Tuyển tập 12 bài văn mẫu tả người dân địa phương ấn tượng nhất dành cho học sinh lớp 5
Nội dung bài viết
1. Bài văn mẫu tả bác tổ trưởng dân phố - Người gắn kết cộng đồng
"Anh Hải nhớ tối nay họp tổ lúc bảy giờ tại nhà tôi nhé!" Chỉ cần nghe giọng nói ấm áp ấy, em liền nhận ra ngay đó là bác Thành - vị tổ trưởng dân phố đáng kính của khu phố em. Đã hơn mười năm gắn bó, bác được cả tổ dân phố yêu mến và tin tưởng tuyệt đối.
Ở cái tuổi tứ tuần, cùng trang lứa với ba em, bác Thành có dáng người cao gầy cùng bước đi nhanh nhẹn, trái ngược với mái tóc điểm nhiều sợi bạc. Khuôn mặt chữ điền với đôi mắt sáng ngời luôn toát lên vẻ cương nghị và tấm lòng nhiệt huyết. Khi không làm việc tại xưởng sản xuất, bác thường xuyên thăm hỏi những gia đình khó khăn như cụ Hơn, cụ Chiên hay chú Hiệu - những thương binh, gia đình liệt sĩ cần sự sẻ chia.
Nhờ sự kiên trì vận động của bác, năm ngoái má Năm - một mẹ liệt sĩ, đã có được ngôi nhà tình nghĩa khang trang cùng khoản tiết kiệm từ ủy ban quận. Bất kỳ việc gì từ lớn đến nhỏ trong khu phố, chỉ cần có bác Thành là mọi chuyện đều được giải quyết ổn thỏa. Ngay cả lãnh đạo phường và anh công an khu vực cũng dành cho bác sự nể trọng đặc biệt.
Hiện nay, mọi người đang chuẩn bị buổi lễ tuyên dương bác như tấm gương điển hình của khu phố. Lũ trẻ chúng em luôn thích thú khi được nghe bác kể về những kỷ niệm thời chiến trường Tây Nam ác liệt. Có một tổ trưởng tận tâm như bác Thành, cả khu phố luôn sống trong bầu không khí đầm ấm, đoàn kết.

2. Bài văn mẫu tả cô hàng xóm bán tạp hóa - Nét duyên thầm của phố nhỏ
Con đường Lê Duẩn nhộn nhịp thuộc trung tâm thương mại huyện Tân Châu là nơi gia đình em sinh sống. Giữa những cửa hiệu tấp nập, có một gian hàng nhỏ của cô Cẩm luôn thu hút khách bởi sự chân thành và ấm áp lạ thường.
Cô Cẩm như một đóa hoa giữa phố thị với nét duyên thầm hiếm có. Ở cái tuổi ba mươi xuân thì, cô mang vẻ đẹp dịu dàng với mái tóc đen mượt buông nhẹ trên vai, khuôn mặt trái xoan ửng hồng dưới nắng. Đôi mắt cô long lanh như biết nói, nụ cười tỏa sáng với hàm răng trắng ngần khiến ai gặp cũng phải xiêu lòng. Sự duyên dáng ấy không chỉ đến từ ngoại hình mà còn ở cách cô đối đãi với khách hàng bằng cả tấm lòng.
Gian hàng nhỏ của cô là một bức tranh ngăn nắp với từng món đồ được sắp xếp khoa học. Đôi bàn tay khéo léo của cô như có phép màu, chỉ thoáng chốc đã tìm ra món hàng khách cần. Cô không bao giờ để khách chờ lâu, luôn ân cần giới thiệu từng món đồ với giá cả phải chăng. Đặc biệt hơn, cô Cẩm chẳng bao giờ nói thách hay qua mặt khách hàng như nhiều tiểu thương khác.
Em thích nhất là được ngồi quan sát cô làm việc. Dù đông khách đến đâu, cô vẫn giữ được nét mặt tươi vui, lời nói nhẹ nhàng. Cách cô xử lý tình huống với những vị khách khó tính thật khéo léo, khiến "vui lòng khách đến, vừa lòng khách đi". Có lẽ vì thế mà cửa hàng cô lúc nào cũng đông vui như ngày hội.
"Cô ơi, cho cháu một bọc ống hút và bánh xà phòng Cỏ May bạc hà nhé!" - Em vội gọi khi nhớ ra mục đích ban đầu. "Có ngay cháu ơi!" - Giọng cô vang lên ấm áp. Chỉ trong chớp mắt, mọi thứ đã được gói ghém cẩn thận. Nhìn cô làm việc, em hiểu rằng nghề buôn bán tưởng vui mà thật sự rất vất vả. Phải có cái tâm và sự khéo léo như cô Cẩm mới có thể khiến cửa hàng luôn tấp nập khách ra vào như vậy.
Cô Cẩm không chỉ là một tiểu thương giỏi mà còn là người hàng xóm đáng quý của khu phố. Cô như một món quà mà cuộc sống ban tặng cho con đường Lê Duẩn nhộn nhịp này.

