20 Bài thơ sâu sắc viết về triết lý Phật giáo
Nội dung bài viết
1. SUY NGẪM

2. Thăm chùa Tây Phương
Thơ Phạm Hùng
Chiều nhẹ ghé thăm Tây Phương cổ
Hồn vương mây khói mộng hư vô
Ngẫm thơ Huy Cận từng gieo cảm
La Hán trầm tư giữa cõi mờ...
Chốn ta bà, kiếp người trôi nổi
Ảo vọng hiện về giữa mịt mờ
Sắc không khó hiểu lòng người thế
Mộng mị đời trần hóa giấc mơ.
Lãng khách chẳng màng nơi cực lạc
Tình sâu còn đó, lắm chia xa
Giữa nắng mưa đời, ai tránh được
Giọt lệ âm thầm rơi nhạt nhòa.
Khói hoàng hôn buông lơi triền núi
Mùi lúa thoảng qua vị ngọt lành
Kệ tụng “Ná-mô...” vang chậm rãi
Bỗng giật mình... tâm dậy rung rinh.

3. RŨ BỤI TRẦN
Thơ Hồng Vân
Giữa chốn lợi danh đầy giả trá
Tứ đại buông tay, chẳng chốn về,
Tìm chân lý khắp bốn phương trời
Gió biển ngút ngàn không nao núng.
Trả lại đời bao điều phiền muộn
Tìm về miền tịnh lặng an yên,
Rũ bỏ hận thù nơi trần thế
Nguyện giữ từ bi chốn thiền môn.
Nợ thế gian dứt rồi là hết
Duyên trần vơi nhẹ giữa bụi hồng,
Kiếp người tạm gửi qua nhân thế
Được mất phù vân, có cũng không.
Đời là bể khổ, đừng sân hận
Thắng thua cuối cũng hóa hư không,
Phút lặng lẽ... ai rồi cũng trở
Thành cát bụi, nhẹ bước thong dong.
Bạc Liêu, 16/2/2019

4. TRAO YÊU THƯƠNG ĐỔI LẤY YÊU THƯƠNG
Thơ Bùi Thế Uyên
Hỡi nhân gian muôn ngả đường đi
Mà sao lòng vẫn ngập suy tư,
Lời hoa mỹ nào ai thấu hiểu
Trần thế mơ hồ, mộng hư vô.
Thôi cứ sống chân thành không vọng tưởng
Đón tương lai bằng trái tim bao dung,
Vững niềm tin qua tháng năm thử thách
Trân quý hiện tại – những điều đang có.
Cuộc đời kia lắm bão dông nghiệt ngã
Cần giữ mình vững chãi để vượt qua,
Trao vòng tay – yêu thương cùng lan tỏa
Đón nhận về những điều quý giá nhất.
Một kiếp người bao điều đang mơ ước
Hãy sống hiền, quên giận hờn sâu cay,
Gieo chân tình để đời thêm tươi đẹp
Nụ cười sáng mãi trong mắt đong đầy.
Hãy sống thật lòng, không toan tính
Để yêu thương chạm đến tận tim nhau,
Bởi mỗi người chỉ một quê hương nhỏ
Nơi gìn giữ bước đời thêm nhiệm màu.

5. THĂM CÔN SƠN KIẾP BẠC
Thơ Hồng Ngoãn
Về thăm Kiếp Bạc buổi đầu xuân
Lòng nhẹ nhàng vơi những tảo tần,
Mây trắng bảng lảng đồi xanh thẳm
Gió thoảng đưa hồn giữa cõi nhân.
Rừng thông vi vút lời ca vọng
Tiếng suối ngân vang khúc nhạc trầm,
Ngắm cảnh núi rừng, mơ thanh tịnh
Rũ bụi trần gian nhẹ bước chân.

