Top 8 bài văn phân tích xuất sắc về nhân vật dì Bảy trong tác phẩm Người ngồi đợi trước hiên nhà (Ngữ văn 7)
Nội dung bài viết
1. Bài tham khảo số 4
Mỗi cuộc chiến đi qua, ngoài nỗi xót thương cho những người lính ra trận và những chiến sĩ mãi mãi nằm lại nơi chiến trường, người ta còn nhớ đến sự hy sinh thầm lặng của phụ nữ nơi hậu phương trong suốt những năm tháng chiến tranh. Một trong những hình ảnh ấy chính là nhân vật dì Bảy trong tản văn “Người ngồi đợi trước hiên nhà” của Huỳnh Như Phương.
Dì Bảy kết hôn khi mới 20 tuổi. Chồng dì phải đi tập kết và chiến đấu, hai người chỉ có thể gửi trao nhau qua những bức thư mà chưa được ở bên nhau lâu. Đến hơn 20 năm sau, Dượng Bảy mới nhờ người gửi chiếc nón bài thơ làm quà tặng dì, nhằm thể hiện tình cảm và an ủi những người vẫn đang chờ đợi. Thế nhưng, trước khi chiến tranh kết thúc khoảng mười ngày, dì Bảy nghe tin chồng mất, trở thành người góa phụ. Suốt hơn hai thập kỷ chờ đợi với biết bao thương nhớ, âu lo và chờ đợi, cuối cùng dì Bảy không được hưởng trọn vẹn hạnh phúc bên người mình thương yêu.
Có thể thấy, dì Bảy đã hi sinh hạnh phúc cá nhân vì nghĩa lớn. Mất chồng, dì vẫn lặng lẽ ngồi bên bậc thềm, nhìn ra xa như chờ đợi một điều gì đó vô hình. Trên đất nước hình chữ S này, còn biết bao người phụ nữ chịu cảnh tương tự, âm thầm hy sinh cho cuộc kháng chiến, để đất nước được thống nhất và phát triển. Thế hệ chúng ta hôm nay cần biết ơn và suy nghĩ cách đền đáp công lao ấy.
Dì Bảy đã dạy tôi bài học về sự hy sinh cao cả của con người. Tôi tin rằng thế hệ tôi và những thế hệ sau sẽ luôn ghi nhớ công ơn các thế hệ đi trước, đồng thời mong không ai phải chịu cảnh như dì Bảy nữa.

2. Bài tham khảo số 5
Chiến tranh đã lùi xa, nhưng những vết thương và hậu quả mà nó để lại vẫn còn vẹn nguyên trong tâm hồn người. Một trong những nỗi đau sâu sắc nhất là sự cô đơn, bơ vơ, chờ đợi trong vô vọng của những người phụ nữ có chồng ra trận và mãi mãi nằm lại nơi chiến trường xa xôi.
Dì Bảy trong tản văn Người ngồi đợi trước hiên nhà của nhà văn Huỳnh Như Phương chính là biểu tượng cho hình ảnh ấy. Dì Bảy và dượng Bảy mới bên nhau được một tháng thì dượng phải ra miền Bắc tập kết. Niềm hạnh phúc ngắn ngủi ấy nhanh chóng tan biến, mỗi người một ngả. Dì Bảy ở lại, mòn mỏi mong chờ từng tin tức của chồng qua những bức thư vỏn vẹn, những lời hỏi thăm, những món quà nhỏ gửi nhờ người quen. Dù đang ở tuổi thanh xuân rực rỡ, biết bao người đến hỏi thăm, mong mang đến cho dì một mái ấm mới, dì kiên quyết không lay chuyển, luôn chờ đợi ngày dượng trở về. Ngay cả khi biết dượng đã ra đi mãi mãi, dì vẫn giữ mãi hình bóng ấy trong lòng.
Không chỉ riêng dì Bảy, còn biết bao người phụ nữ phải chịu đựng những tổn thương tinh thần sâu sắc, cả đời họ gắn với sự chờ đợi và cô đơn. Họ đã hy sinh tuổi trẻ, hạnh phúc riêng tư để góp phần vào sự nghiệp giải phóng dân tộc. Họ là những người anh hùng thầm lặng, không cần cầm súng nhưng vẫn chiến đấu bền bỉ trên mặt trận hậu phương, là điểm tựa vững chắc cho các chiến sĩ ngoài chiến trường xa xôi.
Một lần nữa, xin hãy dành trọn lòng biết ơn những người mẹ, người vợ Việt Nam anh hùng, những người đã trao gửi tuổi xuân ngắn ngủi để đổi lấy hòa bình và độc lập cho dân tộc Việt Nam.

