Top 10 Tản văn sâu sắc về thời gian khiến lòng người lặng lại
Nội dung bài viết
1. Cảm xúc thời gian
LIỆU TA GIỮ ĐƯỢC THỜI GIAN?
VÀ TUỔI THƠ CÓ TRỞ LẠI BÊN TA?
Thời gian, dù là khi ta hạnh phúc hay lúc khắc khoải, vẫn lặng lẽ trôi đi không ngoảnh lại. Nó hiện diện trong từng khoảnh khắc yêu thương, từng nỗi buồn, từng hồi ức tuổi thơ.
Ai cũng khao khát hạnh phúc được kéo dài mãi mãi, nhưng thời gian không vì ai mà dừng bước. Từ khi ta cất tiếng khóc chào đời, thời gian đã khoác lên ta một chiếc áo vô hình – sắc màu của áo ấy, chính là cách ta cảm nhận và trân trọng cuộc sống.
Thời gian có thể êm đềm hay dữ dội, nhưng nó luôn miệt mài trôi, không ai níu giữ được. Trong nó là cả nỗi sợ và niềm vui, là biến đổi không ngừng của con người và vạn vật. Nó biến cậu bé ngày xưa thành cụ già tóc bạc, biến ước mơ trẻ thơ thành hoài niệm xa xôi.
Những buổi chiều ngóng mẹ, ánh nắng cuối ngày tắt dần, tôi cảm nhận được: thời gian đang đi. Mẹ tôi đón tôi về, tay mẹ run run nắm chặt tay tôi, như níu lấy chút thời gian còn lại bên con. Tôi lặng người khi nghĩ đến thời gian còn lại để gặp mẹ – khi mẹ đã ở tuổi 85, tôi còn được bao lần trở về?
THỜI GIAN! Thứ khiến ta bất lực khi chứng kiến sự đổi thay, khiến ta thèm được bé lại, được quay về bên những người thân yêu. Nhưng thời gian chỉ đi mãi một chiều...
Chúng ta không thể cho nhau tuổi trẻ, nhưng vẫn có thể trao nhau thời gian – và đó là một trong những điều quý giá nhất mà con người có thể dành cho nhau.
Lê Minh


2. Trở về – để thời gian xa cách không còn dang dở
Cuộc đời là chuỗi những cuộc hành trình – có đi, có trở về. Mỗi cuộc chia xa đều đọng lại dư âm, và mỗi lần hội ngộ lại là một bản nhạc của hạnh phúc. Nhưng có những chia ly, người ra đi và người ở lại đều thầm biết rằng, đó là vĩnh viễn. Những sân ga – nơi khắc ghi bao cuộc tiễn biệt, và những chuyến tàu – biểu tượng cho hành trình ngược xuôi, đã chứng kiến biết bao khoảnh khắc đẫm nước mắt và hy vọng.
Tôi lớn lên bên một nhà ga nhỏ nằm trên trục đường sắt Bắc – Nam. Nhà ga ấy khiêm nhường, lặng lẽ chờ đón người về, tiễn kẻ đi. Ánh đèn dầu lờ mờ trong đêm, tiếng còi tàu rền vang giữa thinh lặng – tất cả trở thành âm hưởng quen thuộc khắc sâu trong ký ức tuổi thơ tôi. Tàu đi qua – mang theo bao phận người, những ước vọng, nỗi nhớ, và cả những giấc mơ chưa thành.
Ngày tôi rời quê đi học xa, ga xép ấy đông vui hơn thường lệ. Mẹ chuẩn bị cho tôi từng món đồ nhỏ, em gái ôm lấy tôi thì thầm lời dặn dò. Tiếng còi tàu hôm ấy như chậm hơn, níu giữ phút chia tay thêm chút thời gian. Qua cửa sổ, tôi thấy mẹ đang lặng lẽ lau nước mắt.
Tôi không thể nhớ hết bao lần đi – về, nhưng có một điều tôi luôn khắc ghi: mỗi lần trở về, mẹ luôn dành cho tôi tất cả sự ấm áp. Sau này, em gái thay mẹ lo bữa cơm khi mẹ đã yên nghỉ mãi mãi…
Chiều nay, tôi lại trở về trên chuyến tàu hoàng hôn. Giai điệu quen vang lên trong làn gió: “Nếu mai sau về, cũng trên chuyến tàu hoàng hôn…” Tôi thầm nghĩ, có lẽ cuộc đời mỗi người đều nên có một chuyến trở về – để nối lại vòng tròn thời gian tưởng như đã dang dở. Hãy quay trở về, để thời gian xa cách được trọn vẹn.
Trần Trung