3. Bài văn mẫu tả bà cụ bán quán - Hương vị quê nhà
Quê hương tôi vẫn giữ nguyên vẻ đẹp bình dị của thuở nào. Hai năm xa cách chẳng làm phai mờ hình ảnh cây bàng cổ thụ đầu làng, dòng sông lững lờ với con đò ngang, những mái nhà ngói đỏ thân thuộc. Và đặc biệt là hình ảnh bà cụ bán nước chè dưới tán bàng xanh mát - một nét chấm phá đầy thi vị của làng quê.
Cây bàng như một chứng nhân lịch sử của làng, tỏa bóng rợp cả một khoảng sân rộng. Trong cái nắng hè oi ả, quán nước nhỏ của bà trở thành điểm dừng chân lý tưởng. Bà cụ năm nay đã ngoài thất thập, dáng người nhỏ bé với chiếc lưng còng in hằn dấu vết thời gian. Mái tóc bạc trắng như cước được búi gọn sau chiếc khăn mỏ quạ truyền thống. Khuôn mặt phúc hậu với những nếp nhăn chứa đầy kỷ niệm, đôi mắt tuy đã mờ nhưng ánh lên sự ấm áp lạ thường. Đôi bàn tay gân guốc, nhăn nheo nhưng khéo léo rót từng chén trà thơm ngát. Thói quen nhai trầu khiến môi bà lúc nào cũng đỏ thắm, gợi nhớ hình ảnh những bà tiên trong truyện cổ tích.
Không chỉ bán nước, bà còn mang đến cho khách qua đường những giây phút ấm lòng. Mỗi chén trà dưới bàn tay bà dường như thấm đượm cả tấm lòng hiền hậu. Bà ân cần quạt mát, hỏi han chuyện trò như người thân lâu ngày gặp lại. Cách xưng hô "bà", "mẹ", "u" của khách quen khiến trái tim cô đơn của bà ấm áp hẳn lên. Người làng kể bà từ phương xa đến, không người thân thích, nhưng với tấm lòng nhân hậu, bà đã biến gốc bàng thành ngôi nhà chung ấm cúng.
Chiều chiều, tôi thường ghé quán bà, có khi phụ bà tiếp khách. Những lúc ấy, tôi cảm nhận được tình cảm như bà cháu thân thiết. Hình ảnh bà cụ với quán nước nhỏ đã trở thành dấu hiệu báo mùa hè về, mang theo cái mát lành của trà thơm và hơi ấm tình người.

4. Bài văn mẫu tả bác hàng xóm - Người bạn lớn tuổi đáng kính
Trong con ngõ nhỏ nơi gia đình em sống, có một người hàng xóm đặc biệt mà cả xóm đều quý mến - bác Chiến, đồng hương với bố em và là một nhân cách đáng trân trọng.
Bác Chiến năm nay đã bước sang tuổi tứ tuần, dáng người cao gầy với khuôn mặt vuông chữ điền đầy nét phong trần. Tai nạn lao động khiến bác phải về hưu sớm, cuộc sống độc thân khiến bác có vẻ cô đơn nhưng không hề bi lụy. Mái tóc cắt ngắn gọn gàng, đôi lông mày rậm cùng nụ cười hiền hậu nhưng đượm buồn. Đôi mắt bác thường nhìn xa xăm, như đang suy tư về những điều sâu kín.
Nhà bác lúc nào cũng mở rộng cửa đón bạn bè, hàng xóm. Bác sống giản dị nhưng rất hào phóng, có gì ngon đều chia sẻ với mọi người. Đặc biệt, bác luôn sẵn sàng giúp đỡ bất cứ ai gặp khó khăn. Với trẻ con trong xóm, bác như một người bạn lớn tuổi, năm nào cũng là người tình nguyện đánh trống Trung thu rộn rã khắp các ngõ nhỏ.
Em luôn dành cho bác tình cảm như người thân trong gia đình. Mong rằng những năm tháng về sau, bác sẽ tìm được bến đỗ bình yên cho trái tim cô đơn.

