Top 10 bài tản văn nổi bật viết về nỗi nhớ
Nội dung bài viết
1. Những ngày nỗi nhớ lạ lùng!
Có những nỗi nhớ kéo dài mãi, đậm sâu đến khó quên.
Có những nỗi nhớ lại thoáng qua nhẹ nhàng như làn mưa mùa hè bất ngờ.
Có những nỗi nhớ chỉ như một ký ức phai mờ qua thời gian.
Có những nỗi nhớ luôn vẹn nguyên, dù cho bao năm tháng trôi qua.
Nhớ một người là cách trái tim thổn thức, nhắc nhớ rằng ta yêu họ rất nhiều. Liệu có ai đã từng nhớ đến người mình yêu đến mức “điên rồ”? Khi trái tim yếu đuối, chỉ cần một tin nhắn từ người ấy là như xua tan hết nỗi buồn, đưa nó đi xa mãi như chưa từng tồn tại. Dù có cách xa ngàn dặm, những lúc cô đơn nhất chỉ muốn lao đến để được ôm chặt, để được vỗ về... Nỗi nhớ chẳng bao giờ chịu ngừng lại!
Khi yêu, chẳng ai có thể quên người mình thương, lúc nào cũng tưởng nhớ đến hình bóng ấy. Một ngày mới, ngay khi ánh sáng ban mai chưa kịp rọi vào mắt, tâm trí đã dành trọn vẹn cho người yêu thương. Trái tim chẳng thể bình yên, cứ đập mạnh khi nghĩ về ánh mắt, nụ cười, hay những lời nói dịu dàng. Có những lúc cười một mình giữa phố đông người, chỉ vì nhớ về những khoảnh khắc bên nhau, những lần tay trong tay, hồn nhiên và vui vẻ. Khi đêm xuống, dù ở hai nơi khác nhau, ta vẫn cùng ngủ một giờ, cùng nhau trong giấc mơ ngọt ngào.
Những năm tháng yêu nhau, dù nỗi nhớ không còn mãnh liệt như ngày đầu, nhưng vẫn luôn có một vị trí đặc biệt trong tim mỗi người. Dù cuộc sống bộn bề, những lúc ấy chỉ cần một hình bóng, một suy nghĩ là đủ để ta thấy gần gũi. Chúng ta nhớ về nhau dù ở phương trời xa xôi.
Có những ngày, nỗi nhớ cứ lạ lùng đến thế…
Và em có biết không? Có những lúc, dù nỗi nhớ ngủ quên, nhưng bỗng dưng nó lại trỗi dậy mạnh mẽ, khiến anh nhớ em đến không chịu nổi!
“Bao nhiêu nỗi nhớ để gọi là yêu?” – Anh không biết. Chỉ biết rằng, dù thời gian trôi qua, dù mỗi lần gặp nhau chỉ là khoảnh khắc thoáng qua, thì trong lòng anh vẫn luôn đầy ắp những nỗi nhớ về em. Mỗi mùa, mỗi lần chia xa, chỉ khiến nỗi nhớ thêm đậm sâu. Thật buồn khi không được ở cạnh em, và có những lúc anh chỉ ước thời gian có thể quay lại để được ôm em một lần nữa... Nhưng dù thế, nỗi nhớ ấy lại là minh chứng rõ ràng cho tình yêu của anh dành cho em.
Vì sao những ngày chia xa lại dài đằng đẵng đến vậy, như một thế kỷ không dứt?
Tâm Duyệt