3. Bài tham khảo số 6
Đọc tản văn Người ngồi đợi trước hiên nhà của Huỳnh Như Phương, tôi luôn khắc sâu hình ảnh dì Bảy – biểu tượng cho số phận biết bao người phụ nữ hậu phương, lặng lẽ chờ đợi chồng, dâng hiến trọn đời cho gia đình và Tổ quốc.
Dì Bảy là nhân vật để lại trong tôi nhiều thương yêu và kính trọng. Dì lấy chồng khi mới đôi mươi, nhưng dượng Bảy sớm phải ra Bắc tập kết và chiến đấu. Hai người chỉ có thể gặp nhau qua những lá thư gửi trao. Hơn 20 năm sau, dượng mới nhờ người gửi tặng dì chiếc nón bài thơ như lời an ủi cho những ngày dài mong nhớ. Thế nhưng, chỉ mươi ngày trước khi chiến tranh kết thúc, dượng Bảy đã mãi mãi ra đi nơi chiến trường, để lại dì trở thành góa phụ. Suốt hơn hai thập kỷ chờ đợi, dì chịu đựng bao thương nhớ, buồn tủi và lo âu, cuối cùng không được hưởng trọn vẹn hạnh phúc.
Bóng dáng dì Bảy vẫn lặng lẽ ngồi bên bậc thềm, nhìn xa xăm như đợi chờ điều vô hình, khiến lòng người nao lòng. Dì đã hi sinh hạnh phúc riêng tư vì nghĩa lớn. Tôi biết rằng, không chỉ dì Bảy, mà còn nhiều phụ nữ trên dải đất hình chữ S này cũng chung số phận ấy – âm thầm hy sinh cho cuộc kháng chiến để đất nước hòa bình, phát triển. Thế hệ chúng ta hôm nay cần trân trọng và tìm cách đền đáp công lao ấy.
Tôi tin lớp trẻ chúng tôi và các thế hệ sau sẽ luôn ghi nhớ và biết ơn công ơn của những người đi trước, đồng thời hy vọng chiến tranh sẽ không bao giờ tái diễn, để không ai phải chịu cảnh như dì Bảy nữa.