3. Dòng chảy thầm lặng của thời gian
Không thể chạm, không thể giữ, không thể thấy, nhưng thời gian vẫn hiện hữu – len lỏi và thấm sâu vào mọi ngóc ngách đời sống. Nó trôi qua, lặng lẽ nhưng bền bỉ, để lại dấu ấn trên từng mái nhà rêu phong, từng con phố, từng hàng cây. Những gì của hôm qua dần chỉ còn là ký ức mờ xa.
Thời gian đã cuốn trôi tuổi thơ tôi – những ngày có cha, có mẹ, có ngôi nhà tràn ngập tiếng cười. Hình ảnh mẹ bên nồi cháo thơm, cha cặm cụi bao vở đầu năm học, những cái Tết đậm mùi bánh truyền thống, tất cả giờ chỉ còn trong miền ký ức. Tóc đen ngày ấy đã phai, tuổi thanh xuân đã lùi xa, thay vào đó là vết chân chim, là những đêm dài nhiều suy tư của tuổi đang chớm già.
Giữa bộn bề cuộc sống, ta bỗng quên đi những điều quan trọng. Và khi ngoảnh lại, mới hay dấu vết thời gian đã phủ kín. Nhưng thời gian cũng không chỉ lấy đi – nó trao tặng ta tri thức, sự chín chắn, bạn đời để nắm tay vượt qua bao thăng trầm, những đứa con như mầm sống mới cho cuộc đời thêm ý nghĩa.
Thời gian giúp một đứa trẻ lớn khôn, một cây non nở hoa kết trái. Nó chữa lành những vết đau sâu kín, mang về những mùa xuân với chồi biếc, nắng nhẹ, và những cảm xúc nguyên sơ của kiếp người. Thời gian không dừng, không chờ – nó cuốn ta đi, để mỗi ngày trôi qua là một cơ hội để yêu thương và sống trọn vẹn hơn.
Nhìn lại sau chiếc bóng thời gian, có thể là tiếc nuối, là hoài niệm, nhưng cũng là biết ơn – vì đã từng được sống, được yêu, được mơ và hy vọng.
Nguyễn Thị Thúy Ái


4. Dấu ấn thời gian
Có một thứ không hình, không sắc, không mùi, không giới hạn, không điểm khởi đầu hay kết thúc, vậy mà nó mang trong mình sức mạnh khiến cả vũ trụ phải chuyển mình. Thứ vô hình ấy có thể tạo ra lâu đài tráng lệ, vẽ nên non nước kỳ vĩ, làm dậy sóng đại dương và nặn hình thế giới từ cát bụi.
Chính nó đưa con người từ thuở sơ khai tiến hóa thành sinh vật thông minh bậc nhất, chế tạo nên máy móc, tàu bay, tên lửa vũ trụ. Nhưng cũng chính nó khiến những kỳ quan hóa tro tàn, những công trình vĩ đại trở về hư vô. Em bé ngây thơ ngày nào rồi cũng sẽ thành người già nua, tóc trắng, lưng còng. Thời gian – thứ quyền năng dịu dàng mà mãnh liệt, sáng tạo mà hủy diệt.
Thời gian – một phép nhiệm màu vừa hiền hòa vừa tàn nhẫn. Nó giúp những đứa trẻ nơi làng quê trở thành anh hùng, biến mái trường làng thành cánh cửa mở ra tương lai rạng rỡ. Nó hồi sinh mầm xanh từ cành khô, nâng bước những ước mơ, nhưng cũng lặng lẽ tước đi sức trẻ, vùi chôn bao khát vọng.
Thời gian có mặt ở khắp nơi, tác động lên mọi số phận. Có người vươn lên tỏa sáng trong dòng chảy thời gian, có người bị cuốn trôi trong u ám tàn phai. Nó không của riêng ai, không chờ đợi ai. Không ai có thể tích trữ hay điều khiển thời gian. Và dù ai cũng có một phần thời gian, thì cũng có người được ban cho ít ỏi, có người lại chẳng kịp tận hưởng.
Thời gian – người bạn lặng lẽ, không lên tiếng dạy dỗ, nhưng để lại những bài học sâu sắc nhất cho ai biết quý trọng. Để làm bạn với thời gian, chỉ có một cách duy nhất: trân quý từng khoảnh khắc, sống ý nghĩa từng phút giây và không để bất kỳ tia sáng nào của thời gian trôi qua một cách hoài phí.
Phạm Minh Giang