2. Nỗi nhớ mùa Đông đầu tiên
Mùa đông đã lặng lẽ trở lại, mang theo cái lạnh sâu đậm như những ký ức cũ. Mỗi sáng, khi bước chân đến trường, tôi cảm nhận được sự thay đổi của không khí. Gió nhẹ, mưa bụi rơi lấm tấm, không khí lạnh tràn vào từng ngóc ngách của dãy nhà trường. Các bạn học sinh đều khoác lên mình chiếc áo ấm, những bạn nữ thắt khăn choàng, bầu không khí ngày đầu đông thật đặc biệt.
Bất chợt, tôi lại nhớ về những ngày đầu đông của tuổi thơ. Tháng mười hai năm ấy, tôi theo mẹ ra đồng, bẻ cải ngồng ăn, miệng nhai cay nhưng lại thấy thích thú lạ thường. Không gian ấy yên ả, tĩnh lặng, bãi cỏ ngập trong sương sớm. Những bông hoa cải vàng, lấp lánh những giọt sương mai, như muốn vén màn sương để khoe sắc thắm. Cánh đồng quê ấy vẫn đẹp như những ngày xưa, với luống khoai xanh tốt, cây cải mọc tràn ngập quanh những mảnh đất bạt ngàn. Mẹ tôi cần mẫn chọn những bẹ cải tươi, hái rau về phơi, chuẩn bị cho những ngày bán chợ. Những đĩa dưa cải vàng óng, khoai sắn ấm áp đã nuôi chúng tôi lớn lên.
Tháng mười hai ấy, khi tôi chuẩn bị chia tay tuổi học trò, mỗi cuốn lưu bút lại chứa đựng bao kỷ niệm. Những trang giấy viết vội, những dòng chữ ngập ngừng mang theo bao tâm sự, chỉ mong gửi gắm hết những lời chưa nói. Những đêm đầu đông, khi gió lạnh lùa qua ô cửa, bỗng dưng những ký ức học trò ùa về. Cái lạnh ấy đã khiến ai đó mạnh dạn tặng nhau chiếc khăn ấm, chiếc khăn trở thành kỷ vật quý giá theo suốt cả đời.
Mùa đông đó cũng là những ngày tôi đi học, đạp xe với bạn bè trên con đường vắng, không khí se lạnh, áo khoác cũ không đủ ấm nhưng vẫn vui vẻ cùng nhau. Một lần, nhờ cơn mưa bụi, tôi chở bạn đến trường, chiếc xe bị hỏng xích, và từ đó, tôi nhớ mãi nụ cười hồn nhiên, trong trẻo giữa cái lạnh đầu đông. Những kỷ niệm ấy vẫn sống mãi trong tôi, như một phần không thể thiếu của tuổi thơ.
Và rồi, khi mùa đông đến, tôi tự hỏi: Em còn nhớ hay em đã quên?
Những tháng năm tuổi học trò như một phần ký ức vĩnh cửu. Em với ai hẹn hò trong những ngày ấy? Và rồi, những kỷ niệm đó, dù có xa cách bao lâu, vẫn còn vang vọng trong lòng. Mỗi sáng tinh mơ, những đứa bạn ngồi bên ghế đá, chào nhau bằng nụ cười ấm áp, những lần lên xuống dốc trường, những kỷ niệm đẹp đẽ đã khắc sâu trong tâm trí.
Cái tiếng trống vang lên mỗi khi giờ học bắt đầu, là âm thanh nhắc nhớ về những người bạn thân thương, về mái trường và những ngày tháng không bao giờ quên. Nỗi nhớ đầu đông, như một cơn gió lạnh, ùa về mang theo bao cảm xúc không thể diễn tả được.
Nguyễn Đình Ánh


3. Nhớ về Hà Nội
Buổi sáng, sương mù bàng bạc phủ lên những con phố nhỏ, tâm hồn tôi cũng như mặt hồ Gươm, mờ ảo và bâng khuâng. Hà Nội trong ký ức tôi là những con phố dài không chỉ là những con đường, mà là cả một trời kỷ niệm. Lòng tôi thường xuyên lắng đọng với những khoảnh khắc vụt qua, lúc chợt quên, lúc lại bỗng nhớ. Một Hà Nội mà tôi yêu thương, có những vết sẹo hằn sâu trong tâm trí nhưng lại là nơi chứa đầy những yêu thương không thể quên.
Ngày đầu tiên tôi đặt chân đến Hà Nội là ngày bác tôi chở tôi từ quê ra để thi đại học. Mùa hè, ánh nắng cháy bỏng xuyên qua lớp áo mỏng. Chiếc ba lô đầy sách vở, lòng tôi vẫn rạo rực với cảm giác tiếc nuối mùa hè cuối cùng của tuổi học trò. Hà Nội đón tôi bằng không khí nhộn nhịp, những con phố tấp nập với những quán hàng, những cô bán hàng rong thướt tha trên đôi quang gánh. Lần đầu tiên được thưởng thức kem Tràng Tiền, vị thanh mát của que kem như làm dịu đi cái nắng bỏng rát của mùa hè. Và từ đó, Hà Nội chính thức trở thành một phần trong cuộc sống của tôi.
Khi bước vào những ngày đầu đại học, tôi là một cô gái nhỏ bé, xa lạ giữa một thành phố lớn. Nỗi nhớ nhà cứ theo tôi, khiến tôi cảm thấy lạc lõng. Nhưng rồi, qua những bài học, những ngày tháng sống tại Hà Nội, tôi dần dần quen với nơi đây. Chúng tôi, những sinh viên nghèo, tụ họp lại bên nhau, cùng chia sẻ những nỗi nhớ nhà, cùng đạp xe rong ruổi khắp những con phố vắng vào buổi tối. Hà Nội lúc đó không quá thân thuộc nhưng cũng chẳng còn xa lạ nữa. Những buổi tối, chúng tôi chỉ cần dạo qua những con phố, ngắm nhìn những ánh đèn, những cửa hàng sáng lấp lánh, những hàng quán bình dân, nơi tuổi trẻ tôi từng vô tư sống.
Cái lạnh của mùa đông đến cùng những ánh đèn đỏ ấm áp của Noel, tôi đã cùng người ấy chở nhau trên chiếc xe máy qua những con phố Hà Nội. Những khoảnh khắc ấy, dù không dài, nhưng luôn là những ký ức ngọt ngào, là dư vị ngọt ngào của mối tình đầu. Và những đêm Hà Nội thật êm đềm, ánh đèn, những tiếng rao đêm, tất cả đều thấm đẫm vào lòng tôi. Mùa đông, những cơn mưa rào, những ngày lễ, đều làm cho Hà Nội thêm phần quyến rũ và đáng nhớ.
Những năm tháng học trò ấy, tôi đã trưởng thành hơn, đã tự mình kiếm sống. Để rồi, mỗi lần nhớ về Hà Nội, tôi lại nhớ về những buổi tối lặng lẽ, những cuộc trò chuyện nhỏ bên những cốc cà phê, những buổi chiều sau cơn mưa, khi tôi cùng bạn bè ngồi trong quán cà phê cũ nghe nhạc Trịnh du dương. Hà Nội, dù có đổi thay, nhưng mãi mãi là một phần không thể quên trong trái tim tôi. Những ký ức ấy, những con phố, những con người, tất cả đều không thể phai nhòa theo năm tháng.
Nguyễn Thanh Nga