4. Bài tham khảo số 7
Tản văn Người ngồi đợi trước hiên nhà được kể theo ngôi thứ nhất, mang đậm chất tự sự hòa quyện trữ tình, giúp ta thấu hiểu sự hy sinh âm thầm của những người phụ nữ. Mở đầu, tác giả vẽ nên bối cảnh chia ly của nhân vật Dượng Bảy, qua lời giới thiệu rõ ràng: “Sau Hiệp định Genève năm 1954, tại quê tôi gần một nửa gia đình có người thân ra Bắc tập kết. Không khí làng quê trở nên nặng nề bởi cảnh kẻ Bắc người Nam.” Đây là hoàn cảnh đặc biệt khi Dượng Bảy và dì mới nên duyên vợ chồng, còn son trẻ: “Mới một tháng trước, nhà tôi còn rộn ràng đám cưới dì Bảy. Dượng Bảy người Tam Kỳ, mồ côi cha mẹ, đi bộ đội đóng quân gần làng, thầm thương dì rồi đơn vị đứng ra tổ chức lễ cưới. Chỉ một tháng sau, đơn vị chuyển đi, đôi ngả đôi đường.” Từ đó, suốt ngần ấy năm, dì Bảy lặng lẽ ngồi đợi chồng trước hiên nhà. Hạnh phúc của họ ngắn ngủi, nhưng dì vẫn bền lòng chờ đợi.
Dòng cảm xúc nhẹ nhàng dẫn dắt người đọc qua ký họa cuộc đời dì Bảy. “Năm Dượng đi, dì tròn 20 tuổi. Suốt 20 năm sau đó, dù nhiều người hỏi thăm, dì vẫn kiên định với niềm tin chồng sẽ trở về. Gần cuối chiến tranh, tin nhắn từ Dượng về nhà ngày càng nhiều. Như lời cầu nguyện linh thiêng giúp Dượng tránh được lưỡi đạn.” Dì luôn cầu mong chồng còn sống, những tin tức trở thành niềm hy vọng lớn lao. Khi các em dì lần lượt trở về nhưng Dượng vẫn bặt tin, dì vẫn kiên nhẫn ngồi đợi: “Dì Bảy tôi lại ngồi trước hiên, mỏi mắt nhìn ra đường cái, nhưng dù hai cậu em đã trở về, Dượng vẫn không có tin tức.” Dì trở thành quả phụ, tác giả không miêu tả sâu tâm lý mà dùng hình ảnh người kị sĩ trong chiến trận làm liên tưởng độc đáo, biểu tượng hóa Dượng Bảy. Người lặng thầm nhất chính là dì Bảy: hai mươi năm chờ đợi, giờ đây dì âm thầm dựng bàn thờ cho chồng.
Hạnh phúc trong một tháng, với dì Bảy dường như là duyên cả đời – dì ở vậy. Có người đàn ông quý mến dì dù đã ngoài bốn mươi, nhưng dì vẫn ở vậy bên mẹ già cho đến khi mẹ mất. Mỗi buổi chiều, dì lại ngồi trước hiên đợi chồng – hình ảnh khắc khoải đầy xúc động. Đọc đến đây, ta không khỏi liên tưởng đến những hình ảnh chinh phụ trong thơ cổ, hay nàng Tô Thị ôm con đợi chồng hóa đá vọng phu.
Cuối tản văn, ta biết tên thật người phụ nữ ấy là Lê Thị Thỏa – một trong bao phụ nữ bình dị đã trải qua chiến tranh, năm nay đã 80 tuổi, ngồi một mình đợi Tết tại ngôi nhà gần cầu Vĩnh Phú, thị trấn Mộ Đức, Quảng Ngãi. Việc giới thiệu tên tuổi, địa chỉ càng làm ta trân trọng hơn sự hy sinh vĩ đại của người phụ nữ Việt. Trải qua chiến tranh, biết bao thế hệ thanh niên lên đường nhập ngũ bảo vệ Tổ quốc, nhiều người mãi mãi nằm lại chiến trường, để lại niềm tiếc thương vô hạn trong lòng người thân bạn bè. Người mất là sự hy sinh vĩnh viễn, nhưng đau đớn hơn là người ở lại – cùng nỗi cô đơn dài đằng đẵng của người thiếu phụ thờ chồng.
Tản văn mượn hình ảnh người phụ nữ ngồi đợi trước hiên để kể về sự hy sinh lặng thầm trong chiến tranh. Kết cấu tự do, ngôn ngữ bình dị chân thực đã chạm đến cảm xúc người đọc, tạo nên giá trị nhân văn sâu sắc.

5. Bài tham khảo số 8
Câu chuyện trong văn bản kể về một người vợ thủy chung, dì Bảy, suốt bao năm trời mong ngóng chồng từ chiến trường, chỉ để nhận tin dữ về sự ra đi của ông. Câu chuyện phản ánh sự tàn khốc của chiến tranh, khi nó chia lìa bao gia đình, lấy đi những người thân yêu nhất, và để lại nỗi đau vĩnh viễn không thể lấp đầy.
Dì Bảy, người phụ nữ tần tảo, đã lấy chồng khi mới 20 tuổi. Dượng Bảy, cùng nhiều người con đất Quảng, lên đường ra Bắc để tham gia chiến đấu. Dù cách biệt hàng nghìn cây số, họ vẫn giữ liên lạc, nhưng sau khi Dượng Bảy hy sinh trong trận đánh ở Xuân Lộc, dì vẫn kiên trì đợi chờ. Đến khi hòa bình trở lại, dì đã qua tuổi bốn mươi, và vẫn ngồi đợi Tết một mình, trong cô đơn nhưng lòng son sắt với dượng.
Mặc dù dì đã ngoài 80, nhưng sự trung thành ấy không thay đổi. Dù có những người đàn ông quan tâm, dì vẫn không rung động, khẳng định rằng mình sẽ không bước thêm bước nữa. Câu chuyện của dì là một minh chứng cho những hy sinh thầm lặng, để đóng góp vào sự nghiệp giải phóng đất nước, không màng đến hạnh phúc cá nhân.
Tác phẩm phản ánh hiện thực đau thương của chiến tranh, ca ngợi những người phụ nữ như dì Bảy, những người đã sống tần tảo, hi sinh vì đất nước và gia đình. Họ chính là những người anh hùng thầm lặng mà chiến tranh không thể phá vỡ.

