15 Bài viết tri ân thầy cô sâu sắc nhất mừng ngày Nhà giáo Việt Nam 20/11
Nội dung bài viết
1. Bài viết số 4: Những ký ức không phai về người thầy
"Có một nghề bụi phấn bay trong nắng
Người ta gọi là nghề ươm mầm tri thức
Có một nghề không gieo hạt xuống đất
Mà gieo vào lòng bao ước mơ xanh"
Đó chính là nghề giáo - nghề cao quý nhất trong những nghề cao quý. Trong hành trình tri thức của mình, em may mắn được gặp nhiều người thầy tâm huyết, nhưng có lẽ cô Lan Anh - giáo viên dạy Văn năm lớp 6 đã để lại trong em những dấu ấn sâu đậm nhất.
Cô Lan Anh mới ra trường được hai năm, mang vẻ đẹp tươi trẻ với mái tóc hạt dẻ ngang vai, nụ cười tỏa nắng cùng chiếc răng khểnh duyên dáng. Trang phục của cô luôn giản dị mà thanh lịch: những chiếc váy công sở nhẹ nhàng, áo dài tím dịu dàng mỗi sáng thứ hai, hay bộ đồ jeans trẻ trung trong các buổi ngoại khóa.
Giờ Văn của cô không đơn thuần là bài giảng mà là những hành trình khám phá đầy cảm xúc. Từ một học sinh không mấy hứng thú với môn Văn, em đã tìm thấy niềm đam mê qua từng trang sách cô mở ra. Cô thường nói: "Văn chương là tấm gương phản chiếu tâm hồn, mỗi tác phẩm đều ẩn chứa bài học làm người quý giá".
Kỷ niệm khiến em nhớ mãi là ngày tổng kết học kỳ I. Khi tất cả đã nhận phần thưởng, cô bất ngờ gọi em lên trao một bộ quần áo mới. Ngập ngừng không dám nhận, cô dịu dàng xoa đầu em: "Cô biết hoàn cảnh gia đình em khó khăn. Đây là món quà nhỏ từ tấm lòng của cô và cả lớp. Hãy luôn tin rằng sau cơn mưa trời lại sáng em nhé!". Giọt nước mắt hạnh phúc lăn dài trên má, em hiểu rằng tình yêu thương có thể đến từ những điều giản dị nhất.
Cô Lan Anh kính yêu ơi! Dù thời gian trôi đi, trong tim em vẫn nguyên vẹn hình ảnh người cô giáo trẻ với trái tim ấm áp đã thắp lên ngọn lửa đam mê Văn học. Ước gì một ngày em có thể gặp lại cô để thốt lên: "Em mãi biết ơn cô - người lái đò tận tâm của tuổi học trò!".


2. Bài viết số 5: Người thầy đáng kính trong ký ức
Trong hành trình tri thức của mỗi người, có những người thầy để lại dấu ấn khó phai. Với tôi, thầy chủ nhiệm năm lớp 6 - người thầy dạy Văn tâm huyết ấy mãi là hình ảnh đẹp đẽ nhất.
Thầy có dáng người gầy guộc, gương mặt trầm tư với đôi mắt sâu thẳm chứa đựng cả bầu trời tri thức. Trang phục giản dị với áo sơ mi trắng, quần âu đen trở thành hình ảnh quen thuộc mỗi ngày đến lớp.
Là giáo viên chủ nhiệm, thầy đã dạy chúng tôi bài học về sự tự lập qua cách thầy trao quyền cho học trò. Những giờ sinh hoạt lớp trở thành sân chơi sáng tạo, nơi thầy ân cần hướng dẫn chúng tôi cách xây dựng chương trình và điều hành lớp học.
Giờ Văn của thầy là những chuyến phiêu lưu kỳ thú. Giọng giảng truyền cảm đưa chúng tôi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác. Tôi nhớ mãi buổi thầy giảng về "Lá cờ thêu sáu chữ vàng", khiến chúng tôi như thấy hình ảnh Hoài Văn Hầu Trần Quốc Toản hiện lên qua dáng vẻ thầy. Thầy đã thổi hồn vào từng trang sách, khơi dậy trong chúng tôi tình yêu văn chương.
Người thầy năm ấy không chỉ dạy chữ mà còn dạy cách sống, cách làm người. Dù giờ đây không còn được học thầy, nhưng những bài học thầy trao vẫn mãi là hành trang quý giá trên con đường tôi đi.


