Tuyển chọn 8 bài văn nghị luận đặc sắc nhất về giá trị của lời chào trong giao tiếp xã hội
Nội dung bài viết
1. Bài nghị luận tiêu biểu số 4
Lời chào là một nét văn hóa lâu đời, giàu bản sắc của dân tộc Việt Nam. Không đơn thuần chỉ là câu nói mở đầu cho một cuộc gặp, lời chào còn thể hiện sự lịch thiệp, lòng tôn trọng và tình cảm giữa con người với nhau. Đó là biểu hiện của nền nếp gia phong, là tấm gương phản chiếu cách giáo dục trong mỗi gia đình, và rộng hơn là tinh thần nhân văn của cả dân tộc. Trong xã hội hiện đại đầy bộn bề, lời chào càng trở nên quan trọng để giữ gìn sự kết nối và lòng nhân ái giữa người với người.
Chào hỏi cũng đòi hỏi sự tinh tế, đúng lúc, đúng người và đúng hoàn cảnh. Một cái cúi đầu cung kính trước bậc cao niên, một nụ cười thân thiện với bạn bè, một ánh mắt trìu mến thay cho câu chào bằng lời… tất cả đều là cách con người thể hiện tình cảm và sự kính trọng với nhau. Tuy nhiên, đáng buồn thay, ngày nay không ít người trẻ lãng quên giá trị ấy. Trẻ em không còn chào người lớn, học sinh vô tình lướt qua thầy cô mà không một lời thưa gửi. Đó không chỉ là sự mai một của một phép lịch sự nhỏ, mà còn là dấu hiệu của một sự đứt gãy trong giáo dục nhân cách và đạo đức.
Không thể phủ nhận rằng môi trường sống, gia đình và nhà trường đóng vai trò quan trọng trong việc nuôi dưỡng văn hóa chào hỏi. Nếu như từ nhỏ, trẻ em được rèn giũa trong môi trường gia đình nề nếp, được thấy ông bà, cha mẹ thực hành lời chào mỗi ngày, thì văn hóa đó sẽ ngấm dần và trở thành phản xạ tự nhiên. Nhưng nếu ngược lại, trẻ em không được dạy dỗ, hoặc lớn lên trong môi trường thiếu quan tâm đến điều đó, thì lời chào sẽ trở thành điều xa lạ, thậm chí bị xem là không cần thiết.
Chính vì vậy, giáo dục văn hóa chào hỏi không thể chỉ dừng lại ở lời nhắc nhở nhất thời, mà cần trở thành một phần trong nền tảng đạo đức sống. Trường học không chỉ là nơi truyền đạt kiến thức mà còn là nơi rèn luyện phẩm chất. Từ bậc mầm non đến đại học, việc duy trì văn hóa chào hỏi cần được thực hiện xuyên suốt. Không có gì đáng buồn hơn khi một sinh viên tốt nghiệp đại học vẫn không biết nói lời chào với người lớn hay thầy cô mình.
Song song với những em học sinh được giáo dục tốt, vẫn còn không ít em thiếu may mắn – có thể do hoàn cảnh gia đình, hoặc do chạy theo những thói quen vô cảm của thời đại. Nhưng không bao giờ là quá muộn để thay đổi. Dù hôm nay các em chưa biết chào hỏi đúng mực, nhưng nếu được hướng dẫn bằng sự kiên nhẫn và tình yêu thương, các em hoàn toàn có thể học lại – và học tốt – nét văn hóa tưởng chừng như giản dị nhưng lại vô cùng sâu sắc ấy.
“Lời chào cao hơn mâm cỗ” – câu nói xưa ấy chưa bao giờ lỗi thời. Một lời chào đúng lúc có thể mở ra thiện cảm, nối liền khoảng cách, xoa dịu hiểu lầm và nuôi dưỡng tình thân. Nó không tốn một đồng nhưng có thể mang lại giá trị cả đời: sự tôn trọng, lòng yêu thương, sự hòa hợp và lòng tự trọng. Hãy để mỗi lời chào, mỗi cử chỉ thân thiện là bước đầu của một xã hội văn minh, nhân ái và tốt đẹp hơn.


