10 áng tản văn lắng đọng nhất về hoa cải vàng
Nội dung bài viết
1. Vườn cải vàng của ông bà giáo
Sau Tết Nguyên đán, chúng tôi trở về quê hương đúng dịp làng tôi rộn ràng chuẩn bị ngày giỗ tổ. Khung cảnh làng quê ngập tràn sắc vàng rực rỡ của hoa cải - loài hoa đồng nội giản dị mà đẹp đến nao lòng. Mỗi khoảnh vườn, mỗi lối đi đều điểm xuyết màu vàng tươi dưới nắng xuân ấm áp.
Đặc biệt nhất là ngôi nhà nhỏ ven đê của ông bà giáo già. Dù chỉ có hai người nhưng năm nào họ cũng trồng cả một vườn cải rộng. Tôi thường mang tạp chí văn nghệ sang tặng ông, và chúng tôi thảo luận say sưa về văn chương. Một lần nọ, khi cùng thưởng trà và bàn về hoa cải, tôi bày tỏ cảm giác tiếc nuối mỗi khi ngắm sắc vàng ấy. Ông giáo mỉm cười giải thích: "Hoa cải là loài hoa của quê nhà, của nỗi mong chờ nên dẫu rực rỡ vẫn mang nét buồn man mác".
Sau này, tôi mới biết câu chuyện đằng sau khu vườn ấy. Người con trai duy nhất của ông bà đã hy sinh trong chiến tranh biên giới năm 1979. Khi tỉnh lại sau cú sốc, bà giáo nhìn thấy bóng con hiện về giữa vườn cải vàng rực. Từ đó, mỗi năm ông bà đều trồng cải như một cách giữ lại ký ức, như lời chờ đợi khắc khoải. Giờ đây tôi mới hiểu vì sao sắc vàng hoa cải lại gợi nỗi buồn rười rượi đến thế - màu vàng của sự chờ mong, của nỗi nhớ thương vô hạn.
Lâm Lâm


2. Mời em về thăm cánh đồng tuổi thơ
Mùa hoa cải về, lòng tôi - kẻ đã chạm ngưỡng ba mươi - bỗng dưng xao xuyến lạ thường. Những ký ức vàng ươm ùa về như vạt nắng chiếu rọi vào miền ký ức đẹp nhất tuổi thơ. Em có muốn cùng tôi trở về thăm cánh đồng hoa cải năm xưa?
Đó không phải cánh đồng mênh mông bát ngát, mà là mảnh đất nhỏ xinh nằm e ấp bên dòng sông hiền hòa. Chẳng cần tính toán ngày tháng, khi gió bấc về là mẹ lại mang hạt cải ra gieo. Rồi từ những mầm xanh non nớt, qua vài trận gió đông, cả triền đồng bỗng bừng lên sắc vàng diệu kỳ.
Tuổi thơ tôi in dấu khắp nẻo đồng. Nhớ những sớm mai sương còn đọng, tôi lon ton theo mẹ tưới cây. Chiếc ô doa nhỏ xíu mẹ mua cho là báu vật, khiến tôi hãnh diện như chính mình đang nuôi dưỡng cả mùa vàng. Đám bạn cười chê, nhưng tôi mặc kệ, say sưa trong niềm vui giản dị ấy.
Cánh đồng ấy chứng kiến bao câu chuyện đời. Những lo toan về mùa màng, những tâm tư mộc mạc của người dân quê hiện lên rõ mồn một trên gương mặt chân chất. Tất cả hòa quyện thành tình yêu thương ấm áp bên những luống cải vàng tươi.
Chúng tôi - lũ trẻ chăn trâu - thường đùa nghịch giữa đồng hoa. Bạn gái tết ngồng cải làm hoa cưới, bạn trai giả vờ làm nhiếp ảnh gia. Tiếng cười giòn tan vang khắp không gian. Cánh đồng trở thành xứ sở thần tiên trong tâm tưởng bọn trẻ.
Giờ xa quê, mỗi khi mệt mỏi, tôi lại khao khát được trở về nơi ấy. Chỉ cần một thoáng thôi, để hồi tưởng lại những ngày tháng tinh khôi, để sắc vàng hoa cải xua tan đi những ưu phiền. Em có muốn cùng tôi về thăm lại cánh đồng tuổi thơ?
Tản văn của MAI HOÀNG


