10 áng tản văn xuôi sắc nhất viết về những cơn mưa
Nội dung bài viết
1. Thiên đường trong màn mưa
Giữa tiết trời oi ả, mưa trở thành niềm khát khao cháy bỏng.
Thuở hồng hoang của nông nghiệp, mưa là vị thần ban phúc - yếu tố tiên quyết cho mùa màng bội thu. 'Nhất nước' trong tứ đức canh nông vẫn luôn là thứ con người bất lực nhất, chỉ biết ngửa tay cầu khẩn thiên nhiên. Những năm đại hạn, khi nguồn nước cạn kiệt, người nông dân đau xót nhìn đồng khô cỏ cháy. Dẫu có đào sâu vét cạn, đôi khi vẫn chỉ là hành động tuyệt vọng. Mỗi giọt mưa đúng mùa quý giá hơn vàng, không chỉ cứu cánh mùa màng mà còn duy trì sự sống.
Với lũ trẻ, mưa mang đến những kỳ tích nhỏ. Cái khoảnh khắc gió lên báo hiệu trời sắp đổ mưa thật thiêng liêng. Nhớ mãi cảm giác ngồi trong lớp, mắt dán vào cửa sổ theo dõi vũ điệu của đất trời. Gió cuốn lá khô xào xạc, mây đen vần vũ che khuất nắng. Những hạt mưa đầu tiên rơi lộp độp rồi trút thành dòng ào ạt. Cây cối khoác lên mình chiếc áo mới, phượng vĩ bừng lên sắc đỏ rực rỡ. Chúng tôi thích thú nhặt những cánh hoa rơi ép vào vở, chạy ùa trong mưa với tiếng cười giòn tan.
Ngày nay, dù đã có hệ thống thủy lợi hiện đại, nhưng mưa đầu mùa vẫn là món quà vô giá từ thiên nhiên. Nhìn những giọt nước trời tưới mát những cánh đồng bát ngát, ta hiểu vì sao tổ tiên ta tôn thờ thần Mưa. Mưa không chỉ đem lại mùa màng no ấm mà còn là liều thuốc tinh thần cho những tâm hồn yêu thiên nhiên.
Trong vai trò người gác rừng, mưa là vị cứu tinh hùng mạnh nhất. Mỗi trận mưa như bản giao hưởng dập tắt những âm mưu của thần Lửa, hồi sinh sức sống cho đại ngàn. Những cánh rừng Tây Nguyên sau mưa bừng lên sức sống mãnh liệt.
Với người yêu thi ca, mưa là nàng thơ bất tận. Ngắm màn mưa buông xuống phố thị qua khung cửa sổ, lắng nghe điệu nhạc tí tách của những giọt pha lê - đó là khoảnh khắc thần tiên. Dẫu không còn trẻ để đùa giỡn dưới mưa, nhưng cảm giác mưa lất phất trên da vẫn khiến lòng người xao xuyến.
Ôi! Những giọt nước trời sao mà đẹp đẽ và đáng trân quý đến thế!
Ái Nguyên