6. NHẪN
Thơ Đào Mạnh Thạnh
Nhẫn nhịn chẳng hề là thua thiệt
Một niệm buông – an lạc sẽ tròn đầy,
Lời cay đắng, nhẫn cho qua nhẹ bước
Kẻ ghét ganh – nhẫn hóa phúc đong đầy.
Nhẫn để giữ lòng không xáo động
Nhẫn cho hờn giận cũng lùi xa,
Dẫu cuộc sống chẳng tròn như ý muốn
Nhẫn vững tâm là vững cả sơn hà.

7. TỪ TÂM
Thơ Nguyễn Thị Khánh Hà
Từ tâm như suối ngọt ngào
Lặng thầm tưới mát nỗi đau bao miền,
Làm vơi khổ lụy ưu phiền
Xua tan mờ mịt trần duyên dặm trường.
Từ tâm như ánh trăng sương
Nhẹ nhàng soi tỏ nẻo đường nhân sinh,
Là nơi phát khởi tâm lành
Lời yêu thanh sạch ngát thành sắc hoa.
Gặp ai khốn khổ xót xa
Vẫn luôn giữ vững tấm lòng từ tâm.

8. TÌM VỀ ĐẤT PHẬT
Thơ Phạm Thị Huyền
Chốn trần là cõi tạm bợ
Gập ghềnh sóng gió khiến lòng đớn đau,
Phận hồng như cánh hoa đào
Rụng trong bão giấc chiêm bao cuộc đời.
Bỏ sân si, bỏ rối rơi
Bỏ đi ham muốn xa vời phù vân,
Giữa đời một kiếp phù trần
Chỉ mong sống đẹp tâm chân giữa đời.
Về chùa gửi mộng mười nơi
Lặng nghe lời Phật nhẹ lời thanh cao,
Lãng quên bao cuộc chiêm bao
Không vương nhục vọng, chẳng vào hư danh.
Chân đi, lòng nhẹ, tâm lành
Sớm mai dâng khói, nén hương nguyện cầu,
Niệm kinh trăm đoạn dài sâu
Lắng nghe tĩnh tại nhiệm màu từ bi.
Chiều về hái lá sân thi

9. MƠ VỀ CÕI PHẬT
Thơ Phạm Thị Hồng Thu
Mây bay lãng đãng quấn cành thông
Đỉnh núi mờ xa lá biếc lồng,
Khe reo róc rách vang lời suối
Đưa bước chân thiền nhẹ bềnh bồng.
Hoa rừng nở rộ muôn hương sắc
Bướm lượn, ong bay vờn thắm nồng,
Chim hót vang cao trời biếc rộng
Nai ngơ ngác gọi giữa mênh mông.
Chuông chùa ngân vọng tầng mây trắng
Mái cổ rêu phong phủ trầm ngâm,
Khói hương bảng lảng như huyền thoại
Tịnh độ hiện về giữa cõi tâm.
Lời Kinh nhịp Kệ vang trầm mặc
Từng chữ nhẹ ru hồn thanh thản,
An nhiên buông xả bao trần lụy
Gió nhẹ đưa về giấc mộng an.

10. VỀ CHÙA HƯƠNG
Vương Thị Lan Thanh
Chiều nay con trở bước về chốn Phật
Thấy nhẹ lòng giữa sắc sắc không không,
Qua bao nẻo gió sương đời chật vật
Từ bi khai sáng, dứt sạch sân lòng.
Đầu năm mới, về Hương cảnh nhiệm mầu
Non nước Yến xuôi dòng xanh thẳm,
Giữa bồng lai, mộng thiền tĩnh lặng
Cõi tiên trần thấm đượm nét thanh cao.
Ghé Đền Trình, nhẹ bước chân thành kính
Tạ Phật Trời, gửi niệm thánh thiêng,
Thiên Trù khói tỏa bay nghiêng
Nam mô Bồ Tát, lòng yên, dạ hiền.
Hương Tích động sâu, tầng vời thăm thẳm
Cửa thiền linh nhiệm khói sương giăng,
Một nén hương lòng dâng thành kính
Bụi trần rơi, trí sáng bừng trong.

