18 Bài văn xúc động nhất về kỷ niệm khó quên với người thầy, người cô năm xưa
Nội dung bài viết
Bài văn mẫu số 4: Kể lại kỷ niệm sâu sắc với thầy cô giáo cũ
Trong hành trình cuộc đời mỗi người, có những ký ức như ánh trăng rằm tỏa sáng mãi trong tim. Với tôi, thời áo trắng cấp hai chính là khoảng trời kỷ niệm ấy, nơi mỗi bước chân qua năm tháng lại được dìu dắt bởi những người thầy, người cô đáng kính. Và cô giáo dạy văn năm lớp chín đã khắc vào tâm khảm tôi những dấu ấn không thể phai mờ chỉ sau vài tháng ngắn ngủi.
Cô không chỉ là người thầy trên bục giảng mà còn là người truyền lửa. Giọng cô ấm áp như dòng suối mát, đưa chúng tôi phiêu du qua từng trang văn, thấu hiểu nỗi đau của nàng Kiều mười lăm năm bể dâu, cảm thông cho số phận Vũ Nương đoan trang. Những tác phẩm tưởng chừng khô khan bỗng cháy lên sức sống lạ kỳ dưới ánh sáng tri thức cô mang đến.
Khi làm chủ nhiệm, cô như người mẹ hiền thứ hai. Mỗi lời động viên, mỗi ánh mắt tin yêu khi lớp đạt thành tích, mỗi nỗi buồn thầm lặng khi chúng tôi vấp ngã - tất cả đều thấm đẫm tình yêu thương vô bờ. Tôi nhớ mãi ngày thi học sinh giỏi thất bại, thay vì trách móc, cô chỉ nhẹ nhàng nói: "Cuộc đời còn nhiều cánh cửa, con hãy kiên nhẫn tìm cánh cửa dành cho mình". Lời nói ấy như liều thuốc tinh thần tiếp sức cho tôi bước tiếp.
Nhưng kỷ niệm xúc động nhất có lẽ là ngày chúng tôi tổ chức sinh nhật cho bạn nghèo trong lớp. Khi có bạn thắc mắc vì sao không tổ chức cho mình, cô đã rơi nước mắt: "Mỗi chút quan tâm nhỏ cũng đủ sưởi ấm một tâm hồn". Giọt nước mắt ấy dạy chúng tôi bài học về lòng nhân ái, về sự sẻ chia chân thành.
Sáu tháng - khoảng thời gian không dài nhưng đủ để cô trở thành ngọn hải đăng dẫn lối cho tôi. Cô không chỉ dạy chữ mà còn dạy cách sống, cách yêu thương. Những dòng này viết nên bằng cả tấm lòng, như bông hoa lòng thành dâng tặng người mẹ hiền thứ hai của đời con.

5. Áng văn cảm động kể lại khoảnh khắc khó quên bên thầy cô giáo cũ
Lòng tri ân thầy cô
Thời gian có thể xóa nhòa bao nỗi buồn, nhưng ký ức về người thầy tận tâm thì mãi khắc sâu trong tim. Mỗi độ 20/11 về, kỷ niệm năm xưa lại ùa về khiến lòng tôi bồi hồi khó tả...
Tôi nhớ như in buổi sáng mùa thu ấy, khi nắng vàng nhảy nhót qua kẽ lá. Trong giờ học, cô Thích - giáo viên chủ nhiệm lớp 2 với mái tóc điểm bạc - gọi tôi lên bàn. Đôi mắt ấm áp nhưng nghiêm nghị, cô nhắc nhở về bài tập sai sót. Ánh mắt bạn bè khiến tôi xấu hổ, nhưng đâu biết rằng đó là khởi đầu cho một hành trình đặc biệt.
Khi biết hoàn cảnh mẹ tôi ốm nặng, cô đã mở lòng: "Từ nay cô sẽ thay mẹ dạy con học tối". Thế là đêm đêm, dù mưa gió hay tối trời, cô vẫn đạp xe đến nhà tôi. Những buổi học bên ngọn đèn dầu chập chờn, bàn tay cô ân cần hướng dẫn từng nét chữ, lời giảng dịu dàng như giọng mẹ hiền.
Trước kỳ thi học sinh giỏi, cô tặng tôi cây bút hồng với lời động viên: "Hãy làm hết khả năng của mình". Món quà giản dị ấy trở thành động lực giúp tôi giành giải cao. Niềm vui càng trọn vẹn hơn khi mẹ tôi khỏi bệnh, cùng cô chứng kiến thành tích của tôi.
Giờ đây khi đã trưởng thành, tôi càng thấm thía bài học cô dạy: "Thời gian như bóng câu qua cửa sổ, hãy trân trọng từng khoảnh khắc". Tấm lòng cô như ngọn đèn tỏa sáng, dẫn lối cho tôi qua bao năm tháng. Cảm ơn người mẹ hiền thứ hai đã cho tôi bài học về tình thương và lòng kiên trì.

