Top 5 Bài văn cảm nhận đặc sắc về bài thơ Chân quê của Nguyễn Bính
Nội dung bài viết
1. Bài văn mẫu số 4
Nguyễn Bính (1918 - 1966), sinh ra trong một gia đình nhà Nho nghèo tại Nam Định, từ nhỏ đã say mê thơ ca và bắt đầu sáng tác từ năm 13 tuổi. Ông để lại một di sản thi ca phong phú, đậm chất quê hương, với những vần thơ về tình yêu, mùa xuân và vẻ đẹp làng quê. Hoài Thanh từng nhận định: “Thơ Nguyễn Bính đã đánh thức người nhà quê vẫn ẩn náu trong lòng ta”, đưa ta trở về với vườn cau, bụi chuối và những tình cảm mộc mạc. Bài thơ “Chân quê” được xem như một bản tuyên ngôn của nhà thơ, phản đối sự rập khuôn, cầu kỳ trong thơ ca thời bấy giờ.
Nguyễn Bính chọn cho mình một lối đi riêng – trở về với tình cảm dân dã, hồn quê giản dị nhưng đầy sức sống. Hai tiếng “Chân quê” như chứa đựng cả một thế giới tinh thần thuần Việt: mộc mạc mà sâu sắc, bình dị mà thanh cao. Đó không chỉ là hình ảnh mà còn là tâm hồn, là lối sống mang đậm bản sắc văn hóa của con người Việt Nam.
Mở đầu bài thơ là hình ảnh người con trai đợi người yêu nơi đầu đê làng sau chuyến đi tỉnh về. Hai câu thơ đầu nhẹ nhàng mà chất chứa nỗi mong chờ, một tình cảm trong sáng, chân thành. Nhưng rồi, sự thay đổi của cô gái sau chuyến đi đã khiến chàng trai ngỡ ngàng: “Khăn nhung áo lĩnh rộn ràng / Áo cài khuy bấm em làm khổ tôi”. Những trang phục mới lạ, hiện đại dường như đã xóa nhòa nét đẹp giản dị ngày nào. Làng quê vốn quen với lối ăn mặc truyền thống, nên sự thay đổi đột ngột khiến chàng trai vừa buồn vừa lo.
Nguyễn Bính hồi tưởng về hình ảnh cô gái ngày xưa với những trang phục truyền thống: “yếm lụa sồi”, “dây lưng đũi”, “áo tứ thân”, “khăn mỏ quạ”... Những câu hỏi tu từ liên tiếp vang lên như một tiếng thở dài đầy tiếc nuối. Đó không chỉ là nỗi lòng của người trong cuộc, mà còn là tâm tư của một thế hệ chứng kiến sự thay đổi của thời cuộc.
Tình cảm của chàng trai thể hiện qua những lời lẽ mềm mại, đầy van nài: “sợ mất lòng em”, “van em”, “cho vừa lòng anh”. Anh không muốn áp đặt, chỉ mong người con gái ấy mãi giữ được nét quê xưa, giữ được cái hồn mộc mạc vốn dĩ đã làm nên vẻ đẹp của cô. Nhưng tiếc thay, mong muốn ấy dường như trái ngược với ước vọng đổi thay của người con gái. Oái oăm thay, để vừa lòng người thì lại phải đánh mất mình.
Nguyễn Bính không bảo thủ, cũng không phủ nhận cái mới. Ông chỉ muốn lưu giữ, nâng niu vẻ đẹp giản dị của làng quê, điều vốn đang bị mai một. Bởi nếu đánh mất “chân quê”, ta cũng sẽ đánh mất phần hồn sâu thẳm của chính mình. Câu thơ “Hoa chanh nở giữa vườn chanh” như một lời khẳng định về cái đẹp nguyên bản – cái đẹp hòa hợp giữa con người và không gian sống của họ.
Bài thơ “Chân quê” không chỉ là nỗi lòng của một chàng trai mà còn là lời nhắn gửi nhẹ nhàng nhưng đầy sâu sắc của nhà thơ đến những cô gái quê: hãy trân trọng nét đẹp mộc mạc vốn có, đừng để nó lạc mất giữa guồng quay hiện đại. Bằng chất giọng thủ thỉ, từ ngữ dân dã, hình ảnh gần gũi, Nguyễn Bính đã làm lay động trái tim bao thế hệ độc giả. “Chân quê” mãi là tiếng lòng sâu lắng của hồn thơ Việt, một dấu ấn văn hóa độc đáo không thể phai mờ.