3. Sắc vàng thổn thức: Khúc đồng dao của hoa cải xuân
Giữa nắng xuân ửng hồng, loài hoa bình dị mang tên hoa cải e ấp khoe sắc như thiếu nữ đôi mươi. Dọc triền sông Mã, sắc vàng rực rỡ bất chợt hiện ra khiến lòng người xao xuyến, gọi về miền ký ức xa xôi...
Khi nắng xuân ấm áp đánh thức vạn vật, những mầm cải non cũng vươn mình tỉnh giấc. Cả không gian bừng lên sức sống mới, những luống cải xôn xao trong làn gió nhẹ. Khi trời đất ấm dần, từng chùm hoa cải nở rộ, vàng óng như mật ong đầu mùa. Hương thơm đặc trưng quyện trong gió, thoảng qua khiến bước chân ai cũng phải ngập ngừng, để rồi đi xa vẫn nhớ mãi hương vị đồng quê ấy.
Với tôi, hoa cải đã trở thành nhịp cầu nối về miền ký ức, nơi có dòng sông tuổi thơ và những trò chơi con trẻ giữa biển cải mênh mông. Đó là nơi lũ trẻ rủ nhau chơi trốn tìm, kết vòng hoa cải cài lên mái tóc, để rồi tiếng cười giòn tan hòa cùng sắc vàng rực rỡ. Giờ đây, hình ảnh ấy vẫn chập chờn trong giấc mơ như cánh bướm mỏng manh.
Trong giấc mơ, tôi thường thấy mình trở lại cánh đồng hoa cải bát ngát, nơi triền sông khoác lên mình tấm áo vàng lộng lẫy. Cảm giác được cùng bạn bè tưới nước, bắt sâu cho từng luống cải, để rồi khi về, hương hoa quyện với mùi đất đỏ thấm đẫm vào từng sợi vải. Giữa biển hoa mênh mông, mọi ưu phiền tan biến, chỉ còn lại sắc vàng quyến rũ và nỗi xao xuyến khôn nguôi.
Mỗi độ xuân về, đi dọc triền sông quê, lòng lại bồi hồi khi nghe câu hát vang vọng: "Có một mùa hoa cải nở vàng trên bến sông...". Cô bé ngày xưa giờ đã theo chồng xa xứ, chỉ còn mùa hoa cải vẫn nở đúng độ giêng hai, như lời nhắn gửi của một thời đã xa...
TRẦN ĐỨC TUẤN


4. Đồng cải vàng - Khúc tình ca của đất mẹ
Tôi lớn lên từ miền quê nơi triền sông phù sa nắng gió. Những bông cải vàng lấp lánh trong gió như gói trọn tuổi thơ tôi - những ký ức ngọt ngào nhất về mẹ, về quê hương.
Giữa muôn loài hoa cỏ, tôi đặc biệt yêu cải ngồng - loài cây mang vẻ đẹp thuần khiết với thân trắng mập mạp, lá xanh mướt và hoa vàng rực như nắng. Chúng nở rộ giữa tháng Giêng, điểm tô cho bến sông quê tôi sắc màu rực rỡ. Những cánh hoa mỏng manh đung đưa trong gió, tỏa hương thơm dịu nhẹ - mùi hương của đất phù sa, của mồ hôi mẹ thấm vào từng cánh hoa.
Hoa cải gắn liền với cuộc đời tôi. Ngày tôi chào đời, đồng cải nở vàng rực. Ngày đầu tiên đi học, mẹ gánh cải ra chợ bán để mua cho tôi bộ quần áo mới. Rồi khi vào đại học, mẹ ví tôi như bông cải đang độ trổ bông. Mỗi mùa cải nở là một chương đời tôi trôi qua, có niềm vui, có nỗi buồn, có những giọt nước mắt tuổi biết yêu đầu đời.
Giờ đây, khi đã trưởng thành, đứng giữa những cánh đồng hoa cải nơi xứ người, lòng tôi lại nhớ da diết bát canh cải nấu cua mẹ nấu, nhớ vị dưa chua giòn tan ngày Tết. Những ký ức tuổi thơ ùa về - những buổi trốn tìm giữa đồng cải, tiếng cười giòn tan hòa cùng sắc vàng rực rỡ.
Mẹ tôi giờ đã đi xa, như những bông cải tàn theo mùa. Nhưng hình ảnh mẹ lặng lẽ trên đồng chiều, dáng người gầy guộc in trên nền trời hoàng hôn vẫn còn nguyên vẹn trong tim tôi. Mẹ như cây cải ngồng - hiến dâng cả đời mình cho con, cho đất, cho quê hương.
Mỗi độ xuân về, khi hoa cải lại nở vàng trên bến sông quê, tôi như nghe văng vẳng tiếng mẹ gọi. Và trong tim tôi, đồng cải năm nào vẫn mãi xanh tươi, rực rỡ...
Khương Thị Mến