5. Thì thầm cùng năm tháng
Sáng nay, giữa góc quán cà phê quen thuộc, nhìn những chiếc lá nhẹ nhàng buông mình trong ánh nắng vàng cuối năm, lòng tôi chợt ngân lên một nỗi niềm khó tả. Mỗi khoảnh khắc trôi qua, thời gian như khẽ chạm vào từng cảm xúc, ghi dấu vào những vòm cây cao vút – những chứng nhân âm thầm của biết bao mùa đổi thay. Ngồi đây, bên tách cà phê thơm nồng, tôi lặng ngắm cuộc sống chuyển mình qua từng nhịp thời gian trôi dần...
Thời gian – một khái niệm tưởng như mơ hồ nhưng lại hiện diện trong từng mạch sống. Từ khi con người còn chưa nhận thức được sự tồn tại của nó, thời gian đã âm thầm chứng kiến những chiếc hạt khô rơi xuống đất, vươn lên thành cây, rồi thành rừng. Nó đã lặng lẽ đi qua những cuộc chuyển mình của lịch sử – từ sơ khai tới phồn vinh, từ rực rỡ đến suy tàn. Tất cả đều thay đổi, chỉ thời gian là vĩnh hằng và bất biến.
Với mỗi con người, thời gian như một dòng chảy không ngừng, đưa ta từ thuở sơ sinh đến tuổi già. Thời gian không chờ đợi ai, không ngưng nghỉ dù chỉ một giây. Chính vì vậy, người ta luôn hối hả, tất bật giữa bộn bề công việc, mong làm xong mọi việc trước khi thời gian khép lại một chu kỳ. Cảm giác ấy lại càng rõ rệt vào những ngày cuối năm, khi mỗi người đều muốn hoàn thiện điều gì đó trước thềm năm mới.
Thành phố nhỏ nơi tôi lớn lên đã đổi thay rất nhiều. Những con đường từng in dấu chân tuổi thơ giờ đã mở rộng, hiện đại. Những hàng thông xưa vẫn sừng sững nhưng có cây đã bị đốn ngã qua bao mùa mưa gió. Tôi đã đưa con đi qua những con đường ấy, giờ thì chúng đã trưởng thành, còn tôi – người từng chở che – nay lặng lẽ dõi theo từ xa. Mọi vật đổi thay, chỉ có thời gian là âm thầm trôi qua như dòng sông không ngừng nghỉ.
Những cái Tết ngày xưa – với hơi ấm của mái nhà, giọng nói của cha mẹ, mùi thơm của món ăn quê – nay đã trở thành hồi ức. Vẫn ngày tháng ấy, nhưng những người thân yêu thuở nào đã khuất bóng. Tôi nhớ má tôi tất bật lo toan, cha tôi trầm ngâm trước năm mới, và chúng tôi – lũ trẻ – háo hức khoe áo mới trong nụ cười trong veo đầu ngõ. Những ký ức ấy giờ như ánh nắng dịu nhẹ trong chiều cuối năm, lấp lánh mà xa xăm.
Thời gian cũng là dấu ấn của những thành tựu. Những vùng đất hoang hóa đã hóa thành trang trại xanh mướt, khu nghỉ dưỡng sinh thái. Người cũ đi xa, người mới đến bên, tình yêu thương lại được tiếp nối. Những đứa trẻ ngày nào giờ đã làm mẹ, làm cha. Bạn bè thuở hàn vi giờ đã là ông bà. Tất cả là minh chứng rõ nét nhất về hành trình thời gian đi qua cuộc đời mỗi người.
Buổi chiều đang khép lại trong ánh sáng nhạt nhòa. Thời gian nhẹ nhàng trôi theo từng trang lịch mỏng, nhích dần tới ranh giới của một năm mới. Chỉ còn vài ngày nữa thôi, một chương nữa sẽ khép lại. Và thời gian – vẫn lặng lẽ bước đi, không một lời.
Ai Nguyen


