Top 12 Bài văn xúc động nhất viết về bà nội dành cho học sinh lớp 7
Nội dung bài viết
1. Bài văn tri ân bà nội - Tác phẩm số 4 đầy cảm xúc
Nếu có ai hỏi tôi: "Người thân nào khiến em yêu quý nhất?", tôi sẽ không ngần ngại trả lời đó chính là bà nội. Bà là hiện thân của tình yêu thương vô điều kiện và sự dịu dàng vô bờ.
Bà tôi sinh trưởng trong gia cảnh nghèo khó, tuổi thơ gắn liền với thiếu thốn và bệnh tật. Mái tóc bạc phơ, dáng đi chậm chạp, bà mang trên mình dấu ấn thời gian rõ rệt hơn nhiều người cùng tuổi. Qua lời kể của bố, tôi hiểu hơn về cuộc đời bà - một người phụ nữ tảo tần, cả đời hy sinh vì con cháu. Giờ đây, niềm hạnh phúc lớn nhất của bà là được chăm sóc cho đàn cháu nhỏ.
Điều khiến tôi ngưỡng mộ nhất ở bà là tấm lòng nhân hậu. Bà luôn sẵn sàng giúp đỡ người nghèo khó, không chỉ bằng vật chất mà còn bằng những lời động viên chân thành. Bà còn có tình yêu đặc biệt với thiên nhiên, nhất là các loài hoa. Khoảng sân nhỏ trước nhà lúc nào cũng rực rỡ sắc màu và ngát hương thơm.
Dù rất mực yêu thương, bà vẫn luôn nghiêm khắc trong việc dạy dỗ. Những lần đi học muộn hay chơi về trễ, bà nhẹ nhàng nhắc nhở và yêu cầu tôi tự kiểm điểm. Cách giáo dục ấy giúp tôi hiểu được lỗi sai mà không cảm thấy bị tổn thương. Được lớn lên trong vòng tay yêu thương của bà là điều hạnh phúc nhất tuổi thơ tôi.
Những buổi chiều rảnh rỗi, tôi thường phụ bà dọn dẹp nhà cửa hay cùng xem phim. Mỗi câu chuyện, mỗi lời khuyên của bà đều là bài học quý giá cho cuộc sống.
Tình yêu và lòng kính trọng dành cho bà chính là động lực giúp tôi phấn đấu trong học tập và rèn luyện đạo đức. Dù sau này bà không thể đồng hành cùng tôi mãi mãi, nhưng hình ảnh và những bài học của bà sẽ luôn là hành trang theo tôi suốt cuộc đời.

2. Bài văn tri ân bà nội - Tác phẩm số 5 đầy xúc động
Trong cuộc đời mỗi người, gia đình luôn là điểm tựa thiêng liêng nhất. Với riêng tôi, bà nội chính là người tôi yêu quý hơn tất thảy.
Bà tôi năm nay đã bước sang tuổi thất thập, nhưng tâm trí vẫn sáng suốt lạ thường. Dáng người nhỏ bé với chiếc lưng còng xuống in hằn dấu vết một đời lam lũ. Khuôn mặt phúc hậu nổi bật với mái tóc bạc như cước, làn da dù đã in hằn dấu vết thời gian nhưng vẫn ánh lên vẻ hồng hào. Đôi mắt tuy không còn tinh anh nhưng chứa chan tình yêu thương - đó là cả bầu trời ấm áp bà dành cho con cháu. Với tôi, bà đẹp như bà tiên trong những câu chuyện cổ tích thuở nào.
Tôi đặc biệt yêu đôi bàn tay bà - đôi tay gầy guộc, nhăn nheo nhưng ấm áp vô cùng. Đó là đôi tay đã tần tảo nuôi cả gia đình, cũng là đôi tay dịu dàng vuốt ve tôi mỗi khi nghe bà kể chuyện. Hơi ấm từ bàn tay ấy như truyền cho tôi nguồn sinh lực diệu kỳ. Dù cuộc sống vất vả, bà vẫn giữ thói quen tập thể dục đều đặn và trí nhớ minh mẫn để kể cho tôi nghe bao câu chuyện xưa. Nhờ bà, tôi hiểu thêm về những năm tháng gian khổ của dân tộc.
Thời gian trôi, tôi lớn lên còn bà ngày một già yếu. Những đêm đông giá rét, bóng hình gầy guộc của bà thức trắng đan áo ấm cho tôi khiến lòng tôi quặn thắt. Tình yêu thương vô điều kiện ấy, ngôn từ nào có thể diễn tả cho hết?
Bố mẹ bận rộn công việc, tôi lớn lên trong vòng tay chăm sóc của bà. Những cái ôm ấm áp, những lời động viên dịu dàng, những bài học về lòng nhân ái - tất cả đã nuôi dưỡng tâm hồn tôi. Chính bà là nguồn động lực để tôi phấn đấu học tập, trở thành người có ích cho xã hội.
Thời gian có trôi đi, bà vẫn mãi là người tôi yêu quý nhất. Từ sâu thẳm trái tim, tôi luôn cầu mong bà khỏe mạnh để được bên tôi thật lâu. Gửi đến bà yêu dấu tất cả tình yêu thương chân thành nhất.

