10 Áng Tản Văn Xuất Sắc Nhất Về Vẻ Đẹp Hoàng Hôn
Nội dung bài viết
1. Hoàng Hôn Sài Gòn Qua Khung Cửa Tàu
Những ngày cuối tháng Mười, khi thu Hà Nội chớm tàn, cơn gió mùa thoảng qua mang theo hơi lạnh khiến người ta giật mình tưởng đông đã về. Nhưng mùa đông tựa chàng soái ca kiêu hãnh, chỉ cần loan báo "sẽ đến" đã khiến cả không gian ngập tràn nỗi mong chờ khắc khoải. Giao mùa luôn mang trong mình sự phức tạp đầy mê hoặc như thế...
Tôi vừa rời khỏi vùng đất nắng Sài Gòn - nơi ánh mặt trời mùa này không còn chói chang như mùa hè, mà dịu dàng hòa cùng làn gió sông, đủ nhẹ nhàng để thả hồn mình phiêu du khắp phố phường, len lỏi vào từng con hẻm nhỏ. Những cơn mưa rào bất chợt đến rồi đi, để lại trong tôi cảm giác bồng bềnh như vừa lạc vào một kẽ hở thời gian, khi tỉnh lại đã thấy Sài Gòn ồn ã, khói bụi và kẹt xe...
Người Hà Nội vào Sài Gòn lập nghiệp thường nhớ cái rét quê nhà, nhưng hỏi có muốn trở về thì đa phần lại lắc đầu. Sài Gòn không níu chân người bằng vẻ cổ kính trầm mặc, mà bằng sự phóng khoáng của chàng hiệp sĩ giang hồ. Chẳng ai định yêu nơi này ngay từ đầu, nhưng rồi đều không biết mình đã đắm say từ lúc nào...
Tôi nhớ Sài Gòn ngay cả khi đang ở giữa lòng thành phố. Thuở thanh xuân, tôi từng xem Sài Gòn như kẻ thứ ba xen vào tình bạn. Nhưng rồi chính tôi cũng bị chinh phục bởi những tàng cây, ánh đèn đường dịu dàng an ủi tôi sau cuộc tình tan vỡ. Sài Gòn ôm tôi vào lòng bằng vòng tay bao dung nhất...
Giờ đây, nằm thư thả ở tiệm gội đầu nhỏ, nghe tiếng bolero rè rè phát ra từ chiếc radio cũ, lòng tôi chợt dâng lên nỗi nhớ da diết về Sài Gòn ngày xưa. Nhớ những lần "trốn lụt", những đêm cocktail trên tầng thượng, những chuyến đi xa chỉ để ăn ốc, hay đêm thức trắng tâm sự với bạn bè...
"Chị có cần em đổi nhạc không?" - cô thợ gội đầu hỏi khẽ. Tôi lắc đầu, bởi những giai điệu bolero ấy đang khắc sâu vào tâm khảo tôi. Bài hát về buổi chia ly ga tàu hoàng hôn khiến lòng tôi bồi hồi...
Sài Gòn ơi, tạm biệt nhé! Tôi chợt nhớ lời hẹn gặp lại của mấy sư huynh người Hà Nội: "Chắc phải đợi hội thảo sau ở Sài Gòn thôi". Thật lạ khi những người Hà Nội lại hẹn nhau ở phương Nam. Nhưng tôi đã bảo mà, Sài Gòn có ma lực "dính" người lắm! Tôi phải về Hà Nội ngay thôi, kẻo lại bị giữ chân mãi...
"Hoàng hôn dần buông/Mà ai còn đứng im trong chiều sương xuống..."
Song Kiếm Ngư


