Top 7 bài văn phân tích khổ 1 và khổ 2 của bài thơ 'Ông đồ' của Vũ Đình Liên hay nhất
Nội dung bài viết
1. Bài tham khảo số 4
Bài thơ 'Ông đồ' ra đời năm 1936, được đăng trên tạp chí 'Tinh hoa' trong bối cảnh nền Hán học dần mất đi vị thế, nhường chỗ cho văn hóa phương Tây. Các ông đồ không còn được kính trọng như trước vì sự thay đổi của thời cuộc. Tựa đề bài thơ gợi lên sự tiếc nuối về một nét đẹp đã dần phai nhạt theo thời gian. Khi nhắc đến ông đồ, người ta nhớ đến những thầy dạy chữ Nho, đặc biệt vào mỗi dịp Tết, ông thường ngồi bên phố viết câu đối đỏ.
'Mỗi năm hoa đào nở, Lại thấy ông đồ già, Bày mực tàu giấy đỏ, Bên phố đông người qua' - Hình ảnh ông đồ đã gắn liền với Tết, là biểu tượng của một thời kỳ đã qua. Mỗi năm, khi hoa đào nở, ông lại hiện diện với những nét chữ tài hoa, tạo nên không khí tươi vui của ngày Tết. Các từ 'mỗi', 'lại' như một điệp khúc, nhấn mạnh sự lặp lại của một chu kỳ thời gian.
Hoa đào hồng tươi, mực đen và giấy đỏ tạo nên một bức tranh sống động, hòa quyện với tài nghệ của ông đồ. Sự tôn vinh tài năng của ông qua câu thơ 'Bao nhiêu người thuê viết, Tấm tắc ngợi khen tài, Hoa tay thảo những nét, Như phượng múa rồng bay' cho thấy sự kính trọng của mọi người đối với ông. Ông không chỉ viết chữ đẹp mà còn rất nhanh nhạy, khiến ai nấy đều muốn mời ông viết câu đối.
Vũ Đình Liên đã khắc họa hình ảnh ông đồ như một nghệ sĩ tài ba, với những nét chữ thể hiện cái tâm và cái chí của người sáng tạo. Qua đó, bài thơ không chỉ ca ngợi vẻ đẹp văn hóa truyền thống mà còn phản ánh sự tiếc nuối trước sự mai một của một nghề thủ công tinh tế.


2. Bài tham khảo số 5
Ông đồ là hình ảnh quen thuộc mỗi dịp Tết đến, mang theo không khí xuân và niềm vui an lành. Trong những ngày Tết xưa, ông đồ ngồi bên phố, bày mực tàu và giấy đỏ để viết câu đối, chúc Tết cho mọi người. Công việc này không chỉ là một nghề mà còn là một biểu tượng văn hóa, thể hiện trí thức và sự kính trọng của cộng đồng đối với ông.
Hình ảnh ông đồ gắn liền với Tết, như một quy luật của thời gian. Mỗi năm khi hoa đào nở, ông lại xuất hiện với chiếc bút lông và giấy đỏ, viết những câu đối mang đầy ý nghĩa:
'Mỗi năm hoa đào nở, Lại thấy ông đồ già, Bày mực tàu giấy đỏ, Bên phố đông người qua.'
Những câu thơ giản dị nhưng chứa đựng vẻ đẹp thanh thoát của mùa xuân, làm bừng lên không khí ấm áp, tươi mới. Hình ảnh ông đồ gợi nhớ về những giá trị truyền thống, khi mà mọi người tụ tập bên nhau, cùng nhau thưởng thức sự tinh túy trong từng nét chữ. Màu đỏ của giấy, màu đen của mực, và sự đông vui trên phố xá tạo nên một bức tranh rộn ràng, tràn ngập không khí xuân.
Chữ viết của ông đồ không chỉ là công cụ giao tiếp, mà là tác phẩm nghệ thuật. Những nét chữ uốn lượn, mềm mại như phượng múa, rồng bay, khiến bao người thán phục:
'Bao nhiêu người thuê viết, Tấm tắc ngợi khen tài, Hoa tay thảo những nét, Như phượng múa, rồng bay.'
