Top 17 thi phẩm đặc sắc của thi sĩ Ngô Dương Hải
Nội dung bài viết
1. LỜI RU...!
À á à à ơi...!
Một đời mẹ ru dịu dàng
Giờ con ru lại giữa ngàn đêm sâu
Mẹ từng ru giấc chiêm bao
Con nay ru mẹ bên màu lá rơi.
Mẹ ru con khúc à ơi
Con ru mẹ lại một trời thênh thang
Mẹ là dòng nước mênh mang
Con ru mẹ lại cánh vàng cò bay.
Mẹ ru bằng tiếng hát say
Con ru mẹ lại đò đầy tháng năm
Mẹ ru ngọn gió xa xăm
Con ru lại mẹ áo thấm nhọc nhằn.
Mẹ ru lời ngọt đầu lưỡi
Con ru mẹ lại khơi gợi tiếng xưa
Mẹ ru mát buổi ban trưa
Con ru lại mẹ giữa mưa gió đời.
À á à à ơi...!
Lời ru con chẳng nên lời
Mẹ ơi, bao tháng mưa trời nắng hanh
Mẹ ơi, tay mẹ mong manh
Mẹ ơi, tay mẹ nuôi thành đời con...!


2. TÌNH CUỐI MÙA THU
Cuối thu rồi... Anh gửi em lời thơ,
Tình khắc khoải... Đông về gõ cửa hờ,
Nửa đời người... Ta tìm nhau dịu dàng,
Lặng lẽ đợi chờ... Ngọn lửa thương yêu!
Trời tháng mười... Mỏng manh sương giăng nhẹ,
Nhớ thương ai... Về bên ấy thầm thì,
Phải chăng thu... Hiểu lòng ta đến thế,
Nên lá vàng... Bay nhẹ, giữ yêu thương!
Hoa sữa đêm... Vương vấn bước chân em,
Khoảnh khắc ấy... Chưa đủ, chưa tròn vẹn,
Nhắm mắt lại... Ngọt ngào nụ môi son!
Đông chậm bước... Thu nồng nhớ không nguôi,
Em ơi nhé... Bao thu vẫn mơ chưa tròn,
Ngọn cải non... Làm sao biết được hết
Chỉ sắc vàng... Mãi giữ mùa thu xưa!
Nửa đời người... Đêm rơi từng giọt mưa,
Từng tiếng rơi... Kéo dài thương nhớ hoài,
Lạ tình yêu... Sao vô cớ vô duyên,
Mà đôi ta... Mãi nhớ mãi đầy vơi!
Dòng sông đời... Đục trong không ai biết,
Chỉ thu về... Thấu lòng chờ đợi đó,
Chỉ có thu... Mây trôi xa vời vợi,
Chỉ có chờ... Mới thấu tim yêu sâu...


3. THU HÀ NỘI CHỜ EM
Em có về Hà Nội mùa thu này,
Gió nhẹ nhàng đẩy lá rơi qua phố,
Những ánh đèn khuya thấp thoáng bóng người,
Hương sữa mơ màng vương góc phố xưa!
Em có về Hà Nội giữa chiều mưa,
Hồ Tây giăng mắc, sóng dập dờn vỗ,
Tiếng chuông ngân thong thả rồi lại vọng,
Mưa rơi nhưng lá vẫn nhẹ bay bay.
Em có về Hà Nội trong sương khuya,
Lặng lẽ khoác áo tha thướt mộng mơ,
Ta nắm tay nhau dạo bên Hồ Gươm,
Thê Húc soi bóng, sóng mơn man nhẹ nhàng!
Phượng vĩ ngập ngừng như níu giữ thời gian,
Lá xanh xen lẫn sắc hồng muộn màng,
Thu lặng lẽ trôi, hạ chần chừ chưa rời,
Hạ nhớ em thuở áo trắng ngây thơ.
Hà Nội ơi, thu thật giản đơn,
Mây lững lờ trôi trên trời vàng nắng,
Bãi đê sông Hồng giờ không còn vắng,
Vàng cải một triền, bướm cũng đôi bay!
Ghế đá xưa kia ta vẫn ngồi đó,
Ghế chẳng dài thêm mà đầy kỷ niệm,
Trên ghế em ơi vẫn còn hiện hữu,
Nét chữ đôi ta nắn nót song song…
Về nhé em, Hà Nội vẫn chờ mong…!


