nên sự bình yên và chăm sóc chu đáo cho học sinh – đó là cô y tá trường em. Dù không trực tiếp dạy chữ, nhưng hình ảnh cô y tá dịu dàng luôn in sâu trong tâm trí chúng em.
Cô Trinh – hay còn được gọi thân mật là “cô Trinh Xíu” bởi vóc dáng nhỏ nhắn, dễ thương – năm nay khoảng 30 tuổi. Cô có mái tóc vàng óng nhẹ nhàng, được cắt ngắn gọn gàng ngang vai, khuôn mặt lúc nào cũng rạng rỡ với nụ cười hiền hậu. Sự thân thiện và nhiệt huyết của cô khiến ai gặp cũng cảm mến. Một lần em bị cảm sốt, em mới cảm nhận trọn vẹn tình cảm và sự tận tụy của cô dành cho học sinh.
Cô hỏi thăm nhẹ nhàng, đặt tay lên trán em, cẩn thận xem xét triệu chứng trước khi lấy thuốc. Dù thuốc có đắng đến mấy, cô cũng khéo léo dỗ dành bằng những viên kẹo ngọt sắc màu, khiến em quên cả sợ hãi. Không chỉ thế, khi chúng em mệt mỏi nằm nghỉ, cô còn kể truyện, hát những bài vui tươi khiến cả căn phòng ngập tràn tiếng cười. Công việc tuy bận rộn nhưng chưa bao giờ cô quên lắng nghe và quan tâm đến cảm xúc của từng bạn nhỏ.
Nhờ có cô Trinh, trường học trở nên ấm áp và yên tâm hơn bao giờ hết. Chúng em luôn yêu quý cô và tự hứa sẽ chăm ngoan, khỏe mạnh để cô mãi giữ nụ cười trên môi.


7. Bài văn miêu tả một bác sĩ hoặc y tá đang chăm sóc bệnh nhân số 10
Chiều qua, em cùng mẹ đến bệnh viện huyện để khám bệnh. Trong lúc ngồi chờ ngoài hành lang, ánh mắt em bị thu hút bởi hình ảnh một cô y tá trong phòng điều dưỡng. Sự tận tụy, cẩn trọng và ân cần của cô trong từng hành động đã để lại trong em một ấn tượng sâu sắc.
Cô y tá khoác trên mình bộ đồng phục trắng tinh tươm, mái tóc gọn gàng dưới chiếc mũ cùng tông màu. Đôi giày đế thấp màu đen lặng lẽ theo từng bước chân cô khắp căn phòng bệnh. Dáng người nhỏ nhắn, linh hoạt khiến cô có thể nhanh chóng ứng phó với mọi yêu cầu khẩn cấp. Điều khiến em cảm phục nhất chính là nụ cười hiền từ luôn nở trên môi và giọng nói dịu dàng của cô, khiến không gian bệnh viện vốn nặng nề trở nên nhẹ nhàng, dễ chịu hơn bao giờ hết.
Dù trong phòng có nhiều bệnh nhân với các tình trạng khác nhau, cô vẫn nhẫn nại, cẩn thận chăm sóc từng người một. Từ việc thay ga trải giường, mang thuốc, nước đến tận nơi, cho đến dỗ dành những bệnh nhân khó tính uống thuốc – tất cả đều được cô thực hiện bằng tình thương và lòng nhẫn nại. Mỗi lần tiêm thuốc, cô đều cẩn thận, nhẹ tay, kèm theo lời động viên để giảm bớt sự lo lắng của người bệnh.
Không chỉ chu đáo với bệnh nhân, cô còn tận tình chỉ dẫn cho các bạn thực tập sinh mới vào nghề. Những lời khuyên đầy tâm huyết cùng sự khích lệ nhẹ nhàng của cô đã tiếp thêm động lực cho họ. Với em, cô y tá ấy không chỉ là người chăm sóc sức khỏe mà còn là biểu tượng của lòng nhân hậu và tinh thần phục vụ quên mình. Cô thực sự khiến em ngưỡng mộ và cảm phục từ tận đáy lòng.