2. Tác phẩm tham khảo số 5
Nguyễn Bính, trong dòng chảy Thơ mới 1930 – 1945, nổi bật như một thi sĩ vừa đậm chất hiện đại lại sâu sắc với hồn quê truyền thống. Không chỉ dừng lại ở việc tái hiện cảnh sắc làng quê như Đoàn Văn Cừ, Bàng Bá Lân hay Anh Thơ, ông đi sâu vào những cung bậc cảm xúc, chất tình thấm đẫm trong từng câu chữ.
“Chân quê” là bài thơ tiêu biểu kết tinh phong cách thơ Nguyễn Bính – như một tuyên ngôn nghệ thuật về vẻ đẹp nguyên sơ và bản sắc văn hóa làng quê. Bằng ngôn ngữ giản dị nhưng tinh tế, nhà thơ đã khắc họa tâm trạng của một chàng trai quê khi người yêu từ thành phố trở về, mang theo cả sự thay đổi về ngoại hình lẫn tâm hồn.
Qua những câu thơ như “Hôm qua em đi tỉnh về – Đợi em ở mãi con đê đầu làng”, hình ảnh con đê hiện lên như chứng nhân cho nỗi mong chờ da diết và lòng thủy chung của người quê. Thế nhưng, sự xuất hiện của cô gái trong trang phục hiện đại “Khăn nhung quần lĩnh rộn ràng – Áo cài khuy bấm, em làm khổ tôi” khiến chàng trai hụt hẫng, xót xa.
Những món đồ thời thượng như khuy bấm, khăn nhung không chỉ là vật thể mà còn là biểu tượng cho sự biến đổi xa lạ, làm mờ đi hương đồng gió nội của người con gái quê xưa. Từ “rộn ràng” không chỉ gợi âm thanh, mà còn diễn tả trạng thái tinh thần đầy thích thú nhưng xa lạ của cô gái. Điều đó khiến chàng trai đau lòng, trách móc nhẹ nhàng nhưng đầy chân tình.
Chàng không chỉ tiếc nuối cái vẻ ngoài mộc mạc “cái yếm lụa sồi, cái dây lưng đũi…”, mà còn sợ mất đi cả tâm hồn quê mộc mạc trong người yêu. Và rồi, bằng lời lẽ ngọt ngào, tha thiết, chàng chuyển từ “tôi” sang “anh”, nhẹ nhàng van xin: “Van em em hãy giữ nguyên quê mùa – Như hôm em đi lễ chùa – Cứ ăn mặc thế cho vừa lòng anh”.
Nguyễn Bính tinh tế trong việc sử dụng luật thơ lục bát, có khi phá cách để tạo nên âm điệu nhẹ nhàng, sâu lắng. Câu thơ chứa đựng cảm xúc như dòng suối âm thầm len lỏi vào tâm hồn người đọc. Và cuối cùng, lời nhắn gửi về sự gìn giữ truyền thống được cô đọng trong hình ảnh đầy biểu tượng: “Hoa chanh nở giữa vườn chanh – Thầy u mình với chúng mình chân quê”.
Bài thơ khép lại bằng nỗi buồn lặng lẽ: “Hôm qua em đi tỉnh về – Hương đồng gió nội bay đi ít nhiều.” Một hình ảnh ẩn dụ thấm đẫm nỗi tiếc nuối và lo âu về sự đổi thay của những giá trị quê mùa. “Chân quê” không chỉ là một tác phẩm thơ, mà còn là hồi chuông cảnh tỉnh về việc bảo tồn những tinh hoa văn hóa dân tộc trong nhịp sống hiện đại hôm nay.

