Top 10 bài văn sâu sắc và cảm động về người mẹ, làm lay động trái tim người đọc
Nội dung bài viết
1. Người mẹ của em
Tác giả: Phạm Thị Thu Hà - học sinh lớp 6
Với đề bài: "Em hãy tả lại một người thân trong gia đình", em Phạm Thị Thu Hà đã viết một bài văn về mẹ đầy cảm xúc và chi tiết. Dù chỉ mới bắt đầu học cách miêu tả người từ lớp 5, nhưng bài văn của em thể hiện sự tinh tế và cảm nhận sâu sắc, khiến người đọc không thể rời mắt. Em bắt đầu bài viết bằng những câu thơ từ bài thơ của nhà thơ Trần Quốc Minh, làm cho bài văn thêm phần ấn tượng. Câu chuyện về mẹ được miêu tả một cách rất chân thực, từ vẻ ngoài đến tính cách và những công việc mẹ làm hằng ngày.
Chỉ có tình yêu mãnh liệt dành cho mẹ, sự quan tâm đến từng chi tiết trong cuộc sống của mẹ mới giúp em có thể viết ra một bài văn sống động đến vậy. Mặc dù cuộc sống của mẹ có nhiều khó khăn, vì công việc đồng áng vất vả, mẹ không có vẻ ngoài kiều diễm mà chỉ là vẻ đẹp của người phụ nữ lao động. Bài văn khắc họa mẹ với những nét đẹp giản dị nhưng đầy duyên dáng. Mẹ chăm chỉ, yêu thương gia đình, và là nguồn động viên lớn lao để em cố gắng học hành trở thành con ngoan trò giỏi.
“Những ngôi sao thức ngoài kia
Chẳng bằng mẹ đang thức vì chúng con.
Đêm nay con ngủ giấc tròn
Mẹ là ngọn gió của con suốt đời”.
Cứ mỗi lần nghe những câu thơ này của nhà thơ Trần Quốc Minh vang lên, em lại nghĩ đến mẹ, người luôn thức khuya dậy sớm để chăm lo cho gia đình. Em cảm thấy may mắn vì có mẹ, vì mẹ là người luôn dành hết tình yêu thương cho chúng ta. Mẹ em chính là hình mẫu tuyệt vời của người mẹ thương con vô điều kiện.
Mẹ của em năm nay gần bốn mươi tuổi nhưng vẻ ngoài đã bị thời gian vội vã hằn lên. Công việc đồng áng khiến mẹ có dáng người cao, làn da rám nắng, mái tóc dài xơ xác sau những giờ làm việc ngoài trời. Mẹ lúc nào cũng búi tóc gọn gàng, với khuôn mặt trái xoan, vầng trán rộng. Mặc dù những nếp nhăn bắt đầu xuất hiện, nhưng nụ cười của mẹ vẫn giữ nguyên sự hiền hậu, dịu dàng. Đôi mắt mẹ sáng ngời, lúc nào cũng thấm đượm sự bao dung, quan tâm. Và mỗi khi nhìn vào đôi mắt ấy, em lại cảm thấy như mình phải làm mọi việc đúng đắn để không làm mẹ buồn.
“Bàn tay ta làm nên tất cả
Có sức người sỏi đá cũng thành cơm”.
Đúng vậy! Nhờ vào đôi tay đầy nghị lực của mẹ, em mới có được cuộc sống tốt đẹp này. Đôi tay mẹ đã phải làm việc không ngừng nghỉ, những vết sạm, nứt nẻ là dấu vết của những tháng ngày vất vả. Em cũng không quên những đôi chân mẹ đã bước qua bao nhiêu khó khăn, những lúc trời lạnh giá, đôi bàn chân ấy lại đau nhức. Mẹ lúc nào cũng lo lắng cho gia đình, từ công việc nhà cửa đến việc làm ruộng. Mẹ là người không thể thiếu trong cuộc sống của em, là hình mẫu của sự kiên nhẫn, hi sinh.
Mẹ lúc nào cũng quan tâm đến công việc học hành của em, dù bận rộn thế nào. Lúc em đau ốm, mẹ luôn là người ở bên chăm sóc, vỗ về. Mẹ rất hòa nhã với mọi người và luôn giúp đỡ họ khi cần. Chính vì vậy, mẹ được tất cả mọi người yêu mến. Em tự hứa sẽ học tập thật giỏi để không phụ công lao của mẹ, để mai sau có thể đền đáp lại những hy sinh vô bờ bến mà mẹ dành cho em.
“Mẹ như biển cả mênh mông
Con luôn ghi nhớ công ơn của người”.