6. Hồi ức sâu sắc về người thầy cô năm xưa
"Biển cả rộng lớn vì đón nhận trăm sông, con người cao quý bởi biết bao dung lỗi lầm". Đó là bài học vô giá đầu đời tôi nhận được từ cô giáo lớp 1 - người phụ nữ gầy guộc với mái tóc điểm bạc và đôi mắt sáng ngời trí tuệ.
Tôi nhớ như in ngày nọ khi cơn cám dỗ chiếm lấy lý trí. Cây bút máy trắng sọc vàng của bạn Mai với dòng chữ "My pen" lấp lánh đã khiến tôi mê mẩn. Trong giờ ra chơi, tôi đã lén lấy nó, rồi bỗng dưng không muốn trả lại. Khi Mai khóc vì mất bút, cả lớp xôn xao, cô giáo chỉ im lặng quan sát. Trái tim tôi như muốn ngừng đập khi cô hỏi: "Ai trực nhật hôm nay?".
Thay vì xét cặp công khai khiến tôi xấu hổ, cô khéo léo dàn xếp: "Bác bảo vệ nhặt được cây bút này". Cách xử lý tế nhị ấy đã cứu vớt lòng tự trọng của một đứa trẻ. Sau này, cô chỉ nhẹ nhàng nhìn tôi bằng ánh mắt bao dung, không lời trách móc.
Hai mươi năm sau, tôi kể lại câu chuyện này như lời tri ân sâu sắc nhất gửi đến người thầy đã dạy tôi bài học về sự khoan dung. Cô không chỉ tha thứ cho lỗi lầm tuổi nhỏ của tôi, mà còn chỉ cho tôi thấy giá trị đích thực của lòng nhân ái trong nghề giáo - nghề trồng người cao quý.

7. Kỷ niệm sâu sắc với người thầy/cô đáng kính
Trong hành trình 11 năm phổ thông và những năm tháng sau này, hình ảnh cô giáo chủ nhiệm lớp 2, 3 vẫn in đậm trong tôi như một ký ức đẹp về tình thầy trò.
Ngôi trường đầu tiên của tôi là một ngôi chùa cổ giữa lòng Hà Nội, nơi mái ngói thủng lỗ chỗ để lộ những vệt nắng chiếu xuống bảng đen. Cô giáo - một phụ nữ gần 50 tuổi với kinh nghiệm dạy trẻ lâu năm - nổi tiếng nghiêm khắc. Chiếc thước gỗ đã mòn cạnh là công cụ kỷ luật không thể thiếu, mỗi khi học trò lười bài hay điểm kém sẽ nhận một roi vào mu bàn tay. Nhưng đằng sau sự nghiêm khắc ấy là cả tấm lòng người thầy.
Tôi trở thành "khách quen" của những buổi học thêm miễn phí tại nhà cô. Căn phòng nhỏ trong biệt thự cũ thời Pháp luôn ngăn nắp, thỉnh thoảng vang lên tiếng đàn guitar của chồng cô. Những buổi chiều làm bài dưới ánh đèn vàng vọt, chờ bố đến đón, đã trở thành kỷ niệm khó quên.
Ngày 20/11 năm ấy, mẹ tôi biếu cô hộp dầu cao Con Hổ Trung Quốc quý hiếm - món quà giản dị nhưng chứa đựng lòng biết ơn sâu sắc. Theo năm tháng, tôi dần trưởng thành từ những bài học nghiêm khắc ấy. Giờ đây nhìn lại, tôi hiểu rằng mỗi roi thước ngày xưa không phải là sự trừng phạt, mà là cách cô gieo vào chúng tôi ý thức kỷ luật - món quà vô giá cho hành trang vào đời.

