Top 20 Bài văn cảm xúc: Tưởng tượng ngày trở về thăm trường cũ sau 20 năm xa cách (Dành cho học sinh lớp 9)
Nội dung bài viết
1. Hồi ức mái trường xưa - Bài văn tưởng tượng cảm động về ngày trở lại trường cũ sau hai thập kỷ (Bài mẫu số 4)
Hải Dương, một chiều hè năm 20...
Tường Vi thân mến!
Trái tim mình đang đập những nhịp bồi hồi khó tả khi viết cho bạn những dòng này. Chỉ có bạn mới hiểu hết những cảm xúc đang trào dâng trong lòng mình lúc này. Hôm nay, sau hai mươi năm xa cách, mình đã trở về thăm ngôi trường cấp hai thân yêu của chúng ta...
Ánh nắng cuối ngày vẫn còn vương vấn dù trời đã xế chiều, những tia nắng vàng nhảy nhót trên những tán cây già. Ngôi trường năm xưa hiện ra thật bình yên, không còn vẻ nghiêm nghị ngày nào mà ấm áp lạ thường... Mình chậm rãi bước trên sân trường, ngắm nhìn từng gốc cây, từng viên gạch để tìm lại những thay đổi trong khung cảnh đã từng quá đỗi thân thuộc. Có lẽ, dù thời gian có trôi qua, dù bao thế hệ học trò đến rồi đi, thì trong tim mỗi người, mái trường ấy vẫn nguyên vẹn như thuở ban đầu...
Khi tiếng trống tan trường vang lên, mình lặng lẽ nép vào một góc khuất - bạn có đoán được không? Chính là nơi gầm cầu thang mà lũ chúng mình từng trốn chơi trò ú tim ngày ấy! Nhắm mắt lại, mình như nghe văng vẳng tiếng trống trường năm cũ. Hình ảnh những cô cậu học trò ùa ra từ các lớp học, tiếng cười giòn tan, những cuộc trò chuyện ríu rít... sao mà giống chúng mình ngày xưa đến thế! Màu áo trắng học trò ấy, sao mà thương mà nhớ!
Cả sân trường chìm trong bóng mát của những tán cây cổ thụ, yên ắng giữa tiếng ve râm ran. Đặc biệt, nơi góc sân, một cây me xanh tốt đang vươn mình. Chợt nhận ra đó chính là cây me non chúng mình cùng trồng năm nào, lòng mình bỗng dâng lên bao cảm xúc. Bước lên cầu thang cũ, mình tìm về phòng học cuối dãy tầng ba - nơi từng là "lãnh địa" của lớp chúng ta. Kia rồi! Chiếc ban công quen thuộc vẫn ở đó. Chỗ ngồi cạnh cửa sổ bàn ba - nơi chứng kiến bao vui buồn của mình thuở ấy. Còn cách đó hai bàn là chỗ của bạn nhỉ?
Hôm ấy mình không gặp được các thầy cô ngày xưa, nhưng những kỷ niệm thì vẫn sống động: những buổi ôn bài dưới gốc phượng, những giờ kiểm tra căng thẳng... Tất cả như một thước phim quay chậm. Tường Vi à! Chúng mình phải sắp xếp gặp nhau thôi!
Hẹn sớm gặp lại bạn!
Thân ái!
Người bạn cũ

2. Hành trình trở về - Bài văn mẫu số 5: Tưởng tượng cảm động ngày trở lại mái trường xưa sau hai thập kỷ xa cách
Thái Nguyên, một ngày đầy nắng...
Linh yêu dấu!
Khi cầm bức thư này trên tay, hẳn Linh sẽ ngỡ ngàng lắm phải không? Đã bao mùa lá rụng trôi qua, mình mới lại tìm về những dòng viết tâm tình gửi đến cô bạn thuở thiếu thời. Ngồi đây, tay cầm bút mà lòng bồi hồi khôn tả...
Linh giờ ra sao rồi? Chắc hẳn em vẫn khoẻ mạnh và gia đình luôn rộn rã tiếng cười. Mình nhớ bé Nam - cậu con trai ngoan ngoãn ngày ấy của em da diết. Lần cuối gặp cháu là khi chúng ta chia tay để em vào Nam, đã 12 mùa xuân trôi qua. Giờ cháu hẳn đã thành chàng trai tuấn tú, học hành chắc giỏi lắm nhỉ? Còn mình vẫn bình an, cả nhà mới chuyển về Thái Nguyên - nơi chôn nhau cắt rốn, được sống giữa hương đồng cỏ nội sao mà ấm lòng đến thế.
Linh có còn nhớ mái trường cấp 2 năm xưa không? Nơi ấy như bến đỗ thiêng liêng đã gắn kết đôi ta thành tri kỉ. Thật trùng hợp diệu kỳ khi năm nay con gái mình lại theo học tại ngôi trường cũ ấy! Hai mươi năm rồi mình mới trở lại, thời gian sao trôi nhanh như cơn gió thoảng. Những ký ức ùa về nguyên vẹn - những mùa hè rực rỡ với ngày chia tay lưu luyến, cả lớp A3 ôm nhau khóc như trẻ con. Giờ đây trở về giữa tiết hè oi ả, bầu trời xanh ngắt, lòng bỗng thổn thức nhớ thương.
Ôi, mới viết chưa được nửa mà nước mắt đã ứa ra. Linh đừng trêu mình nhé! Ngôi trường giờ đã khác xưa - những toà nhà cao tầng hiện đại thay thế dãy lớp cũ, trang thiết bị dạy học tối tân. Nhưng hàng cây xanh rợp bóng, ghế đá in dấu kỷ niệm vẫn còn đó... Mình đã gặp lại bao thầy cô năm xưa - cô Văn với giọng giảng ấm áp, thầy Lý tận tâm, cô Sử say sưa kể chuyện như đưa ta về miền cổ tích. Họ vẫn nhận ra mình sau bao năm tháng, tiếng gọi "em" thân thương khiến trái tim rung động.
Linh ơi, mình đã khóc đấy! Ở tuổi 35, có con lớn thế mà khi đứng trước thầy xưa, lòng vẫn dâng trào cảm xúc trẻ thơ. Các thầy cô sắp về hưu rồi, nhưng tình yêu nghề vẫn nguyên vẹn. Mình thấy mình thật may mắn khi được là học trò của họ.
Thời gian trôi, nhưng tình cảm với mái trường xưa vẫn vẹn nguyên trong tim. Mình hứa sẽ thường xuyên về thăm các thầy cô hơn. Linh à, đã lâu em chưa về Bắc nhỉ? Hãy sắp xếp trở về thăm quê, thăm ngôi trường dấu yêu của chúng ta nhé! Thư chưa dài nhưng xin dừng bút tại đây. Chúc em và gia đình luôn bình an, hạnh phúc. Mong bé Nam được lớn lên trong môi trường giáo dục tuyệt vời như ngôi trường đã nuôi dưỡng chúng ta ngày ấy.

