Tuyển tập 18 bài văn nghị luận và phân tích xuất sắc nhất về tác phẩm "Người cầm quyền khôi phục uy quyền" (Ngữ văn 11 - SGK Kết nối tri thức)
Nội dung bài viết
Bài văn mẫu số 4: Nghị luận và phân tích chuyên sâu tác phẩm "Người cầm quyền khôi phục uy quyền"
Victor Hugo - bậc thiên tài văn chương thế giới, để lại di sản văn học đồ sộ vượt thời gian. Trong sự nghiệp lẫy lừng của ông, "Người cầm quyền khôi phục uy quyền" nổi bật như viên ngọc sáng, khắc họa thành công hai nhân vật đối lập: Gia-ve hung bạo và Giăng Van-giăng nhân ái.
Gia-ve hiện lên như hiện thân của cái ác qua những chi tiết đắt giá: tiếng hét man rợ "Thế mày! Mày có đi không?", nụ cười để lộ hàm răng như thú dữ. Ngược lại, Giăng Van-giăng tỏa sáng bằng tình yêu thương vô bờ dành cho Phăng-tin, sự điềm tĩnh phi thường trước uy quyền độc ác. Nghệ thuật tương phản đạt đến đỉnh cao khi đặt cái thiện và cái ác song hành.
Tác phẩm còn là bản giao hưởng của những ẩn dụ sâu sắc: Gia-ve như con thú đói khát quyền lực, trong khi Giăng Van-giăng là ngọn hải đăng của lòng nhân ái. Cái chết của Phăng-tin trở thành lời tố cáo đanh thép xã hội bất công, nhưng vẫn ánh lên tia hy vọng qua nụ cười cuối đời - khoảnh khắc hạnh phúc giữa bi kịch.
Qua ngòi bút thiên tài, Hugo đã dựng nên bức tranh nhân sinh sâu sắc: dù cái ác có lộng hành, tình yêu và lòng nhân ái vẫn luôn chiến thắng. Đó chính là thông điệp vĩnh cửu làm nên giá trị bất hủ cho kiệt tác này.

Bài phân tích mẫu số 5: Nghị luận sâu sắc về tác phẩm "Người cầm quyền khôi phục uy quyền"
Trích đoạn "Người cầm quyền khôi phục uy quyền" từ kiệt tác "Những người khốn khổ" của đại văn hào Victor Hugo đã khắc họa thành công hai thế giới đối lập: Gia-ve - hiện thân của cái ác với "tiếng gầm thú", "cái nhìn móc sắt" khiến Phăng-tin kinh hãi; và Giăng Van-giăng - biểu tượng của lòng nhân ái với cử chỉ nâng niu, nụ hôn cuối đầy xót thương dành cho người phụ nữ bất hạnh.
Bằng nghệ thuật tương phản bậc thầy, Hugo đã dựng nên màn đối đầu kịch tính giữa hai thế lực: uy quyền độc ác của Gia-ve bị đánh bật bởi sức mạnh tình thương của Giăng Van-giăng. Cái chết của Phăng-tin trở thành lời tố cáo đanh thép xã hội bất nhân, nhưng vẫn ánh lên hy vọng qua "nụ cười không sao tả được" khi chị chạm vào "bầu ánh sáng vĩ đại" của tình người.
Đoạn văn là bản giao hưởng của những hình ảnh đối lập: Gia-ve như "con chó dữ cụp đuôi", Giăng Van-giăng với cử chỉ "như người mẹ sửa sang cho con". Qua đó, Hugo gửi gắm thông điệp nhân văn sâu sắc: dù cái ác có lộng hành, tình yêu thương vẫn luôn chiến thắng, vĩnh cửu như ánh sáng xua tan bóng tối.

Bài phân tích mẫu số 6: Nghị luận sâu sắc về tác phẩm "Người cầm quyền khôi phục uy quyền"
Đoạn trích "Người cầm quyền khôi phục uy quyền" từ kiệt tác "Những người khốn khổ" của Victor Hugo là bản cáo trạng đanh thép về xã hội bất công, đồng thời cũng là bản tình ca về lòng nhân ái. Tác phẩm được thai nghén trong suốt gần 40 năm (1823-1862), phản ánh chân thực số phận những con người khốn khổ như Giăng Van-giăng, Phăng-tin - nạn nhân của một xã hội tàn nhẫn.
Bằng nghệ thuật tương phản bậc thầy, Hugo đã dựng nên cuộc đối đầu giữa hai thế lực: Gia-ve - hiện thân của cường quyền độc ác với "tiếng thét thú gầm", "cái nhìn móc sắt"; và Giăng Van-giăng - biểu tượng của tình thương yêu cao cả. Điều đặc biệt là người cầm quyền thực sự ở đây không phải viên thanh tra mật thám, mà chính là vị thị trưởng nhân từ.
Tác phẩm đã sử dụng thành công nghệ thuật phóng đại để khắc họa nhân vật: Gia-ve như "con thú dữ sắp vồ mồi", trong khi Giăng Van-giăng với những cử chỉ dịu dàng "như người mẹ chăm con". Qua đó, Hugo gửi gắm thông điệp nhân văn sâu sắc: dù cái ác có lộng hành, ánh sáng của tình yêu thương vẫn luôn chiến thắng.