4. NGƯỜI VỀ QUÊ CHA
Người trở về miền quê cha hồn hậu,
Giúp tôi lắng nghe tiếng gà gáy trưa,
Giúp tôi cảm nhận những cơn mưa chiều,
Thả tôi theo làn gió liếp thưa đầu hè!
Giúp tôi lắng đọng tiếng ve ngân vang,
Hát thay tôi câu vè thuở ấu thơ,
Đón lấy sương sớm tinh khôi ban mai,
Thả theo ước mơ bay cùng cánh diều!
Hỏi giúp tôi về những chuyến ngược chiều,
Bao nhiêu vé đổi lấy ký ức ngày xưa?
Bao nhiêu thương nhớ mới đủ đong đầy,
Bao nhiêu là gánh nặng cha gánh thay?
Hát thay tôi câu hát à ơi nhẹ nhàng,
Đón giúp tôi gió trời rộng thênh thang,
Sang giúp tôi chuyến đò ngang vắng lặng,
Ngắm giúp tôi sắc mênh mang lục bình!
Ngắt giúp tôi cánh hoa tím thuở ấy,
Soi giúp tôi hình ảnh lung linh xưa cũ,
Hỏi giúp tôi tiếng chim cuốc lao xao,
Thương còn mãi, chưa phai nỗi ngoa ngoa?
Người trở về quê cha ấm tình thương,
Cho tôi gửi chút quà mang yêu thương,
Cho tôi gửi gió chiều mênh mang ấy,
Và bao la tình nghĩa dạt dào...!


5. GỌI MÃI MỘT DÒNG SÔNG...!
Hãy cho anh thả trôi về dòng sông quê,
Nơi ghi dấu buồn vui của mấy chục năm dài,
Tắm gội nhọc nhằn rồi tưới mát những lúc bình yên,
Theo con nước chảy mãi, lên rồi lại xuống!
Hãy cho anh thả vào giữa dòng nước trong mát,
Câu hát ru bên võng, êm đềm khúc ru hời.
Hãy cho anh thả mặt trời trên đỉnh con sóng,
Mây sương lững lờ đọng lại ánh chiều tà,
Những cầu tre nhỏ vắt ngang kênh dài,
Bóng áo bà ba nghiêng nghiêng chiếc nón chờ.
Hãy cho anh thả tháng năm dài theo dòng trôi,
Những nhớ thương gửi gắm khéo trong mạch nước,
Dù bờ bên lở bên bồi không ngừng đổi thay,
Nhưng lòng vẫn vẹn nguyên nỗi bồi hồi tha thiết.
Hãy cho anh gửi trọn tình yêu đời mình,
Trong giấc mơ anh gọi mãi tên dòng sông ấy...!


6. LÂU THẬT RỒI ...!
Lâu lắm rồi ... Thu chẳng còn ghé qua,
Ừ thì thôi ... Lá vẫn giữ màu xưa,
Nhớ về nhau vậy cũng đủ đong đưa,
Khoảnh khắc muộn màng ... Lá nhẹ nhàng đung đưa!
Lâu lắm rồi ... Đêm lại nghe tiếng mưa,
Trước hiên vắng ... Gió cũng nhẹ ngang cửa,
Giọt mưa xưa ... Chia đôi nửa rất mơ,
Nửa thấm môi em ... Nửa ấm trên môi anh!
Lâu thật rồi ... Lại chợt thấy sương sa,
Chiều buông nhẹ ... Mây theo gió phiêu dạt,
Lá vàng rơi ... Trên con đường nhỏ xưa,
Cỏ mơ màng ... Nhẹ nâng lá bay bay!
Lâu thật rồi ... Thu dường như chưa đổi thay,
Nắng hanh hao ... Mây trắng phủ lối dài,
Sông lặng lẽ ... Con đò đứng im lặng,
Gió dịu dàng ... Sóng vỗ bờ lau xanh!
Lâu thật rồi ... Thu chẳng rõ về đâu,
Chỉ biết cây đã chuyển mình vàng lá,
Chị Hằng như ... Đêm nay thêm khác lạ,
Ánh trăng vàng trải khắp trời mênh mông!
Lâu thật rồi ... Gối vẫn để không thôi,
Đầu gối tay anh ... Tay chồng trên trán,
Qua song thưa ... Sao xa là người bạn,
Dế ru say men ... Tình nhắc men say ...!