3. Bài viết số 6: Người cô trong trái tim tôi
Trong những năm tháng đầu đời cắp sách đến trường, tôi may mắn được cô Trâm - giáo viên chủ nhiệm lớp 1 dìu dắt. Cô như người mẹ hiền thứ hai đã dạy tôi những nét chữ đầu đời.
Cô mang vẻ đẹp dịu dàng của người phụ nữ Việt với làn da trắng ngần, nụ cười tỏa nắng và đôi mắt sáng ngời trí tuệ. Hình ảnh cô trong tà áo dài vàng nhạt vào ngày 20/11 mãi khắc sâu trong tâm trí tôi - vẻ đẹp thuần khiết của một nhà giáo tận tâm.
Không chỉ là cô giáo giỏi với bảng thành tích đáng nể, cô còn là người mẹ hiền luôn quan tâm đến từng học trò nhỏ. Những chiều tan học, cô thường chuẩn bị bánh kẹo cho lũ trò nhỏ chúng tôi. Cô ân cần cầm tay uốn nắn từng nét chữ, kiên nhẫn giảng giải từng phép toán đơn giản.
Tôi nhớ như in những ngày đầu lớp 1, khi còn bỡ ngỡ với con chữ. Cô đã dành thời gian kèm cặp thêm cho tôi và các bạn. Nhờ sự tận tâm ấy, từ một cô bé viết chậm, tôi đã vươn lên đạt điểm 10 cả môn Toán và Tiếng Việt cuối năm.
Cô Trâm kính yêu ơi! Con mãi khắc ghi hình ảnh người cô giáo đầu tiên - người đã thắp lên trong con ngọn lửa ham học. Con hứa sẽ luôn phấn đấu để trở thành người có ích, xứng đáng với công ơn dạy dỗ của cô.


4. Bài viết số 7: Người cô đáng kính
Trong những người thầy đã dạy dỗ em, cô Mai - giáo viên chủ nhiệm lớp 5 là người để lại ấn tượng sâu sắc nhất. Cô không chỉ là một nhà giáo mẫu mực mà còn là tấm gương về lòng nhân ái và sự hy sinh thầm lặng.
Cô Mai mang vẻ đẹp dịu dàng của người phụ nữ Việt với mái tóc đen dài buộc cao, khuôn mặt trái xoan và nụ cười tỏa nắng. Hình ảnh cô trong tà áo dài tím mỗi sáng đến lớp mãi khắc sâu trong tâm trí học trò chúng em.
Với hơn 20 năm trong nghề, cô luôn dành trọn tâm huyết cho học sinh. Cô thường đến sớm để kèm cặp những bạn học yếu mà không nhận thù lao. Những phần quà nhỏ cô dành tặng học sinh nghèo đều xuất phát từ đồng lương ít ỏi của mình, dù hoàn cảnh gia đình cô cũng không mấy khá giả.
Em nhớ nhất lần cô đến thăm bạn Tú Anh ốm nặng, rồi tỉ mỉ chép bài giúp bạn. Những cử chỉ ấy khiến chúng em hiểu thế nào là tình thương yêu thực sự. Cô Mai đã dạy chúng em không chỉ bằng kiến thức mà còn bằng chính nhân cách cao đẹp của mình.
Giờ đây khi đã lên lớp 7, em vẫn luôn nhớ về cô với lòng biết ơn sâu sắc. Cô Mai kính yêu ơi, em hứa sẽ trở thành người có ích để không phụ lòng cô dạy dỗ. Một ngày không xa, em sẽ trở về thăm lại mái trường xưa và người cô đáng kính của em.