3. Bài luận cảm xúc: Tưởng tượng hai thập kỷ sau trở về thăm mái trường xưa trong nắng hè rực rỡ - Tác phẩm mẫu số 6
Bảo Định, một chiều hè lặng gió...
Loan thương nhớ,
Có ngờ đâu sau bao năm xa cách, tôi lại viết cho em từ chính mảnh đất chôn nhau cắt rốn của chúng ta? Mười ngày trở lại Việt Nam, sau khi thăm quê nội Cu Tí ở Đà Nẵng, tôi quyết định cùng chồng con "hành hương về phương Nam" - nơi ấu thơ tôi từng gắn bó. Không chỉ để thắp nén hương tưởng nhớ ba mẹ, mà còn muốn Cu Tí cảm nhận trọn vẹn hương vị quê hương.
"Về phương nam thiết tha câu hò..." - Câu hát tuổi thơ bỗng ùa về trong tâm trí tôi. Gần hai thập kỷ xa quê, với bao thăng trầm của cuộc sống du học, lập nghiệp, lấy chồng sinh con... Khi đặt chân xuống sân bay, tôi bỗng thấy mình như trở lại cô bé 17 tuổi ngày nào. Cu Tý ngơ ngác hỏi: "Về quê hả mẹ?" - "Ừ, về quê con ạ!". Hai tiếng "quê hương" bỗng trở nên thiêng liêng lạ thường.
Làng Bảo Định bên dòng Tiền Giang vẫn thế, mà cũng khác xưa nhiều lắm. Đứng trước mộ phần ba mẹ, nén hương tạ tội khiến lòng tôi nghẹn lại. Và rồi một điều bất ngờ xúc động đã đến - tôi tình cờ đi qua ngôi trường tiểu học năm xưa. Trường vẫn nép mình bên dòng Bảo Định, nhưng dòng sông giờ đã được khơi dòng đẹp đến nao lòng. Không quá rộng lớn, không cuồn cuộn sóng xô, nhưng vẫn dịu dàng, thơ mộng như thuở nào.
Hàng dừa xanh rì hai bên bờ, những vườn cây trĩu quả, cánh đồng lúa mơn mởn... Tất cả vẫn nguyên vẹn hồn quê. Chỉ có ngôi trường là thay đổi hoàn toàn. Từ dãy nhà ngói đơn sơ ngày xưa giờ đã thành khuôn viên khang trang với dãy nhà cao tầng hiện đại. Tôi vừa vui mừng vì sự phát triển của quê hương, vừa bồi hồi nhớ tiếc những gì đã qua.
Cây phượng chúng tôi trồng năm xưa giờ đã thành "cổ thụ", gốc to hai vòng tay ôm không xuể. Mùa này hoa nở đỏ rực như ngọn đuốc giữa trời. Sân trường giờ được trải nhựa phẳng phiu, với đủ vạch kẻ cho các môn thể thao. Nhìn mà nhớ sân đất ngày xưa, mùa nắng bụi mù, mùa mưa lầy lội - nơi chúng tôi từng nhảy dây, đánh đũa, bắt cua mỗi khi lũ về.
Trường giờ có cả vườn chim, hồ bơi... trẻ con sướng thật! Nhưng tôi vẫn nhớ da diết hàng rào dâm bụt, me keo ngày ấy. Cái dân dã, đơn sơ ấy sao mà ấm áp đến thế!
Đứng trước lớp học cũ, ký ức về thầy giáo năm xưa ùa về. Thầy cao gầy, tóc hoa râm, kính trễ xuống sống mũi... Những bài học nhẩm tính, những câu chuyện "Tâm hồn cao thượng" thầy kể. Tôi nhớ nhất lời thầy dạy: "Bàn tay có thể lấm lem bùn đất, nhưng tâm hồn đừng để hoen ố". Bài học ấy đã theo tôi suốt cuộc đời xa xứ.
Loan à, mong một ngày em cũng trở về, dắt theo con và nói với cháu rằng: "Đây là ngôi trường của mẹ, nơi tuổi thơ mẹ đẹp như màu lá, nơi các thầy cô đã dạy mẹ làm người..."