4. Mùa Sấu Gọi Về Kỷ Niệm
Cuối tháng tư, Hà Nội mang đến một mùa hoa sấu đầy thương nhớ. Loài hoa nhỏ bé, trắng muốt như sữa, tỏa hương ngọt ngào, lan tỏa trong không khí lành lạnh của mùa xuân sắp qua. Hoa sấu, giản dị mà quyến rũ, như cô gái mới lớn e ấp trong bóng cây xanh. Chỉ khi nhìn thật kỹ, bạn mới thấy sắc trắng tinh khôi của chúng, và chỉ khi khép mắt lại, bạn mới cảm nhận hết được hương thơm nhẹ nhàng ấy. Không như hoa phượng rực rỡ, hay hoa bằng lăng mộng mơ, hoa sấu mang một vẻ đẹp thầm lặng mà sâu lắng, khiến những ai đã từng sống ở Hà Nội, dù ở đâu, vẫn luôn nhớ về.
Hà Nội vào tháng tư đẹp như một giấc mơ khi bạn được dạo bước dưới hai hàng cây sấu xanh rợp bóng trên đường Phan Đình Phùng, Trần Hưng Đạo hay Trần Phú. Những cành cây đón mùa mới với lá vàng, như thể mùa thu đang đến trước mùa hè. Một Hà Nội vừa nhẹ nhàng, vừa đầy sắc thu dìu dịu, khiến bước chân tôi bỗng ngập ngừng, tâm hồn rạo rực, như thể mùa này nối mùa kia. Và rồi, khi hè đến, Hà Nội như khoác lên mình chiếc áo mới của mùa nắng, những sắc màu tươi mới lại ùa về, làm lòng người thêm ấm áp.
Sau những chùm hoa trắng tinh khôi ấy, mùa sấu lại tiếp tục với những trái sấu non, tròn trịa như mắt của mùa. Hạ về, những quả sấu non đung đưa theo gió, như một dấu hiệu không thể nhầm lẫn rằng mùa hè đã thật sự đến. Những cơn mưa rào đầu mùa tới bất chợt, xối xả nhưng rồi cũng nhanh chóng tan đi. Mẹ sẽ ra chợ mua mớ rau muống non mềm như bún, để chế biến món canh sấu dầm – một món ăn giản dị nhưng đầy yêu thương. Vị chua thanh của sấu hòa quyện với nước rau luộc, vừa ngọt vừa mặn, khiến bao nhiêu cơm đều trở nên ngon miệng.
Cuối mùa sấu, khi trái đã chín vàng, những quả sấu được cạo vỏ, khoanh tròn và dầm với đường, muối, ớt, tạo thành món ăn vặt thơm ngon. Quả sấu, với màu vàng rực rỡ, trộn lẫn với sắc đỏ của ớt, là một món quà không thể thiếu trong những ngày hè oi ả. Vị chua giòn của sấu như gợi lại bao nhiêu kỷ niệm một thời, làm xao xuyến tâm hồn những người đã từng sống tại Hà Nội. Mùa sấu trở lại, lòng người con xa quê lại nhớ nhung, nhớ về những món ăn dân dã, những con đường xưa cũ, những lá vàng rơi đầy trên lối đi.
Trần Thanh Nhàn


