10 Áng văn chân thật nhất về những lỗi lầm khiến cha mẹ đau lòng
Nội dung bài viết
1. Câu chuyện day dứt về lần khiến cha mẹ phiền muộn
Gia đình tôi có hai chị em, tôi là chị lớn hơn em trai ba tuổi. Vì là con út nên em luôn được bố mẹ chiều chuộng, điều này khiến tôi dần nảy sinh lòng ghen tị. Một lần nọ, sự thiên vị ấy đã dẫn tôi đến hành động khiến bố mẹ vô cùng thất vọng.
Mâu thuẫn giữa hai chị em cứ liên tục xảy ra. Mỗi khi tranh chấp, mẹ thường bảo: 'Con là chị lớn, phải biết nhường nhịn em. Em còn nhỏ, tính trẻ con hay nghịch ngợm thôi mà.' Những lời ấy càng khiến tôi tủi thân, cảm thấy mình bị đối xử bất công.
Rồi một ngày, biến cố xảy đến. Tôi để dành 10.000 đồng trong heo đất định khao bạn bè vì được điểm cao, nhưng số tiền ấy bỗng biến mất. Trong cơn tức giận, tôi vội kết tội em trai và mắng nhiếc em thậm tệ. Thậm chí khi bố về, tôi còn mách lại khiến em bị trách phạt.
Chỉ đến khi mẹ tìm thấy tờ tiền rơi ngoài sân, tôi mới nhận ra mình đã nhầm. Cảm giác hối hận trào dâng khi thấy em - người vừa bị oan ức - không những không giận mà còn ôm chặt lấy tôi. Khoảnh khắc ấy đã thay đổi hoàn toàn mối quan hệ giữa hai chị em. Từ đó, tôi học cách yêu thương và trân trọng em nhiều hơn.


2. Câu chuyện xúc động về lần vô tình làm cha mẹ buồn lòng
Tôi vẫn nhớ như in câu nói của nhà văn người Úc: "Sự hoàn hảo chỉ là ảo ảnh, điều tồn tại thực sự là những khiếm khuyết được thừa nhận". Câu nói ấy khiến tôi day dứt nhớ về lỗi lầm năm xưa - lần đầu tiên và duy nhất tôi khiến mẹ buồn lòng.
Ngày ấy, bầu trời trong xanh với nắng vàng ruộm, nhưng lòng tôi nặng trĩu vì bài kiểm tra khoa học điểm kém - hệ quả của những giờ lười biếng thay vì ôn bài. Khi mẹ hỏi han, thay vì thành thật, tôi đã viện cớ đau tay để biện minh cho thất bại của mình.
Nhưng lời nói dối ấy đã trở thành gánh nặng. Tôi thấy mẹ - người phụ nữ vốn chu toàn mọi việc - bỗng trở nên đãng trí: quên cắm cơm, bát đũa rửa qua loa, thậm chí quên cả tắt đèn. Đêm đêm, tiếng mẹ trở mình thao thức khiến tim tôi thắt lại.
Bước ngoặt đến khi tôi tình cờ đọc được câu chuyện về hai chiếc túi của Thượng đế: một đựng lỗi người khác treo trước ngực, một đựng lỗi mình giấu sau lưng. Bài học ấy khiến tôi thức tỉnh. Tôi viết lời xin lỗi lên mảnh giấy nhỏ, và kỳ diệu thay, sáng hôm sau, thay vì tờ giấy là ly nước cam mẹ pha cùng chiếc khăn thơm mùi nắng mới.
Ba năm qua đi, mảnh giấy ấy vẫn được mẹ cất giữ như báu vật. Tôi học được rằng: "Khi ta dũng cảm nhận lỗi, tình yêu thương không mất đi mà còn đơm hoa kết trái ngọt ngào hơn". Câu chuyện này mãi là bài học về sự trung thực - món quà vô giá mẹ dành tặng cho cuộc đời con gái.