4. Tác phẩm cảm xúc: Hành trình trở về thăm mái trường xưa sau hai thập kỷ xa cách - Áng văn mẫu số 7
Dòng đời cuốn trôi, những cô cậu học trò chúng tôi ngày ấy đã chia tay mái trường Thuận Thành thân yêu trong lưu luyến.
Hai mươi năm bộn bề, giữa công việc cơ quan và gia đình, tôi chưa có dịp trở lại thăm trường cũ. Nhân chuyến công tác, tôi xin nghỉ ba ngày quý giá để trở về nơi chứa đầy kỷ niệm tuổi học trò. Cùng đi với tôi còn có vài đồng nghiệp từ tòa soạn. Đây sẽ là chuyến đi đáng nhớ nhất trong những năm tháng làm báo của tôi.
Xe lăn bánh trên con đường quen thuộc. Chỉ năm phút nữa thôi... Tim tôi đập thình thịch. Khi xe dừng trước cổng trường, tôi gần như không nhận ra nơi này nữa. Hai mươi năm - khoảng thời gian đủ để mọi thứ đổi thay. Cánh cổng sắt này từng là nơi lũ học trò chúng tôi hẹn hò chờ nhau. Tôi áp mặt vào những thanh sắt mát lạnh, nhìn vào sân trường nơi những chiếc áo đồng phục xanh đang nô đùa. Ký ức ùa về - những trưa hè đá cầu, nhảy dây, trốn tìm... Nghẹn ngào!
Hàng phượng vĩ ngày xưa giờ đã được thay bằng bằng lăng tím. Nhưng đâu đó tôi vẫn nghe tiếng ve gọi hè, vẫn thấy bóng dáng những cánh phượng hồng rực rỡ. Tôi đi một vòng quanh trường, miệng lẩm nhẩm giai điệu bài hát thuở nào: "Hàng ghế đá, xanh hàng cây..." - rồi bỗng dưng nghẹn lời.
Góc sân nơi hàng liễu xanh rì - nơi chúng tôi chụp bức ảnh cuối cùng. Tôi vội chạy về xe, lục tìm trong vali. Đây rồi! Từng khuôn mặt thầy cô, bạn bè hiện lên qua tấm ảnh đã ố màu thời gian. Nước mắt tôi rơi.
Văn phòng chỉ còn bác bảo vệ Hiền - người từng chăm sóc tôi như con. Bác già đi nhiều nhưng vẫn nhanh nhẹn và vui tính như xưa.
- Bác... bác Hiền ơi! - Giọng tôi nghẹn lại.
Bác quay sang, mắt sáng lên:
- Trang... phải không?
Chúng tôi ôm nhau. Bác trách yêu:
- Sao lâu quá không về thăm bác?
Rồi cô Huyền - giáo viên chủ nhiệm năm xưa xuất hiện. Vẫn dáng người nhỏ nhắn, cách ôm cặp đặc trưng. Cô trò ôm nhau không rời. Tôi thấy cô có vẻ mệt mỏi:
- Cô không khỏe ạ?
- Thời tiết thay đổi, cô hơi mệt thôi - Cô mỉm cười.
Chuyến đi này đã khắc sâu thêm những kỷ niệm về mái trường xưa. Ngày hôm sau, bài phóng sự về trường Thuận Thành được đăng trang trọng trên tờ báo của chúng tôi.

5. Hành trình trở về - Tưởng tượng 20 năm sau em thăm lại mái trường xưa (Mẫu số 8)
Hai thập kỷ xa cách - khoảng thời gian đủ dài để một cô bé cấp hai ngày ấy nay đã trưởng thành. Trong tiết trời sang thu dịu dàng, tôi trở về ngôi trường cũ - nơi chắp cánh những ước mơ thuở thiếu thời. Con đường xưa vẫn thế, hàng cây vẫn rì rào trong gió, nhưng trái tim người trở về đã mang theo bao trải nghiệm cuộc đời.
Ngôi trường giờ đã khoác lên mình diện mạo mới: những dãy nhà cao tầng hiện đại, sân trường rộng mở với những thảm cỏ xanh mướt. Thế nhưng, dưới gốc cây cổ thụ - nơi lưu dấu dòng chữ "9/2 SIU WAY" năm xưa - thời gian như ngưng đọng. Ký ức về một tập thể đoàn kết, những giờ học say mê, những trò nghịch ngợm hồn nhiên ùa về sống động. Đặc biệt là buổi liên hoan cuối cấp với chiếc hộp kỷ vật chứa đựng bao tâm tình trong sáng của tuổi học trò.

6. Hành trình trở về - Tưởng tượng 20 năm sau thăm lại mái trường xưa (Mẫu số 9)
Trong hành trình cuộc đời, có những nơi mãi mãi là bến đỗ thiêng liêng của trái tim. Với tôi, ngôi trường cấp hai năm ấy chính là nơi như thế - nơi đã chắp cánh cho những ước mơ tuổi trẻ. Nhân ngày Nhà giáo Việt Nam, sau hai thập kỷ xa cách, tôi trở về thăm lại mái trường xưa với bao cảm xúc dâng trào.
Ngôi trường giờ đã khoác lên mình diện mạo mới: cổng trường rộng mở với dòng chữ "TRƯỜNG THCS LƯƠNG THẾ VINH" đỏ thắm, ba dãy nhà cao tầng hình chữ U hiện đại, sân trường rợp bóng cây xanh. Không khí ngày 20/11 rộn ràng với những tiết mục văn nghệ, những trận thi đấu thể thao sôi nổi. Tôi bồi hồi bước vào lớp học cũ - nơi lưu giữ bao kỷ niệm về những trò nghịch ngợm, những lần lén lút ăn vặt trong giờ, hay những buổi học dưới mái ngói dột khi mưa rơi tí tách. Ký ức ùa về sống động khi tôi gặp lại cô giáo chủ nhiệm năm xưa - mái tóc cô đã điểm bạc, nhưng ánh mắt ấm áp thì vẫn nguyên vẹn như ngày nào.

7. Hồi ức tuổi học trò - Tưởng tượng 20 năm sau trở về thăm trường cũ (Mẫu số 10)
"Thời gian như bóng câu qua cửa sổ" - hai thập kỷ trôi qua trong chớp mắt, hôm nay tôi trở về thăm ngôi trường cũ nhân dịp kỷ niệm 50 năm thành lập. Buổi sáng mùa hè với bầu trời trong vắt, ngôi trường hiện ra lộng lẫy dưới nắng vàng, khoác lên mình diện mạo mới với những dãy nhà cao tầng vàng rực thay cho mái ngói đỏ xưa. Cổng trường bằng đá hoa sáng bóng mở rộng đón chào những cựu học sinh thành đạt trở về, ai nấy đều mang theo lẵng hoa tươi thắm và trái tim đầy ắp kỷ niệm.
Giữa không khí náo nức, tiếng gọi thân thương "9B ơi..." vang lên khiến chúng tôi giật mình quay lại. Đó là cô giáo chủ nhiệm năm xưa, vẫn dáng hình thanh thoát trong tà áo dài hồng thắm. Cô trò ôm nhau nghẹn ngào, cùng nhau ôn lại những kỷ niệm thuở "nhất quỷ nhì ma". Lớp học cũ giờ đã khang trang hơn, nhưng vị trí ngồi ngày xưa thì vẫn nguyên vẹn trong tâm trí. Buổi lễ kỷ niệm khiến chúng tôi thêm tự hào về bề dày truyền thống của trường - nơi đã đào tạo biết bao thế hệ học sinh ưu tú, những thầy cô tận tâm với nghề.