8. Hồi ức xúc động về thầy cô giáo cũ
Ngày 20/11 năm ấy, khi sân trường vắng lặng sau lễ kỷ niệm, tôi ngồi một mình bên ghế đá, lòng bồi hồi nhớ về cô giáo lớp Năm - người đã dạy tôi bài học về sự trung thực suốt đời không quên.
Từng là học sinh giỏi Toán nhất lớp với những điểm 9, 10 rực rỡ, tôi đã ngủ quên trên chiến thắng. Sự kiêu ngạo khiến tôi bỏ bê học hành, để rồi nhận trái đắng trong kỳ thi học kỳ - con điểm 5 nhức nhối đầu đời. Trong cơn hoảng loạn, tôi đã phạm phải sai lầm khó tha thứ: nhờ bạn sửa điểm. Khi sự thật bị phát hiện, cô không trách mắng mà chỉ nhìn tôi bằng ánh mắt buồn bã khiến tim tôi thắt lại.
"Trên con đường thành công không có dấu chân của kẻ lười biếng" - lời cô nói ngày ấy đã trở thành kim chỉ nam cho tôi. Bốn năm sau, giờ đây khi đã là học sinh lớp 9, tôi vẫn nhớ như in bài học về lòng trung thực mà cô dạy. Có lẽ không có hình phạt nào giá trị bằng sự tha thứ và niềm tin mà cô dành cho đứa học trò ngỗ nghịch năm nào.
Hôm nay, tôi quyết định sẽ trở về ngôi trường cũ, tìm lại bóng hình cô năm xưa. Để được nói lời cảm ơn, để được thấy lại nụ cười dịu hiền ngày ấy, và để kể cho cô nghe rằng: nhờ cô, tôi đã hiểu giá trị đích thực của danh dự và lòng tự trọng.

9. Ký ức sâu sắc về người thầy năm xưa
Tuổi thơ tôi gắn liền với hình ảnh thầy giáo lớp Một - người thầy đầu tiên đã dạy tôi những bài học làm người quý giá. Thầy Hồ Viết Cảnh với mái tóc điểm bạc, dáng người gầy gò nhưng ấm áp vô cùng. Bàn tay thầy run run viết những dòng chữ đầu đời, dấu tích từ những năm tháng chiến tranh.
Tôi nhớ mãi buổi học khi nỗi nhớ ông nội trào dâng, thầy đã đến bên an ủi như người cha thứ hai. Rồi lần bị điểm kém, thầy không trách phạt mà ân cần giảng lại bài. "Ngọc không mài không sáng" - lời thầy dạy đã trở thành phương châm sống của tôi. Giờ đây, mỗi khi nhớ về thầy, lòng tôi lại trào dâng lòng biết ơn vô hạn.

10. Kỷ niệm đáng nhớ với thầy cô giáo cũ
Những cánh hoa giấy mỏng manh trước cửa sổ gợi tôi nhớ về cô giáo Hoàng My - người đã dạy tôi bài học cuối cùng về lòng kiên cường trước khi cô ra đi mãi mãi. Cô đến với lớp chúng tôi như một làn gió mát, dịu dàng như chính cái tên của mình, nhưng ẩn sau đó là nghị lực phi thường.
Từ một học sinh cá biệt, tôi đã thay đổi khi phát hiện ra bí mật đau lòng: cô đang chiến đấu với căn bệnh hiểm nghèo. Những buổi học với gương mặt xanh xao, những cơn đau đột ngột cô cố kìm nén, tất cả đã khiến tôi thức tỉnh. Cô không chỉ dạy chữ mà còn dạy cách sống - sống hết mình dù chỉ còn một ngày.
Ngày thi chuyển cấp, trong chiếc áo dài xanh biếc, cô đến động viên từng học trò. "Cô tin em sẽ làm tốt!" - lời nói ấy trở thành động lực giúp tôi vượt qua kỳ thi. Khi nhận giấy báo đỗ, tôi đã khóc như mưa trong vòng tay cô - người mẹ hiền thứ hai đã dạy tôi rằng: giá trị đích thực của cuộc sống không phải ở độ dài ngắn, mà ở những gì ta cống hiến.
Bốn năm đã qua, cô như cánh hoa giấy kia - mong manh nhưng kiên cường, để lại trong tôi bài học về tình yêu nghề, yêu người. Giờ đây khi đã trưởng thành, tôi vẫn thường nhìn những cánh hoa giấy bay mà thầm hứa sẽ sống xứng đáng với những gì cô đã tin tưởng.