Sự tài hoa của ông đồ đã chinh phục trái tim của mọi người, không chỉ bằng vẻ đẹp của chữ viết, mà còn bằng sự tinh tế và lòng yêu nghề. Tác giả Vũ Đình Liên đã khéo léo sử dụng hình ảnh so sánh 'như phượng múa, rồng bay' để khắc họa vẻ đẹp ấy, khiến cho hình ảnh ông đồ trở nên sống động và đầy nghệ thuật.
Qua khổ thơ này, chúng ta không chỉ thấy được tài năng của ông đồ, mà còn cảm nhận được sự trân trọng, yêu mến của cộng đồng dành cho ông. Đó chính là nét đẹp không thể phai mờ của ông đồ trong văn hóa Tết xưa.


3. Bài tham khảo số 6
Mỗi khi Tết đến, người Việt xưa lại tỏ bày mong ước, khát vọng qua những chữ viết thảo, nét chữ của các ông đồ. Chữ nho, không chỉ là một phương tiện giao tiếp mà còn là một phần của nghệ thuật, với mỗi nét vẽ là một câu chuyện, một tâm hồn gửi gắm. Viết chữ đẹp, có hoa tay, như vẽ tranh vậy, đòi hỏi tài năng và sự tỉ mỉ.
Vào đầu thế kỷ XX, trên các phố Hà Nội, những ông đồ nho vẫn kiên nhẫn ngồi viết những câu đối trên giấy điều, mực tàu, phục vụ người dân sắm Tết. Cảnh tượng ấy đã đi vào tâm trí của Vũ Đình Liên và trở thành nguồn cảm hứng cho những câu thơ giản dị, mà thấm đẫm tình cảm:
'Mỗi năm hoa đào nở, Lại thấy ông đồ già, Bày mực tàu giấy đỏ, Trên phố đông người qua.'
Với cấu trúc 'mỗi... lại', tác giả nhấn mạnh sự lặp đi lặp lại, như một quy luật của thời gian. Hoa đào, loài hoa biểu trưng cho mùa xuân, luôn xuất hiện vào dịp Tết, là dấu hiệu cho một năm mới sắp đến. Và ông đồ cũng vậy, cứ mỗi dịp xuân về lại ngồi bên phố, tay cầm bút viết những câu đối, làm đẹp thêm không khí ngày Tết. Câu thơ ấy nhẹ nhàng nhưng chan chứa bao tình yêu thương.
Dù chỉ là một hình ảnh nhỏ trên phố đông, ông đồ vẫn trở thành trung tâm của bức tranh ấy. Lặng lẽ, điềm đạm, ông hoà vào không gian rộn ràng, nhưng nét chữ của ông lại khiến người ta phải chú ý, vì đó là cái đẹp, cái quý giá mà ông gửi gắm vào mỗi nét bút. Những câu thơ ngắn gọn nhưng bao trọn không gian, thời gian và nhân vật, mở ra một câu chuyện về cuộc sống, nghệ thuật và tôn vinh tài năng của ông đồ.
'Bao nhiêu người thuê viết, Tấm tắc ngợi khen tài, Hoa tay thảo những nét, Như phượng múa rồng bay.'
Trong cái không gian đông đúc của phố phường, ông đồ lại như một điểm sáng, tỏa ra vẻ đẹp và giá trị nghệ thuật qua từng nét chữ. Dù cuộc sống có khắc nghiệt, nhưng những lời khen ngợi, sự tôn trọng của người đời đã phần nào an ủi ông. Người xưa coi chữ nho là thứ chữ thánh hiền, học chữ không phải để kiếm sống mà để nâng cao phẩm giá con người, phục vụ đất nước.