2. Điệu valse tháng ba
Khi đài dự báo gió mùa đông bắc kèm mưa rào, giữa tiết trời oi ả, chị hàng bún láng giềng bỗng bật ra câu nửa nghi ngờ nửa mong đợi: "Nóng như đổ lửa thế này, liệu trời có mưa không nhỉ? Nhưng mưa thì tốt biết mấy, lúa xuân đang khát nước..." Và kỳ diệu thay, đêm ấy gió lạnh ùa về, sáng hôm sau mưa rào đổ xuống cùng những tiếng sấm đầu mùa vang vọng, những tia chớp xé ngang bầu trời.
Mưa tháng ba không cuồng nhiệt như mưa hạ, mà nhẹ nhàng tưới mát cho đất đai sau những tháng đông khô cằn. Đặc biệt với lúa chiêm, mưa như phép màu: "Lúa chiêm lấm tấm đầu bờ/Hễ nghe sấm động phất cờ mà lên". Những cây lúa èo uột bỗng vươn mình mạnh mẽ, sinh sôi nảy nở một cách kỳ diệu.
Nhịp mưa tháng ba khoan thai như nhịp sống trở lại bình yên sau những ngày Tết hối hả. Làng quê tĩnh lặng với những cánh cò chao nghiêng trên đồng lúa xanh mơn mởn. Các cô thôn nữ lại miệt mài với ruộng đồng, chăm bón từng gốc lúa, luống rau. Với nghệ sĩ, mưa xuân khơi nguồn cảm hứng bất tận, thai nghén những áng văn thơ tuyệt tác.
Mưa tháng ba như liều thuốc bổ cho vạn vật, đánh thức sức sống tiềm tàng. Hoa xoan tím ngát nở thành từng chùm chi chít, rồi rụng trắng góc vườn - loài hoa giản dị mà gợi bao nỗi nhớ quê. Sau mưa, chim chóc ríu rít săn mồi, hoa chanh trắng muốt tỏa hương thơm ngát. Những trái chanh non lớn nhanh như thổi, kỳ diệu của đất trời.
Nhớ thuở bé, chị em tôi thường nhặt hoa chanh rụng ủ thành "nước hoa", dù chẳng thơm bằng ngoại nhập nhưng vẫn hồn nhiên vui thích. Mùa hoa chanh cũng là mùa bọ chó sinh sôi, để lại trên da trẻ thơ những vết đốt đỏ ửng - kỷ niệm vừa ngọt ngào vừa xót xa.
Mưa tháng ba dầm dề đánh thức miền ký ức xa xăm. Tiếng mưa thổn thức gọi về tuổi thơ, về làng quê yêu dấu. Ngồi ngắm mưa xuân, ta chợt nhận mình không còn trẻ nữa, và cần sống giản dị hơn, bao dung hơn với chính mình và mọi người. Mưa tháng ba như phép thanh lọc tâm hồn, gột rửa những muộn phiền để lòng nhẹ nhàng như mây trời.
Bùi Nhật Lai


3. Những giọt ngọc trời
Khi xuân về e ấp khoe sắc thắm, những giọt mưa xuân tinh khôi như sương khói nhẹ nhàng đậu xuống đời. Mưa không ồn ào như hạ, không lạnh lẽo như đông, mà dịu dàng như bàn tay mẹ vuốt ve cỏ cây, như nụ cười thiếu nữ e ấp trên mái tóc dài. Mỗi hạt mưa xuân là một viên ngọc trong veo, long lanh trên ngọn cỏ non, cành lộc biếc.
Mưa xuân nhẹ nhàng đến mức tưởng chừng không hề có mưa. Chỉ đủ để làm dịu lòng người, đánh thức mầm xanh, và thắp lên niềm tin yêu cuộc sống. Sau những ngày đông giá buốt, mưa xuân như lời thì thầm của đất trời: Hãy tin vào những điều tươi đẹp!
Phải thật tĩnh lặng mới nghe được bản giao hưởng của mưa xuân - những âm thanh vi vu như điệu dân ca Bắc Bộ. Trong tiếng mưa, ta nghe được nhịp đập của sự sống đang trỗi dậy, tiếng thì thầm của tình yêu đang nảy nở. Mưa xuân ở miền đất Võ không chỉ gợi nhớ cành đào năm xưa, mà còn khơi lại hào khí Quang Trung thuở nào.
Mưa xuân như tấm voan mỏng phủ lên dung nhan kiều diễm của nàng tiên mùa xuân. Đằng sau là cả một thế giới đang hồi sinh: chồi non cựa mình, hoa lá khoe sắc, lòng người rộn rã. Vắng mưa xuân, dường như mùa xuân chưa trọn vẹn...
Mưa xuân đã thấm vào hồn ta tự bao giờ. Mỗi độ xuân về, những hạt mưa phơn phớt lại gọi về bao kỷ niệm, làm ấm lòng ta giữa tiết trời se lạnh. Có lẽ chính vì thế mà ta yêu mưa xuân đến thế!
Tản văn: Ngô Văn Cư