5. Bài viết số 8: Người cô truyền lửa
Trong hành trình tri thức của mỗi người, có những người thầy như ngọn hải đăng soi rọi con đường. Với tôi, cô Hưng - giáo viên dạy Văn ba năm phổ thông là người đã thắp lên trong tôi ngọn lửa đam mê văn chương và ước mơ đứng trên bục giảng.
Ấn tượng đầu tiên về cô là buổi học đầu tiên với chiếc kính râm đen to bất ngờ. Nhưng chính sự hài hước khi cô giải thích: "Cô xin lỗi vì hôm nay trông giống mafia" đã xóa tan mọi khoảng cách. Giọng cô trầm ấm khác hẳn hình mẫu cô giáo văn truyền thống, nhưng mỗi lời giảng lại cuốn hút lạ thường.
Cô Hưng là sự kết hợp hoàn hảo giữa nét truyền thống và hiện đại. Cô dạy chúng tôi không chỉ kiến thức mà còn cách yêu thương cuộc sống qua từng trang sách. Mỗi tiết học của cô là một hành trình khám phá, khiến tôi - người từng quyết "không bao giờ làm giáo viên" - lại ấp ủ ước mơ đứng lớp.
Đằng sau người giáo viên xuất sắc với bảng thành tích đáng nể là một người phụ nữ đảm đang. Cô vừa là giáo viên dạy giỏi, vừa là người mẹ mẫu mực với những đứa con học giỏi. Ngọn lửa nhiệt huyết cô truyền cho học trò cũng cháy rực trong chính gia đình nhỏ của cô.
Giờ đây khi nhớ lại những năm tháng dưới mái trường xưa, hình ảnh cô Hưng miệt mài bên giáo án vẫn hiện lên rõ nét. Cô không chỉ dạy văn, cô còn dạy cách sống, cách yêu nghề và trọn vẹn với đam mê. Tôi mãi biết ơn người đã truyền cho tôi cả tri thức lẫn ước mơ.


6. Bài viết số 9: Người thầy trong trái tim tôi
Như một câu chuyện cổ tích hiện đại, cô giáo Thanh Tịnh của tôi xuất hiện như một thiên sứ mang theo sứ mệnh chèo lái con thuyền tri thức. Người phụ nữ ấy không chỉ dạy chữ mà còn thắp lửa trong trái tim một cô học trò vốn dửng dưng với văn chương như tôi.
Ấn tượng đầu tiên về cô là nụ cười ấm áp và cách giảng bài đầy cảm hứng. Cô đã biến những giờ văn từ nhàm chán thành hành trình khám phá đầy màu sắc. Lời khuyên "hãy tìm một câu thơ yêu thích" của cô đã gieo vào tôi hạt mầm yêu văn, thay đổi hoàn toàn quan niệm của một cô bé chỉ đam mê những con số khô khan.
Nhưng cô Thanh Tịnh không chỉ là một giáo viên. Cô còn là người mẹ tâm lý luôn lắng nghe và định hướng cho tôi. Qua những lần tâm sự, cô dạy tôi bài học về sự chân thành, lạc quan và sống hết mình. Những điều ấy đã giúp tôi trưởng thành hơn từng ngày.
Giờ đây nhìn lại, tôi hiểu rằng thời áo trắng qua đi, nhưng những bài học từ người thầy sẽ mãi đồng hành cùng ta. Những lời răn dạy tưởng chừng khó chịu ngày nào, hóa ra lại là hành trang quý giá nhất cho cuộc đời. Bởi lẽ, sau này khi va vấp với đời, ta mới thấm thía rằng không có bài học nào nhẹ nhàng như những lời nhắc nhở của thầy cô ngày xưa.
Xin được gửi lòng biết ơn sâu sắc đến cô Thanh Tịnh - người đã thay đổi cuộc đời tôi, cùng tất cả những người thầy đang miệt mài chèo lái con đò tri thức. Chúc các cô các thầy luôn mạnh khỏe, hạnh phúc và tiếp tục truyền lửa cho bao thế hệ học trò.


7. Bài viết số 10: Người thầy trong trái tim tôi
"Thưa thầy, con đã thuộc bài..." - câu hát ấy vẫn vang vọng trong tôi mỗi khi nhớ về người thầy kính yêu. Hình ảnh thầy đứng trên bục giảng, mái tóc điểm bạc vì bụi phấn, đã trở thành biểu tượng thiêng liêng của sự hi sinh thầm lặng.
Thầy không chỉ dạy chữ, mà còn dạy cách làm người. Từ những nét chữ đầu đời đến những bài học cuộc sống, thầy luôn là ngọn hải đăng soi đường chỉ lối. Tôi nhớ như in câu hỏi ngây thơ thuở nhỏ: "Sao phải gọi là thầy giáo hả mẹ?" Giờ đây tôi đã hiểu, hai tiếng "thầy giáo" chứa đựng cả một bầu trời yêu thương và trách nhiệm.
Thầy như người cha thứ hai, bao dung trước những trò nghịch ngợm của lũ học trò nhỏ. Dù có giận, có buồn, thầy vẫn luôn mở rộng vòng tay khi chúng tôi biết lỗi. "Dẫu đếm hết sao trời đêm nay/Dẫu đếm hết lá mùa thu rơi/Nhưng ngàn năm làm sao em đếm hết công ơn người thầy" - những ca từ ấy càng thấm thía khi ta trưởng thành.
Ngày 20/11 sắp đến, món quà quý nhất dâng lên thầy không phải những vật phẩm đắt tiền, mà là sự tiến bộ của học trò. Hãy để những bông hoa điểm 10 tươi thắm thay lời tri ân sâu sắc nhất. Bởi lẽ, hạnh phúc của người thầy chính là nhìn thấy học trò mình khôn lớn, trưởng thành.