3. Bài viết gợi ý số 1
Nguyễn Bính – thi sĩ tài hoa, sinh ra tại Vụ Bản, Nam Định – nơi nổi danh với truyền thống văn học, khoa bảng và những làn điệu chèo thấm đẫm hồn quê. Trưởng thành trong không gian văn hóa ấy, ông đã chọn cho mình một lối đi riêng biệt giữa thời đại đầy biến động. Khi các thi nhân đương thời mải mê theo đuổi phong cách Tây phương hiện đại, Nguyễn Bính vẫn bền bỉ với tiếng nói dân gian, với những vần thơ mộc mạc mà sâu lắng như tiếng đàn bầu giữa dàn dương cầm. Một trong những thi phẩm đặc sắc làm nên tên tuổi ông chính là “Chân quê”, bài thơ đã từng được phổ nhạc và lan tỏa rộng rãi trong lòng công chúng.
“Chân quê” – hiểu theo cách giản dị nhất – là phần gốc gác, là cội nguồn quê hương mà mỗi con người sinh ra đều gắn bó. Nhưng theo cách nhìn sâu sắc hơn, đó là vẻ đẹp mộc mạc, bình dị của người dân quê, là sự chân thật, hồn nhiên, là cái chất quê thuần khiết không pha trộn thị thành. Nguyễn Bính yêu cái đẹp ấy, trân quý cái “chân quê” ấy nên ông đã chọn làm tựa đề cho bài thơ như một lời nhắn nhủ giữ gìn bản sắc truyền thống.
Bài thơ là một câu chuyện tình yêu giữa chàng trai và cô gái thôn quê. Cô gái vừa đi tỉnh về – một điều vốn rất trọng đại trong thời đó – đã khiến chàng trai lo lắng, thấp thỏm: “Hôm qua em đi tỉnh về / Đợi em ở mãi con đê đầu làng”. Sự thay đổi không chỉ nằm ở trang phục hiện đại – khăn nhung, quần lĩnh, áo cài khuya bấm – mà còn ẩn chứa trong dáng vẻ, thần thái, khiến chàng trai ngỡ ngàng và đau xót: “Em làm khổ tôi!”.
Chàng không chỉ tiếc nuối bộ trang phục cũ – áo yếm, dây lưng, áo tứ thân, khăn mỏ quạ, quần nái đen – mà còn xót xa cho những ký ức gắn bó, những biểu tượng của vẻ đẹp quê mùa nay đã phai nhạt. Những câu hỏi dồn dập như muốn níu giữ, lay động trái tim người con gái, mong nàng trở về với chính mình xưa kia – cô gái thôn dã trong sáng, giản dị.
Chàng trai không trách móc, không ép buộc mà van nài, tha thiết: “Van em em hãy giữ nguyên quê mùa”. Không phải lời xin lỗi hay thỉnh cầu vô tình, mà là sự cầu khẩn từ trái tim yêu chân thật. Chàng dẫn lại kỷ niệm dịu dàng – “Như hôm em đi lễ chùa / Cứ ăn mặc thế cho vừa lòng anh!” – như một cách nói đầy tinh tế về sự thanh khiết và đẹp đẽ của cô gái khi sống đúng với bản sắc quê hương.
Hình ảnh “Hoa chanh nở giữa vườn chanh” cùng với lời khẳng định “Thầy u mình với chúng mình chân quê” như một minh chứng không thể chối cãi rằng: cái đẹp chân quê là căn cốt, là gốc rễ không nên đánh mất. Không chỉ vì tình yêu đôi lứa, mà còn vì bổn phận gìn giữ giá trị văn hóa của cả dòng tộc, quê hương.
Cuối cùng, Nguyễn Bính để lại dư âm buồn man mác: “Hôm qua em đi tỉnh về / Hương đồng gió nội bay đi ít nhiều”. Dẫu cô gái có quay về, thì sự thanh khiết xưa kia cũng ít nhiều phai nhạt bởi hơi thở thành thị đã len vào tâm hồn. Phân tích “Chân quê” chính là cảm nhận tình yêu quê hương sâu nặng, là nỗi trăn trở về sự đổi thay của con người khi tiếp xúc với đời sống hiện đại. Thi phẩm không chỉ là bản tình ca chân thành mà còn là hồi chuông cảnh tỉnh đầy nhân văn cho thế hệ hôm nay.

4. Bài tham khảo số 2
“Chân quê” là một tác phẩm tiêu biểu của Nguyễn Bính, khắc họa nỗi trăn trở của một người con quê trước sự phai nhạt của nét đẹp truyền thống. Mở đầu bài thơ là hình ảnh chờ đợi người yêu nơi con đê đầu làng – biểu tượng gắn bó với làng quê và sự hồn hậu của tình yêu xưa cũ.
“Hôm qua em đi tỉnh về / Đợi em ở mãi con đê đầu làng” – những câu thơ chất chứa niềm háo hức và mong chờ. Nhưng hình ảnh cô gái nay khác xưa: khăn nhung, quần lĩnh, áo cài khuy bấm – tất cả tạo nên vẻ ngoài lạ lẫm giữa khung cảnh thôn quê yên bình.
Chàng trai ngỡ ngàng, lặng người trước sự thay đổi ấy. Anh nhớ về cái yếm lụa sồi, dây lưng đũi, áo tứ thân… – những hình ảnh quen thuộc, chất phác. Nhưng sâu xa hơn là nỗi đau từ sự thay đổi bên trong: từ nét e thẹn dịu dàng thành sự rộn ràng, thích thú khoe khoang.
Dù buồn, chàng trai vẫn nhẹ nhàng trách yêu: “Áo cài khuy bấm em làm khổ tôi”. Từ cách xưng hô đổi thay, từ “em” đến “tôi” rồi lại “anh”, cho thấy sự giằng xé giữa trách móc và yêu thương, giữa giữ gìn và chấp nhận.