4. Thức cùng giai điệu đêm
Đêm khuya, tiếng mưa rơi tựa khúc đàn bầu trầm bổng. Mỗi giọt mưa như nốt nhạc lang thang trong đêm vắng, khi thì thầm tâm sự, lúc ào ạt xối xả. Mưa đêm chẳng vội vàng, cứ từ tốn thấm vào từng kẽ lá, như đang tận hưởng chính mình trong bản hòa tấu của thiên nhiên.
Trong căn phòng nhỏ, tôi lắng nghe tiếng mưa hòa cùng tiếng mèo gọi bạn tình. Âm thanh ấy gợi nhớ tuổi thơ với nỗi sợ hãi mơ hồ - tưởng như tiếng trẻ thơ khóc đòi mẹ giữa đêm khuya. Giờ đây, nó lại khiến lòng tôi chùng xuống, nhớ về những cuộc chia ly không hẹn ngày gặp lại.
Mưa đêm cất lên khúc tình ca cho những mối tình xa cách. Những giọt nước trở thành sợi dây vô hình nối liền hai tâm hồn đang nhớ nhung. Phải chăng tình yêu chỉ thực sự đẹp khi còn dang dở, như cơn mưa chỉ thực sự thi vị khi ta ngồi trong nhà mà ngắm?
Tiếng mưa trở thành bản nhạc ký ức, đánh thức những kỷ niệm xưa cũ. Có người nhớ hơi ấm mẹ hiền trong đêm đông giá lạnh. Kẻ khác lại bồi hồi với hình bóng người năm nào cùng trú mưa dưới mái hiên. Còn tôi, tôi nhớ về chính mình - cô gái tuổi đôi mươi đầy nhiệt huyết, người phụ nữ tuổi ba mươi bận rộn lo toan, và hiện tại - một tâm hồn đang tìm lại chính mình giữa dòng đời hối hả.
Ngoài kia, cơn gió đùa với màn mưa, khiến vài giọt nước lạc loài đập nhẹ vào khung cửa. Ánh chớp lóe lên, phô bày dáng cau oằn mình trong gió. Nhưng rồi sáng mai, cây lại vươn mình kiêu hãnh, như cách mẹ tôi bao năm vẫn đứng đó, chở che cho con qua bao bão tố cuộc đời.
Tiếng mưa đêm như người bạn tri kỷ, lắng nghe mọi tâm sự thầm kín. Đó có thể là phiên bản tuổi trẻ đầy mơ mộng của tôi, hay người phụ nữ trưởng thành đang tự sưởi ấm trái tim mình. Tất cả đều hòa vào giai điệu thiền định của đêm mưa, xoa dịu những nỗi niềm thổn thức.
Kim Loan.


5. Những ngày mưa thương - Ký ức ấm áp bên mẹ hiền
Mưa mùa này như trút nước, trắng xóa cả bầu trời. Nhìn màn mưa dày đặc ngoài cửa sổ văn phòng, lòng tôi chợt xao xuyến. Những ký ức về quê nhà những ngày mưa bỗng ùa về nguyên vẹn...
Mưa quê ngày ấy gắn liền với hình ảnh mẹ ngồi bên hiên khâu nón. Đôi tay gầy guộc thoăn thoắt dệt từng sợi cước, đôi mắt mẹ thỉnh thoảng lại đăm chiêu nhìn ra màn mưa. Chúng tôi thường quây quần bên mẹ, vừa học bài vừa nghe mẹ kể chuyện ngày xưa - những câu chuyện cứ mỗi lần nghe lại thêm nhiều chi tiết mới lạ.
Những ngày mưa, mẹ thường chiều con bằng món khoai xéo thơm lừng hay nồi chè bí đỏ bùi bùi. Hương vị ấm nóng giữa tiết trời se lạnh trở thành ký ức khó phai trong tâm trí đứa con xa quê.
Giờ đây, khi quê hương đã đổi thay, những con đường nhựa thay thế cho lối mòn ngập nước ngày xưa, nhưng trong tôi vẫn nguyên vẹn nỗi nhớ về những ngày mưa cũ - nơi có mẹ hiền, có tuổi thơ bình yên và tất cả những gì thuần khiết nhất của một thời đã xa.
Tản văn của NGUYỄN VĂN CHIẾN


