Top 10 Bài văn tuyệt vời về những kỉ niệm thầy cô và mái trường
Nội dung bài viết
1. Bài văn về những kỉ niệm với thầy cô và mái trường số 4
"Thời gian có thể vô tình trôi đi, mái tóc xanh ngày nào giờ đã phai. Nhưng thầy vẫn đứng đó, bên sân trường cũ, luôn dõi theo từng bước đi của em trên con đường đời. Dù có đếm hết sao trời, dù có đếm hết những chiếc lá bay trong mùa thu, nhưng ngàn năm sau, vẫn không thể nào đếm hết công ơn của thầy".
Cô ơi! Một năm lại qua, em không biết liệu cô có còn nhớ em không? Nhưng với em, hình ảnh cô vẫn luôn khắc ghi trong tâm trí. Giữa bao bộn bề cuộc sống, mỗi khi nghe bài hát "Người thầy", em lại nhớ về cô, nhớ về những giờ phút thi văn nghệ, những lần em tập hát cho cô và bạn bè nghe. Những kỉ niệm ấy khiến trái tim em lại dâng trào cảm xúc. Cô ơi, khi còn ngồi trên ghế nhà trường, em được nghe lời giảng của cô, được bạn bè góp ý chân thành. Nhưng giờ đây, khi bước ra ngoài đời, cuộc sống không còn đơn giản như thơ ca, không còn tươi đẹp như giấc mơ. Đó là những thử thách, bon chen và ghen tị. Cô ơi, em chỉ mong có thể quay lại một năm trước, để mỗi khi gặp khó khăn, em lại có thể nhìn thấy ánh mắt, nụ cười của cô, để từ đó lấy lại niềm tin và sức mạnh bước tiếp.
Cô ơi, ngày 20 tháng 11 sắp tới rồi, lớp cô chủ nhiệm có chuẩn bị gì cho cô không? Các bạn ấy có nghịch ngợm làm cô buồn không cô? Em thì không thể về thăm cô vì công việc xa xôi, nhưng em sẽ hát tặng cô, vẫn sẽ cất lên lời ca về người lái đò, người đã đưa chúng em đến bến bờ tri thức. Các bạn bây giờ, giống như chúng em một năm trước, chưa thể hiểu được những hy sinh thầm lặng của cô. Chỉ khi không còn cô bên cạnh, họ mới hối tiếc. Và em, giờ ngồi đây viết những dòng này, mới thật sự thấm thía những lời cô nói, những giọt mồ hôi đã đổ xuống để xây dựng nền tảng cho chúng em. Cô ơi, thời gian không còn nhiều, nhưng em vẫn muốn gửi lời cảm ơn và chúc cô sức khỏe dồi dào, luôn tràn đầy nhiệt huyết để tiếp tục cống hiến cho các thế hệ học trò sau này. Em mong cô luôn mạnh khỏe, và những nụ cười của cô sẽ luôn là nguồn động lực cho chúng em vươn lên trong cuộc sống. Chúc cô sẽ mãi là người mẹ hiền, người vợ đảm đang, và luôn gặt hái thành công trong cả sự nghiệp và gia đình.
Cuối cùng, em xin gửi lời chúc đến tất cả các thầy cô trên mọi miền Tổ Quốc, chúc các thầy cô luôn mạnh khỏe, hạnh phúc, và có thật nhiều cống hiến cho nền giáo dục nước nhà.


2. Bài văn về những kỉ niệm thầy cô và mái trường số 5
Ai trong chúng ta đã từng trải qua tuổi thơ mà không hằng mong được quay lại những khoảnh khắc đẹp đẽ của quá khứ. Những kỷ niệm từ thời học sinh, dù giản dị nhưng lại in đậm trong tâm trí, ngọt ngào và sâu lắng. Cứ mỗi mùa hè, hình ảnh mái trường thân yêu lại hiện về với tiếng trống trường rộn rã và những cánh hoa phượng đỏ rực. Những kỷ niệm, dù đã qua, vẫn vương vấn trong lòng mỗi người. Ôi, sao mà nhớ mái trường xưa đến vậy! Mỗi lần nghĩ về, em lại như thấy rõ ràng ánh mắt dịu dàng của cô, và giọng nói ấm áp của thầy vang vọng bên tai. Tất cả những kỷ niệm đó đã trở thành hành trang, là những ký ức quý giá, là nguồn động viên để em bước đi trong cuộc đời này. Thầy cô là những nét vẽ sáng nhất trong bức tranh cuộc sống của em, là nguồn động viên, là ngọn lửa sưởi ấm tâm hồn mỗi chúng ta. Nếu thiếu đi thầy cô, bức tranh ấy sẽ trở nên lạnh lẽo, mất đi sức sống và ý nghĩa thực sự.
Em vẫn nhớ bài học đầu tiên thầy đã dạy: "Con người sống để yêu thương nhau". Đó là bài học quý giá giúp em hiểu rằng cuộc sống này là một hành trình cần sống sao cho có ý nghĩa, không hối tiếc về những năm tháng đã qua. Em đã hiểu hơn về cuộc sống và những giá trị mà thầy cô trao tặng cho chúng em.
Giờ đây, lòng em đầy xúc động và tri ân. Em muốn gửi gắm những lời chân thành đến thầy cô, những người đã dìu dắt em trưởng thành. Chúc thầy cô luôn bình yên, hạnh phúc và luôn đầy sức mạnh trí tuệ, để truyền cảm hứng cho bao thế hệ học trò sau này. Em cảm ơn thầy cô rất nhiều!