2. Dù có ngàn vạn lời cảm ơn, cũng không thể nào diễn tả hết những hy sinh vô bờ bến mà mẹ đã dành cho chúng con
Tác giả: Bùi Văn Ánh - sinh viên ngành Xây dựng Cầu đường, Đại học Xây dựng Hà Nội (năm thứ 3)
Bài viết của Bùi Văn Ánh, một sinh viên ngành kỹ thuật, đã khắc họa hình ảnh người mẹ với sự kiên cường và vĩ đại không gì sánh được, khiến người đọc không khỏi xúc động. Dù cuộc sống đầy thử thách và khó khăn, mẹ luôn là người đứng vững, hy sinh tất cả vì con. Bài văn này, được viết nhân dịp Ngày của Mẹ, là món quà tri ân sâu sắc của tác giả, là sự cảm thông đầy tình yêu dành cho những khó khăn mẹ phải đối mặt, và cũng là lời động viên, khích lệ đến từ tận đáy lòng.
Bài viết không chỉ phản ánh sự trưởng thành trong suy nghĩ của một chàng trai nghèo, mà còn là tiếng nói đầy nhân văn, khẳng định sự kiên cường và hy sinh của người mẹ. Dù mẹ không bao giờ phàn nàn, thậm chí không đòi hỏi gì cho riêng mình, nhưng trong ánh mắt của mẹ luôn chứa đựng sự hy sinh vô bờ bến. Những lời của tác giả giản dị mà đầy cảm xúc, như những lời tâm sự từ một người con yêu thương mẹ vô hạn. Đọc bài viết này, chúng ta cảm nhận được tình cảm bền chặt giữa mẹ và con, một tình yêu mà không có thử thách nào có thể làm phai nhạt.
Đọc những dòng này, bạn sẽ hiểu rằng tình yêu của mẹ là vĩnh cửu, và chính mẹ là nguồn động lực để con vươn lên trong cuộc sống đầy khó khăn.
“Không biết ngoài mùng 8/3 và 20/10, mẹ còn có một ngày như thế này nữa không? Mẹ vẫn miệt mài làm việc, lo lắng cho gia đình nhỏ bé, cho con trai đang học xa nhà. Dù con có mua hoa, tặng quà, mẹ chỉ cười và bảo: ‘Cha bố anh, tiền đâu mà vẽ.’ Mẹ là thế, luôn nghĩ cho con, không bao giờ lo cho mình.”
Tuổi thơ con trôi qua trong vòng tay yêu thương của mẹ. Mẹ chăm sóc chúng con, gánh vác công việc đồng áng suốt năm mà không một phút nghỉ ngơi. Mỗi mùa vụ, mẹ gánh mạ, chở lúa, đôi vai còng xuống vì gánh nặng cuộc sống. Con chỉ mong mình lớn thật nhanh để có thể giúp mẹ. Mẹ không bao giờ kêu ca, luôn vui vẻ, cười đùa cùng con dù mệt mỏi. Mẹ không bao giờ đánh mắng con, chỉ nói nhẹ nhàng như một cô giáo hiền hậu.
Vì hoàn cảnh khó khăn, mẹ phải đi vào Nam làm thuê cùng bố để lo cho con cái. Mẹ hy sinh bản thân mình để con có thể có tương lai tốt đẹp hơn. Mẹ làm công việc vất vả, con lên lớp 5 rồi cũng phải xa mẹ. Dù trong lòng rất nhớ mẹ, nhưng con hiểu rằng mẹ làm tất cả vì con, vì tương lai gia đình.
Con đã đỗ vào trường Đại học Xây dựng Hà Nội, nhưng tai nạn giao thông đã thay đổi tất cả. Chân con bị gãy, ước mơ vào Đại học Quân y tan vỡ. Mẹ không rời con một bước, lên tận trường để chăm sóc, làm lao công để kiếm sống, hy sinh tất cả cho con. Dù mệt mỏi, mẹ vẫn luôn động viên, chăm sóc con từng chút một. Những giọt mồ hôi của mẹ, nụ cười ấm áp của mẹ đã giúp con vượt qua mọi khó khăn.
Nhưng cuộc sống vẫn không ngừng thử thách gia đình con. Bố bị tai nạn, em trai gặp tai nạn giao thông, và gia đình con lại phải đối mặt với những khó khăn lớn hơn. Dù vậy, mẹ vẫn không bao giờ lùi bước. Mẹ là người phụ nữ vĩ đại nhất mà con biết, và con sẽ không bao giờ quên những gì mẹ đã làm cho chúng con.
Con sẽ cố gắng học tập thật tốt, không để mẹ phải vất vả như vậy nữa. Dù có ngàn vạn lời cảm ơn, con cũng không thể nào diễn tả hết những hy sinh của mẹ. Mẹ là người phụ nữ tuyệt vời nhất trong trái tim con, và dù con chưa bao giờ đủ dũng cảm để nói ra, nhưng trong tim con, con yêu mẹ vô cùng.

3. Mẹ ơi, hãy cho con được chia sẻ cùng mẹ nỗi lo âu về tài chính, nỗi vất vả mà mẹ phải chịu đựng
Tác giả: Nguyễn Trung Hiếu - Lớp 11 chuyên Lý - trường chuyên Amsterdam - Hà Nội
Với đề tài: "Quan điểm của anh (chị) về vai trò của đồng tiền trong cuộc sống", Nguyễn Trung Hiếu đã viết về mẹ mình với những trăn trở khôn nguôi về cơm áo gạo tiền mà mẹ phải đối mặt mỗi ngày. Bài văn không chỉ gây ấn tượng mạnh mẽ mà còn làm xúc động cô giáo dạy văn, người đã dành cho nó những lời khen ngợi chân thành. Độc giả của Tripi, khi đọc những dòng này, sẽ nhận ra rằng đồng tiền không chỉ là vật chất mà còn là yếu tố quyết định hạnh phúc và sự sống còn của một gia đình. Đặc biệt là đối với những gia đình nghèo khó, khi người kiếm tiền chính phải vật lộn với bệnh tật, đồng tiền thực sự trở thành gánh nặng mà người mẹ phải mang vác trong im lặng.
Mẹ của Nguyễn Trung Hiếu phải sống với căn bệnh suy thận độ 4, mỗi tuần ba lần phải chạy thận tại bệnh viện. Dù bệnh tật hành hạ, mẹ vẫn không để con phải lo lắng, luôn cố gắng giữ cho gia đình một chút hy vọng, dù chỉ là những bữa sáng đủ đầy. Hiếu hiểu rằng, đồng tiền không chỉ là thứ có thể mua sắm đồ ăn hay vật dụng, mà nó chính là thứ quyết định sự sống của mẹ, là thứ mà cả gia đình phải chắt bóp từng chút để có thể duy trì những điều tối thiểu nhất trong cuộc sống.
Những câu chuyện đau lòng về đồng tiền, những buổi mẹ phải mệt mỏi đi xe buýt thay vì xe ôm vì không có tiền, những đêm không ngủ lo lắng cho mẹ, khiến Hiếu nhận ra rằng đồng tiền là tất cả, nhưng nó cũng có thể trở thành thứ tàn phá hạnh phúc gia đình. Bài học về sự quý trọng đồng tiền, cũng như việc giúp đỡ và chia sẻ trong gia đình, đã khiến Hiếu trưởng thành hơn, và hiểu rằng, đôi khi, tình yêu và sự thấu hiểu mới chính là điều giúp con người vượt qua mọi khó khăn.
Cảm giác lo sợ khi không đủ tiền để chăm sóc cho mẹ, và những buổi mẹ về muộn sau mỗi lần lọc máu, làm Hiếu nhận ra rằng, đồng tiền không chỉ là vật chất, mà là sự sống còn. Mặc dù không thể làm gì nhiều để giúp đỡ mẹ, Hiếu hứa sẽ cố gắng học thật giỏi, để mẹ và bố được vui lòng, và hy vọng rằng một ngày nào đó, gia đình sẽ không phải lo lắng về vấn đề tiền bạc nữa.