5. Bài văn mẫu tả bà hàng xóm - Nữ thần đồng áng của làng quê
Làng quê em may mắn có được một 'nữ thần nông' thực thụ - bà Yên, người phụ nữ đã gắn bó cả đời với ruộng đồng dù đã bước sang tuổi ngũ tuần. Cuộc sống của bà là bức tranh sinh động về hình ảnh người nông dân chất phác, cần cù.
Ở cái tuổi mà nhiều người đã an hưởng tuổi già, bà Yên vẫn ngày ngày ra đồng với niềm say mê lao động không hề giảm sút. Khu vườn rộng của bà như một thiên đường rau củ đủ loại, nào su hào, bắp cải, rau thơm... vừa để ăn, vừa gửi lên cho con cháu ở xa, lại còn mang ra chợ bán. Bà thường bảo: 'Làm ruộng là niềm vui của bà, không phải vì miếng cơm manh áo nữa mà để rèn luyện sức khỏe'.
Dáng bà đậm người nhưng nhanh nhẹn lạ thường, đôi chân rắn chắc in hằn dấu vết của những ngày dãi nắng dầm mưa. Mái tóc bà vẫn còn đen nhánh bất chấp tuổi tác, khuôn mặt rám nắng luôn rạng rỡ nụ cười phúc hậu. Hình ảnh quen thuộc của bà là chiếc nón lá nghiêng nghiêng, ống quần xắn cao, tiếng cười giòn tan vang khắp cánh đồng.
Điều đáng quý nhất ở bà là tấm lòng bao dung. Bà không bao giờ tính toán thiệt hơn, sẵn sàng cho không rau củ nhà trồng được. Có người hái trộm, bà chỉ cười xòa: 'Của đi thay người mà'. Bà sống giản dị nhưng ấm áp tình người, biến khu vườn của mình thành nơi gắn kết tình làng nghĩa xóm.

6. Bài văn mẫu tả bác nông dân - Nghệ sĩ của đồng ruộng
Một buổi sáng chủ nhật trên cánh đồng Lạc Thổ, tôi được chứng kiến hình ảnh bác Huấn - người thợ cày lành nghề đang làm việc. Những luống cày thẳng tắp dưới bàn tay điêu luyện của bác như những nét vẽ tài hoa trên nền đất màu mỡ.
Bác Huấn năm nay ngũ tuần, dáng người vạm vỡ với cơ bắp cuồn cuộn - hình ảnh tiêu biểu của người nông dân cả đời gắn bó với ruộng đồng. Bộ trang phục giản dị gồm chiếc áo lính phai màu và chiếc quần nâu xắn cao để lộ đôi chân rắn chắc. Điểm nhấn là chiếc điếu cày luôn mang theo như người bạn thân thiết.
Cảnh tượng bác điều khiển con trâu đen bóng kéo cày là một bức tranh sống động. Những tiếng "tắc, rì... họ" vang lên nhịp nhàng như khúc nhạc đồng quê. Mỗi đường cày thẳng tắp, mỗi luống đất lượn sóng đều thể hiện sự khéo léo của người thợ lành nghề. Đàn sáo mỏ vàng theo sau kiếm mồi tạo thêm sức sống cho khung cảnh.
Trong lúc nghỉ giải lao, bác ngồi xuống bờ ruộng, hút điếu thuốc lào với vẻ khoan khoái lạ thường. Giọt mồ hôi lấm tấm trên trán, chiếc áo ướt đẫm nhưng nụ cười vẫn tươi rói. Bác ăn củ khoai mẹ tôi mang theo với sự ngon lành của người lao động chân chính. Câu chuyện về cuộc đời bác - từ thời thanh niên xung phong đến nay - được kể lại với niềm tự hào về nghề nông.
Khi mặt trời lên cao, bác lại tiếp tục công việc. Hình ảnh chiếc nón trắng nhấp nhô giữa cánh đồng, bóng người và trâu in rõ trên nền đất ẩm tạo nên một bức tranh quê thanh bình mà sâu lắng. Bác Huấn không chỉ là người thợ cày giỏi mà còn là nghệ sĩ thực thụ của đồng ruộng.