8. Bài viết số 11: Người mẹ hiền thứ hai
Trong ký ức tuổi thơ của tôi, hình ảnh cô Thanh Mai - người cô giáo đầu đời - vẫn nguyên vẹn như thuở nào. Cô không chỉ dạy chữ mà còn dạy tôi cách sống, cách yêu thương.
Cô hiện lên trong tâm trí tôi với dáng người thanh mảnh, mái tóc đen mượt buông ngang vai và đôi mắt dịu hiền. Ngày đầu tiên đến lớp, tôi - cô bé nhút nhát - đã tìm thấy sự bình yên trong vòng tay ấm áp của cô. Giọng nói ngọt ngào như dòng suối mát đã giúp tôi dần hoà nhập với bạn bè.
Tôi nhớ nhất lần cô buồn vì chữ tôi xấu. Ánh mắt thất vọng ấy đã thôi thúc tôi quyết tâm luyện viết. Và rồi, niềm vui trong mắt cô khi tôi tiến bộ là phần thưởng quý giá nhất. Cô không bao giờ quát mắng, chỉ cần một cái nhìn trìu mến là đủ để chúng tôi hiểu ra lỗi lầm.
Giờ đây khi đã lớn khôn, tôi càng thấm thía công ơn cô - người mẹ hiền thứ hai đã dìu dắt tôi những bước đi đầu đời. Cô Thanh Mai kính yêu ơi, dù năm tháng trôi qua, con vẫn mãi khắc ghi hình ảnh người cô giáo như cô tiên tốt bụng trong ký ức tuổi thơ của mình.


9. Bài viết số 12: Người thầy đáng kính
Bốn tháng ngắn ngủi dưới mái trường THCS Kim Tân đã cho tôi gặp gỡ cô Lê Thị Lương - người thầy nghiêm khắc nhưng đầy tình yêu thương. Những ngày đầu bỡ ngỡ, tôi đã tìm thấy điểm tựa từ lời động viên chân thành của cô.
Cô không chỉ dạy kiến thức mà còn dạy cách sống. Sự nghiêm khắc ban đầu khiến tôi e ngại, nhưng rồi tôi hiểu đó là cách cô muốn chúng tôi trưởng thành. Cô cầm phấn viết lên bảng không chỉ con chữ mà cả tấm lòng. Cô cầm chổi cùng chúng tôi dọn lớp, cầm cuốc trồng hoa - những bài học thực tế quý giá.
Tôi nhớ mãi hình ảnh cô ốm nhưng vẫn đến lớp, những giọt nước mắt khi học trò không ngoan. Cô luôn công bằng, thấu hiểu và nâng đỡ từng bước đi của chúng tôi. Nhờ cô, tôi đã vượt qua sự tự ti, học được cách cảm thông và kiên cường trước khó khăn.
Nhân ngày 20/11, tôi muốn gửi lời tri ân sâu sắc đến cô - người đã thay đổi cuộc đời tôi chỉ trong bốn tháng ngắn ngủi. Cô kính yêu ơi, em hứa sẽ luôn phấn đấu để xứng đáng với công ơn dạy dỗ của cô.