3. Bài văn cảm nhận về bà nội - Tác phẩm số 6 sâu lắng
Gia đình là điểm tựa thiêng liêng nhất trong cuộc đời mỗi con người. Và với em, bà nội chính là ngọn nguồn yêu thương, là tình cảm sâu đậm nhất trong trái tim.
Bà nội em năm nay đã bảy mươi ba tuổi - dáng người nhỏ bé với chiếc lưng còng in hằn dấu vết một đời lam lũ. Khuôn mặt phúc hậu nổi bật với mái tóc bạc phơ như cước, làn da dù đã chịu nhiều dâu bể nhưng vẫn ánh lên vẻ ấm áp lạ thường. Đôi mắt tuy không còn tinh anh nhưng chứa chan tình yêu thương - đó là cả bầu trời bình yên bà dành cho con cháu. Đôi bàn tay nhăn nheo với những vết chai sần là minh chứng cho cả đời tần tảo, nhưng vẫn luôn ấm áp lạ kỳ mỗi khi em nắm lấy.
Ông nội mất sớm, bà ở cùng gia đình em từ khi em còn bé xíu. Những ngày thơ ấu, khi bố mẹ bận công việc, bà chính là người chăm chút cho em từng bữa ăn, giấc ngủ. Những câu chuyện cổ tích bà kể, những bài học về lòng nhân ái bà dạy đã nuôi dưỡng tâm hồn em. Bà còn là người truyền cho em hiểu biết về những năm tháng gian khó của đất nước, về giá trị của hòa bình hôm nay.
Kỷ niệm đẹp nhất với em là ngày đầu tiên đến trường. Bà là người dắt tay em đi qua cánh cổng trường tiểu học, là người động viên em bước vào lớp học với niềm tin yêu. Sự ân cần ấy đã xua tan mọi bỡ ngỡ, lo lắng trong lòng đứa trẻ lần đầu rời xa vòng tay gia đình.
Giờ đây, bà đã đi xa, nhưng những bài học và tình yêu thương bà để lại vẫn sống mãi trong tim em. Em sẽ luôn cố gắng học tập, rèn luyện để trở thành người có ích như bà hằng mong ước - đó là cách tri ân đẹp nhất dành cho người bà kính yêu.

