Top 8 Bài văn thể hiện cảm nhận về những niềm vui và nỗi buồn trong tuổi thơ lớp 7 sâu sắc nhất
Nội dung bài viết
1. Bài văn cảm nhận về những niềm vui và nỗi buồn trong tuổi thơ số 4
Tuổi thơ là giai đoạn đầy cảm xúc, với những niềm vui giản dị và cả những nỗi buồn không thể quên. Theo thời gian, những kỷ niệm ấy trở thành những viên ngọc quý giá trong tâm hồn mỗi người. Cảm xúc của tôi về tuổi thơ là một dòng sông êm đềm với những khúc ngoặt kỳ lạ. Hãy lắng nghe những hồi tưởng của tôi.
Nhớ về những buổi trưa hè, khi tiếng ve kêu inh ỏi và cái nóng oi ả tràn ngập khắp nơi. Cả đám trẻ con, không đội mũ, chân trần, tụ tập nhau vào những ngày hè. Chúng tôi đã không sợ nắng, tự xem mình là bạn thân của gió và ánh mặt trời. Dù chỉ là những đứa trẻ, chúng tôi đã cảm nhận được giá trị của những khoảnh khắc đơn sơ nhất. Nhưng, với chúng tôi, hạnh phúc lúc đó thật giản đơn, là được thỏa sức ăn những trái ổi xanh, tròn và mập, to hơn cả bàn tay người lớn. Đó là hạnh phúc giản dị của tuổi thơ, đầy lạc quan và vô tư. Thật khó quên những lúc cười đùa hồn nhiên trong những buổi chiều ấy.
Tuổi thơ không thể trọn vẹn nếu thiếu đi những kỷ niệm vui buồn. Những thất bại, như điểm kém trong học tập, dù đau đớn nhưng lại là bài học quý giá giúp tôi trưởng thành. Lớn lên, tôi hiểu rằng tất cả những sai lầm của tuổi thơ đều là những viên đá nhỏ giúp tôi xây dựng cuộc sống sau này. Quá khứ đó giờ đây không còn làm tôi buồn, mà chính nó là điều tôi tự hào khi nhìn lại. Vì mỗi sai lầm là một bước đi vững chắc hơn trên con đường tôi đang đi.
Những khoảnh khắc vui buồn trong tuổi thơ sẽ luôn là phần ký ức không thể phai mờ trong trái tim tôi. Mỗi kỷ niệm, dù nhỏ nhặt, cũng có sức mạnh kỳ diệu để ta nhớ mãi. Những cảm xúc ngây thơ ấy đã tạo nên con người tôi hôm nay, và tôi biết rằng tuổi thơ, dù có buồn hay vui, vẫn là những khoảnh khắc vô giá mà ai cũng ao ước được sống lại một lần nữa.