Bài phân tích chuyên sâu mẫu 7: Nghị luận về tác phẩm "Người cầm quyền khôi phục uy quyền"
Victor Hugo - một thiên tài đa diện, không chỉ là thi sĩ lỗi lạc mà còn là bậc thầy tiểu thuyết, nhà viết kịch tài ba. Dù xuất thân quý tộc, trái tim ông luôn hướng về nhân dân, chống lại ách thống trị phong kiến. 'Những người khốn khổ' - kiệt tác vĩ đại đã đưa tên tuổi ông lên đỉnh cao, tôn vinh ông như người bạn của những kiếp người cùng khổ. Đoạn trích 'Người cầm quyền khôi phục uy quyền' tuy ngắn nhưng chứa đựng trọn vẹn phong cách lãng mạn và tư tưởng nhân văn sâu sắc của Hugo.
Trích đoạn thuộc phần I, quyển 8, chương IV - một khúc quanh quan trọng trong tác phẩm. Giăng Van-giăng, sau khi được giám mục cứu rỗi tâm hồn, đã hóa thân thành thị trưởng Ma-đơ-len nhân từ. Nhưng lương tâm không cho phép ông im lặng khi Săng-ma-chi-ơ bị bắt oan. Cuộc đối đầu kịch tính giữa thiện và ác, giữa Giăng Van-giăng và Gia-ve - hiện thân của bạo lực và thù hận.
Nhan đề 'Người cầm quyền khôi phục uy quyền' ẩn chứa nghịch lý sâu sắc. Gia-ve - kẻ nắm quyền lực pháp luật nhưng lại run sợ trước uy quyền đạo đức của Giăng Van-giăng. Chính cái thiện mới là quyền lực đích thực, thông điệp Hugo gửi gắm qua sự đảo ngược vị thế đầy ý nghĩa.
Gia-ve hiện lên như quái vật với khuôn mặt 'khiến người ta muốn lịm đi', giọng nói 'không phân biệt được người hay thú'. Ánh mắt như móc sắt, nụ cười phô hàm răng gớm ghiếc. Chỉ có điếu thuốc trên môi là dấu vết duy nhất của nhân tính. Bằng ngòi bút hiện thực sắc lạnh, Hugo phơi bày bản chất thú tính đội lốt con người.
Không chỉ xấu xí về ngoại hình, Gia-ve còn tàn nhẫn trong hành động. Hắn thản nhiên giết chết Phăng-tin bằng những lời độc ác, dập tắt hy vọng cuối cùng của người phụ nữ khốn khổ. Thái độ lạnh lùng 'không đến đây để nghe lí sự' cho thấy trái tim hắn đã hoàn toàn chai sạn. Gia-ve là sản phẩm đáng sợ của một xã hội chỉ phân biệt tội phạm và không tội phạm.
Đối lập hoàn toàn là Giăng Van-giăng - hiện thân của tình yêu thương và trách nhiệm. Trước cái chết của Phăng-tin, ông nhẫn nhịn mọi sỉ nhục từ Gia-ve chỉ để bảo vệ niềm hy vọng mong manh của người phụ nữ bất hạnh. Khi Phăng-tin qua đời, thái độ ông thay đổi: từ nhún nhường trở nên kiên quyết, dùng uy quyền đạo đức khuất phục Gia-ve. Hành động vuốt mắt cho Phăng-tin và khoảnh khắc gương mặt chị 'rạng rỡ lạ thường' là chi tiết lãng mạn đầy tính nhân văn.
Bằng nghệ thuật tương phản bậc thầy, Hugo đặt thiện và ác, nhân văn và tàn bạo lên cùng một bàn cân. Những lời bình luận ngoại đề như dòng chảy cảm xúc dẫn dắt người đọc. Nụ cười Phăng-tin sau khi chết không phải sự kỳ ảo mà là ánh sáng của niềm tin: tình yêu có thể chiến thắng cái chết, cái thiện luôn khôi phục được uy quyền đích thực của nó.
Đoạn trích là bản giao hưởng về cuộc đấu tranh vĩnh cửu giữa ánh sáng và bóng tối trong tâm hồn con người. Thông điệp Hugo gửi gắm vẫn vẹn nguyên giá trị: chỉ có lòng nhân ái mới có thể đem lại ý nghĩa thực sự cho cuộc đời và hàn gắn những vết thương của xã hội.

