10 góc nhìn đặc sắc phân tích thi phẩm 'Ngẫu nhiên viết nhân buổi mới về quê' - Hạ Tri Chương
Nội dung bài viết
4. Khúc hoài hương trong 'Ngẫu nhiên viết nhân buổi mới về quê'
Hạ Tri Chương (659-744), bậc tiến sĩ năm 695, đã dành trọn 50 năm làm quan tại Trường An hoa lệ. Ở tuổi 85, vị quan được vua Đường Huyền Tông kính trọng ấy mới trở về quê nhà, để rồi chỉ chưa đầy một năm sau thì yên nghỉ vĩnh hằng. Bài thơ bất hủ này được viết trong khoảnh khắc đầu tiên đặt chân về cố hương, như một lời thì thầm của trái tim:
Khi đi mái tóc còn xanh
Về già giọng quê vẫn thành thiên thu
Bé thơ ngơ ngác nhìn qua
'Khách ơi, từ ngõ trời xa nào về?'
(Phạm Sĩ Vĩ dịch)
Tác phẩm là bản hòa ca của những xúc cảm trái ngược - niềm vui hội ngộ hòa lẫn nỗi buồn thân phận, qua đó bộc lộ tình yêu quê hương sâu thẳm. Tựa đề 'Hồi hương ngẫu thư' đã tiết lộ tính chất bất ngờ của sáng tác: không chủ định làm thơ, nhưng gặp cảnh ngộ trớ trêu khi bị chính những đứa trẻ quê mình xem như kẻ lạ, thi nhân bỗng thấy lòng dâng trào cảm xúc.
Nghệ thuật đối tài tình trong hai câu đầu:
'Thiếu tiểu li gia, lão đại hồi
Hương âm vô cải, mấn mao tồi'
đã khắc họa sự tương phản giữa ngoại hình biến đổi (tóc bạc phơ) với bản chất bền vững (giọng quê không đổi). Đến hai câu kết, tình huống bi hài xuất hiện khi lớp trẻ không nhận ra vị quan già - một minh chứng cho sự khắc nghiệt của thời gian và nỗi cô đơn của kẻ ly hương.
Như Khuất Nguyên từng viết: 'Cáo chết quay đầu về núi cũ', Hạ Tri Chương dù ở đỉnh cao quyền lực vẫn khao khát được trở về nơi chôn nhau cắt rốn. Bài thơ trở thành áng văn bất hủ về tình yêu quê hương, nơi mỗi câu chữ đều thấm đẫm nỗi niềm của kẻ xa xứ.


5. Phân tích nghệ thuật đối trong 'Hồi hương ngẫu thư'
Hạ Tri Chương - ngôi sao sáng trên thi đàn Đường triều - đã gửi gắm vào 'Hồi hương ngẫu thư' tất cả tấm lòng thiết tha với quê cha đất tổ. Bốn câu thơ chữ Hán cô đọng như bức tranh thủy mặc:
Thuở bé rời nhà, già mới về
Giọng quê không đổi, tóc pha sương
Trẻ thơ trông thấy chẳng quen biết
Cất tiếng hỏi: 'Khách từ phương nào?'
Cả một đời người được thu gọn trong câu mở đầu 'Thiếu tiểu li gia, lão đại hồi'. Nhịp thơ ngắt quãng như tiếng thở dài của kẻ xa quê suốt nửa thế kỷ. Nghệ thuật tiểu đối tài tình làm nổi bật sự đối lập giữa 'thiếu tiểu' và 'lão đại', giữa 'li gia' và 'hồi', gợi lên bi kịch của người trí thức Đường triều: đánh đổi tuổi xuân cho công danh.
Ở cặp câu tiếp, phép đối 'hương âm vô cải' - 'mấn mao tồi' trở thành điểm sáng nghệ thuật. Giọng quê - thứ tài sản tinh thần vô giá vẫn nguyên vẹn sau bao năm tháng, trong khi mái tóc - biểu tượng của tuổi trẻ đã phai màu thời gian. Đó chính là minh chứng cho tấm lòng thủy chung với quê hương.
Bi kịch đạt đến đỉnh điểm khi thi nhân trở thành 'kẻ lạ' trên chính quê hương mình. Câu hỏi ngây ngô của trẻ thơ 'Khách từ phương nào?' như nhát dao cứa vào trái tim kẻ ly hương. Cái hay của bài thơ chính ở chỗ: bằng nghệ thuật đối ngẫu điêu luyện, Hạ Tri Chương đã biến nỗi đau cá nhân thành khúc bi ca vĩnh cửu về tình yêu quê hương.