4. Tình yêu của mẹ là nguồn động lực giúp con trưởng thành
Tác giả: Phạm Nguyễn Đông Hưng - Lớp 11 CA3 - THPT Trần Đại Nghĩa - TP Hồ Chí Minh
Giống như bài viết của Bùi Như Mai, bài viết của Phạm Nguyễn Đông Hưng về tình mẫu tử đã chạm đến những cảm xúc sâu sắc và đầy ý nghĩa, xứng đáng với điểm 9 và sự khen ngợi của cô giáo. Cậu học trò lớp 11 này, dù tuổi còn trẻ, đã khắc họa rõ nét tình cảm thiêng liêng của người mẹ đối với con, thể hiện sự yêu thương vô điều kiện, chăm sóc và quan tâm từng bước đi của con mình. Cậu đã chia sẻ thông điệp sâu sắc đến những bạn trẻ, đặc biệt là những ai còn ham chơi và vô tình làm mẹ buồn: tình mẹ luôn bao la, rộng mở và ấm áp, đừng để mẹ phải rơi nước mắt.
"Tình mẫu tử – một chủ đề không lạ lẫm với bất kỳ ai học văn trên thế giới. Tình yêu của cha mẹ dành cho con là một tình cảm trong sáng nhất, đầy lo lắng và hy sinh. “Cha mẹ nuôi con chẳng mong ngày đền đáp.” Câu nói ấy chứa đựng giá trị vô giá của tình mẫu tử. Trong bức ảnh mẹ dắt con đi qua cơn mưa lạnh, tôi không cảm thấy sự cô đơn mà chỉ cảm nhận tình yêu thương sâu sắc nhất. Người ta vẫn nói: “Hổ dữ không ăn thịt con.” Làm mẹ là thiên chức thiêng liêng, không chỉ ở loài người mà ở tất cả các loài vật. Mẹ luôn có một tình yêu bất diệt, luôn bao bọc, che chở con dù có phải vượt qua mọi thử thách.
Tôi không thể định nghĩa tình mẫu tử một cách chính xác, vì tôi, một đứa con trai ham chơi, không đủ trải nghiệm để diễn tả hết. Nhưng tôi có thể cảm nhận được tình yêu đó qua những gì má tôi đã dành cho tôi. Dù cuộc sống có khó khăn, mỗi lần nhìn thấy má tôi trong bếp, lòng tôi lại được an ủi. Tôi sinh ra trong một gia đình có bố gia trưởng, khắc nghiệt. Mỗi khi tôi nghịch ngợm, phải chịu đòn roi từ bố, má tôi luôn là người vỗ về, dịu dàng chăm sóc những vết thương của tôi. Những trận đòn ấy theo tôi mãi cho đến lớp 10.
Tôi còn nhớ khi tôi ốm, má là người chăm sóc tôi từng bữa cháo. Cháo mà má nấu không ngon, nhưng tôi vẫn ăn vì tình yêu của má. Mỗi lần bệnh, tôi lại được ăn món cháo ấy. Nó không chỉ là món ăn mà là sự chăm sóc đầy yêu thương của má dành cho tôi. Nếu bạn hỏi tôi tình mẫu tử bắt đầu từ đâu, tôi không thể trả lời rõ ràng, nhưng có lẽ đó chính là nguồn sức mạnh vô biên trong trái tim người mẹ.
Tình mẫu tử thiêng liêng và quý giá đến thế, nhưng vẫn có những người vì lợi ích cá nhân mà vứt bỏ tình cảm mẹ con. Những bà mẹ tuổi teen, vì lỗi lầm mà không biết trân trọng tình yêu thương của mẹ, thậm chí vứt bỏ con cái. Những đứa con bất hiếu, vì tranh chấp đất đai mà đẩy mẹ ra đường, hay những người giả dối, lúc mẹ còn sống thì lạnh nhạt, khi mẹ mất lại tổ chức ma chay long trọng. Những câu chuyện như vậy thật đáng buồn, nhưng may mắn thay đó chỉ là thiểu số. Tình mẫu tử vẫn hướng về cái tốt đẹp, và những bậc cha mẹ luôn yêu thương con cái vô bờ bến.
Tôi không cần kể thêm ví dụ nữa, bởi trên thế giới này có biết bao người mẹ tuyệt vời. Tôi không dám nhận mình là một đứa con có hiếu vì tôi chưa làm tròn bổn phận với má tôi. Từ khi nhỏ, tôi đã là gánh nặng mà má phải lo lắng. Má luôn phải chăm sóc cho tôi, từ sức khỏe đến những cãi vã với bố. Má là người kiên nhẫn, không bao giờ cãi lại bố, nhưng sau những lần cãi vã, má lại khóc. Những lúc ấy tôi muốn ôm má, nhưng cái tôi lại ngăn cản. Giờ tôi hiểu, má chịu đựng rất nhiều áp lực. Má ơi, con xin lỗi má vì không hiểu được những điều ấy sớm hơn. Con không cần phải chứng tỏ mình với bố nữa, con chỉ muốn má vui vẻ như xưa.
Bức ảnh mẹ dắt con qua cơn mưa đã gợi cho tôi rất nhiều suy nghĩ. Đôi khi, những người mẹ có thể cáu gắt, nhưng đừng nhìn vào lời nói, hãy nhìn vào hành động của họ. Lời nói của mẹ có thể khó nghe, nhưng trong trái tim mẹ luôn chứa đựng những tình cảm tốt đẹp nhất dành cho con. Mẹ có thể giận, nhưng tình yêu của mẹ luôn vô điều kiện. Tôi không cần phải nói thêm nữa, bạn sẽ tự hiểu và biết mình cần làm gì. Còn với tôi, tôi vẫn là đứa con chưa trọn vẹn. Má ơi, con xin lỗi má vì chưa làm tròn hiếu nghĩa.

