10 Áng tản văn đẹp như thơ về miền quê Việt
Nội dung bài viết
1. Hương vị quê xưa - Khúc hoài niệm
Trong những phút giây mệt nhoài của cuộc sống, tôi lại thèm được trở về với hương vị quê xưa - thứ mộc mạc giản dị mà sâu lắng, ấm áp lạ thường. Đó là nơi tuổi thơ tôi từng chạy dài trên con đường làng rợp bóng tre, nơi triền đê bên dòng sông Luộc hiền hòa in dấu chân trần của đám trẻ con chúng tôi.
Giấc mơ quê trong tôi vẫn nguyên vẹn mùi rơm rạ vàng ươm, hương lúa mới ngào ngạt, thoang thoảng nắng chiều hanh hao. Đó là không gian mênh mang của cánh diều tuổi thơ vi vút gió, của hương cỏ triền đê quyện cùng phù sa, tất cả hòa quyện dưới ánh trăng thanh thành một thứ hương vị đặc biệt - hương vị quê hương.
Tôi nhớ da diết những sớm mai quê với tiếng gà gáy xa xăm, hương cau dịu dàng trong nắng sớm, mùi bưởi nồng nàn theo gió. Nhớ căn bếp nhỏ mùa đông với hình ảnh bà tôi co ro bên bếp lửa, khói cay nồng đượm mùi khoai nướng thơm phức. Nhớ cảm giác ấm áp khi được vùi mình trong tình thương của bà, của mẹ giữa tiết trời đông lạnh giá.
Quê hương trong tôi còn là những chiều mót khoai đồng xa ngửi mùi đất nồng nàn, là những ngày theo ông ra đồng lấm lem bùn đất. Là vầng trăng non lơ lửng sau ô cửa nhỏ, là tiếng cào cào châu chấu kêu rả rích trong nắng hè.
Giờ đây, giữa phố thị ồn ã, tôi khao khát được một lần nữa hít đầy lồng ngực hương vị quê xưa - thứ hương vị đã nuôi dưỡng tâm hồn tôi, trở thành điểm tựa mỗi khi lòng mỏi mệt. Bởi chỉ nơi ấy, tôi mới tìm lại được sự bình yên đích thực, được là chính mình - một cậu bé quê thuần khiết với những ước mơ giản dị như cánh chuồn chuồn lượn trên mặt ao làng.
Lê Minh


2. Hoa gạo hồn quê - Đỏ thắm ký ức làng
Mỗi độ tháng Ba về, lòng tôi lại thổn thức nhớ về những cây gạo đầu làng - những ngọn đuốc rực rỡ thắp lên giữa trời quê. Hoa gạo không chỉ là loài hoa, mà đã trở thành linh hồn của làng quê Bắc Bộ, là nhịp cầu nối ký ức tuổi thơ với hiện tại.
Tôi nhớ mãi câu chuyện bà kể về sự tích hoa gạo - đó là câu chuyện tình yêu bất tử được hoá thân thành những bông hoa đỏ thắm. Màu đỏ ấy không phải là màu của kiêu sa, mà là màu của thuỷ chung, của tình yêu cháy bỏng nhưng dịu dàng như chính tâm hồn người Việt.
"Thần cây đa, ma cây gạo" - câu nói dân gian ấy chẳng thể làm phai mờ vẻ đẹp của loài cây kiên cường này. Thân gạo sần sùi gai góc, rễ cắm sâu vào lòng đất mẹ, vươn mình đón nắng gió như biểu tượng cho sức sống mãnh liệt của làng quê Việt.
Mỗi cánh hoa gạo rơi là một nốt nhạc trong bản giao hưởng mùa xuân. Tôi vẫn nhớ như in cảm giác hứng những cánh hoa xoay tròn trong gió, để rồi giật mình nhận ra đó không còn là niềm vui trẻ con nữa, mà là nỗi niềm hoài cổ của kẻ xa quê.
Hoa gạo - hoa sưa - hoa bưởi, bộ ba không thể tách rời của tháng Ba Hà Nội. Nhưng có lẽ, chỉ hoa gạo mới đủ sức thắp lên ngọn lửa nhớ thương trong lòng những đứa con xa xứ:
"Ta bỗng gặp chiều nay hoa gạo nở
Thắm đỏ một màu như trái tim ta
Nhớ Hà Nội ngày đó lúc chia xa..."
Giờ đây, mỗi khi mệt mỏi với phố thị ồn ào, tôi lại thèm được tựa lưng vào gốc gạo già, nghe hồn mình hoà vào nhịp sống bình yên của quê hương. Để rồi nhận ra: dù đi đâu, về đâu, hoa gạo vẫn mãi là ngọn lửa ấm áp sưởi ấm tâm hồn những đứa con xa quê như tôi.
Lê Minh