6. Bài tham khảo số 1
Sau chiến tranh, những câu chuyện về sự mất mát và đau thương luôn là đề tài quen thuộc trong văn học Việt Nam. Tác phẩm "Người ngồi đợi trước hiên nhà" của Huỳnh Như Phương mở ra một bức tranh đầy cảm động về những người phụ nữ, đặc biệt là hình ảnh dì Bảy, người đã dành cả đời chờ đợi người chồng đã khuất, với lòng trung thành vĩnh cửu.
Với điểm nhìn của nhân vật "tôi", câu chuyện về dì Bảy không chỉ là một câu chuyện tình yêu thầm lặng mà còn là sự hi sinh vô bờ bến của một người phụ nữ trong chiến tranh. Dì không màng đến hạnh phúc riêng tư, dẫu biết rằng có thể cả đời này không thấy được chồng trở về. Cả một thời gian dài, dì vẫn giữ thói quen ngồi chờ, mắt nhìn xa xăm như đang đợi một phép màu, cho đến khi nghe tin Dượng Bảy qua đời trong trận chiến. Dì không lấy chồng lần nữa, vẫn tiếp tục cuộc sống đơn độc, chăm sóc mẹ già trong sự im lặng buồn tủi của căn nhà vắng bóng người chồng.
Với mỗi chiều muộn, dì lại ra ngồi trước hiên nhà, nhìn con đường dài như chính nỗi chờ mong vô vọng. Câu chuyện của dì Bảy như một nốt trầm trong cuộc sống hậu chiến, nhắc nhở chúng ta về những người phụ nữ thầm lặng, những người đã hi sinh không chỉ cho đất nước mà còn cho chính hạnh phúc của mình.

7. Bài tham khảo số 2
Nếu sử học giúp ta hiểu về dòng thời gian và các sự kiện chiến tranh, thì văn học lại mở ra cánh cửa sâu sắc vào đời sống tinh thần của con người qua những thăng trầm của lịch sử. Nhà văn Huỳnh Như Phương, lớn lên trong cuộc kháng chiến chống Mỹ, đã gửi gắm tâm huyết trong tác phẩm "Người ngồi đợi trước hiên nhà", để lại dấu ấn đậm nét về số phận người phụ nữ qua nhân vật dì Bảy đầy xúc động.
Cuộc đời dì Bảy được kể qua ánh mắt của nhân vật "tôi", với những mất mát đau thương khi dì mới kết hôn chưa tròn tháng thì chồng phải ra Bắc tập kết. Tin chồng hi sinh truyền đến như ngọn lửa âm ỉ trong lòng dì, nhưng dì vẫn giữ thói quen ngồi trước hiên, nhìn ra con đường như mong ngóng ngày trở về. Câu chuyện khép lại bằng hình ảnh dì Bảy tuổi tám mươi, ngồi một mình đón Tết trong ngôi nhà gần cầu Vĩnh Phú, Quảng Ngãi.
Dì Bảy là tấm gương sáng về sự hi sinh và thủy chung. Dì dâng hiến hạnh phúc riêng để chồng yên tâm chiến đấu, cầu nguyện cho sự bình an của ông qua từng lời thầm thì. Dù có không ít người ngỏ ý, dì vẫn quyết giữ trọn niềm tin đợi chồng trở về: "Năm dượng đi, dì tròn 20 tuổi. Suốt 20 năm đó, có những người ngỏ ý, dạm hỏi, dì vẫn không lung lay niềm tin ấy." Hình ảnh dì ngồi trước hiên, lúc trẻ và lúc già, gợi lên nỗi buồn sâu thẳm, khiến người đọc không khỏi cảm động trước sự hi sinh âm thầm nhưng cao cả của những người phụ nữ như dì Bảy.
Số phận dì Bảy phản chiếu biết bao thân phận phụ nữ Việt trong chiến tranh, những người đã ngậm ngùi giấu đi nước mắt, hy sinh hạnh phúc cá nhân vì đại nghĩa. Họ tiễn chồng, con ra trận với trái tim đau nhói, nhưng vẫn kiên cường, góp phần làm nên độc lập, tự do hôm nay. Vì thế, chúng ta cần trân trọng, chia sẻ và hỗ trợ những người mẹ, người vợ anh hùng này, đồng thời kêu gọi sự quan tâm, động viên từ các cấp chính quyền và cộng đồng.
Với giọng văn sâu lắng, nhẹ nhàng, tác giả Như Phương đã khắc họa nhân vật dì Bảy như hiện thân của người phụ nữ Việt Nam chân chất, chung thủy và bền gan bền chí, để lại trong lòng người đọc niềm cảm phục sâu sắc.