7. GỬI NHỚ THÁNG BA
Người ơi, tháng Ba ở nơi ấy,
Giữ giùm tôi hương cà phê bay bay,
Giữ lấy cho tôi nồng say đắm đuối,
Tình nghĩa đượm nồng qua vòng rượu cần.
Hãy giữ giùm tiếng chiêng ngân vang,
Ánh lửa bập bùng quây quần bên nhau,
Kéo giùm tôi hồ sâu mênh mang ấy,
Mây trắng bồng bềnh từ đâu trôi về.
Thả giùm cánh ong nhẹ nhàng khẽ bay,
Chăm chỉ dập dềnh theo gió hoa nở,
Đường mòn xưa ấy vẫn thường qua lại,
Giữ giùm tôi sắc hoa dã quỳ vàng!
Giữ lấy tiếng gió mơn man dịu dàng,
Bay qua hàng lá vàng mùa sang đến,
Ngắm giúp tôi những rặng cao su xa tít,
Đại ngàn xanh thẳm trải dài mênh mang.
Cho tôi được thốt lời "giá như...!"
Giá như đôi mắt tình si một thuở,
Giá như không xa cách lạc vời vợi,
Thì đôi mắt ấy, bầu trời riêng tôi...!


8. NÍU LẠI THÁNG NĂM...!
Tháng Năm ơi... Có phải chính em đó,
Bằng lăng tím cứ nấn ná đừng rời,
Cánh hoa mỏng manh tơ duyên vừa hé,
Phải chăng đang ngóng một bóng người qua?
Tháng Năm ơi, phượng đỏ vờn theo gió,
Giỏ xe hoa xôn xao gọi nỗi nhớ,
Em chở tuổi thơ tôi trôi mượt mà,
Với tập vở xinh và thư tay nhí nhảnh.
Tháng Năm ơi, lá sen làm chiếc dù,
Đường xa hóa ngắn như vừa bước chân,
Chuồn chuồn bay lượn bên đường say đắm,
Chở theo mùa vàng và bước chân son!
Tháng Năm ơi, phải chăng lòng vấn vương,
Nên ve ngân vang mãi giấc mơ xưa,
Thềm rêu nâng đỡ từng bước đời nhỏ,
Hoa nắng tinh nghịch tỏa sáng lung linh!
Tháng Năm ơi, đừng vụt qua vội vàng...!


9. TRÁCH ANH ĐI!
Trách anh đi! Mỗi buổi chiều anh về,
Tiếng hỏi đầu tiên: “Mẹ đâu rồi?”
Dù em buồn, anh cũng chỉ vậy thôi,
Một đời người... chỉ sống một lần duy nhất!
Trách anh đi! Gọi tên trong mộng mị,
Mẹ ơi! Nhưng không phải em đây,
Em đã hờn rồi, em cũng phải quen,
Không có mẹ... chẳng riêng em đâu nhé!
Trách anh đi! Rồi ngày kia em sẽ,
Thấu hiểu chỉ có một mẹ mà thôi,
Không mẹ, ta không tồn tại trên đời,
Em cứ trách... anh không thể khác hơn!
Trách anh đi! Nếu Bụt cho một điều ước,
Anh ước mẹ luôn mãi xuân xanh,
Dẫu ngoài kia đời hối hả vội vàng,
Em cứ trách! Anh chẳng dành điều ước!
Trách anh đi! Nếu trở về kiếp trước, Trách anh đi! Một ngày mẹ bước đi, Trách anh đi! Vai thêm phần nặng gánh, Trách anh đi! ... đời là thế đấy thôi...!
Anh cũng là con của mẹ mà thôi,
Lời ru ấm áp bên cánh võng êm đềm,
Chông chênh điểm tựa cũng là anh đây,
Thuyền đời anh sóng gió có ngả nghiêng,
Anh vẫn giữ góc mẹ luôn bình lặng!
Chẳng sánh nổi gánh mẹ từng vác qua,
Cuộc đời này anh có thể dang dở,
Nhưng không thể làm mẹ rơi lệ nhòa!


