Top 5 Tản văn viết về tháng Hai sâu sắc nhất
Nội dung bài viết
1. Tháng Hai nồng nàn
Tháng Hai đặc biệt vì chỉ vỏn vẹn chưa đến ba mươi ngày, như muốn bù đắp bằng một mùa yêu nồng nàn, ấm áp trong sự chờ đợi trìu mến của biết bao tâm hồn. Tháng Hai lặng lẽ ôm lấy không khí sum vầy đậm đà của Tết cổ truyền, mở ra một mùa xuân đầy hi vọng và thương nhớ từ những con ngõ nhỏ, cũng như tình yêu đến rồi đi chẳng theo ý ai.
Gió xuân dịu dàng thổi trên phố, cây mai nhà ai đã bắt đầu hé nụ, chuẩn bị khoe sắc vàng rực rỡ. Người ta hẹn nhau với bao niềm mong chờ mơ hồ, bởi chẳng ai biết trước điều gì sẽ đến. Tuổi trẻ mãnh liệt yêu bầu trời xanh hay biển rộng, tình yêu thay đổi như những lớp lá được lật úp nhanh chóng.
Đôi khi bạn chán ghét tháng Hai đến vô cớ – ghét một ngày, một mùa, thậm chí ghét cả nơi chốn sinh ra mình. Vì tháng Hai có ngày lễ tình nhân, thấy bao cặp đôi nắm tay ngọt ngào trên phố khiến lòng người cô đơn vừa rộn ràng vừa man mác buồn. Từ đó, người cô đơn trở nên khó tính khi đối diện với những tình yêu hiện hữu.
Tháng Hai là mùa của yêu thương chân thành, âm thầm hàn gắn trái tim bằng sự thật thà, để nhận ra hôm nay ta khác hôm qua và sẽ khác ngày mai, bởi chẳng ai có thể bước hai lần trên cùng một dòng sông đầy kỷ niệm.
Tháng Hai nhắc ta rằng khi yêu, hãy giữ trọn vẹn chân thành, nhìn thẳng vào mắt nhau để cùng hạnh phúc – vì khi về già, ta sẽ gặt hái những gì mình đã gieo trồng.
Đôi lúc, ngồi bên khung cửa sổ ngắm lá rơi mây bay, ta lặng lẽ nghĩ về hoàng hôn cuộc đời, không biết liệu có ai bên cạnh chia sẻ phút giây đó? Tìm một tình yêu không khó, nhưng giữ được một tình yêu bền lâu mới thật sự quý giá.
Những cuộc gặp gỡ bạn cũ trong đám cưới, nhớ về ngày xưa rực rỡ, rồi bồi hồi thương cho tâm hồn đã trưởng thành, thiếu vắng những ước mơ. Tình yêu ngày ấy thầm lặng và trong sáng, khiến cho dù đã đi qua nhiều năm tháng, trái tim vẫn thổn thức khi nghĩ về dù không còn bên nhau suốt đời.
Con đường tình yêu rộng lớn biết bao, thế giới có bao nhiêu người thì có bấy nhiêu câu chuyện tình. Những người yêu nhau chỉ cần ánh mắt trao nhau đã đủ để đong đầy một mùa yêu lãng mạn. Vậy nên, hãy trân quý từng yêu thương quanh mình: tình thân, quê hương, cuốn sách, góc quán thân quen hay những phút trò chuyện cùng bạn bè... để mùa yêu qua đi thật nhẹ nhàng, sâu sắc dù tiếng yêu ấy ta chưa từng thổ lộ.
Diệu Ái