8. Hành trình về nguồn - Tưởng tượng 20 năm sau trở lại mái trường xưa (Mẫu số 11)
Nha Trang, ngày 10 tháng ... năm 20...
Bi thân yêu,
Hai mươi năm - khoảng thời gian đủ dài để một cô bé học trò ngày ấy nay đã trưởng thành. Hôm nay, khi bước chân trở lại ngôi trường THCS Mai Xuân Thương xưa, lòng Bon dâng trào bao cảm xúc khó tả. Cổng trường giờ đã khang trang hơn với tấm biển lớn, nhưng hàng phượng vĩ chúng ta trồng năm nào giờ đã tỏa bóng mát cả sân trường.
Bi có nhớ chiếc ghế đá lớp mình tặng trường không? Dù lớp sơn đã phai màu theo năm tháng, nhưng dòng chữ "Tập thể lớp 9/2 kính tặng" vẫn còn đó như minh chứng cho tình bạn thuở học trò. Ngôi trường giờ đã thay da đổi thịt với ba tầng lầu màu hồng, những hành lang lát gạch bông sạch sẽ, nhưng ký ức về cô Thanh Hiệp - người thầy dịu hiền năm xưa - thì mãi nguyên vẹn trong tim.
Tình cờ gặp lại Bin - thành viên cuối cùng của "Bộ ba B 3 B" - chúng mình cùng ngồi ôn lại bao kỷ niệm. Nhớ nhất lần chúng ta bỏ cóc vào cặp cô khiến cô ngất xỉu, giờ nghĩ lại thấy thật trẻ con. Giá như có thể quay ngược thời gian, Bon nhất định sẽ sống trọn vẹn hơn những năm tháng áo trắng ấy.
Giờ Bon đã là nhạc sĩ, luôn cố gắng gửi gắm tình cảm với mái trường xưa qua từng nốt nhạc. Bi ơi, dù thời gian có trôi đi, mong chúng ta mãi giữ cho nhau những ký ức đẹp về một thời hồn nhiên, về ngôi trường đã chắp cánh cho bao ước mơ.
Bạn của Bi,
Bon

9. Bài luận cảm xúc: Tưởng tượng hai thập kỷ sau trở về thăm mái trường xưa trong nắng hè - Áng văn mẫu số 12
... ngày 12 tháng ... năm 20...
Gửi Trang Chi yêu quý!
Khi nhận được thư này, hẳn trái tim cậu sẽ rung lên những nhịp ngỡ ngàng. Đã bao mùa phượng nở kể từ lần cuối chúng mình gặp gỡ. Nhân dịp kỷ niệm 35 năm thành lập trường, lớp 9B chúng ta đã có cuộc hội ngộ đầy xúc động tại ngôi trường THCS Nguyễn Huy Tưởng thân yêu. Tiếc nuối biết bao khi cậu vắng mặt vì bận đường sự nghiệp. Ngày ấy ngập tràn cảm xúc, như được sống lại những tháng ngày hồn nhiên nhất. Mình muốn gửi trao hết cho cậu những rung động ngọt ngào khi được gặp lại bè bạn xưa, thầy cô cũ.
Hai mươi năm - một khoảng thời gian đủ dài để con đường đất ngày xưa giờ trở thành đại lộ rợp bóng cây xanh. Những kỷ niệm về buổi sáng nắng mai hai đứa cùng đạp xe tới trường vẫn nguyên vẹn trong ký ức. Chúng mình đã từng cười ngất khi cùng ngã nhào xuống con mương nhỏ ven đường mưa trơn ấy...
Ngôi trường giờ đã khoác lên mình diện mạo mới - cổng tự động hiện đại, khuôn viên rộng mở như công viên, nhưng vẫn giữ nguyên hình chữ U thân quen. Gặp lại Cẩm Tú - cô bạn nghịch ngợm ngày nào giờ đã thành người mẫu nổi tiếng, hay Tuấn Anh với công ty thương mại phát đạt... Mỗi người một cuộc đời, nhưng khi gặp lại, tất cả đều trở về những cô cậu học trò năm ấy.
Thầy cô mái tóc đã điểm sương, giọng nói vẫn ấm áp thuở nào. Tiếng trống trường vang lên trong buổi lễ trang trọng khiến lòng mình bồi hồi. Phòng học nay được trang bị đầy đủ tiện nghi hiện đại, nhưng hồn cốt vẫn là nơi ươm mầm những ước mơ.
Chia tay trong lưu luyến, lớp hẹn nhau mùa gặp lại. Mong một ngày gần nhất, 45 gương mặt thân thương sẽ lại quây quần bên nhau, để tuổi học trò mãi là khúc ca ngọt ngào nhất.
Thư đã dài, mình tạm dừng bút. Chúc cậu luôn tràn đầy sức sống và hạnh phúc. Nhớ về cậu nhiều lắm!
Người bạn tri kỷ của Chi