7. Bài văn mẫu tả chú công an xã - Người gác đêm của làng quê
Giữa khung cảnh thanh bình của vùng quê nghèo, hình ảnh chú Tùng trong bộ quân phục xanh lá đã trở nên quen thuộc và đáng kính với mọi người. Chú không chỉ là một cán bộ công an mà còn là người bạn, người anh lớn của cả làng.
Dáng người chú cao gầy nhưng vững chãi như cây tùng giữa phong ba. Khuôn mặt vuông chữ điền với đôi mắt sáng ngời luôn toát lên vẻ chính trực. Chiếc mũ công an in hình cờ đỏ sao vàng cùng bộ quân phục xanh lá cây đã trở thành hình ảnh đặc trưng của chú. Điều đáng quý nhất ở chú là sự nhiệt tình không mệt mỏi. Ngày ngày, chú ân cần hướng dẫn bà con các thủ tục hành chính, đêm đêm vẫn lặng lẽ tuần tra khắp các ngõ xóm.
Chú Tùng đặc biệt yêu quý trẻ nhỏ. Nhiều đứa trẻ lạc đường đã được chú dắt về tận nhà, nhiều thanh niên hư hỏng được chú khuyên bảo trở nên ngoan ngoãn. Nhưng ấn tượng sâu sắc nhất là hình ảnh chú trong cơn bão năm ấy - một mình lội giữa dòng nước xiết để cứu đứa trẻ sắp chết đuối. Cả làng ai cũng nhớ mãi bóng lưng chú kiên cường ấy.
Với dân làng, chú không chỉ là người bảo vệ an ninh mà còn như người thân trong gia đình. Sự hi sinh thầm lặng và tấm lòng nhân hậu của chú đã góp phần giữ gìn sự bình yên cho quê hương. Em luôn ngưỡng mộ và tự hào về chú - người chiến sĩ công an nhân dân thực thụ.

8. Bài văn mẫu tả chú công an phường - Người giữ gìn trật tự phố phường
Giữa nhịp sống hối hả của phố phường, hình ảnh chú Bình - người công an phường luôn là điểm tựa vững chắc cho bà con. Chú không chỉ là người bảo vệ pháp luật mà còn là người bạn lớn đáng kính của mọi nhà.
Ở cái tuổi ba mươi tràn đầy sức sống, chú có dáng người cao ráo, nước da rám nắng khỏe khoắn. Khuôn mặt vuông chữ điền với đôi mắt tinh anh luôn toát lên vẻ nghiêm nghị nhưng ấm áp. Chiếc áo công an xanh in hằn những giọt mồ hôi của bao ngày tuần tra. Em nhớ mãi lần chú dùng trí thông minh và kinh nghiệm để giải quyết vụ trộm tivi nhà bà Mơ chỉ trong một ngày.
Điều đặc biệt ở chú là sự gần gũi với mọi người. Những buổi chiều không phải trực, chú thường đến giúp đỡ các cụ già neo đơn hay mở lớp dạy học miễn phí cho trẻ em nghèo. Chú chơi đá bóng, thả diều với lũ trẻ chúng em như một người anh lớn. Tấm lòng nhân hậu của chú đã thực sự chạm đến trái tim mọi người.
Em luôn ngưỡng mộ chú và ước mơ sau này sẽ trở thành người có ích như chú - một người công an vừa cứng rắn trong công việc, vừa ấm áp trong cách sống.

9. Bài văn mẫu tả bác thợ xây - Người kiến tạo những mái ấm
Giữa cái nắng hè chói chang trên công trường xây dựng, hình ảnh bác thợ xây với chiếc bay trong tay đã để lại trong em ấn tượng khó phai. Bác như một nghệ sĩ thực thụ của những bức tường, những ngôi nhà.
Bác khoảng hơn bốn mươi tuổi, dáng người rắn rỏi với làn da sạm đen vì nắng gió. Mái tóc điểm bạc dính đầy vôi vữa, chiếc áo ướt đẫm mồ hôi nhưng đôi tay vẫn thoăn thoắt trộn hồ, trát vữa. Mỗi động tác của bác đều chính xác đến từng milimet, khiến những viên gạch xếp thành hàng thẳng tắp.
Trong lúc nghỉ giải lao, bác tâm sự với em về ước mơ cho con cái: "Bác chỉ mong các con học hành đến nơi đến chốn, sau này có công việc nhẹ nhàng hơn. Nhưng nghề nào cũng có cái hay riêng, quan trọng là tìm thấy niềm vui trong công việc". Câu nói giản dị ấy chứa đựng cả một triết lý sống sâu sắc.
Nhìn bác làm việc, em hiểu rằng mỗi công trình là kết tinh của mồ hôi và tâm huyết. Em tự hứa sẽ học tập chăm chỉ để xây dựng tương lai, cũng như cách bác đang xây từng viên gạch cho cuộc đời mình.