5. Heo may về, lòng thêm nhớ
“Anh có biết không, khi gió heo may về/Từng tia nắng vương trên phố dài lê thê/Chút nhớ nhung gửi về miền bão tố/Để lòng em thêm xao xuyến, ngẩn ngơ…”. Sáng hôm đó, tôi vừa thức dậy, nhận được những câu thơ ngắn ngủi từ bà xã qua điện thoại, tôi thấy vui và không khỏi cảm động khi cô ấy gửi đến tôi một thông điệp từ xa: Heo may đã về!
Khi người ta nhắc đến gió heo may, họ thường nghĩ ngay về Hà Nội, nơi có mùi hoa sữa đậm đà, nơi những tà áo dài thướt tha bay trong gió, và những con phố nhỏ thân thuộc, chứa đựng cái sắc thu, cái chất giao mùa thơ mộng giữa Thu và Đông. Heo may Hà Nội đã in sâu trong tâm trí bao người, và không ít lần đã được vẽ lên trong thơ ca, nhạc họa như một hình ảnh đẹp đẽ, bất hủ của thủ đô.
Nhưng, heo may đâu chỉ riêng Hà Nội. Heo may là một nét đặc trưng của miền Bắc, nơi có bốn mùa rõ rệt, Xuân, Hạ, Thu, Đông. Vào tháng Mười, khi Thu đã đi qua nửa chặng đường, ánh nắng bớt gay gắt và những cơn mưa cuối mùa qua đi, gió heo may lại về, mang theo làn lạnh nhẹ của mùa Đông sắp đến.
Gió heo may đến, dường như nhịp sống cũng lắng lại, trở nên chậm rãi và dịu dàng hơn. Gió nhẹ nhàng, mơn man thổi qua, xua đi sự oi ả của mùa hè nóng nực, nhưng cũng không lạnh lẽo như những cơn gió đông. Nó như một nốt lặng trong bản nhạc giao mùa, làm cho lòng người an yên, tĩnh tại, bất chấp những ồn ào bên ngoài.
Nhớ những ngày thơ bé, mỗi khi gió heo may về, mẹ tôi lại bắt đầu tìm trong tủ những chiếc áo khoác, áo bông đã cất từ mùa trước, chuẩn bị cho cả gia đình đón mùa đông. Hình ảnh mẹ bước đi trên con đường quê dưới làn gió heo may, gánh hàng rong nặng trĩu với chè gừng, ngô luộc, bánh đa kê… nuôi lớn chúng tôi và gắn bó với bao kỷ niệm. Cha vẫn cần mẫn làm vườn, trồng rau, chuẩn bị hương Tết. Thời gian trôi qua, cuộc sống cứ bình dị như thế, và tôi lớn lên bằng tình yêu thương của cha mẹ, thầy cô, và của cả những cơn gió heo may đã chở che tâm hồn tôi.
Bên ngoài này, không có gió heo may, chỉ có những cơn gió nóng bỏng quanh quẩn không ngừng. Hòn đảo tôi đang ở, xa xôi mênh mông giữa biển khơi, tôi và những người bạn miền Bắc luôn mong mỏi được cảm nhận chút gió heo may, để thỏa nỗi nhớ quê hương. Biển vẫn vỗ sóng ầm ào suốt ngày đêm, trong khi chúng tôi, những người lính giữ biển đảo, phải ngày đêm bảo vệ vùng đất quê hương. Khi đêm đến, chúng tôi ngồi lại, kể cho nhau nghe về những ký ức xưa, những câu chuyện về gió heo may, về quê hương, và thấy lòng vơi đi nỗi nhớ.
Năm nay tôi lại một lần nữa lỗi hẹn với gió heo may. Hai năm trước, vào cuối tháng Mười, tôi đã về quê đúng dịp gió heo may về. Cha tôi đã đi xa, mẹ tôi giờ đã yếu đi nhiều. Trong cái se lạnh của gió heo may, bên bát chè gừng mẹ làm, bao nhiêu cảm xúc xưa ùa về khiến tôi không thể kìm nổi nước mắt, không nói được thành lời.
Nhớ về những cơn gió heo may đã thổi suốt tuổi thơ, tôi càng thêm yêu cuộc đời này, và càng vững tin vào con đường phía trước, dù cho có gặp bao nhiêu gian nan, thử thách, hiểm nguy.
Lam Giang


