8 Bản tóm tắt đặc sắc nhất về truyện ngắn "Một người Hà Nội" của Nguyễn Khải
Nội dung bài viết
1. Bài tóm tắt số 4
Nhân vật Khải kể về cô Hiền – người họ hàng xa với mẹ anh, xuất thân từ một gia đình giàu có, thanh lịch của Hà Nội xưa. Sau ngày hoà bình lập lại, cô vẫn giữ phong thái, lối sống chuẩn mực và tinh tế của người Tràng An. Cô không thích bị gọi bằng danh xưng "đồng chí", không ngại thể hiện chính kiến về những can thiệp của nhà nước vào đời sống cá nhân, nhưng vẫn sống hòa thuận, tế nhị, thức thời.
Cô Hiền có đầu óc thực tế, không để cảm xúc lấn át lý trí. Cô cưới muộn, chọn người chồng hiền lành, giản dị. Với con cái, cô giáo dục nghiêm khắc, dạy lễ nghĩa từ những điều nhỏ nhất. Khi con trai tình nguyện ra trận, cô chấp nhận bằng sự mạnh mẽ xen lẫn xót xa, với triết lý sống sâu sắc: sống và chết đều phải công bằng như mọi người mẹ khác.
Mười năm sau, con trai cô trở về, người mẹ vẫn giữ nét thanh lịch trong từng chi tiết chuẩn bị cho buổi tiệc nhỏ đón mừng. Câu chuyện khép lại bằng hình ảnh cô Hiền tuổi già, vẫn chăm chút lau chiếc bát thuỷ tiên, như biểu tượng cho nét đẹp bền vững của người Hà Nội giữa bao biến thiên thời đại. Trong lòng người cháu, cô là viên bụi vàng lặng lẽ, quý giá, mãi mãi thuộc về đất kinh kỳ.

2. Bài tóm tắt số 5
Trung tâm của truyện ngắn là cô Hiền – hiện thân của người phụ nữ Hà Nội điềm đạm, đầy bản lĩnh và giàu truyền thống. Dẫu từng trải qua biết bao biến động của thời cuộc, cô vẫn giữ vững phẩm giá và cốt cách thanh lịch vốn có.
Từ thuở trẻ, cô Hiền đã say mê văn chương, khi lập gia đình lại toàn tâm lo toan, chăm sóc, dạy dỗ con cái chu đáo, cẩn trọng từ lời ăn tiếng nói đến từng dáng đi, bước đứng. Cô không ngần ngại thể hiện chính kiến, luôn thẳng thắn nhưng cũng đầy tinh tế, nhã nhặn.
Thời điểm miền Bắc giành lại hòa bình, cô như được hồi sinh, vui tươi, rạng rỡ. Trong giáo dục con, cô chú trọng nuôi dưỡng tinh thần tự trọng, khí chất của người Hà Nội thanh cao. Khi con trai tình nguyện ra trận, cô vừa đau đáu vừa vững vàng, đặt trách nhiệm lên trên tình cảm riêng.
Dù đất nước bước vào thời kỳ đổi mới, cô Hiền vẫn kiên định giữ gìn những giá trị truyền thống, sống với niềm tin chân thành vào tương lai tươi sáng, như chính cách cô đã gìn giữ nét đẹp Hà Nội giữa những đổi thay không ngừng của thời đại.

3. Bài tóm tắt số 6
Tác phẩm xoay quanh cô Hiền – biểu tượng của vẻ đẹp thanh lịch Hà Nội xưa. Xuất thân từ một gia đình sung túc, lương thiện, cô mang nét đẹp trí tuệ và tâm hồn khiến nhân vật “tôi” cảm phục sâu sắc.
Thời trẻ, cô mở salon văn học, là tâm điểm của giới trí thức. Dù có nhiều cơ hội, cô lại chọn lấy một ông giáo tiểu học hiền lành làm chồng, gây bất ngờ cho nhiều người. Trong kháng chiến, gia đình cô vẫn sống nề nếp, lễ nghi giữa những thiếu thốn bủa vây. Cô làm hoa giấy, có vẻ bề ngoài tư sản nhưng sống ngay thẳng, không bóc lột ai, nên không bị cải tạo. Khi con trai xin ra trận, cô không ngăn cản, cho thấy một tấm lòng cứng cỏi mà đầy hy sinh.
Năm 1975, con cả trở về trong quân phục thượng úy. Cô Hiền vẫn duy trì thói quen tổ chức những buổi tụ họp bạn bè đầy ấm cúng. Nhân vật “tôi” dù đã chuyển vào Nam sống, mỗi lần trở lại Hà Nội đều ghé thăm cô, để rồi mỗi cuộc gặp là một dịp nhắc nhớ về nhân cách tinh hoa và câu chuyện cây si bật gốc tại đền Ngọc Sơn như một ẩn dụ đầy trăn trở về sự thay đổi của Hà Nội.