4. Bài văn tri ân bà nội - Tác phẩm số 7 sâu lắng
Trong gia đình thân yêu của em, bà nội luôn chiếm một vị trí đặc biệt nhất. Bà là người em yêu quý và kính trọng hơn tất thảy.
Dù đã bước sang tuổi thất thập, bà vẫn giữ được sự minh mẫn và nhanh nhẹn đáng ngạc nhiên. Dáng người nhỏ nhắn với chiếc lưng còng xuống kể lại cả một đời vất vả. Khuôn mặt phúc hậu nổi bật với mái tóc bạc trắng luôn được búi gọn gàng. Làn da dù đã in hằn dấu vết thời gian nhưng vẫn toát lên vẻ hồng hào. Đôi mắt tuy không còn tinh anh nhưng ánh nhìn vẫn chan chứa yêu thương - giống hệt những bà tiên nhân hậu trong truyện cổ tích mà em từng đọc.
Tuổi thơ em gắn liền với những kỷ niệm đẹp bên bà. Những buổi tối được nằm nghe bà kể chuyện bằng giọng nói ấm áp ru em vào giấc ngủ yên lành. Những món quà vặt bà dành dụm mua cho mỗi khi em ngoan. Thói quen tập thể dục đều đặn và trí nhớ minh mẫn của bà khiến em vô cùng ngưỡng mộ.
Bà không chỉ chăm sóc mà còn dạy cho em những bài học quý giá về lòng nhân ái, về cách sống tự lập. Những lời khuyên bảo ân cần của bà đã trở thành hành trang quý báu trên con đường trưởng thành của em. Em luôn mong bà giữ được sức khỏe để đồng hành cùng em thật lâu trên chặng đường phía trước.
Bà nội chính là điểm tựa tinh thần vững chắc nhất của em. Tình yêu và lòng biết ơn dành cho bà sẽ mãi là động lực để em phấn đấu trở thành người có ích, khiến bà luôn tự hào.

5. Bài văn tri ân bà nội - Tác phẩm số 8 sâu sắc
Bà nội tựa như cây đại thụ che chở cho cả gia đình, là điểm tựa tinh thần vững chắc mà em luôn kính yêu và trân quý.
Dù đã bước sang tuổi thất thập nhị, bà vẫn giữ được sự minh mẫn và sức khỏe đáng ngưỡng mộ. Dáng người nhỏ bé với chiếc lưng còng xuống kể lại cả một đời lam lũ. Khuôn mặt phúc hậu nổi bật với mái tóc bạc phơ như sương mai, làn da dù đã in hằn dấu vết thời gian nhưng vẫn ánh lên vẻ hồng hào. Đôi mắt tuy không còn tinh anh nhưng ánh nhìn vẫn chan chứa yêu thương - với em, bà đẹp như bà tiên trong những câu chuyện cổ tích ngày xưa.
Em đặc biệt yêu đôi bàn tay bà - đôi tay gầy guộc, nhăn nheo nhưng ấm áp lạ thường. Đó là đôi tay đã làm lụng cả đời, cũng là đôi tay dịu dàng vuốt ve mỗi khi em nghe bà kể chuyện. Những buổi chiều về quê, được nằm trên võng nghe bà kể lại những câu chuyện cổ tích quen thuộc mà lòng em dâng tràn hạnh phúc.
Bà là người đã chăm chút cho em từ thuở lọt lòng. Lời ru ầu ơ ngọt ngào của bà đã khắc sâu vào tâm khảm. Giờ đây, bà vẫn luôn là người dạy cho em những bài học quý giá về cách sống, cách làm người. Nhờ sự dìu dắt của bà, em ngày càng trưởng thành hơn trong suy nghĩ và hành động. Em chỉ mong bà luôn khỏe mạnh để đồng hành cùng em trên chặng đường dài phía trước.
Bà nội - người phụ nữ tuyệt vời nhất trong lòng em. Tình yêu và lòng kính trọng em dành cho bà sẽ mãi mãi không bao giờ thay đổi.