6. Dư vị thời gian
Thời gian lặng lẽ đưa chúng ta đến những ngày cuối cùng của năm. Mỗi buổi sáng, chiếc lịch treo tường mỏng đi một chút, gợi nhắc rằng thời khắc chuyển giao đang đến gần. Cuối năm, người ta thường lặng lẽ nhìn lại hành trình đã qua với bao cung bậc cảm xúc: tự hào, tiếc nuối, vội vã và háo hức. Trong giây phút đó, tôi lắng lòng, ngẫm về dư vị của thời gian.
Thời gian dạy tôi rằng, hãy là chính mình một cách trọn vẹn nhất. Như thiền sư Thích Nhất Hạnh từng viết: “Hạnh phúc là được là chính mình”. Khi bạn sống chân thành nhưng bị hiểu lầm, hãy giữ lòng thanh tịnh – bởi giá trị thật nằm ở nội tâm, không phải sự công nhận từ người khác.
Trong ánh nắng nhạt cuối đông, tôi ngồi bên tách trà, nhìn dòng người hối hả ngoài phố và thầm tự hỏi: “Có bao lần cuối năm trong đời người?”. Không ai biết trước tương lai, chỉ có hiện tại là thật. Những ký ức cũ, như tàn tro âm ỉ, chỉ cần một làn gió thời gian thoảng qua cũng đủ khiến chúng bùng lên trong tâm trí.
Tôi từng có những ngày giông gió, khóc giữa đường phố vì quá mỏi mệt. Nhưng chính cơn mưa hôm ấy đã rửa trôi mọi tủi hờn, giúp tôi hiểu: chỉ có tự mình vững vàng mới vượt qua được thử thách. Thời gian giúp tôi học cách đối mặt, không trốn tránh, để từ vết xước trở nên mạnh mẽ hơn.
Ngày cuối năm, tôi về bên cha mẹ – nơi bình yên sâu thẳm nhất trong tâm hồn. Ngồi uống trà với cha, nghe mẹ kể chuyện cũ trong căn nhà thoảng hương mùi già, tôi như được trở về những mùa Tết xưa. Mỗi bông hoa nhỏ mẹ cắm là một tín hiệu yêu thương, là lời nhắn nhủ dịu dàng của thời gian.
Nhưng tôi cũng nhận ra thời gian đã in hằn trên những sợi tóc bạc và ánh nhìn xa xăm của cha mẹ. Những lần về thăm quá ngắn ngủi, khiến tôi tự trách mình. Vì thế, tôi học cách rời xa ồn ào, để lặng lẽ bên họ, nâng niu từng phút giây quý giá còn lại.
Thời gian, qua 365 ngày buồn vui, dạy ta biết yêu những khoảnh khắc đã qua và biết trân quý điều đang đến. Một năm sắp khép lại, mang theo dư vị sâu lắng. Hãy để hành trình vừa qua đọng lại trong ký ức như một bản giao hưởng đủ đầy – của hạnh phúc, nỗi buồn, và cả hy vọng về tương lai.
Bài Vy Anh