2. Bài văn nghị luận số 5
Trưởng thành không chỉ đến từ kiến thức mà còn là sự tu dưỡng đạo đức. Người Việt xưa vốn trọng lễ nghĩa, kính trên nhường dưới, tôn sư trọng đạo – những điều ấy vẫn còn nguyên giá trị. Tuy nhiên, ngày nay, nét đẹp ấy dường như phai nhạt, đặc biệt thể hiện rõ qua cách học sinh ứng xử với người lớn, mà chào hỏi là một biểu hiện tiêu biểu.
Ý thức chào hỏi không chỉ là hành vi xã giao, mà là tấm gương phản chiếu nhân cách. Một lời chào đúng lúc thể hiện sự tôn trọng, sự lễ phép và thiện chí kết nối. Vậy mà ngày nay, nhiều học sinh dường như đã đánh mất sự tự giác này. Thật nghịch lý khi cùng lớn lên trong một môi trường giáo dục, có em luôn lễ phép, nhưng có em lại thờ ơ, dửng dưng.
Vì sao một hành động nhỏ như chào hỏi lại trở nên khó khăn? Phải chăng do sự chi phối của đám đông? Khi mà một học sinh lễ phép chào người lớn lại bị bạn bè cho là giả tạo, là làm màu, thì hành động đẹp cũng dần bị bóp nghẹt. Sự kỳ thị vô hình ấy khiến nhiều em e dè, lựa chọn im lặng thay vì thể hiện sự lễ phép đúng mực.
Hiện trạng học sinh vô lễ đã trở thành câu chuyện đáng lo ngại. Những biểu hiện như không chào người lớn, thái độ bất kính với giáo viên, cư xử thô lỗ, dùng lời lẽ tục tĩu… đang lan rộng. Dù đã có sự dạy dỗ từ gia đình, nhà trường, nhưng lời hay ý đẹp nhiều khi chỉ dừng lại trên giấy. Thực tế, vẫn còn không ít em coi thường các chuẩn mực đạo đức cơ bản.
Không chỉ trong đời sống thực, mạng xã hội cũng là nơi phản ánh rõ nét văn hóa ứng xử của học sinh. Từ ngôn ngữ đến hành động, nhiều bạn trẻ dễ dàng bị ảnh hưởng bởi các trào lưu lệch chuẩn. Tiếng lóng, lời lẽ thiếu tôn trọng dần trở thành thói quen. Những điều tưởng như nhỏ nhặt như lời chào, câu cảm ơn cũng vì thế mà biến mất.
Thế nhưng, không phải tất cả đều như vậy. Vẫn còn rất nhiều học sinh sống tử tế, biết kính trên nhường dưới, luôn sẵn lòng giúp đỡ người khác. Họ là tấm gương sáng giữa xã hội nhiều biến động, là minh chứng rằng đạo đức vẫn luôn tồn tại và có thể nuôi dưỡng nếu được gieo mầm từ sớm.
Chào hỏi – tưởng chừng chỉ là lời nói giản đơn – nhưng lại thể hiện chiều sâu nhân cách. Là học sinh, ngoài việc học, việc rèn luyện đạo đức là hành trình không thể thiếu để trở thành công dân có ích, góp phần xây dựng một xã hội văn minh, nhân văn và phát triển bền vững.