2. Thư Gửi Mẹ Giữa Chiều Tà
Những tia nắng cuối ngày vội vã trở về với mặt trời, để lại sau lưng bầu trời rực rỡ sắc hoàng hôn. Chiều quyện vào nhau trong bức tranh đa sắc, và giữa khung cảnh ấy, bóng mẹ hiện lên như điểm nhấn ấm áp. Mẹ bước đi, chiều dịu êm theo. Nụ cười mẹ khiến chiều dài thêm. Chiều nhân hậu, chiều vàng rực. Ta gửi vào chiều nỗi niềm thương nhớ...
Thuở nhỏ, mỗi khi nghe tiếng xe đạp kẽo kẹt từ xa, tôi đã hồi hộp nhận ra bóng mẹ. Chiếc váy chấm bi dính đầy cỏ may vì những lần đứng ngóng. Mẹ mệt nhoài sau ngày dài tất bật chợ búa, đồng áng. Tôi bám lấy mẹ như hình với bóng, bởi chỉ chiều tối mới là khoảng thời gian được gần mẹ nhất...
Tôi từng mè nheo đòi búp bê tóc xoăn như đứa bạn, mà không hiểu mẹ phải vất vả thế nào để dành dụm. Khi ước mơ nhỏ nhoi ấy thành hiện thực, niềm vui của tôi cũng là hạnh phúc của mẹ. Chiều nào cũng thế, vàng rực bóng mẹ tôi...
Hoàng hôn là khoảnh khắc mặt trời gửi lại những tia nắng cuối cùng trước khi nhường chỗ cho màn đêm. Khoảnh khắc ấy khiến lòng người trầm lắng, gợi lên những cảm xúc khó tả. Chiều mang đến niềm vui, nỗi buồn, nỗi nhớ - đủ mọi cung bậc cảm xúc. Ôi, chiều sâu thẳm biết bao mà chứa đựng được hết những co duỗi của tâm hồn...
Nếu hoàng hôn là nỗ lực cuối cùng của mặt trời, thì đó cũng là lúc mẹ tôi gồng mình hoàn tất công việc để trở về. Mẹ hòa vào chiều, khiến chiều dịu dàng hơn, ấm áp hơn. Gió chiều làm dịu đi những giọt mồ hôi trên khuôn mặt mẹ...
"Cánh cò cõng nắng cõng mưa/Mẹ tôi cõng cả bốn mùa gió sương". Chiều bao dung đã nâng bước chân mẹ, xua tan mệt nhọc. Và rồi mẹ về, đôi mắt tôi lại sáng bừng lên khi được ngồi sau xe, áp mặt vào lưng áo mẹ còn thơm mùi nắng...
Mặt trời lặn, để lại trong tôi bao trăn trở. Rồi mai, rồi kia, sẽ còn vô vàn chiều nữa. Tôi lớn lên, mẹ vẫn lặng lẽ đi về trong nắng chiều. Lòng mẹ như bát nước đầy, ơn nghĩa ấy biết bao giờ trả hết...
Xin được gửi mẹ vào mỗi hoàng hôn. Chiều ơi, hãy dịu dàng với mẹ nhé.
Mộc Nhiên (Nguyễn Thanh Xuân)


3. Hoài Niệm Ánh Chiều Xưa
Chiều buông, nắng tắt dần sau lưng, ngắm vầng dương khuất bóng mà lòng dâng lên nỗi nhớ quê da diết.
Thuở ấy, trên cánh đồng quê ngập tràn ánh hoàng hôn đỏ rực, tôi mơ về những chân trời xa lạ, khao khát được vẫy vùng nơi đất khách. Ngày ấy cứ ngỡ nơi xa kia sẽ cho tôi tự do tuyệt đối, không ai có thể ràng buộc hay can thiệp vào cuộc đời mình.
Rồi tôi ra đi trong một chiều quạnh hiu, bốn năm dài nơi phố thị ồn ã. Tưởng rằng nhịp sống hối hả sẽ xóa nhòa ký ức tuổi thơ, nào ngờ có những lúc mệt mỏi tưởng chừng thành phố này chẳng thuộc về kẻ quê mùa. Những chiều đạp xe ra biển, ngồi trên cát mịn ngắm mặt trời chìm dần trong lòng đại dương, gửi nỗi niềm vào làn gió mặn mòi.
Khi tốt nghiệp, lại háo hức lên đường tìm kiếm miền đất mới. Nhưng thời gian trôi qua mới chợt nhận ra, dù ở đâu con người cũng phải đối mặt với nỗi đau, tổn thương và gánh nặng cơm áo.
Chiều nay nghe tiếng dế kêu, lòng thèm được sống lại những ngày thơ bé vô lo, một mình dạo bước trên con đường làng, ngắm khói chiều lan trên mặt nước, ngửi hương lúa chín thơm nồng, hạnh phúc khi thấy bóng mẹ đợi chờ bên mâm cơm giản dị mà ấm áp tình thương.
Chợt nhận ra không nơi đâu đẹp bằng hoàng hôn quê nhà. Bất giác nhớ đến hai câu thơ của Tô Hiệu:
"Quê hương khuất bóng hoàng hôn
Trên sông khói sóng cho buồn lòng ai"
Thắm Nguyễn