Cuối thế kỷ XIX, đầu thế kỷ XX, đất nước ta đang trong thời kỳ biến động lớn, những người học chữ nho như ông đồ phải mưu sinh bằng việc bán chữ. Dẫu việc này không phải là lựa chọn tự nguyện, nhưng những lời ngợi khen của người dân, những tiếng 'tấm tắc' khi nhìn thấy nét chữ đẹp, cũng là sự an ủi cho những người sinh ra vào thời kỳ khó khăn. Họ dù chẳng giàu có, nhưng vẫn giữ vững tôn nghiêm của chữ nho, vẫn khẳng định giá trị của tài năng và cái đẹp.
Trong những câu thơ tiếp theo, Vũ Đình Liên miêu tả nét bút của ông đồ như một tác phẩm nghệ thuật: 'Hoa tay thảo những nét, Như phượng múa rồng bay'. Câu thơ gợi lên hình ảnh ông đồ đang uốn lượn cây bút, từng nét chữ dần hiện lên mềm mại, uyển chuyển, như những bước múa của phượng hoàng, rồng bay. Nét chữ ấy không chỉ là kỹ thuật mà còn chứa đựng tình cảm, lý tưởng và khát vọng của người viết.


4. Bài tham khảo số 7
Ông đồ, một hình ảnh quen thuộc trong xã hội xưa của Việt Nam, là biểu tượng của những người trí thức chưa thành đạt, sống bằng nghề dạy học. Khi hệ thống thi cử Nho học bị bãi bỏ, ông đồ trở thành một hình ảnh mờ nhạt, phải mưu sinh bằng nghề viết chữ thuê trong những ngày Tết. Qua thời gian, sự thay đổi của xã hội khiến hình ảnh ông đồ cũng ngày càng ít đi, chỉ còn là một kỷ vật của quá khứ. Vũ Đình Liên, với tài năng thơ ca xuất sắc, đã khắc họa sự tiếc nuối về sự tàn lụi của nền Nho học qua bài thơ 'Ông đồ'.
Bài thơ mở đầu với hình ảnh quen thuộc: 'Mỗi năm hoa đào nở' – đó là khoảnh khắc mà ông đồ lại xuất hiện, với mực tàu, giấy đỏ, bên cạnh phố đông đúc. Trong không khí nhộn nhịp của ngày Tết, ông đồ vẫn ngồi đó, chờ đợi những người cần thuê viết câu đối, dù việc bán chữ đối với ông là điều chưa từng có trong quá khứ. Dù vậy, ông vẫn tìm được an ủi từ những lời khen ngợi tài năng của mình, từ những nét chữ thanh thoát, uyển chuyển, giống như 'phượng múa rồng bay'.
Tuy nhiên, đằng sau những lời khen là một sự thật đau lòng: bán chữ là dấu hiệu của sự thất bại, là bước lùi của một trí thức từng khát khao thành danh trong xã hội. Những lời khen từ người ngoài cuộc không thể thay đổi thực tế mà ông đồ đang sống. Tuy nhiên, trong cái tình cảnh khó khăn, những lời khen ấy cũng phần nào vơi đi nỗi buồn, là sự an ủi cuối cùng của người đời dành cho ông.
Tác giả muốn nhấn mạnh rằng, qua hình ảnh ông đồ và hoa đào, là những biểu tượng không thể thiếu trong mỗi mùa xuân, sự tồn tại của ông đồ trong xã hội ngày nay là điều hiếm hoi và đáng trân trọng. Mặc dù nghề bán chữ không còn là biểu tượng của sự thành đạt, nhưng nó vẫn là dấu ấn của một thời đã qua, không thể phai mờ.


5. Bài tham khảo số 1
Sự suy tàn của nền Nho học đã mang đến những đau thương cho nhiều con người, trong đó có ông đồ – một biểu tượng của vẻ đẹp đã lụi tàn. Hình ảnh ông đồ của Vũ Đình Liên vẫn khắc sâu trong tâm trí người đọc, là minh chứng cho một giá trị không bao giờ quay lại. Trong xã hội mà chữ nghĩa thánh hiền không còn được trọng vọng, phải trở thành một thứ hàng hóa bán ngoài vỉa hè, con người chỉ có thể giật mình tiếc nuối những hào quang đã tắt. Những tâm tư này được thể hiện rõ nét trong bài thơ, tạo ra sự đồng cảm giữa nhân vật trữ tình và người đọc.