3. Bài văn về những kỉ niệm thầy cô và mái trường số 6
Hạnh phúc là khi em sống trọn vẹn từng khoảnh khắc, biết vấp ngã rồi đứng dậy, không bao giờ từ bỏ. Em đã hiểu rồi, cô ơi!
Chợt ngồi im, em nhớ về cô, nhớ về những tháng ngày cũ, nhớ về góc bảng nơi em từng đứng, và cả nụ cười ẩn chứa biết bao tâm sự của cô. Cô không nói gì, nhưng trong nụ cười ấy có một sự bình yên và rộng lượng lạ kỳ, như chính cuộc sống vậy, giản dị mà cao cả.
Ngày đó, em chỉ là cậu học trò nghịch ngợm, mê chơi và mơ mộng. Môn Toán với em thật xa lạ, chỉ khiến cuộc sống thêm phần khô khan và tẻ nhạt. Thế rồi cô đến, với nụ cười kỳ lạ và những bài học không lời - em đứng góc bảng, học cách làm toán, ban đầu ngượng ngùng nhưng rồi dần quen thuộc. Cô chỉ mỉm cười, không nói gì…
Cô luôn dạy cả lớp: “Hãy sống tử tế, mở lòng rộng rãi, và yêu thương mọi người. Hạnh phúc sẽ đến với ai biết cho đi.” Em thắc mắc, cô ơi, còn với những người xấu thì sao? Cô chỉ mỉm cười và không trả lời…
Cô bảo: “Hãy tạo ra ước mơ, và theo đuổi nó đến cùng. Đừng bao giờ từ bỏ, đừng để vấp ngã làm em thất vọng.” Em hỏi, làm sao để có được ước mơ? Cô chỉ cười, không nói gì…
“Cuộc sống là món quà quý giá, đừng lãng phí nó. Hãy sống cho xứng đáng, đừng hoài phí tuổi trẻ.” Em trả lời: “Em chưa hiểu cô ạ!” Cô cười dịu dàng và bảo: “Hạnh phúc là khi em sống hết mình, dù ngã xuống vẫn đứng dậy và tiếp tục bước đi.”
Em vẫn không hiểu hoàn toàn, nhưng em biết hạnh phúc có thể là nụ cười khi ta chạm tay đến vinh quang, hay là những giọt nước mắt khi phải đối mặt với thử thách. Nhưng cuộc sống vốn đa dạng, mỗi người sẽ có nhận thức riêng về đúng sai, tốt xấu. Vậy tại sao không tin vào ngày mai và mỉm cười với số phận? Dù có khó khăn, em vẫn tin vào cuộc sống và ước mơ của mình, phải không cô?
Những năm tháng học trò đã qua, những kỷ niệm ngọt ngào về mái trường, về cô - người thầy đã lặng lẽ trao cho em niềm tin. Cô ơi, dù thời gian đã trôi qua, nhưng hình ảnh cô, nụ cười ấy, sẽ mãi in sâu trong tâm trí em. Em nhớ cô nhiều lắm.
Cô còn nhớ ngày cô báo tin mình sẽ làm mẹ không? Cô nhìn chúng em, nụ cười rạng rỡ, nhưng em biết trong lòng cô cũng đầy suy tư. Liệu tình cảm cô dành cho chúng em có còn như trước? Dù cô không nói, em biết cô hiểu được những cảm xúc ấy. Và cô vẫn cười, bảo rằng: “Bé Bông sẽ học đại học Luật, đó là ước mơ cô chưa thể thực hiện được.”
Thời gian trôi qua, cả lớp chờ đón ngày bé Bông ra đời, nhưng rồi… cô không còn nữa. Chúng em đã khóc, khóc thật nhiều, vì chúng em mất cô rồi, cô ơi. Tại sao lại có nỗi buồn trong giây phút mong chờ ấy?
Giờ đây, bé Bông đã đi học, và em thấy cuộc sống thật ý nghĩa. Hạnh phúc là sống đúng với chính mình, với lý tưởng và nhiệt huyết, biết cống hiến và chia sẻ. Những gì cô dạy chúng em, vẫn vẹn nguyên trong lòng em. Cô ơi, em sẽ sống với trách nhiệm và tình thương mà cô đã trao cho chúng em.
Hạnh phúc là khi em biết mỉm cười, dù trong những lúc khó khăn nhất. Cô đã trao cho em niềm tin, nghị lực, và sức mạnh để vượt qua mọi thử thách. Nụ cười ấy, sẽ mãi đồng hành cùng em trong suốt cuộc đời.
Sắp đến ngày 20-11, em lại nhớ về cô nhiều hơn. Dù cô đã đi xa, nhưng trong lòng em, cô luôn hiện diện, là nguồn động viên và ánh sáng dẫn lối. Các bạn ơi, hãy trân trọng thầy cô của mình, những người đã giúp chúng ta cập bến bờ hạnh phúc, và đừng quên thể hiện lòng tri ân bằng hành động, nhân ngày Nhà giáo Việt Nam nhé!