6. Bài văn tri ân bà nội - Tác phẩm số 9 xúc động
Nếu có ai hỏi tôi về người tôi yêu thương nhất, câu trả lời sẽ luôn là bà nội - người phụ nữ hiền hậu mà cuộc đời chẳng mấy khi nở hoa.
Bà tôi mang vẻ đẹp của sự chịu đựng: mái tóc xoăn bạc trắng, dáng đi chậm chạp khập khiễng. Ở tuổi thất thập, bà già hơn hẳn những người cùng trang lứa. Qua lời kể của bố, tôi biết bà đã tần tảo nuôi hai con trai khi ông nội đi bộ đội. Đến khi có cháu, bà lại coi việc chăm cháu là niềm vui. Dù khó khăn, bà vẫn làm lao công để phụ giúp gia đình, vẫn dành dụm mua cho chúng tôi những món quà nhỏ nhưng đầy ý nghĩa: chiếc đồng hồ báo thức, gói kẹo thơm ngọt...
Bà có trái tim nhân hậu hiếm có. Mỗi lần gặp người ăn xin, bà luôn ân cần giúp đỡ. Bà yêu thiên nhiên say đắm, khoảng hiên nhỏ luôn ngát hương hoa nhài, rực rỡ sắc ớt chín. "Thiên nhiên giúp tâm hồn ta trong sáng hơn", bà thường nói vậy.
Mỗi lần về thăm, tôi thường gối đầu lên vai bà tâm sự mọi chuyện. Bà như truyền cho tôi hơi ấm tinh thần, tiếp thêm nghị lực. Nhưng rồi căn bệnh ung thư quái ác ập đến. Dù đau đớn, bà vẫn nở nụ cười an ủi chúng tôi. Tôi chỉ biết xoa dịu cơn đau cho bà trong bất lực.
Đêm Giáng sinh hai năm trước, bà ra đi mãi mãi. Đó là lần đầu tiên tôi biết đến nỗi đau mất mát thực sự. Bà ơi, sao bà đi sớm vậy? Giờ đây, mỗi khi nhớ bà, cổ họng tôi lại nghẹn ứ, mắt cay xè. Bà đã dạy tôi bài học quý giá: Hãy trân trọng từng khoảnh khắc bên người thân yêu.
Ngàn lần con muốn nói: Con yêu bà! Hình bóng bà sẽ mãi khắc sâu trong tim con.

7. Bài văn tri ân bà nội - Tác phẩm số 10 đầy cảm xúc
Trong gia đình em, bà nội là người em yêu quý nhất. Từ thuở ấu thơ, em đã được bà chăm chút, dạy dỗ, lớn lên trong vòng tay yêu thương của bà. Bà không chỉ truyền cho em những giá trị tốt đẹp mà còn là người gìn giữ và trao truyền cho em tình yêu với văn hóa truyền thống dân tộc.
Bà em năm nay đã bảy mươi tuổi, mái tóc bạc phơ như sương mai, dáng lưng hơi còng in hằn dấu vết thời gian. Nhưng với em, bà vẫn đẹp lạ thường - nụ cười hiền hậu, ánh mắt ấm áp. Người làng kể rằng ngày trẻ, bà đẹp nhất vùng, giọng hát chèo ngọt ngào khiến bao chàng trai say đắm, nhưng trái tim bà chỉ thuộc về ông nội em.
Khi ông nội hy sinh nơi chiến trường, một mình bà gồng gánh nuôi bốn người con. Sáng sớm làm đậu mang ra chợ, trưa về ra đồng cấy lúa, chiều tối chăm tằm, tối mò cua bắt ốc - bàn tay nhỏ bé của bà không lúc nào ngơi nghỉ. Nhưng điều đáng quý nhất là bà luôn coi trọng việc học, quyết không để con thất học. Nhờ vậy mà bố và các bác em đều thành đạt.
Tuổi thơ em gắn liền với bà. Những câu chuyện cổ tích đêm khuya, những bữa sáng thơm ngon bà nấu, những bước chân nhỏ đến trường có bà dìu dắt. Mỗi khi em ốm, bà thức trắng đêm chăm sóc, từng thìa cháo nhỏ đầy yêu thương. Dù sau này phải xa bà vì chuyển nhà, em vẫn luôn mong ngóng từng dịp được về thăm bà, được nhận những món quà quê giản dị mà ấm áp tình thương.
Bà dạy em sống nhân hậu, biết ơn công lao cha mẹ, thầy cô. Với em, bà là báu vật vô giá, là người phụ nữ vĩ đại nhất. Em chỉ mong bà luôn khỏe mạnh để được bên em thật lâu. Em hứa sẽ học thật giỏi, sống thật tốt để bà vui lòng. Tình yêu em dành cho bà mãi mãi không bao giờ vơi cạn.