5. Luận văn sâu sắc phân tích giá trị nhân văn trong tác phẩm 'Người cầm quyền khôi phục uy quyền' - Phân tích mẫu số 8
Victor Hugo (1802-1885) - ngôi sao sáng chói của văn học Pháp thế kỷ XIX, để lại di sản văn chương đồ sộ với những kiệt tác như "Nhà thờ Đức Bà Paris", "Những người khốn khổ", "Những người lao động biển cả"... Trái tim ông luôn rung cảm mãnh liệt trước số phận những con người nhỏ bé, đặc biệt là những kiếp người cùng khổ.
"Những người khốn khổ" - bản trường ca về lòng nhân ái đã chạm đến trái tim độc giả Việt Nam. Tác phẩm kể về hành trình đầy đau thương nhưng cao cả của Giăng Van-giăng - từ một tù nhân khổ sai trở thành ân nhân của bao số phận. Câu chuyện bắt đầu từ chiếc bánh mì đánh cắp dẫn đến 19 năm tù tội, để rồi sau đó bằng nghị lực phi thường, ông vươn lên trở thành thị trưởng đáng kính. Trong vai trò mới, ông đã cứu giúp Phăng-tin - người phụ nữ bất hạnh phải bán cả thân xác để nuôi đứa con gái nhỏ. Khi chị lâm bệnh nặng và bị cảnh sát bắt bớ, chính Giăng Van-giăng đã dang tay cứu giúp, hứa sẽ tìm lại đứa con cho chị. Nhưng số phận trớ trêu khi ông buộc phải ra tòa tự thú để cứu một bạn tù, đối mặt với Gia-ve - tên mật thám luôn săn đuổi ông.
Cuộc chạm trán giữa Giăng Van-giăng và Gia-ve là màn đối đầu đầy kịch tính giữa cái thiện và cái ác. Ban đầu, Gia-ve tỏ ra nắm quyền lực tối thượng với tư cách người thi hành pháp luật. Nhưng cuối cùng, chính sức mạnh tinh thần và đạo đức của Giăng Van-giăng đã khiến hắn khiếp sợ. Trong khoảnh khắc ấy, người tù khổ sai đã khôi phục uy quyền đích thực của mình - uy quyền của lòng nhân ái. Bằng ngòi bút sắc sảo và trái tim đầy cảm xúc, Hugo đã khắc họa thành công hình tượng Gia-ve - con ác thú đội lốt người, và Giăng Van-giăng - hiện thân của tình yêu thương vượt lên trên mọi đau khổ.
Nhà văn đã dụng công xây dựng hình tượng Gia-ve như một sinh vật ghê tởm. Từ dáng vẻ bên ngoài với "cái mũi như mõm thú dữ", "nụ cười như hổ đói", đến hành động "lao tới như thú vồ mồi", tất cả đều toát lên bản chất thú tính. Tiếng hét "Mau lên!" của hắn không còn là tiếng người mà tựa tiếng gầm gừ của dã thú. Cái nhìn "như móc sắt" xuyên thấu vào tận xương tủy, cái nắm "như vuốt thú" vào cổ áo Giăng Van-giăng - tất cả đều cho thấy một sinh mệnh đã đánh mất nhân tính.
Bản chất vô nhân đạo của Gia-ve thể hiện rõ khi hắn thản nhiên giết chết Phăng-tin bằng những lời độc ác. Hắn là hiện thân của bộ máy công quyền tàn bạo, chỉ biết phân biệt "có tội" và "vô tội" mà không có chút thương cảm nào. Chính thái độ "không cần biết đến sự thật" ấy đã biến hắn thành cỗ máy vô tri, một "chó săn" của chế độ tư sản. Cái chết của Phăng-tin dưới bàn tay hắn khiến Giăng Van-giăng phải thốt lên: "Anh đã giết chết người đàn bà này rồi đó!"
Trái ngược hoàn toàn là Giăng Van-giăng - con người của tình thương và sự tinh tế. Trước khi Phăng-tin qua đời, ông nhẫn nhục chịu đựng mọi sỉ nhục từ Gia-ve chỉ để bảo vệ trái tim mong manh của người phụ nữ bất hạnh. Ông dùng những lời lẽ nhẹ nhàng: "Tôi biết anh muốn gì rồi", cầu xin: "Tôi muốn nói riêng với ông câu này" - tất cả chỉ vì không muốn Phăng-tin đau khổ. Nhưng khi người phụ nữ ấy ra đi, ông trở nên cứng rắn, dùng uy quyền đạo đức khiến Gia-ve phải khiếp sợ: "Tôi khuyên anh đừng quấy rầy tôi lúc này".
Khoảnh khắc tiễn biệt Phăng-tin của Giăng Van-giăng thật thiêng liêng và cảm động. Như người mẹ hiền, ông nâng niu sửa sang cho chị lần cuối - vuốt mắt, vén tóc, chỉnh lại cổ áo. Lời thì thầm bên tai người đã khuất hẳn là lời hứa sẽ chăm sóc Cô-dét - đứa con mà Phăng-tin đã hi sinh cả cuộc đời. Bằng bút pháp lãng mạn, Hugo để Phăng-tin ra đi trong nụ cười rạng rỡ - ánh sáng của niềm tin và hy vọng cuối cùng. Đó cũng là thông điệp nhân văn sâu sắc: chỉ có tình yêu thương mới có thể cứu rỗi những số phận đau khổ.
Tình yêu thương con người của Victor Hugo, thể hiện qua sự trân trọng dành cho Giăng Van-giăng và Phăng-tin, cùng nỗi căm ghét cái ác qua hình tượng Gia-ve, đến nay vẫn còn nguyên giá trị. Bởi lẽ, chỉ có lòng nhân ái mới thực sự làm nên vẻ đẹp đích thực của cuộc sống con người.