3. Chạm miền ký ức - Hành trình trở về tuổi thơ
Người con xa quê trở về, lòng đầy ắp ký ức nhưng sao cứ ngỡ như không thể chạm tới hồn quê đích thực. Những con đường bê tông thay thế lối mòn đất mịn, cây đa cổ thụ không còn bóng dáng, chỉ còn lại những khoảng trống lạ lẫm trong tâm hồn.
Tôi muốn cảm nhận bằng tất cả giác quan: bàn chân trần chạm đất ẩm, mùi rơm rạ ngai ngái buổi sớm, tiếng xào xạc của lá tre chiều muộn. Nhưng giờ đây, những điều giản dị ấy đã trở thành xa xỉ. Khu vườn tuổi thơ với cây na, cây ổi trĩu quả giờ chỉ còn trong hoài niệm. Giếng nước ngày xưa giờ đóng rêu phong, không còn ai gánh nước đổ đầy ang đồng.
Tôi nhớ như in hình ảnh bà lom khom nhóm bếp, mùi trầu cau thoang thoảng. Giờ chỉ còn là khoảng trống vô hình. Những mất mát ấy khiến lòng đau đáu một nỗi niềm - về một quê hương đã xa trong chính sự thay đổi của nó. Có lẽ, chính sự không trọn vẹn ấy lại khiến nỗi nhớ càng da diết, càng đau đáu khôn nguôi.
Dương Thắng


4. Người con gái với áo dài quê hương - Biểu tượng văn hóa Việt
Áo dài - tinh hoa văn hóa Việt, là niềm tự hào dân tộc được lưu truyền qua bao thế hệ. Mỗi lần khoác lên mình tà áo dài, tôi cảm nhận được vẻ đẹp thuần khiết của người phụ nữ Việt - dịu dàng mà thanh lịch, mộc mạc mà tinh tế.
Hai tà áo thướt tha trong gió như cánh bướm dập dờn, điểm thêm chiếc nón lá, làn mây tre càng tôn lên nét duyên dáng đặc trưng. Tôi nhớ mãi chiếc áo dài trắng tinh khôi thuở học trò, rồi đến tà áo đỏ rực rỡ ngày vu quy - những mốc son trong cuộc đời mỗi thiếu nữ.
Dưới bóng bằng lăng tím, tôi bồi hồi nhớ lại những bức thư tình chưa dám gửi, những rung động đầu đời. Áo dài không chỉ là trang phục, mà đã trở thành biểu tượng văn hóa, là nỗi nhớ quê hương của những người con xa xứ.
Mỗi dịp lễ tết, tôi lại thầm mong các chị em phụ nữ cùng nhau gìn giữ nét đẹp truyền thống này. Bởi dưới tà áo dài, người phụ nữ Việt nào cũng toát lên vẻ đẹp riêng - vẻ đẹp của sự duyên dáng, thanh tao và đầy tự hào dân tộc.
Tác giả: Phương Uyên