5. Mẹ như là ánh sáng soi đường cho con
Tác giả: Tăng Văn Bình - Lớp 6 năm 2003 - Trường THCS Lý Nhật Quang - Thị trấn Đô Lương - Nghệ An
Bài văn của Tăng Văn Bình về mẹ đã xuất sắc đạt điểm tối đa 10, với lời phê động viên: "Cô tin tưởng vào em, tương lai tươi sáng đang chờ đón em. Cố lên Bình!" Lời phê ấy đã trở thành hiện thực khi sau này, Tăng Văn Bình trở thành thủ khoa với số điểm tuyệt đối 30/30 của trường Đại học Ngoại thương. Hãy cùng đọc lại bài văn để hiểu được tình cảm chân thành mà cậu học trò dành cho mẹ và lý do cậu đạt được thành công đáng ngưỡng mộ như vậy.
Bài văn của Bình tuy ngắn gọn nhưng lại rất mạch lạc, trong sáng và đầy cảm xúc. Cậu đã kể về tình yêu thương của mẹ, cũng như hoàn cảnh khó khăn của gia đình mình một cách rất tự nhiên và chân thành. Sinh ra không có người cha bên cạnh, mẹ là người duy nhất cùng cậu vượt qua bao gian khó. Câu chuyện của cậu là minh chứng rõ ràng cho tình yêu vô bờ bến của người mẹ, người luôn là niềm hy vọng lớn lao nhất đối với con.
"Mỗi người đều có một người mẹ. Đó là điểm tựa tinh thần quan trọng nhất trong cuộc đời. Mẹ tôi cũng vậy, mẹ luôn dành trọn vẹn tình yêu thương cho chúng tôi để bù đắp cho nỗi đau thiếu vắng cha."
Ngày tôi sinh ra, cha tôi đã không có mặt. Đó là một tổn thương lớn, nhưng mẹ luôn là người mang đến cho tôi sự hạnh phúc và niềm tin vào cuộc sống. Mẹ đã phải làm đủ nghề để nuôi chúng tôi, từ đóng gạch, cuốc mướn cho đến làm giáo viên dạy trẻ. Những ngày Tết, khi mọi người sum vầy, mẹ lại ra ngoài vườn ngồi khóc một mình, lòng mẹ chứa đựng nỗi buồn thầm kín. Mẹ đã hy sinh rất nhiều, đôi tay mẹ chai sạn, đôi mắt thâm quầng, nhưng vẫn luôn quan tâm, dõi theo tôi. Tôi không bao giờ quên hình ảnh mẹ vất vả kiếm tiền để lo cho gia đình, những năm mất mùa, mẹ phải đi vác gạch thuê. Đôi vai mẹ chằng chịt vết thương, nhưng tôi hiểu rằng đó là những kỷ niệm không thể quên trong cuộc đời tôi.
Mẹ là nguồn động lực lớn lao giúp tôi không ngừng vươn lên. Dù cuộc sống đầy thử thách, mẹ luôn lạc quan, yêu đời và không bao giờ từ bỏ. Mẹ như một tia sáng dẫn đường cho tôi. Tôi biết mẹ luôn mong muốn tôi có một tương lai tốt đẹp hơn, không để cuộc đời tôi phải giống như mẹ. Mẹ rất nghiêm khắc khi tôi làm sai, nhưng tôi hiểu đó là vì mẹ muốn tôi thành người có ích cho xã hội. Mẹ là người tuyệt vời nhất trong mắt tôi, và tôi luôn ghi nhớ câu nói: "Nếu mẹ là dòng sông, con là nước, thì dòng sông không thể chảy được nếu thiếu nước".