6. Luận văn chuyên sâu phân tích giá trị nhân đạo trong tác phẩm 'Người cầm quyền khôi phục uy quyền' - Phân tích mẫu số 9
Victor Hugo (1802-1885), đại văn hào lãng mạn Pháp thế kỷ XIX, không chỉ là một Danh nhân văn hóa thế giới mà còn là hiện thân của tinh thần nhân đạo cao cả. Cuộc đời ông là bản trường ca về những cuộc chiến vì tiến bộ xã hội, được kết tinh qua những kiệt tác văn chương bất hủ: "Nhà thờ Đức Bà Paris" (1831), "Những người khốn khổ" (1862), cùng nhiều tập thơ đầy ám ảnh.
Trong vũ trụ văn chương Hugo, "Những người khốn khổ" nổi lên như viên ngọc sáng nhất, kể câu chuyện xúc động về Jean Valjean - người thợ làm vườn bất hạnh bị kết án 19 năm tù chỉ vì một chiếc bánh mì cứu đói. Hành trình giác ngộ nhân cách dưới ánh sáng nhân từ của giám mục Myriel đã biến ông thành Maire Madeleine - vị ân nhân của người nghèo, nhưng luôn bị bóng ma quá khứ ám ảnh dưới hình dạng thanh tra Javert.
Giữa bối cảnh xã hội Pháp đầy bất công thế kỷ XIX, mối tương quan giữa Jean Valjean và Fantine - người phụ nữ bất hạnh phải bán thân nuôi con - trở thành biểu tượng cảm động về tình người. Cái chết của Fantine trước sự tàn nhẫn của Javert chính là khúc quanh đẫm nước mắt, khi Jean Valjean từ bỏ danh phận để giữ trọn lời hứa cứu rỗi linh hồn người phụ nữ khốn cùng.
Bằng ngòi bút lãng mạn đầy chất thơ, Hugo đã dựng lên bức tranh nhân văn sâu sắc: nơi cái Ác (Javert) và cái Thiện (Jean Valjean) giằng co không khoan nhượng. Nhưng trên tất cả, tác phẩm là bài ca bất diệt về sức mạnh cảm hóa của tình yêu thương, về khát vọng vượt thoát định mệnh để vươn tới tự do và hạnh phúc đích thực.
Đoạn trích "Người cầm quyền khôi phục uy quyền" đã phơi bày sự đối lập gay gắt giữa hai thế giới quan: một bên là sự cứng nhắc của pháp luật (Javert), một bên là sự bao dung của tâm hồn (Jean Valjean). Cái chết của Fantine trở thành điểm hội tụ của bi kịch, nơi Jean Valjean chính thức đoạn tuyệt với quá khứ để trở thành hiện thân của lòng vị tha vô bờ.
Trong thế giới hiện đại ngày nay, thông điệp của Hugo vẫn vẹn nguyên giá trị: Chỉ có tình yêu thương mới có thể hàn gắn những vết nứt của xã hội, nhưng đôi khi cần cả sự quyết liệt của công lý để bảo vệ những giá trị nhân văn ấy. "Những người khốn khổ" mãi mãi là áng văn bất hủ nuôi dưỡng tâm hồn nhân loại.

7. Luận văn phân tích sâu sắc tác phẩm "Người cầm quyền khôi phục uy quyền" - bài mẫu phân tích xuất sắc số 10
Victor Hugo, đại văn hào Pháp thế kỷ XIX, đã chứng kiến và phản ánh những biến động lịch sử của nước Pháp qua ngòi bút lãng mạn đầy tính nhân văn. Tác phẩm "Những Người Khốn Khổ" (1862) - kiệt tác được ấp ủ gần 40 năm - đã trở thành bản hùng ca về những số phận bé nhỏ, khắc họa sâu sắc tinh thần nhân đạo qua đoạn trích đặc sắc "Người Cầm Quyền Khôi Phục Uy Quyền".
Trong thế giới văn chương của Hugo, Jean Valjean hiện lên như biểu tượng của lòng vị tha và tình yêu thương vô bờ. Ngược lại, Javert - viên thanh tra cảnh sát - được miêu tả như một thế lực tàn bạo với "ánh mắt như móc sắt", "tiếng quát tựa thú gầm". Sự đối lập giữa hai nhân vật làm nổi bật cuộc đấu tranh giữa cái thiện và cái ác, giữa tình người và sự vô cảm.
Hình ảnh Fantine - người mẹ nghèo phải bán tóc, bán răng nuôi con - cùng cái chết đầy xót xa trước sự tàn nhẫn của Javert đã trở thành điểm nhấn ám ảnh. Hugo khéo léo sử dụng nghệ thuật tương phản: nụ cười trên môi Fantine lúc lâm chung, giọng thì thầm đầy yêu thương của Valjean - tất cả tạo nên chất thơ lãng mạn giữa bi kịch đời thường.
Qua tác phẩm, Hugo gửi gắm thông điệp sâu sắc: Chỉ có tình yêu thương mới có thể hàn gắn những vết thương xã hội, xóa bỏ bất công và thắp lên hy vọng cho những kiếp người khốn khổ. "Những Người Khốn Khổ" mãi mãi là áng văn bất hủ, chạm đến những giá trị nhân văn sâu sắc nhất của loài người.

8. Luận văn phân tích sâu sắc tác phẩm "Người cầm quyền khôi phục uy quyền" - Mẫu phân tích chuyên sâu số 11
Victor Hugo (1802-1885) - ngôi sao sáng chói của văn học thế giới thế kỷ XIX, đã để lại di sản văn chương đồ sộ với tác phẩm bất hủ "Những Người Khốn Khổ". Đoạn trích "Người Cầm Quyền Khôi Phục Uy Quyền" là bức tranh đối lập đầy kịch tính giữa hai thế lực: cái ác hiện hình qua nhân vật Javert - viên thanh tra với "ánh mắt như móc sắt", "nụ cười phô ra hai hàm răng ghê tởm"; và cái thiện tỏa sáng qua hình tượng Jean Valjean - hiện thân của lòng nhân ái vô bờ.
Cuộc đối đầu giữa hai thế giới quan đối lập được thể hiện qua bi kịch của Fantine - người mẹ nghèo chết trong tuyệt vọng khi bị Javert tước đi niềm hy vọng cuối cùng về đứa con gái. Ngược lại, Jean Valjean hiện lên như vị cứu tinh với cử chỉ dịu dàng "vuốt mắt cho chị", "thắt lại dây rút cổ áo" - những hành động đầy tính nhân văn dành cho kẻ khốn cùng.
Bằng ngòi bút lãng mạn đầy chất thơ, Hugo đã biến cái chết của Fantine thành sự giải thoát: "Chết là đi vào bầu ánh sáng vĩ đại". Và câu nói bất hủ "Giờ thì tôi là của anh" của Jean Valjean đã trở thành tuyên ngôn về tự do nội tâm - thứ không gì có thể khuất phục được. Đoạn trích là bài ca bất diệt về sức mạnh của lòng nhân ái có thể chiến thắng mọi cường quyền bạo ngược.