7. Giá như ta có thể đổi ngược thời gian
Cuộc đời có những khoảnh khắc khiến ta mang nặng nỗi ân hận suốt cả cuộc đời, và tôi đã từng ân hận vô bờ với mẹ mình!
Chiếc xe đạp cũ kỹ chở tôi cùng đứa con thơ lặng lẽ đi qua lớp sương lạnh, dưới ánh trăng mờ nhạt, trong tiếng cú kêu xa xăm từ hàng cây vọng lại đầy bi thương khi tôi trở về nhà sau khi nhận được tin mẹ ốm nặng, khó qua khỏi. Khi ấy, thông tin chỉ đến qua điện tín sau ngày dài chờ đợi.
Khi biết tin, tôi như rơi vào cơn mê, cuống cuồng làm mọi thứ để trở về quê hương. Tôi không biết rằng, lần rời đi đó, tôi sẽ xa quê lâu đến vậy, bỏ lại bạn bè, kỷ niệm và người mẹ mà tôi tưởng sẽ không bao giờ rời xa.
Tây Nguyên đón tôi bằng sắc hoa quỳ vàng rực rỡ nhưng mang nỗi buồn sâu thẳm. Những đêm đông lạnh giá, lòng tôi đau đáu nhớ nhà, nhớ mẹ đến quặn thắt. Tôi từng muốn bỏ hết tất cả để trở về ngay, nhưng sự nghiệp đã níu chân tôi lại.
Rồi cuộc sống đẩy tôi vào vòng xoáy của công việc, gia đình, khiến tôi không còn thời gian để nghĩ về mẹ, hoặc tự an ủi rằng mẹ vẫn khỏe. Chỉ trong những đêm khuya dạy con học, tôi mới cảm nhận rõ nỗi nhớ mẹ qua từng câu thơ ru, nước mắt lặng lẽ trào ra mà phải giấu kín.
Mẹ tôi, người phụ nữ nông thôn giản dị, suốt đời hy sinh vì chồng con, chịu đựng bao gian khó, tảo tần lo toan, luôn dành những điều tốt đẹp nhất cho con cái dù cuộc sống quanh mẹ nhiều vất vả.
Tôi nhớ hình ảnh mẹ trở về từ cánh đồng, quần áo lấm lem bùn đất, sớm mai bên bếp lửa, hay những khi mẹ đội bó đậu ướt mưa. Mẹ luôn nhường nhịn, lo lắng cho con cái từng bữa ăn, từng bước đi học hành.
Tôi đã không về kịp lúc mẹ ra đi. Khi đến, quan tài mẹ đã đóng lại, nỗi đau quặn thắt không thể tả. Giữa cánh đồng nắng cháy, tôi lặng người bên chén cơm, quả trứng như thấy được sự cô đơn của mẹ.
Thời gian qua, tôi luôn bị cuốn vào công việc, chưa một lần dành trọn vẹn thời gian bên mẹ. Mỗi lần trở về, mẹ đều mừng rỡ như được trẻ lại, tặng tôi mọi thứ dù giản đơn, rồi ngậm ngùi lau nước mắt khi tôi ra đi.
Tôi càng day dứt hơn khi đọc câu chuyện về những người con không kịp về bên mẹ lúc cuối đời, những gánh nặng lòng luôn đeo mang mãi không nguôi. Lời Phật dạy về tội lỗi lớn nhất là bất hiếu khiến tôi càng thêm hối hận.
Nơi làm việc, mỗi khi có ai mất mẹ, nước mắt tôi lại trào ra, đồng cảm với nỗi đau của họ và chính mình. Bạn bè khuyên tôi đừng tự trách, rằng sống tốt là cách báo hiếu, nhưng lòng tôi vẫn ngập tràn tiếc nuối, ước gì thời gian có thể quay ngược.
Thỉnh thoảng, tôi lại về thăm vườn xưa, nhớ lời thiền sư Thích Nhất Hạnh:
“Mười năm vườn xưa xanh tốt
Hai mươi năm nắng dọi lều tranh
Mẹ gọi tôi về bên bến nước rửa chân
Hơ tay trên bếp lửa hồng
Đợi cơm chiều khi màn đêm buông xuống.
Tôi không bao giờ khôn lớn
Kể gì mười năm, hai mươi năm, ba mươi năm.”
Phải, tôi đã không bao giờ thật sự khôn lớn.
“Giá như tôi có thể đổi ngược thời gian!” Giá như con có thể đổi ngược thời gian! Mẹ ơi!
Lê Phượng