6. Khúc hoài niệm trong 'Ngẫu nhiên viết nhân buổi mới về quê'
Hạ Tri Chương - bậc danh sĩ xuất thân từ gia đình nho học, sớm bộc lộ tâm hồn và tầm nhìn phi thường. Cuộc đời phiêu bạt từ thuở thiếu thời, trải qua bao thăng trầm chốn quan trường, đến khi bạc đầu mới trở về nơi chôn nhau cắt rốn. Chính khoảnh khắc trở về sau nửa thế kỷ xa cách đã khơi nguồn cảm hứng cho thi phẩm 'Hồi hương ngẫu thư' - bản tình ca đầy xúc động về nỗi nhớ quê hương và nỗi niềm thân phận của kẻ ly hương.
Bài thơ tứ tuyệt cô đọng nhưng chứa đựng cả một đời người. Hai câu đầu với nghệ thuật đối ngẫu tài tình: 'Thiếu tiểu li gia, lão đại hồi/Hương âm vô cải mấn mao tồi' đã khắc họa sự tương phản giữa tuổi trẻ ra đi và tuổi già trở về, giữa giọng quê không đổi và mái tóc đã phai màu thời gian. Đó không chỉ là sự đối lập về hình thức mà còn là triết lý sâu sắc về sự bền vững của tình yêu quê hương.
Hai câu cuối đầy tính kịch tính khi thi nhân trở thành 'người lạ' trên chính quê hương mình. Câu hỏi hồn nhiên của trẻ thơ 'Khách từ đâu tới?' như gáo nước lạnh dội vào tâm hồn kẻ tha hương. Qua đó, bài thơ không chỉ bộc lộ nỗi niềm cá nhân mà còn đặt ra câu hỏi nhân sinh về mối quan hệ giữa con người với cội nguồn.
Với ngôn ngữ hàm súc, hình tượng giàu sức gợi, 'Hồi hương ngẫu thư' đã vượt qua khuôn khổ một bài thơ trữ tình thông thường để trở thành áng văn bất hủ về tình yêu quê hương, khắc khoải mà sâu lắng, khiến độc giả qua bao thế hệ vẫn không ngừng suy ngẫm.


7. Tình quê trong 'Hồi hương ngẫu thư' - Khúc bi tráng của kẻ ly hương
Hạ Tri Chương - ngôi sao sáng trên văn đàn Đường triều, tri kỷ của Lý Bạch - đã gửi gắm vào 'Hồi hương ngẫu thư' tất cả nỗi niềm thương nhớ quê hương. Bài thơ tứ tuyệt như tiếng lòng thổn thức:
Thuở trẻ rời nhà, già trở lại
Giọng quê không đổi, tóc pha sương
Trẻ thơ trông thấy chẳng quen biết
Cất tiếng hỏi: 'Khách từ phương nào?'
Hai câu đầu với nghệ thuật đối ngẫu điêu luyện 'thiếu tiểu - lão đại', 'li gia - hồi' đã dựng lên bức tranh một đời người. Nửa thế kỷ xa cách - khoảng thời gian đủ để một cậu bé trở thành lão ông, đủ để thay đổi mọi thứ, nhưng giọng quê - thứ tài sản tinh thần vô giá vẫn nguyên vẹn. Đó chính là minh chứng cho tấm lòng thủy chung với cố hương.
Bi kịch đạt đến đỉnh điểm khi thi nhân trở thành 'người lạ' trên chính mảnh đất chôn nhau cắt rốn. Câu hỏi ngây thơ của trẻ nhỏ 'Khách từ đâu tới?' như gáo nước lạnh dội vào trái tim kẻ tha hương. Qua tình huống trớ trêu này, bài thơ không chỉ bộc lộ nỗi niềm cá nhân mà còn đặt ra triết lý sâu sắc về mối quan hệ giữa con người với cội nguồn.
Bài thơ như lời nhắc nhở thấm thía: dù công danh có rực rỡ, dù sống giữa chốn phồn hoa đô hội, thì quê hương vẫn là nơi ta thuộc về. 'Hồi hương ngẫu thư' xứng đáng là viên ngọc quý trong kho tàng thơ Đường, mãi mãi làm rung động trái tim những kẻ xa quê.