10. THUYỀN TRĂNG...!
Thả trôi thuyền trăng chén rượu đầy,
Thả thêm chi nữa hỡi ngàn mây bay?
Bồng bềnh ai thả sông vô tận,
Ai đó thả trăng trong chén say?
Thả bến sông trăng con đò nhỏ,
Người phân vân cắm sào dò đo,
Sang sông chi nhỉ giữa mưa gió,
Sào đo thả mãi, bước dò chờ!
Một hũ trăng nghiêng hòa cùng gió,
Màn sương mỏng nhẹ rơi rơi mờ,
Đêm nay ta uống đời sương gió,
Nghiêng cả thuyền trăng cùng đất trời!
Đêm nay ơi, chỉ có đêm nay,
Ngược hũ trăng say để giãi bày,
Thả men tình trong ly rượu cháy,
Ai nói đời này rượu đắng cay?


11. CHUYỆN TÌNH TRĂNG VÀ BIỂN
Có lúc nụ hôn Trăng và Biển hòa quyện,
Bồng bềnh trôi khiến Gió cũng ngẩn ngơ,
Em có biết, Gió cũng mang ước mơ,
Cho nên Gió mới nhẹ nhàng vòng má hôn.
Có lúc ta cách xa muôn phương trời,
Anh muốn gần em nhưng lại càng xa,
Như biển xanh, anh chân thật ôm ra,
Vòng tay chặt, chẳng còn khoảng cách nữa.
Có lúc đôi ta chia đôi lối,
Em quay bước, mưa buồn sắp rơi rớt,
Như gió trời, anh vương vấn không rời,
Men tình say đắm, dâng tràn dị lạ.
Trăng sinh ra để cho biển rộng lớn,
Thềm đầy vơi dẫu muôn đời trôi nổi,
Bạc phủ lên sóng, biển khơi ngát trời,
Như em đã tưới mát đời anh vậy.
Đêm trăng lên, sóng rì rào ngân vọng,
Khúc ca tình dâng trào khát khao chờ,
Hiểu nỗi nhớ, em bất ngờ ôm chặt,
Thế là anh hóa sóng, quấn lấy em!


12. NGHIÊNG...!
Nghiêng chiều tỏa nắng vàng ươm
Cho sông lấp lánh thuyền trôi chậm
Cánh cò vươn tiếng ầu ơ
Câu thơ nghiêng theo bến quê mong chờ.
Bóng tre nghiêng soi đê dài
Nghiêng ly rượu thề lời ngọt ngào
Nghiêng trăng đong nhớ đầy vơi
Nghiêng môi em nhỏ, ngây thơ còn đây!
Nón lá nghiêng trong ngẩn ngơ
Chiều nghiêng lối xưa đợi người phương xa
Xuân nghiêng nắng tháng ba về
Hạ vọng tiếng đa cuối làng nghiêng hờ.
Ghé nghiêng em nói “vội vàng...”
Ghé trao em hỏi “nhỡ nhàng thế sao?”
Chờ trầu phượng đỏ ngày trao
Ta nghiêng tất cả, gửi vào lòng nhau!


13. TÌNH LÀ GÌ?
Tình là gì? Nhân gian mời ta hỏi,
Mái đầu bạc vang tiếng gõ rỗng không,
Nắng mưa đội chung như kẻ đời thương,
Đêm thanh vắng trải dài câu thao thức!
Tình là gì? Kẻ mất quyền, mất chức,
Người lao tù đếm tháng ngày trôi qua,
Nụ cười vụt tắt trên môi nghiệt ngã,
Khe miệng khép lại để đời bia miệng!
Tình là gì? Ác lẫn trong cái thiện,
Kẻ đạo mạo bỗng chốc hóa tội đồ,
Đau lòng hơn trẻ thơ chưa kịp khóc,
Hồn lìa xác chưa một lần gọi mẹ!
Tình là gì? Yếu mềm hóa kiên cường,
Lưng gánh nặng vì một niềm thương sâu,
Lấp sông sâu, đạp núi cao dốc đồi,
Người quân tử đứng sân rồng hóa đá!
Tình là gì? Người quên đi tất cả,
Trái tim Thần trao, đắm đuối kế đồ,
Giếng sâu nơi ấy đã là mồ côi,
Châu ngọc sáng lưng ngựa thô lông ngỗng!
Tình là gì? Thuyền lênh đênh biển rộng,
Vớt trăng nghiêng hồn hóa gió về thăm,
Hoá Vọng Phu chờ đợi nghìn năm đợi,
Vi vu gió mặc dãi dầu mưa nắng!
Tình là gì? Kẻ thua và người thắng,
Chung một đường, kẻ trước người sau bước,
Tình là gì? Đê mê lẫn khổ đau,
Muốn quên đi lại thêm nhớ khôn nguôi...
Tình là gì? Hỡi nhân gian sao nỡ...!?


