Top 5 Bài văn nhập vai Xiu kể lại truyện "Chiếc lá cuối cùng" cảm động nhất trong Ngữ văn lớp 8
Nội dung bài viết
1. Bài tham khảo số 4
Buổi sáng hôm ấy, khi tỉnh giấc, tôi thấy Giôn-xi nằm im lìm, ánh mắt xa xăm hướng về tấm mành cửa sổ rồi khẽ nói:
– Kéo mành lên đi, em muốn nhìn thấy bên ngoài.
Tôi vội vã làm theo. Và thật bất ngờ! Sau một đêm gió gào tuyết phủ, vẫn còn một chiếc lá thường xuân bám chặt nơi bức tường gạch lạnh lẽo. Giôn-xi khẽ thì thầm: “Em tưởng nó đã rụng rồi... chắc chắn hôm nay nó sẽ rơi. Và khi nó rơi, em cũng sẽ đi theo...”
Tim tôi quặn thắt, tôi cúi xuống bên em, nói trong nước mắt: “Em yêu dấu, xin em hãy nghĩ đến chị, chị sẽ thế nào nếu mất em?”
Giôn-xi không đáp. Cô bé chìm trong nỗi tuyệt vọng lặng lẽ. Ngày trôi qua, chiều buông xuống, chiếc lá vẫn kiên cường trụ lại. Tôi âm thầm cầu nguyện trong đêm gió bấc lại về, hy vọng mong manh níu lấy sinh mệnh em tôi…
Sáng hôm sau, ánh sáng đầu tiên rọi qua cửa sổ. Lại một lần nữa Giôn-xi yêu cầu kéo mành. Và kỳ diệu thay – chiếc lá vẫn còn đó!
Giôn-xi ngắm nhìn hồi lâu rồi gọi tôi khi tôi đang loay hoay chuẩn bị cháo trên bếp:
– Em thật tệ, phải không chị Xiu? Có điều gì đó khiến chiếc lá kia vẫn còn, như thể để dạy em rằng muốn chết là một tội lỗi.
Giôn-xi mỉm cười yếu ớt, lí nhí như một đứa trẻ: “Cho em chút cháo với ít sữa và rượu vang đỏ nhé... Khoan đã, đưa em chiếc gương, kê gối lại cho em ngồi xem chị nấu ăn đi.”
Một giờ sau, em nhìn tôi rạng rỡ:
“Chị Xiu ơi, em tin rằng rồi sẽ có ngày em được vẽ vịnh Na-plơ.”
Chiều hôm ấy, bác sĩ đến và thông báo: “Cô ấy đã khá hơn nhiều rồi.” Ngày tiếp theo, ông nói: “Cô ấy đã vượt qua hiểm nguy.” Tôi biết, một phần là nhờ tôi, nhờ bác sĩ, nhưng trên hết là nhờ sức sống mạnh mẽ từ chiếc lá ấy – chiếc lá không hề rụng.
Về sau tôi mới biết, đó không phải là chiếc lá thật – mà là bức tranh cụ Bơ-men vẽ trong đêm mưa tuyết, bằng cả trái tim nghệ sĩ. Một tác phẩm cuối cùng và cũng là sự hy sinh lớn lao để cứu lấy một sinh mệnh.