8. Bài văn cảm nhận về bà nội - Tác phẩm số 11 sâu sắc
Bà nội - người phụ nữ đặc biệt nhất trong trái tim tôi, người đã nuôi dưỡng tôi bằng tình yêu thương vô bờ từ thuở ấu thơ. Những lời ru ngọt ngào của bà đến giờ vẫn vang vọng trong tâm trí tôi.
Năm nay bà đã bước sang tuổi thất thập, mái tóc bạc trắng như mây chỉ còn lưa thưa vài sợi đen. Mỗi lần chải đầu, từng nắm tóc rụng khiến lòng tôi se lại. Bà thường vo tròn chúng cất đi - một thói quen bí ẩn mà tôi chưa bao giờ hiểu hết ý nghĩa. Làn da nhăn nheo, hồng hào dù đã điểm những vết đồi mồi của thời gian. Nụ cười bà đẹp lạ thường, đôi mắt nheo lại như trăng khuyết, khiến tôi chỉ muốn ôm chầm lấy bà mà hôn lên mái tóc bồng bềnh ấy.
Chiếc lưng còng xuống kể lại cả một đời lam lũ. Bà đã tảo tần nuôi sáu người con, trong đó có bố tôi, qua những năm tháng khó khăn nhất. Dù tuổi cao, bà vẫn không chịu ngồi yên, luôn tìm việc để làm từ quét nhà đến chăm sóc vườn tược. Bà kiên quyết đuổi tôi vào bàn học mỗi khi thấy tôi định giúp đỡ - tình yêu thương ấy giản dị mà sâu sắc biết bao.
Tuổi thơ tôi gắn liền với bà. Những trưa hè oi ả được bà ru bằng giọng hát ngọt ngào:
"Con cò mà đi ăn đêm
Đậu phải cành mềm lộn cổ xuống ao..."
Bà kể cho tôi nghe về những ngày tháng đói kém, khi cả nhà phải ăn khoai độn cơm, nhường phần ngon nhất cho con cháu. Những câu chuyện ấy khiến tôi càng thêm trân quý bà và biết ơn cuộc sống hôm nay.
Giờ đây, dù đã lớn khôn, tôi vẫn được bà chăm sóc như thuở bé thơ. Những món ăn ngon, những gói kẹo bà dành dụm mua cho, những bài thuốc dân gian bà tự tay hái lá nấu cho tôi mỗi khi ốm đau... Tất cả đều thấm đẫm tình yêu thương. Bà vẫn luôn là người đầu tiên hỏi han tôi mỗi khi đi học về, chia sẻ với tôi từng niềm vui nỗi buồn nhỏ nhất.
Tôi chỉ mong bà luôn khỏe mạnh để được nhìn thấy những thành công của tôi trong tương lai. Tôi hứa sẽ học thật giỏi, sống thật tốt để bà tự hào. Tình yêu tôi dành cho bà mãi mãi không bao giờ vơi cạn.