5. Biển hoa cải tháng Giêng bên dòng sông tuổi thơ
Thời gian có thể làm phai mờ nhiều thứ, nhưng không thể xóa nhòa hình ảnh cánh đồng hoa cải ven sông quê tôi - nơi lưu giữ những ký ức đẹp nhất về một thời thơ ấu đã xa.
Sau những ngày đông u ám, khi hơi xuân đầu tiên ùa về, cả cánh đồng cải bừng lên sức sống mới. Tháng Giêng đến mang theo biển hoa vàng rực rỡ, những cánh hoa mỏng manh đung đưa trong gió như đang thì thầm câu chuyện của đất trời. Dọc theo con đê làng, từng bông cải nhỏ bé kết thành tấm thảm vàng trải dài vô tận, khiến lòng người xao xuyến khôn nguôi.
Hoa cải không kiêu sa nhưng mang vẻ đẹp thuần khiết của đồng quê. Như lời mẹ tôi thường nói, chúng giống như những cô gái thôn nữ - dịu dàng mà mạnh mẽ, bình dị mà quyến rũ. Giữa nắng xuân, từng cánh hoa vàng tươi như những giọt nắng đọng lại, tỏa hương thơm nồng nàn của đất đai, của phù sa.
Tuổi thơ tôi gắn liền với những luống cải này. Tôi nhớ như in những buổi chiều mẹ hái ngồng cải về xào tỏi, mùi thơm lan tỏa khắp gian bếp nhỏ. Đĩa rau vàng ươm bên bát cơm trắng dẻo là món quà giản dị mà ấm áp nhất. Nội tôi còn dùng hoa cải phơi khô làm thuốc, chữa những cơn ho đông cho lũ trẻ chúng tôi.
Giờ đây, khi đứng giữa biển hoa cải năm nào, lòng tôi bỗng trào dâng bao cảm xúc. Những trò chơi thuở nhỏ hiện về rõ mồn một - cảnh lũ trẻ chúng tôi kết vòng hoa cải làm đồ trang sức, tiếng cười giòn tan hòa cùng sắc vàng rực rỡ. Dù quê hương đã đổi thay nhiều, nhưng cánh đồng hoa cải vẫn vẹn nguyên như thuở nào, vẫn rung rinh trong nắng mới như đang vẫy gọi những đứa con xa quê trở về.
Giữa phố thị ồn ào, đôi khi tôi vẫn thèm cái vị ngọt bùi của ngồng cải xào tỏi mẹ nấu, vẫn mơ về một triền sông lộng gió với biển hoa vàng rực rỡ. Và trong tim tôi, mùa hoa cải tháng Giêng sẽ mãi là ký ức đẹp nhất về quê hương...
Tác giả: Nguyễn Thị Huệ