9. Luận văn phân tích sâu sắc tác phẩm "Người cầm quyền khôi phục uy quyền" - Mẫu phân tích chuyên sâu số 12
Victor Hugo, thiên tài văn chương lãng mạn của nước Pháp, không chỉ là nhà văn mà còn là người bạn đồng hành của những kiếp người cùng khổ. Tác phẩm của ông thấm đẫm tình yêu thương nhân loại, đặc biệt dành cho những con người lao động nghèo khổ, bất hạnh. Trong sự nghiệp đồ sộ ấy, "Những người khốn khổ" vẫn sừng sững như một kiệt tác vĩ đại nhất, kết tinh những giá trị nhân văn cao cả.
Đoạn trích "Người cầm quyền khôi phục uy quyền" (trích phần 1 quyển 8 chương IV) là cuộc đối đầu căng thẳng giữa Gia-ve và Giăng Van-giăng, qua đó làm bật lên chủ đề tác phẩm. Chỉ qua một lát cắt ngắn ngủi, số phận và phẩm chất cao đẹp của Giăng Van-giăng đã hiện lên đầy ám ảnh.
Nhan đề đa tầng nghĩa này đặt ra câu hỏi sâu sắc: Ai thực sự là người cầm quyền? Giăng Van-giăng từ thị trưởng quyền lực trở về kiếp tù nhân, nhưng trong khoảnh khắc từ biệt Phăng-tin, ông khôi phục uy quyền bằng cách đe dọa Gia-ve. Còn Gia-ve - đại diện pháp luật - chỉ tạm mất quyền lực trong chốc lát. Nhưng xét ở bình diện đạo đức, chính Giăng Van-giăng mới thực sự khôi phục uy quyền của lòng nhân ái - thông điệp nhân văn xuyên suốt tác phẩm.
Hành trình Giăng Van-giăng từ tội nhân thành ân nhân là bài ca về sức mạnh cứu rỗi của tình yêu thương. Vì cứu đói cháu nhỏ mà thành tù khổ sai, nhưng chính lòng tốt của giám mục Mi-ri-en đã thắp lại ngọn lửa thiện lương trong ông. Khi làm thị trưởng, ông sẵn sàng hy sinh danh vọng để cứu người vô tội - biểu tượng của một tâm hồn cao thượng.
Trong cảnh từ biệt Phăng-tin, mọi cử chỉ của Giăng Van-giăng đều thấm đẫm yêu thương: từ lời an ủi "Cứ yên tâm", đến thái độ nhún nhường với Gia-ve chỉ để giữ bình yên cho người bệnh. Ông thậm chí cầu xin ba ngày chỉ để giữ trọn lời hứa tìm con cho chị. Khi Phăng-tin qua đời, nỗi đau của ông như xé lòng, những thao tác vuốt mắt tiễn biệt chất chứa cả trời thương xót.
Sự chuyển hóa từ nhẫn nhục sang quật khởi sau cái chết Phăng-tin cho thấy bản lĩnh kiên cường của Giăng Van-giăng. Nếu trước đó nhún mình vì người bệnh, giờ đây ông sẵn sàng rút thanh sắt đối đầu Gia-ve - khoảnh khắc uy quyền của cái thiện tỏa sáng.
Qua thủ pháp tương phản giữa Giăng Van-giăng (đại diện cho cái thiện) và Gia-ve (hiện thân của cái ác), Hugo khẳng định sức mạnh vĩnh cửu của tình yêu thương con người. Đó chính là thông điệp nhân văn vượt thời gian mà đại văn hào gửi gắm qua kiệt tác này.

Tranh minh họa đầy nghệ thuật (Nguồn: Internet)
10. Luận văn phân tích sâu sắc tác phẩm "Người cầm quyền khôi phục uy quyền" - Mẫu phân tích xuất sắc
"Những người khốn khổ" của đại văn hào Victor Hugo là bản hùng ca về tình người, nơi đoạn trích "Người cầm quyền khôi phục uy quyền" tỏa sáng như viên ngọc quý. Qua cuộc đối đầu giữa Giăng Van-giăng và Gia-ve, Hugo khắc họa thành công hình tượng người anh hùng của tình thương.
Giăng Van-giăng - nhân vật trung tâm - là hiện thân của hành trình từ tội lỗi đến cứu rỗi. Từ thị trưởng Man-đơ len quyền quý, ông tự nguyện trở lại kiếp tù nhân để cứu người vô tội, chứng tỏ bản lĩnh phi thường của một tâm hồn cao thượng.
Trước Gia-ve - hiện thân của công lý sắt đá, thái độ Giăng Van-giăng biến chuyển tinh tế: từ nhẫn nhục khi Phăng-tin còn sống đến quật khởi khi nàng qua đời. Khoảnh khắc ông bẻ gãy thanh giường là biểu tượng đẹp đẽ về sự khôi phục uy quyền của lòng nhân ái.
Với Phăng-tin, Giăng Van-giăng hiện lên như vị cứu tinh dịu dàng. Từ lời an ủi "Cứ yên tâm" đến cử chỉ vuốt mắt tiễn biệt, tất cả đều thấm đẫm yêu thương. Lời hứa tìm Cô-dét cùng những thao tác sửa sang cho người đã khuất như người cha chăm sóc con gái, khiến độc giả không khỏi xúc động.
Bằng nghệ thuật tương phản giữa Giăng Van-giăng (đại diện cái thiện) và Gia-ve (hiện thân cái ác), Hugo đã dựng nên tượng đài bất hủ về sức mạnh của tình yêu thương con người - thông điệp nhân văn vượt thời đại.