10. Hành trình trở về: Tưởng tượng ngày hè hai thập kỷ sau thăm lại ngôi trường xưa - Bài mẫu số 13
Hà Nội, một ngày thu tháng 10...
Gửi Vũ - người bạn thuở thiếu thời!
Thời gian như bóng câu qua cửa sổ, thoắt cái đã hai thập kỷ trôi qua kể từ những ngày tháng chúng ta còn là cậu học trò lớp 9A5 nghịch ngợm. Giờ đây mỗi người một phương trời, nhưng có lẽ trong tim ai cũng vẹn nguyên ký ức về mái trường xưa. Hôm nay, nhân chuyến công tác ngang qua con đường cũ, bất chợt trái tim mình thổn thức khi bắt gặp tấm biển trường THCS M.V.Lô-mô-nô-xốp thân yêu.
Ngôi trường vẫn đó, hàng cây xưa giờ đã cao vút, tán lá xum xuê che mát cả sân trường. Mình như nghe văng vẳng tiếng cười đùa của lũ học trò chúng mình năm nào. Gặp lại bác bảo vệ năm xưa, giọng nói ấm áp vẫn thế, chỉ có mái tóc điểm thêm sương trắng. Rồi những bậc thang quen thuộc dẫn lên tầng hai, nơi lớp 9A5 của chúng ta từng ngồi...
Ký ức ùa về như thác lũ. Hình ảnh cô Tâm dạy Toán với những bài giảng đầy nhiệt huyết, thầy hiệu trưởng nghiêm khắc mà nhân từ. Cô vẫn nhận ra mình ngay dù thời gian đã khoác lên mình chiếc áo trưởng thành. Giây phút ấy, mình như được trở lại làm cậu học trò nhỏ, ngượng ngùng trước ánh mắt dịu dàng của cô.
Vũ ơi, có những bài học không nằm trong sách vở mà thấm vào ta qua từng cử chỉ, lời nói của thầy cô. Hai mươi năm qua đi, mình mới thấm thía hết giá trị của những điều tưởng chừng giản dị ấy. Nếu có dịp, hãy trở về thăm lại ngôi trường xưa, nơi ươm mầm những ước mơ của chúng ta. Biết đâu, trong tiếng ve râm ran cuối hè, ta lại nghe thấy tiếng thì thầm của tuổi trẻ?
Thư đã dài, mình xin dừng bút. Hẹn một ngày gần nhất, chúng ta cùng trở về bên mái trường xưa, dưới tán bằng lăng tím, kể cho nhau nghe về hành trình hai mươi năm đã qua.

11. Hành trình hoài niệm: Trở về thăm mái trường xưa sau hai thập kỷ - Áng văn mẫu số 14
Như thân yêu!
Bầu trời thu Hà Nội hôm nay gợi trong lòng tớ biết bao nhớ thương. Đã bao mùa phượng nở kể từ ngày chúng mình rời xa mái trường cấp II thân yêu. Cậu có biết không, mùa hè vừa rồi, trong một chiều vàng rực nắng, tớ đã trở về thăm lại ngôi trường cũ - nơi lưu giữ những kỷ niệm đẹp nhất tuổi học trò.
Bước chân qua cánh cổng trường, tim tớ như ngừng đập. Hai hàng cây xà cừ năm xưa giờ đã vươn cao, tán lá xum xuê che rợp cả sân trường. Ngôi trường giờ khoác lên mình diện mạo mới với bốn dãy nhà hai tầng khang trang, nhưng vẫn giữ nguyên nét thân thương thuở nào. Tớ nhớ lại hình ảnh chúng mình ngày ấy, những cô cậu học trò lớp 9A nghịch ngợm nhất trường, luôn khiến các thầy cô phải đau đầu.
Những kỷ niệm ùa về như thác đổ: góc sân này là nơi chúng mình chơi nhảy dây, khoảng trống kia là chỗ đánh trận giả, và đặc biệt là cái ao sau trường - nơi chúng mình thường lội bì bõm mỗi khi mưa lớn. Cậu còn nhớ không, có lần chúng mình trốn học đi hái hoa súng, bị cô Minh bắt được, phạt đứng giữa sân cả buổi chiều?
Những thầy cô năm xưa giờ đã về hưu hết rồi. Tớ thầm ước giá như có thể gặp lại cô Minh một lần nữa, để nói lời cảm ơn vì tất cả. Bốn năm dưới mái trường này đã cho chúng mình không chỉ kiến thức, mà còn là những bài học làm người quý giá.
Trong thư, tớ gửi kèm bức ảnh chụp ngôi trường hôm nay. Dù đã thay đổi nhiều, nhưng với tớ, nơi này mãi là mái nhà thứ hai, nơi lưu giữ những ký ức đẹp nhất về tuổi học trò hồn nhiên, trong sáng của chúng mình.
Hãy viết cho tớ nhé, tớ muốn biết cảm xúc của cậu khi nhìn lại những kỷ niệm xưa. Mong một ngày gần nhất, chúng mình cùng trở về thăm lại mái trường này, dưới tán cây xà cừ già, kể cho nhau nghe về hành trình hai mươi năm đã qua.

12. Hồi ức tuổi học trò: Ngày trở về thăm mái trường xưa sau hai thập kỷ - Bài mẫu số 15
Huế, một chiều hè tháng 7...
Gửi Ngân - người bạn tri kỷ!
Đã bao mùa hoa phượng nở kể từ lần cuối chúng mình gặp nhau. Hôm nay, ngồi bên cửa sổ phòng làm việc nhìn ra dòng Hương Giang lững lờ, lòng mình bỗng dâng trào nỗi nhớ về những tháng ngày cắp sách tới trường.
Ngân à, mình vừa có chuyến về thăm trường cũ - ngôi trường THCS Đặng Tất thân yêu của chúng ta. Con đường tới trường ngày xưa lầy lội nay đã trở thành đại lộ rợp bóng cây xanh. Cổng trường vẫn đó nhưng đã khoác lên mình diện mạo mới, chỉ có những tán bàng, tán phượng xum xuê là vẫn nguyên vẹn như thuở nào.
Còn nhớ dãy phòng học cũ kỹ ngày xưa không? Giờ đã thay bằng tòa nhà ba tầng khang trang với đầy đủ trang thiết bị hiện đại. Thư viện trường giờ mở cửa cả ngày với hàng nghìn đầu sách. Nhưng kỳ lạ thay, đứng giữa sân trường vắng lặng mùa hè, mình vẫn nghe văng vẳng tiếng cười đùa của lũ học trò chúng mình năm nào.
Bất ngờ nhất là khi gặp lại cô Thư. Hai mươi năm rồi cô vẫn nhận ra mình ngay lập tức. Giọng cô vẫn ấm áp như xưa, chỉ có mái tóc đã điểm nhiều sợi bạc. Khoảnh khắc ấy, mình như quay về làm cô bé học trò ngày nào, đứng lặng đi vì xúc động.
Trong thư mình gửi kèm tấm ảnh chụp cùng thầy cô cũ. Khi nào rảnh, hãy đưa bé Thủy về thăm trường nhé! Để con biết rằng nơi này đã ươm mầm những ước mơ của mẹ nó, và cũng là nơi lưu giữ những ký ức đẹp nhất về tuổi học trò hồn nhiên của chúng ta.