11. MÀU THÁNG TƯ
Thơ Đông Hoàng
Sớm nay Trúc Nhật hé nở
Nghe tiếng em ngân khúc thanh không,
Chắp tay con lạy Pháp thân,
Phù Vân mênh mông, Phật đến bên đời.
Tiếng ve reo trong gió thổi
Choáng váng tâm hồn sắc không bát ngát.
Phượng rơi đỏ ánh ban mai
Nụ cười Di Lạc rạng ngời tâm hồn.

12. KHUYÊN MÌNH!
Thơ Dương Quốc Nam
Tu là rèn luyện chính mình,
Tu là sống nghĩa tình bền lâu,
Tu là chia sẻ đong đầy,
Tu là luôn giữ vững tinh thần.
Tu là sống ngay thẳng thật thà,
Tu là say mê xây tổ ấm,
Tu là để lòng thanh thản,
Tu là cần hành động ngay mau.
Tu là luyện tập từng ngày,
Tâm trong sáng, đuổi tà ma.
Tu không đâu bằng tu nhà,
Hiếu kính cha mẹ mới là chân tu.

13. CHỮ TÂM
Thơ Thao Nguyen
Giữa biển đời, ai biết thấu nông sâu?
Làm người giữ trọn chữ tâm trong sáng,
Kẻ gièm pha lời nói không chân thật,
Người mang nặng tình thương đượm sầu bi.
Bình tâm thôi, dù gian nan còn mãi,
Học chữ nhẫn, bao la đến vô cùng,
Cho mọi người giữ mãi tình chân thật,
Đêm khuya một mình chế ngự ưu phiền.
Có lúc lòng uất nghẹn ngập đầy,
Cần lời an ủi nhẹ nhàng xoa dịu,
Hạnh phúc đâu phải lúc nào trọn vẹn,
Không biến ta thành sỏi đá vô tri.
Giữa bể trần, ta sẽ giữ gì?
Mở lòng trao đi là hạnh phúc thật,
Tim thắm giữa dòng đời trong đục,
Không sợ điều vinh nhục hay lời khen chê.

14. LÊN CHÙA SÁNG CUỐI THU
Thơ: Nam Bùi
Sáng thu mát mẻ hưởng không gian se lạnh,
Ngày mưa đời khép lại tự bao giờ.
Con theo chân lý huyền nhiệm sâu xa,
Đến bến an lạc dệt nên câu tri ân.
Bình yên mãi lung linh giữa nhân thế,
Hòa quyện trời non biển rộng muôn thuở.
Tiếng chuông vang xua tan bao ưu phiền,
Văng vẳng vọng qua miền hận và tham.
Thỉnh cầu chân lý trong đời phàm tục,
Giác ngộ sáng soi luôn dõi tâm con.
Thăng trầm nhạc bản cuộc đời mượt mà,
Hoa đời nở rộ khúc ca hoan ca bền lâu.
Cõi Phật hướng trần ai diệt bao khổ,
Lòng tịnh an bến đỗ thiết tha biết bao.
Sáng nay con về Yên Hòa thanh tịnh (*),
Tiếng chuông thỉnh thức thăng hoa cõi lòng.
(*): Chùa Yên Hòa, xã Yên Lộc, Kim Sơn, Ninh Bình.

15. MỘT NGÀY Ở CHÙA HƯƠNG
Thơ Phan Thu Hà
Suối Yến êm đềm như chiếc thuyền nhẹ trôi
Sương mờ bao phủ chờ đón nắng mai lên
Núi biếc nhấp nhô như đàn voi lặng lẽ
Cuộc đời trần tục tưởng chừng chốn tiên cảnh
Muôn hoa súng đẹp tựa bức tranh sống động
Bóng núi hòa mây vẽ nên bức tường thiên nhiên
Ta cùng nhau về nương náu chốn Phật an yên
Thắp nén hương trầm giữa am thanh tĩnh lặng
Xin đấng từ bi xoá tan mọi dãi dầu
Chắp đôi cánh chim để mãi được bên nhau
Xuân về mang an lành đến nhân thế
Thái bình gieo rắc vơi bớt khổ đau
Hương sơn ngày mới đã thức giấc rồi
Đông lạnh nhường chỗ gió xuân vui rộn ràng
Tiếng chuông chùa ngân vang lời xa vọng mãi
Má ửng hồng trao nhau nụ cười dịu dàng