2. Bài văn thể hiện cảm nhận về những niềm vui và nỗi buồn trong tuổi thơ số 5
Thường thì ai cũng muốn cuộc đời mình tràn ngập niềm vui, ít ai đón nhận nỗi buồn. Tuy vậy, khi nhìn lại, những điều vui buồn ấy lại trở thành những phần ký ức mà ta sẽ luôn trân trọng. Tuổi thơ của tôi không phải là những viên kẹo ngọt ngào hay những câu chuyện cổ tích đầy mơ mộng, nhưng lại để lại dấu ấn khó phai trong trái tim tôi. Những khoảnh khắc vui buồn của tuổi thơ là những kỷ niệm tôi sẽ mãi nhớ.
Ngày bé, tôi hay nhìn các bạn thành phố với những bộ đồ mới, những món đồ chơi lạ mắt và cảm thấy mình thật thiệt thòi. Chúng tôi chỉ có đồ mới vào dịp Tết, và đồ chơi thì chủ yếu là những món vật dụng vụn vặt mà chúng tôi nhặt được. Nhưng khi lớn lên, tôi nhận ra mình thật may mắn khi sinh ra ở vùng quê. Tại đây, tôi có thể thỏa thích thả diều, vui chơi và sống trong thế giới của những cánh đồng lúa, dòng sông mát lạnh, và những tiếng cười hồn nhiên. Những ngày hè, chúng tôi tìm bắt cá rô, ốc, cua dưới dòng kênh nhỏ và vui đùa cùng bạn bè, điều mà có lẽ những đứa trẻ thành phố không thể hiểu hết.
Nhưng tuổi thơ không chỉ có những niềm vui. Đôi khi, những nỗi buồn khiến tôi không thể ngừng khóc. Đó là khi cô bạn thân nhất chuyển lớp, không còn ngồi cùng bàn với tôi nữa. Cô ấy là cả một phần ký ức đẹp của tôi, chúng tôi đã cùng nhau lớn lên, xây dựng những ước mơ dưới những tán cây khế, cây me. Chúng tôi cùng nhau trải qua những tháng năm tuổi thơ, và cùng hẹn ước sẽ mãi là bạn tốt. Hay những lần chơi trò rượt đuổi không ai bắt được, rồi cô bạn khóc một mình bên đống rơm, khiến cả đám phải chạy đến dỗ dành. Những nỗi buồn ấy là phần ký ức không thể quên.
Dù giờ tôi đã xa quê, nhưng ký ức về tuổi thơ vẫn luôn sống trong trái tim tôi. Mỗi khi gặp phải khó khăn, tôi nhớ lại những niềm vui giản dị, những nụ cười tươi tắn trong quá khứ để động viên bản thân vượt qua. Ký ức tuổi thơ, dù là vui hay buồn, luôn có một giá trị to lớn, vì vậy chúng ta hãy để những đứa trẻ hôm nay sống trong thế giới đầy ước mơ của riêng mình.

3. Bài văn cảm nhận về vui buồn tuổi thơ số 6
Ôi, thời gian sao mà trôi nhanh quá! Chỉ mới đây tôi còn vô tư chơi đùa, chẳng phải lo nghĩ gì, giờ đã là học sinh lớp bảy rồi. Tôi thật sự rất nhớ những ngày tháng thơ ấu, những chuyến đi chơi vô tư, không suy nghĩ, tuổi thơ của tôi thật đẹp với những chuỗi ngày đáng nhớ.
Đặc biệt, Tết Trung Thu năm nay lại khiến tôi nhớ về một kỷ niệm từ hồi tôi bốn tuổi. Vào ngày trước Tết, ba mẹ dẫn tôi đi mua lồng đèn. Phố xá đông đúc, chen chúc mãi mới vào được một cửa tiệm bán lồng đèn. Trước mặt tôi là vô số lồng đèn đủ màu sắc, hình dáng, khiến tôi hoa cả mắt. Ba bảo tôi chọn một chiếc. Lúc ấy, tôi chẳng biết chọn cái nào, nhìn quanh quẩn rồi thì thầm: “Con muốn mua hết!”. “Lựa nhanh đi con!” – Mẹ tôi vội thúc giục. Tôi lại nhìn quanh một lần nữa và phát hiện ra chiếc lồng đèn bướm màu hồng, ngay bên cạnh anh Siêu nhân. Thấy nó xinh quá, tôi chỉ vào và đòi mua nó ngay lập tức. Chú bán hàng lấy cho tôi chiếc lồng đèn bé xinh này. Dù nó không lớn như chiếc lồng đèn bướm bên kia, nhưng đối với tôi, nó thật đặc biệt. Toàn thân lồng đèn màu hồng, đôi cánh nhẹ nhàng và những tua rua xinh xắn, đặc biệt là những chiếc râu cong cong rất đáng yêu. Lồng đèn này là loại điện tử, bật lên là nó quay vòng quanh với ánh sáng lung linh. Tôi thích lắm!
Đêm đó, tôi không thể nào ngủ được. Trong đầu tôi có hàng trăm câu hỏi, tự hỏi mình: “Tết Trung Thu là như thế nào nhỉ? Liệu có vui không?”. Những suy nghĩ cứ vẩn vơ trong đầu cho đến khi tôi thiếp đi. Sáng hôm sau, tôi tỉnh dậy và nghe tiếng ồn ngoài xóm, thì ra là đám trẻ con đang chuẩn bị cho Tết Trung Thu. Khi tôi bước xuống phòng khách, mẹ đã chuẩn bị cho tôi chiếc đầm màu đỏ nhạt có chút vàng. “Con thử xem bộ này có vừa không?” – Mẹ tôi hỏi. Áo mới, tôi thích lắm. Tết Trung Thu trở nên thật đặc biệt với tôi vì có áo mới, có lồng đèn mới và được thưởng thức bánh Trung Thu thơm ngon. Tối đến, con hẻm thường yên tĩnh bỗng trở nên náo nhiệt. Những chiếc lồng đèn sáng lên cùng những bài hát vui vẻ, đám trẻ chạy nhảy với lồng đèn của mình, trong khi người lớn ngồi lại, thưởng thức trà và bánh. Tất cả khoảnh khắc ấy vẫn đọng mãi trong lòng tôi.
Mong rằng những truyền thống văn hóa đẹp đẽ này sẽ luôn được gìn giữ và trân trọng.