5. Một thoáng hương quê - Giai điệu của ký ức
Tháng tư về mang theo nắng vàng như mật ong ươm đượm khắp không gian. Khu vườn quê ngập tràn hương hoa cỏ dại, tiếng tu hú gọi hè da diết như khúc nhạc đồng quê. Những cành đào, cành mai đã nhường chỗ cho mùa hạ, chỉ còn lác đác vài chồi non cuối xuân.
Hàng cau già vẫn kiên định tỏa hương mỗi độ ra hoa. Từng chùm hoa cau trắng muốt e ấp như thiếu nữ mới lớn, rồi sẽ trở thành những trái cau xanh mơn mởn - lễ vật không thể thiếu trong những đám cưới làng quê.
Hương quê không phô trương mà dịu dàng len lỏi: trong làn khói lam chiều, trong bãi lúa chín vàng, trong từng gầu nước giếng đình mát lành. Đó là mùi hương đặc biệt - sự hòa quyện của đất trời, cỏ cây và tình người.
Quê hương còn vang vọng qua những âm thanh thân thuộc: tiếng chày giã gạo đêm khuya, tiếng ve sầu khắc khoải, tiếng bò rống gọi đàn. Và đâu đó, màu tím biếc của hoa xoan như nhuộm cả bầu trời ký ức.
Phải chăng chính những điều giản dị ấy đã khiến bao người con xa quê luôn khắc khoải nhớ về? Dù đi xa đến đâu, hương vị quê nhà vẫn là điểm tựa tâm hồn, là nguồn cội không thể nào quên.
Sưu tầm


6. Hương tết quê xưa - Khúc giao mùa đầy cảm xúc
Khi gió xuân thì thầm cùng cỏ cây, lòng người bỗng xao xuyến lạ thường. Những tia nắng đầu mùa len lỏi qua kẽ lá, đánh thức vạn vật sau giấc ngủ đông dài. Hoa đào chúm chím nụ, én lượn chao nghiêng trời - tất cả báo hiệu một mùa xuân mới đang về.
Không khí Tết ùa về trong từng ngõ nhỏ: mùi vôi mới quét tường, hương trầm thơm ngát bàn thờ tổ tiên, âm thanh rộn rã của những chiếc bánh chưng đang được gói. Bên bếp lửa hồng, tiếng củi reo tí tách cùng mùi lá dong thơm phức - những hình ảnh đã trở thành biểu tượng thiêng liêng của Tết quê.
Đêm giao thừa với tiếng pháo nổ rền trời, khói pháo quyện cùng hương hoa đào, hoa cúc tạo nên một không gian đặc biệt khó quên. Mùi bánh chưng mới luộc, nước lá mùi già thơm nức, tiếng cười đùa của trẻ nhỏ trong bộ quần áo mới - tất cả tạo nên một bức tranh Tết đầy màu sắc và cảm xúc.
Giờ đây, mỗi độ xuân về, lòng lại bồi hồi nhớ về những cái Tết xưa với đầy đủ ông bà, cha mẹ. Nhớ da diết hương vị quê nhà, nhớ khung cảnh sum vầy ấm áp mà mỗi người con xa xứ đều khắc khoải mong chờ được trở về.
Lê Minh


7. Quê nhà - Nơi trái tim luôn trở về
Hai mươi năm lưu lạc phương xa, lòng tôi vẫn đau đáu hướng về mảnh đất chôn nhau cắt rốn - nơi có ngôi nhà tranh vách đất đong đầy yêu thương. Nơi ấy, mẹ tôi một đời tảo tần nuôi năm đứa con thơ sau khi bố hi sinh nơi chiến trường.
Tôi nhớ như in những sớm mai mẹ dậy sớm nhóm bếp, nhịn đói để dành phần cháo cho con đến trường. Những đêm khuya bà âm thầm khóc thầm cho số phận, cho nỗi nhớ chồng da diết. Bà gói ghém tất cả nỗi đau vào trong, chỉ để lại cho con cái nhìn lạc quan về cuộc sống.
Giờ đây khi đã làm cha, tôi mới thấu hiểu hết tình yêu thương vô bờ bố mẹ dành cho con. Mỗi lần nhìn những tấm ảnh đen trắng của bố, lòng tôi lại trào dâng niềm tự hào về người cha anh hùng, về người mẹ can trường.
Trở về quê hương sau bao năm xa cách, tôi quỳ bên mộ phần bố mẹ với nỗi ân hận khôn nguôi. Xin được tha thứ cho đứa con ngỗ nghịch năm xưa, để giờ đây mới thấm thía bài học về tình mẫu tử thiêng liêng, về cội nguồn không thể nào quên.
Nguyễn Hữu Phú