14. HẸN NHÉ THÔNG REO
Tròn một năm, anh nhỉ, bốn mùa thay đổi,
Gió vi vu hát mừng người ghé qua,
Lời em trao theo từng làn gió nhẹ,
Ánh trăng đêm nay rực sáng, đúng hẹn như rằm.
Anh hẹn em mùa hoa thông nở,
Chúng ta cùng nhau ngắm vẻ đẹp ngập tràn,
Em e ấp cười, sao mà xinh quá,
Má hồng tươi thắm, cứ để người nhìn thôi!
Nắng chạm nhẹ bóng ta dưới đất,
Bóng ta gần hơn, sợ người qua nhìn,
Ánh mắt mơ màng ngắm mây trời trắng,
Bỗng nhìn thấy, bóng anh nơi đáy mắt em!
Nắng nhẹ nhàng hôn môi, thì thầm,
Anh mong ước xa xôi mãi không về,
Giá như anh là nắng lúc này,
Chỉ mong xung quanh không có ai ngồi chờ!
Em kể anh nghe chuyện về Ước Trai,
Người tài giỏi, mấy ai được như vậy?
Ba đời máu chảy nơi Chi Viên Lệ,
Oan khuất đẩy nghiêng những ngôi nhà xưa!
Mới thế mà em tôi đã rơi lệ,
Thương người vướng bẫy của kẻ gian tà,
Tôi nói, đời này đã có giải oan,
Nghe xong, em tôi thôi rơi lệ tràn!
Chừng như thông hiểu ý hai ta,
Kéo những cành cao xuống gần thêm,
Chừng như thông muốn ta gần nhau hơn,
Để dù anh xa, ta vẫn gần nhau mãi!


15. TỔ QUỐC TÔI
Đất nước của chúng ta, lạ làm sao em ơi,
Giữa chiến tranh, giữa giông tố bão bùng,
Vẫn không quên được vòng tay nối kết,
Hai tiếng "Đồng bào" khắc mãi trong tim mỗi người.
Những con người ấy dù khó khăn, gian khổ,
Im lặng nhưng niềm tin luôn bất diệt,
Không cúi đầu, giống như rừng cây kiên cường,
Vươn lên như mặt trời, sáng tỏ chân lý tự do.
Dẫu có những lúc ai đó băn khoăn,
Nhưng lòng họ vẫn vững tin vào đất mẹ,
Biết rằng màu xanh ấy sẽ mãi tồn tại,
Yêu những cánh cò bay trên sóng lúa tràn đầy hy vọng.
Những hạt giống từ đất mẹ sinh ra,
Những giai điệu ca vang dội như sóng biển,
Những con sóng vỗ bờ, như nhạc du dương,
Những rừng cây vững chãi như lũy thép trong chiến đấu.
Đất nước của em, lạ lắm phải không?
Giữa biển cả bao la, ngọn lửa luôn cháy,
Giữa đại dương mênh mông, sóng vỗ bập bềnh,
Nhưng ngọn cờ sao vàng vẫn bay cao, vươn lên rực rỡ!
Đúng vậy em, chẳng nơi nào có được như thế,
Trong tiếng súng lại có dòng sữa ngọt ngào,
Mỗi nhành cây, mỗi ngọn cỏ là điểm tựa,
Tổ Quốc biến thành rồng bay lên từ sóng vỗ.
Thế đấy em, từ đôi bàn tay trắng mà dựng lên được tất cả!