Tác phẩm minh họa nghệ thuật (Nguồn: Internet)
11. Bài phân tích chuyên sâu tác phẩm "Người cầm quyền khôi phục uy quyền" - Mẫu phân tích đặc sắc
"Những người khốn khổ" - kiệt tác vĩ đại của Victor Hugo - là bức tranh bi tráng về xã hội Pháp đầu thế kỷ XIX, nơi những số phận cùng khổ tìm thấy ánh sáng trong bóng tối. Trung tâm của thiên tiểu thuyết là Giăng Van-giăng - con người của sự cứu rỗi và chuộc tội bằng tình yêu thương. Đoạn trích "Người cầm quyền khôi phục uy quyền" đã khắc họa xuất sắc cuộc đối đầu giữa thiện và ác, giữa tình thương và luật pháp khắc nghiệt.
Hành trình từ tù nhân đến ân nhân của Giăng Van-giăng là bài ca về sức mạnh cảm hóa của lòng nhân ái. Chỉ vì miếng bánh cứu đói cho bảy đứa trẻ mà thành tội phạm, ông được vị giám mục Ma-ri-en thắp lửa yêu thương, để rồi trở thành thị trưởng Man-đơ len giàu lòng trắc ẩn. Cách ông đối xử với Phăng-tin - người phụ nữ bất hạnh phải bán từng phần thân thể để nuôi con - cho thấy một tâm hồn cao thượng hiếm có.
Trước cái chết của Phăng-tin, Giăng Van-giăng hiện lên như vị cứu tinh đầy lãng mạn. Từ lời an ủi "Cứ yên tâm" đến nụ hôn tiễn biệt, từ cử chỉ vuốt mắt đến lời hứa tìm Cô-dét, tất cả đều thấm đẫm tình người. Khoảnh khắc ông bẻ gãy thanh giường đối mặt với Gia-ve là biểu tượng đẹp đẽ về sự khôi phục uy quyền của cái thiện.
Bằng nghệ thuật tương phản giữa Giăng Van-giăng (đại diện cho tình thương) và Gia-ve (hiện thân của luật pháp sắt máu), Victor Hugo đã gửi gắm thông điệp nhân văn sâu sắc: ngay trong đêm đen của xã hội, ánh sáng của lòng nhân ái vẫn đủ sức xua tan bóng tối của cường quyền và nhen nhóm niềm tin vào cuộc sống. Đây thực sự là một trong những đỉnh cao sáng tạo của đại văn hào Pháp.

Tác phẩm minh họa nghệ thuật (Nguồn: Internet)
12. Luận văn phân tích chuyên sâu tác phẩm "Người cầm quyền khôi phục uy quyền" - Mẫu phân tích xuất sắc
Trong hơn một thế kỷ, kiệt tác của đại văn hào Pháp Victor Hugo đã chạm đến trái tim hàng triệu độc giả khắp thế giới bằng hình tượng Giăng-van-giăng - một con người khốn khổ nhưng mang tâm hồn cao cả. Đoạn trích 'Người cầm quyền khôi phục uy quyền' đã khắc họa rõ nét sự đối lập giữa nhân vật chính với thanh tra Gia-ve, qua đó làm bừng sáng vẻ đẹp nhân cách của người tù khổ sai.
Từ một người thợ xén cày bị kết án vì miếng ăn, đến thị trưởng Ma-đơ-len giàu lòng nhân ái, rồi lại trở về kiếp tù nhân, cuộc đời Giăng-van-giăng là hành trình không ngừng của tình yêu thương và sự hy sinh. Dù phải đối mặt với Gia-ve - hiện thân của công lý lạnh lùng, ông vẫn giữ vững lẽ sống cao đẹp được truyền cảm hứng từ giám mục Mi-ri-en.
Trong khoảnh khắc bi kịch khi Phăng-tin hấp hối, sự đối lập giữa hai nhân vật được đẩy lên đỉnh điểm. Nếu Gia-ve hiện lên như 'con thú dữ' với ánh mắt sắt lạnh, thì Giăng-van-giăng tỏa sáng bằng sự điềm tĩnh, nhân hậu. Ông không chỉ là hiệp sĩ bảo vệ Phăng-tin bằng lời lẽ nhẹ nhàng, mà còn khiến kẻ thù phải run sợ bằng sức mạnh tinh thần không gì lay chuyển.
Cái chết của Phăng-tin trở thành minh chứng cho sức mạnh kỳ diệu của tình yêu thương. Nụ cười thanh thản trên môi người phụ nữ khốn khổ khi đi vào cõi vĩnh hằng đã nói lên tất cả - Giăng-van-giăng không chỉ cứu rỗi thể xác mà còn giải thoát tâm hồn. Qua ngòi bút lãng mạn của Hugo, hình tượng nhân vật vượt lên trên hiện thực tàn khốc để trở thành biểu tượng của lòng nhân ái vĩnh cửu.
Đoạn trích này chính là tinh hoa của nghệ thuật tương phản trong văn chương Hugo. Sự đối lập không dừng lại ở ngoại hình hay tính cách, mà ăn sâu vào thế giới quan: giữa bóng tối cường quyền và ánh sáng nhân đạo, giữa sự cứng nhắc của luật pháp và sự bao dung của tình người. Giăng-van-giăng cuối cùng không còn là tù nhân hay thị trưởng, mà trở thành vị thánh trong lòng độc giả - minh chứng cho sức mạnh cảm hóa của tình yêu thương.