13. Hành trình hoài niệm: Trở về thăm mái trường xưa sau hai thập kỷ - Bài văn mẫu số 17
Nam Định, một chiều thu vàng...
Gửi Thư - người bạn thuở thanh xuân!
Hai mươi năm - một khoảng thời gian đủ dài để những cô cậu học trò ngày ấy giờ đã trưởng thành. Hôm nay, trong căn phòng nhỏ nhìn ra con đường cũ, mình bất chợt muốn cầm bút viết cho cậu về chuyến trở lại ngôi trường THPT A thân yêu của chúng ta.
Ngôi trường giờ đã khoác lên mình diện mạo hoàn toàn mới - một tòa lâu đài công nghệ hiện đại với sáu tòa nhà chuyên biệt nối liền bằng hành lang điện tử. Tường vi tính bao quanh hiển thị những thông điệp động, cổng trường tự động nhận diện khuôn mặt. Nhưng kỳ lạ thay, đứng giữa sân trường rộng lớn với hồ nước trong xanh và tượng đài Bác Hồ uy nghiêm, mình vẫn nghe văng vẳng tiếng cười đùa của lũ học trò chúng mình năm nào.
Lớp 12 Văn 1 của chúng ta giờ đã được trang bị bảng thông minh, bàn học đa năng, tủ sách điện tử. Nhưng có lẽ điều làm mình xúc động nhất là cách họ giữ lại những hoa văn trang trí cũ trên tường - như một lời tri ân với quá khứ. Cậu có nhớ những giờ Văn ngày xưa không? Khi chúng mình cùng mơ về một ngôi trường tương lai đẹp đẽ như trong truyện. Giờ đây, những giấc mơ ấy đã thành hiện thực, nhưng sao lòng mình lại nhớ da diết cái thời bảng đen phấn trắng, những chiếc bàn gỗ lốm đốm vết mực...
Thư ơi, công nghệ có thể thay đổi mọi thứ, nhưng không thể xóa nhòa những ký ức đẹp về tuổi học trò hồn nhiên của chúng ta. Khi nào cậu về nước, chúng mình cùng trở lại thăm trường nhé! Rủ cả Hoa, cả Nhung nữa - để một lần nữa được sống lại những ngày tháng tươi đẹp nhất của thanh xuân.
Luôn nhớ về những kỷ niệm xưa
Lan

14. Hồi ức trường xưa: Ngày trở về thăm mái trường cũ sau hai thập kỷ - Bài văn mẫu số 16
Hà Nội, một sớm hè tinh khôi...
Gửi Anh Thư - người bạn một thời!
Đã bao mùa phượng nở kể từ ngày chúng mình rời xa mái trường cấp II thân yêu? Hôm nay, trong buổi sáng hè dịu dàng, mình trở về thăm lại ngôi trường xưa - nơi lưu giữ những kỷ niệm đẹp nhất tuổi học trò.
Cổng trường giờ đã cao lớn hơn, những cây bằng lăng ngày nào giờ đã vươn mình tỏa bóng mát. Bước vào sân trường lát gạch đỏ phẳng phiu, lòng mình bỗng dâng trào cảm xúc. Ngôi trường giờ đã khang trang hẳn với sáu khu nhà mới, phòng thí nghiệm hiện đại, cả bể bơi xanh mát nữa. Nhưng kỳ lạ thay, đứng trước lớp 9A cũ, mình vẫn nghe văng vẳng tiếng cười đùa của lũ học trò chúng mình năm nào.
Anh Thư ơi, cậu có nhớ những giờ Văn say mê của cô Mai không? Hôm nay mình đã gặp lại cô - mái tóc đã điểm bạc nhưng giọng nói vẫn ấm áp như xưa. Khoảnh khắc ấy, mình như quay về làm cô bé học trò ngày nào, đứng lặng đi vì xúc động. Cô vẫn nhớ từng học trò, vẫn hỏi thăm về cuộc sống của cậu đấy!
Tiếng trống trường vang lên báo hiệu giờ vào lớp khiến mình bồi hồi. Những âm thanh ấy đã trở thành nhịp điệu không thể quên của tuổi học trò. Nhìn các em học sinh áo trắng hồn nhiên, mình chợt hiểu rằng dù thời gian có trôi đi, dù trường lớp có đổi thay, thì những ký ức đẹp về một thời cắp sách vẫn mãi nguyên vẹn trong tim.
Khi nào về Hà Nội, hãy ghé thăm trường cũ nhé! Để một lần nữa được sống lại những ngày tháng tươi đẹp nhất của thanh xuân.
Luôn nhớ về những kỷ niệm xưa
Quỳnh Phương

15. Bài luận sáng tạo: Tưởng tượng hai thập kỷ sau - Một ngày hè trở về thăm ngôi trường xưa - Mẫu 18
Nam Định, ngày tri ân 20/11/2038
Tuyết thân yêu,
Đã bao mùa phượng nở kể từ lá thư cuối gửi cậu. Cuộc sống nơi xứ người của cậu hẳn nhiều màu sắc? Nhớ thông báo khi cậu bước vào hành trình mới nhé! Ngày hôm qua, lớp 6B năm nào đã hội ngộ dưới mái trường cũ - nơi thời gian đã thêu dệt biết bao đổi thay kỳ diệu sau 20 năm.
Cậu còn nhớ ngôi trường huyện ngày ấy không? Nhỏ bé mà đầy vẻ trang nghiêm với những bức tường rêu phong. Giờ đây, trường ta đã khoác lên mình tấm áo mới - ba tầng khang trang ẩn mình dưới tán bàng xanh mát. Từng phòng học được trang bị hệ thống hiện đại với máy chiếu, máy tính, cửa kính lấp lánh cùng những chậu cây xanh tươi dọc hành lang.
Bất ngờ nhất là cuộc gặp gỡ với thầy Hợp - người thầy năm xưa. Mái tóc thầy giờ điểm nhiều sợi bạc, nhưng nụ cười và cử chỉ thân quen vẫn nguyên vẹn. "Trò ngày xưa nghịch lắm!" - câu nói ấy khiến lòng tôi ấm áp lạ thường.
Lớp chúng mình tuy không đủ mặt, nhưng mỗi người đều mang theo câu chuyện trưởng thành đáng tự hào. Quỳnh "hâm" ngày nào giờ là phóng viên năng động, còn Phong đã trở thành chàng công an đường hoàng. Những cái ôm, cái bắt tay thật chặt như khẳng định: tình bạn thuở thiếu thời vẫn bền chặt theo năm tháng.
Khi Thảo đứng lên phát biểu, không gian như lắng lại. Giọng nói ấm áp ấy đưa chúng tôi trở về những kỷ niệm ngọt ngào nhất. Mái trường này mãi là điểm tựa tâm hồn, nơi lưu giữ những mảnh ký ức đẹp nhất tuổi học trò.
Thư đã dài, tạm dừng bút tại đây. Mong sớm nhận được tin cậu!
Người bạn cũ
Thu Hường

