10 Bài thơ cảm động nhất viết về người nông dân Việt Nam
Nội dung bài viết
1. Làm ruộng
Bao năm cày cấy vẫn trắng tay,
Chiêm mất vụ chiêm, mùa chẳng may.
Phần nộp sưu cao, phần trả nợ,
Nửa thuê bò kéo, nửa vay vay.
Sớm chiều cơm muối qua bữa đạm,
Chợ búa trầu cau chẳng dám bày.
Cần lao thế vẫn không dư dả,
Biết đến bao giờ hết tháng ngày?
Nguyễn Khuyến


2. Đi cấy
Đời nông dân khổ muôn phần,
Đi cấy ngày giá mong trời quang mây.
Còng lưng cấy lúa sớm ngày,
Bát cơm vội vã giữa đầy vụ xuân.
Rửa chân tay lấm trong bùn,
Lưng đau vai mỏi, chẳng ngừng phút giây.
Giêng Hai vụ lúa căng đầy,
Lặng thầm tần tảo không ai sẻ cùng.
Chiều buông nắng nhạt rưng rưng, Đôi tay dịu nhẹ tơ hồng, Thơ: Dương Hiếu
Mồ hôi rịn chảy, tay vẫn chẳng ngơi.
Xuân sang náo nức khắp nơi,
Trắng ngần hòa với bùn lồng mà thương.
Những người sớm tối lặng thầm,
Một đời chân chất, đượm đầm hương quê.


3. Cảnh nông ngày vụ
Trăm bề gian khó cảnh nông
Cày bừa gieo mạ, mưa giông bất ngờ
Đứng nhìn đất trời ngẩn ngơ
Lòng người thổn thức như mờ lối đi
Tháng ngày cực nhọc sá gì
Chắt chiu từng hạt, lấy gì trả công?
Trời cao sao mãi vô cùng
Mưa tràn nước cuốn, bão bùng không tha
Phân tro theo nước trôi xa
Giống gieo mất trắng cũng là chuyện quen
Nhìn quanh mây phủ mịt mền
Tội dân lam lũ, ưu phiền chồng thêm
Ruộng đồng phủ kín màn đêm
Người nông lại gánh nỗi niềm khổ đau
Thuốc men, giống má trôi mau
Theo dòng lũ dữ tan vào mù khơi
Bao công đổ xuống cuộc đời
Cũng đành làm lại, đứng ngồi không yên
Cầu Trời bớt cảnh truân chuyên
Nắng mưa dịu lại, bình yên trở về
Hy vọng sáng sớm tràn trề
Bình minh ló rạng, ước thề nhẹ tênh.
Thiện Diệp


4. Cảnh nhà nông
Quê tôi rộn rã bình minh,
Nhà nông thức sớm thắm tình ruộng nương.
Đồng sâu, bãi biếc thơm hương,
Gieo trồng vun xới, muôn đường hoa tươi.
Gió mang hương ngát khắp nơi,
Chợ làng rộn rã những lời ngợi ca.
Mít, bòng chín mọng la đà,
Cam, đào, ổi, mận, mơ ngà ngọc xinh.
Vườn rau xanh mướt bóng hình,
Tỏi, hành, bí, sữa, vải, bơ, nhãn đầy.
Nhà nông tay lấm mặt cay,
Vẫn chăm đồng áng sớm ngày bền gan.
Ruộng gần nhà, bãi gian nan,
Lặng thầm lao động chẳng màng nghỉ ngơi.
Cơm ăn, áo mặc rã rời,
Chắt chiu từng bữa, chẳng lời thở than.
Tiền nong chẳng đủ trả đàng,
Xăng dầu, vật giá muôn vàn tăng cao.
Thêm phần lãi suất dồn vào,
Nỗi lo cứ thế đè trào ngày đêm.
Mơ ngày nắng đẹp êm đềm,
Cuộc đời đổi mới vững bền tương lai.
Thiện Diệp


5. Chuyện người nông dân
Ai ơi có thấu nỗi lòng,
Người nông vất vả giữa đồng sớm trưa.
Vườn rau, ao cá nắng mưa,
Sương giăng lối cấy, gió lùa vai trơn.
Mong gì phú quý ngát hương,
Chỉ quen ruộng nước, lối mòn thân quen.
Cả đời gắn bó bạc đen,
Dẫu bao gian khó vẫn bền niềm tin.
Mơ ngày cá hóa rồng thiêng,
Vượt qua thác lũ dựng nên phận mình.
Xe sang, nhà lớn bóng hình,
Nông dân vẫn thế – đời mình chân quê.
Dẫu cho lụa gấm phủ đầy,
Tấm thân lam lũ vẫn đầy bùn lăn.
Khổ đau hóa nhẹ đôi phần,
Nông dân là thế – muôn phần thủy chung.
Nguyễn Thành Công


6. Phận nhà nông
Bằng cấp trên tay chẳng dùng,
Ra trường thất nghiệp, rưng rưng nỗi lòng.
Cha mẹ hi sinh ước mong,
Giờ con trở lại ruộng đồng ngày xưa.
Chăn trâu cưỡi gió sớm trưa,
Thảnh thơi giữa cánh đồng lùa trâu đi.
Làng quê duyên thắm còn gì,
Thợ cày mát tay... là khi nên tình.
Việc làm chạy mãi lặng thinh,
Nhà nghèo chẳng đủ dựng hình ước mơ.
Mênh mang đồng cỏ đón chờ,
Chọn anh nông giỏi để mơ duyên lành.
Nhiều năm cha mẹ chân thành,
Mong con đổi phận, vươn nhanh lên rồi.
Mà nay đáp lại một lời:
Gánh gồng vất vả trả đời ơn sâu.
Bằng kia đành xếp cất đâu,
Số em Trời định – ruộng sâu vẫn chờ.
Nguyễn Lâm