16. Luận văn sâu sắc phân tích giá trị nhân văn trong đoạn trích 'Người cầm quyền khôi phục uy quyền'
Văn chương như dòng sông êm đềm chở đầy những giá trị nhân văn sâu sắc. Trong thế giới văn học của Victor Hugo, ta bắt gặp hình tượng Jean Valjean - người tù khổ sai với tâm hồn cao thượng, trở thành biểu tượng sáng ngời của lòng vị tha.
Hành trình từ tội phạm trở thành ân nhân của Jean Valjean khiến độc giả không khỏi xúc động. Chỉ vì miếng bánh cứu đói cho cháu nhỏ, ông phải trả giá bằng hai mươi mốt năm tù tội. Nhưng chính tình yêu thương của giám mục Myriel đã thắp lửa trong tim ông, biến ông thành thị trưởng Ma-đơ-len nhân hậu.
Trước cái chết của Fantine, Jean Valjean hiện lên với vẻ đẹp của lòng trắc ẩn. Ông không chỉ là vị cứu tinh đem lại nụ cười thanh thản cho người phụ nữ khốn khổ lúc lâm chung, mà còn khiến thanh tra Javert - hiện thân của công lý cứng nhắc - phải run sợ trước sức mạnh của tình thương.
Qua ngòi bút tài hoa của Hugo, Jean Valjean trở thành ánh sáng xua tan bóng tối bất công. Câu chuyện không chỉ là bức tranh hiện thực phũ phàng, mà còn là bài ca ngợi ca sức mạnh cảm hóa của yêu thương. Hình tượng nhân vật này mãi mãi khắc sâu trong tâm trí độc giả như minh chứng cho chân lý: 'Trên đời này chỉ có một điều ấy thôi, đó là thương yêu nhau'.

17. Phân tích chuyên sâu giá trị nhân đạo trong trích đoạn "Người cầm quyền khôi phục uy quyền"
Victor Hugo - bậc thầy của văn học lãng mạn Pháp thế kỷ XIX, đã tạo nên kiệt tác 'Những người khốn khổ' với trích đoạn đầy ám ảnh 'Người cầm quyền khôi phục uy quyền'. Tác phẩm như tấm gương phản chiếu xã hội Pháp đầy bất công, nơi hai thế lực đối lập - lòng nhân ái và sự tàn bạo - va chạm trong cuộc đối đầu không khoan nhượng.
Giăng Van-giăng, người tù khổ sai với trái tim vàng, hiện lên như ánh sáng giữa bóng tối. Từ thân phận tội đồ, ông vươn lên thành ân nhân của bao mảnh đời bất hạnh. Trái ngược hoàn toàn là Gia-ve - hiện thân của bộ máy công lý vô cảm, với 'tiếng thú gầm' và 'nụ cười ghê tởm phô ra cả hàm răng'. Cuộc chạm trán giữa họ là màn đối đầu giữa tình người và quyền lực mù quáng.
Trong khoảnh khắc bi thương khi Phăng-tin hấp hối, sự tương phản càng trở nên rõ nét. Gia-ve như con thú săn mồi, chỉ biết đến chiến thắng. Trong khi đó, Giăng Van-giăng với cử chỉ dịu dàng vuốt mắt cho người đã khuất, thì thầm những lời an ủi cuối cùng khiến 'nụ cười không sao tả được' hiện lên trên khuôn mặt người chết. Đó chính là phép màu của tình yêu thương - thứ quyền lực đích thực có thể cảm hóa cả cái chết.
Bằng ngòi bút tài hoa, Hugo đã vẽ nên bức tranh nhân sinh sâu sắc: Một xã hội nơi công lý thực sự không đến từ luật pháp cứng nhắc, mà xuất phát từ trái tim biết yêu thương. Giăng Van-giăng dù trong thân phận tù nhân vẫn tỏa sáng nhân cách cao đẹp, trong khi Gia-ve dù mặc áo quan tòa vẫn chỉ là con thú đội lốt người. Câu chuyện mãi là bài học về sức mạnh của lòng vị tha và sự cảm hóa bằng tình người.

15. Phân tích sâu sắc tác phẩm "Người cầm quyền khôi phục uy quyền" - Bài mẫu phân tích số 18 đặc sắc
Victor Hugo - bậc thầy văn chương Pháp với những kiệt tác như "Nhà thờ Đức bà Paris", "Những người khốn khổ" đã khắc họa thành công bức tranh xã hội đầy biến động. Trích đoạn "Người cầm quyền khôi phục uy quyền" nổi bật với thế giới nhân vật đa chiều, đặc biệt qua sự tương phản giữa Jean Valjean nhân hậu và Javert tàn nhẫn. Tác phẩm không chỉ phản ánh hiện thực mà còn ngợi ca giá trị nhân văn qua thông điệp: chỉ có tình yêu thương mới cứu rỗi được con người.
Javert hiện lên như hiện thân của công lý hà khắc - kẻ tôn thờ pháp luật mù quáng. Với ngoại hình gai góc (đôi mắt như móc sắt, nụ cười ghê rợn), hắn hành xử như thú dữ săn mồi, tàn nhẫn đè bẹp mọi thương cảm. Trước cảnh Fantine hấp hối, hắn vẫn thản nhiên quát tháo, dập tắt hy vọng cuối cùng của người mẹ tội nghiệp. Những lời độc địa ("Đồ khỉ có câm họng đi không?") phơi bày bản chất vô nhân tính của kẻ núp bóng pháp luật để hành ác.
Ngược lại, Jean Valjean tỏa sáng như ánh nến trong đêm. Ông sẵn sàng hi sinh bản thân, dùng lời lẽ dịu dàng ("Chị yên tâm") an ủi Fantine. Mọi hành động của vị thị trưởng đều xuất phát từ lòng trắc ẩn: van xin thời gian chuộc con cho chị, chấp nhận án tù thay cho người vô tội. Sự đối lập giữa hai tính cách (Javert hung hãn - Valjean nhân ái) làm nổi bật thông điệp: tình thương mới là pháp luật đích thực của trái tim.