10. Bài viết số 13: Người lái đò thầm lặng
Từ thuở ấu thơ, tôi đã biết đến tình yêu vô bờ của cha mẹ. Nhưng phải đến khi cắp sách tới trường, tôi mới hiểu rằng cuộc đời còn có những người cha người mẹ thứ hai - những người thầy, người cô đã dìu dắt tôi trên con đường tri thức.
Thầy cô như những người lái đò cần mẫn, ngày ngày chở những chuyến đò tri thức qua sông. Dù mưa gió bão bùng, dù đêm khuya soạn giáo án, họ vẫn kiên trì với sứ mệnh "trồng người". Không chỉ truyền đạt kiến thức, thầy cô còn thắp lên trong tôi ngọn lửa đam mê, niềm tin vào những điều tốt đẹp của cuộc sống.
Tôi nhớ mãi hình ảnh tà áo dài thướt tha của cô, dáng đứng nghiêm trang mà ấm áp của thầy. Những bài học làm người, những tri thức khoa học đã trở thành hành trang quý giá theo tôi suốt cuộc đời. Mỗi dịp 20/11, khi được trở về bên thầy cô, tôi lại thấy lòng ấm áp lạ thường. Niềm hạnh phúc của thầy cô không phải ở những món quà vật chất, mà chính là được thấy học trò mình trưởng thành.
Dù thời gian có trôi đi, dù tôi có lớn khôn thế nào, hình ảnh những người thầy, người cô sẽ mãi khắc sâu trong tim như những người cha người mẹ thứ hai của đời tôi. Xin được gửi lòng biết ơn sâu sắc đến những người lái đò thầm lặng đã dành cả thanh xuân để chèo lái những chuyến đò tri thức.


11. Bài viết số 14: Người lái đò tri thức
Trong hành trình trưởng thành của mỗi người, thầy cô chính là những người cha người mẹ thứ hai, những người lái đò cần mẫn đưa bao thế hệ học trò cập bến tri thức. Chúng em - những học sinh trường Hà Nội Amsterdam - luôn tự hào được thừa hưởng sự dạy dỗ tận tình của các thầy cô.
Thầy cô không chỉ dạy chữ mà còn dạy cách làm người. Từ những bài học vỡ lòng đầu tiên cho đến những kiến thức uyên thâm, thầy cô luôn đồng hành cùng chúng em. Mỗi lời khen, mỗi lời nhắc nhở đều xuất phát từ tấm lòng yêu thương vô bờ. Thầy cô như ngọn hải đăng soi sáng, dẫn lối cho chúng em vượt qua mọi khó khăn trên con đường học vấn.
Ở mái trường này, thầy cô không chỉ là những nhà giáo mà còn là những người bạn lớn luôn lắng nghe, thấu hiểu. Những tiếng cười giòn tan trong lớp học, những cái gật đầu đầy khích lệ, tất cả đều là minh chứng cho tình yêu nghề, yêu trò của thầy cô. Chúng em biết ơn vô cùng những hi sinh thầm lặng ấy.
Nhân ngày Nhà giáo Việt Nam 20/11, chúng em xin gửi đến thầy cô những đóa hoa điểm mười tươi thắm nhất, những lời chúc chân thành nhất. Dù không thể nào đền đáp hết công ơn dạy dỗ, nhưng chúng em hứa sẽ luôn nỗ lực học tập để trở thành niềm tự hào của thầy cô. Xin cảm ơn những người lái đò đã dành cả thanh xuân để chở những chuyến đò tri thức!


12. Bài viết số 15: Người thầy trong trái tim tôi
Trong hành trình trưởng thành của mỗi người, nếu cha mẹ là đấng sinh thành thì thầy cô chính là người dưỡng dục tâm hồn. Như câu ca dao xưa: "Muốn sang phải bắc cầu kiều/Muốn con hay chữ phải yêu kính thầy", thầy cô đã trao cho chúng em chìa khóa mở cánh cửa tri thức nhân loại.
Thầy cô như những người lái đò thầm lặng, chở bao thế hệ học trò qua dòng sông tri thức. Mỗi năm học kết thúc là một chuyến đò cập bến, để rồi thầy cô lại quay về tiếp tục sứ mệnh cao cả của mình. Từ những nét chữ đầu đời đến những bài học làm người, thầy cô đã uốn nắn chúng em thành những công dân có đức có tài.
Em may mắn được học dưới mái trường có những thầy cô tâm huyết. Mỗi ánh mắt buồn khi chúng em chưa ngoan, mỗi nụ cười khi thấy học trò tiến bộ đều thể hiện tình yêu thương vô bờ. Đặc biệt là cô chủ nhiệm - người mẹ hiền thứ hai đã đồng hành cùng lớp em suốt chặng đường qua.
Nhân ngày Nhà giáo Việt Nam 20/11, chúng em xin gửi đến thầy cô những đóa hoa điểm mười tươi thắm nhất. Dù không đền đáp hết công ơn dạy dỗ, nhưng chúng em nguyện sẽ chăm chỉ học tập để trở thành niềm tự hào của thầy cô. Xin được mãi khắc ghi hình ảnh những kỹ sư tâm hồn đáng kính!