4. Bạn Còn Thường Ngắm Ánh Hoàng Hôn Cuối Thu?
Hoàng hôn luôn mang vẻ đẹp kiêu sa và quyến rũ lạ thường. Ánh nắng chiều nhẹ nhàng buông xuống, bầu trời khoác lên mình những sắc màu rực rỡ: đỏ thắm, cam cháy, tím mộng mơ hay xanh thẳm diệu kỳ.
Chỉ khi đứng giữa cánh đồng mênh mông ngắm hoàng hôn, bạn mới thấu hiểu thiên nhiên chính là nghệ sĩ tài hoa bậc nhất. Khung cảnh hoàng hôn nơi thôn dã kỳ vĩ và tráng lệ vô cùng, khác hẳn với bầu trời chật hẹp nơi phố thị đầy khói bụi.
Cùng là mặt trời ấy, nếu bình minh dịu dàng e ấp thì hoàng hôn lại rực rỡ kiêu hãnh khó tả. Những tia nắng cuối ngày chiếu lên màn mây bạc, tạo nên cảnh tượng như cung điện nguy nga, lâu đài tráng lệ. Đôi khi, cả bầu trời như được nhuộm vàng rực rỡ.
Khoảnh khắc ngắm hoàng hôn thường đem lại những cảm xúc khó tả - chút tiếc nuối cho sự kết thúc, hay niềm trân trọng một kiệt tác sắp qua đi. Hoàng hôn trôi qua rất nhanh, đặc biệt trong những ngày đông giá rét. Ánh chiều tà như nỗ lực cuối cùng của mặt trời, muốn dành tặng nhân gian màn trình diễn ánh sáng tuyệt vời.
Mây chiều dưới ánh hoàng hôn thường hiện lên với muôn hình vạn trạng - khi như bãi biển cong mềm, lúc tựa cung điện nguy nga, có hôm lại giống chiếc quạt khổng lồ hay dãy núi bí ẩn. Tất cả tạo nên bức tranh thiên nhiên sống động đầy mê hoặc.
Bạn có thích những buổi chiều thảnh thơi ngắm hoàng hôn không? Khi ánh nắng cuối ngày lọt qua khung cửa, bạn có thể thong thả chuẩn bị bữa tối, không vội vã, không bon chen. Cuộc sống này ngắn ngủi lắm, đừng mãi chạy theo những thứ phù phiếm. Hãy sống thật với chính mình, đừng để đánh mất bản thân trong những kỳ vọng của người khác.
Chay Mộc


5. Bóng Chiều Hoài Niệm
Chiều buông xuống thấp...
Hoàng hôn trải dài theo dáng cây nghiêng, mang theo nỗi niềm xa xăm. Một mình bước trên con đường vắng, tôi đếm từng hạt nắng cuối ngày rơi rớt. Bỗng thấy bàn chân mình như mọc lên những đóa hoa, cả con đường bỗng hóa vườn hoa rực rỡ. Những bông tường vi hồng phớt rung rinh trong làn gió nhẹ từ bờ sông thổi tới, dịu dàng vuốt ve tâm hồn...
Tôi lặng lẽ đi trong chiều thu quê hương, nơi chứa đầy ký ức tuổi thơ. Hình ảnh gia đình, làng xóm cứ hiện về: những trưa hè nằm võng nghe mẹ ru, giấc mơ chập chờn theo làn khói thuốc cha, tiếng gà trưa vang vọng... Tất cả giờ chỉ còn là hoài niệm khắc sâu, nhắc nhở về những năm tháng gian khó cha mẹ nuôi ta khôn lớn.
Thời gian trôi như mưa nắng, như lá vàng rơi. Con đường chiều thu vắng lặng đón nhận những giọt hoàng hôn nhẹ nhàng, cùng làn gió heo may thoảng qua. Nỗi buồn giao mùa ấy sao mà bình yên đến lạ...
Nửa đời người trôi qua, mái tóc xanh giờ điểm sương, tôi lại trở về với bóng chiều trên con đường năm xưa. Chiều chênh vênh khi nắng muộn hôn lên mái ngói, cánh cò dẫn gió về trong khói lam chiều thơm mùi rơm rạ. Một mình bước trong hoàng hôn, lòng bỗng thổn thức với bao ký ức ùa về.
Tiếng xào xạc tán cây, thanh âm vi vu của diều sáo, lời thì thầm của đôi tay nắm chặt... Tất cả khiến lòng xốn xang nhớ về những ngày xưa đã mãi xa rồi...
Nguyễn Thị Xuân Hương