3. Bài văn nghị luận số 6
Trong nhịp sống hiện đại hối hả, khi mọi thứ đang thay đổi từng ngày – từ phố phường, xe cộ đến những công trình đồ sộ – dường như những giá trị văn hóa truyền thống, nhất là văn hóa chào hỏi, đang dần mai một trong một bộ phận giới trẻ. Từ lâu, ông cha ta đã dạy rằng: “Lời chào cao hơn mâm cỗ”, như một minh chứng cho sự quý giá của hành động tưởng chừng đơn giản này.
Lời chào không chỉ là quy tắc ứng xử, mà còn là biểu hiện sâu sắc của lòng tôn kính, là nhịp cầu nối liền những trái tim. Dù là người thân quen hay xa lạ, một câu chào đúng lúc cũng đủ làm người khác cảm thấy được trân trọng. Vậy mà, không ít người, đặc biệt là giới trẻ, lại xem nhẹ giá trị ấy, cho rằng chào hỏi là hình thức sáo rỗng, không cần thiết, hay viện lý do từng bị ngó lơ để rồi từ bỏ thói quen tốt đẹp này.
Không chào hỏi đồng nghĩa với việc đánh mất sự tôn trọng, phá vỡ mối liên kết giữa người với người. Một câu chào không lấy đi điều gì, nhưng nếu thiếu nó, ta có thể mất nhiều hơn tưởng tượng: niềm tin, thiện cảm, hay thậm chí là nhân cách. Đó không chỉ là lỗ hổng trong cách cư xử mà còn là sự rạn vỡ trong các giá trị đạo đức xã hội.
Xã hội phát triển mang theo sự giao thoa văn hóa, song cũng làm nảy sinh nhiều thách thức. Trong guồng quay bận rộn của cơm áo gạo tiền, không ít cha mẹ quên mất việc dạy con chào hỏi từ thuở nhỏ. Ở thành thị, trẻ em lớn lên cùng người giúp việc, giáo viên thay vì có sự kèm cặp từ gia đình. Từ đó, không hiếm khi ta bắt gặp những em nhỏ vô tư lướt qua người quen, học sinh không chào thầy cô, thậm chí có em còn vô tình đụng phải giáo viên mà không một lời xin lỗi. Những điều tưởng như nhỏ bé ấy lại nói lên rất nhiều về nhân cách và cách ứng xử trong xã hội hiện đại.
May mắn thay, vẫn còn nhiều người trẻ giữ gìn văn hóa chào hỏi như một phần của bản thân. Họ không ngần ngại gửi lời chào thân thiện đến bất kỳ ai họ gặp – từ người lớn đến bạn bè, từ thầy cô đến người qua đường. Đổi lại, họ nhận về sự quý mến, tin tưởng và cả sự nể trọng từ cộng đồng xung quanh.
Vì vậy, mỗi người – đặc biệt là thế hệ trẻ, những người kiến tạo tương lai – cần nhận thức rằng chào hỏi không chỉ là phép lịch sự tối thiểu, mà còn là cốt lõi của nhân cách. Lời chào có thể mở đầu cho một tình bạn đẹp, một mối quan hệ bền vững, hay đơn giản chỉ là một ngày vui vẻ hơn. Khi mang theo hành trang ấy bước vào đời, ta sẽ thấy mình giàu có hơn rất nhiều – giàu về giá trị sống, giàu về lòng nhân ái.
Vậy nên, đừng để lời chào trở thành điều xa xỉ trong cuộc sống hiện đại. Hãy giữ gìn và lan tỏa nét văn hóa đẹp đẽ ấy, để mỗi lời chào không chỉ là âm thanh, mà còn là một cách làm giàu tâm hồn – cho mình và cho người khác.