6. Hoa cải - Khúc đồng dao tuổi thơ
Hoa cải không kiêu sa lộng lẫy, mà mang vẻ đẹp bình dị như chính mảnh đất và con người nơi nó sinh trưởng. Mỗi độ xuân về, cả triền sông lại ngập tràn sắc vàng rực rỡ của những cánh đồng hoa cải - nơi lưu giữ những ký ức đẹp nhất về một thời thơ ấu đã xa.
Hoa cải đẹp nhất khi vào độ nở rộ. Những luống cải xanh mướt điểm xuyết những chùm hoa vàng tươi, tạo nên bức tranh đồng quê sống động. Tuổi thơ tôi gắn liền với hình ảnh những buổi chăn trâu bên đồng cải, nơi lũ trẻ chúng tôi vui đùa với trò cô dâu chú rể bằng những vòng hoa cải kết vội. Cô bạn nhỏ răng khểnh, anh bạn mê chụp ảnh bằng đôi bàn tay khum lại - tất cả hiện về trong ký ức tôi như một giấc mơ đẹp.
Hoa cải không chỉ là cảnh đẹp mà còn là nguồn sống. Những bữa cơm nghèo với đĩa cải xào tỏi vàng ruộm, vị cay nồng đặc trưng đã nuôi lớn những đứa trẻ quê chúng tôi. Mẹ tôi thường dậy từ sớm, gánh những bó cải tươi ngon nhất ra chợ bán để có tiền mua sách vở, quần áo mới cho con.
Hoa cải còn gắn với mối tình đầu trong trẻo của tuổi mười sáu. Những buổi chiều nắng vàng, nắm tay nhau dạo bước trên đồng cải, lời tỏ tình ngượng ngùng trong tiếng hát: "Có một mùa hoa cải/Nắng vàng trong mê mải..." - giờ đây chỉ còn là kỷ niệm.
Giờ đây, khi đứng trước những cánh đồng cải thưa thớt, lòng tôi chợt trào dâng nỗi nhớ da diết về một thời đã xa. Bãi bồi ngày xưa giờ đã thay đổi, nhưng trong tim tôi, những cánh đồng hoa cải vàng rực vẫn mãi nguyên vẹn, như một phần không thể thiếu của tuổi thơ, của quê hương...
Quyền Văn


7. Nương cải - Bản hòa tấu vàng của đất trời
Con đường đèo uốn lượn như dải lụa đưa ta vào thế giới của những sắc vàng kỳ diệu. Giữa mùa Đông xác xơ, nương cải bừng lên sức sống mãnh liệt - không phải thứ vàng héo úa của lá rụng, mà là vàng rực của sự sinh sôi. Từng bẹ cải non mơn mởn là kết tinh của gió núi, mưa ngàn và cả cái lạnh thấu xương. Chúng lớn lên kiên cường như chính con người nơi đây, biến tro tàn thành sự sống.
Chiều xuống, những bóng áo chàm lặng lẽ hái cải giữa biển hoa vàng. Mùi canh cải nấu gừng lan tỏa xua tan cái lạnh. Vị giòn tan của dưa cải như gói trọn hương vị đất trời. Và rồi khi những bông hoa cuối cùng khoe sắc, cả triền nương biến thành bức tranh sống động - nơi ký ức về người bà năm xưa vẫn mãi rực rỡ như sắc hoa cải vàng ươm trước mộ.
Tản văn: NGÔ BÁ HÒA - Khúc hoài niệm giữa đại ngàn


8. Cánh cải vàng bay - Lời thì thầm của gió núi
Cây cải trong tâm thức tôi không đơn thuần là loài rau - đó là cả một khúc biến tấu trữ tình của đất trời. Từ những hạt giống li ti ấp ủ trong lòng đất, qua bàn tay chăm chút của người phụ nữ, cải lớn lên như một bản sonata xanh: từ 'cải nhi đồng' rụt rè đội mũ nâu, đến 'cải thiếu niên' xòe đôi tai lá ngây thơ, rồi bỗng chốc vụt thành thiếu nữ dịu dàng với tà áo lá mướt xanh.
Mỗi mùa cải qua đi để lại trong tôi những dư vị khó quên - vị ngọt lành của canh cải nấu tép đồng, vị giòn tan của dưa muối vàng ươm, cái bùi bùi của ngồng cải luộc chấm mắm. Nhưng sâu đậm nhất có lẽ là sắc vàng hoa cải - thứ màu vàng không kiêu sa mà đằm thắm, không rực rỡ mà sâu lắng, gợi nhớ về người chị đã hóa thành 'cô gái hoa cải' trong câu chuyện tình dang dở bên bờ sông quê.
Giờ đây khi những giống cải lai năng suất thay thế cải cổ truyền, tôi vẫn thèm được nếm lại vị đắng cay ngọt lành của loài cải xưa - thứ hương vị đã thấm đẫm cả một trời ký ức tuổi thơ, in bóng hình người chị tần tảo và nỗi buồn hoa cải rơi bên bến sông đã đổi thay...
Phạm Ngọc Tâm Dung - Khúc tưởng niệm một thời hoa cải