13. Bài viết số 1: Người lái đò thầm lặng
Như những người lái đò cần mẫn, thầy cô ngày đêm chở chuyến đò tri thức qua sông. Hết lớp học trò này đến lớp khác rời bến, chỉ còn thầy cô vẫn lặng lẽ nơi bến đợi, tiếp tục sứ mệnh "trồng người" cao cả.
Dưới mái trường thân yêu, thầy cô như người mẹ hiền dạy chúng em biết yêu thương, đùm bọc lẫn nhau. Những lời dạy ấy đã giúp chúng em khôn lớn từng ngày:
Ai nâng cánh ước mơ cho em
Là thầy cô không quản ngày đêm
Ai dạy dỗ chúng em nên người
Là thầy cô em ghi nhớ suốt đời
Thầy cô - những chiến sĩ thầm lặng miệt mài ươm mầm xanh cho đất nước. Từng bài giảng, từng nét chữ đều chứa đựng tâm huyết của người thầy. Công ơn ấy như trời biển, dù mai sau có đi xa, chúng em vẫn mãi khắc ghi những bài học đầu đời quý giá thầy cô đã trao.


14. Bài viết số 2: Lòng tri ân gửi đến người thầy
Kính thưa thầy cô! Nếu cha mẹ cho chúng con hình hài thì thầy cô chính là người thổi hồn, mở trí cho tâm hồn ấy. Thầy cô không chỉ dạy chữ mà còn dạy cách sống, cách làm người. Mỗi lời giảng, mỗi bài học đều là những viên gạch xây nền móng vững chắc cho tương lai của chúng con.
Thời gian có thể phai mờ nhiều thứ, nhưng công ơn thầy cô thì mãi khắc sâu trong tim. Nhân tháng tri ân, xin được gửi đến thầy cô những vần thơ chân thành:
Cơm cha, áo mẹ, chữ thầy
Nuôi con khôn lớn từng ngày từng đêm
Ơn này con mãi không quên
Như đèn soi tỏ trái tim suốt đời
Thầy cô chính là ngọn đuốc sáng dẫn đường, là ánh lửa ấm áp thắp lên trong chúng con những ước mơ, nghị lực. Chúng con nguyện sẽ mãi khắc ghi những bài học quý giá ấy, nỗ lực học tập để không phụ lòng thầy cô kính yêu.


15. Bài viết số 3: Những tâm tư gửi đến thầy cô
Thầy cô kính yêu! Hai tiếng gọi sao mà thiêng liêng đến thế. Trong mỗi thầy cô là cả một bầu nhiệt huyết cháy bỏng với nghề, với trẻ. Thầy cô như những người lái đò thầm lặng, ngày đêm chở những chuyến đò tri thức qua sông. Mỗi bài giảng là cả tâm huyết của những đêm thức khuya soạn giáo án, những giọt mồ hôi lặng thầm.
Thầy cô không chỉ dạy chữ mà còn dạy cách sống. Những bài học về tình yêu thương, về sự đoàn kết, về nghị lực vượt qua thất bại - đó là hành trang quý giá nhất chúng em mang theo vào đời. Dù sau này có phong ba bão táp, chúng em vẫn sẽ vững bước vì biết rằng thầy cô luôn dõi theo.
Nhân ngày Nhà giáo Việt Nam 20/11, chúng em xin gửi đến thầy cô lời tri ân sâu sắc nhất. Chúc thầy cô luôn mạnh khỏe, hạnh phúc và mãi là ngọn đèn soi sáng cho bao thế hệ học trò.


Có thể bạn quan tâm

Bí quyết khôi phục tin nhắn đã xóa trên Facebook một cách nhanh chóng và hiệu quả

4 Địa chỉ uy tín cung cấp máy khoan chất lượng cao, giá cả cạnh tranh tại Hà Nội

Khám phá công thức làm bánh mì hoa cúc socola với lớp vỏ ngoài mềm mại, hương thơm nức mũi, dai dẻo và ngọt ngào khó cưỡng.

Top 5 Quán Súp Bào Ngư Ngon Nhất Tại Vũng Tàu

Những hình ảnh status buồn, chán, cô đơn, thất tình - nơi tâm hồn tìm thấy sự đồng điệu