8. Quê hương trong tôi - Bức tranh làng quê Bắc Bộ
Quê hương tôi - một thị tứ nhỏ với những ngôi nhà san sát, tiếng chuông chùa mỗi sớm mai như hồi chuông đánh thức cả vùng quê yên bình. Nơi ấy, người già đến chùa cầu an, người trẻ tất bật ra đồng, tất cả tạo nên bức tranh làng quê đậm chất Bắc Bộ.
Tôi nhớ như in hình ảnh những vật dụng xưa cũ: cối xay lúa, chày giã gạo, quạt thóc - những chứng nhân của một thời nghèo khó nhưng ấm áp tình người. Dòng sông Chu hiền hòa, cây gạo đầu làng rực đỏ mỗi độ xuân về, ao làng lấp lánh ánh bạc giữa trưa hè - tất cả đã trở thành một phần máu thịt trong tôi.
Tuổi thơ tôi gắn liền với những buổi chăn trâu, tát nước bắt cá, những bữa cơm độn khoai sắn nhưng chan đầy tiếng cười. Giờ đây, quê hương đã đổi thay, cuộc sống khấm khá hơn nhưng vẫn giữ được nét đẹp truyền thống. Con đê vẫn vững chãi bảo vệ làng, tiếng chuông chùa vẫn ngân vang mỗi sớm.
Trong tim tôi, quê hương mãi là nơi bình yên nhất, nơi nuôi dưỡng tâm hồn và nhân cách mỗi con người. Như lời bài hát: "Quê hương nếu ai không nhớ, sẽ không lớn nổi thành người".
Bài của Phùng Văn Định


9. Về làng ăn bữa cơm quê - Hương vị tuổi thơ
Những ai sinh ra từ làng quê sẽ mãi không quên hương vị bữa cơm quê nghèo mà ấm áp. Nồi cơm bếp củi thơm lừng từ gạo mới, làn khói lam chiều quyện trên mái tranh, tất cả tạo nên bức tranh làng quê đầy cảm xúc.
Tôi nhớ mãi mâm cơm đạm bạc với rau vườn luộc chấm nước ruốc cay xè, canh bầu nấu cá đồng ngọt lịm. Những món ăn giản dị ấy lại chứa đựng cả tình yêu thương của mẹ, của quê hương. Bữa cơm trưa mùa gặt dưới bóng cây, chỉ cơm trắng muối mè mà ngon hơn bao cao lương mỹ vị.
Giờ đây, dù có thưởng thức bao món ngon vật lạ, tôi vẫn thèm được trở về với mâm cơm quê - nơi chan chứa tình làng nghĩa xóm, nơi mỗi miếng ăn đều thấm đẫm hương vị tuổi thơ.
Sưu tầm


10. Góc quê - Khoảng trời tuổi thơ
Quê hương trong tôi là những mảnh ghép ký ức đẹp đẽ không thể phai mờ. Đó là hình ảnh cha tôi với chiếc đơm cá tre mỗi mùa mưa về, là gian bếp nhỏ khói lam chiều nơi mẹ nấu những bữa cơm đạm bạc mà ấm áp tình thương.
Tôi nhớ như in cánh đồng lúa mênh mông nơi tuổi thơ tôi gắn bó, những buổi chiều cùng bạn bè câu cá, bắt dế. Con đường đến trường rợp bóng cây, ngôi trường nhỏ với hàng phượng vĩ đỏ rực mỗi độ hè về - tất cả đã trở thành một phần máu thịt trong tôi.
Giờ đây, mỗi khi mệt mỏi với cuộc sống xô bồ, tôi lại tìm về góc quê yên bình ấy trong ký ức - nơi nuôi dưỡng tâm hồn và cho tôi những bài học đầu đời quý giá.
Nguyễn Thị Thúy Ái


Có thể bạn quan tâm

Hàm PV – Công cụ xác định giá trị hiện tại của một khoản đầu tư trong Excel, giúp bạn đánh giá hiệu quả tài chính của dự án hoặc quyết định đầu tư.

Những hình ảnh Zoro chibi đẹp nhất, đầy sáng tạo và đáng yêu

Hàm DDB - Phương pháp tính khấu hao tài sản trong Excel

Cách thức định dạng ngày tháng trong Excel

Top 10 quán hải sản ngon, giá cả phải chăng tại Đà Nẵng mà bạn có thể dễ dàng tìm thấy