4. Bài văn viết về kỉ niệm thầy cô và mái trường số 7
Mái trường thân yêu
Ba năm học cấp ba, tuy không quá dài nhưng cũng không hề ngắn, là khoảng thời gian không thể nào quên. Với nhiều người, đó chỉ là những năm tháng bận rộn với học tập và mong mỏi được tự do khi lên đại học. Còn đối với tôi, những năm tháng ấy thật đặc biệt, thật quý giá. Tôi đã có cơ hội học tập tại mái trường THPT …, nơi đã giúp tôi trưởng thành và mang lại cho tôi vô vàn kỷ niệm đẹp.
Thời gian trôi qua nhanh chóng, như một cơn gió thoảng qua. Tôi vẫn nhớ như in những cảm xúc đầu tiên khi tôi nhìn thấy các anh chị lớp trên đỗ vào trường. Ngày ấy, mỗi lần lên thành phố, tôi đều đi qua cổng trường và ngắm nhìn hàng cây xanh tỏa bóng mát. Tấm biển cũ kỹ với dòng chữ “Trường THPT chuyên …” như ẩn chứa bao điều bí mật, kích thích tôi khám phá. Chính những khoảnh khắc đó đã khiến tôi mơ ước một ngày sẽ được học tại ngôi trường này. Và rồi tôi cũng đã đỗ, dù số điểm của tôi không cao như các bạn khác. Niềm hạnh phúc vỡ òa khi biết điểm thi, tôi cảm giác mình đã thực hiện được một ước mơ lớn lao.
Lần đầu tiên bước vào trường, trong không khí sáng sớm mùa hạ, tôi vẫn nhớ như in cảm giác hồi hộp, bỡ ngỡ. Mặc dù trời không lạnh, nhưng tôi vẫn cảm nhận được sự run rẩy trong từng bước đi. Những tia nắng xuyên qua tán cây, chiếu sáng con đường dẫn vào trường, tạo nên không gian rạng rỡ, chào đón những học sinh mới như tôi. Con dốc 45 độ ấy, tuy nhỏ, nhưng đã thử thách sức lực của tôi không ít lần. Khoác lên mình chiếc áo trắng tinh khôi và chiếc phù hiệu của trường, tôi cảm thấy mình đã trưởng thành hơn rất nhiều. Những ngày đầu, tôi gặp không ít khó khăn khi phải làm quen với một môi trường mới, khi phải rời xa những gì thân thuộc. Nhưng tôi đã dần quen với lớp học, với những người bạn mới, và quan trọng nhất, tôi đã học được cách giao tiếp và thích nghi. Mỗi người bạn trong lớp tôi đều rất đặc biệt, chúng tôi học cùng nhau, giúp đỡ nhau và gắn bó như một gia đình.
Thầy cô chính là những người lái đò tận tụy đưa chúng tôi qua con sông tri thức. Mái trường này không đồ sộ, không nổi bật như nhiều trường khác, nhưng đối với tôi, đó là nơi tuyệt vời nhất. Hàng ngày, tôi được học hỏi, được khám phá bao điều thú vị về thiên nhiên, về văn hóa, và cả lịch sử dân tộc qua những bài giảng của thầy cô. Những bài học ấy không chỉ giúp tôi mở mang kiến thức, mà còn dạy tôi những bài học quý giá về đức hạnh, lòng kiên nhẫn và sự cống hiến. Cảm ơn các thầy cô đã luôn tận tâm dạy dỗ, chuẩn bị bài giảng chu đáo để chúng tôi có thể trưởng thành mỗi ngày.
Tôi yêu mái trường này, yêu những hàng cây lộc vừng nở hoa vào mỗi mùa giao mùa, yêu những giờ ra chơi nhộn nhịp, yêu cả những chiếc ghế đá nơi chúng tôi ngồi trò chuyện, nơi những kỷ niệm đẹp được xây đắp. Những lần vấp ngã trong học tập, những kỷ niệm ngây ngô về tình bạn, tình yêu tuổi học trò, tất cả đều là những điều đáng nhớ không thể nào quên. Và bạn ơi, ai trong chúng ta cũng có một thời học sinh ngọt ngào như vậy. Tôi cũng vậy, tôi sẽ không bao giờ quên những ngày tháng vui vẻ ấy. Dù có đi đâu, mái trường này vẫn sẽ mãi là ngôi trường yêu thương trong lòng tôi, ngôi trường THPT chuyên … thân yêu!