3. Ký ức về lần mải chơi khiến cha mẹ lo lắng
Suốt những năm tháng ấu thơ, tôi luôn là đứa con ngoan khiến bố mẹ tự hào. Nhưng có một ngày hè oi ả, sự ham chơi của cậu bé lớp 6 đã khiến tôi phạm phải lỗi lầm khó quên.
Trưa hôm ấy, cái nắng miền Trung như thiêu như đốt. Khi bố mẹ và em gái nhỏ đã yên giấc, tôi nhận nhiệm vụ trông em. Thế nhưng tiếng gọi đi bắn chim của thằng bạn cùng lớp đã cuốn tôi đi. Trong phút chốc, lời dặn dò của bố mẹ tan biến sau niềm háo hức được phiêu lưu.
Chúng tôi đạp xe đến ngọn đồi làng bên, nơi những chú chim sẻ đang ríu rít trong tán lá. Say mê với trò săn bắn, tôi quên bẵng thời gian trôi qua. Chỉ khi nghĩ đến món chim nướng lá bưởi thơm lừng bố hay làm, tôi mới giật mình nhớ ra trách nhiệm.
Về đến nhà, hình ảnh bố mẹ ngồi trước cửa với ánh mắt lo âu lẫn giận dữ khiến tim tôi thắt lại. "Con đã lớn rồi, đừng để bố mẹ phải lo lắng như thế nữa" - lời bố nói nhẹ nhàng nhưng sâu thẳm khiến nước mắt tôi tuôn rơi.
Đêm đó, tôi trằn trọc với cảm giác xấu hổ và hối hận. Bài học về trách nhiệm và tình yêu thương gia đình từ lần sai phạm ấy đã theo tôi suốt những năm tháng sau này, nhắc nhở tôi luôn phải là người con biết nghĩ.


4. Bài học về sự ích kỷ qua lần làm cha mẹ buồn lòng
Trong kho tàng ký ức tuổi thơ, có một kỷ niệm khiến tôi day dứt mãi - lần đầu tiên nhận ra sự ích kỷ của bản thân khiến đấng sinh thành phiền muộn.
Năm đó, cơn sốt thần tượng tuổi teen đã khiến tôi khao khát được dự liveshow ca nhạc. Khi biết tin thần tượng đến Hà Nội biểu diễn, tôi đã nằng nặc đòi đi dù biết giá vé bằng cả tuần lương của bố. Bị từ chối, tôi giận dỗi bỏ ăn, cáu kỉnh suốt nhiều ngày liền, không ngờ đang vô tình làm tổn thương cha mẹ.
Rồi một đêm khuya, tình cờ nghe được câu chuyện khiến tim tôi thắt lại: bố đang làm thêm ca đêm để dành dụm cho tôi đi xem ca nhạc. Hình ảnh bố mệt mỏi sau mỗi ca làm thâu đêm hiện lên rõ mồn một. Giọt nước mắt hối hận lăn dài trên má khi tôi nhận ra mình đã ích kỷ đến nhường nào.
Ôm chặt bố trong tiếng nấc nghẹn ngào, tôi thốt lên: 'Con không muốn đi nữa đâu!'. Lúc ấy tôi hiểu rằng, không có thần tượng nào đáng quý bằng ánh mắt dịu dàng của mẹ, không có bản nhạc nào ngọt ngào bằng giọng nói trầm ấm của bố. Bài học về lòng vị tha và sự hi sinh thầm lặng của cha mẹ đã thay đổi hoàn toàn suy nghĩ của một cô bé tuổi mới lớn.


5. Bài học nhớ đời từ trò chơi điện tử
Lời dạy 'nói thật mặc dù đường tối, nói dối dù cùng' của bà vẫn in sâu trong tâm trí tôi. Nhưng có một lần, cơn nghiện game đã khiến tôi trở thành kẻ dối trá mà đến giờ nghĩ lại vẫn thấy xấu hổ.
Đó là buổi tối thứ năm, khi bài toán khó không thể nào xoay xở được bằng logic mà chỉ có thể giải bằng một quyết định sai lầm. Tôi nói dối mẹ sang nhà bạn học nhóm, nhưng thực chất là lao vào quán net để 'trả thù' Hùng trong trò chơi điện tử. Hai tiếng đồng hồ trôi qua trong say mê chiến thắng ảo, để rồi phải đối mặt với sự thật phũ phàng: không đủ tiền trả, và tệ hơn - bố đã đứng đợi ngoài cửa.
Trên đường về, từng cơn gió đêm như lưỡi dao cứa vào lương tâm. Lời ông nhẹ nhàng nhưng thấm thía: 'Cháu ơi, đừng để thú vui nhất thời che mắt những giá trị lâu dài'. Bài học ấy đã thay đổi hoàn toàn cách tôi cân bằng giữa giải trí và học tập. Giờ đây, mỗi sáng Chủ nhật được phép chơi game hai tiếng trở thành phần thưởng xứng đáng cho một tuần học tập chăm chỉ.
Đôi khi, chính những sai lầm lại trở thành cột mốc quan trọng nhất trong hành trình trưởng thành của mỗi người.


