10 Bài thơ Thiền sâu lắng về kiếp người và nhân sinh đáng đọc nhất
Nội dung bài viết
1. Kiếp người
Thời gian gội bạc mái đầu
Miếng cơm, manh áo nhọc nhằn cuốn trôi
Nụ cười đông giá phận đời
Bèo trôi lạc hướng, nổi trôi giữa dòng
Giấc mưu sinh nặng long đong
Lặn ngụp trần thế, mấy ai thấu tường
Vô thường chốn cõi u buồn
Nhân tình thế thái, ai lường được đâu?
Bước chân vướng họa khôn cầu
Thiên nhiên kỳ bí, lắm màu nhân gian
Trái bóng mong manh lơ lửng trời
Vũ trụ huyền nhiệm, khơi nơi cõi nào?
Dông bão… nắng tắt, mưa rào
Phận đời như bùa đuổi bao niềm đau
Ông trời thử thách muôn màu…
Tự mình không biết, hiểu sao chính mình
Thôi đành chẳng rõ nghĩa sinh
Gửi lòng theo Phật cho tình nhẹ nguôi.
Tác giả: Nguyễn Văn Thái


2. Buồn vui nơi thế gian
Thân xác mười năm rồi cũng hóa mây
Linh hồn ngàn kiếp vẫn còn đây
Người xưa từng mơ điều bất diệt
Người nay vui sống giữa cơn say
Thiên đường chẳng ở nơi trần thế
Chỉ là nhân thế khéo dối lừa
Ai ai cũng từng nếm cay đắng
Hạnh phúc chỉ thoáng như gió mưa
Giữa chốn bụi hồng ai nào rõ
Thuở xưa sinh mệnh tựa vì sao
Trải bao dâu bể đời biến hóa
Đến cõi trần gian lệ tuôn trào
Kiếp người như chớp mắt qua mau
Buồn vui nơi thế tạm bấy lâu
Đường về còn lỡ bao năm tháng
Tới lúc hồi sinh còn lại đâu!
Tác giả: Nam Minh


3. Yêu ghét buồn vui mấy kiếp người…
Sớm mai trước ngõ hoa vừa nở
Chớp mắt tàn phai cánh úa nhàu
Đời người cũng tựa làn hương mỏng
Trôi theo vô định giữa bể dâu
Gió lùa tim lạnh chiều hoang vắng
Trăng khuất sau mây lặng lẽ trôi
Trăm năm nhân thế qua như thoáng
Yêu ghét buồn vui có mấy đời?
Nghe tiếng dế ngân trong đêm vắng
Một bóng thiền sư giữa tịch liêu
Cô đơn chẳng phải điều xa lạ
Sóng cuộn trùng khơi, nỗi niềm nhiều
Được mất phù vân như mây khói
Lợi danh như cát chảy qua tay
Lặng lẽ theo đường tu chánh đạo
Trời rộng vô biên mở lối ngày.
Tác giả: Nam Minh


4. Tiếng thở dài!
Thức giấc, lá vàng rơi lặng lẽ
Thu sang tự thuở nào ai hay?
Cuộc sống vội vàng ta lãng quên
Quên mùa, quên mộng, quên cả ngày
Đời người thoáng chốc như chiêm bao
Giấc mộng năm nao có khác nào
Luân hồi nghiệp trả hoài chưa dứt
Buồn vui lặp lại biết đến bao?
Gió lay, tim khẽ co từng nhịp
Khổ đau nhân thế bởi vì đâu?
Lạc lối giữa đời nhiều mê ảo
Trời xanh vang vọng tiếng thở sầu!
Tác giả: Nam Minh


5. Chữ tình
Thử hỏi trần gian ai thấu TÌNH?
Có ai trọn kiếp giữ chân minh?
Hỷ – ái đan xen nghìn lối rẽ
Gieo bao trăn trở giữa nhân sinh
Bản ngã xoay vần trong nghịch cảnh
Oán sầu giăng kín khắp tâm linh
Xin người dừng bước nơi mê lối
Thắp lại yêu thương, gọi thái bình.
Tác giả: Châu Nam Kim Minh


6. Một kiếp trần
Một mình lặng bước giữa trần ai
Thân tựa hoa rơi dưới nắng phai
Gió đẩy mây ngàn trôi xa vắng
Phong trần đơn độc mãi miệt mài
Chớp mắt nhân gian còn mấy vui?
Đời trần giá buốt lạnh vai gầy
Trăm năm có được ai tồn tại?
Chỉ để mồ hoang phủ bụi đầy
Hoa vàng hé nở dưới trời nghiêng
Mõ buổi trưa ngân nhịp vô biên
Ai đang trì tụng kinh thanh tịnh?
Một thoáng luân hồi, nắng lặng yên.
Tác giả: Gã lang thang


7. Thơ vô đề
Hãy thử yêu thêm cuộc sống này
Dẫu cho năm tháng chẳng đủ đầy
Niềm tin rách nát trăm manh mún
Vẫn cố đi tròn một kiếp say
Tập sống quen dần bao thói thế
Lâu rồi nhìn lại... chuyện nhỏ thay
Lúc tâm lặng lẽ, lòng thanh thản
Mỉm cười mà ngẫm: ấy là đời
Trần thế dừng chân mượn kiếp người
Trăm năm gom lại mấy niềm vui?
Sang hèn, khanh tướng hay cơ cực
Chung quy gói trọn một cuộc đời
Mẹ đã sinh ta giữa cõi trần
Trời ban phận số chốn phù vân
Năm ngón tay kia ai biết trước
Mấy vạn u hoài vẫn hóa xuân.
Tác giả: Nguyễn Khánh Chân


8. Bài thơ Sống
Sống không giận, chẳng hờn, không oán trách
Sống mỉm cười qua mọi lối chông gai
Sống vươn cao theo ánh sáng ban mai
Sống chan chứa giữa muôn người hiện diện
Sống là động mà lòng luôn thanh tịnh
Sống là yêu chẳng vướng bận sầu riêng
Sống thảnh thơi, danh lợi hóa hư không
Tâm bất biến giữa cõi đời biến động.
Tác giả: Chưa rõ


9. Lợi danh thoảng nhẹ tựa mây khói
Thương yêu ngày cũ như bong bóng
Nhân duyên trần thế mấy ai tường?
Đời người như thể quán ven lộ
Dừng chân đôi chút, dạ vấn vương
Cuốn theo nhịp sống đầy tất bật
Danh lợi rồi đây có mãn nguyện?
Gió đêm len lỏi qua ngõ vắng
Chợt thấy nhân sinh lắm ưu phiền
Duyên hợp, duyên tan đều định sẵn
Tâm hiền lành, an lạc tự nhiên
Lợi danh thoảng nhẹ như mây khói
Mỉm cười thong dong giữa cõi thiền.
Tác giả: Nam Minh


10. Thơ vô đề
Không có đau thương làm nền tảng tâm hồn
Không trải buồn thương làm sao thấu nhân tình
Không nghèo đói làm sao nhận ra sắc màu
Không phiêu bạt sao biết mưa gió đời mình
Không nhục nhã sao biết đời còn vinh quang
Không u sầu sao biết nghĩa gian truân
Không yêu thương sao cảm hết ly biệt
Không hiếu đạo sao thấu nghĩa làm người.
- Thiền sư Thích Nhất Hạnh -