16. Phân tích sâu sắc trích đoạn "Người cầm quyền khôi phục uy quyền" - Bài mẫu phân tích số 1 đặc sắc
Victor Hugo - ngôi sao sáng của văn học lãng mạn Pháp, đã khắc họa thành công bức tranh xã hội đầy mâu thuẫn qua kiệt tác "Những người khốn khổ". Trích đoạn "Người cầm quyền khôi phục uy quyền" hiện lên như một bản giao hưởng của sự đối lập: Giăng Van-giăng với trái tim nhân hậu sẵn sàng hi sinh bản thân ("Xin ông thư cho ba ngày để tìm con cho người đàn bà đáng thương") đối chọi với Gia-ve - hiện thân của công lý hà khắc ("Tao đã bảo không có ông thị trưởng nào cả"). Qua nghệ thuật tương phản đặc sắc, Hugo gửi gắm thông điệp sâu sắc: chỉ có tình yêu thương mới thực sự cứu rỗi con người.
Hình ảnh Phăng-tin hấp hối trở thành điểm nhấn bi kịch, nơi mọi xung đột lên đến đỉnh điểm. Cái chết của cô dưới lời quát tháo tàn nhẫn của Gia-ve ("Đồ khỉ có câm họng đi không?") khiến Giăng Van-giăng bùng nổ phản kháng ("giật gẫy thanh giường"). Nhưng rồi, trong khoảnh khắc ấy, người đọc nhận ra sự thật cay đắng: trước cái ác vô cảm, cái thiện dù cao đẹp đến đâu cũng bất lực. Thế nhưng, qua cách Giăng Van-giăng "ngắm Phăng-tin nằm dài" trong nỗi xót xa vô hạn, Hugo vẫn giữ vững niềm tin vào ánh sáng nhân văn giữa đêm đen cuộc đời.

17. Khám phá giá trị nhân văn trong "Người cầm quyền khôi phục uy quyền" - Bài phân tích mẫu số 2
Trong xã hội nơi luật pháp hà khắc trở thành gông cùm trói buộc con người, Victor Hugo đã dựng lên bức tranh bi tráng về số phận những kẻ khốn cùng qua kiệt tác 'Những người khốn khổ'. Đoạn trích 'Người cầm quyền khôi phục uy quyền' hiện lên như vở kịch đầy kịch tính, nơi hai thế lực thiện-ác (Giăng Van-giăng và Gia-ve) giằng co quyết liệt. Bằng nghệ thuật tương phản bậc thầy, Hugo đã khắc họa thành công sự đảo ngược quyền lực: từ uy quyền bạo lực của Gia-ve ('hét lên như thú gầm') đến quyền năng của tình yêu thương nơi Giăng Van-giăng ('cúi gầm thì thầm hứa tìm Cô-dét').
Khoảnh khắc Phăng-tin trút hơi thở cuối cùng trở thành bước ngoặt đầy ám ảnh. Gia-ve từ kẻ hung hãn ('giậm chân túm cổ áo') bỗng hóa đớn hèn ('run sợ, giật lùi'). Ngược lại, Giăng Van-giăng từ thế bị động vươn lên làm chủ tình thế ('giật gãy giường, cầm thanh sắt'). Sự chuyển hóa quyền uy này không đến từ vũ lực, mà từ sức mạnh của lòng vị tha ('thay vì nghĩ cho mình, anh nghĩ cho Lăng-ten'). Qua đó, Hugo gửi gắm thông điệp sâu sắc: chỉ có tình yêu thương mới thực sự 'khôi phục uy quyền' đích thực - uy quyền của trái tim nhân ái.

18. Khám phá nghệ thuật tương phản trong 'Người cầm quyền khôi phục uy quyền' - Bài phân tích mẫu số 3
Victor Hugo (1802-1885) - ngôi sao sáng chói của văn học thế giới, đã để lại di sản văn chương đồ sộ với những tác phẩm như 'Nhà thờ Đức Bà Paris', 'Những người khốn khổ' và 'Chín mươi ba'. Trong đó, 'Những người khốn khổ' nổi bật như bản hùng ca về tình người, mà đoạn trích 'Người cầm quyền khôi phục uy quyền' là điểm nhấn đầy ám ảnh. Qua cuộc đối đầu giữa Giăng Van-giăng - hiện thân của lòng nhân ái ('Trên đời chỉ có một điều ấy thôi, đó là thương yêu nhau') và Gia-ve - kẻ đại diện cho công lý hà khắc ('Tao đã bảo không có ông thị trưởng nào cả'), Hugo đã dựng nên bức tranh bi tráng về sự va chạm giữa cái thiện và cái ác.
Nghệ thuật tương phản được Hugo sử dụng bậc thầy khi khắc họa hai thế giới tâm hồn đối lập: Giăng Van-giăng với sự hi sinh cao cả ('Xin ông thư cho ba ngày để tìm con cho người đàn bà đáng thương') đối chọi với Gia-ve và 'cặp mắt như móc sắt' cùng 'tiếng hát Mau lên' đầy tàn nhẫn. Kịch tính lên đến đỉnh điểm khi Phăng-tin tắt thở - khoảnh khắc mà quyền lực thực sự được xác lập không phải bằng vũ lực ('giật gẫy thanh giường'), mà bằng sức mạnh của tình yêu thương ('ngắm Phăng-tin nằm dài trong nỗi xót xa vô hạn'). Qua đó, Hugo gửi gắm thông điệp sâu sắc: ngay trong đêm đen của xã hội, ánh sáng nhân văn vẫn có thể chiến thắng bạo quyền.