8. Bài văn miêu tả một bác sĩ hoặc y tá đang chăm sóc bệnh nhân số 1
Thuở nhỏ, em luôn hình dung bác sĩ là những người nghiêm khắc, thường quát mắng và đòi hỏi bồi dưỡng trước khi chữa bệnh. Nhưng một lần được vào viện thăm ông nội và gặp bác sĩ Hải, suy nghĩ ấy trong em đã hoàn toàn thay đổi.
Bác sĩ Hải khoảng 50 tuổi, vóc dáng khỏe mạnh, vầng trán rộng lộ ra dưới mái tóc chải ngược, lấm tấm vài sợi bạc. Đôi mắt ông ánh lên vẻ hiền từ, khuôn mặt luôn toát lên nét tươi tỉnh, đầy nhiệt huyết. Trong bộ áo blouse trắng tinh và chiếc mũ có hình chữ thập đỏ, bác sĩ Hải trông thật mẫu mực và tận tâm.
Ngày ông nội em nhập viện, chính bác sĩ Hải là người đầu tiên đến hỏi han và đỡ ông nằm lên giường. Ông nhẹ nhàng dặn dò y tá chuẩn bị dụng cụ đo huyết áp, rồi tiếp tục sang giường bên để khám bệnh cho người khác. Cử chỉ nào của ông cũng từ tốn, chu đáo, ánh mắt luôn chứa đựng sự sẻ chia và khích lệ. Những nếp nhăn nơi trán ông như hằn sâu mỗi khi ông suy tư tìm phương pháp điều trị phù hợp cho từng bệnh nhân.
“Khi nào bác thấy mỏi, nhớ báo y tá gọi tôi nhé.”
“Cô ăn uống có ngon miệng không? Hôm nay có đỡ hơn chưa?”
Với giọng nói trầm ấm, bác sĩ Hải luôn đem lại sự an tâm cho người bệnh. Ông đi khắp các giường bệnh, hỏi han từng người như người thân trong gia đình. Khi quay lại chỗ ông nội em, bác còn ân cần hỏi chuyện học hành của em và dặn em chăm sóc, an ủi ông nội thật tốt.
Lần gặp ấy đã để lại trong em một dấu ấn không thể phai mờ. Em hiểu rằng, nghề y không chỉ là chữa bệnh mà còn là chăm sóc, yêu thương bằng cả trái tim. Bác sĩ Hải là hình mẫu lý tưởng, là nguồn cảm hứng khiến em quyết tâm học tập thật tốt để một ngày nào đó cũng có thể trở thành một người bác sĩ tài đức vẹn toàn, cống hiến cho nhân dân, cho đất nước.


9. Bài văn miêu tả một bác sĩ hoặc y tá đang chăm sóc bệnh nhân số 2
Bệnh viện từng là nơi khiến em sợ hãi nhất. Nhưng sau lần nằm viện, được tận mắt chứng kiến cảnh bác sĩ chăm sóc bệnh nhân, suy nghĩ trong em đã hoàn toàn thay đổi.
Vì chủ quan, em bị cảm lạnh nặng và phải nhập viện. Phòng bệnh có tám bệnh nhân, đa phần là các bạn bằng tuổi em. Ba mẹ em rất an tâm khi biết bác sĩ Mạnh Hùng sẽ trực tiếp điều trị cho em.
Bác sĩ Mạnh Hùng được nhiều người tin tưởng vì chuyên môn cao. Bác ngoài năm mươi tuổi, vóc dáng to cao, nhưng từng cử chỉ lại vô cùng nhanh nhẹn, linh hoạt. Mái tóc đã điểm sương, đôi mắt sáng sau cặp kính trắng, gương mặt hiền hậu luôn ánh lên sự ấm áp. Chiếc áo blouse trắng tinh khôi, đôi tay lớn nhưng dịu dàng như có phép màu. Giọng nói của bác ấm như giọng người cha ân cần vỗ về.
Mỗi ngày, bác đều đến từng giường bệnh thăm khám cẩn thận. Khi đặt tay lên trán em, bác dịu dàng bảo: “Hôm nay cháu đỡ sốt rồi, cố gắng uống thuốc đầy đủ nhé. Vài hôm nữa là có thể trở lại lớp rồi đấy!”. Với bạn Long nằm bên, bác hỏi han từng chút: “Tối qua ngủ ngon không? Còn cảm thấy đắng miệng không?”. Bác tỉ mỉ khám bệnh cho bạn, ánh mắt chăm chú, gương mặt đăm chiêu. Khi thấy Long khỏe hơn, bác mỉm cười và khuyên: “Cố gắng uống nhiều nước cam, vài ngày nữa là khỏi hẳn thôi.”
Bác sĩ Hùng luôn tận tâm với mọi bệnh nhân, không phân biệt tuổi tác hay hoàn cảnh. Ai cũng tin tưởng và quý mến bác. Những lời khen “thầy thuốc như mẹ hiền” với bác thật đúng. Nhờ sự tận tình ấy, em đã mau chóng hồi phục. Tình cảm em dành cho bác tràn đầy sự kính trọng và biết ơn sâu sắc.