11. Những kỷ niệm khó quên với thầy cô giáo cũ
Kỷ niệm về thầy T - người thầy dạy Toán đặc biệt của lớp 9P1 - vẫn sống động trong tôi như những nốt nhạc ngân nga. Thầy xuất hiện trong lớp chúng tôi với dáng vẻ bối rối của một sinh viên năm cuối, đôi má đỏ ửng mỗi khi bị những cô học trò tinh nghịch trêu chọc.
Những tiết học của thầy là chuỗi ngày đầy ắp tiếng cười. Nào là lần thầy hứa mang mô hình dạy hình học rồi quên trước quên sau, để rồi cả lớp cùng nhau "xây dựng" ngay tại chỗ bằng thước kẻ và trí tưởng tượng. Nào là khi thầy nổi giận như Trương Phi rồi lại dịu dàng như nắng thu khi thấy lũ học trò rơm rớm nước mắt.
Thầy dạy không hay, nhưng chúng tôi yêu quý thầy bởi sự chân thành và nhiệt huyết. Thầy xem mỗi học trò như một thế giới diệu kỳ cần khám phá, bất chấp xuất thân hay địa vị gia đình. Giờ đây nhớ lại, tôi hiểu rằng thầy đã dạy chúng tôi bài học quý giá nhất: sự tử tế và tấm lòng rộng mở còn quan trọng hơn cả tài năng.
Nếu được hỏi ai là người thầy đáng nhớ nhất, tôi sẽ không ngần ngại chọn thầy T - bông hoa lạ trong vườn ươm tri thức của tuổi học trò.

12. Ký ức sâu sắc về người thầy đáng kính
Ký ức về thầy Khánh - người thầy giáo cũ với vết sẹo chiến tranh - vẫn còn nguyên vẹn trong tôi như một bài học về sự cảm thông. Ngày ấy, khi thầy đến thay cô chủ nhiệm dạy Văn, tôi đã vô tâm phàn nàn về giọng nói khản đặc và nét chữ run rẩy của thầy mà không biết rằng đó là di chứng từ những ngày thầy cầm súng bảo vệ Tổ quốc.
Buổi học định mệnh ấy, khi trời chuyển mưa, vết thương cũ của thầy lại đau nhức. Tôi vô tình chứng kiến cảnh thầy âm thầm bôi thuốc lên vết sẹo dài bên tai - kỷ vật từ chiến trường khói lửa. Trong khoảnh khắc ấy, tôi hiểu ra tất cả: những cơn đau đầu hành hạ thầy, giọng nói nghẹn lại vì đau đớn, nét chữ không vững vì bàn tay run rẩy.
"Không sao mà em!" - câu nói ấm áp của thầy khi tôi xin lỗi đã dạy tôi bài học về lòng bao dung. Thầy không giận kẻ vô tâm như tôi, chỉ mong học trò chăm ngoan. Giờ đây mỗi khi nhớ lại, lòng tôi vẫn nghẹn ngào biết ơn người lính năm xưa đã hy sinh tuổi thanh xuân để chúng tôi có được những trang vở hôm nay.

13. Kỷ niệm sâu sắc với người thầy đáng kính
Tuổi học trò của tôi gắn liền với hình ảnh thầy Hòa - người thầy nghiêm khắc nhưng ẩn chứa trái tim nhân hậu. Những trò nghịch ngợm của tôi với thầy đã hoàn toàn thay đổi sau một ngày mưa gió, khi thầy là người đầu tiên cứu giúp tôi thoát khỏi tai nạn.
Trong bệnh viện, nhìn khuôn mặt mệt mỏi của thầy với những giọt mưa còn đọng trên mái tóc bạc, tôi mới hiểu được hoàn cảnh đáng thương của thầy: một người cha đơn thân nuôi con sau khi vợ mất vì ung thư. Sự vị tha thầy dành cho đứa học trò ngỗ nghịch như tôi đã khiến tôi thay đổi hoàn toàn.
Giờ đây, từ một học sinh cá biệt, tôi đã trở thành thành viên đội tuyển Hóa học. Thầy Hòa không chỉ cứu tôi khỏi tai nạn ngày ấy, mà còn giúp tôi tìm thấy con đường đúng đắn trong cuộc sống.