8. Bài tham khảo số 3
Đất nước Việt Nam ta có được hòa bình hôm nay là nhờ vào bao cuộc chiến tranh gian khổ và đẫm máu. Trong những năm tháng đó, các anh hùng liệt sĩ đã anh dũng hy sinh trên mặt trận tiền tuyến. Nhưng ở hậu phương, những người phụ nữ cũng âm thầm chịu đựng biết bao đau thương, hy sinh thầm lặng. Khi nghĩ về sự hy sinh ấy, tôi nhớ đến nhân vật dì Bảy trong tác phẩm tản văn "Người ngồi đợi trước hiên nhà" của Huỳnh Như Phương.
Dì Bảy đã in sâu trong tôi hình ảnh của một người phụ nữ đầy kiên cường và tấm lòng thủy chung. Dì lấy chồng khi mới đôi mươi, nhưng ngay sau đó dượng Bảy phải ra Bắc tập kết chiến đấu. Họ chỉ có thể gửi trao tình cảm qua những bức thư vắng lặng suốt hai mươi năm. Đến khi chiến tranh gần kết thúc, dượng Bảy gửi cho dì chiếc nón bài thơ như một lời an ủi và minh chứng cho tình cảm son sắt. Thế nhưng, trước ngày đất nước thống nhất, dì Bảy đã trở thành người góa phụ, mang trong mình biết bao nỗi nhớ thương, chờ đợi và day dứt không nguôi.
Dù mất chồng, dì Bảy vẫn lặng lẽ ngồi bên bậc thềm, mắt hướng về phương xa như chờ đợi điều gì đó không bao giờ đến. Sự hi sinh của dì là biểu tượng cho biết bao người phụ nữ Việt Nam đã bỏ quên hạnh phúc riêng để góp phần vào đại nghĩa. Chúng ta, thế hệ hôm nay, cần biết ơn và trân trọng công lao ấy, đồng thời nỗ lực để đền đáp và giữ gìn sự bình yên mà họ đã trả giá bằng máu xương.
Dì Bảy dạy tôi về giá trị của đức hy sinh và lòng trung thành. Tôi tin rằng, thế hệ này và mai sau sẽ luôn ghi nhớ và trân quý công lao của các thế hệ trước, đồng thời cầu mong không ai phải chịu những mất mát, đớn đau như dì Bảy nữa.

Có thể bạn quan tâm

Khám phá 8 phương pháp cắm hoa giả độc đáo và ấn tượng, làm bừng sáng không gian sống của bạn

Cách Nghiền Hạt Cà phê mà Không Cần Máy Xay

Top 15 bài thơ mùa thu tuyệt đẹp, sâu lắng và đầy cảm xúc

Khám phá cách sử dụng tính năng Timeline trên Windows 10

Hướng dẫn thay đổi ảnh đại diện, avatar cho tài khoản trên Windows 10