2. Tâm tình tháng Hai
Tháng Hai trở về như một lời nhắc dịu dàng, thôi thúc ta chậm lại, biết trân trọng và yêu thương chính mình hơn. Hứa với lòng năm mới sẽ đi xa hơn, vươn tới những chân trời rộng mở, rong ruổi trên những cung đường, khám phá từng miền đất thiên nhiên, để chiều chuộng và làm mới tâm hồn.
Dòng người tất bật đón Tết rồi lần lượt rẽ xa, quê nhà lùi dần về phía sau, tiếng còi tàu, tiếng xe cộ vang vọng nhạt dần theo cánh gió. Ký ức trôi nhẹ nhàng qua từng mái nhà bên đường.
Tháng Hai gõ nhịp yêu thương đong đầy, giữa những phút giây ngọt ngào của ngày lễ tình nhân, người ta nắm tay nhau trao gửi nồng nàn, trong khi ai đó lặng lẽ chạnh lòng trong mênh mang thương nhớ. Tháng Hai là khoảng lặng để vá víu lại tâm hồn bằng những thương mến chân thành, để ta nhận ra mình hôm nay đã đi qua bao dấu vết cuộc tình, không còn dừng lại trong những ngổn ngang của ký ức xưa. Trái tim học cách chữa lành bằng sự trân trọng tình cảm thật lòng.
Phố tháng Hai dịu dàng hơn trong tiếng xao xác của ngọn cây, dòng người êm đềm trôi nhẹ, con đường bớt phần tắc nghẽn. Tháng Hai biết yêu từng góc phố nhỏ, quán cà phê quen thuộc ngập tiếng guitar, yêu những miền ký ức sâu lắng như cuốn sách hay, ru dịu tâm hồn. Ta vẫn là người lặng lẽ tìm kiếm, giữ gìn những điều sâu xa của quá khứ. Một năm chầm chậm trôi hay vội vã rời bước, khi lòng luôn muốn ngoảnh lại nhìn. Có những chộn rộn, những bộn bề, nỗi niềm vương ướt tâm hồn. Đôi khi ta quay nhìn và thầm cảm ơn chính mình đã đủ dũng cảm vượt qua những giây phút đắng cay và hạnh phúc, biết trân trọng từng giọt nước mắt yếu mềm và lấy đó làm sức mạnh, biết nở nụ cười giữ niềm tin, sự lạc quan, và cảm ơn cô gái nhỏ đã bền bỉ đi qua những đoạn đường gập ghềnh, dốc trơn trượt mà chưa từng gục ngã. Và cuối cùng, nụ cười vẫn còn đó, trấn an trái tim sau mọi giông tố.
Cảm ơn một năm đầy biến động để ta hiểu hơn về chính mình, về những người xung quanh, và biết được ai thật sự yêu thương mình bằng tất cả sự chân thành.
Như giọt sương tháng Hai đọng trên lá, như hạt mưa rung rinh sáng sớm, tâm hồn mỏng manh khẽ gõ nhịp cảm xúc, biết ơn những yêu thương luôn bên ta trong tháng Hai dịu dàng.
Huệ Hương


3. Tròng trành nỗi nhớ tháng Hai
Tháng Hai ở Hà Nội mang đến cho ta khoảnh khắc yên bình hiếm hoi đến lạ. Không gian phủ đầy lớp sương mờ của mưa xuân, từng giọt mưa lấp lánh trên cánh hoa, ngọn cỏ, nhẹ nhàng đậu trên mi mắt, mái tóc buông xõa của một ai đó. Mưa vừa đủ để thấm nhẹ trên vai áo mỏng của người thương, trong đêm vắng, tiếng mưa thì thầm như đánh thức những nỗi nhớ sâu thẳm trong lòng.
Vào những ngày cuối tuần, phố phường Hà Nội thưa thớt, nhịp sống như chậm lại. Quán cà phê cũ, tiếng giọt cà phê tí tách hòa cùng những bản nhạc du dương kéo ký ức lang thang khắp nơi. Giai điệu ấy như vẽ lên những dấu chân thời gian: “Tuổi nào vừa thoáng buồn áo gầy vai/ Tuổi nào ghi dấu chân chim qua trời…” Ai cũng một lần đối mặt với năm tháng in hằn trên khóe mắt, nếp nhăn, và mái tóc bạc.
Mùa hoa qua đi để mùa hoa khác đâm chồi. Sau rằm tháng Giêng, khi hoa đào nhạt phai, người Hà Nội lại chơi hoa lê, như kéo dài không khí xuân trong căn nhà. Cành lê mốc meo, lộc biếc san sát hoa và nụ được mang từ vùng núi phía Bắc, với kinh nghiệm, những gốc càng già càng bền, có thể chơi đến hai tháng. Hoa lê trắng tinh khiết, thanh tao mang nét đẹp trầm mặc khác biệt với sắc đào rực rỡ, tô điểm phòng khách người Hà thành bằng sự nhẹ nhàng và sang trọng. Suy cho cùng, cuộc sống là vòng xoay không ngừng của thiên nhiên và thời gian.
Tháng Hai cũng đánh dấu những người sinh cùng tháng, thuộc cung Bảo Bình – những tâm hồn đặc biệt. Họ thông minh, sâu sắc và có khả năng nhìn nhận vấn đề toàn diện. Người bạn sinh tháng Hai thật đáng trân quý, bởi họ luôn nâng niu mọi mối quan hệ quý giá trong đời. Một điểm thú vị là sức hút riêng biệt mà họ mang đến, nhưng cũng không dễ quên đi những vết thương lòng và thường giấu kín cảm xúc. Vì thế, đừng làm tổn thương họ.
Nhân sinh vô thường, mang đến đủ cung bậc cảm xúc. Có lúc tình yêu sâu đậm rồi bỗng phai nhạt. Mọi vật đổi thay theo dòng thời gian, duyên đến rồi đi, không thể đoán trước. Có những mối nhân duyên chỉ đến một lần rồi vội vàng rời xa. Ta có thể vụt mất tri kỷ trong tích tắc, trở thành người xa lạ. Chỉ khi nếm trải đắng cay mới biết trân trọng vị ngọt chân thành của cuộc đời. Hãy buông bỏ nếu không còn duyên, để nỗi buồn trôi theo dòng nước mây bay, học cách quên đi ngày tháng cũ để sống thanh thản.
Tháng Hai, mưa xuân nhẹ rơi, hoa xoan tím rụng đầy lối nhỏ, hương hoa bưởi thoảng trong gió, khiến lòng ta tròng trành nỗi nhớ không nguôi.
Vy Anh