5. Những hồi ức về thầy cô và mái trường số 8
Mái trường không chỉ là nơi tiếp thu tri thức, mà còn là "ngôi nhà thứ hai" của mỗi con người, nơi ươm mầm ước mơ và nuôi dưỡng những giá trị nhân văn. Với tôi, Trường THPT ......... chính là điểm tựa vững chãi, là mái nhà thứ hai cho những kỷ niệm ngọt ngào và những khát khao vươn lên.
Mái trường luôn là nơi yêu thương, nơi tình thầy trò gắn bó, nơi bạn bè bên nhau vượt qua mọi thử thách. Tôi tự hào về Trường THPT ........., một ngôi trường đã có hơn 55 năm xây dựng và phát triển, không ngừng phấn đấu để tạo dựng một môi trường học tập chất lượng và đầy nhiệt huyết.
Trường được thành lập từ tháng 9 năm 1961, là một trong những ngôi trường cấp III đầu tiên của Tỉnh Thái Bình. Mới đầu, trường chỉ là một lán tranh nhỏ, nhưng giờ đây, trường đã phát triển với 38 phòng học, 4 phòng máy tính hiện đại và gần 2000 học sinh qua các thế hệ. Trường đã ghi dấu ấn sâu đậm trong lòng các thế hệ học sinh và giáo viên, với những thành tích đáng tự hào như Bằng khen Chính Phủ, Huân chương Lao động, và đặc biệt là danh hiệu Trường chuẩn Quốc gia.
Những thành công ấy không thể thiếu công sức của đội ngũ giáo viên tận tâm, những người đã không ngừng truyền thụ tri thức và rèn luyện nhân cách cho chúng tôi. Những thầy cô không chỉ dạy chúng tôi bài học trong sách vở, mà còn những bài học về đạo đức, về tình yêu nghề, và lòng nhiệt huyết với công việc của mình. Mặc dù có lúc thầy cô nghiêm khắc, nhưng trong mắt tôi, họ luôn là những người ân cần và tận tụy, luôn mong muốn học sinh của mình thành công và trưởng thành.
Ba năm học, dù ngắn ngủi nhưng là những năm tháng đáng nhớ nhất trong đời học sinh. Tôi không thể quên cảm giác hào hứng, hồi hộp khi lần đầu tiên bước chân vào mái trường này, khoác lên mình chiếc áo trắng với lô-gô của trường. Áo không chỉ là đồng phục, mà là niềm tự hào, là biểu tượng của những ước mơ, của những nỗ lực không ngừng nghỉ. Lô-gô trường, với màu xanh mát mắt và hình ảnh ngọn đuốc, quyển vở, đã khắc sâu vào trái tim tôi như một lời nhắc nhở về khát vọng chinh phục tri thức.
Thời gian trôi qua, tôi giờ đây đã là học sinh lớp 12, và mặc dù không thể giữ lại được thời gian, tôi vẫn ước rằng thời gian có thể chậm lại, để tôi có thể lưu giữ thêm nhiều kỷ niệm đẹp tại mái trường này. Tôi yêu sân trường, yêu những chiếc ghế đá, yêu những rặng phi lao sau trường, những dãy nhà A, B, D, nơi đã chứng kiến bao kỷ niệm của tôi và bạn bè. Dù biết rằng rồi đây, tất cả sẽ thay đổi, nhưng trong trái tim tôi, mái trường này vẫn mãi là ngôi nhà thứ hai thân thuộc, nơi tôi luôn quay về trong mỗi dịp nhớ về tuổi học trò.
Để kỷ niệm 55 năm thành lập trường, tôi và các bạn đã tham gia vào nhiều hoạt động ý nghĩa như thi đua dạy tốt, học tốt, trồng cây, thu gom giấy tái chế... Dù nắng nóng, chúng tôi vẫn nhiệt tình tham gia vì hiểu rằng mỗi hành động nhỏ đều góp phần làm đẹp thêm mái trường, làm sống động những kỷ niệm này. Mỗi nhành cây, mỗi ngọn cỏ nơi đây sẽ trở thành ký ức khắc sâu trong lòng tôi, và tôi tin rằng, khi quay lại sau nhiều năm nữa, Trường THPT ......... vẫn sẽ là nơi chở che, là bến đỗ bình yên trong trái tim của tôi và của tất cả những thế hệ học trò đã trưởng thành dưới mái trường này.
Chắc chắn rằng, dù có bao nhiêu năm trôi qua, Trường THPT ......... sẽ luôn giữ một vị trí đặc biệt trong trái tim tôi. Một lớp học trò mới sắp ra trường, nhưng những thầy cô, những người "lái đò" tận tâm sẽ mãi là những người hướng dẫn, đưa chúng tôi vượt qua dòng sông đời, để mỗi học sinh, dù đi đâu, sẽ luôn nhớ về ngôi trường này với một tình yêu thương vô bờ bến.