8. Hành trình trở về trong 'Ngẫu nhiên viết nhân buổi mới về quê'
Hạ Tri Chương (659-744), hiệu 'Tứ Minh cuồng khách', bậc tiến sĩ năm 695 với hơn 50 năm làm quan tại Trường An. Ở tuổi 86, vị quan từng được vua Đường Huyền Tông trọng vọng này trở về quê nhà Vĩnh Hưng sau nửa thế kỷ xa cách, để rồi bất chợt viết nên kiệt tác 'Hồi hương ngẫu thư' - bài thơ bất hủ về nỗi niềm kẻ ly hương:
Thuở trẻ rời nhà, già trở lại
Giọng quê không đổi, tóc pha sương
Trẻ thơ trông thấy chẳng quen biết
Cất tiếng hỏi: 'Khách từ phương nào?'
Bài thơ tứ tuyệt cô đọng nhưng chứa đựng cả một đời người. Hai câu đầu với nghệ thuật đối ngẫu tài tình 'thiếu tiểu - lão đại', 'hương âm - mấn mao' vừa khắc họa sự đối lập giữa tuổi trẻ ra đi và tuổi già trở về, vừa khẳng định tấm lòng son sắt với quê hương dù hình hài đã đổi thay.
Bi kịch đạt đến đỉnh điểm khi thi nhân - vốn là chủ nhân của mảnh đất này - bỗng hóa thành 'khách lạ' trong mắt những đứa trẻ quê. Câu hỏi hồn nhiên 'Khách từ đâu tới?' như nhát dao cứa vào trái tim kẻ tha hương, đặt ra câu hỏi nhân sinh sâu sắc về mối quan hệ giữa con người với cội nguồn.
Qua bốn câu thơ ngắn gọn, Hạ Tri Chương đã dựng lên một vở kịch đầy tính nhân văn về hành trình trở về - nơi niềm vui đoàn tụ hòa lẫn nỗi đau thân phận. 'Hồi hương ngẫu thư' xứng đáng là viên ngọc quý trong kho tàng thơ Đường, mãi làm rung động trái tim những kẻ xa quê.


9. Bi kịch của kẻ ly hương trong 'Ngẫu nhiên viết nhân buổi mới về quê'
'Hồi hương ngẫu thư' của Hạ Tri Chương là tiếng lòng đầy xót xa của kẻ xa quê nửa thế kỷ, trở về trong thân phận 'khách lạ' ngay trên chính quê hương mình. Bài thơ tứ tuyệt cô đọng nhưng chứa đựng cả một bi kịch nhân sinh:
Thuở trẻ rời nhà, già trở lại
Giọng quê không đổi, tóc pha sương
Trẻ thơ trông thấy chẳng quen biết
Cất tiếng hỏi: 'Khách từ phương nào?'
Hai câu đầu là bức tranh đối lập giữa 'thiếu tiểu' và 'lão đại', giữa 'hương âm vô cải' và 'mấn mao tồi'. Giọng quê - thứ tài sản tinh thần vô giá vẫn nguyên vẹn sau bao năm tháng, trong khi mái tóc - dấu ấn của thời gian đã phai màu. Đó chính là minh chứng cho tấm lòng thủy chung với cố hương.
Bi kịch đạt đến đỉnh điểm khi thi nhân - vốn là chủ nhân của mảnh đất này - bỗng hóa thành 'khách lạ' trong mắt những đứa trẻ quê. Câu hỏi hồn nhiên 'Khách từ đâu tới?' như nhát dao cứa vào trái tim kẻ tha hương, đặt ra câu hỏi nhân sinh sâu sắc: Phải chăng thời gian xa cách đã khiến ta trở thành kẻ xa lạ trên chính quê hương mình?
Qua bốn câu thơ ngắn gọn, Hạ Tri Chương đã khắc họa nỗi đau của thân phận ly hương - nơi tình yêu quê hương tha thiết bị thử thách bởi sự khắc nghiệt của thời gian. Bài thơ như lời cảnh tỉnh: hãy trân trọng những chuyến về thăm quê khi còn có thể, bởi 'lá rụng về cội' nhưng cội có còn nhận lá?