6. Sắc Màu Hoàng Hôn Quê
Ánh chiều vàng dịu nhẹ trải dài trên cánh đồng quê. Phía chân trời xa, mặt trời đỏ rực như viên ngọc lửa, lặng lẽ vẫy chào sau một ngày dài rực rỡ. Những cánh diều chấp chới trong không trung, tiếng sáo diều vi vu hòa cùng làn gió mùa hạ...
Chiều xuống, xóm làng bừng lên sức sống sau ngày lao động. Khói bếp tỏa hương gạo mới thơm lừng, quyện vào gió chiều mang theo thanh âm ấm áp của gia đình sum họp. Đàn trâu lững thững về chuồng, lũ cò trắng tinh nghịch đậu trên lưng, ngắm nhìn lũ trẻ nô đùa dưới ánh hoàng hôn.
Ôi sao mà yêu đến thế khung cảnh làng quê mộc mạc! Yêu cả sắc đỏ rực rỡ của hoàng hôn quê nhà. Những ai sinh ra nơi đồng quê, dù đi xa vẫn luôn nhớ về mảnh đất chôn nhau cắt rốn - nơi có hạt gạo trắng ngần từ lúa mới gặt, có con cá đồng béo ngậy, có dòng sông hiền hòa tắm mát tuổi thơ. Chỉ những điều giản dị ấy thôi cũng đủ làm lòng ta ấm áp, bình yên...
Phạm Nguyễn


7. Trải nghiệm thiền định cùng hoàng hôn trên sân thượng
Trong không gian tĩnh lặng của chiều tà, Lâm đắm mình trong dòng suy tưởng. Cô cảm nhận sự chuyển động của thời gian qua từng tia nắng cuối ngày, như những hạt cát lặng lẽ rơi trong chiếc đồng hồ vũ trụ.
Những suy nghĩ về tuổi trẻ, về những lựa chọn và hệ quả cứ thế ùa về. Hoàng hôn trở thành tấm gương phản chiếu nội tâm - nơi những lo âu về cơm áo gạo tiền hòa quyện cùng khát khao tự do. Cô nhận ra rằng, trưởng thành không chỉ là hành trình tiến về phía trước, mà còn là quá trình học cách làm bạn với chính mình giữa những xô bồ của phố thị.
Khi màn đêm buông xuống, Lâm tìm thấy sự bình yên trong chính những băn khoăn của mình. Cô hiểu rằng mỗi hoàng hôn qua đi sẽ mở ra một bình minh mới, như cách mỗi thử thách trong đời đều ẩn chứa cơ hội để trưởng thành. Cuộc gọi từ mẹ không còn là nỗi sợ, mà trở thành điểm tựa để cô can đảm bước tiếp.
Tác giả: Trần Hàn