2. Bài tham khảo số 5
Giôn-xi ơi, em thật ngây thơ biết bao! – Xiu lặng thầm nghĩ. Tâm trạng cô lúc này khó mà tả xiết. Cô rất bức xúc: “Sao Giôn-xi lại có những suy nghĩ ngây ngô như vậy? Chiếc lá cuối cùng rụng xuống thì cũng đồng nghĩa với em ra đi sao?”. Nhìn thấy Giôn-xi nằm liệt trên giường, không thiết tha ăn uống, Xiu không cầm nổi nước mắt. Tình cảm chị em thân thiết gắn bó sâu nặng khiến cô xót xa vô cùng.
Xiu ngồi lặng suy tư. Bên ngoài, trời lạnh buốt của mùa đông, bầu trời trong xanh không một gợn mây. Gió lạnh thổi từng cơn, làm cho căn gác nhỏ của họ thêm phần u ám và cô quạnh. Cô nhìn ra cửa sổ, thấy những chiếc lá thường xuân yếu ớt bám vào bức tường, cố níu giữ sự sống giữa bão gió. Lo lắng tràn ngập trong lòng Xiu, sợ rằng chiếc lá cuối cùng sẽ rơi xuống. Những cảm xúc hỗn độn – buồn, thương, lo lắng – quấn lấy cô, khiến cô không thể tìm thấy lối thoát.
Đồng hồ chỉ năm giờ chiều, Xiu bước xuống nhà chuẩn bị ra phố mua thức ăn cho bữa tối. Từng bước chân nặng nề trên cầu thang, cô bất ngờ gặp bác Bơ-men. Người họa sĩ già mời cô vào nhà và nói có chuyện muốn thảo luận. Căn phòng nhỏ chật chội, bừa bộn màu vẽ và cọ, hiện lên lối sống nghèo khó nhưng đầy đam mê nghệ thuật.
Xiu lo lắng lên tiếng: “Bác ơi, cháu rất sợ... Giôn-xi thì sao?” Bác Bơ-men gật đầu, rồi khẽ mỉm cười nói đã có kế hoạch. Một bất ngờ lấp ló trên khuôn mặt Xiu.
“Chúng ta sẽ vẽ một chiếc lá thay thế cho chiếc lá cuối cùng, bí mật giữ kín với Giôn-xi,” bác nói.
Xiu hơi ngập ngừng: “Vẽ sao được, bác ơi?”
Bác Bơ-men trấn an: “Không sao đâu, bác sẽ vẽ. Nhưng cháu phải giữ bí mật.”
“Không được, bác đã già rồi, để cháu làm. Nếu leo cao có chuyện gì, nguy hiểm lắm,” Xiu quả quyết, đôi mắt mệt mỏi bỗng lóe sáng với niềm quyết tâm.
Ngay tối đó, theo kế hoạch, Xiu chuẩn bị bút lông và màu, nhờ bác Bơ-men chuẩn bị bữa tối cho Giôn-xi. Cô nhẹ nhàng nói với Giôn-xi rằng chị phải ra ngoài lấy tiền bán tranh, để bác Bơ-men mang bữa tối lên phòng nhằm ngăn Giôn-xi kéo rèm cửa.
Xiu trèo lên chiếc thang, tay run run cầm bút, cố gắng bình tĩnh để vẽ chiếc lá. Nhưng nét vẽ của cô thật vô hồn, thiếu sức sống. Cô tuyệt vọng rời khỏi đó, quay vào nhà òa khóc. Bác Bơ-men an ủi, bình tĩnh nhận sửa lại chiếc lá với kỹ năng và tình yêu nghề bấy lâu.
Họ cùng nhau bắc thang, dưới trời mưa gió lạnh căm căm, bác Bơ-men vẽ nên chiếc lá thường xuân cuối cùng với màu xanh mướt, hơi ngả vàng, đường nét sắc sảo, chân thực đến khó tin. Chiếc lá bám chặt trên tường, không lay động dù mưa gió thế nào.
Sáng hôm sau, Giôn-xi kéo rèm và kinh ngạc thốt lên: “Thật kì diệu! Chiếc lá vẫn còn đó!” Niềm tin và khát vọng sống trong Giôn-xi bừng sáng trở lại, giúp cô chiến thắng bệnh tật. Xiu và bác Bơ-men vui mừng khôn xiết.
Vào một ngày đầu xuân ấm áp, ba người họa sĩ quây quần bên nhau trong căn gác nhỏ, đón niềm vui sức khỏe và sự sống mới. Giôn-xi ngước nhìn chiếc lá và chợt hiểu ra sự thật, nước mắt hạnh phúc lăn dài trên má, cô ôm chầm lấy Xiu và bác Bơ-men, nói lời biết ơn sâu sắc. Mùa xuân của hy vọng đã đến, hứa hẹn những thử thách mới nhưng cũng đầy niềm vui mà ba người sẽ cùng nhau vượt qua.