4. Bài văn nghị luận số 7
Chào hỏi từ lâu đã là nét đẹp trong văn hóa truyền thống Việt Nam. Mỗi lời chào không chỉ thể hiện sự nhận biết, lịch sự mà còn mở ra một không gian gần gũi giữa con người với con người. Tuy nhiên, điều tưởng như đơn giản ấy lại ngày càng trở nên xa lạ với không ít học sinh hiện nay – những người đang lớn lên trong một xã hội bận rộn và vội vã.
Vậy bạn đã từng tự hỏi: “Chào hỏi là gì?” hay “Tại sao phải chào hỏi?” chưa? Đó không chỉ là hành vi giao tiếp bằng lời nói, cử chỉ, hành động mà còn là tấm gương phản chiếu phẩm cách và ý thức mỗi người. Một lời chào đúng lúc thể hiện sự giáo dưỡng, nề nếp gia đình và văn hóa ứng xử đáng trân trọng.
Trong gia đình, con cháu chào ông bà, cha mẹ là thể hiện sự hiếu lễ. Ở trường, học sinh kính chào thầy cô là hành vi tôn trọng tri thức. Giữa bạn bè, một cái cười, một cái gật đầu thân thiện giúp gắn kết tình cảm. Ngoài xã hội, người trẻ chào người lớn không chỉ là lịch sự mà còn là chuẩn mực của một xã hội văn minh, giàu nhân ái.
Chào hỏi là hành động đơn giản nhưng đầy ý nghĩa, tạo ra mối liên hệ gần gũi, củng cố niềm tin và lòng cảm mến. Đáng tiếc thay, trong sự phát triển chóng mặt của công nghệ và lối sống hiện đại, con người lại ngày một lười giao tiếp. Học sinh ngại nói lời chào, không quan tâm đến những người thân thuộc quanh mình – điều đó khiến khoảng cách trong quan hệ ngày càng rộng ra.
Chính từ cách chào hỏi, người ta có thể nhìn thấy phần nào nhân cách. Người biết chào hỏi là người tử tế, lễ độ, được dạy dỗ chu đáo. Ngược lại, người phớt lờ người khác, thậm chí không đáp lại lời chào, lại là biểu hiện của sự hờ hững và thiếu văn hóa. Hãy tự hỏi: mình đã cư xử đúng mực chưa? Đã trao đi lời chào để nhận về sự gần gũi, yêu thương?
Đặc biệt với học sinh – những mầm non của đất nước – việc học cách giao tiếp đúng đắn là điều vô cùng quan trọng. Một lời chào cha mẹ khi đi học, một câu kính chào thầy cô khi đến lớp, một ánh mắt vui vẻ với bạn bè... tất cả đều góp phần xây dựng nhân cách và tình cảm chân thành. Đó là nền tảng để được người khác yêu quý, để tạo động lực sống tích cực và đoàn kết.
Câu nói xưa đã dạy: “Làm người chữ ‘Lễ’ đứng đầu, kế đến chữ ‘Nghĩa’ ngàn sau để đời.” Lễ nghĩa không chỉ thể hiện ở hành động lớn lao mà bắt đầu từ những điều nhỏ nhặt như lời chào. Người có lễ là người được tôn trọng, được nhớ đến ngay cả khi thời gian đi qua. Vì vậy, hãy giữ gìn và lan tỏa giá trị lời chào trong từng khoảnh khắc sống, để đời sống thêm phần ấm áp và đầy tình người.


5. Bài văn nghị luận số 8
Người xưa từng dạy:
“Một chào, hai dạ, ba thưa
Tưởng chừng là dễ, mấy ai tận tường”
Lời chào không chỉ là nghi thức xã giao, mà còn là tấm gương phản chiếu văn hóa ứng xử của dân tộc Việt. Truyền thống ấy đã bền bỉ theo thời gian, nhưng đang dần mờ nhạt trong đời sống hiện đại, đặc biệt là trong giới học sinh – nơi cần nhất sự rèn luyện và hình thành nhân cách.
“Lời chào cao hơn mâm cỗ” – một lời nói tưởng chừng đơn sơ nhưng mang ý nghĩa sâu sắc. Chào hỏi chính là chiếc cầu nối tâm hồn, xoá bỏ khoảng cách, lan tỏa sự thân thiện. Dù bằng lời nói, ánh mắt, hay một cử chỉ nhẹ nhàng – miễn là chân thành, thì tất cả đều là những hình thức giao tiếp đáng quý.
Thế nhưng, thực tế ngày nay đang cho thấy sự thờ ơ trong giao tiếp. Học sinh ngày càng e dè, ngại ngùng trong việc chào hỏi, thậm chí dùng ngôn ngữ nước ngoài không phù hợp để chào người lớn. Có em né tránh thầy cô, không chào cha mẹ – điều ấy không chỉ thiếu lễ độ mà còn là biểu hiện của sự mai một văn hóa ứng xử truyền thống.
Nguyên nhân không chỉ đến từ cá nhân mà còn từ môi trường xung quanh: sự thiếu gương mẫu trong gia đình, sự ảnh hưởng từ mạng xã hội khiến con người xa cách nhau. Khi lời chào bị quên lãng, những giá trị đẹp trong xã hội cũng dần phai nhạt.
Hậu quả là rõ ràng: người không biết chào hỏi thường bị nhìn nhận là thiếu tinh tế, không đáng tin cậy. Họ dễ bị cô lập, lạc lõng giữa cộng đồng. Một lời chào đôi khi chỉ mất vài giây nhưng lại mang đến sự ấm áp, sự gần gũi và cả cơ hội mở rộng mối quan hệ.
Vì vậy, mỗi người – đặc biệt là học sinh – cần nhận thức đúng đắn về giá trị của lời chào. Tùy đối tượng, hoàn cảnh mà sử dụng cách chào phù hợp: nghiêm túc với người lớn, thân mật với bạn bè, cởi mở với người xa lạ. Hãy bắt đầu từ những điều giản dị nhất như cúi đầu chào thầy cô, chào ông bà cha mẹ mỗi ngày. Chính từ đó sẽ vun đắp nên nhân cách, tạo dựng hình ảnh đẹp trong mắt người khác.
Chào hỏi không chỉ là biểu hiện của văn minh mà còn là trách nhiệm của thế hệ trẻ trong việc gìn giữ giá trị văn hóa dân tộc. Là học sinh, chúng ta càng cần ý thức điều này, bởi một lời chào tử tế là nền móng của tình bạn, của lòng tôn sư trọng đạo và của sự trưởng thành thật sự.
Giao tiếp là nghệ thuật, ứng xử là bản lĩnh. Hãy làm sống lại nét đẹp “chào hỏi” trong mỗi hành động thường ngày:
“Làm người chữ ‘Lễ’ đứng đầu
Kế đến chữ ‘Nghĩa’ ngàn sau để đời.”