6. Mẹ là ngọn gió luôn đồng hành cùng con trên suốt chặng đường đời
Tác giả: Đang cập nhật
Mỗi bài viết về mẹ là một lời bày tỏ tình yêu và lòng biết ơn sâu sắc của con dành cho mẹ. Dù có khi lời lẽ còn vụng về, chưa diễn đạt hết được trọn vẹn tấm lòng, nhưng tình cảm ấy luôn chân thành và đáng trân trọng. Bài viết dưới đây, dù không rõ tên tác giả, vẫn khiến người đọc xúc động sâu sắc. Với lối viết đầy cảm xúc, tác giả đã khéo léo đưa người đọc vào câu chuyện đời thường của mẹ con, qua đó khắc họa những cung bậc tình cảm khác nhau. Dù có những lúc con còn ngây thơ, không nhận ra những sai lầm của mình, nhưng tình yêu và sự bao dung của mẹ luôn là chỗ dựa vững chãi cho con.
“Đêm nay con ngủ giấc tròn
Mẹ là ngọn gió của con suốt đời.”
Có ai trong cuộc đời này mà không được lớn lên trong vòng tay của mẹ? Không ai mà không được nghe những lời ru ngọt ngào, không ai mà không được ngủ ngon dưới cái quạt mát của mẹ những trưa hè oi ả. Và trong cuộc sống này, có ai yêu con hơn mẹ, có ai hy sinh vì con như mẹ? Mẹ là người tôi yêu thương nhất và cũng là người tôi mang ơn nhất trên đời này.
Tôi vẫn luôn nghĩ rằng mẹ tôi không đẹp. Không đẹp vì không có làn da trắng mịn, không có khuôn mặt tròn phúc hậu, không có đôi mắt long lanh. Mẹ chỉ có một khuôn mặt gầy gò, rám nắng, những nếp nhăn hằn sâu trên trán, dấu vết của những lo toan, âu lo trong cuộc sống. Nhưng bố tôi lại nói, mẹ đẹp hơn bất kỳ người phụ nữ nào vì vẻ đẹp trí tuệ. Mẹ thông minh, nhanh nhẹn và tháo vát. Dù trên cương vị một người lãnh đạo, mẹ có vẻ nghiêm khắc, lạnh lùng, nhưng khi tôi ngồi bên mẹ, được mẹ âu yếm vuốt tóc, mọi suy nghĩ ấy tan biến hết. Tôi cảm thấy một tình yêu vô bờ, ngọt ngào, tràn ngập trong trái tim mình.
Tình yêu ấy, có lẽ chỉ khi người ta gần gũi mẹ lâu dài, mới thực sự cảm nhận được. Từ nhỏ đến lớn, tôi đã nhận được tình yêu vô hạn của mẹ, như một ân huệ, như một điều hiển nhiên. Mẹ luôn hy sinh vì tôi mà không bao giờ đòi hỏi gì. Đôi khi tôi nghĩ mẹ thật quá nghiêm khắc, thật “ác”, khi mẹ mắng tôi, tôi đã khóc. Nhưng tôi không hối hận vì những lời mắng ấy, chỉ là cảm giác tức tưởi trong lòng.
Rồi có một lần, tôi về nhà và thấy mẹ đang đọc trộm nhật ký của mình. Tôi nổi giận, giằng cuốn nhật ký từ tay mẹ, hét lên: “Sao mẹ lại làm thế? Đây là bí mật của con, mẹ không có quyền động vào.” Tôi tưởng mẹ sẽ đánh tôi, nhưng không, mẹ chỉ im lặng, gương mặt tái nhợt, đôi mắt rưng rưng. Tôi cảm thấy một sự ăn năn, không dám nhìn thẳng vào mắt mẹ. Tôi vội vàng chạy vào phòng, đóng cửa lại và khóc thật nhiều. Đêm ấy, tôi thao thức, cảm thấy một nỗi trống vắng khó tả. Có phải tôi đang hối hận? Có phải tôi đã quá khắc nghiệt với mẹ?
Sáng hôm sau, tôi nhận ra cảm giác thiếu vắng mẹ đã chiếm lấy tâm trí mình. Tôi hối hận, chỉ vì nóng giận mà làm tổn thương mẹ. Khi nghe tin mẹ phải vào viện, tôi lo lắng, bồn chồn không yên. Tôi chỉ muốn nói: “Mẹ ơi, lỗi là con, con yêu mẹ nhiều lắm!”
Ngày mẹ về nhà, tôi là người đón mẹ đầu tiên. Mẹ ôm chặt tôi và khóc, xin lỗi vì đã xâm phạm vào bí mật của tôi. Tôi xúc động nghẹn ngào, chỉ muốn ôm mẹ và nói rằng: “Mẹ ơi, lỗi là của con.” Sau tuần ấy, tôi mới nhận ra mẹ quan trọng đến nhường nào. Mẹ là người đã dành trọn vẹn tình yêu thương cho gia đình, chăm sóc từng bữa cơm, từng món ăn dù chỉ là những món đơn giản. Tôi hứa sẽ luôn yêu mẹ, sẽ nghe lời mẹ và sẽ không để mẹ phải lo lắng nữa. Mẹ là tất cả với tôi, là người bạn, người chị, người mẹ tuyệt vời nhất. Mẹ ơi, con yêu mẹ rất nhiều!