14. Những ký ức đẹp về thầy cô giáo cũ
Mỗi dịp 20/11, lòng tôi lại quặn thắt nhớ về cô Hoài Thương - người cô đã ra đi mãi mãi khi tôi chưa kịp nói lời xin lỗi. Năm lớp 7 ấy, từ một học sinh xuất sắc, tôi sa sút vì cô thường xuyên nghỉ dạy do bệnh tim. Một ngày nọ, tôi trốn học đi chơi điện tử, rồi dối trá, giả chữ ký phụ huynh khi bị phát hiện.
Ánh mắt thất vọng của cô khi nhìn thấy bản tường trình giả mạo vẫn còn in sâu trong tâm trí tôi. Tôi đã chuẩn bị tinh thần để sáng 20/11 sẽ xin lỗi cô bằng cả trái tim. Nhưng định mệnh trớ trêu, đêm hôm trước, cơn đau tim đã cướp đi người cô dịu hiền ấy mãi mãi.
Giờ đây, bài học về sự trung thực và lòng dũng cảm nhận lỗi cô dạy tôi vẫn còn nguyên giá trị. Dù cô không còn, nhưng ký ức về cô sẽ sống mãi như lời nhắc nhở tôi phải sống chân thành, biết nhận sai và sửa lỗi. Cô ơi, nơi chín suối, xin hãy tha thứ cho đứa học trò dại dột năm nào!

15. Kỷ niệm sâu sắc với người cô đáng kính
Ký ức về cô Trang - giáo viên chủ nhiệm mới của lớp 8 chúng tôi - vẫn còn nguyên vẹn như ngày nào. Từ chỗ chống đối vì nhớ thầy giáo cũ, chúng tôi đã thay đổi hoàn toàn sau sự việc tôi ngất xỉu trong lớp. Cô không chỉ là người giáo viên tận tâm đã bế tôi xuống phòng y tế bằng sức mạnh phi thường của tình yêu thương, mà còn là người âm thầm quan tâm khi để hộp sữa và bánh trên bàn với lời nhắn: "Nhớ ăn sáng đầy đủ".
Giờ đây khi đã là học sinh lớp 9, tôi càng trân trọng những bài học về sự kiên trì và lòng nhiệt huyết mà cô đã dạy. Cô Trang mãi là tấm gương sáng để chúng tôi noi theo trên con đường học vấn.

16. Kỷ niệm xúc động với người cô như mẹ
Ký ức về cô giáo lớp 5 - người giống mẹ tôi đến lạ - vẫn còn nguyên vẹn trong tôi. Năm ấy, tôi ghét cô ngay từ cái nhìn đầu tiên bởi nụ cười của cô quá giống mẹ - người đã bỏ rơi tôi từ nhỏ. Tôi phá phách, vô lễ, thậm chí hét vào mặt cô "Đồ giả tạo!". Nhưng cô vẫn kiên nhẫn yêu thương tôi.
Bước ngoặt đến vào ngày 20/11, khi cô tặng tôi tấm thiệp viết tay: "Cô biết em ghét cô vì cô giống mẹ. Nhưng em ơi, mỗi người đều khác biệt. Mẹ em có nỗi khổ riêng, và chắc chắn vẫn yêu em". Những dòng chữ ấy khiến tôi bật khóc, để rồi nhận ra cô chính là người mẹ thứ hai đã cho tôi hơi ấm mà tôi thiếu thốn bấy lâu.

17. Những kỷ niệm khó quên với thầy cô giáo cũ
Kỷ niệm với cô Hà - người thầy năm lớp ba - vẫn sống động trong tôi như ngày hôm qua. Đó là bài học quý giá khi tôi trượt kỳ thi học sinh giỏi vì chủ quan, một vết ngã đầu đời mà cô đã giúp tôi đứng dậy.
Tôi nhớ như in ngày nhận tin trượt, cơn sốt phát ban khiến tôi không dám đối diện với cô. Nhưng cô đã tìm tôi, an ủi: "Thắng không kiêu, bại không nản". Cô còn ân cần chụp cùng tôi bức ảnh dưới gốc phượng đỏ rực - kỷ vật tôi trân quý đến tận bây giờ.