6. Mối tình đầu - Ký ức ngọt ngào như giọt sương mai
Sài Gòn vào thu, mưa rả rích không dứt, hạt mưa vỡ tan trên vỉa hè như những mảnh ký ức vỡ vụn. Phố xá ướt nhòe, lòng người cũng se sắt - bởi ngoài kia mưa rơi, trong tim này cũng mưa tuôn.
Giữa nhịp sống hối hả, có người tìm thấy bình yên trong tiếng mưa rơi. Riêng tôi, tôi nhớ nắng hạ vàng ươm, nhớ cái ấm áp ngọt ngào - bởi mùa hạ ấy đã giữ kín cho tôi mối tình đầu ngây ngô.
Vân - cô bạn cùng bàn ba năm cấp ba với mái tóc ngang vai bướng bỉnh và đôi mắt chứa cả bầu trời tuổi trẻ. Nhỏ viết lách khắp nơi, yêu những con chữ đến nỗi tôi từng ghen với cả trang giấy. Thanh xuân chúng tôi là chuỗi ngày dài những câu hỏi ngây ngô, những va chạm tay vô tình, những lén nhìn trong giờ ra chơi.
Mùa hạ cuối, nhỏ gửi đi ngàn lá thư tình. Tôi không dám đọc hết, sợ phát hiện trái tim nhỏ hướng về ai đó không phải mình. Chúng tôi cứ thế bên nhau như hai người bạn, tôi giấu nhẹm tình cảm dù trái tim khao khát được thổ lộ.
Rồi ngày nhỏ báo tin đi du học, cả hai mới vỡ lẽ: "Ba năm đủ để yêu, ba năm cũng đủ để lỡ làng". Hóa ra ngàn lá thư ấy đều viết tên tôi, hóa ra chàng trai tôi ghen tỵ lại chính là bản thân mình. Chúng tôi đã yêu nhau mà không hay, để rồi khi nhận ra thì đã muộn màng.
Mưa Sài Gòn ngày ấy như khóc cho mối tình đầu ngốc nghếch. Có những điều bỏ lỡ là mất đi vĩnh viễn. Có những yêu thương không dám nói ra, để rồi thành nuối tiếc khôn nguôi.
Hiền Hiền


7. Mưa bụi tháng Giêng - Điệu valse dịu dàng của đất trời
Mưa bụi tháng Giêng - đó là điệu nhạc thiên nhiên tinh tế nhất. Những hạt mưa li ti như bụi ngọc, lơ lửng giữa không trung, tạo nên bức tranh thủy mặc sống động. Tôi yêu cái cách mưa bụi khẽ chạm vào vạn vật, như nàng thiếu nữ e ấp chạm ngón tay mảnh mai lên cánh hoa xuân.
Mỗi sớm Giêng, ngồi bên cửa sổ với tách trà nóng, ngắm màn mưa bụi phủ lên phố phường, lòng lại bồi hồi nhớ về thuở áo trắng. Những nữ sinh hồn nhiên đùa giỡn dưới mưa, tà áo dài phất phơ như cánh bướm. Mưa bụi tháng Giêng đã trở thành nhạc phim tuổi thanh xuân của biết bao người.
Với người nông dân, mưa bụi là phép màu của đất trời. Từng hạt mưa nhẹ nhàng đánh thức hạt giống, mang theo hi vọng về mùa màng bội thu. Tôi nhớ hình ảnh mẹ ra đồng trong làn mưa bụi, bàn tay gầy guộc gieo từng hạt đỗ, hạt vừng - những hạt vàng của niềm tin.
Mưa bụi cũng là nhân chứng cho mối tình đầu ngây ngô của tôi. Trong làn mưa mỏng manh ấy, chúng tôi trao nhau nụ hôn đầu đời, hương cải ngồng hòa quyện với hơi ấm tuổi trẻ. Giờ đây, mỗi độ mưa bụi về, lòng lại ngân lên khúc hát: "Tháng Giêng mưa ngoài phố/Mưa như là sương thôi" - lời nhạc như gói trọn cái hồn của loại mưa kỳ diệu này.
Đào Thanh Tùng