7. Mẹ yêu con bằng tình yêu vô bờ, dịu dàng như dòng suối trong xanh
Tác giả: Đang cập nhật
Với rất nhiều người, việc bày tỏ tình cảm với người mình yêu có thể dễ dàng, nhưng lại không dễ dàng khi đối diện với người đã sinh ra mình. Viết lách là cách để thể hiện những cảm xúc sâu thẳm mà đôi khi lời nói lại thiếu sót. Bài viết này là những lời tâm sự từ trái tim của người con dành cho mẹ mình, một tình yêu lớn lao nhưng không thể trực tiếp nói ra: ‘Con yêu mẹ, cảm ơn mẹ vì đã luôn là mẹ của con’. Mỗi chúng ta có thể tìm thấy mình trong những dòng chữ này và nhận ra rằng, dù có bất kỳ người mẹ nào, họ đều yêu con hơn tất cả.
Con đã viết nhiều, thật nhiều, nhưng chưa từng viết một bài về mẹ, dù mẹ là người bên con lâu nhất, yêu thương con nhất. Hôm nay, con bỗng nhận ra rằng... ánh mắt mẹ mang lại cho con sự bình yên, như một ngọn đèn soi sáng trong đêm. Khi vô tình nhìn thấy mẹ lặng lẽ dõi theo ba và con, con cảm thấy như đang sống trong một ngôi nhà ấm áp, an lành. Mỗi khi con ra đi hay trở về, mẹ đều đứng ở cửa nhìn con, như một bùa bình an theo con qua mọi nẻo đường.
Đôi tay mẹ khắc sâu vào tâm hồn con, là những món ăn mẹ nấu, là những việc làm giản dị hàng ngày, là tình cảm vô bờ mà mẹ dành cho con. Con nhận ra mình có thói quen so sánh: “Mẹ nấu món này ngon hơn bất kỳ ai”, “Chỉ mẹ tao mới làm món abc ngon như vậy”, hay những câu như “Mẹ tao dạy tôi thế này, làm vậy cho sạch sẽ gọn gàng”. Mẹ chính là hình mẫu tuyệt vời, và bất kỳ người phụ nữ nào con gặp đều khiến con liên tưởng đến mẹ. Dù con ở đâu, thì hình ảnh của mẹ luôn sống mãi trong tim.
Bước chân mẹ luôn khiến con cảm thấy an tâm, dù chỉ là tiếng bước chân trên sàn gạch, những âm thanh quen thuộc đó không bao giờ làm con quên được mẹ. Nếu một ngày con không nghe thấy tiếng bước chân ấy, con lại phải hỏi bố: “Mẹ đi đâu rồi?”. Âm thanh ấy, dù giản dị nhưng lại là một phần không thể thiếu trong cuộc sống của chúng con. Những tiếng bước chân của mẹ khiến ba bố con cảm thấy an lòng. Cứ thế, dù lúc nào con cũng nhớ mẹ, nhưng đó là nỗi nhớ thương đầy yêu thương.
Tiếng nói của mẹ mang đến cho con những bài học vô giá, những lời dạy, những trận cãi vã hay những lần mẹ nhắc đi nhắc lại một câu chuyện khiến con bực bội. Nhưng rồi, khi trưởng thành, con mới nhận ra rằng mẹ không chỉ dạy con những cách giải quyết vấn đề, mà còn dạy con cách để sống sao cho nhẹ nhàng, cho mọi người đều ít tổn thương nhất.
Những giọt nước mắt của mẹ, con hiểu, chính là những khoảnh khắc làm mềm trái tim con. Mẹ có thể không hiểu con hoàn toàn, nhưng chính những giọt nước mắt ấy đã làm con suy ngẫm và tự điều chỉnh bản thân. Mẹ, với tình yêu vô điều kiện ấy, khiến con phải viết những dòng này, nghẹn ngào giữa quán cafe, cảm thấy mình thật nhỏ bé so với tình yêu của mẹ.
Con đã lâu không nhớ đến những cái ôm, những lời yêu thương của mẹ, nghĩ rằng có lẽ chúng không cần thiết. Nhưng mỗi khi nhớ mẹ, con không nhớ những món quà, không nhớ những lời yêu thương, mà chỉ nhớ dáng hình của mẹ, những việc mẹ làm, những lần mẹ trách mắng. Con không thù hận, chỉ là cảm thấy yêu mẹ hơn trong những khoảnh khắc ấy, dù con không thể lý giải được tại sao.
Con không viết những dòng này vào ngày lễ Vu Lan hay vào dịp 8/3, mà viết vào một ngày bình thường, khi con thực sự nhớ mẹ, nghĩ về tình yêu của mẹ. Những giọt nước mắt lăn dài khi con viết những dòng này. Và mặc dù mẹ không bao giờ được đọc, nhưng con sẽ mãi yêu mẹ trong lặng lẽ, như tình yêu mà mẹ dành cho con. Mẹ và con sẽ luôn tự hỏi tại sao chúng ta không thể hiểu nhau, tại sao việc thể hiện tình yêu với người xa lạ lại dễ dàng hơn là nói ‘Con yêu mẹ’?

8. Mẹ là lá chắn vững vàng, che chở con trước mọi bão giông cuộc đời
Tác giả: Bùi Như Mai - Lớp 11 CA3 - THPT Trần Đại Nghĩa - TP Hồ Chí Minh
Chỉ từ một bức ảnh mà tác giả Ngô Trần Hải Anh ghi lại cảnh mẹ dắt xe chở con qua dòng nước lụt tại Sài Gòn, nữ sinh lớp 11 Bùi Như Mai đã hoàn thành bài cảm nhận sâu sắc về tình mẫu tử. Bài viết của em đã nhận được sự đánh giá cao với điểm 9 và lời khen ngợi của cô giáo nhờ vào lối viết chân thực, trong sáng và đầy xúc cảm. Mai đã dễ dàng chạm đến trái tim người đọc với những suy tư chân thành về tình yêu vô bờ bến của mẹ dành cho con.
Cảnh tượng người mẹ trong bức ảnh, phải vật lộn giữa mưa lũ, vừa dắt chiếc xe khó khăn, lại còn gánh trên vai trọng trách bảo vệ sự an toàn cho con, đã để lại ấn tượng sâu đậm trong tác giả. Từ đó, Mai tự nhận ra mình cũng luôn được mẹ yêu thương vô điều kiện và thường xuyên làm mẹ buồn. Dù có thể giận hờn vì mẹ lo lắng quá mức, nhưng Mai cũng tự nhủ mình cần cố gắng nhiều hơn nữa để mẹ vui lòng.
Gần đây, Sài Gòn mưa suốt, mưa dai dẳng như tiếng thì thầm của đất trời không dứt. Trong cơn mưa ấy, có những hình ảnh ấm áp, làm tan chảy trái tim người xem. Một trong những hình ảnh ấy là người mẹ kiên cường, giữa trời mưa, nước ngập quá bánh xe, vẫn cố gắng đẩy chiếc xe chết máy, giữ cho con mình luôn khô ráo. Cảnh tượng này gợi nhớ cho chúng ta về tình mẫu tử bao la, không gì sánh kịp.
Tình mẫu tử là thứ tình cảm thiêng liêng, không điều kiện, luôn hiện diện từ khi con chưa chào đời cho đến khi mẹ nhắm mắt. Mẹ yêu con mà không bao giờ đòi hỏi được báo đáp. Các cô gái trẻ có thể đôi lúc yếu đuối, nhưng khi trở thành mẹ, tình yêu dành cho con cho họ sức mạnh để kiên cường, dám đối mặt với mọi thử thách để bảo vệ con. Tình mẫu tử không phải là tình yêu mềm yếu, mà là sức mạnh vô biên, là phép màu của nhân loại.
Đối với người mẹ, tình mẫu tử đến một cách tự nhiên, từ khoảnh khắc họ biết rằng mình sẽ làm mẹ. Tình yêu ấy không hiện hữu bằng những món quà vật chất, nhưng thiếu nó, chẳng ai có thể trưởng thành trọn vẹn. Khi con còn nhỏ, mẹ luôn ở bên che chở, bảo vệ, mang đến cho con một tuổi thơ ấm áp. Và khi con lớn lên, dù có đi xa, mẹ vẫn luôn là điểm tựa vững vàng, vì mẹ chính là nhà, là tình yêu.
Tình mẫu tử cũng là sự bao dung vô bờ. Dù con có làm gì sai, dù cả thế giới có quay lưng với con, mẹ vẫn sẵn sàng ôm con vào lòng và tha thứ. Chúng ta đều biết những người mẹ phải vật lộn với cuộc sống, nhưng họ vẫn không ngừng hi sinh vì con cái. Những người mẹ ấy bán mặt cho đất, bán lưng cho trời, chắt chiu từng đồng để nuôi con ăn học, cho con một tương lai sáng sủa hơn.
Một số người phụ nữ, dù có thể sống cuộc sống sung túc, nhưng họ vẫn chọn con đường vất vả để kiếm tiền, làm việc chăm chỉ để con cái không thiếu thốn. Sự hy sinh của mẹ là điều không thể diễn tả bằng lời, như câu thơ đã nói: "Ngôn ngữ trần gian khờ dại quá - Sao đong đầy hai tiếng: Mẹ ơi". Tình mẫu tử không chỉ nuôi dưỡng con khôn lớn mà còn giúp người mẹ trưởng thành, học cách sống vị tha và mạnh mẽ, làm gương cho con, là tấm lá chắn bảo vệ con suốt đời.
Mẹ yêu con vô cùng, nhưng có lẽ không phải lúc nào con cũng hiểu được sự hy sinh của mẹ. Như trong bức ảnh ấy, dù tuổi trẻ có thể mạnh mẽ, nhưng làm sao con có thể để mẹ mình lội nước trong mưa tầm tã? Thế giới này có những đứa con vô ơn, thiếu thấu hiểu, luôn giận dỗi với mẹ vì những lời mắng mỏ. Nhưng bất hiếu với mẹ là khi con không trân trọng công sức, tình yêu mẹ dành cho mình, chỉ biết làm phiền, lười biếng, không chịu học hành. Những người con như vậy thật đáng trách.
Chúng ta cần nhớ câu nói: "Con không chê cha mẹ khó, chó không chê chủ nghèo". Những ai trách móc mẹ, không biết trân trọng công ơn sinh thành, sẽ chẳng xứng đáng nhận tình yêu của mẹ. Dù có lúc tôi giận mẹ, nhưng khi trưởng thành, tôi mới hiểu hết những hy sinh mẹ dành cho mình. Vì thế, mỗi ngày tôi cố gắng học tập và phụ giúp mẹ, không phải để mẹ sung sướng, mà để mẹ luôn hạnh phúc. Mẹ không thể cho con tất cả, nhưng chắc chắn mẹ sẽ cho con những điều tốt nhất mẹ có. Vì vậy, tôi hy vọng mỗi đứa con sẽ nhận được sự yêu thương xứng đáng từ mẹ. Và: “Ai còn mẹ xin đừng làm mẹ khóc. Đừng để buồn lên mắt mẹ, nghe không?”.