16. TIẾNG TƠ LÒNG
Em viết bài thơ này, kể chuyện đôi ta,
Chiến tranh đi qua, dấu vết máu lửa còn đây,
Trăng nghiêng soi, đôi nửa trăng chia cách,
Giáo án bên này, bên kia đón từng làn mây.
Em âm thầm thêu chiếc khăn nhỏ xinh,
Hồng lụa mượt, chim bồ câu trắng tinh khôi,
Khăn thay em gửi, những ngày xa cách vắng bóng,
Chỉ dám cất nhẹ lời yêu thương “Tặng anh”…
Tiếng đàn anh trao, ngân vang từng nốt thanh,
Em vẫn so dây, chờ anh quay về,
Lau bụi thời gian đọng lại hàng ngày ngây ngất,
Nhẹ nhàng ôm đàn, ánh trăng khẽ lướt qua!
Toàn đất nước bước vào ngọn lửa chiến tranh,
Đàn ghi-ta trao vội vàng giữa lúc nguy nan,
Phải chăng tình đầu luôn ngây dại,
Chỉ dám run rẩy nắm lấy bàn tay!
Niềm tin ấy chẳng bao giờ phai nhạt,
Ngày chiến thắng, anh đàn em hát vang,
Cho dù khốc liệt nơi chiến trường hay viên đạn lạc,
Ngày hòa bình, anh đã không trở về thăm!
Em vẫn đợi chờ, những năm tháng dài,
Đồng đội anh về, trao lại kỷ vật quý,
Em ôm cuốn sổ tay nhàu nát dấu thời gian,
Chiếc khăn hồng in vết đạn xuyên qua!
Trời đất quay cuồng, mắt em rưng lệ,
Hơi ấm anh còn trên vết thương máu,
Anh không về, mắt em đau thắt lòng,
Phương xa ấy, anh có hay chăng anh?
Dây đàn căng vẫn ngân nga ngọt ngào,
Tiếng cung thương khắc khoải biển trời chia ly,
Anh yêu ơi, em chẳng tiếc một đời,
Vẫn đợi chờ, vẫn giữ đàn, vẫn so dây!
Mỗi chiều tà, từ ấy đến hôm nay,
Đàn vẫn thế, vết người in năm tháng,
Đàn vẫn vang, khúc tình ca tha thiết,
Mí mắt khép rồi, đàn vẫn ngân nga…


17. TIẾNG QUÊ
Tôi lắng nghe tiếng quê hương,
Rung động trong từng chiếc lá biếc,
Tiếng gà con líu lo vang vọng,
Tiếng ong vàng vo ve bên hoa!
Tiếng chim cuốc gọi bạn đời,
Khúc nhạc ve reo mãi không ngừng,
Mùa thi về rộn ràng tiếng hát,
Khúc ca quê hương nồng ấm thắm!
Nghe sóng vỗ ngoài khơi xa,
Nỗi niềm trăn trở bao la,
Biển rộng muôn đời mắc nợ,
Bến bờ chờ đợi con thuyền!
Dòng nước mát từ con kênh,
Chở mùa vàng đầy hạt ngọt,
Gió chiều mang làn mát dịu,
Nâng cánh diều theo ước mơ!
Tiếng võng ru ầu ơ dịu dàng,
Thơm nồng môi bé thơ ngây,
Búp măng non hé nụ biếc,
Gió thoảng qua đầu bồng bềnh!
Tiếng con đò nối thời gian,
Gắn liền hai bờ thương nhớ,
Câu thơ ai viết dở dang,
Trôi theo dòng sông sâu thẳm?
Em đừng hỏi vì đâu nhé,
Tiếng vọng quê thương da diết,
Thương quen rồi lại ngỡ ngàng,
Quê hương dấu xưa đằm thắm!


Có thể bạn quan tâm

Top 10 nhà hàng buffet nổi tiếng và ngon nhất tại Đà Nẵng

Cách Chẩn đoán và Điều trị Sa Bàng Quang

Khám Phá Những Lợi Ích Tuyệt Vời Của Quế

Top 5 Trải Nghiệm Đặc Sắc Dành Cho Du Khách Tại Thành Phố Bagan, Myanmar

Kinh nghiệm chọn lựa nội tạng heo tươi ngon, sạch sẽ và không lo ngại nhiễm bẩn