3. Bài tham khảo số 1
Giờ đây, tôi - Giôn-xi, đã trở thành một họa sĩ được nhiều người biết đến, sở hữu một phòng tranh nhỏ ấm cúng. Tôi đã chạm tay vào giấc mơ vẽ nên vịnh Na-plơ, thỏa mãn niềm đam mê cháy bỏng với nghệ thuật. Nhưng mỗi khi cầm bút, ký ức về người mà tôi và chị Xiu mãi không thể quên - cụ Bơ-men - lại trỗi dậy trong tim.
Ba năm trước, tôi là một cô gái bất hạnh, mang trong mình căn bệnh hiểm nghèo – sưng phổi. Mùa đông năm ấy, tôi sống cùng chị Xiu và cụ Bơ-men trong căn hộ thuê gần công viên Oa-sinh-tơn. Bệnh tật và nghèo khó khiến tôi tuyệt vọng, nằm liệt trên giường, mắt nhìn từng chiếc lá thường xuân ngoài cửa sổ, tự ví mình như chiếc lá ấy, rằng khi nó rụng thì cũng là lúc tôi lìa đời.
Sáng hôm đó, một cơn gió lạnh mờ sương lướt qua, làm tôi bừng tỉnh, trong khi chị Xiu vẫn say ngủ. Tôi ra lệnh chị kéo tấm mành màu xanh lên. Thật bất ngờ, chiếc lá cuối cùng vẫn kiên cường bám lấy cành, dù đã nhuốm màu vàng úa và chỉ còn chút xanh nơi cuống lá sau một đêm mưa bão dữ dội.
Tôi nghĩ mình chắc chắn sẽ chết khi chiếc lá rơi, nhưng chị Xiu an ủi, động viên tôi nghĩ đến chị thay vì buông xuôi. Dù tôi không đáp lời, lòng mình đầy tuyệt vọng, chỉ biết lặng lẽ trôi qua từng ngày với ánh mắt vô hồn, như người đã chết.
Suốt ngày hôm đó và cả đêm, chiếc lá vẫn còn đó, bám chắc trên cành. Khi trời sáng, tôi lại ra lệnh kéo mành lên và nhìn thấy chiếc lá kiên gan ấy. Tôi xúc động gọi chị Xiu và thừa nhận mình đã sai khi muốn buông xuôi, muốn chết là một tội lỗi.
Chiều hôm sau, khi tôi đang đan chiếc khăn xanh thẫm, chị Xiu tiến đến ôm lấy tôi và báo tin cụ Bơ-men đã qua đời vì sưng phổi sau hai ngày bệnh nặng. Cụ đã chống chọi một đêm bão tuyết, để lại bên cửa sổ chiếc lá thường xuân cuối cùng - kiệt tác cụ vẽ đêm đó.
Tôi bàng hoàng, nước mắt lăn dài. Ba năm qua, tôi luôn tự trách mình, luôn băn khoăn vì sao cụ lại hy sinh mạng sống để cứu tôi? Cảm ơn cụ - nhờ sự hy sinh ấy, tôi mới có sức mạnh để tiếp tục sống, khám phá, và gặp gỡ biết bao điều mới mẻ. Tôi xin hứa sẽ sống hạnh phúc, xứng đáng với giá trị mà cụ đã trả, để cụ an lòng yên nghỉ. Thiếu cụ, tôi thấy mình thật lạc lõng, cụ ơi!