8. Chiếc mặt nạ của thời gian
Thời gian, người ta vẫn thường nói là liều thuốc chữa lành mọi vết thương, dịu đi từng nỗi đau trong lòng. Mọi vật, dù là bức tường thành kiên cố hay trái tim bền bỉ, đều mang dấu ấn không thể xoá nhòa của thời gian. Con người, bằng xương bằng thịt, cũng không tránh khỏi sự khắc khoải của năm tháng in hằn trên mình.
Thời gian lặng lẽ trôi qua bên ta, không rời xa, còn gắn bó hơn cả bóng mình — bởi bóng có thể thoáng ẩn, nhưng thời gian thì luôn hiện hữu. Ta thường mải mê theo những giấc mơ, công việc và bộn bề, vô tình quên mất bước chân thời gian. Bao giờ ta ngẩng lên, nhìn lại chặng đường đã qua — ta được gì, mất gì, và đã là ai? Có lẽ, mỗi người đều quên mất giá trị thiêng liêng của thời gian, quên mất những gì đã trôi qua, để rồi tự hỏi: liệu khuôn mặt thật của thời gian là gì? Có lẽ, điều ta thấy chỉ là chiếc mặt nạ — vỏ bọc che giấu bản chất thật của thời gian, chỉ có mỗi ta mới thấu cảm, mới nhận diện được nó qua cách ta cảm nhận, đối diện và sống cùng nó. Người ngoài chỉ thấy chiếc mặt nạ mà thôi.
Từng có lúc tôi tưởng tượng, nếu cuộc đời này tháo bỏ chiếc mặt nạ thời gian sẽ ra sao? Tôi không biết mình sẽ buồn hay vui, hay phải sống thế nào cho trọn vẹn. Dù mặt nạ được tháo, bánh xe cuộc sống vẫn lặng lẽ xoay tiếp, vẫn đầy rẫy những hối hả và bộn bề. Nhưng liệu ta có thể sống chậm lại, nhìn rõ từng dấu mốc, từng khoảnh khắc đáng nhớ không? Đó là lúc ta chọn đi tiếp hay dừng lại, vạch ra kế hoạch riêng cho cuộc đời mình. Có khi ta nản lòng, muốn bỏ cuộc, nhưng trong sâu thẳm, ai cũng mong ngày mai sẽ tốt đẹp hơn, mong được là phiên bản hoàn thiện hơn của chính mình — từng bước đi in dấu ấn trên con đường đời, vươn tới sự tích cực, để thế giới quanh ta trở nên tươi mới, tràn đầy chân thành và yêu thương.
Dù hiện thực không phải lúc nào cũng như ý, ta vẫn chấp nhận và bước tiếp, biết rằng thời gian cũng khoác lên mình chiếc mặt nạ để ta có thể dễ dàng nhìn đời bằng niềm tin, bằng sức mạnh vượt qua thử thách. Có thể, sự thật vốn phũ phàng, nhưng chiếc mặt nạ ấy giúp ta cảm nhận cuộc sống nhẹ nhàng hơn, trân quý từng giây phút và nắm giữ động lực hướng về tương lai.
Mỗi người chọn cho mình một lối đi, một cuộc đời để vươn tới và những giá trị riêng để đạt được. Dù con đường có thế nào, ta không thể bỏ qua thời gian — hãy để thời gian là bạn đồng hành, ghi dấu từng bước ngoặt, từng cung bậc cảm xúc trong cuộc sống. Khi nhìn lại, ta chỉ thấy một bộ phim nhẹ nhàng trôi qua, dịu dàng và sâu sắc...
-TTKD-