7. Tôi sống giữa những người chân đất
Tôi sống giữa những con người chân đất,
Những dáng hình thấm nắng gió quê hương.
Dép có rồi, họ vẫn thích chân trần bước,
Vì quen với đất – với tự do đời thường.
Họ là những gốc cây âm thầm bám rễ,
Dưỡng nuôi đời bằng giọt mồ hôi rơi.
Không sách vở, chẳng mộng mơ vời vợi,
Hồn nhiên tin đời, kể cả chuyện xa xôi.
Nhờ sống giữa họ – tôi an nhiên ngủ giấc,
Những giấc say lòng, giấc thật ngọt ngào.
Trong mơ thoảng mùi cỏ mật quyện sâu,
Tỉnh giấc đã thấy nụ hồng khoe sắc.
CHỬ VĂN LONG


8. Nông dân
Như cỏ cây thảo thơm mặt đất,
Tay lấm chân bùn tháng năm cuốc cày.
Giấc ngủ đêm nghiêng trĩu vai gầy,
Bữa cơm đạm bạc, ánh sao đỡ lưng.
Mặt hướng đất, lưng chạm từng mây trắng,
Kiếp long đong giữa dâu bể nổi trôi.
Gió đông lùa cắt da người,
Đầu sương lạnh buốt, giấc đời mông lung.
Trưa đổ lửa, trời nung mặt ruộng,
Cỏ cháy bờ, cá chết cạn vũng sâu.
Ruộng khô khát nước úa màu,
Lòng người ngơ ngẩn trước bao phận nghèo.
Phù sa cạn, dòng sông xao xác,
Lũ tràn về, nước bạc mênh mông.
Vai oằn gánh đất đắp đồng,
Dầm thân trong lũ để mong vụ mùa.
Trôi lững lờ giữa con sông xưa cũ,
Dịu nỗi buồn thời khắc đã qua.
Mái tranh trống trơn, gió òa,
Hiền như hạt đất – ấy là nông dân!
Tác giả: Phạm Huy Liệu


9. Giúp gia đình
Em là con gái miền quê,
Sáng ra đồng sớm, tay gieo mầm xanh.
Nắng lên má thắm nhẹ nhàng,
Khói chiều bảng lảng, mây vàng lững lờ.
Nhà nghèo em chẳng thờ ơ,
Giúp mẹ việc nhỏ, chẳng chờ chẳng than.
Băm bèo, thái chuối, gánh phân,
Chăm heo, bón lúa – ân cần sớm hôm.
Ngày nghỉ học, em lại dồn
Tình thương vào đất, vào cơn mưa chiều.
Bố đi phát rẫy sớm nhiều,
Em gùi theo gió, mang chiều hương quê.
Dù ai rong ruổi bốn bề,
Quê hương vẫn gọi, chẳng hề phai phôi.
Cơm quê muối mặn chan vơi,
Biết thương biết giúp – con người thảo hiền.
Cẩm Chi Châu


10. Nông dân
Có người bảo: nông dân không lý tưởng,
Là lực cản bánh xe lăn thời gian.
Nhưng tôi thấy: một đời cần mẫn,
Dưỡng nuôi đất nước từ gốc rễ gian nan.
Tôi đã thấy nông dân ngã xuống,
Mặc áo lính máu đổ nơi chiến trường.
Sống là cày xới quê hương,
Chết không vinh dự, không đường bổng lộc.
Xiềng xích cũ và màu mè công hữu
Ràng buộc bao năm, đói khát triền miên.
Rời xa ruộng đất thân quen,
Mơ hồ cuộc sống, long đong bao đời.
Nghèo chữ nghĩa, quý người hay chữ,
Dốc cả đời nuôi chí lớn con thơ.
Mẹ sáu mươi vẫn còn cấy cày giờ,
Con áo dài, sống đời xa xứ.
Giỗ chạp đến, cháu con quây tụ,
Tình quê hương chẳng thiếu, chẳng rời.
Nông dân nhiều lẽ lạc loài,
Nhưng yêu gia tộc mới thành yêu dân.
Tôi thấy Bờm, mẹ Đốp xưa kia
Còn lẩn khuất giữa đời thường tréo ngoe.
Gà mất – chửi vang cả xóm quê,
Gả con – trầu cười thơm môi mặn ngọt.
Mồ hôi chảy, hạt lúa còn đói rét,
Dăm tạ thóc đổi lấy vài trăm.
Tiệc sếp no nê chỉ trong chốc lát,
Phần ngon nông dân vẫn nhường khách thân.
Thờ Tiên, thờ Phật, cả rắn cả rồng,
Cả tin đến mức tin lòng dì ghẻ.
Sống sót qua bao lần dâu bể,
Nợ trả xong bằng chính cuộc đời.
Nông dân âm thầm như đất, 12-1989
“Trái tim người lính” – NXB Văn học – 1997


Có thể bạn quan tâm

Bí quyết tìm kiếm siêu tốc trên iPhone với Spotlight

Cách Đối xử Tinh Tế với Chàng Trai

Nền gương xinh đẹp

Nền đá nghệ thuật

Khám phá phương pháp trồng cải bó xôi ngay tại nhà, để có nguồn rau sạch cho cả năm dài.