10. Bài văn mẫu: Tả chú công an giao thông đáng kính
Trên hành trình đến trường mỗi sáng, em luôn bắt gặp hình ảnh quen thuộc của chú Tuấn - người cảnh sát giao thông 31 tuổi đứng điều khiển tại ngã tư đông đúc. Vóc dáng vạm vỡ, khuôn mặt chữ điền rám nắng cùng bộ đồng phục chỉnh tề khiến chú toát lên vẻ uy nghiêm mà gần gũi.
Bằng đôi tay linh hoạt và tiếng còi vang dứt khoát, chú như một nhạc trưởng điều khiển dòng xe cộ. Em từng chứng kiến cách chú xử lý vi phạm: nghiêm khắc nhưng bao dung, luôn kèm theo những lời khuyên bổ ích. Đặc biệt nhất là nụ cười rạng rỡ phô hàm răng trắng tinh khi nhắc nhở người vi phạm đội mũ bảo hiểm.
Nhìn chú say mê với công việc giữ gìn trật tự đường phố, em thầm cảm phục và ước mơ một ngày được như chú - mang lại bình yên cho cuộc sống.

11. Bài văn mẫu: Hình ảnh cô lao công - Người hùng thầm lặng của phố phường
Khi thành phố chìm vào giấc ngủ, hình ảnh cô lao công vẫn lặng lẽ làm việc dưới ánh đèn đường trở nên thật đẹp. Ở tuổi tứ tuần, dáng người nhỏ nhắn của cô mang trên mình nước da rám nắng - dấu ấn của những năm tháng miệt mài với công việc.
Khuôn mặt trái xoan với nụ cười ấm áp, mái tóc đen búi gọn sau đầu, cô như mang đến sự bình yên cho khu phố. Không chỉ chăm chỉ quét dọn, cô còn là người phụ nữ đa cảm, luôn sẵn lòng giúp đỡ mọi người. Tiếng chổi xào xạc mỗi sớm mai đã trở thành nhịp điệu quen thuộc, còn sự chu đáo của cô khi phân loại rác thải khiến mọi người đều nể phục.
Trong bộ đồng phục xanh đậm, đôi ủng và chiếc khẩu trang, cô trở thành biểu tượng của sự cần mẫn. Sự hy sinh thầm lặng ấy đã góp phần giữ gìn vẻ đẹp cho thành phố, khiến chúng tôi luôn trân trọng và xem cô như người thân trong gia đình.

12. Bài văn mẫu: Chân dung bác trưởng thôn - Trái tim của làng quê
Trong khung cảnh làng quê thanh bình, hình ảnh bác trưởng thôn Rạng hiện lên như một biểu tượng của sự tận tụy. Người đàn ông ngoài năm mươi với dáng người cao gầy, nước da rám nắng và đôi tay chai sần đã trở thành chỗ dựa tinh thần cho cả thôn xóm.
Bác không chỉ là người lãnh đạo mà còn là người bạn đồng hành cùng bà con trong mọi công việc đồng áng. Từ ruộng lúa đến vườn rau, đâu đâu cũng thấy bóng dáng bác lấm lem bùn đất nhưng luôn rạng rỡ nụ cười. Câu nói "làm cùng, ăn cùng, ngủ cùng với dân" của bác đã trở thành phương châm sống của cả cộng đồng.
Đặc biệt, tấm lòng bác dành cho sự nghiệp khuyến học khiến mọi người vô cùng cảm phục. Quỹ học bổng do bác lập ra không chỉ là tiền bạc mà còn chứa đựng cả tình yêu thương và niềm tin vào thế hệ tương lai. Có lẽ chính vì thế mà suốt mười năm qua, bác vẫn luôn được bà con tin yêu giao phó trọng trách dẫn dắt thôn làng.