8. Gửi một ngày mưa - Khi hạt nước hóa thiên thần phiêu lãng
Mưa thu vẫn miệt mài gõ nhịp trên phím dương cầm của đất trời. Những hạt mưa lất phất buổi sớm như bàn tay dịu dàng vuốt ve tâm hồn, khiến ta bỗng thèm được sống chậm lại.
Khi mưa về, phố xá khoác lên mình tấm áo tĩnh lặng. Từng giọt mưa trong veo đánh thức vùng ký ức xa xăm - nơi tuổi thơ hồn nhiên tắm mưa, nơi những rung động đầu đời e ấp dưới tán lá. Mưa không còn đơn thuần là hiện tượng tự nhiên, mà đã trở thành nhân chứng cho bao cuộc đời, bao thăng trầm.
Ta nhớ da diết cái cảm giác trốn tìm cùng mưa thuở bé. Lũ trẻ xóm nghèo reo hò trong làn nước mát lạnh, tiếng cười vang xa đến nỗi xua tan cả những lo toan thường nhật. Mẹ đứng bên hiên nhà, nụ cười ấm áp dẫu trong lòng đầy lo lắng...
Rồi mưa trở thành người bạn tâm tình của tuổi trẻ. Những lá thư tay viết vội, những lời tỏ bày ngập ngừng đều được mưa chứng kiến. Biết bao kỷ niệm ngọt ngào cứ thế ùa về mỗi độ thu sang.
Người ta nói mưa là nỗi buồn vô hình của trời cao. Nhưng với ta, mưa là bản nhạc không lời, là lời thì thầm của thời gian. Phải chăng mưa vẫn thế, chỉ có lòng người thay đổi?
Mưa vẫn rơi, vẫn tí tách kể câu chuyện muôn đời của đất trời. Trong khoảnh khắc ấy, ta chợt nhận ra mình vẫn là đứa trẻ năm nào, vẫn biết rung động trước vẻ đẹp giản dị của cuộc sống...
Hoàng Nhung


9. Mưa thêu hoài niệm - Dòng chảy vô hình của ký ức
Gặp em lần đầu trong một chiều mưa hạ, khi chuyến tàu cuối ngày lặng lẽ trở về ga. Em - cô sinh viên năm cuối với mái tóc rối bời dưới mưa, kể cho tôi nghe về những cơn mưa đời mình bằng giọng nói đầy mê hoặc.
Em bảo mưa như người bạn tâm giao, vừa mang cái lạnh buốt giá, lại vừa ấp ủ bao cảm xúc khó tả. Mưa làm nỗi nhớ thêm sâu, thêm xa, và cũng gột rửa đi bao muộn phiền thường nhật.
Khi tôi hỏi về mùa mưa yêu thích, em cười hồn nhiên như trẻ thơ: "Em yêu nhất mưa hạ - những cơn mưa rào chợt đến chợt đi, mang theo cái trong trẻo của đất trời giao mùa". Em kể về tuổi thơ với những chiếc thuyền giấy thả trôi, về những bong bóng nước lấp lánh trên vỉa hè...
Rồi ngày em tốt nghiệp cũng đến trong màn mưa. Chúng tôi lững thững bước trên sân ga, để những hạt mưa đan xen vào khoảng cách. Tiếng còi tàu vang lên, làn hơi nước trắng xóa như muốn xóa nhòa ranh giới. Tôi chỉ kịp thì thầm: "Mưa và em sẽ là nỗi nhớ khôn nguôi..."
Em khóc. Những giọt nước mắt hòa vào mưa. Con tàu mang em đi xa, để lại tôi đứng đó, chìm trong màn mưa và ánh đèn vàng vọt. Những giai điệu buồn vang lên đâu đó, như tiếng lòng thổn thức: "Một đêm mùa hè tôi đến sân ga..."
Nhiều năm qua đi, tôi tưởng mình đã quên. Nhưng ký ức về em và những cơn mưa vẫn nguyên vẹn trong tim. Vẫn những chiều mưa, vẫn quán cà phê cũ, vẫn những ca khúc Trịnh Công Sơn day dứt: "Chiều nay còn mưa sao em không lại..."
Có phải cà phê đang rơi hay chính nỗi nhớ nhung đang nhỏ giọt? Tôi như con chim nhỏ chấp chới trong mưa, tìm về miền ký ức xa xôi. "Thà như giọt mưa vỡ trên tượng đá..." - lời thơ Nguyễn Tất Nhiên vang lên như lời tự sự cuối cùng.
Xin chúc em - người lữ khách của đời tôi - luôn gặp may mắn trên hành trình mới. Còn tôi, vẫn sẽ trở về sân ga cũ mỗi độ mưa về, để nghe văng vẳng đâu đó lời ru êm dịu: "Thôi ngủ đi em, tôi ru em ngủ..."
Đinh Tiến Hải