6. Ký ức đau lòng về lần hỗn láo với mẹ
Mùa hè năm ấy, khi cơn mưa đầu mùa vừa tạnh, tôi đã phạm phải lỗi lầm khiến trái tim mẹ tan nát - lần đầu tiên và duy nhất tôi dám hỗn láo với người đã sinh thành ra mình.
Mẹ tôi - một bác sĩ quân y tận tụy - vừa trở về sau ca trực mệt nhoài. Khi tiếng gọi nhờ quét nhà vang lên, thay vì giúp đỡ, tôi khó chịu ném lại câu trả lời vô lễ từ trang truyện Conan đang đọc dở. Nhìn ánh mắt mẹ ngấn lệ, tôi biết mình đã làm tổn thương người phụ nữ kiên cường ấy, nhưng cái tôi của đứa trẻ mười một tuổi vẫn khiến tôi bướng bỉnh khóa cửa phòng.
Đêm đó, khi mẹ phải nhập viện vì kiệt sức, tôi mới giật mình nhận ra: sự vô tâm của mình chính là giọt nước tràn ly. Bàn tay gầy guộc, xanh xao của mẹ nắm chặt tay tôi trong cơn sốt khiến nước mắt tôi rơi không ngừng. "Mẹ ơi, con xin lỗi!" - câu nói nghẹn ngào ấy đã thay đổi hoàn toàn một cô bé.
Hai năm qua đi, hình ảnh mẹ nằm bệnh vẫn ám ảnh tôi mỗi khi định cáu gắt. Giờ đây, tôi hiểu rằng: yêu thương không chỉ là lời nói, mà phải thể hiện bằng hành động chăm sóc, bằng sự thấu hiểu những hy sinh thầm lặng của đấng sinh thành.


7. Bài học về tình mẫu tử qua lần trốn học
Trong căn nhà nhỏ chỉ có hai mẹ con, tôi - đứa trẻ mồ côi cha - đã không hiểu hết những vất vả mẹ phải gánh chịu. Chiều thứ Sáu ấy, thay vì đến lớp học thêm, tôi trốn đến nhà bạn mải mê với trò chơi điện tử mới. Khi biết tin cô giáo đã gọi điện cho mẹ, tôi hốt hoảng đạp xe về nhà với nỗi sợ hãi dâng đầy.
Về đến nhà, hình ảnh mâm cơm đậy kỹ trên bàn và tiếng ho khan từ phòng mẹ khiến tim tôi thắt lại. Mẹ - người phụ nữ kiên cường luôn che chở cho tôi - giờ đây nằm vật vã trong cơn sốt vì dầm mưa về sớm lo cho đứa con ham chơi. Bàn tay nhỏ bé của tôi run rẩy đắp khăn lạnh lên trán mẹ, nấu nồi cháo đơn sơ và chạy đi mua thuốc trong đêm.
Khi mẹ tỉnh lại, nụ cười yếu ớt của mẹ cùng cái ôm ấm áp đã khiến nước mắt tôi tuôn rơi. "Mẹ ơi, con xin lỗi!" - câu nói nghẹn ngào ấy xuất phát từ tận đáy lòng một đứa trẻ vừa nhận ra bài học về sự hy sinh thầm lặng. Sáng hôm sau, nhìn mẹ khỏe lại đi làm, tôi thầm hứa sẽ trở thành điểm tựa vững chắc cho mẹ.
Giờ đây, mỗi khi nhớ lại kỷ niệm ấy, tôi hiểu rằng: tình yêu của người mẹ đơn thân giống như cây cổ thụ, dù bão giông vẫn âm thầm tỏa bóng mát che chở cho đứa con bé bỏng.