16. Hành trình hoài niệm: Tưởng tượng ngày trở về thăm mái trường xưa sau hai thập kỷ - Áng văn mẫu số 19
Hà Nội, một ngày đầy nắng
Linh thân yêu,
Đã bao mùa phượng rơi kể từ ngày chúng ta xa cách? Cuộc sống nơi phương trời xa của cậu hẳn đã ổn định? Mình vừa có dịp trở về thăm ngôi trường cũ - nơi lưu giữ những kỷ niệm đẹp nhất tuổi học trò của chúng ta, và không thể không viết ngay cho cậu để chia sẻ những cảm xúc này.
Con đường đến trường ngày ấy giờ đã thay da đổi thịt. Những vũng bùn lầy lội năm xưa giờ là đường bê tông phẳng lì. Những cây cổ thụ vẫn đứng đó như những người lính gác trung thành, tỏa bóng mát xuống lối đi. Hương lúa thì con gái thoảng trong gió khiến lòng mình xao xuyến lạ. Ký ức ùa về như thác lũ khi mình đứng trước cổng trường - giờ đã là cổng tự động hiện đại với tiếng "ting" chào đón.
Ngôi trường của chúng ta giờ khang trang biết bao! Tấm biển hiệu điện tử nhấp nháy thay cho bảng gỗ ngày xưa. Sân trường mở rộng với đủ khu vực: từ vườn thực nghiệm, sân thể thao đến cả góc đọc sách ngoài trời. Nhưng kỳ lạ thay, duy nhất cây bằng lăng - chứng nhân của tình bạn chúng ta - vẫn được giữ nguyên. Bác bảo vệ bảo đó là cây may mắn của trường.
Dãy nhà năm tầng mới xây với phòng học hiện đại, trang bị đầy đủ thiết bị dạy học thông minh. Mình chợt nhớ những lần chúng mình lén ăn vụng bim bim góc cổng, giờ đã thay bằng canteen khang trang. Sân thể dục như sân vận động thu nhỏ với mái vòm điều chỉnh, khiến mình nhớ những ước mơ ngày bé.
Đặc biệt nhất là cuộc gặp bất ngờ với cô Hạnh. Cô vẫn nhớ rõ từng học trò khóa chúng mình. Giọng cô ấm áp như xưa, kể cho mình nghe bao đổi thay nhưng vẫn giữ nguyên tình cảm thuở nào. Khi chia tay, nắng trưa hè rải vàng lên mái trường mới, lòng mình trào dâng bao cảm xúc khó tả.
Mình ước giá như cậu ở đây để cùng mình sống lại những kỷ niệm này. Hẹn một ngày gần nhất, chúng ta sẽ cùng nhau trở về, cùng đi trên con đường xưa, cùng nhắc lại chuyện cũ nhé!
Người bạn luôn nhớ về cậu,
...

17. Hành trình trở về: Tưởng tượng ngày trở lại mái trường xưa sau hai thập kỷ - Bài văn mẫu số 20
Tuổi học trò - khoảng thời gian đẹp như giấc mơ mà khi qua đi, ta vẫn thường ngoái lại với bao nỗi nhớ khôn nguôi. Năm nay ở tuổi 35, tôi có dịp trở về ngôi trường cấp hai thân yêu trong dịp kỷ niệm 30 năm thành lập trường, sau hai thập kỷ xa cách.
Con đường đến trường ngày xưa giờ đã thay áo mới - từ đường đất lầy lội thành con đường bê tông phẳng lì. Những hàng cây xưa vẫn đứng đó, nhưng giờ đã lớn hơn, tỏa bóng mát cả con đường. Cổng trường giờ không còn là cánh cổng tre tạm bợ ngày nào, mà là chiếc cổng sắt vững chãi với dòng chữ chào mừng ngày Nhà giáo Việt Nam rực rỡ.
Sân trường giờ rộng hơn, nhộn nhịp hơn với những nhóm học sinh vui đùa. Ánh mắt tôi chợt dừng lại ở những bộ đồng phục mới - khác xa thời chúng tôi với chiếc áo sơ mi cũ mặc quanh năm. Phòng học vẫn giữ nguyên nét xưa với những bộ bàn ghế gỗ lim, nhưng được trang bị thêm máy chiếu, máy tính hiện đại.
Giây phút xúc động nhất là khi gặp lại cô Nga - giáo viên chủ nhiệm năm xưa. Mái tóc cô đã điểm bạc, nhưng ánh mắt và nụ cười ấm áp thì vẫn nguyên vẹn. Chúng tôi ôm nhau, kể cho nhau nghe về cuộc sống sau bao năm xa cách, cùng nhớ lại những kỷ niệm ngày xưa.
Tiếng trống trường vang lên báo hiệu buổi lễ bắt đầu. Trong lòng tôi trào dâng cảm xúc khó tả. Hai mươi năm - khoảng thời gian đủ dài để thay đổi nhiều thứ, nhưng tình cảm với mái trường xưa thì vẫn vẹn nguyên như thuở nào.