16. HÃY SỐNG...
Thơ Trần Lộc
Cuộc đời trần thế sao cho trọn vẹn
Quên hết sân si, gửi trao lời yêu thương
Chút phù du qua rồi cũng sẽ thường
Buông bỏ phiền muộn, tâm hồn nhẹ nhõm.
Thương tổn trên đường đời dù nhiều chông gai
Biết cười lên để tan biến ưu phiền
Gặp phải điều ác, mau quên đi thôi
Vững bước đi về nơi ngập tràn hoa lệ.
Tâm đừng nản, đừng hỏi vì sao thế
Giữa vạn người, khó tìm một người thương
Đau thương đi qua để thấy kiên cường
Không hoàn hảo, chỉ cần yêu thương thôi.
Một vòng đời thoáng chốc như giấc mơ
Khóc đủ rồi, hãy cười cho đời nhìn
Ai làm được đều xứng đáng nhân sinh
Đừng bỏ cuộc khi hy vọng còn đó.
Vui với những điều thường ngày giản dị
Đúng sai, vuông tròn, rộng lớn hay méo mó
Việc lớn hôm nay, mai thành nhỏ bé
Luôn biết trân quý những gì đang có trong ta...
Hải Lộc. 24.02.2020

17. THẬP NHỊ NHÂN DUYÊN
Thơ Nguyên Đức
Thầm lặng ngắm hương mật tựa làn sương khói,
Lòng buồn man mác, sắc phai theo thời gian.
VÔ MINH – nhận thức thật sự ở tôi,
Thân tâm cảnh giới, sinh diệt xoay vòng luân hồi.
HÀNH gieo duyên nghiệp cho hữu tình,
Chịu lấy quả báo, riêng mình mang lấy.
THỨC từ nghiệp duyên sanh ra,
Thân và cảnh hòa quyện từ tâm khởi nguồn.
DANH SẮC bám theo tìm kiếm,
Ảo ảnh vô tướng, tâm thức khắc hình.
LỤC NHẬP chiêu cảm thân tâm,
Mắt, tai, mũi, lưỡi, ý – gieo vần cuộc đời.
Hương vị xúc cảm sắc thanh,
Lục căn thu nhận sanh ra sáu trần gian.
XÚC là sự nhận biết từng phần,
Từ mối liên hệ cảnh vật dần sinh ra.
THỌ theo tâm cảnh mà tạo,
Xả, Ưu, Hỷ, Lạc, Khổ – là anh em thân thuộc.
ÁI từ những thọ chất chứa,
Phân biệt yêu ghét, thêm tâm chấp bám.
Tâm, thân, cảnh quấn quýt nhau,
Chẳng nhận ra huyễn hóa, rồi rời xa.
THỦ là chấp trước đời thường,
Mọi thứ thật hư chẳng lìa tướng hình.
HỮU bắt nguồn từ chấp có thân,
Cảnh người, nghiệp, vui khổ đều sinh thành.
SINH không tự tánh từ đây,
Không hiểu duyên khởi nên vẫn sống miên man.
LÃO TỬ gắn với tượng hình,
Sinh, già, chết biết về đâu chính mình?
Vô minh xoáy sâu mãi không thôi,
Tạo nên vòng luân hồi sinh tử cho ta.
Em ơi nếu muốn thoát ra,
Hãy quán sát tất cả đều là hư vô.
Chạy theo trần cảnh khổ thân,
Xin trở về chính bản tâm trong sáng.
Nhìn thấy cõi phù sinh,
Tất cả huyễn hóa, thân này cũng không.