9. Mẹ yêu thương con vô điều kiện và luôn sẵn lòng tha thứ cho những sai lầm của con
Tác giả: Hà Thị Phương Linh - Lớp 12A1 - Trường THPT Nhân Việt - Quận Tân Phú - TP Hồ Chí Minh
Bài văn của nữ sinh Hà Thị Phương Linh về tình mẫu tử được viết trong một hoàn cảnh vô cùng đặc biệt – ngày khai giảng năm học mới. Thay vì những cảm nhận chung chung về thầy cô, bạn bè, nữ sinh này đã chọn cách chia sẻ những câu chuyện về tình mẹ với toàn trường. Bài văn ấy đã khiến không ít người, từ bạn bè đến thầy cô, rơi nước mắt bởi sự chân thành, giản dị nhưng vô cùng sâu sắc. Những lời văn ấy cũng chính là tiếng lòng của biết bao bạn trẻ chưa dám thổ lộ với mẹ, đồng thời cũng thức tỉnh nhiều trái tim chưa nhận ra giá trị vô giá của tình mẫu tử.
Hà Thị Phương Linh đã chân thành kể lại những sai lầm của mình, những lần nổi loạn, đua đòi khi còn trẻ. Cô thừa nhận những lần không hiểu mẹ, đôi khi còn cảm thấy ghét mẹ chỉ vì những yêu cầu của mẹ không đáp ứng được mong muốn của mình. Thế nhưng, một ngày, cô nhận ra rằng người mẹ luôn yêu thương mình vô điều kiện, luôn đứng bên cạnh khi cô lâm vào bế tắc, vẫn mở ra cho cô những cơ hội mới đầy hy vọng. Lúc ấy, cô mới thật sự thức tỉnh và hiểu được lòng bao dung tuyệt vời của mẹ.
Các bạn hãy đọc và cảm nhận.
Ngày còn bé, mẹ bắt tôi ngủ trưa, học bài nhưng tôi lại cảm thấy không muốn nghe lời. Tôi nghĩ mẹ thật ác. Khi lên cấp 2, tôi càng ghét mẹ vì luôn bị mẹ cằn nhằn, kiểm soát từng bước đi. Tôi đã từng muốn rời xa mẹ, muốn sống một cuộc sống tự do. Lúc đó, tôi chỉ muốn có được những thứ mà bạn bè mình có, dù gia đình tôi không khá giả. Một lần, tôi xin mẹ cho học trường tư, nhưng mẹ không đồng ý, thế là tôi giận mẹ vô cùng. Càng lớn lên, tôi càng thấy những yêu cầu của mẹ là quá khắt khe, so với bạn bè, tôi cảm thấy mẹ không chiều chuộng tôi như họ.
Đỉnh điểm là khi tôi chuyển về gần nhà học, một lần tôi đi bộ cả tiếng đồng hồ vì mẹ quên đón tôi đúng giờ, tôi đã vô cùng tức giận và có những hành động không thể tưởng tượng được. Trong cơn giận, tôi đã ném khóa cổng vào người mẹ, khiến mẹ bị thương. Lúc đó tôi hối hận nhưng vẫn không thể hiểu được mẹ.
Nhưng khi lên lớp 12, tôi gặp phải những khó khăn lớn từ những người bạn trong lớp. Tôi đã kể cho mẹ nghe và được mẹ giúp đỡ, dù mẹ đã la mắng tôi rất nhiều, nhưng mẹ vẫn luôn là người bên cạnh tôi lúc tôi cần nhất. Mẹ đưa tôi đến trường mới, không ngừng hy sinh vì tôi. Mẹ không chỉ là người luôn yêu thương tôi, mà còn là người dạy tôi sự kiên cường, sự bao dung. Lúc ấy, tôi mới hiểu rằng mẹ chính là người luôn đứng phía sau, sẵn sàng hy sinh vì con mà không bao giờ mong nhận lại.
Giờ đây, tôi hiểu rằng dù mẹ có những lúc khó khăn, khắc nghiệt, nhưng chính những điều ấy mới là tình yêu thương vô bờ mà mẹ dành cho tôi. Mẹ chính là người luôn bên cạnh tôi, không bao giờ rời xa. Tôi cảm ơn mẹ vì tất cả, và xin lỗi mẹ vì những lần đã khiến mẹ phải đau lòng. Con hứa sẽ luôn trân trọng những gì mẹ đã làm cho con và yêu mẹ nhiều hơn nữa.