4. Bài văn cảm nhận về vui buồn tuổi thơ số 7
Đã bao lâu rồi tôi chưa được về thăm ngoại. Kể từ khi bước vào năm học mới, dường như thời gian chẳng bao giờ đủ để tôi trở lại nơi ấy. Nhưng hôm nay, tôi rất vui vì cuối cùng cũng có thể quay về. Đứng trước dòng sông hiền hòa, chứng kiến lũ trẻ vui đùa dưới làn nước trong veo, lòng tôi không khỏi bồi hồi, một cảm giác khó tả cứ dâng lên.
Khi đi quanh làng xóm, tôi thấy mọi thứ đã thay đổi nhiều. Những ngôi nhà tranh thuở xưa đã được thay thế bằng những ngôi nhà cao tầng khang trang. Thế nhưng, tôi vẫn nhớ những ký ức thân thương nơi đây. Bụi tre làng, nơi mà chúng tôi thường chơi trốn tìm mỗi chiều hè, giờ đây chỉ còn là những kỷ niệm xa xôi. Dòng sông đầu làng vẫn là ký ức khó quên nhất. Tôi và lũ bạn thường ngồi chơi bên bờ sông, vốc nước ném nhau, cảm giác mát lạnh của dòng nước như xua tan mọi muộn phiền. Mỗi lần nhìn lại, tôi thấy lòng mình lắng lại, dường như tâm hồn cũng trở nên dịu dàng hơn.
Nhớ về những ngày đầu tiên đi học, tôi cũng khóc như bao đứa trẻ khác. Nhưng khi cô giáo dẫn chúng tôi vào lớp, nỗi sợ hãi đã biến mất, thay vào đó là những trò chơi và tiếng cười rộn rã. Hôm nay, khi tôi về thăm ngoại, lại đúng vào dịp Trung Thu. Tôi cùng các bạn vui chơi trong không khí Tết Trung Thu, ngắm những chiếc đèn cầy tạo thành hình trái tim lớn. Chúng tôi quây quần bên nhau, hát vang bài hát “Tết Trung Thu”, đốt đèn rước trăng, những ngọn nến sáng lên trong đêm tối, tạo thành một không gian ấm áp khó quên. Khi nhớ lại những kỷ niệm tuổi thơ ấy, nước mắt tôi không kìm nổi.
Đi qua từng ngóc ngách của làng, tôi nhận ra rằng nơi đây đã thay đổi nhiều, nhưng những kỷ niệm xưa vẫn luôn ở trong trái tim tôi. Những ký ức vui buồn đều mang lại cho tôi cảm giác nghẹn ngào, nhớ về một lần tôi tập chạy xe đạp gần bờ sông, suýt chút nữa thì tôi lao xuống sông. May mắn thay, anh Tâm, con trai chú Hai, đã kéo tôi lại kịp thời. Những trò chơi dân gian như câu cá, đánh đáo, chơi ô ăn quan vẫn mãi in đậm trong tâm trí tôi.
Đã lâu rồi tôi không liên lạc với Hân, người bạn thân thiết của tôi. Nhớ một lần chúng tôi tổ chức sinh nhật bất ngờ cho Hân. Dù nhà bạn ấy nghèo, nhưng chúng tôi vẫn mang bánh kẹo đến chúc mừng. Hân rất vui và bất ngờ trước sự quan tâm của chúng tôi. Nhìn thấy bạn hạnh phúc, tôi và các bạn cũng cảm thấy vui lây. Bao nhiêu kỷ niệm tuổi thơ tôi sẽ mãi ghi nhớ, và tôi luôn trân trọng những khoảnh khắc đẹp đẽ ấy trong lòng mình.