18. Kỷ niệm đầu đời với cô giáo lớp Một
Ký ức về cô Ngọc - cô giáo đầu tiên dạy tôi cầm bút - vẫn nguyên vẹn như ngày nào. Tôi thuận tay trái, mỗi khi cô quay lưng lại lén đổi tay viết. Một buổi học, cô nhẹ nhàng nhắc nhở: "Cô phê bình Gia Bảo hôm nay" khiến cả lớp cười chê, nhưng ngay sau đó lại dịu dàng khen chữ tôi tròn đều. Cách cô uốn nắn tôi bằng sự kiên nhẫn và tình yêu thương ấy đã giúp tôi rèn được nét chữ đẹp bằng tay phải, trở thành bài học quý giá suốt đời.

1. Kỷ niệm sâu sắc với người cô đáng kính
Ký ức về cô Lan - người cô đã đưa tôi trở lại trường học - vẫn nguyên vẹn trong tim tôi. Năm lớp ba ấy, khi bố mắc bệnh nặng, gia đình túng quẫn, tôi đành nghỉ học. Cô đã hai lần đến nhà động viên, xin nhà trường miễn học phí và dành thời gian dạy bù những bài tôi bỏ lỡ. Nhờ cô, tôi không chỉ đạt danh hiệu học sinh giỏi mà còn học được bài học về lòng nhân ái - điều đã thắp lên ước mơ trở thành giáo viên trong tôi.

2. Kỷ niệm về người cô như mẹ
Ký ức về cô Thủy - người mẹ thứ hai của tôi - vẫn sống động như ngày nào. Năm lớp 8, khi tôi ngã bệnh sốt virut trong lúc cha mẹ đi làm xa, cô đã đến ngay khi tôi lên cơn co giật. Trong cơn mê, tôi gọi cô là mẹ, và cô đã khóc - giọt nước mắt của tình yêu thương vô bờ. Cô xin nghỉ dạy nhiều ngày để chăm sóc tôi trong bệnh viện, nấu từng thìa cháo, dạy lại từng bài học bỏ lỡ. Giờ đây dù cô đã vào Nam, tôi vẫn luôn nhớ lời cô dặn: hãy trân trọng những giá trị bình dị nhất của cuộc sống.

3. Ký ức sâu sắc về thầy cô giáo cũ
Tuổi 14 – cái tuổi đong đầy những xúc cảm đầu đời, khi tâm hồn bắt đầu biết rung động trước cái đẹp, biết nghẹn ngào trước những số phận bất hạnh. Tôi học được từ thầy không chỉ bài học trên trang sách, mà còn bài học làm người sâu sắc: biết cúi xuống nhặt mảnh chai lẻ loi, biết nâng niu những yêu thương như câu hát 'Để gió cuốn đi' thầy vẫn dùng làm nhạc chuông. Thầy dạy chúng tôi sống phải như nắng mai ấm áp, như cơn gió mát lành gieo mầm ước mơ. Dẫu thời gian bên thầy ngắn ngủi, nhưng những triết lý 'hái hoa trên đường đời' hay cách thầy xem học trò như con ruột, tất cả đã trở thành hành trang theo tôi suốt bốn năm ròng. Giờ đây, mỗi sớm mai bắt gặp bóng thầy, lòng tôi vẫn ngập tràn niềm tự hào được là học trò cũ, vẫn nguyên vẹn lòng biết ơn với người thầy đã thắp lửa tâm hồn tôi.

Góc tư liệu: Hình ảnh người thầy mẫu mực qua nét vẽ minh họa – Nguồn tham khảo: Internet
Có thể bạn quan tâm

6 Lựa Chọn iPhone Giá Tốt Cho Sinh Viên

Tối ưu hóa tốc độ khởi động Windows 7

Tera - Công cụ tối ưu hóa tốc độ sao chép và di chuyển dữ liệu

Top 5 Công ty thi công nội thất trọn gói Ninh Bình đáng tin cậy nhất

Top 5 đại lý cung cấp sơn chính hãng với mức giá hợp lý nhất tại tỉnh Bến Tre