9. Dấu ấn hoa cải trong tâm hồn tôi
Khi gió đông bắt đầu hát khúc nhạc se lạnh, những cánh đồng hoa cải ngoại thành Hà Nội bừng tỉnh giấc, trải dài tấm thảm vàng óng ả dưới nắng hanh hao. Không chỉ là loài hoa bình dị, cải vàng đã trở thành biểu tượng của tuổi thơ êm đềm, nơi gửi gắm bao nỗi niềm thương nhớ...
Trên cánh đồng rực rỡ sắc hoa, đôi bạn trẻ hòa giọng trong khúc tình ca da diết. Câu chuyện tình thời chiến hiện về qua từng lời hát - mối tình đầu chôn vùi theo mùa hoa cải năm ấy. Tôi chợt nhớ vườn cải ngày xưa mẹ trồng, nhớ nụ hôn ngập ngừng thuở mới yêu, nhớ cả bàn tay gầy guộc của mẹ tần tảo bên luống cải.
Đêm xuống, tôi thầm thì trò chuyện cùng những bông hoa ướt sương. Chúng rung rinh kể chuyện bằng ngôn ngữ riêng của loài thực vật - thứ ngôn ngữ của hương thơm nồng nàn pha lẫn vị ngai ngái phù sa. Dòng sông như nín thở lắng nghe, rồi bỗng reo vui trong điệu valse của những con sóng.
Giờ đây xa cách, lòng tôi vẫn đau đáu nhớ về mùi hương đặc biệt ấy - mùi hương của quê hương, của ký ức, của một thời đã xa nhưng chưa bao giờ thực sự qua đi...
Tác giả: Minh Nguyệt


10. Nhịp điệu hoa cải: Giai điệu thương nhớ phố Hà Nội
"Mùa hoa cải về, bến sông khoác áo vàng. Em gái xuân thì, vẫn đợi anh chưa sang. Nắng vàng hôn lên hoa, lời yêu thương ngập tràn, hai bàn tay nắm chặt, mùa cải nở ngập ngừng..." (1)
Những vần thơ và giai điệu ấy đã trở thành khúc tâm tình bất hủ mỗi độ đông tàn, khi hoa cải ven sông Hồng nhuộm vàng cả góc trời Hà Nội. Không chỉ là điểm hẹn của những trái tim trẻ, nơi đây còn là bến đỗ cho bao tâm hồn hoài niệm tìm về.
Phải chăng từ truyện ngắn "Mùa hoa cải bên sông" của Nguyễn Quang Thiều - tác phẩm đã trở thành huyền thoại với bộ phim "Lời nguyền của dòng sông" đoạt giải vàng quốc tế - mà loài hoa giản dị này trở thành biểu tượng cho tình yêu đôi lứa?
Giữa tiết trời đông bắc lạnh giá, những vườn hoa cải như ngọn lửa vàng ấm áp thắp lên niềm hy vọng. Mỗi vạt hoa là một bức tranh sống động: Thạch Bàn nồng nàn say đắm, Gia Lâm dịu dàng thầm thì, Phù Đổng lãng mạn ngọt ngào...
Tôi trở lại Hà Nội trong cái rét cắt da, không chỉ vì nhớ mùa hoa cải, mà còn vì nhớ bóng hình em năm ấy. Em đã dắt tôi qua những luống cải vàng tươi, hái về cắm trong bình gốm Bát Tràng - sự kết hợp tuyệt mỹ giữa cái mộc mạc đồng quê và nét tinh tế đất kinh kỳ.
Mùa hoa cải năm nay, chúng tôi lại tìm về bãi giữa sông Hồng. Trong không gian ngập tràn sắc vàng rực rỡ, đôi bàn tay nắm chặt, đôi môi chạm nhẹ - như khúc dạo đầu cho mùa xuân sắp tới...
Hoài Hương


Có thể bạn quan tâm

Top 6 địa chỉ uy tín bán khẩu trang cho bé tại Hà Nội

Hướng dẫn cài đặt tiếng Việt trên Windows 11 một cách đơn giản và nhanh chóng

Hướng dẫn tắt cập nhật Windows 11 triệt để và dễ dàng, giúp bạn kiểm soát hệ thống một cách hiệu quả.

Top 10 thác nước hùng vĩ nhất Gia Lai

Hướng dẫn hẹn giờ tắt máy tính Windows 11 đơn giản, không cần phần mềm bổ sung