9. Bài văn tri ân bà nội - Tác phẩm số 12 xúc động
Mỗi khi trời trở gió, nội tôi lại đau nhức. Tôi ngồi bên giường vừa kể chuyện vừa nhẹ nhàng xoa bóp chân cho bà. Thỉnh thoảng, bà mở mắt nhìn tôi bằng ánh mắt trìu mến đầy yêu thương.
Năm lên năm, tôi từ thành phố về quê sống với nội theo nguyện vọng của bố. Căn nhà nhỏ vắng vẻ bỗng tràn ngập tiếng cười của hai bà cháu. Tôi nghịch ngợm như con trai, thường xuyên cùng lũ bạn làng chạy nhảy khắp nơi, mỗi lần như vậy về là nội lại phải dỗ dành tôi đi tắm. Những buổi chiều quê yên ả, nội thường kể cho tôi nghe những câu chuyện cổ tích về cô Tấm hiền lành, chàng Thạch Sanh dũng cảm. Qua mỗi câu chuyện, bà dạy tôi bài học về lòng nhân hậu, đức tính chăm chỉ - những giá trị theo tôi suốt cuộc đời.
Nội nhờ anh hàng xóm dạy chữ cho tôi. Những đêm khuya sợ ma, tôi thường trốn học, bà kiên nhẫn thắp đèn ngồi cùng: "Rèn nét chữ là rèn nết người, cháu ạ". Giờ nghĩ lại, tôi vô cùng biết ơn những đêm thức khuya ấy, không chỉ vì nét chữ đẹp mà còn vì nhân cách tôi được vun đắp từ đó.
Khi mẹ sinh em bé, tôi phải trở lại thành phố. Xa nội, lòng tôi luôn day dứt khôn nguôi. Hình ảnh bà hiền từ cứ hiện về trong ký ức. Mãi đến năm lớp bảy, bố mới đón nội ra thành phố sống cùng. Ngày gặp lại, tôi bật khóc khi thấy bà già đi nhiều - lưng còng, da nhăn, chỉ có ánh mắt và nụ cười vẫn ấm áp như xưa.
Giờ đây, khi đã lớn khôn, tôi càng thấm thía những lời dạy của nội. Tôi hạnh phúc vì được chăm sóc bà, mong muốn bù đắp phần nào những vất vả bà đã trải qua. Nội ơi, con sẽ luôn là đứa cháu ngoan, sống tốt để bà tự hào!

10. Bài văn tri ân bà nội - Tác phẩm số 1 xúc động
Bà nội - người phụ nữ tôi yêu quý nhất trong gia đình, người đã nuôi dưỡng tôi từ thuở ấu thơ bằng tình yêu thương vô bờ bến.
Năm nay bà đã gần bảy mươi tuổi với mái tóc bạc phơ như cước, dáng lưng hơi còng và làn da in hằn dấu vết thời gian. Nhưng với tôi, bà vẫn đẹp lạ thường - nụ cười hiền hậu tỏa sáng cả khuôn mặt.
Khi ông nội hy sinh nơi chiến trường, một mình bà gồng gánh nuôi bốn người con. Sáng sớm làm đậu mang ra chợ, trưa về ra đồng cấy lúa, chiều chăm tằm, tối mò cua bắt ốc - bàn tay nhỏ bé của bà không lúc nào ngơi nghỉ. Nhưng điều đáng quý nhất là bà luôn coi trọng việc học, quyết không để con thất học. Nhờ vậy mà bố và các bác tôi đều thành đạt.
Tuổi thơ tôi gắn liền với bà. Những câu chuyện cổ tích đêm khuya, những bữa sáng thơm ngon bà nấu, những bước chân nhỏ đến trường có bà dìu dắt. Bà dạy tôi phải sống tốt, biết ơn công lao cha mẹ, thầy cô, biết lắng nghe và chia sẻ với mọi người.
Tôi hứa sẽ học thật giỏi, sống thật tốt để bà vui lòng. Tình yêu tôi dành cho bà mãi mãi không bao giờ vơi cạn.