10. Tấm lòng son với quê hương trong 'Hồi hương ngẫu thư'
'Hồi hương ngẫu thư' của Hạ Tri Chương là khúc tâm tình đầy xúc động của kẻ ly hương sau nửa thế kỷ xa cách. Bài thơ tứ tuyệt cô đọng nhưng chứa đựng cả một đời người:
Thuở trẻ rời nhà, già trở lại
Giọng quê không đổi, tóc pha sương
Trẻ thơ trông thấy chẳng quen biết
Cất tiếng hỏi: 'Khách từ phương nào?'
Hai câu đầu là bức tranh đối lập giữa 'thiếu tiểu' và 'lão đại', giữa 'hương âm vô cải' và 'mấn mao tồi'. Giọng quê - thứ tài sản tinh thần vô giá vẫn nguyên vẹn sau bao năm tháng, trong khi mái tóc - dấu ấn của thời gian đã phai màu. Đó chính là minh chứng cho tấm lòng thủy chung với cố hương.
Bi kịch đạt đến đỉnh điểm khi thi nhân - vốn là chủ nhân của mảnh đất này - bỗng hóa thành 'khách lạ' trong mắt những đứa trẻ quê. Câu hỏi hồn nhiên 'Khách từ đâu tới?' như nhát dao cứa vào trái tim kẻ tha hương, đặt ra câu hỏi nhân sinh sâu sắc: Phải chăng thời gian xa cách đã khiến ta trở thành kẻ xa lạ trên chính quê hương mình?
Qua bốn câu thơ ngắn gọn, Hạ Tri Chương đã khắc họa nỗi đau của thân phận ly hương - nơi tình yêu quê hương tha thiết bị thử thách bởi sự khắc nghiệt của thời gian. Bài thơ như lời cảnh tỉnh: hãy trân trọng những chuyến về thăm quê khi còn có thể, bởi 'lá rụng về cội' nhưng cội có còn nhận lá?

1. Tình quê vĩnh cửu trong 'Hồi hương ngẫu thư'
Hạ Tri Chương (659-744), vị tiến sĩ đời Đường từng làm quan lớn ở Trường An, đã gửi gắm vào 'Hồi hương ngẫu thư' tất cả nỗi niềm thương nhớ quê hương. Bài thơ tứ tuyệt cô đọng như tiếng lòng thổn thức:
Thuở trẻ rời nhà, già trở lại
Giọng quê không đổi, tóc pha sương
Trẻ thơ trông thấy chẳng quen biết
Cất tiếng hỏi: 'Khách từ phương nào?'
Hai câu đầu với nghệ thuật đối ngẫu tài tình 'thiếu tiểu - lão đại', 'hương âm - mấn mao' vừa khắc họa sự đối lập giữa tuổi trẻ ra đi và tuổi già trở về, vừa khẳng định tấm lòng son sắt với quê hương dù hình hài đã đổi thay.
Bi kịch đạt đến đỉnh điểm khi thi nhân - vốn là chủ nhân của mảnh đất này - bỗng hóa thành 'khách lạ' trong mắt những đứa trẻ quê. Câu hỏi hồn nhiên 'Khách từ đâu tới?' như nhát dao cứa vào trái tim kẻ tha hương, đặt ra câu hỏi nhân sinh sâu sắc về mối quan hệ giữa con người với cội nguồn.
Qua bốn câu thơ ngắn gọn, Hạ Tri Chương đã dựng lên một vở kịch đầy tính nhân văn về hành trình trở về - nơi niềm vui đoàn tụ hòa lẫn nỗi đau thân phận. 'Hồi hương ngẫu thư' xứng đáng là viên ngọc quý trong kho tàng thơ Đường, mãi làm rung động trái tim những kẻ xa quê.