6. Hoa về, nhớ thương đong đầy
Dưới bóng cây bưởi, cô đứng lặng yên, đôi mắt ngước lên nhìn những chùm hoa trắng tinh khôi đang bung xòe. Màu trắng như một nỗi nhớ bâng khuâng, như những áng mây bềnh bồng trên trời, như những giấc mộng đẹp đẽ, không thể nắm bắt. Cô nhẹ nhàng chạm tay vào những đóa hoa, cảm nhận trong lòng nỗi thương nhớ dâng đầy...
Cây bưởi ấy là quà tặng của cha dành cho mẹ, chỉ đơn giản vì mẹ yêu thích hương lá bưởi mỗi dịp mùa giêng hai. Mẹ đã kể lại câu chuyện ấy cho cô nghe, rằng cây bưởi được cha trồng sau ngày cưới, như một minh chứng cho tình yêu bền lâu của họ. Bao năm qua, cây bưởi đã chứng kiến bao mùa yêu thương, những vui buồn trong gia đình, và cũng là nơi lưu giữ bao ký ức quý giá.
Cô đã quên mất câu chuyện mẹ kể, như một điều gì đó quá xa xôi, không thể hiểu được lúc ấy. Nhưng giờ, những chi tiết ấy lại như những vết thương nhỏ nhói lên trong lòng. Cô đánh rơi những ký ức ấy như đánh rơi những ngày tháng vô lo trong tuổi thơ.
Với cô, cây bưởi là một phần ký ức không thể thiếu trong mỗi mùa xuân. Mùa hoa bưởi đến như một phép màu, khác biệt với đào mai mà nhà cô không thể có được. Cô mơ về những ngày Tết, ngóng chờ những mầm xanh nhú lên, rồi những nụ hoa bé nhỏ như những viên ngọc sáng dần trong nắng xuân.
Ngày qua ngày, những chùm hoa bưởi dần bung nở, khoe sắc trắng tinh khôi, xòe ra như những cô công chúa nhỏ, e ấp, duyên dáng, khiến cô ngất ngây trong mùi hương thơm ngọt ngào, như một món quà của mùa xuân, đưa cô vào những giấc mơ đẹp đẽ của thời thơ ấu.
Thời gian trôi qua, những năm tháng xa nhà làm cô dần quên đi mùi hương bưởi. Nhưng khi cô trở về, cánh cửa ký ức lại mở ra, đón chào cô bằng những chùm hoa bưởi trắng ngần, một lần nữa đưa cô trở lại những ngày xưa, những ký ức ngọt ngào với mẹ, với cha, với những mùa xuân ấm áp. Cô nhận ra, hương bưởi chính là biểu tượng của những gì giản dị mà sâu sắc nhất trong cuộc sống, là minh chứng cho tình yêu thương vô bờ bến mà cha mẹ dành cho nhau và cho cô.
Giờ đây, khi nhìn lại, cô không còn cảm thấy những câu chuyện xưa là xa vời hay quá ủy mị. Cô hiểu rằng mỗi sự hy sinh, mỗi công việc tỉ mỉ của cha mẹ đều là một phần không thể thiếu trong cuộc sống của mình. Đó là tình yêu thương âm thầm, kiên nhẫn, mà khi lớn lên, cô mới thật sự cảm nhận được.
Dương Châu Giang


7. Nhớ những mùa hoa sữa
Tôi không thể nhớ rõ từ khi nào mình bắt đầu yêu mùi hoa sữa đến vậy. Mùi hương dịu dàng mà nhiều người Hà Nội cho rằng nhẹ nhàng, dễ chịu khi xa, nhưng khi gần thì lại hơi nồng, khiến không ít người cảm thấy khó chịu. Cây hoa sữa ấy, đã trở thành một phần không thể thiếu trong ký ức của tôi.
Gia đình tôi sống ở một huyện nhỏ, cách Hà Nội hơn hai tiếng lái xe. Mặc dù đã từng nhiều lần về thủ đô, nhưng chưa bao giờ tôi được trải nghiệm một mùa thu Hà Nội đúng nghĩa. Những năm tháng đầu của đời sinh viên, tôi học trên thành phố, nhưng dù hay ngân nga bài hát "Hoa Sữa" của nhạc sĩ Hồng Đăng, tôi vẫn chưa bao giờ được ngửi thấy mùi hoa ấy.
Rồi một mùa thu, tôi nhận gia sư cho một gia đình có hai cậu con trai học cấp hai. Mỗi tối đến nhà học trò, tôi luôn cảm nhận được một mùi hương rất thơm mà tôi không tài nào nhận ra. Mấy hôm sau, khi hỏi chủ nhà, tôi mới biết đó chính là mùi hoa sữa từ cây hoa sữa trồng ngay trước cổng nhà. Tôi đứng nhìn cây, thấy những chùm hoa nhỏ li ti, trắng như giọt sữa. Lúc ấy, tôi mới ngộ ra, hóa ra đó chính là mùi hương mà bài hát "Hoa Sữa" nói đến.
Đúng mùa thu năm ấy, tôi cũng bắt đầu quen anh, một người anh họ của cô bạn cùng lớp. Anh làm việc tại Hà Nội, nhưng thường xuyên về quê thăm gia đình. Vào những tối thứ bảy, anh hay đón tôi sau các buổi học. Anh đậu chiếc xe máy cũ dưới gốc cây hoa sữa, chờ tôi. Những đêm ấy, chúng tôi ngồi trên chiếc xe, cùng trò chuyện trong không khí mát lạnh của mùa thu, còn hoa sữa thì ngọt ngào phả vào gió, như một phần không thể thiếu trong ký ức của tôi.
Hôm sinh nhật tôi, anh hỏi:
- Em thích nhất hoa gì?
Tôi vô tình trả lời:
- Em thích hoa sữa nhất.
Anh ngạc nhiên:
- Nhưng sinh nhật ai lại tặng hoa sữa?
Tôi chỉ đáp lại:
- Em thích hoa sữa, nhưng không bảo anh phải tặng hoa sữa đâu.
Vậy là sinh nhật tôi năm đó, anh tặng tôi một bó hoa hồng thay cho hoa sữa mà tôi yêu thích.
Sau khi ra trường, tôi khăn gói lên Hà Nội xin việc. Năm đó, tôi mới lần đầu tiên được đón một mùa thu Hà Nội, và thưởng thức mùi hương hoa sữa mà tôi đã yêu thích từ lâu. Tôi sống nhờ nhà bác, ngay đầu ngõ có một cây hoa sữa lớn. Mới chuyển đến, hoa sữa chỉ có những bông nhỏ, mùi thơm nhẹ thoang thoảng. Mỗi tối, tôi đều mở cửa sổ để ngửi mùi hoa sữa ấy. Vào những đêm mùa thu, khi gió heo may se lạnh, hương hoa sữa mới nở ra đầy đặn, hơi nồng nhưng vẫn mê hoặc.
Những năm đầu sống ở Hà Nội, hoa sữa vẫn còn rất nhiều trên các phố như Nguyễn Chí Thanh, Quán Thánh, Quang Trung. Cuối tuần, anh vẫn hay đón tôi và trêu tôi rằng: "Sau này nếu có con gái, nhớ đặt tên là Hoa Sữa nhé!"
Thế nhưng, mối tình của chúng tôi không đi đến đâu vì anh phải chuyển công tác vào miền Trung. Thời gian xa cách đã khiến chúng tôi dần mất liên lạc.
Giờ đây, khi hoa sữa không còn được trồng nhiều trên phố, tôi vẫn yêu mùi hương ấy. Thỉnh thoảng, vào những buổi tối mùa thu, tôi lại lang thang trên những con phố tìm kiếm mùi hương hoa sữa. Những ký ức về mùa thu Hà Nội, về anh, lại ùa về. Không biết anh còn nhớ cô gái đã từng yêu hoa sữa như thế nào không?
Mộc An Nhiên