10. Mưa hạ - bản giao hưởng rực rỡ của đất trời
Hạ về trong tiếng ve ngân dài như khúc nhạc dạo đầu mùa. Những chùm phượng vĩ bừng lên sắc đỏ rực rỡ, như ngọn lửa thiêu đốt cả bầu trời xanh thẳm.
Giữa cái nắng chói chang của mùa hạ, bỗng nhiên trời đất dịu lại khi cơn mưa rào bất chợt ghé qua. Những hạt mưa mùa hạ không giống bất cứ mùa nào - chúng mang theo cái nồng nhiệt, vội vã của tuổi trẻ.
Bầu trời đang trong xanh bỗng chốc khoác lên mình tấm áo đen sầm. Gió ùa về cuốn theo bao hơi mát lành. Sấm rền vang như trống trận, chớp xé ngang trời như những vệt cọ của tạo hóa. Rồi mưa đổ xuống - ban đầu thưa thớt, sau dày đặc thành bức màn trắng xóa.
Cảnh vật như bừng tỉnh sau cơn khát. Những trái bưởi căng mọng đung đưa như reo vui. Khóm hồng trước sân rũ bỏ lớp bụi, khoe sắc thắm dưới làn nước mưa. Chú mèo mướp lim dim đôi mắt, thỏa thuê trong cơn mát lành.
Mưa hạ đến nhanh mà đi cũng vội. Bầu trời lại xanh trong, để lại sau lưng con đường sạch bóng, không khí trong lành. Lũ trẻ ùa ra đường, tiếng cười giòn tan hòa cùng tiếng nước chảy róc rách.
Trong tôi, cơn mưa gợi nhớ về mẹ - người phụ nữ tần tảo dưới mưa. Tôi nhớ như in những chiều mưa, hai mẹ con hối hả chạy thóc. Mồ hôi mẹ thấm ướt vai áo, nhưng nụ cười vẫn rạng rỡ khi kịp cứu được mùa màng. Giờ đây, mỗi khi mưa về, tôi lại thấy bóng mẹ gầy guộc trong tấm áo mưa cũ, vẫn đứng đó chờ con...
Mẹ đã đi xa, nhưng ký ức về mẹ vẫn sống động qua từng cơn mưa hạ. Tôi ngồi lặng ngắm màn mưa trắng xóa, để lòng trôi về miền ký ức xa xăm, nơi có mẹ và những ngày thơ ấu ngọt ngào.
NGUYỄN THANH THỦY


Có thể bạn quan tâm

Top 4 cửa hàng bán xương rồng đẹp nhất tại Thanh Hóa

Top 10 khách sạn đắt giá trên đường Thuỳ Vân, Vũng Tàu với view biển đẹp, không thể bỏ qua trong chuyến đi của bạn.

Hướng dẫn chi tiết cách kiểm tra địa chỉ IP mạng LAN và WAN trên máy tính chạy Windows 7, 8, 10

Top 10 Lợi Ích Vàng Của Xe Buýt Hà Nội

Hướng dẫn chi tiết cách thiết lập ngôn ngữ tiếng Việt trên Windows 10