2. Nghịch lý quê hương trong 'Hồi hương ngẫu thư'
Hạ Tri Chương đã khắc họa một nghịch lý đầy xót xa trong 'Hồi hương ngẫu thư' - bài thơ viết khi ông trở về quê sau hơn nửa thế kỷ xa cách:
Thuở trẻ rời nhà, già trở lại
Giọng quê không đổi, tóc pha sương
Trẻ thơ trông thấy chẳng quen biết
Cất tiếng hỏi: 'Khách từ phương nào?'
Hai câu đầu với nghệ thuật đối ngẫu tinh tế 'thiếu tiểu - lão đại', 'hương âm - mấn mao' vừa thể hiện sự đối lập giữa tuổi trẻ ra đi và tuổi già trở về, vừa khẳng định tấm lòng son sắt với quê hương dù hình hài đã đổi thay.
Bi kịch đạt đến đỉnh điểm khi thi nhân - vốn là chủ nhân của mảnh đất này - bỗng hóa thành 'khách lạ' trong mắt những đứa trẻ quê. Câu hỏi hồn nhiên 'Khách từ đâu tới?' như nhát dao cứa vào trái tim kẻ tha hương, đặt ra câu hỏi nhân sinh sâu sắc: Phải chăng thời gian xa cách đã khiến ta trở thành kẻ xa lạ trên chính quê hương mình?
Qua bốn câu thơ ngắn gọn, Hạ Tri Chương đã dựng lên một vở kịch đầy tính nhân văn về hành trình trở về - nơi niềm vui đoàn tụ hòa lẫn nỗi đau thân phận. 'Hồi hương ngẫu thư' xứng đáng là viên ngọc quý trong kho tàng thơ Đường, mãi làm rung động trái tim những kẻ xa quê.


3. Bi kịch của kẻ ly hương trong 'Ngẫu nhiên viết nhân buổi mới về quê'
Hạ Tri Chương đã khắc họa một nghịch lý đầy xót xa trong 'Hồi hương ngẫu thư' - bài thơ viết khi ông trở về quê sau nửa thế kỷ xa cách:
Thuở trẻ rời nhà, già trở lại
Giọng quê không đổi, tóc pha sương
Trẻ thơ trông thấy chẳng quen biết
Cất tiếng hỏi: 'Khách từ phương nào?'
Hai câu đầu với nghệ thuật đối ngẫu tinh tế 'thiếu tiểu - lão đại', 'hương âm - mấn mao' vừa thể hiện sự đối lập giữa tuổi trẻ ra đi và tuổi già trở về, vừa khẳng định tấm lòng son sắt với quê hương dù hình hài đã đổi thay.
Bi kịch đạt đến đỉnh điểm khi thi nhân - vốn là chủ nhân của mảnh đất này - bỗng hóa thành 'khách lạ' trong mắt những đứa trẻ quê. Câu hỏi hồn nhiên 'Khách từ đâu tới?' như nhát dao cứa vào trái tim kẻ tha hương, đặt ra câu hỏi nhân sinh sâu sắc: Phải chăng thời gian xa cách đã khiến ta trở thành kẻ xa lạ trên chính quê hương mình?
Qua bốn câu thơ ngắn gọn, Hạ Tri Chương đã dựng lên một vở kịch đầy tính nhân văn về hành trình trở về - nơi niềm vui đoàn tụ hòa lẫn nỗi đau thân phận. 'Hồi hương ngẫu thư' xứng đáng là viên ngọc quý trong kho tàng thơ Đường, mãi làm rung động trái tim những kẻ xa quê.


Có thể bạn quan tâm

Top 7 Quán cháo cá nổi bật nhất tại Hà Nội

Khám phá cách chèn và điều chỉnh hình vẽ trong Word

Các ứng dụng thay thế miễn phí cho Microsoft Office

Cùng khám phá cách làm bánh cuộn trà xanh mềm mịn, ngọt ngào ngay tại nhà với các bước đơn giản mà hiệu quả. Món bánh này sẽ khiến bạn mê mẩn ngay từ lần thử đầu tiên.

Hướng dẫn viết số La Mã trong Word đơn giản và hiệu quả, giúp bạn dễ dàng tạo danh sách hoặc đánh dấu các chương mục trong tài liệu.