4. Bài tóm tắt số 7
“Một người Hà Nội” khắc họa hình tượng cô Hiền qua dòng hồi tưởng của nhân vật “tôi” – một người từng từ chiến khu trở về tiếp quản thủ đô. Cô Hiền từng là thiếu nữ tài hoa, giao du với giới văn nghệ sĩ, nhưng lại chọn kết hôn với một thầy giáo tiểu học hiền lành, mẫu mực. Trong gia đình, cô là người phụ nữ giữ lề lối nghiêm cẩn, giáo dưỡng con cái trong từng hành vi nhỏ nhất để giữ gìn cốt cách người Tràng An.
Cô có lối sống tư sản nhưng không tham lam, bóc lột, nên tự tin khẳng định bản thân không thuộc về tầng lớp bị cải tạo. Trước những chính sách mới của chính phủ, cô vẫn sống thẳng thắn, chủ động thích nghi mà không đánh mất giá trị riêng. Khi chiến tranh leo thang, cô dạy con lòng tự trọng và sẵn sàng tiễn con ra mặt trận bằng tất cả niềm kiêu hãnh lặng thầm.
Sau năm 1975, khi đất nước thống nhất và bước vào thời kỳ đổi mới, cô Hiền vẫn là chính mình – một người Hà Nội chuẩn mực, không pha trộn, vẫn tin vào những giá trị tốt đẹp mai sau. Hình ảnh cây si cổ thụ gãy đổ giữa đền Ngọc Sơn qua lời kể của cô chính là biểu tượng đầy dư vị cho những đổi thay của thời đại và tấm lòng thiết tha cô dành cho Hà Nội.

5. Bài tham khảo số 8
Cô Hiền – một người Hà Nội chính gốc – hiện lên với phẩm cách thanh cao, bền vững giữa những biến động của chiến tranh và thời cuộc. Dù đối mặt với bao gian truân, cô vẫn giữ vững nếp sống văn hóa, tinh thần thanh lịch đặc trưng của mảnh đất ngàn năm văn hiến.
Thời trẻ, cô là người yêu văn chương, sống thẳng thắn, đầy cá tính. Khi bước vào đời sống hôn nhân, cô chu toàn vai trò người vợ, người mẹ, tận tâm nuôi dạy con cái, từ cách ăn nói đến lối cư xử, đều thấm đẫm nét đẹp văn hóa Hà Nội. Cô không chỉ yêu con mà còn yêu nước – điều thể hiện rõ khi cô sẵn sàng để con trai lên đường nhập ngũ, thể hiện tinh thần trách nhiệm với Tổ quốc.
Đến khi đất nước hòa bình, cô Hiền vẫn là hình ảnh của một người phụ nữ Tràng An đôn hậu, sống giản dị mà kiên cường, giữ vững bản sắc và luôn tin tưởng vào tương lai rạng rỡ phía trước.

6. Bài tham khảo số 1
Tác phẩm mở ra bằng những hồi ức chân thành của nhân vật “tôi” về cô Hiền – người phụ nữ Hà Nội gốc, từ cách ăn mặc, nếp sống đến xuất thân đều toát lên nét đẹp nền nếp. Trở lại thủ đô sau kháng chiến, nhân vật “tôi” chứng kiến sự thẳng thắn, sâu sắc trong cách nhìn nhận của cô Hiền về thực tại. Trong buổi giao thời giữa lý tưởng cách mạng và những cực đoan ban sơ của xã hội mới, cô đã khôn khéo lèo lái gia đình theo hướng phù hợp với đường lối chung, gìn giữ sự ổn định giữa biến thiên thời cuộc.
Khi đất nước đối mặt với cuộc chiến tranh phá hoại của không quân Mỹ, cô Hiền vẫn giữ vững bản lĩnh của người mẹ Hà Nội: dạy con sống có lòng tự trọng, biết thế nào là vinh dự, xấu hổ; và không ngần ngại cho hai con trai lên đường nhập ngũ với tất cả niềm tin và nỗi đau xen lẫn.
Mùa xuân đại thắng 1975, cả nước vỡ òa trong hạnh phúc. Vợ chồng nhân vật “tôi” đến mừng Dũng – con trai lớn của cô Hiền – trở về. Trong bữa tiệc giản dị, Dũng kể về người đồng đội đã hy sinh và người mẹ Hà Nội đã tiễn con đi, thêm một lần làm sáng lên vẻ đẹp âm thầm mà kiên cường của phụ nữ đất Tràng An.
Thời kỳ đổi mới mang theo cả hy vọng và thách thức. Dẫu phố phường Hà Nội có đổi thay, con người có nhiều sắc thái, cô Hiền vẫn là hiện thân thuần túy của hồn cốt Hà Nội. Từ câu chuyện cây si đền Ngọc Sơn đổ sau bão, cô lan tỏa một niềm tin đầy nhân văn vào cuộc sống đang hồi sinh mạnh mẽ.