5. Bài văn cảm nhận về vui buồn tuổi thơ số 8
Thời gian trôi qua thật nhanh, mới hôm qua còn vô tư, không lo nghĩ gì, thế mà giờ đây mọi thứ đã đổi thay. Đôi khi, tôi tự hỏi thời gian thực sự là gì? Tại sao nó cứ trôi đi mà chẳng chờ đợi ai? Liệu có cách nào để dừng lại, để không phải đối mặt với những câu hỏi ấy?
19 năm sống trên đời, vậy mà tôi chẳng nhớ được điều gì về ngày đầu tiên mình chào đời. Tại sao tôi có mặt ở đây? Có thể nào thoát khỏi những câu hỏi không có lời đáp này không? Khi còn nhỏ, tôi từng ước mơ có thể bay như những con bướm, tự do không gánh nặng. Nhưng giờ đây, tôi nhận ra mình đã chìm vào vòng xoáy sinh tử từ vô thủy vô chung, cuộc sống này thật chẳng bao giờ dễ dàng.
Tuổi thơ tôi không có gì quá đặc biệt, nhưng mỗi khoảnh khắc đều mang lại cho tôi những kỷ niệm sâu sắc. Nhớ những buổi chiều cùng bạn bè đuổi bắt bướm, hay chơi chuyền dưới những tán cây mát rượi. Tuổi thơ, thật đẹp và giản dị biết bao! Tôi nhớ như in năm 4 tuổi, khi những người thợ chụp ảnh dạo đến, cô Lê đã tô son cho tôi, rồi tôi khoe chiếc dép của Bi và vui vẻ chụp ảnh, dù hơi run. Đó là ký ức duy nhất mà tôi còn nhớ rõ về tuổi thơ mình.
Nhớ Tết năm tôi 6 tuổi, chị dắt tôi đi chơi và mua cho tôi một con vịt kéo bánh xe, tôi kéo nó qua vườn cao su, vui sướng không gì tả được. Những lúc mẹ đi công tác, chị phải thay mẹ chăm sóc tôi. Mẹ tôi luôn là người tôi nhớ nhất. Tôi từng ôm chiếc áo khoác của mẹ, ngửi mùi mồ hôi quen thuộc và ngủ thật yên bình. Thời gian trôi qua, tôi chẳng còn nhớ rõ từng chi tiết, nhưng những cảm xúc ấy vẫn còn đọng lại trong tôi.
Tôi nhớ những ngày học lớp 1, dù không học mẫu giáo nhưng cuối cùng tôi cũng nhận được giấy khen. Chị tôi trang điểm cho tôi, rồi tôi đi đến trường và bọn bạn nhìn tôi như một sinh vật lạ. Cả ngày tôi chỉ biết núp vào cột, lòng đầy xấu hổ. Và rồi, thời gian cứ thế qua đi.
Những năm tháng học trò đẹp đẽ, đầy ắp tiếng cười. Cùng bạn bè tắm suối, đùa giỡn dưới dòng nước trong veo dù chẳng trong lành chút nào. Những trò nghịch ngợm, những lần nhảy lên xe công nông khi xe đang chạy, chẳng biết sợ là gì, rồi đứa đứt dép, đứa ngã nhào, tất cả đều là những ký ức không thể quên.
Rồi đến cấp 3, chúng tôi, tám đứa bạn thân, tung tăng trong những chiếc áo dài, đi dạo trong vườn cao su mát rượi. Những kỷ niệm vui buồn vẫn luôn ở lại trong tim tôi. Dù có lúc buồn, nhưng chúng tôi vẫn tìm thấy niềm vui trong những điều giản dị. Thời gian trôi qua, mỗi đứa một nơi, nhưng kỷ niệm xưa vẫn mãi sống trong lòng tôi. Đôi khi nhớ lại, tôi cảm thấy nghẹn ngào, có những cảm xúc khó tả mà chẳng thể chia sẻ với ai.
Mỗi người đều có những ký ức tuổi thơ riêng, những khoảnh khắc quý giá mà không bao giờ quay lại. Đôi khi, trong cuộc sống bận rộn, bạn quên đi những điều giản dị nhưng quan trọng. Hãy dành chút thời gian để nhìn lại quá khứ, để giữ cho mình những kỷ niệm đẹp. Thời gian, dù trôi qua nhanh, nhưng mỗi khoảnh khắc đáng quý đều đáng để ta nhớ. Khi sống tốt trong từng phút giây, chúng ta sẽ không phải hối tiếc. Vì vậy, hãy sống với hiện tại và lưu giữ những ký ức đẹp, để khi cần, chúng ta có thể mở ra và mỉm cười khi nghĩ về những ngày xưa cũ.