9. Dấu chân thời gian
Thời gian chảy trôi lặng lẽ, vô hình và vô tình, nhưng con người lại cảm nhận rõ nét từng khoảnh khắc trôi qua qua chính bản thân mình.
Thời gian không bao giờ quay lại, và tuổi tác chính là minh chứng sống động cho dòng chảy ấy. Quá khứ đã qua, không thể níu kéo hay làm mới lại.
Con người sinh ra trong giây phút hồn nhiên, không hay biết rằng từng giây từng phút thời gian đã bao phủ lên cuộc đời mình. Có lúc ta mong đợi thời gian đến, có lúc sợ hãi nó trôi đi, và cũng có khi ta muốn trốn tránh nó. Một số người dày công rèn luyện để đối mặt với thời gian. Sức mạnh của thời gian thật phi thường, nhưng thời gian lại dịu dàng, âm thầm lặng lẽ trôi qua. Nó không vội vàng nghe lời ai, cũng không hung hãn áp bức ai, mà công bằng và minh bạch với mọi sinh linh và sự vật trên đời.
Con người chỉ là một sinh mệnh nhỏ bé giữa dòng chảy vô tận của thời gian. Cuộc sống song hành cùng thời gian, nhưng con người không thể đi đến tận cùng của nó. Thời gian là vô hạn, còn con người là hữu hạn. Con người già đi còn thời gian vẫn mãi trẻ trung. Chúng ta thường trách thời gian vì làm phai mờ mọi vẻ đẹp do chính mình và tạo hóa ban tặng, trong khi thời gian vẫn lặng lẽ trôi qua ngoài kia, không màng đến sự phung phí của con người.
Biết mình không thể chống lại thời gian, con người bắt đầu đếm từng giờ từng phút, mong muốn điều khiển nó. Thậm chí có người muốn vượt qua thời gian, hướng tới sự bất tử. Dù con người cố gắng níu kéo, thời gian vẫn điềm nhiên, chậm rãi nhưng không bao giờ trễ hẹn, gõ cửa từng người, báo hiệu từng giai đoạn cuộc đời.
Từ những ngày thơ ấu hồn nhiên bên cha mẹ, qua từng khoảnh khắc nông thôn xanh mướt, đến những dòng sông và công trình cổ kính, thời gian thay đổi mọi thứ và cũng ban tặng, lấy đi những điều quý giá. Nếu biết trân trọng và sử dụng đúng cách, thời gian sẽ là người bạn đồng hành tuyệt vời, mang đến sáng tạo và ý nghĩa cho cuộc sống.
Những người nông dân cần mẫn, các nhà khoa học, bác sĩ, triết gia, văn nghệ sĩ... đều dùng thời gian để sáng tạo, phát triển và truyền cảm hứng, góp phần làm đẹp thêm cho đời. Nếu thiếu thời gian, không ai có thể làm được điều kỳ diệu ấy.
Thời gian còn là kho tàng kinh nghiệm, rèn luyện kỹ năng, tạo nên những dấu ấn và sự nghiệp vĩ đại. Người biết quý trọng thời gian sẽ sống trọn vẹn, còn nếu lãng phí, thời gian cũng lấy đi tuổi trẻ, nhiệt huyết và sức khỏe của chúng ta nhanh chóng.
Tuổi thơ nhìn thời gian chậm rãi trôi qua, niềm mong chờ tiếng trống tan trường, những món quà giản đơn. Tuổi trung niên cùng chạy đua với thời gian để đạt thành tựu. Tuổi già lo sợ thời gian lấy đi sức khỏe và sự tươi trẻ, dù nó vẫn đều đặn quay vòng trong chu kỳ nhật nguyệt.
Chớp mắt ngày qua mau
Tuần lễ nối tiếp tuần
Mùa xuân vụt qua mau
Bỗng tết đến giữa năm
Lòng người bâng khuâng nhớ
Mùa xưa như bóng đổ
Phượng đỏ rực trời hè
Vu lan gọi tháng bảy
Trăng thu nở rộ sáng
Trung thu rộng bát ngát
Ngọn đèn treo cành cao
Chuyển mình sang xuân mới...
Đó là tâm trạng của người về chiều, khi thời gian vừa là nỗi sợ vừa là niềm mong. Mọi thứ đều theo quy luật, nhanh hay chậm là do tâm hồn cảm nhận.
Hãy trân quý thời gian và hòa mình vào dòng chảy ấy. Khi thời gian trở thành phần của cuộc sống, ta sẽ sống ý nghĩa hơn trong khoảnh khắc vĩnh cửu ngắn ngủi. Một ngày kia, thời gian sẽ rời xa ta, nhưng sống đẹp, sống tốt với đời và với người cũng chính là sống mãi trong thời gian...
TRỊNH BỬU HOÀI