7. Bài tham khảo số 2
Nhân vật trung tâm trong truyện là cô Hiền – một người Hà Nội bình dị nhưng mang trong mình phẩm cách thanh tao, đậm đà bản sắc. Cô không ngần ngại bày tỏ chính kiến, sống chân thật, thẳng thắn và không để bản thân bị cuốn theo những phù phiếm của xã hội.
Thời trẻ, cô là người có tâm hồn nghệ sĩ, yêu văn chương, kết giao rộng rãi, nhưng lại lựa chọn người chồng giản dị, lương thiện – một thầy giáo tiểu học – để gắn bó trọn đời. Cô khéo léo gìn giữ nền nếp gia phong, dạy con từ những điều nhỏ nhất như cách ứng xử, dáng đi, giọng nói để thể hiện sự thanh lịch của người Tràng An.
Trong thời kỳ hoà bình lập lại, cô quan sát đời sống bằng con mắt tỉnh táo: vừa vui mừng trước thành quả, vừa không né tránh những hiện tượng cực đoan, máy móc của xã hội. Cô luôn hành xử với sự chín chắn, suy xét trước sau, không màng điều tiếng.
Khi miền Bắc bước vào cuộc chiến phá hoại ác liệt, cô Hiền dạy con biết thế nào là tự trọng, là nhân cách của người Hà Nội chân chính. Đau lòng nhưng đầy bản lĩnh, cô chấp nhận để con trai ra trận: “Tao đau đớn mà bằng lòng, vì tao không muốn nó sống bám vào sự hy sinh của bạn bè”.
Sau đại thắng mùa xuân năm 1975, giữa những chuyển động dữ dội của nền kinh tế thị trường, cô Hiền vẫn giữ vẹn nguyên cốt cách Hà Nội. Từ hình ảnh cây si cổ thụ ở đền Ngọc Sơn, cô gửi gắm niềm tin vào một tương lai trong sáng, nhiều hi vọng.

8. Bài tham khảo số 3
Cô Hiền hiện lên như biểu tượng của vẻ đẹp Hà Nội thuần túy: bình dị mà sâu sắc, kiên cường giữa những thăng trầm thời đại. Cô sống ngay thẳng, nói điều mình nghĩ, giữ vững lập trường trước mọi hiện tượng xã hội.
Thuở thiếu nữ, cô là người tài hoa, mê đắm văn chương, giao du rộng rãi nhưng lại chọn một người chồng chân chất, là thầy giáo tiểu học hiền lành, chăm lo gia đình. Trong vai trò người mẹ, cô kỹ lưỡng uốn nắn con cái từ lời ăn tiếng nói đến cử chỉ, tạo dựng nếp nhà nền nã, thanh lịch.
Khi hoà bình về với miền Bắc, cô Hiền vừa chia sẻ niềm hân hoan chiến thắng, vừa thẳng thắn phê bình những biểu hiện cực đoan, can thiệp quá sâu của chính quyền vào đời sống dân sinh. Cô là người cẩn trọng, từng hành động đều xuất phát từ tính toán kỹ lưỡng, không bị ảnh hưởng bởi thị phi.
Trong giai đoạn chiến tranh ác liệt, cô truyền dạy con tinh thần tự trọng và phẩm chất người Hà Nội. Cô đồng ý cho con ra trận với nỗi đau thầm lặng nhưng đầy kiêu hãnh: “Tao đau đớn mà bằng lòng… Nó dám đi cũng là biết tự trọng”.
Khi đất nước bước vào công cuộc đổi mới, giữa bao đổi thay, cô Hiền vẫn giữ vẻ thanh khiết, không pha tạp. Hình ảnh cây si ở đền Ngọc Sơn trở thành biểu tượng cho niềm tin bền bỉ của cô vào tương lai tươi sáng.

Có thể bạn quan tâm

Top 11 Viện dưỡng lão hàng đầu tại Hà Nội

Nghệ thuật sắp xếp thứ tự xuất hiện của các đối tượng trong Powerpoint

Top 10 sân golf lớn nhất Việt Nam

Hướng dẫn tạo Slide Powerpoint trực tuyến với Google Slides

Khám phá cách tự chế kem chống nắng ngay tại nhà từ những nguyên liệu thiên nhiên dễ tìm.