4. Bài tham khảo số 2
Tôi là Xiu – một họa sĩ trẻ tràn đầy đam mê với nghệ thuật hội họa. Dù công việc này không mang lại nhiều lợi ích vật chất, nhưng tôi may mắn được sống trong niềm say mê, tạo nên những tác phẩm nghệ thuật thổi hồn cho cuộc sống. Kiệt tác khiến tôi xúc động sâu sắc và không thể quên, chính là chiếc lá cuối cùng mà cụ Bơ-men đã vẽ trên bức tường ngoài cửa sổ nhiều năm trước.
Tôi sống trong căn hộ thuê cùng người bạn trẻ Giôn-xi – cũng là một họa sĩ đầy nhiệt huyết. Dưới tầng là phòng của cụ Bơ-men – người họa sĩ nghèo cả đời ấp ủ ước mơ sáng tạo kiệt tác nhưng chưa thành. Vào mùa đông năm ấy, Giôn-xi mắc bệnh viêm phổi nặng, kiệt sức và tuyệt vọng. Cô đếm từng chiếc lá trên cây thường xuân đối diện cửa sổ và tin rằng khi chiếc lá cuối cùng rơi, cuộc đời cô cũng sẽ khép lại.
Tôi lo lắng nhưng bất lực trước tâm trạng đó. Khi Giôn-xi ngủ, tôi nhẹ nhàng kéo mành cửa để cô được nghỉ yên giấc. Tôi ra dấu cho cụ Bơ-men sang phòng, chúng tôi cùng nhìn ra cây thường xuân, lòng đầy băn khoăn trước cơn mưa lạnh và tuyết phủ trắng ngoài trời. Tôi lặng lẽ vẽ bức chân dung cụ Bơ-men – trong chiếc áo sơ mi xanh cũ kỹ, đóng vai người thợ mỏ già trên ấm nước lật ngược giả đá.
Sáng hôm sau, tôi tỉnh dậy thấy Giôn-xi mở to mắt nhìn tấm mành xanh, thều thào bảo tôi kéo lên. Cả hai chúng tôi ngỡ ngàng khi thấy chiếc lá thường xuân bám chắc trên tường gạch – chiếc lá cuối cùng vẫn kiên cường dù gió mưa dữ dội đêm qua.
Giôn-xi thổ lộ: "Em tưởng rằng chiếc lá đó đã rụng đêm qua, và khi nó rụng thì em cũng sẽ buông xuôi". Tôi khẽ van nài: "Em thân yêu, hãy nghĩ đến chị nếu không còn nghĩ đến chính mình." Nhưng Giôn-xi im lặng, bị tâm trạng cô đơn và tuyệt vọng bao trùm.
Ngày trôi qua, chúng tôi vẫn chăm chú nhìn chiếc lá đơn độc bám trên cành. Đêm đó gió thổi ào ạt, mưa đập mạnh cửa sổ. Khi trời sáng, Giôn-xi lại nhờ tôi kéo mành lên. Tôi đang chuẩn bị cháo gà cho cô thì Giôn-xi vui vẻ nói: "Em thật hư, chị Xiu ơi! Chiếc lá cuối cùng vẫn ở đó khiến em nhận ra mình đã sai khi muốn buông xuôi. Muốn chết là một tội lỗi." Cô nhờ tôi lấy cháo, pha chút sữa với rượu vang đỏ, rồi ngồi dậy xem tôi nấu nướng, mơ ước về chuyến đi vịnh Na-plo.
Bác sĩ đến khám và thông báo bệnh Giôn-xi đã tiến triển tốt, khiến tôi vui mừng. Nhưng tin không vui đến với cụ Bơ-men – ông đang bị viêm phổi nặng, tình trạng nguy kịch.
Ngày sau đó, bác sĩ xác nhận Giôn-xi đã qua cơn nguy hiểm và dặn tôi chăm sóc kỹ lưỡng. Tôi đến bên cô, thấy tâm trạng vui trở lại, ôm cô trong vòng tay và tiết lộ bí mật về chiếc lá. Chúng tôi cùng khóc – người nghệ sĩ âm thầm suốt 40 năm ấp ủ kiệt tác, nay đã hoàn thành bằng trái tim yêu thương và sự hy sinh vì sự sống của Giôn-xi và nghệ thuật.
Giờ đây, cụ Bơ-men yên nghỉ nơi khác, nhưng tinh thần và tình yêu nghề của cụ vẫn tiếp sức cho chúng tôi trên con đường sáng tạo.


