10 Áng Thơ Tuyển Chọn Của Thi Nhân Đặng Hồng Thái Giang
Nội dung bài viết
1. CHIỀU QUÊ
Thơ: Đặng Hồng Thái Giang
Chiều buông trên xóm nhỏ
Âm vang câu hò mái đẩy
Lời ru mẹ ngọt ngào
Thuyền nan lững lờ trôi
Cánh cò vờn sóng vàng
Hoàng hôn se sợi nắng
Ánh bạc đuôi cá quẫy
Vỗ òa bọt nước lăn tăn
Dòng nước trong vụt lặng
Lắng nghe gió thì thầm
Hương hoa chanh thoảng nhẹ
Lan xa trong chiều tà
Mây hồng e ấp
In hằn lên gò má
Ánh mắt em bâng khuâng
Hướng về miền quê xưa
Chiều ơi xin đừng vội
Hãy ngưng trên sóng biếc
Để em và tôi nữa
Nghe khúc sáo diều ngân
Chiều ơi xin ở lại
Nơi bến đò năm cũ
Cho tôi cùng em đó
Lắng hồn mình rung động.

2. LỜI THỈNH CẦU VỚI HOÀNG HÔN
Thơ: Đặng Hồng Thái Giang
Sóng dập dềnh lưng trời
Mây trời in bóng nước
Đàn cò trắng phương xa
Nghiêng cánh hứng nắng vàng
Chiều buông trên đồng lúa
Hương rơm thơm nắng mới
Trải vàng lối mòn quê
Xin chiều đừng vội tắt.

3. MIỀN TĨNH LẶNG TRONG ANH
Thơ: Đặng Hồng Thái Giang
Em đến bên anh - biển hoá trẻ thơ
Sóng vỗ dạt dào sao nhiều đến thế?
Anh lặng nhìn em... lời nào chưa ngỏ
Cát mềm hôn bàn chân nhỏ
Mỗi bước đi là một nốt nhạc gió
Biển mở lòng đón muôn trùng sóng vỗ
Nhưng trái tim này chỉ khép lại bên em
Biển có bờ, có bến, có trời êm
Để em hiểu giới hạn nào là đủ
Để em thấu nỗi niềm thương nhớ
Để em nhìn con thuyền nhỏ lẻ loi
Riêng lòng anh khép lại mọi lời
Bằng mênh mông lặng im em hỏi
Ánh mắt nào không lời mà nói
Gieo bão tố vào tim anh thế này
Triều dâng lên từ xanh thẳm đắm say
Cõi lặng yên sao dịu dàng đến lạ
Em là sóng trẻ thơ nô đùa quá
Vỗ vào bờ im lặng... trái tim anh.

4. KHÚC GỌI BÌNH MINH
Thơ: Đặng Hồng Thái Giang
Muốn quên đi những ngày xưa ấy
Khi anh nhìn 'cô nhóc' thuở nào
Tóc đuôi gà bay trong nắng
Mắt thâm quầng sau tròng kính dày
Gặp một lần để lại vết hằn
Đôi mắt buồn in sâu tâm khảm
Không lời nào mà bao điều đã nói
Ánh mắt ngại ngùng, thoáng nỗi đau ngang
Biết đời này sẽ chẳng có nhau
Mà sao cứ nhìn xa vời vợi
Thuốc nào chữa nỗi niềm này khỏi
Ánh mắt, nụ cười em ơi!
Nàng lạnh lùng như chẳng biết tôi
Khoảng cách xa vời biết mấy
Nên cố tình tạo khoảng cách
Để hai đứa hai nơi đơn côi
Là chẳng nhớ, cũng chẳng quên
Là chẳng quên, cũng chẳng nhớ
Nàng dựng lên bức tường ngăn
Giữ chút tình thôi cũng đủ
Vẻ đẹp trong nhau cuộc sống an nhiên
Em không cố tình làm khó
Tôi cũng vậy, gửi vào câu hát
Dẫu không yêu cũng đủ ngọt ngào
Nét thanh cao em giữ lại
Tình người mênh mông như biển
Thắp sáng cả dải Ngân Hà
Dù chúng ta xa... rất xa
Vẫn ở trong nhau, dám nói là
Tình yêu giữa dòng đời ngập tràn
Bởi tôi đây, kẻ hành khất
Nở nụ cười gọi mặt trời lên.

5. ÁNH SÁNG TIN YÊU
Thơ: Đặng Hồng Thái Giang
Mẹ trao con ánh mắt tuổi thơ
Cha dạy con cách nhìn cuộc sống
Con đi khắp chân trời góc bể
Tìm bến bờ bao dung rộng mở
Mẹ ơi, người xa mà gần lắm
Nuôi trong con khúc hát khát khao
Mênh mang tận chân trời xa thẳm
Ươm mầm xanh những ước mơ đầu
Yêu quê hương hương đồng gió nội
Không đâu bằng mảnh đất chôn nhau
Thương lắm quê nhà con hẹn trở lại
Mang theo trọn vẹn tấm lòng này.