18. Trên đỉnh Yên Tử
Thơ Chu Minh Khôi
Ngàn kiếp người thắp nén hương trời mây trắng
Ánh nắng chùa Đồng tĩnh lặng cõi trôi bay
Đời người mỏi mệt trên bước chân phù du
Neo đâu hồn mình trong cõi thực nơi này?
Ta lững lờ trôi về rừng mai tĩnh mịch
Chùa Vân Tiêu giữa sương khói giăng mờ ảo
Úp mặt buông yên, bên dưới mênh mông rộng
Ngước nhìn sâu thẳm, vực trời xanh vô bờ.
Thời gian lặng lại dưới dao đá khắc nghiệt
Tháp Huệ Quang nhuốm màu trầm mặc phù vân
Hương trầm treo vách, bay ngược chiều gió nhẹ
Tiếng mõ vang vọng dọc theo nguồn cội thiêng.
Từ am nhỏ, ánh sáng Trúc Lâm rọi khắp
Non thiêng muôn thuở vọng tiếng Phật Hoàng
Lửa tam muội thiêu đốt mọi buồn đau
Chắp tay khấn nguyện tĩnh lặng giữa Hoa Yên.

19. Tháng ba Hương Sơn
Thơ Chu Minh Khôi
Hoa gạo khẽ giấu môi hồng sau vòm lửa cháy
Mưa phùn bay nhẹ phủ kín tháng Ba mơ mộng
Núi nghiêng mình dưới nắng, cầu nguyện kiếp trước
Suối Yến chảy ngược về phía đỉnh Lăng Già xa xăm.
Chim én rót mùa xuân vào động xanh thẳm
Câu Nam-mô nhuộm tím tiếng chuông chùa vang vọng
Thiên Trù chạm vào lòng như phép nhiệm màu
Hương lạ từ giai nhân lén rắc ngọt ngào bùa yêu.
Ta vịn tay vào cơn gió đầu nguồn vút nhẹ
Gặp chùm hoa vô sắc lặng lẽ rơi rụng
Con đường thái không dẫn về tâm yên tĩnh
Xin để lụi tàn, để mở lối sinh sôi mới.
Đường lên núi phủ mây trắng tinh khôi
Gối đầu lên ngọn cỏ bay bổng phiêu du
Giọt sương lặng câm ghi dấu tương phùng vạn pháp
Cả Hương Sơn rộng lớn lặng yên trong tâm hồn.
Nguồn: Báo Giác Ngộ, số tháng 7-2014

20. Hương Sơn mùa trảy hội
Thơ Chu Minh Khôi
Nắng vu vơ khoác ngang bến Đục trong veo
Gió trầm luân vút qua từng sương mờ giăng kín
Suối Yến mềm mại uốn mình về bến Giác thanh tịnh
Cỏ tâm thành xanh biếc vịn chặt vào núi thiêng.
Tháng Giêng vô ưu mang hình bóng dịu dàng
Phát tâm tỏa sáng nắng xuân rạng rỡ
Con đò tịnh lạc lặng lẽ bồng bềnh sóng
Nhẹ nhàng tan hòa vào con đường thi bát ngát.
Mái chèo khoác lên mình vô thường sâu lắng
Xin rửa trôi mê chấp và vọng lầm dại
Ta bồng bềnh lững lờ vạt rong tiềm thức
Chầm chậm trôi về bến Quan Âm bình yên.

Có thể bạn quan tâm

Cách để Khắc phục Danh tiếng Xấu

11 cách nhắn tin khéo léo để chấm dứt sự im lặng từ người phớt lờ bạn

Top 6 cửa hàng bán balo công sở đẹp, chất lượng hàng đầu tại TP. HCM

Top 2 cửa hàng bán sáo trúc chất lượng và giá tốt nhất tại tỉnh Nghệ An

Hướng dẫn Chơi Pokémon trên PC