6. Bài văn cảm nhận về vui buồn tuổi thơ số 1
Tuổi thơ là quãng thời gian đầy ắp những kỷ niệm ngây thơ và trong sáng, là giai đoạn mà mỗi chúng ta chỉ biết đến niềm vui và những trò chơi giản đơn. Khi lớn lên, giữa bộn bề lo toan, chúng ta mới càng thêm trân trọng những ký ức trong sáng ấy, dù có vui hay buồn, những khoảnh khắc đó đều mang lại bài học quý giá.
Nhớ lại hồi học lớp 2, tôi có một kỷ niệm sâu sắc với một cô bạn cùng lớp. Dù không biết đó là niềm vui hay nỗi buồn, nhưng chắc chắn đó là một bài học cuộc sống mà tôi sẽ không bao giờ quên. Hồi đó, mỗi cuối tuần cô giáo thường chấm bài chính tả và giao nhiệm vụ cho lớp trưởng kiểm tra bài vở của bạn bè. Một hôm, vì mải chơi quên làm bài, sáng hôm đó đến lớp, tôi phát hiện mình chưa làm bài và cảm thấy hoảng hốt. Để tránh bị cô giáo phạt, tôi nhờ cô bạn lớp trưởng giúp đỡ, nhưng không ngờ cô từ chối một cách kiên quyết. Lúc ấy, tôi cảm thấy rất bực bội và tự hỏi: 'Sao cô bé này lại không giúp mình?'.
Vào giờ kiểm tra bài, tên tôi bị nêu lên vì thiếu bài. Tôi rất giận cô lớp trưởng vì không giúp đỡ mình. Trong cơn giận dữ, tôi đã giấu cặp sách của cô bé vào nhà vệ sinh để trả thù. Đến chiều, cô bé về muộn nhất vì mãi tìm cặp. Hôm sau, cả lớp xôn xao bàn tán về chuyện cô lớp trưởng bị phê bình vì hành động không gương mẫu. Tôi mới biết rằng cô bé đã che giấu giúp tôi, nhưng cuối cùng lại bị phạt vì không làm đúng bổn phận của mình. Bố mẹ cô bé rất nghiêm khắc, và khi nghe chuyện, tôi mới hiểu rằng mình đã làm tổn thương bạn bè như thế nào.
Lúc ấy, tôi vô cùng ân hận và day dứt. Tôi đã gây ra tổn thương cho người bạn đã hết lòng giúp đỡ mình. Sau sự việc đó, tôi đã quyết định tìm gặp cô lớp trưởng để xin lỗi và tự hứa sẽ sống có trách nhiệm hơn, không để người khác phải chịu tổn thương vì những hành động thiếu suy nghĩ của mình.
Cuộc đời là một cuộc phiêu lưu dài, nơi mỗi bước đi chính là một ngôi nhà, và quá khứ sẽ luôn là một phần trong tim chúng ta. Dù cuộc sống hiện tại có nhiều lo toan và bộn bề, nhưng trong sâu thẳm trái tim, chúng ta luôn có một góc nhỏ lưu giữ những ký ức tuổi thơ, xoa dịu những căng thẳng trong nhịp sống hiện đại.