5. Bài tham khảo số 3
Là một họa sĩ, tôi – Xiu – thường rong ruổi khắp nơi tìm kiếm nguồn cảm hứng sáng tác. Một lần, khi đang phác họa bức tranh, chiếc lá rơi nhẹ nhàng đậu trên giá vẽ khiến lòng tôi bồi hồi nhớ về câu chuyện "Chiếc lá cuối cùng" đã diễn ra nhiều năm trước.
Ngày ấy tôi còn trẻ, cùng người bạn Giôn-xi… Tôi và cụ Bơ-men bước sang phòng bên cạnh, sợ hãi nhìn cây thường xuân, lòng ngổn ngang cảm xúc. Đêm nay, liệu chiếc lá cuối cùng có rơi? Giôn-xi sẽ ra đi sao? Tôi sẽ mất đi người bạn, người em thân thiết, lòng đau nhói. Tôi tự hỏi mình phải làm sao để níu giữ em khỏi tay thần chết? Nuốt nước mắt vào trong, tôi chỉ biết chăm sóc và an ủi Giôn-xi, mong em suy nghĩ lại.
Khi tôi vừa chợp mắt được khoảng một tiếng, bỗng tỉnh dậy thấy Giôn-xi thức từ lúc nào, thẫn thờ nhìn về phía cửa sổ, thều thào bảo tôi kéo mành lên. Khuôn mặt em hốc hác, xanh xao như tàu lá, dường như chẳng còn sức sống. Tôi nói gì cũng như không, em không để ý. Miễn cưỡng, tôi lê bước đến cửa sổ, vừa kéo mành vừa cầu nguyện: "Xin Chúa hãy thương xót, cứu chúng con, đừng để chiếc lá cuối cùng rụng. Đừng để con mất Giôn-xi." Ôi kỳ diệu thay! Chiếc lá cuối cùng vẫn còn bám chắc, như lời hồi đáp cho lời cầu xin của tôi. Chiếc lá kiên cường đó vẫn treo, chống chọi với gió mưa dữ dội. Tôi quay lại nhìn Giôn-xi, thấy em cũng đang chăm chú ngắm chiếc lá, trong lòng em dường như đã chuyển biến, thức tỉnh.
Khuôn mặt Giôn-xi dần tươi tỉnh, em thì thầm với tôi… Niềm vui vỡ òa, tôi ôm chầm lấy em, hạnh phúc bất ngờ. Khi bác sĩ đến khám, tôi lẻn ra ngoài, đôi tay run rẩy vì lo âu, nghe tin dữ qua từng cử chỉ của bác sĩ. Nhưng không ngờ, tin vui lại đến vượt kỳ vọng…
Thế nhưng tôi bàng hoàng khi biết cụ Bơ-men đã ra đi vì viêm phổi. Tôi ôm Giôn-xi và kể cho em bí mật về chiếc lá… Hai chị em cùng khóc, cụ Bơ-men sống âm thầm suốt đời, nhưng ai ngờ trong tâm hồn ấy chứa đựng một trái tim đầy ắp yêu thương, 40 năm mơ ước kiệt tác chưa thực hiện, giờ đây đã thành hiện thực.
Giờ đây, cụ Bơ-men yên nghỉ ở thế giới khác, còn tôi và Giôn-xi đã trưởng thành trong nghề, xứng đáng với sự hy sinh cao cả của cụ. Chúng tôi quyết tâm đi khắp nơi, đem nghệ thuật chân chính phục vụ cuộc sống con người. Xin cảm ơn cụ! Cảm ơn tấm lòng vĩ đại và đức hi sinh thầm lặng của cụ, đã truyền cho chúng tôi bài học nhân văn sâu sắc.


Có thể bạn quan tâm

7 Quán cơm ngon nhất tỉnh Đắk Nông

Hướng dẫn chi tiết cách tạo và ứng dụng Macro trong Word

Top 13 Địa chỉ uy tín cung cấp gạch ốp lát đẹp tại TP. Vinh, Nghệ An

Hướng dẫn chi tiết cách sử dụng tính năng Geography (Địa lý) trong Excel

Những cách từ chối tỏ tình tinh tế và ý nghĩa nhất