8. Khi hoàng hôn quê trở thành liều thuốc tâm hồn
Xa quê, người ta nhớ không chỉ hương vị quê nhà mà còn nhớ cả cách mặt trời lặn xuống sau lũy tre làng - thứ ánh sáng dịu dàng mà thành phố không bao giờ có được.
Hoàng hôn quê tôi là bản hòa tấu của màu sắc: vàng mật ong pha lẫn cam rực, tím nhạt dần vào đêm. Đó là khoảnh khắc thời gian như ngưng đọng, khi những cánh cò trắng điểm xuyết lên bầu trời như nét chấm phá của tạo hóa. Khác hẳn với vội vã đô thị, hoàng hôn làng quê cho ta quyền được chậm lại, được thở sâu và cảm nhận.
Ký ức tuổi thơ ùa về mỗi khi chiều xuống - những buổi cùng bạn bè thả diều, mót lúa, đuổi theo bóng hoàng hôn chạy dài trên đồng. Tiếng gọi nhau í ới, mùi rơm rạ cháy xa xa, hơi ẩm từ đất bốc lên - tất cả tạo nên bức tranh đa giác quan không thể nào quên.
Hoàng hôn dạy tôi bài học về sự chuyển giao: mỗi kết thúc đều ẩn chứa khởi đầu mới. Những lo âu ngày cũ theo nắng tắt dần, nhường chỗ cho hy vọng mai sau. Đó là món quà vô giá mà quê hương ban tặng - liệu pháp tâm hồn giữa nhịp sống hiện đại xô bồ.
Triệu Vy


9. Khi mặt trời lặn là lúc tâm hồn thức tỉnh
Trong dòng chảy vô tận của thời gian, mỗi kết thúc đều mang theo mình một vẻ đẹp buồn thấm thía. Như hoàng hôn nhuộm đỏ chân trời, những dấu chấm hết trong đời thường đến một cách dịu dàng mà quyết liệt, để lại trong lòng ta những vệt màu cam rực của nuối tiếc.
Chúng ta thường đối diện với những chia ly như đứng trước một bức tranh hoàng hôn - vừa muốn níu kéo ánh sáng cuối ngày, vừa hiểu rằng màn đêm phải đến để nhường chỗ cho bình minh mới. Những mối quan hệ tan vỡ cũng giống như mặt trời lặn: dù có đẹp đẽ đến đâu cũng không thể tồn tại mãi, bởi lẽ cuộc sống vốn là chuỗi những chuyển giao không ngừng.
Saint-Exupéry từng viết: "Người ta chỉ ngắm hoàng hôn khi cảm thấy buồn". Phải chăng bởi trong khoảnh khắc giao thoa ấy, ta nhìn thấy chính mình - một tâm hồn đầy mâu thuẫn giữa nỗi đau và vẻ đẹp, giữa buông bỏ và níu giữ. Nhưng hoàng hôn dạy ta bài học về sự chấp nhận: có những thứ cần kết thúc để những điều mới mẻ có cơ hội bắt đầu.
Tác giả: Lido


10. Ánh hoàng hôn và mối tình thoáng qua
Ánh hoàng hôn ngày ấy đã khắc sâu vào tâm trí tôi hình ảnh em - một nụ cười rạng rỡ khiến cả không gian như bừng sáng. Tình yêu đến với tôi tựa cơn gió thoảng, không báo trước, không hẹn trước, chỉ để lại một trái tim đầy vấn vương.
Số phận run rủi cho chúng tôi gặp lại nhau trong một quán cà phê mưa gió. Nhưng em - người phụ nữ tôi yêu - lại mang trong mình những vết thương chưa lành. Tôi muốn trở thành bến bờ cho em neo đậu, nhưng trái tim em vẫn còn đang lạc lối trong ký ức xưa cũ.
Chúng tôi chia tay trong nước mắt. Có lẽ, tình yêu đẹp nhất là thứ tình cảm không trọn vẹn - như hoàng hôn, chỉ đẹp khi nó đang dần tắt. Tôi giờ đây hiểu rằng, đôi khi yêu thương cũng cần đúng thời điểm, và buông tay đúng lúc cũng là một cách yêu.
Phạm Yến Thương


Có thể bạn quan tâm

Hàm DAY - Công cụ Excel giúp trích xuất ngày từ chuỗi ngày, tháng, năm một cách chính xác.

Hướng dẫn chi tiết cách vẽ biểu đồ hình tròn trong Excel

20 địa điểm lý tưởng để chụp ảnh cưới đẹp tại Sài Gòn (TP.HCM)

Hướng dẫn chi tiết cách chèn và thêm nút Up và Down trong Excel, giúp tối ưu hóa quá trình nhập liệu.

Top 6 quán chân gà nướng ngon nhất tại Thừa Thiên Huế