8. Tháng tư về trong nỗi nhớ
Tháng ba khép lại, tháng tư bước vào nhẹ nhàng, mang theo những tia nắng mới trong suốt như thủy tinh. Mặt trời trải một lớp mật ong lấp lánh trên mái ngói thâm nâu, và khi cơn mưa mùa cũ kéo đến, bức tường rêu phong dần khô, lớp sơn cũ lại bừng sáng trong ánh nắng đầu mùa.
Tháng tư về, bên ngoài cổng là những chùm hoa giấy đỏ thắm, rung rinh trong gió. Dưới ánh nắng, cánh hoa rụng xuống, phủ đầy ngõ như những mảnh pháo vụn. Vườn nhà tôi, những nụ cà nở hé, như những nụ cười tím xinh xắn. Những cánh bướm sắc màu đang nhẹ nhàng bay lượn, mải mê hút mật từ những bông hoa giữa vườn rau xanh mướt. Ngọn thiên lý vươn mình đua nhau, ngả xuống giàn, những bông hoa hình chiếc đèn lồng vàng e ấp nép mình trong những chiếc lá hình trái tim xanh tươi.
Tháng tư cũng mang theo nỗi nhớ thương, nhớ về những ngày tháng êm đềm, vô lo vô nghĩ bên cạnh cha mẹ ở quê nhà. Mẹ tần tảo, sớm khuya trên cánh đồng lúa mênh mông, những gánh rau nặng trĩu trên vai, khiến mẹ vất vả mệt nhọc. Cha tôi thì chẳng màng đến cái nắng nóng oi ả giữa trưa hè, vẫn gắng sức làm việc trên mái nhà cao. Những nhọc nhằn của đấng sinh thành, họ chỉ mong có thể thay đổi số phận, để con cái có một tương lai tươi sáng hơn.
Tháng tư về, nhưng mùa giáp hạt chưa qua, những bữa cơm gia đình đạm bạc nhưng đầy tình yêu thương. Rau luộc chấm mắm, quả cà thâm, trứng chiên với lá lốt—tất cả hòa quyện trong không khí giản dị mà ấm cúng. Bữa cơm tối dưới ánh trăng vàng, như những sợi tơ lụa chiếu qua cửa sổ, gia đình ngồi quây quần bên nhau, cười nói vui vẻ với những câu chuyện của ngày qua.
Tháng tư, dưới ánh trăng sóng sánh, lũ trẻ trong xóm chúng tôi đùa nghịch ồn ào. Tiếng cười giòn giã, vang vọng khắp sân nhà. Mẹ tranh thủ nấu đỗ làm bánh khúc mai, để sáng mai bán ngoài chợ. Bố pha trà, nhâm nhi cùng những giây phút thư giãn sau một ngày lao động mệt nhọc. Chị gái ngồi bên cửa sổ, mắt nhìn xa xăm, như đang mơ về một điều gì đó rất xa vời.
Nhưng tháng tư cũng kéo tôi về với thực tại, với nỗi lo cơm áo gạo tiền, giữa những bộn bề của nhịp sống hiện đại đầy rối ren. Đôi lúc, tôi cảm thấy như mình là cây cỏ bị gió bão quật ngã, cố gắng vươn lên trong những khó khăn, vật lộn với mưu sinh. Nhưng trong những khoảnh khắc giao mùa, khi mọi thứ trở nên tĩnh lặng, tôi lắng lòng, suy ngẫm về quãng đường đã qua.
Tháng tư cũng từng là những buổi sáng thức giấc, mở cửa sổ đón làn gió thơm ngát từ hoa, chim chóc hót líu lo bên hiên, ánh nắng tinh khôi chiếu rọi vào trong căn phòng. Những giây phút ấy, lòng tôi nhẹ nhàng thư thái, trái tim vẫn đập rộn ràng với tình yêu mãnh liệt dành cho cuộc sống.
Tháng tư về, đầy ắp những nỗi nhớ. Tôi ước ao có thể quay lại thời gian, trở về với những mùa hè sôi động ấy, để tận hưởng một lần nữa những ngày tháng tươi đẹp đã qua.
Cô Thắm