6. Bài văn nghị luận số 1
Từ bao đời nay, cha ông ta đã gửi gắm bài học quý giá qua những câu tục ngữ sâu sắc như: “Lời chào cao hơn mâm cỗ”, “Đi hỏi về chào”, “Đi thưa về báo”. Lời chào không chỉ đơn thuần là cách mở đầu cuộc trò chuyện, mà còn là biểu hiện của sự lễ độ, văn minh và lòng tôn trọng lẫn nhau trong văn hóa ứng xử người Việt. Thế nhưng, trong dòng chảy gấp gáp của xã hội hiện đại, lời chào dường như đang bị lãng quên, trở nên nhạt nhòa trong thói quen giao tiếp hàng ngày.
Lời chào chính là chiếc cầu nối giữa con người với con người, là biểu hiện đầu tiên của thiện chí, sự gần gũi và tôn trọng. Nhưng thực trạng hiện nay lại cho thấy nhiều người, đặc biệt là thế hệ trẻ, đang dần xem nhẹ lời chào: về nhà không chào cha mẹ, đến trường không chào thầy cô, gặp người lớn ngoài xã hội cũng im lặng lướt qua. Đó không chỉ là hành vi thiếu lễ độ mà còn làm lu mờ đi nét văn hóa ứng xử căn bản nhất trong đời sống cộng đồng.
Nguyên nhân sâu xa của thực trạng này phần lớn xuất phát từ sự thiếu quan tâm trong giáo dục gia đình, khi cha mẹ chưa chú trọng dạy con cái những giá trị đạo đức nền tảng. Nhà trường thì quá tập trung vào kiến thức mà quên bồi dưỡng kỹ năng sống và văn hóa ứng xử. Mặt khác, cuộc sống hiện đại với guồng quay vội vã, áp lực cơm áo gạo tiền cũng khiến con người dần khép mình, ngại giao tiếp, hạn chế sự kết nối chân thành.
Hậu quả để lại là không nhỏ: quan hệ con người trở nên lạnh nhạt, thiếu sự sẻ chia, đồng cảm; các giá trị truyền thống tốt đẹp dần mai một. Con người sống với nhau như những cỗ máy vô cảm, dễ nảy sinh mâu thuẫn, hiểu lầm và xa cách. Người không biết chào hỏi thường bị đánh giá là thiếu giáo dưỡng, dễ bị cô lập trong xã hội, ảnh hưởng đến sự phát triển nhân cách và tương lai của chính họ.
Chính vì thế, mỗi người cần nhận thức rõ rằng lời chào không phải là hình thức sáo rỗng, mà là sự thể hiện của nhân cách, của trái tim biết yêu thương và tôn trọng người khác. Hãy biết chọn cách chào phù hợp: với người lớn là sự lễ phép, cung kính; với bạn bè là sự thân thiện, gần gũi. Gia đình, nhà trường và xã hội cần chung tay xây dựng môi trường giáo dục toàn diện, đề cao văn hóa ứng xử trong từng hành vi nhỏ nhất.
Tựu trung lại, lời chào hỏi là thước đo của đạo đức và nhân cách con người. Giữ gìn và phát huy lời chào trong ứng xử hàng ngày không chỉ giúp con người sống đẹp, sống văn minh hơn mà còn góp phần lưu giữ bản sắc văn hóa Việt Nam qua bao thế hệ:
“Lời nói chẳng mất tiền mua
Lựa lời mà nói cho vừa lòng nhau.”