6. Bài viết về những kỷ niệm đáng nhớ với thầy cô và mái trường số 9
Thời gian quả thật trôi nhanh, hai năm học tại mái trường yêu thương này như mới chỉ hôm qua. Vẫn còn vẹn nguyên trong tâm trí tôi là mùa hè cách đây hai năm, khi tôi chuẩn bị rời khỏi Tiểu học để bước vào một chương mới tại ngôi trường Nguyễn Tất Thành. Dù cha mẹ đã có nhiều lựa chọn, nhưng có lẽ số phận đã dẫn dắt tôi đến đây, nơi nuôi dưỡng những ước mơ và hoài bão của tôi.
Ngôi trường Nguyễn Tất Thành nằm gọn trong khuôn viên của Đại học Sư phạm Hà Nội, như một viên ngọc sáng giữa lòng Thủ đô. Khoảng sân nhỏ nhưng đầy sức sống, với ánh nắng thu vàng vương nhẹ trên từng tán lá, là nơi tôi đã bắt đầu hành trình mới của mình. Ngày “Chào học sinh lớp 6” đã để lại trong tôi những cảm xúc khó tả, từ nụ cười thân thiện của cô Hiệu trưởng Thu Anh đến không khí đầy sức trẻ của các anh chị CLB. Từ ngày đầu tiên ấy, tôi cảm thấy lớp học không còn là nơi xa lạ nữa mà trở thành ngôi nhà thứ hai đầy yêu thương.
Ấn tượng đầu tiên với tôi là cô Hiệu trưởng Nguyễn Thị Thu Anh. Một lần, khi lớp tôi ở lại ăn trưa bán trú, cô Thu Anh đã nhẹ nhàng mang một suất cơm vào và ngồi cùng chúng tôi. Cô hỏi thăm từng bạn về chuyện học tập, về những vết mực dính trên tay hay cái áo khoác nóng bức. Cô là người lãnh đạo không chỉ nghiêm khắc mà còn rất gần gũi, ân cần, như một người bạn, người mẹ luôn quan tâm tới từng bước đi của học trò.
Nhưng người tôi quý mến nhất vẫn là cô giáo chủ nhiệm lớp A8 - cô Ngọc Châu Vân. Ngày đầu tiên gặp cô, tôi đã cảm nhận được sự gần gũi, dịu dàng của cô. Cô không chỉ đẹp về ngoại hình với khuôn mặt trái xoan, đôi mắt sáng ngời mà còn đẹp trong tâm hồn, là hình mẫu lý tưởng của một người thầy tận tâm. Mỗi nụ cười của cô như xua tan mọi mệt mỏi trong lòng chúng tôi, và mỗi lời động viên của cô luôn khiến chúng tôi cảm thấy ấm áp và an lòng.
Cô không chỉ dạy chúng tôi những bài học về kiến thức mà còn khơi dậy trong mỗi người chúng tôi tinh thần học tập. Lúc đó, chúng tôi còn vụng về, lạ lẫm với môi trường mới, và những bài kiểm tra đầu tiên mang về kết quả không như mong đợi. Tuy vậy, thay vì trách móc, cô chọn cách im lặng, để rồi trong giờ học sau đó, cô chia sẻ với chúng tôi những phương pháp học hiệu quả. Cô khuyên chúng tôi hãy coi việc học như một trò chơi, và kết quả là trái ngọt mà mỗi người phải đạt được. Đó chính là cách cô truyền cảm hứng để chúng tôi vươn lên.
Và quả thật, sau kỳ thi cuối kỳ, lớp chúng tôi đã có sự thay đổi rõ rệt. Mỗi người đều cố gắng không chỉ vì bản thân mình mà còn vì cô - người mẹ thứ hai của chúng tôi. Niềm vui ấy không chỉ ở điểm số mà còn ở niềm hạnh phúc của cô khi thấy học trò tiến bộ. Cô đã khiến chúng tôi nhận ra rằng, đằng sau mỗi nụ cười, mỗi sự quan tâm của người thầy, luôn là những hy sinh thầm lặng, những tình cảm sâu sắc dành cho học trò.
Đến hôm nay, tôi vẫn nhớ mãi những kỷ niệm đó và biết ơn mái trường Nguyễn Tất Thành, nơi đã trở thành ngôi nhà thứ hai, nơi nuôi dưỡng và chắp cánh cho những ước mơ của tôi. Những ký ức về trường, về thầy cô sẽ luôn theo tôi suốt cuộc đời, như một phần không thể thiếu trong hành trình trưởng thành.