9. Tròng trành nỗi nhớ tháng 2
Tháng Hai đến, Hà Nội như lặng lại trong một khoảnh khắc tĩnh lặng lạ thường. Bầu trời được phủ một lớp sương mù nhẹ nhàng của mùa xuân, mưa rơi long lanh trên cánh hoa, ngọn cỏ. Những giọt mưa nhỏ nhẹ nhàng đậu trên mi mắt, mái tóc ai đó, thấm dần vào áo mỏng của người thương. Trong màn đêm, mưa khẽ thì thầm, đánh thức bao nỗi nhớ trong trái tim.
Có những chiều cuối tuần, phố xá Hà Nội như chậm lại, không khí trở nên tĩnh mịch. Quán cà phê cũ, ta đếm từng giọt cà phê tí tách hòa với những giai điệu du dương của bài hát, đưa ký ức về một thời đã qua. Lời hát lãng đãng, nhẹ nhàng mà sâu lắng, khiến ta chợt nhớ về thời gian trôi: “Tuổi nào vừa thoáng buồn áo gầy vai/ Tuổi nào ghi dấu chân chim qua trời/ Xin cho tay em còn muốt dài/ Xin cho cô đơn vào tuổi này/ Tuổi nào lang thang thành phố tóc mây cài”. Mỗi người rồi cũng sẽ phải đối mặt với dấu vết thời gian, trên khóe mắt, làn môi hay mái tóc bạc.
Thời gian chẳng bao giờ dừng lại, mùa hoa này tàn rồi lại đến mùa hoa khác. Sau những ngày Tết, khi hoa đào đã phai, người Hà Nội thường trưng hoa lê, như muốn kéo dài hơi xuân trong nhà. Những cành hoa lê trắng muốt, thanh thoát khoe sắc trong phòng khách, mang đến một vẻ đẹp tinh tế và trang nhã, khác hẳn với sự rực rỡ của hoa đào. Cây hoa lê càng già càng đẹp, và có thể chơi được đến hai tháng, mang lại cảm giác nhẹ nhàng, bình yên. Quả thật, cuộc sống luôn biến động theo mùa, nhưng mỗi mùa đều có vẻ đẹp riêng.
Tháng Hai là tháng của những người sinh vào cung Bảo Bình, họ thường rất thông minh và nhìn nhận mọi vấn đề một cách toàn diện. Những người sinh vào tháng Hai luôn trân trọng những mối quan hệ ân tình, và đặc biệt có sức hút mạnh mẽ đối với người khác. Nhưng nhược điểm lớn nhất của họ là khó quên những tổn thương đã qua, dù luôn cố gắng giấu đi cảm xúc của mình. Đừng bao giờ làm họ tổn thương, vì khi bị tổn thương, họ sẽ luôn giữ nỗi đau trong lòng.
Thời gian trôi qua nhanh chóng, và trong đời, có những mối duyên chỉ đến một lần. Đôi khi, ta vuột mất người bạn tri kỷ, và chỉ một khoảnh khắc vô tình trở thành người dưng. Chính khi trải qua đắng cay của cuộc đời, ta mới biết trân trọng những giá trị chân thật của tình yêu. Chữ duyên thật kỳ diệu, nó đến và đi một cách khó đoán. Nếu không còn duyên, ta chỉ biết nhẹ nhàng buông bỏ, để tâm hồn thanh thản.
Tháng Hai, những cơn mưa xuân phơi phới, hoa xoan tím rụng đầy, và hương hoa bưởi lan tỏa trong gió, khiến lòng ta bồi hồi, tròng trành trong nỗi nhớ.
Vy Anh