4. Tháng Hai bên mẹ giữa hội làng
Tháng Hai như một khoảng lặng dịu dàng giữa năm, khi đất trời se se lạnh hòa cùng những giọt mưa phùn mờ ảo, thoảng nhẹ hương bưởi, hương xoan ngọt ngào. Mầm non bắt đầu hé nở, khoe sắc xanh tươi trên cành. Không còn sự hối hả của đêm giao thừa hay rộn rã của ngày đầu xuân, tháng Hai trong tôi là niềm háo hức được cùng mẹ trải nghiệm hội làng thân thương.
Quê tôi tự hào với cụm di tích Đình - Chùa Từ Hồ, được công nhận Di tích lịch sử quốc gia năm 1995. Chùa thờ Phật Bà Quan Âm, còn Đình thờ Đức thánh Chử Đồng Tử. Đầu làng là cây đa Yến cổ thụ hình mâm xôi cùng cây gạo già hình con gà, gắn liền với huyền thoại về yến tiệc của Đức thánh Chử Đồng Tử dành cho dân nghèo. Những ký ức và truyền thuyết ấy thấm sâu vào tâm hồn những người con xa quê, trở thành biểu tượng thiêng liêng của làng.
Mùng 6 tháng Hai, lễ hội làng tưng bừng diễn ra, mở ra dịp hội ngộ của người dân quê và khách thập phương. Đoàn rước kiệu trang nghiêm, đội múa rồng uyển chuyển, những người cao tuổi trong trang phục chỉnh tề, phụ nữ múa hát trống quân rực rỡ, và những gương mặt trẻ thơ hồn nhiên tạo nên bức tranh sống động đầy sức xuân. Không khí lễ hội ngập tràn niềm vui, hân hoan hòa quyện cùng nhịp trống dồn dập thắp sáng hồn quê.
Khoảnh khắc tôi ngắm nhìn mẹ trong bộ áo tế nữ, nét mặt phúc hậu, điệu lễ trang nghiêm mà uyển chuyển, là ký ức thiêng liêng in đậm trong tim. Tiếng khen mẹ đẹp lão nhất đội hình làm tim tôi tự hào rộn ràng. Dù theo năm tháng, đội tế nữ dần thay đổi vì sức khỏe các cụ suy giảm, những câu chuyện mẹ kể về lễ hội đầu tiên vẫn là sợi dây gắn kết bao thế hệ, mang đến niềm ấm áp và trân quý không lời.
Mẹ luôn nhắc tôi: “Thứ nhất là tu tại gia, thứ nhì tại chợ, thứ ba tại chùa.” Mỗi lần làng mở cửa đền, mẹ đều tự tay chuẩn bị lễ vật, giữ tâm thanh tịnh và lòng thành kính. Niềm vui của người già là được duy trì nét đẹp truyền thống ấy, tìm sự an nhiên trong tâm hồn qua từng ngày lễ hội.
Với tôi, hạnh phúc giản đơn là được đồng hành cùng mẹ trong ngày hội. Tôi cẩn thận giặt là từng bộ trang phục đẹp nhất — chiếc áo dài nhung tím đính kim tuyến lấp lánh hay áo bà ba nâu cánh gián cùng quần sa tanh mượt mà — để mẹ tự tin khoác lên trong lễ hội. Sau ba ngày rộn ràng, những bộ đồ ấy lại được cất giữ cẩn thận như gói ghém niềm vui và sự trông đợi cho mùa hội năm sau.
Nhớ những con đường đất lầy lội ngày xưa, dưới màn mưa phùn không ngớt, người xem vẫn đông nghịt. Mẹ nắm tay tôi cẩn trọng qua từng vũng bùn. Giờ đây, những con đường bê tông sạch sẽ thay thế, mẹ đã tuổi tám mươi, bước chân chậm rãi, run rẩy vì viêm khớp, nhưng vẫn vững vàng nắm tay tôi, cùng tôi theo bước đoàn rước quanh thôn. Giữa tiếng trống tưng bừng, tôi cảm nhận được sự che chở, yêu thương mà mẹ dành cho tôi.
Dù mấy chục năm trôi qua, quê tôi thay đổi nhiều, những giá trị văn hóa hội làng vẫn nguyên vẹn. Không chỉ là dịp sum họp, quảng bá lịch sử, mà hơn hết là giữ cho tâm hồn người dân luôn hướng về cội nguồn, giữ gìn tâm thiện và bao dung. Hai năm qua, do dịch bệnh, hội làng không thể tổ chức rộn ràng, chỉ còn những lễ kính trang nghiêm trong đền. Nhưng ký ức về tiếng trống hội, bàn tay ấm áp của mẹ vẫn luôn dạt dào trong lòng tôi.
Tạ Thị Thanh Hải