7. Bài văn viết về những kỷ niệm đặc biệt với thầy cô và mái trường số 10
Tiếng trống trường vang lên rộn rã, cùng tiếng chim líu lo trên cành phượng như hòa vào bản nhạc ngọt ngào của buổi sáng. Hôm nay, tôi lại bước đi trên con đường quen thuộc, chỉ vài trăm mét thôi, mà lòng tôi lại dâng lên những cảm xúc bồi hồi, một chút tiếc nuối, một chút lạ lẫm như thể thời gian đã qua thật nhanh. Ánh nắng sớm xuyên qua cửa sổ, chiếu lên đôi mắt tôi, mắt hôm nay như mang theo cả một biển tâm sự, có lẽ đó là cảm giác của một nữ sinh cuối cấp, sắp phải chia tay mái trường mà mình yêu thương.
Ba năm cấp 3 trôi qua nhanh như một cơn mưa rào mùa hạ, đến rồi đi, để lại trong tôi biết bao kỷ niệm ngọt ngào. Cả một thời học trò hồn nhiên, tinh nghịch, với những giây phút vui vẻ và những lần giận hờn vu vơ. Ngôi trường thân yêu, nơi tôi đã trải qua những tháng năm đẹp nhất, với khuôn viên xanh mát, những cây cối, hoa lá như đang ôm ấp lấy mỗi bước đi của chúng tôi. Tiếng cười giòn giã, bước chân vội vã, mỗi sáng thức dậy, trường là nơi đón chào chúng tôi bằng những ánh nắng đầu ngày.
Cây bàng già vẫn vươn cao, lá xanh tươi đung đưa trong gió. Những cánh phượng đỏ thắm vẫn đọng sương mai, rực rỡ như chính tuổi thanh xuân của tôi. Và vườn hoa lan, lúc nào cũng khoe sắc thắm. Mọi thứ vẫn vậy, nhưng chỉ có chúng tôi là đang dần trưởng thành, và một ngày, tôi sẽ không còn được nhìn thấy những hình ảnh này nữa… Ngôi trường mà tôi yêu thương, Trường Trung học phổ thông dân tộc nội trú Huỳnh Cương, nơi đã mở ra cho tôi một chân trời mới, nơi tôi đã vượt qua bao thử thách để trở thành một phần nhỏ bé trong ngôi nhà lớn này. Mỗi ngày tôi lại càng yêu hơn những kỷ niệm đầu tiên, những bước chân chập chững trong lần đầu đến trường, những lần khóc nhớ nhà khi phải học xa gia đình.
Những bữa cơm đầu tiên trong khu nội trú, những người bạn xa lạ, tất cả đều đã trở thành những ký ức không thể quên. Giờ đây, tôi yêu quý từng bữa ăn, những tiếng cười rộn rã khi đến giờ ăn, và hơn hết, tôi yêu cái không khí gia đình mà trường mang lại. Nó đã tôi luyện tôi trở thành một cô gái mạnh mẽ, biết tự lập và chăm sóc bản thân. Trường đã dạy tôi không chỉ kiến thức, mà còn là những bài học về tình yêu thương, sự sẻ chia, và niềm tin vào tương lai.
Trường tôi, với khuôn viên xanh tươi, sạch đẹp, là nơi tôi đã trưởng thành. Mỗi chiếc ghế đá, mỗi góc sân, đều ghi dấu những kỷ niệm về những lần chuyện trò, về những lần lao động, về những buổi trực nhật vất vả mà cũng đầy ý nghĩa. Mái trường này đã trở thành mái ấm thứ hai của tôi, nơi tôi và những người bạn cùng nhau trưởng thành, vượt qua khó khăn, và hướng đến những ước mơ. Và những thầy cô, những người lái đò tận tụy, luôn sẵn sàng dẫn dắt chúng tôi đến bến bờ tri thức. Mỗi lời dạy bảo của thầy cô như ngọn hải đăng sáng soi đường cho chúng tôi. Dù có đi đâu, dù có trưởng thành, tôi sẽ mãi mãi mang theo những bài học đó trong lòng.
Cảm ơn ngôi trường thân yêu, cảm ơn các thầy cô, cảm ơn những người bạn đã cùng tôi đi qua những năm tháng tuổi trẻ. Những ký ức ấy sẽ mãi khắc sâu trong tâm trí tôi. Và dù thời gian có trôi qua, tôi vẫn sẽ mãi nhớ và yêu trường tôi, yêu thầy cô, yêu tất cả những gì gắn liền với tuổi học trò của tôi. Chúng tôi, những học trò cuối cấp, sẽ bước ra thế giới rộng lớn, nhưng không bao giờ quên mái trường, nơi đã nuôi dưỡng những ước mơ của chúng tôi.
Tôi yêu trường tôi, yêu từng viên gạch, từng ngọn cỏ, từng góc sân, yêu những bài học, yêu cả những kỷ niệm không thể quên. Và sẽ mãi không bao giờ quên...