7. Bài văn nghị luận số 2
“Đi đến nơi nào, lời chào đi trước,
Lời chào dẫn bước, con đường bớt xa.”
Trên hành trình dài rộng của đời người, kỹ năng sống là hành trang không thể thiếu. Giữa vô vàn điều cần học, lời chào – tưởng như đơn giản – lại là biểu hiện sâu sắc của đạo đức và văn hóa ứng xử. Đó là lời mở đầu tạo thiện cảm, kết nối con người, mang đến sự gần gũi và chan hòa.
Ngay từ bậc tiểu học, ta đã được dạy rằng: “Tiên học lễ, hậu học văn”. Câu nói ấy trở thành kim chỉ nam cho ứng xử văn minh. Trong nền văn hóa Á Đông, lễ nghi được xem trọng, và lời chào luôn là biểu hiện đầu tiên của sự tôn kính và thân thiện. Một lời chào đúng lúc có thể xóa nhòa khoảng cách, mở lối cho sự thấu hiểu và kết nối giữa những con người xa lạ. Với người thân quen, lời chào là sợi dây gắn kết, là hơi ấm nuôi dưỡng tình cảm mỗi ngày.
Một cuộc gọi điện bắt đầu bằng lời chào lịch sự khiến người nghe cảm thấy được trân trọng. Trẻ em cúi đầu, khoanh tay chào ông bà, cha mẹ là hình ảnh đẹp đẽ phản ánh nếp sống gia phong truyền thống. Những tiếng “ạ”, “cháu chào”, “con chào” không đơn thuần là âm thanh mà là sự nối tiếp những giá trị văn hóa ngàn đời.
Đáng tiếc thay, ngày nay không ít người trẻ dần thờ ơ với thói quen chào hỏi. Có người cho rằng lời chào là hình thức, là sáo rỗng, là phiền phức không cần thiết. Một số khác lại nghĩ rằng chào trước là hạ thấp mình. Những suy nghĩ ấy không chỉ sai lầm mà còn là dấu hiệu của sự mai một trong giáo dục nền tảng về đạo đức.
Câu chuyện của cụ già 85 tuổi khi chào một cậu bé ngoài đường, nhưng đổi lại chỉ là sự ngạc nhiên và phản ứng ngô nghê của đứa trẻ, đã cho thấy sự lệch chuẩn trong nhận thức về lời chào. Phải chăng chúng ta đang đánh mất một phần hồn cốt văn hóa dân tộc ngay trong chính nếp sống hằng ngày?
Lời chào không phải là hình thức bề ngoài, mà là sự thể hiện văn hóa nội tâm. Một lời chào từ trái tim sẽ lan tỏa yêu thương, tạo nên bầu không khí tích cực và xây dựng những mối quan hệ bền vững. Người biết chào hỏi là người hiểu phép tắc, biết sống và được yêu quý. Chẳng phải tình huống phỏng vấn, giao tiếp quốc tế hay những buổi gặp gỡ trọng đại đều mở đầu bằng lời chào đó sao?
Người Việt ta vẫn vui mừng khi nghe một vị khách ngoại quốc dù chỉ nói được câu “Xin chào” bằng tiếng Việt. Bởi lời chào chính là cầu nối văn hóa, là biểu tượng của lòng hiếu khách và sự trân trọng lẫn nhau. Trên hết, lời chào là nét duyên, là tinh hoa của văn minh ứng xử – không chỉ ở Việt Nam mà ở mọi nền văn hóa trên thế giới.