7. Bài văn cảm nhận về vui buồn tuổi thơ số 2
Ngày xưa, khi tôi còn học lớp 1, mỗi lần nghe mẹ và chị gái hát vu vơ câu: 'Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ...', tôi tự hỏi tuổi thơ có gì đặc biệt mà người lớn luôn khao khát quay lại. Giờ đây, dù tuổi thơ của tôi chưa hoàn toàn đi qua, tôi cũng cảm nhận được niềm mong mỏi ấy, muốn có một chiếc vé quay lại những ngày tháng ngây thơ của mình.
Tuổi thơ hóa ra lại là những khoảnh khắc bình dị, như sáng sớm mẹ nắm tay tôi dắt đến trường, dọc đường có lúc tôi dừng lại ngắm một bông hoa tươi thắm, đôi bướm vàng bay đùa trong nắng. Tuổi thơ là sự háo hức được đến lớp, gặp bạn bè, khoe những chuyện vui như tối qua được bố mua quả bóng bay, hay chiếc cặp tóc mới. Đó là những buổi chiều cùng bà ra vườn hái táo, tôi bé xíu mà lúc nào cũng ôm khư khư rổ táo xanh, ăn đến no say mà vẫn muốn thêm. Tuổi thơ đó, đơn giản mà sâu sắc vô cùng.
Người ta thường bảo thế hệ trẻ bây giờ không còn tuổi thơ vì chúng có điện thoại, ti vi, nhưng tôi lại nghĩ điều quan trọng không phải là thời gian đó có gì mà là những ký ức đẹp đẽ mà ta mang theo. Bây giờ, sống trong một thành phố chật chội, làm sao có thể tìm được một khoảng đất rộng để thả diều, hay một dòng suối trong lành để cùng bạn bè vui đùa như xưa? Tuy nhiên, tôi nhớ rõ những buổi chiều cuối tuần, tôi và các bạn trong xóm quây quần bên chiếc đĩa CD để xem những bộ phim hoạt hình Barbie, cùng mơ ước được làm công chúa lộng lẫy. Thỉnh thoảng nghĩ về những lúc ấy, tôi thấy buồn cười và chẳng thể hiểu sao mình lại ngây ngô đến vậy. Nhưng dù đã lớn, tôi vẫn mong ước được sống trong thế giới cổ tích, nơi mọi điều đều có thể.
Tuổi thơ cho tôi bao kỷ niệm đẹp, cho tôi những cái nhìn trìu mến từ cô giáo mầm non, những tình cảm ấm áp từ mọi người xung quanh, kể cả bà chủ tiệm tạp hóa khó tính. Nhớ những ngày tôi và đám trẻ con thường tụ tập trước cửa tiệm của bà, bà cáu kỉnh bảo chúng tôi về đi, nhưng rồi đến Tết, bà lại tặng mỗi đứa một hộp quà nhỏ, gói cẩn thận với chiếc nơ hồng xinh xắn. Tuổi thơ là những khoảnh khắc tưởng chừng rất nhỏ nhưng lại rất đỗi lớn lao trong trái tim mỗi người.
Dù còn là học sinh lớp 7, tôi biết tuổi thơ của mình vẫn chưa kết thúc. Mặc dù có thể chưa phải là lúc để nuối tiếc về những ngày qua, nhưng tôi chỉ mong rằng mình có thể tiếp tục viết thêm những trang đẹp nhất của tuổi thơ, để sau này khi nhìn lại, tôi sẽ không hối tiếc về những khoảnh khắc ấy.