Mỗi năm hoa đào nở, lại thấy bóng dáng ông đồ già với mực tàu, giấy đỏ, bên góc phố đông đúc. Đó là sự tái hiện một không gian văn hóa Tết đặc trưng, nơi mà ông đồ vẫn giữ được chút ánh sáng của nghề, dù cuộc sống của ông đã trở nên bấp bênh. Hình ảnh ông đồ giữa phố đông là một hình ảnh lẻ loi, phản ánh sự khắc nghiệt của cuộc sống hiện đại, nơi giá trị văn hóa bị đẩy ra ngoài xã hội.
Đứng giữa dòng đời vội vã, ông đồ vẫn kiên nhẫn gò chữ, với từng nét tài hoa, tâm huyết. Những lời khen ngợi tài năng vẫn vang lên từ người thuê viết, nhưng trong lòng ông, đó chỉ là những lời khen không đủ sức cứu vãn được sự suy tàn của nghề. Hình ảnh ông đồ viết chữ như phượng múa rồng bay là biểu tượng của một thời đã qua, một thời tươi đẹp nhưng cũng đầy tiếc nuối. Trong lúc người đời xúm lại để mua chữ, có mấy ai cảm nhận được sự tàn lụi của một giá trị tinh thần vĩ đại?
Hai khổ thơ đầu thể hiện sự kính trọng và ngưỡng mộ của tác giả đối với ông đồ, đồng thời cũng là sự trân trọng đối với những giá trị truyền thống, những giá trị mà Vũ Đình Liên muốn gửi gắm qua hình ảnh ông đồ và chữ nghĩa thánh hiền.


6. Bài tham khảo số 2
Khi mùa xuân về, không khí Tết tràn ngập trên mọi con phố, những người yêu thích thơ ca lại tìm về với bài thơ giản dị nhưng đầy nhân văn của Vũ Đình Liên: "Ông đồ". Bài thơ được sáng tác khi ông đồ đã trở thành một chứng tích của quá khứ, một dấu ấn mờ nhạt của nền Nho học đã tàn lụi, bị thay thế bởi những xu hướng mới như chữ Pháp, chữ Tây.
Hình ảnh ông đồ luôn gắn liền với sự tuần hoàn của thời gian, mỗi năm lại thấy hoa đào nở, lại thấy ông đồ già ngồi bên góc phố đông đúc, với mực tàu và giấy đỏ, một hình ảnh quen thuộc của ngày Tết:
Mỗi năm hoa đào nở
Lại thấy ông đồ già
Bày mực tàu giấy đỏ
Bên phố đông người qua.
Thời gian như được đo bằng hoa đào nở, sắc xuân khoe sắc, sắc đỏ của giấy viết, sắc hồng của hoa đào tạo nên một không gian đặc biệt. Lối sống và tình cảm của người dân thể hiện qua việc thuê viết câu đối, và không thiếu những lời khen ngợi tài năng của ông đồ:
Bao nhiêu người thuê viết
Tấm tắc ngợi khen tài
“Hoa tay thảo những nét
Như phượng múa, rồng bay”.
Trong bức tranh xuân tươi vui ấy, ông đồ vẫn nổi bật như một nghệ sĩ, một tài hoa, với đôi tay tài ba đã dệt nên những nét chữ đẹp. Hoa đào, dù đẹp, vẫn nhường chỗ cho nét chữ thanh thoát của ông đồ, vẽ ra từng hình tượng tuyệt mỹ, như phượng múa, rồng bay. Nét chữ ấy không chỉ đẹp mà còn mang trong mình linh hồn, sự cao quý, như sự thăng hoa của nghệ thuật chữ Nho, một tài năng vĩnh cửu.