5. Tháng Hai - Mùa rét lộc đâm chồi
Đã lâu lắm rồi tôi chưa trở về quê, nơi từng góc nhỏ đều ghi dấu tuổi thơ. Cảnh vật nay đã đổi thay – những con đường bê tông thẳng tắp, nhà cửa khang trang sắc màu rực rỡ. Nhưng đâu đó trong gió vẫn vương hương hoa, hương bùn non, gợi nhắc những ngày mưa dầm gió bấc, cái rét tím môi thâm má năm nào. Tháng Hai về nhẹ nhàng với nắng óng như tơ, êm đềm phủ lên từng tán cây mới biếc xanh mơ màng.
Mẹ từng bảo: “Tháng Giêng rét đài, tháng Hai rét lộc”. Cái lạnh không còn sắc lẹm, chỉ còn se sắt và mượt mà như lụa, nuôi nấng mầm xanh, đánh thức sự sống. Đồng lúa thì con gái, khoai thì nuôi củ, cơn mưa tháng Hai nặng hạt nối trời với đất. Âm thanh mưa rơi ngân lên như bản nhạc dịu dàng, ru tâm hồn vào miền ký ức yên bình.
Tháng Hai, thiếu nữ quê với làn da hồng hào, chiếc áo mỏng manh như vẽ thêm nét thơ. Chim di cư ríu rít bay về, cá tôm nhảy lách tách trong ao làng. Mẹ vác cào ra đồng làm cỏ lúa, những tơ nhện đẫm sương giăng cong cong trên lá. Bữa cơm chiều giản dị với rau cần, cá trê đồng mà ấm áp tình quê đến lạ. Ngày nay, người phố thị có mấy ai thấm được vị đồng nội ấy?
Tháng Hai không phô trương mà đầy sức sống. Cỏ cây xanh đậm, trăng đầu tháng như nét bút mềm. Hương hoàng lan theo bước chân trên đường làng khiến lòng người ấm lại. Tiếng dế gáy re re gọi về mùa chọi dế tuổi thơ. Những buổi trưa nghịch ngợm, tìm tổ, đổ nước, hò reo bắt “dế cụ” rồi say mê xem đá.
Chiến tranh đến, tuổi thơ bị cướp đi. Trong đêm phục kích, tiếng dế râm ran như tiếng gọi quê hương da diết. Dế không hót hay như chim, không vang như sáo diều, nhưng chan chứa nỗi lòng sâu lắng của đất đai làng xóm.
Ngày trở về, trong lòng kẻ tha hương là bao thương nhớ. Tiếng dế gáy giữa thành phố bê tông khiến lòng thắt lại. Tháng Hai – mùa chuẩn bị cho những đêm soi cá soi ếch, cha tôi lại chỉnh đèn, vót đuốc, chờ cơn mưa đầu mùa. Ếch từ hang ra đợi đôi đợi cặp, ngồi im như tượng gỗ chờ người đến nhặt.
Rét lộc tháng Hai mang theo vẻ đẹp trong trẻo, khiến người ta muốn sống chậm, muốn yêu hơn từng nhịp xuân cuối. Nhưng thời nay, mấy ai có thể chậm giữa guồng quay cơm áo gạo tiền. Mẹ tôi từng thở dài lo cái giáp hạt, nhưng giữa thiếu thốn, người ta vẫn biết yêu thương, vẫn thấy cuộc sống quý giá lạ thường.
Xin đừng hỏi vì sao những ngày ấy khổ mà vẫn đẹp. Có lẽ chính những ký ức khập khiễng ấy đã nuôi lớn tâm hồn ta. Như người xưa từng dặn: “Được mùa chớ phụ ngô khoai”.
Cuộc sống hôm nay tươi đẹp, là nhờ những tình yêu đằm sâu như thế.
Nguyễn Sỹ Đoàn


Có thể bạn quan tâm

Hướng dẫn chi tiết cách thay đổi gói đăng ký Netflix

Làm gì khi thai kỳ vượt quá ngày dự sinh?

Hướng dẫn tạo và xóa bảng trong Excel

Hướng dẫn chi tiết cách làm mơ muối không chỉ giúp giải nhiệt cơ thể mà còn mang lại hiệu quả trong việc điều trị một số bệnh lý.

Hướng dẫn di chuyển các ô và cột trong Excel