8. Bài văn cảm nhận về vui buồn tuổi thơ số 3
Tuổi thơ là gì? Là quãng thời gian vĩnh cửu mà một khi đã qua đi, chúng ta không thể quay lại được nữa. Tuổi thơ là kho tàng chứa đựng bao nhiêu ký ức, kỷ niệm ngọt ngào bên người thân, bạn bè, là khoảng thời gian giúp chúng ta trưởng thành, với những cảm xúc vui buồn lẫn lộn. Tuổi thơ không thể mua được, nó là thứ vô giá, và là một phần không thể thiếu trong cuộc đời mỗi con người.
Tuổi thơ của tôi gắn liền với những niềm vui giản dị. Khi còn nhỏ, mọi thứ thật đơn giản và trong sáng. Tuổi thơ ai cũng có một mảnh đất quê hương thân thương. Đó là nơi tôi thoải mái thả diều trên những cánh đồng bát ngát, nơi có những mùa lúa chín vàng, có dòng suối mát lành giúp tôi xua tan cơn nóng mùa hè. Mỗi khi trời mưa, cả bọn trẻ trong xóm lại rủ nhau tạt nước, hòa mình vào làn mưa mà cảm thấy tự do, thoải mái như chẳng có gì phải lo toan.
Có những ngày hè oi ả, tôi và lũ trẻ trong xóm đi dọc theo các con kênh nhỏ, tìm những chú cá, con cua để đem về làm bạn. Đặc biệt là những đêm trăng sáng, cả đám lại tụ tập chơi đuổi bắt, chơi trò trốn tìm, rồi nằm trên chiếc chõng tre ngoài sân nghe bà kể những câu chuyện cổ tích, đôi khi còn cả những chuyện ma quái khiến mặt đứa nào đứa nấy tái xanh vì sợ hãi. Đó là những ký ức ngọt ngào mà tôi sẽ không bao giờ quên.
Tuy nhiên, cuộc sống đâu chỉ có vui. Tuổi thơ cũng có những nỗi buồn. Buồn vì bị ba mẹ la rầy khi đi chơi mãi không về. Buồn vì người bạn thân chuyển đi, bỏ lại tôi bơ vơ một mình. Và nỗi buồn lớn nhất là khi tôi mất bà nội, người mà tôi yêu quý nhất. Mỗi khi vui, tôi luôn tìm đến bà để chia sẻ, và mỗi khi buồn, tôi lại tìm về bà để được vỗ về, che chở. Nhưng bà đã ra đi mãi mãi. Nỗi buồn ấy, tôi mang theo suốt đời, như một khoảng trống không bao giờ có thể lấp đầy.
Tuổi thơ tôi là những tháng ngày đáng nhớ, là nơi chứa đựng tất cả những cung bậc cảm xúc từ niềm vui, nỗi buồn, đến những đau đớn, hạnh phúc. Cuộc đời con người là hữu hạn, nhưng ký ức tuổi thơ lại vĩnh cửu và không ai có thể quên. Nếu có thể, tôi muốn nói như nhà văn Nguyễn Nhật Ánh: 'Cho tôi xin một vé về tuổi thơ', để có thể sống lại những khoảnh khắc ngọt ngào đó một lần nữa.

Có thể bạn quan tâm

Top 6 Studio chụp ảnh cho bé chất lượng và nghệ thuật nhất TP. Vinh, Nghệ An

Bạn có biết file tải về trên iPhone được lưu trữ ở đâu không? Hãy cùng khám phá cách tìm kiếm file đã tải trên iPhone một cách dễ dàng.

Cách luộc khoai lang không cần nước, khoai mềm mịn, ngọt ngào và bùi bùi đầy hấp dẫn.

Top 12 Quán lẩu hấp dẫn nhất tại TP. Thủ Dầu Một, Bình Dương

Top 5 Mặt nạ nâng cơ được săn đón nhiều nhất hiện nay