8. Bài học từ cơn nghiện game tuổi dậy thì
Tuổi mười ba của tôi đã từng rẽ sang một ngã rẽ tối tăm khi ma lực của những trò chơi điện tử cuốn đi lý trí. Từ một học sinh ngoan ngoãn, tôi trở thành kẻ nói dối bố mẹ để thỏa mãn cơn nghiện game. Những đồng tiền ăn sáng biến thành giờ chơi ở quán net, những buổi học thêm chỉ là cái cớ để trốn ra khỏi nhà.
Ngày bong bóng vỡ tan khi cô giáo gọi bố mẹ lên trường. Tôi vẫn nhớ như in hình ảnh mẹ khóc - những giọt nước mắt nóng bỏng hơn bất kỳ trận đòn nào. 'Con xin lỗi' - câu nói nghẹn ngào ấy không chỉ xuất phát từ nỗi sợ hãi mà còn từ sự ăn năn tận đáy lòng.
Kỳ diệu thay, thay vì trừng phạt, bố đã dành cả buổi tối phân tích cho tôi hiểu giá trị của sự trung thực. Bài học ấy trở thành bước ngoặt đưa tôi trở lại con đường chăm chỉ học hành. Giờ đây nhìn lại, tôi biết ơn vô cùng vì đã được thức tỉnh kịp thời, để không đánh mất niềm tin yêu của những người quan trọng nhất đời mình.


9. Bài học về lòng tự trọng từ người bà
Là đứa con út được cưng chiều, tôi đã từng nghĩ mình xứng đáng được hưởng mọi đặc quyền. Cho đến ngày bà nội từ quê lên ở cùng, cuộc đời tôi bước vào khúc quanh lớn nhất. Cái nhìn kỳ thị của tôi về người bà áo vải đã khiến tôi phạm phải sai lầm khó quên.
Một buổi chiều, vì muốn đi chơi với bạn, tôi đã lấy trộm tiền của bố mẹ rồi đổ tội cho bà. Khi sự thật bị phơi bày, tôi đứng đó như trời trồng trước ánh mắt thất vọng của mẹ và cái nhìn nghiêm khắc của bố. Nhưng điều khiến tôi chấn động nhất là lời bà: 'Bà tuy nghèo tiền bạc nhưng giàu lòng tự trọng'. Vòng tay ấm áp của bà ôm lấy tôi đang run rẩy như truyền cả hơi ấm vào trái tim non nớt.
Khoảnh khắc ấy đã thay đổi hoàn toàn cách nhìn của tôi về giá trị đích thực. Giờ đây, mỗi khi nhớ lại, tôi vẫn cảm động trước tấm lòng bao dung của bà - người đã dạy tôi bài học về sự trung thực bằng chính tình yêu thương vô điều kiện.


10. Ký ức về lần trốn học đáng nhớ
Mỗi lần đi ngang quán game cũ, ký ức về ngày trốn học năm nào lại ùa về. Đó là lần đầu tiên và cũng là lần duy nhất tôi dám đánh đổi giờ học quý giá để thỏa mãn niềm đam mê nhất thời.
Trưa hôm ấy, khi hòa vào dòng học sinh tan trường với vẻ mặt vô tư, tôi không ngờ rằng mình đã bị lộ. Ánh mắt thất vọng của bố mẹ khi phát hiện ra sự thật khiến tôi như bị dội gáo nước lạnh. 'Con xin lỗi!' - tiếng khóc nghẹn ngào ấy xuất phát từ sự ăn năn chân thành chứ không phải vì sợ hãi.
Kỳ lạ thay, thay vì trừng phạt, bố mẹ đã ôm tôi vào lòng và tha thứ. Vòng tay ấm áp ấy truyền cho tôi bài học về sự trung thực và trách nhiệm. Giờ đây, mỗi khi cám dỗ ập đến, tôi lại nhớ về ánh mắt buồn rầu ngày ấy để tự nhắc mình không được phụ lòng tin yêu của cha mẹ.


Có thể bạn quan tâm

Hướng dẫn chi tiết cách kiểm tra lịch sử đăng nhập Facebook của bạn

Hướng dẫn chi tiết cách đặt biệt danh trên Facebook Messenger

Hướng dẫn ghi chú trực tiếp trên trình duyệt Microsoft Edge

Hướng dẫn thiết lập chế độ trả lời tin nhắn tự động cho inbox Facebook cá nhân

Bí quyết tỏa sáng tự nhiên không cần trang điểm