18. Hành trình hoài niệm: Tưởng tượng ngày trở lại mái trường xưa sau hai thập kỷ - Bài văn mẫu 1
Mái trường - ngôi nhà thứ hai in đậm dấu ấn tuổi học trò. Đã bao lần tôi tự hỏi: hai mươi năm nữa, khi trở về thăm lại trường xưa, liệu mọi thứ sẽ khác đi thế nào? Và rồi trong một buổi chiều mơ màng, tôi đã được sống trọn khoảnh khắc ấy qua giấc mơ đẹp đẽ.
Ngôi trường cấp hai năm xưa hiện ra trước mắt tôi vẫn giữ nguyên nét thân thương. Ba dãy nhà ba tầng uy nghiêm, sân trường rộng rãi dưới tán cây xanh mát. Dù học sinh đang nghỉ hè nhưng không gian vẫn ấm áp lạ thường. Từng lớp học được tu sửa khang trang hơn với những trang thiết bị hiện đại: máy chiếu, ti vi màn hình lớn, bảng từ trắng tinh...
Bất ngờ nhất là cuộc gặp gỡ với cô Lan - người giáo viên chủ nhiệm năm cuối cấp. Dù thời gian đã điểm những sợi bạc trên mái tóc cô, nếp nhăn trên gương mặt, nhưng ánh mắt ấm áp và nụ cười hiền hậu thì vẫn nguyên vẹn như xưa. Giây phút cô nhận ra tôi, gọi tên tôi khiến trái tim tôi nghẹn lại.
Tiếng gọi của đồng nghiệp đưa tôi trở về thực tại. Dẫu chỉ là giấc mơ, nhưng nó đã thắp lên trong tôi khát khao được một lần trở về, được ôm lấy những kỷ niệm xưa, được nói lời tri ân với mái trường và thầy cô - những người đã chắp cánh cho ước mơ tuổi học trò của tôi.

19. Hành trình về nguồn: Tưởng tượng ngày trở lại mái trường xưa sau hai thập kỷ - Bài văn mẫu số 3
Quang Hải thân mến!
Hôm nay là ngày tôi trở về tuổi thơ - không phải với tư cách cậu học trò ngày nào, mà là một người cha dẫn con đến ngôi trường cũ thân yêu: Trường THCS Kim Đồng. Hai mươi năm qua đi, cổng trường vẫn đứng đó như người bạn già thủy chung, vẫn dòng chữ quen thuộc mà ngày xưa ta chẳng mấy khi để ý.
Phòng bảo vệ giờ khang trang hơn với máy tính hiện đại, nhưng các bác bảo vệ năm xưa vẫn đó, mái tóc đã điểm bạc. Khu A khoác áo mới hai màu vàng nâu, phòng vi tính ngày xưa giờ là phòng bóng bàn. Sân trường mở rộng với khu thể thao đầy đủ, khiến tôi chợt nghĩ: "Học sinh bây giờ sướng thật!".
Xúc động nhất là gặp lại thầy Sinh - người thầy tôi từng sợ nhất, vẫn nhận ra tôi: "A! Thiên Bảo đây mà, cái thằng học trò nhộn nhất trường!". Và rồi cô chủ nhiệm cũ xuất hiện, mái tóc đã phai màu thời gian nhưng giọng nói vẫn ấm áp thuở nào. Cô gọi tên tôi khiến lòng tôi nghẹn lại. Hai cô trò dạo quanh trường, ôn lại kỷ niệm xưa...
Giờ đây khi đã trưởng thành, tôi mới thấu hiểu giá trị của những năm tháng cắp sách. Dù đã là người cha 30 tuổi, trong tôi vẫn mãi là cậu học trò nghịch ngợm ngày nào.
Bạn cũ của Hải
Thiên Bảo

20. Bài văn tưởng tượng cảm xúc khi trở về thăm mái trường xưa sau hai thập kỷ - góc nhìn mới lạ
Gửi Khánh yêu quý!
Lá thư này gửi đến cậu với bao tâm tình. Cuộc sống phương trời xa của cậu thế nào? Vẫn độc thân ư? Tớ thì giờ đã tìm được bến đỗ bình yên. Kể cậu nghe điều thú vị - tớ vừa trở về từ dinh thự nghỉ dưỡng trên thành phố mặt trăng, nơi gia đình nhỏ của tớ thường lui tới mỗi dịp hè tàn.
Nhân chuyến công tác nhận giải Nobel Hòa bình, tớ đã ghé thăm ngôi trường Trần Phú năm xưa. Ngôi trường giờ đã thay da đổi thịt, lơ lửng giữa không trung như một kỳ quan. Gặp lại Hiền Thảo - hiệu trưởng mới, người bạn cũ thuở nào. Cậu ấy tự hào kể về ngôi trường hiện đại với đầy đủ tiện nghi, chỉ còn sót lại vài dấu tích xưa - như cây hoa sữa già vẫn đứng đó, chứng kiến bao kỷ niệm học trò nghịch ngợm của chúng ta.
Xúc động nhất là cuộc gặp bất ngờ với thầy Nguyên. Mái đầu thầy đã bạc trắng vì sự nghiệp trồng người. Chúng tớ ngồi bên ghế đá có hệ thống làm mát, ôn lại bao kỷ niệm. Nhớ sao lần thầy ra đề kiểm tra dài ngoằng rồi lại không thu, khiến cả lớp ngã ngửa. Thời gian trôi qua mau, chỉ còn lại những bài học và tình cảm thầy trò thiêng liêng.
Gửi cậu lời chúc ấm áp nhất. Mong một ngày gần nhất chúng ta sẽ cùng về thăm lại mái trường xưa.
Người bạn thuở thiếu thời

Có thể bạn quan tâm

Top 6 Khóa học Kiểm thử phần mềm cho người mới bắt đầu tại Hà Nội

Cách đánh số trang từ một trang bất kỳ trong Word 2016 sẽ giúp bạn tùy chỉnh tài liệu của mình một cách linh hoạt hơn. Thay vì chỉ đánh số từ trang đầu, bạn có thể chọn một trang cụ thể để bắt đầu, tạo ra một tài liệu chuyên nghiệp và phù hợp với yêu cầu sử dụng.

Hàm INFO - Trả về thông tin về môi trường hệ thống hiện tại trong Excel, giúp người dùng hiểu rõ hơn về các điều kiện làm việc đang áp dụng.

Mẹ sau sinh nên đợi bao lâu mới có thể vệ sinh răng miệng? Phương pháp chăm sóc răng miệng cho mẹ bỉm sữa

Top 5 Trung tâm sửa chữa máy tính và laptop đáng tin cậy nhất tại Hóc Môn