6. MẸ ƠI, CON SẼ VỀ
Thơ: Đặng Hồng Thái Giang
Về đây, dưới bóng đa già quê mẹ
Tìm lại hình hài người đứng đợi trông
Lá rơi xoáy như lòng mẹ héo mòn
Tựa cánh cò bay, đời mẹ cong lưng
Con đã đi qua bao miền đất lạ
Chẳng ngại phong ba, chẳng sợ bão giông
Cánh chim mỏi, mẹ ngồi chờ giá buốt
Mẹ ơi, lòng con muốn nói
Tổ ấm thiêng liêng con yêu nhất
Là mẹ, là cha, là Tổ quốc mênh mông
Nhìn phương Nam tim con quặn thắt
Trên mỗi nẻo đường bước chân con bước
Mẹ khấn nguyền chờ tin thắng trận
Ngày hết dịch, mẹ đón con về
Nhìn trời Nam lòng con đau xót
Giữa phố phường bàn chân trai bước
Nghĩ đồng bào gian khó hy sinh
Ngày dài đằng đẵng tình thân nhức nhối
Áo blouse trắng lặng thầm gánh nặng
Chiến sĩ nằm co manh áo mỏng
Thương những mảnh đời lang thang góc chợ
Con sống nơi này đâu chỉ cho riêng mình
Biết bao bà mẹ đêm đêm thao thức
Mong đứa con yêu hết dịch trở về
Khi Tổ quốc cần, sẵn sàng dâng hiến
Mẹ lặng thầm trong đêm trắng
Hết dịch rồi, mẹ đón con thôi.

7. KHÁT VỌNG MIỀN TRUNG
Thơ: Đặng Hồng Thái Giang
Miền Trung ơi! Nỗi nhớ khôn nguôi
Khi trái tim này còn thổn thức
Tình yêu cháy bỏng, nỗi nhớ quê nhà
Hỡi người ơi, hỡi người ơi
Lòng tôi thương nhớ chẳng gì sánh bằng
Còn chi đau hơn khi tim quặn thắt, đau đáu, khôn nguôi...
Cho quê hương tôi những ngày gian khó
Dịch bệnh chưa tan, bão lũ lại tràn qua
Quê hương ơi! Bao mùa nước dâng
Vẫn kiên cường vươn mình đứng dậy
Ta yêu thương san sẻ tấm lòng
Ai về thăm lại miền Trung thân yêu
Cả nước chung tay hướng về miền Trung.

8. VIỆT NAM QUÊ HƯƠNG TÔI
Thơ: Đặng Hồng Thái Giang
Ôi Tổ quốc, Người vĩ đại biết bao
Suốt bốn ngàn năm dòng sử chảy
Chưa bao giờ Người chịu khuất phục
Đất Nước Việt Nam
Là máu thịt Việt Nam
Bàn tay chai sạn
Triệu trái tim cùng nhịp đập
Từ rừng sâu đến đảo xa Trường Sa
Kiên cường bền bỉ giữ gìn quê cha
Hãy tiến lên, hỡi Đất Nước ta ơi
Vươn tới tầm cao mới
Đất Nước chúng ta
Hiên ngang đứng thẳng
Đất Nước chúng ta
Khí phách ngời sáng khắp Biển Đông
Tiến lên nào, hỡi Đất Nước ta ơi
Khúc hát vang xa tận Ngân Hà
Tự hào thay hai tiếng thiêng liêng
Việt Nam
Việt Nam
Việt Nam...
Việt Nam

9. GIAO MÙA
Thơ: Đặng Hồng Thái Giang
Nghe từng sợi nắng rung rinh
Âm thanh ngân vọng khắp cánh đồng xanh
Ngàn chồi non thức giấc lành
Rực một vầng sáng long lanh giao mùa

10. THỔ LỘ CÙNG NỤ HỒNG
Thơ: Đặng Hồng Thái Giang
Cùng em, ta ngân khúc hát
Chiều xuống ngập tràn xanh
Lộc biếc chồi non cành
Lấp lánh trong sương khói
Bâng khuâng nghe lời gọi
Thấp thoáng bóng hình ai
Ta với bàn tay dài
Chạm tình em xa vắng
Ngập ngừng nhìn lặng lẽ
Nụ cười chúm chím môi
Nắng vàng rơi khỏi vai
Lúc nào chẳng hay biết