11. Bài văn tri ân bà nội - Tác phẩm số 2 xúc động
Nếu ai hỏi tôi về người tôi yêu thương nhất, câu trả lời sẽ luôn là bà nội - người phụ nữ hiền hậu mà cuộc đời chẳng mấy khi nở hoa.
Bà tôi mang vẻ đẹp của sự chịu đựng: mái tóc xoăn bạc trắng, dáng đi chậm chạp khập khiễng. Ở tuổi thất thập, bà già hơn hẳn những người cùng trang lứa. Khi ông nội đi bộ đội, bà một mình nuôi hai con trai khôn lớn. Đến khi có cháu, bà lại coi việc chăm cháu là niềm vui.
Bà có trái tim nhân hậu hiếm có. Mỗi lần gặp người ăn xin, bà luôn ân cần giúp đỡ. Bà yêu thiên nhiên say đắm, khoảng hiên nhỏ luôn ngát hương hoa nhài. "Thiên nhiên giúp tâm hồn ta trong sáng hơn", bà thường nói vậy.
Mỗi lần về thăm, tôi thường gối đầu lên vai bà tâm sự mọi chuyện. Bà như truyền cho tôi hơi ấm tinh thần, tiếp thêm nghị lực. Với tôi, bà là điểm tựa tinh thần vững chắc. Tôi hứa sẽ sống tốt, học giỏi để bà luôn tự hào.

12. Bài văn tri ân bà nội - Tác phẩm số 3 sâu lắng
"Ngó lên nuộc lạt mái nhà
Bao nhiêu nuộc lạt nhớ ông bà bấy nhiêu"
Giữa cuộc đời này, hạnh phúc lớn nhất của tôi là được lớn lên trong vòng tay yêu thương của bà nội - người phụ nữ đã khuất nhưng vẫn sống mãi trong tim tôi.
Trong ký ức tôi, bà hiện lên với gương mặt phúc hậu, đôi mắt sâu thẳm dưới vầng trán cao đầy nếp nhăn. Mái tóc bạc trắng luôn được búi gọn gàng, nụ cười hiền từ làm sáng bừng khuôn mặt dù đã ngoài tám mươi tuổi. Ôi! Chỉ nghĩ đến bà mà lòng tôi thắt lại!
Tôi nhớ như in những sáng mai cùng bà đi trên con đường làng. Nắng sớm ôm ấp hai bà cháu, hàng tre xanh rì rào như hát khúc chào ngày mới. Những chiều trăng sáng, bà thường dắt tôi ra hiên, kể cho nghe bao câu chuyện cổ tích dưới ánh trăng vàng. Giọng bà ấm áp, bàn tay nhẹ nhàng vuốt tóc - đó là những khoảnh khắc ấm áp nhất tuổi thơ tôi.
Bà luôn là nguồn động viên lớn nhất. Khi tôi vui, bà cười theo. Khi tôi sai, bà nhẹ nhàng chỉ bảo. Nụ cười và ánh mắt đầy tin tưởng của bà là sức mạnh giúp tôi vượt qua mọi khó khăn.
Giờ đây bà đã đi xa, nhưng hình ảnh bà vẫn sống mãi trong tôi như một bà tiên hiền hậu. Tôi tin bà đang dõi theo từng bước chân tôi trên đường đời. Tôi hứa sẽ sống thật tốt, học thật giỏi để bà nơi chín suối được vui lòng. Tình yêu tôi dành cho bà là vĩnh cửu, không gì có thể xóa nhòa.

Có thể bạn quan tâm

Cách chuyển đổi từ PDF sang Excel

Top 5 nhà hàng sang trọng và lý tưởng cho bữa tối tại Đà Nẵng

Cách cố định nhiều dòng trong bảng tính Excel giúp người dùng duy trì sự hiển thị của các dòng tiêu đề trong suốt quá trình làm việc với dữ liệu dài, đảm bảo bạn luôn dễ dàng theo dõi thông tin quan trọng mà không phải cuộn lên xuống liên tục.

Hướng dẫn Vệ sinh Vùng kín đúng cách

Danh sách các tỉnh thành, quận huyện, phường xã Việt Nam (dạng tệp Excel) cung cấp cho bạn thông tin chi tiết về các đơn vị hành chính trên toàn quốc, giúp bạn dễ dàng tra cứu và tham khảo.