8. Bài viết về những kỉ niệm với thầy cô và mái trường số 1
Khoảng thời gian ngồi trên ghế nhà trường là giai đoạn đẹp nhất trong đời mỗi con người, thời gian của những giấc mơ, những ý tưởng vụt qua như cơn gió, và cả sự nghịch ngợm của tuổi học trò. Ngày nhỏ, tôi từng nghĩ rằng chỉ có cha mẹ mới là những người yêu thương tôi nhất. Nhưng khi bước vào lớp học, tôi nhận ra rằng còn có những người thầy, người cô, như những người cha, người mẹ thứ hai của hơn ba mươi đứa con đang bước vào lứa tuổi ngổ nghịch. Họ đã dạy tôi không chỉ kiến thức, mà còn cả những bài học về cuộc sống, dạy tôi biết đối diện với khó khăn. Cô Hương Giang, người thầy đã đồng hành cùng tôi suốt ba năm học, là người giúp tôi nhận ra những giá trị quý giá ấy.
Nhớ lại ngày đầu tiên bước vào trường, cảm giác bỡ ngỡ và e dè. Người đầu tiên tôi gặp là cô. Vẻ điềm đạm, từ tốn của cô vẫn còn đọng lại trong tâm trí tôi. Cô mỉm cười thật tươi, ánh mắt ấm áp khiến tôi cảm nhận được tình cảm như thể cô đã coi chúng tôi là những đứa con của mình. Là lớp chuyên văn, cô hiểu rõ tâm lý những cô cậu học trò mới lớn, thích làm đẹp. Cô không cấm, nhưng luôn khéo léo dạy chúng tôi làm đẹp trong giới hạn của phép tắc. Bên cạnh sự dịu dàng, cô cũng rất nghiêm khắc. Những lỗi sai mà tôi mắc phải chưa bao giờ được cô tha thứ dễ dàng. Cô nghiêm khắc vì yêu thương và mong chúng tôi trưởng thành, nên mỗi lần phạm lỗi, chúng tôi đều học được bài học sâu sắc. Đó là một phần trong bài học lớn của cô mà tôi luôn ghi nhớ.
Trong những lúc khó khăn trong cuộc sống, điều đầu tiên tôi nghĩ đến là “Nếu là cô, cô sẽ làm gì?” Cô luôn có cách giải quyết mọi vấn đề một cách nhẹ nhàng và hiệu quả. Lời động viên của cô luôn khiến tôi cảm thấy yên lòng và vững bước. Mọi khó khăn dường như trở thành bài học để tôi học cách đối diện và vượt qua. Cô dạy tôi rằng cuộc sống không phải lúc nào cũng dễ dàng, nhưng mỗi lần vấp ngã, chúng ta cần đứng lên và tiếp tục bước đi, vì chẳng ai biết được tương lai sẽ dẫn ta đến đâu.
Cô còn dạy tôi về tình yêu thương, sự sẻ chia với những người kém may mắn, biết cảm thông và trân trọng những giá trị xung quanh. Tôi sẽ mãi nhớ và trân trọng những giờ phút quý báu bên cô, bên lớp học mà cô đã tạo dựng nên.
Không chỉ có cô Giang, mà tất cả các thầy cô giáo đều là những điều tuyệt vời làm nên những kỷ niệm khó quên trong quãng đời học sinh. Mỗi thầy cô là một viên ngọc sáng, tô điểm cho thời gian áo trắng ấy trở thành một phần không thể thiếu trong trái tim tôi.


9. Bài viết về những kỷ niệm với thầy cô và mái trường số 2
Thời gian trôi qua thật nhanh, mới ngày nào tôi còn là một đứa trẻ rụt rè, bám chặt mẹ trong ngày đầu tiên bước vào trường học. Vậy mà bây giờ, sau mười hai năm, tôi phải sắp sửa rời xa mái trường, thầy cô và bạn bè – những người đã đồng hành cùng tôi trong suốt thời gian qua. Tôi sắp phải nói lời chia tay với hai chữ "học sinh" của mình.
Thời gian không chờ đợi ai, những ký ức với thầy cô và mái trường này luôn là những gì đẹp đẽ nhất trong đời tôi. Ngày 20/11, ngày Nhà Giáo Việt Nam, cũng là lúc tôi phải nói lời tạm biệt mái trường THPT chuyên Lê Quý Đôn – ngôi nhà thứ hai, nơi tôi đã cống hiến tuổi thanh xuân và học tập. Những kỷ niệm ùa về khiến tôi nhớ lại những ngày đầu vào trường, ngôi trường mang tên Lê Quý Đôn, với con dốc dài và cao vút. Bao lần tôi đứng dưới chân dốc, nhìn lên với niềm khát khao về một tương lai tươi sáng. Cảm xúc vỡ òa khi tôi chính thức trở thành một phần của ngôi trường này, những khoảnh khắc ấy luôn in sâu trong lòng tôi.
Trường học không chỉ là nơi dạy dỗ kiến thức, mà còn là nơi tôi trải qua bao nhiêu thăng trầm của tuổi học trò. Những buổi học thêm sớm tối, những giờ lao động mệt mỏi, những buổi tối lạnh giá khi chúng tôi vẫn kiên trì đến lớp. Những ngày mưa, những giờ phút lang thang khám phá ngôi trường thân thuộc – tất cả đều trở thành một phần không thể thiếu trong ký ức của tôi.
"Một đời người - một dòng sông...
Mấy ai làm kẻ đứng trông bến bờ,
"Muốn qua sông phải lụy đò"
Đường đời muôn bước cậy nhờ người đưa ... "
(Người lái đò)
Cha mẹ sinh ra ta, còn thầy cô là người cha, người mẹ thứ hai, là người đã dạy dỗ tôi, truyền cho tôi kiến thức và những bài học quý giá về cuộc sống. Thầy cô, những người lái đò tận tụy, luôn lặng lẽ hy sinh vì thế hệ học trò. Làm sao có thể trưởng thành nếu thiếu đi sự dẫn dắt của thầy cô? Họ như những ngọn hải đăng, soi sáng con đường khi ta lạc lối. Thầy cô cũng giống như ngọn lửa ấm áp, luôn dìu dắt chúng ta qua những khó khăn, vấp ngã trong cuộc đời.
Với tôi, thầy cô không chỉ là người giảng bài, mà còn là người bạn, người hướng dẫn suốt quãng đường trưởng thành. Dù thời gian trôi qua, tóc thầy cô có thể bạc đi, nhưng tình cảm của chúng tôi dành cho thầy cô mãi mãi không phai nhòa. Tôi sẽ luôn nhớ về những ngày tháng bên thầy cô, những nụ cười và cả những giọt nước mắt của thầy cô khi thấy học trò trưởng thành. Vào ngày 20/11, nhiều người sẽ tặng thầy cô những bó hoa đẹp, những món quà đắt tiền, nhưng đối với tôi, không gì quý giá hơn những lời chúc chân thành và những kỷ niệm ngọt ngào bên thầy cô.
Cảm ơn mái trường THPT chuyên Lê Quý Đôn và những người thầy cô đã dành trọn tâm huyết dạy dỗ chúng tôi. Dù thời gian có trôi qua, dù cuộc đời có thay đổi thế nào, tình cảm dành cho thầy cô và mái trường này sẽ mãi luôn đong đầy trong trái tim tôi.