10. Tháng ba về rưng rưng nỗi nhớ
Tháng Ba, mỗi lần về là những cánh hoa nở đầy, nhưng trong lòng tôi, màu tím biếc của hoa xoan trước ngõ vẫn đọng lại mãi. Cánh hoa nhỏ nhẹ như những ngón tay khẽ rung rinh trước gió rồi nhẹ nhàng rơi xuống đất. Từ trong sự bình dị ấy, tôi lại nghe về một nỗi nhớ, về một thời kỷ niệm đầy ắp tình yêu thương. Đó là những cánh hoa màu tím, những chùm chua me đất tươi tắn, một loài hoa dại kiên cường vươn lên. Và sao mà cứ mỗi lần nhìn thấy những cánh hoa ấy, lòng tôi lại dâng lên một nỗi nhớ mênh mang.
Tháng Ba về, trong lòng nhớ về tháng Tám - ngày mà tôi cùng gia đình tôi trải qua những ngày gian khó. Ngày ấy, mùa màng sau Tết luôn thiếu thốn, không khí nghèo khó bao trùm. Hạt thóc cuối cùng đã vơi đi từ lâu, và những con chuột cứ lặng lẽ gặm nhấm mọi thứ trong chiếc bồ trống rỗng. Mẹ dù là sinh viên Hà Nội, nhưng đã phải quay về quê làm ruộng, còn cha, thầy giáo với mức lương ít ỏi, chỉ đủ sống qua ngày. Nhà thiếu thốn, mẹ phải gánh hàng đi bán, chủ yếu là chanh và trầu, những vật phẩm bình dân nhưng lại nuôi sống cả gia đình.
Khi cha leo lên giàn trầu, từng cành trầu lắc lư trong gió, tôi lại lo lắng gọi: “Cha ơi, cha cẩn thận đấy!” Mỗi lần như vậy, cha chỉ mỉm cười nói: “Con lo cho cha như thế là tốt, nhưng cha vẫn ổn thôi”. Nỗi lo của tôi không bao giờ nguôi cho đến khi cha xuống đến đất. Mẹ thì mỗi khi đi chợ về, tôi lại lo lắng khi bà phải đi quá xa, chợ Lường cách nhà tận năm cây số, nơi tôi chưa bao giờ đến. Chợ là nơi mẹ bán trầu và đổi lại những hạt gạo ít ỏi đủ nấu cơm cho gia đình. Đó là những ngày tháng ba nghèo khó, khi mà quà bánh là thứ xa xỉ, còn gạo là quà duy nhất. Mẹ luôn phải dè sẻn để đảm bảo đủ cơm cho bữa sau.
Nhớ lại tháng Ba, ngày tám tháng ba, tôi lại nhớ đến một kỷ niệm cười ra nước mắt. Gia đình láng giềng của chúng tôi, gia đình của cha tôi cũng rất đỗi nghèo khó. Trong bữa cơm, tất cả mọi người đều chỉ được một phần cơm nhỏ, người con út ăn xong lại thòm thèm đòi thêm. Người mẹ nhìn con khóc, và bảo: “Cơm hết rồi con ơi!” nhưng cậu bé lại chỉ vào bát cơm của bố: “Cơm vẫn còn đây mà!” Và giờ đây, cậu bé ấy đã có tất cả những gì người ta ao ước: nhà lầu, xe hơi, nhưng những bữa cơm gia đình đơn sơ vẫn đọng lại trong ký ức. Tháng Ba năm xưa, giờ đây không còn những bữa cơm nghèo, nhưng những ký ức về tình yêu thương trong từng bữa cơm thì mãi vẹn nguyên.
Tháng Ba, tháng của tình yêu mẹ vô bờ bến!
Một ngày tháng Ba, tôi nhớ về những lần ngồi học bên chiếc đèn dầu, muỗi vo ve xung quanh, đau đớn mỗi khi bị chích. Nhưng vào lúc đó, mẹ đang ngồi bên nồi cám lợn, bếp lửa bập bùng, củi lép bép nổ. Rồi mẹ gọi tôi: “Này con, nghỉ học một lát, xuống đây với mẹ!”. Tôi ngạc nhiên, mẹ nói có quà cho tôi. Quà gì vào lúc này? Chạy xuống, tôi ngồi đợi bên mẹ. Mẹ đưa cho tôi một món quà đặc biệt, một món ăn giản dị mà đậm đà tình thương. Bột ngô được mẹ sàng mịn, trộn với muối và nước, rồi gói trong lá chuối và nướng lên. Đó là món ăn của tình mẹ, đơn giản mà tuyệt vời. Tôi không biết là mùi của ngô hay mùi của tình yêu mẹ, nhưng trong mỗi miếng ăn ấy, tôi cảm nhận được tình cảm của mẹ dành cho tôi, nó ngọt ngào hơn bất kỳ món quà nào khác.
Món quà ấy theo tôi suốt cả cuộc đời, và tôi gọi nó là “Món quà tình mẹ thiêng liêng”. Tháng Ba lại về, những cơn gió mùa xuân thổi qua, hoa xoan tím nở, hoa bưởi tinh khôi và hoa dẻ ngan ngát hương thơm ngọt ngào. Và tôi lại nhớ về những kỷ niệm cũ, về tháng Ba xưa, về tình yêu thương vô bờ của mẹ. Dù thời gian có trôi đi, nhưng những ký ức về tháng Ba và tình yêu ấy vẫn vẹn nguyên trong tôi.
Xoan Vương


Có thể bạn quan tâm

Cách để Tìm kiếm một người cha nuôi

Liệu bạn có thực sự yêu một người mà vẫn bước ra ngoài lằn ranh của lòng chung thủy?

Cách để Ngừng Phán Xét và Chỉ Trích Người Khác

Top 5 quán bánh canh cua nổi tiếng và ngon nhất tại Quận 6 mà bạn không thể bỏ qua.

Mẹ sau sinh có thể ăn bún bò không? Những điều cần lưu ý khi thưởng thức món ăn này