“Nói ra sợ mất lòng em / Van em em hãy giữ nguyên quê mùa…” – lời van nài chân thành đầy tha thiết, như một tiếng nói từ lòng sâu người con trai chân quê. Anh mong cô gái giữ lại nét đẹp hồn hậu, giản dị – thứ vốn làm nên sự duyên dáng rất riêng của người con gái làng quê.
Khép lại bài thơ là hình ảnh đầy ám ảnh: “Hoa chanh nở giữa vườn chanh / Thầy u mình với chúng mình chân quê”. Dòng máu quê hương vẫn chảy trong từng người, nhưng hương đồng gió nội dường như đang bị cuốn đi theo làn sóng đô thị hóa.
“Chân quê” không chỉ là một câu chuyện tình yêu, mà còn là lời cảnh tỉnh về sự mai một của những giá trị văn hóa truyền thống. Nguyễn Bính đã thổi vào từng câu chữ niềm tiếc nuối khôn nguôi, khiến người đọc phải lặng lòng suy ngẫm về bản sắc quê hương đang dần phai nhạt.
5. Bài tham khảo số 3
Vùng chiêm trũng của đồng bằng sông Hồng đã dưỡng nuôi hồn thơ Nguyễn Bính – nhà thơ của phong trào Thơ Mới với giọng thơ “chân quê” rất riêng. Đọc *Chân quê*, ta như bắt gặp dáng người con trai khăn xếp đứng đợi đầu làng, ánh mắt buồn bã trách người con gái đã rời xa nét quê mộc mạc, để lại bao khắc khoải trong lòng người ở lại. Thơ Nguyễn Bính không cầu kỳ kiểu cách, mà giản dị như giậu mồng tơi, như mưa xuân phơi phới, như cánh bướm ngập ngừng giữa vườn làng.
Chất “quê” thấm đẫm trong từng câu chữ đã trở thành linh hồn thơ ông. *Chân quê* được viết bằng thể lục bát mềm mại, như lời tâm tình thủ thỉ của một chàng trai thôn dã gửi đến “em” – người con gái mang bóng hình của làng quê xưa. Từ phút giây háo hức khi chờ đón đến nỗi thất vọng khi nhận ra sự đổi thay nơi người con gái ấy, bài thơ là một dòng cảm xúc chân thành, da diết:
“Khăn nhung, quần lĩnh rộn ràng / Áo cài khuy bấm, em làm khổ tôi” – những trang phục thị thành đã khiến “em” không còn là cô gái quê dịu dàng năm nào. Và “tôi” – chàng trai quê, bối rối và hoang mang trước sự đổi thay ấy, chỉ còn biết buông lời tiếc nuối: “Nào đâu cái yếm lụa sồi…”

Vẻ đẹp chân quê của “em” từng khiến trái tim “anh” xao xuyến, giờ đây đã dần nhạt nhòa bởi làn gió đô thị. Nguyễn Bính không lên án, chỉ nhẹ nhàng trách yêu, van nài “em” giữ lại nét mộc mạc xưa cũ – thứ từng khiến “anh” cảm thấy bình yên, gần gũi: “Cứ ăn mặc thế cho vừa lòng anh”.
Không cần mỹ từ cầu kỳ, thi sĩ chỉ dùng những hình ảnh thân thuộc như hoa chanh, vườn chanh, thầy u, gió nội... để nói lên tình yêu bền bỉ với quê hương và lời tha thiết giữ gìn bản sắc. “Hương đồng gió nội bay đi ít nhiều” – lời nhắc nhở ngọt ngào nhưng đầy trăn trở về sự phai nhòa của truyền thống trong nhịp sống hiện đại.
Giữa bao thi sĩ Thơ Mới mải mê cách tân, Nguyễn Bính chọn cho mình con đường quay về làng quê, vẹn nguyên, dịu dàng và bình dị. *Chân quê* không chỉ là hình bóng của một tình yêu mộc mạc, mà còn là tuyên ngôn nghệ thuật của một tâm hồn thuần hậu, gắn bó máu thịt với quê nhà. Trong thời đại hội nhập hôm nay, lời nhắn nhủ của Nguyễn Bính vẫn là lời thì thầm đầy tính thời sự – giữ lấy chân quê là giữ lấy gốc gác chính mình.
Có thể bạn quan tâm

Top 5 ứng dụng kéo dài chân tự nhiên được ưa chuộng nhất hiện nay

Con gái thường cao đến tuổi nào thì ngừng lại?

Top 5 ứng dụng học tiếng Anh hàng đầu hiện nay

Hướng dẫn chi tiết cách cài đặt lịch âm trên điện thoại iPhone và Android

Hướng dẫn Chế biến Sò Điệp Đông Lạnh