10. Bài văn viết về kỉ niệm thầy cô và mái trường số 3
Mái trường - nơi gắn bó suốt thời gian tuổi trẻ, là ngôi nhà thứ hai, nơi chứa đựng những kỷ niệm không thể nào quên. Nơi đó, thầy cô như cha mẹ, bạn bè như anh em, và chúng tôi – những học trò, cùng nhau xây dựng những ký ức không thể phai mờ. Trong suốt quãng thời gian cắp sách đến trường, mỗi người đều có những ấn tượng đặc biệt với thầy cô, những người đã dạy dỗ, nâng đỡ, chỉ dẫn chúng tôi trên con đường học vấn và cuộc sống. Đặc biệt với tôi, cô Hưng, người dạy văn suốt ba năm học phổ thông, là người tôi luôn nhớ mãi. Hình ảnh cô giáo trong trí tưởng tượng của tôi từ nhỏ là một người phụ nữ với mái tóc đen dài, chiếc áo dài thướt tha, vẻ đẹp duyên dáng và tinh tế. Nhưng khi gặp cô lần đầu, tôi không khỏi ngạc nhiên, cô xuất hiện với chiếc kính râm to, khiến cả lớp phải bật cười. Với nụ cười rạng rỡ, cô giải thích rằng mình bị ngã xe và phải đeo kính để tránh cho lớp không phải cười vì sự khác biệt. Đó là một khởi đầu không thể nào quên.
Giọng cô không phải ngọt ngào như mía lùi hay lanh lảnh như chim hót, mà có chút trầm, khàn. Nhưng kỳ lạ thay, đó lại là giọng nói khiến chúng tôi luôn say mê trong từng tiết học văn. Cô không chỉ là người dạy văn, mà còn là người mang đến những câu chuyện thú vị và làm cho mỗi bài học trở nên gần gũi và dễ hiểu hơn. Điều đặc biệt ở cô là sự kết hợp giữa truyền thống và hiện đại. Cô luôn giữ vững các giá trị đạo đức, nhưng cũng không quên tạo ra sự kết nối với học sinh qua những câu chuyện, cách giảng dạy gần gũi, đầy cảm hứng. Những lần ngồi dưới lớp, tôi cảm thấy như được truyền lửa, như được tiếp thêm động lực để yêu nghề, để mong muốn trở thành một giáo viên như cô.
Ngay cả khi tôi tự biết mình thiếu sự kiên nhẫn để theo đuổi nghề giáo, cô Hưng lại làm tôi thay đổi suy nghĩ. Những tiết học của cô là nguồn cảm hứng lớn lao, giúp tôi nhận ra rằng nghề giáo không chỉ là truyền đạt tri thức mà còn là dạy dỗ, sẻ chia, và lan tỏa yêu thương. Cô Hưng là người phụ nữ hiện đại nhưng vẫn giữ được nét đẹp truyền thống trong con người mình. Cô không chỉ giỏi việc dạy học mà còn tham gia tích cực vào các hoạt động của trường, đóng góp vào những thành tích xuất sắc, đặc biệt trong việc bồi dưỡng học sinh giỏi. Cô luôn là tấm gương sáng về một người mẹ, một người giáo viên toàn diện. Cô là người tôi sẽ mãi nhớ về, và những kỷ niệm về cô sẽ mãi khắc sâu trong lòng tôi. Cô Hưng – người giáo viên không chỉ dạy tôi kiến thức mà còn dạy tôi cách sống, cách làm người, và cách yêu thương cuộc đời.


Có thể bạn quan tâm

1ml, 50ml, 100ml tương đương bao nhiêu Lít? Hãy cùng khám phá cách chuyển đổi chính xác.

Bí Quyết Điều Trị Đau Dạ Dày Hiệu Quả

Khám phá bí quyết trồng và chăm sóc cây môn kiểng cùng những hình ảnh đẹp của loài cây này.

Bạch liên hoa là gì? Làm thế nào để nhận biết một cô gái mang đặc điểm của bạch liên hoa?

Mẫu cắm hoa nghệ thuật đạt giải nhất - Đỉnh cao của sự sáng tạo