8. Bài văn nghị luận số 3
Dân gian có câu:
“Một chào, hai dạ, ba thưa
Tưởng chừng là dễ, mấy ai tận tường”
Lời chào – một nét đẹp văn hóa truyền thống của dân tộc Việt – từ bao đời nay vẫn được trân quý như thước đo phẩm hạnh và nhân cách con người. Thế nhưng trong cuộc sống hiện đại, giá trị ấy đang dần phai nhạt, đặc biệt là trong giới trẻ – nơi cần nhất sự tiếp nối và gìn giữ những tinh hoa ứng xử ngàn đời.
Lời chào không đơn thuần là hình thức bắt đầu một cuộc trò chuyện mà còn là biểu hiện của sự tôn kính, thân thiện, và lòng biết ơn. Một cái gật đầu, một ánh mắt chan chứa yêu thương hay một nụ cười nhẹ nhàng đều có thể là lời chào đầy ý nghĩa – nếu xuất phát từ trái tim chân thành.
“Lời chào cao hơn mâm cỗ” – câu tục ngữ ấy như nhắc nhở về sức nặng văn hóa mà lời chào mang theo. Chào hỏi đúng phép không chỉ thể hiện người có giáo dưỡng, mà còn là cầu nối giữa những con người xa lạ, là liều thuốc xoa dịu mọi rào cản vô hình của xã hội.
Thế nhưng, hiện nay không ít bạn trẻ tỏ ra thờ ơ, xem nhẹ lời chào. Nhiều em dùng tiếng nước ngoài như “hi”, “hello” với người lớn tuổi, hoặc lảng tránh thầy cô để khỏi phải chào hỏi. Những hành vi ấy, tưởng nhỏ nhặt, nhưng lại gặm nhấm dần những giá trị văn hóa cốt lõi của dân tộc.
Nguyên nhân một phần đến từ sự thiếu ý thức, sự thờ ơ trong giáo dục gia đình – nơi lẽ ra là cái nôi hình thành nhân cách. Khi cha mẹ không quan tâm, không dạy con cách chào hỏi, thì đứa trẻ lớn lên với những lỗ hổng đạo đức, và những lệch lạc trong cách cư xử là điều khó tránh khỏi.
Hệ quả là con người sống thiếu gắn kết, lạnh lùng như những cỗ máy, không còn sự đồng cảm, sẻ chia. Người không biết chào hỏi cũng khó mà có nhân cách trọn vẹn, dễ bị xa lánh trong công việc và cuộc sống.
Một ngày mới có thể trở nên tươi đẹp biết bao nếu bạn dành một lời chào cho người đi ngang qua, một nụ cười cho người đối diện, một lời động viên cho người đang chênh vênh. Bởi lẽ, lời chào không chỉ là nghi thức, mà còn là biểu hiện của nhân văn, yêu thương, và sự sống đẹp.
Trong hệ thống giá trị đạo đức dân tộc, lễ nghi luôn giữ vị trí cao quý. Chào hỏi nhau không chỉ là biểu hiện của lễ độ, mà còn là minh chứng sống động cho đạo lý và nhân cách. Hãy gìn giữ và phát huy nét đẹp ấy, như một phần thiêng liêng của hồn Việt.


Có thể bạn quan tâm

Hướng dẫn chuyển đổi chữ hoa sang chữ thường trong Excel một cách đơn giản và nhanh chóng

Cách tính tổng các mã giống nhau trong Excel một cách hiệu quả

Tranh tô màu cá mập

Hướng dẫn chi tiết cách tạm ngưng hoặc xóa vĩnh viễn tài khoản Instagram

Top 10 điện thoại selfie ấn tượng với giá cả phải chăng nhất hiện nay