10. Mẹ không bên con, nhưng con luôn biết mẹ dõi theo và con nhớ mẹ từng phút giây.
Tác giả: Nguyễn Thị Kiều Vân - Học sinh lớp 8
“Mặt trời chỉ có một, và mẹ em cũng chỉ có một mà thôi”. Mẹ là người duy nhất trên đời có thể trao cho chúng ta tình yêu vô điều kiện, và khi mất mẹ, đó là mất mát lớn lao nhất. Bài văn của Nguyễn Thị Kiều Vân, một cô bé mồ côi, viết về mẹ đã khiến bao người phải rơi nước mắt. Mới chín tuổi, mẹ cô đã ra đi mãi mãi vì căn bệnh hiểm nghèo, nhưng những năm tháng mẹ nuôi dưỡng và yêu thương đã khắc sâu vào trái tim cô bé, khiến cô không bao giờ quên. Với những lời lẽ giản dị nhưng đầy cảm xúc, Kiều Vân đã viết bằng cả trái tim mình về tình mẹ, về sự hi sinh và sự yêu thương vô bờ của người mẹ đã khuất.
Hình ảnh mẹ trong bài văn của Kiều Vân hiện lên thật đẹp đẽ, là người phụ nữ mạnh mẽ, luôn chăm sóc và dạy bảo con mình những điều hay lẽ phải. Mẹ không chỉ là người nuôi dưỡng mà còn là người bạn, người thầy tuyệt vời nhất của cô bé. Tình yêu của mẹ là nguồn sức mạnh giúp Kiều Vân vượt qua mọi khó khăn trong cuộc sống, giúp em trưởng thành, hiểu rằng mỗi giây phút bên mẹ là vô giá. Bài văn cũng là một lời nhắc nhở đối với tất cả chúng ta: hãy sống tốt và trân trọng những gì mình đang có, đừng để mẹ phải rơi nước mắt, dù chỉ một lần.
Tuổi thơ của tôi không giống như những đứa trẻ khác, khi từ nhỏ tôi đã mồ côi cha, chỉ có mẹ nuôi tôi khôn lớn. Mẹ là người cha, người mẹ tuyệt vời nhất mà tôi có. Nhưng rồi, khi tôi mới chỉ chín tuổi, mẹ đã ra đi vì căn bệnh quái ác, để lại tôi một mình. Mới đó mà tôi đã phải đối mặt với nỗi đau mất mẹ, điều mà tôi không thể hiểu hết được lúc bấy giờ. Nhưng hình ảnh mẹ vẫn luôn ở trong tâm trí tôi, mỗi bước tôi đi, mẹ luôn là người soi đường, chỉ lối. Mẹ là người phụ nữ mạnh mẽ, dù phải sống chung với bệnh tật, nhưng mẹ luôn yêu đời và lạc quan. Mẹ đã dạy tôi bao điều quý giá: sống trung thực, yêu thương người khác, biết ơn và tha thứ. Những lời mẹ dạy tôi sẽ theo tôi suốt đời. Dù không còn mẹ bên cạnh, nhưng những bài học ấy sẽ giúp tôi sống thật tốt và làm mẹ tự hào.
Mẹ đã chịu bao đau đớn, vất vả, nhưng vẫn luôn dành cho tôi tình yêu thương vô bờ bến. Những lúc tôi khóc vì không hiểu được sự hy sinh của mẹ, mẹ luôn mỉm cười, xoa dịu nỗi đau của tôi. Giờ đây, khi không còn mẹ, tôi chỉ có thể nhớ về mẹ, sống thật tốt để mẹ không phải buồn. Mẹ ơi, con yêu mẹ rất nhiều, con sẽ luôn nhớ lời mẹ dạy, và sẽ sống thật tốt để làm mẹ vui lòng. Con ước gì được quay lại một ngày, được sống cùng mẹ, chăm sóc cho mẹ, điều mà con chưa từng làm trước đây.


Có thể bạn quan tâm

Hướng dẫn bật bình luận trên YouTube

Top 9 cửa hàng giày nữ đẹp nhất Quận 10, TP. HCM

Những câu nói truyền cảm hứng về tuổi 18 - Stt, status tuổi 18 đầy ý nghĩa và sâu sắc

Hướng dẫn cách hủy theo dõi người khác trên Tik Tok dành cho thiết bị Android

Hướng dẫn điều chỉnh giọng nói trong video bằng VivaVideo trên điện thoại