Chúng ta có thể nhớ đến câu chuyện về cây bút thần của Lê Mã Lương trong truyền thuyết Trung Quốc, nơi mỗi nét bút vẽ lên trời đất đều sống động, đầy sức sống. Đó chính là hình ảnh của ông đồ trong thời kỳ đỉnh cao, khi tài năng của ông được trân trọng và ngợi khen.


7. Bài tham khảo số 3
Khi phong trào Thơ mới bùng lên như một làn sóng mới mẻ, Vũ Đình Liên đã để lại dấu ấn đậm nét trong lòng người đọc với bài thơ "Ông đồ" - một tác phẩm đong đầy nỗi nhớ nhung và hoài niệm về những giá trị xưa cũ của dân tộc. Đọc những vần thơ này, người ta không khỏi xót xa cho hình ảnh người thầy đồ, cái di tích tiều tụy của một thời đã qua. Hai khổ thơ đầu tiên trong bài đã vẽ nên bức tranh ông đồ già, khi Nho học còn được kính trọng, làm sống lại những giá trị văn hóa truyền thống quý báu của dân tộc:
"Mỗi năm hoa đào nở
Lại thấy ông đồ già
Bày mực tàu giấy đỏ
Bên phố đông người qua
Bao nhiêu người thuê viết
Tấm tắc khen ngợi tài
Hoa tay thảo những nét
Như rồng múa phượng bay"
Ông đồ là những người thi cử không thành, quay về quê hương dạy dỗ lớp trẻ về chữ nghĩa thánh hiền. Dù không nổi danh, nhưng họ vẫn là những con người tài hoa, mang trong mình trí thức và tâm huyết, nên luôn nhận được sự kính trọng, yêu mến từ mọi người.
Trong thơ Vũ Đình Liên, hình ảnh ông đồ không thể tách rời với hoa đào, một biểu tượng quen thuộc, mang trong mình những giá trị văn hóa sâu sắc của dân tộc. Mỗi độ Tết về, hoa đào nở là tín hiệu của mùa xuân, và ông đồ lại xuất hiện trên con phố đông đúc, với mực tàu, giấy đỏ, bút lông, như một phần không thể thiếu trong không gian văn hóa của dân tộc Việt Nam:
"Mỗi năm - lại"
Đó là nhịp điệu đều đặn, quen thuộc như sự xuất hiện của ông đồ trong tiết xuân, như một phần của ký ức đẹp đẽ, thân thương trong lòng mỗi người Việt. Sự xuất hiện của ông đồ như một quy luật tự nhiên của thời gian, và dù có xô bồ, đông đúc đến mấy, hình ảnh ấy vẫn luôn thu hút sự chú ý:
"Bao nhiêu người thuê viết
Tấm tắc khen ngợi tài"
Vũ Đình Liên đã khắc họa hình ảnh người thầy đồ là trung tâm của mọi sự chú ý, xung quanh là những người tấp nập đến để xin chữ, để sở hữu những câu đối đỏ treo trong nhà, mang lại may mắn, niềm tự hào. Những lời khen ngợi như càng tiếp thêm động lực, làm cho từng con chữ của ông đồ trở nên bay bổng, như "rồng múa phượng bay". Mỗi nét chữ là một tác phẩm nghệ thuật, đong đầy tâm huyết của người thầy đồ. Đó chính là sự trân trọng, niềm kính yêu của mọi người đối với ông đồ trong thời kỳ huy hoàng của Nho học.
Những dòng thơ của Vũ Đình Liên, đặc biệt là hai khổ thơ đầu, như một lời tri ân, một niềm hoài cổ cho những giá trị xưa của nền văn hóa Việt. Dù hình ảnh ông đồ đã không còn, nhưng qua những vần thơ ấy, chúng ta vẫn được sống lại trong không khí Tết xưa, với hình ảnh người thầy đồ ngồi bên giấy đỏ, nghiên mực, trong không gian nhộn nhịp của phố xá mỗi dịp xuân về.