10. Bài văn miêu tả một bác sĩ hoặc y tá đang chăm sóc bệnh nhân số 3
Ngày Thầy thuốc Việt Nam hôm nay gợi nhớ trong em một người bác sĩ tận tâm: bác sĩ Lê Thị Thanh Xuân, người đã chăm sóc tận tình cho ông nội của em khi ông điều trị tại bệnh viện Nguyễn Đình Chiểu.
Bác sĩ Xuân mang dáng vóc thanh thoát, khuôn mặt trái xoan nhẹ nhàng, mái tóc đen mượt luôn thả xuống vai. Đôi mắt tròn sáng và nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt lúc nào cũng tràn đầy sức sống. Cũng như đồng nghiệp, bác khoác lên mình chiếc áo blouse trắng dài đến đầu gối, đội chiếc mũ trắng, bước đi nhanh nhẹn, linh hoạt.
Ngay ngày đầu tiên ông nội nhập viện, bác sĩ ân cần hỏi thăm tình trạng sức khỏe, dìu ông nằm xuống giường, chỉnh nệm gối cẩn thận và nhẹ nhàng phủ tấm chăn ấm như người con hiếu thảo chăm sóc cha già. Sau đó bác chỉ đạo y tá chuẩn bị nhiệt kế, dặn dò tỉ mỉ: “Cô giữ chặt nhiệt kế, 15 phút sau tôi lấy lại”. Bác liên tục thăm khám, từng giường bệnh với nét mặt hiền hậu và lời nói dịu dàng: “Khi nào cô thấy đau trở lại, hãy gọi y tá báo ngay cho tôi”. Cả phòng bệnh có tám giường, bác đều đến thăm hỏi đầy quan tâm, khiến tất cả bệnh nhân đều nhìn bác với ánh mắt tin yêu và trìu mến. Em nhớ rõ lúc bác hỏi han việc học hành của em và động viên ông nội bằng lời nói ân cần, đầy cảm thông.
Khi ông khỏi bệnh trở về, cả gia đình em không khỏi bùi ngùi chia tay bác sĩ. Hình ảnh bác sĩ Xuân tận tụy, chu đáo mãi khắc sâu trong lòng em, thôi thúc em ước mơ lớn lên trở thành bác sĩ, mang tâm đức và tài năng để cứu giúp đời.


Có thể bạn quan tâm

Hàm DCOUNT trong Excel - Cách sử dụng và ví dụ thực tế

Thêm hình ảnh vào Excel một cách nhanh chóng và dễ dàng.

Top 10 kiểu tóc nam dẫn đầu xu hướng hiện nay

Top 8 địa chỉ phun môi được yêu thích nhất tại quận Thanh Xuân, Hà Nội

Hướng dẫn cố định cột trong Excel