10. Vệt dấu thời gian
Thời gian thường được đo đếm qua phút giây, ngày tháng và năm tháng, nhưng bên cạnh đó, còn có biết bao cách khác để cảm nhận nó. Người xưa dựa vào trăng khuyết tròn để định tháng, dạy trẻ nhìn bóng mình nghiêng nghiêng để đo giờ. Thời gian hiện lên qua sắc hoa nở rộ, trái chín vàng trên cành báo hiệu mùa thu hoạch. Ai cũng có cho mình cách riêng để đo đếm thời gian, hiểu rằng mọi bắt đầu và kết thúc là một vòng tròn khép kín, nhắc nhở về hành trình sống của chính mình.
Đối với tôi, thời gian không chỉ là con số vô tri mà còn là những vết sẹo đã lành trên cơ thể, minh chứng cho những trải nghiệm sâu sắc. Thời gian có sức mạnh xóa mờ nỗi đau, chữa lành vết thương, nhưng những dấu tích ấy vẫn âm thầm lưu giữ trong tâm hồn, như chứng nhân cho sự hiện diện từng trải trong quá khứ - đó chính là vệt dấu thời gian.
Từ khoảnh khắc đầu tiên cất tiếng khóc chào đời, đứa trẻ đã mang theo vết thương đầu đời – vết sẹo của sự chia ly với mẹ, khi cắt dây rốn gắn bó chín tháng mười ngày. Vết sẹo ấy theo suốt cuộc hành trình con người, là dấu vết ngọt ngào của tình mẫu tử thiêng liêng.
Trên hành trình ấy, ai cũng mang thêm những vết sẹo khác: những vết thâm tím đầu gối từ bước đi chập chững, những vết xây xước trên gương mặt trẻ thơ, dấu tích của những lần giúp mẹ trong gian khó. Nhưng những vết sẹo nhỏ đó đâu thể sánh bằng những vết thương bom đạn của chiến tranh – những mất mát, hy sinh in sâu trên thân xác và tâm hồn. Hình ảnh "vết chân tròn vẫn đi về trên con đường mòn cát trắng quê tôi" vừa đẹp đẽ vừa bi thương, nhắc nhớ bao thế hệ về giá trị hòa bình hôm nay.
Có những vết sẹo vô hình sâu thẳm hơn, là những nỗi đau âm thầm của mẹ cha, của những người thân mất mát mãi không trở về, vắt kiệt sức lực và tâm hồn người ở lại. Những vết thương ấy như mũi khoan xuyên thấu lòng người, gieo lại những giọt nước mắt thầm lặng, đong đầy nỗi đau vô bờ.
Tôi nhớ lời an ủi của một người bạn khi tôi vừa trải qua cơn sinh nở: "Vết sẹo đổi lấy con yêu, hãy coi đó là niềm vui." Vết sẹo dài trên cơ thể tôi dù gây đau đớn, dù làm mất mỹ quan, nhưng là minh chứng cho sự sống, cho tình yêu thương vô bờ. Có những hy sinh phải chấp nhận để đón nhận hạnh phúc ngọt ngào của hiện tại và tương lai.
Trên hành trình cuộc đời, vệt dấu thời gian là chứng nhân chân thật, nhắc nhở ta không nên e ngại vết sẹo, dù lớn hay nhỏ, vì đó là biểu tượng của lòng dũng cảm, nỗ lực vượt qua và ký ức không phai mờ. Hãy trân trọng vết sẹo của mình như một nụ hôn lên đôi môi người thân yêu, để cảm nhận vệt dấu thời gian ấy dịu dàng như những đám mây bồng bềnh...
Ngô Thanh Vân


Có thể bạn quan tâm

Khám phá bộ mã Code Tình Kiếm 3D đầy giá trị

Hướng dẫn cách chế biến lẩu bồ câu khổ qua thơm ngon, đầy dưỡng chất, mang đến hương vị ấm áp cho mùa đông.

Top 10 Spa uy tín và chất lượng tại Hải Phòng

Hướng dẫn làm gỏi cá mè tươi ngon, không tanh ngay tại nhà

Top 8 dao cạo tỉa lông mày, lông mặt chất lượng và giá cả hợp lý nhất hiện nay
