Top 10 bài thơ hay nhất về Hà Tĩnh
Nội dung bài viết
1. Bài thơ mừng quê hương Hà Tĩnh tròn 180 tuổi
Không ai chọn được cha mẹ sinh thành
Chẳng ai chọn trước nơi chốn quê hương
Trải qua biết bao thăng trầm dâu bể
Tổ tiên đã chọn đất này dựng xây
Hà Tĩnh mến thương, nguồn này là cội
Sông Lam uốn bóng núi Hồng hùng vĩ
Địa linh nhân kiệt của miền đất ấy
Đi khắp nơi đều thấy anh hùng tài giỏi
Ngược Tùng Ảnh thăm viếng Trần Phú
Xuôi Xuân Thành thắp nén hương Nguyễn Du
Hỏi vì sao nước mắt rơi rưng rưng?
Đáp rằng nhớ nhung vị thi nhân Tố Như
Phạm Khắc Lãm


2. Mời em trở về với quê anh – Hà Tĩnh thân thương
Mời em về với dòng sông La
Nghe lời Ví Giặm ngân nga giữa trời đất
Câu thương câu giận đan xen
Câu trao câu gửi lời ngọt say đắm
Con trai Hà Tĩnh cần cù
Khéo tay chăm chỉ làm nên vụ mùa
Yêu thương cũng rất trọn vẹn
Không vơ cả nắm, không quàng cả đôi
Chỉ vì giọng nói quê nhà
Nghe có phần lạ nên ai ngại ngùng
Nhưng em ơi, hãy về đây
Nghe quen rồi sẽ say mê lúc nào
Về nghe tiếng hát ru thân thương
Lẫy Kiêu vọng nhớ Nguyễn Du trong lòng
Ngắm núi Hồng, Xuân Thành biển rộng
Thiên Cầm sóng vỗ ngân vang câu ca
Hãy về một lần em nhé
Quê anh Hà Tĩnh, đừng chần chừ chi.
Thơ: Hồng Lĩnh


3. Anh sẽ trở về với Hà Tĩnh thương yêu
Anh sẽ về lại Hà Tĩnh thân thương
Nghe câu Ví Dầu, Ví Dặm vang vọng
Đi đâu cũng thấy lòng quê đậm đà
Dòng sông La dịu ngọt chở ân tình
Em ơi, sao em đẹp, em xinh
Vì sao Ví Dặm làm tim anh rung động
Khi chia xa lòng càng thêm vấn vương
Dòng sông La chảy êm đềm dịu dàng
Núi Hồng Lĩnh ôm trọn bình yên
Can Lộc trời xanh hòa dịu mát
Gió Lào quanh năm thổi rám da nắng
Cái rét nàng Bân "chin rạn, tím mũi”
Thế mà yêu rồi sao có thể quên
Tình nghĩa bền lâu, thủy chung son sắt
Đậm đà như nước sông La xanh ngời
Anh sẽ trở về quê hương Hà Tĩnh Toàn Tâm Hòa
Song ca cùng em điệu hò Ví Dặm
Mái tranh giản dị, ấm nồng nghĩa tình


4. Hãy về với Hà Tĩnh nghe anh kể
Mời anh về thăm Hà Tĩnh trong chiều nay
Tìm chút bình yên giữa miền quê dịu dàng
Xa rời phố thị nhộn nhịp, xa dòng đời vội vã
Tạm quên những tháng ngày bon chen lo toan
Quê mẹ tuy nghèo còn nhiều gian khó
Bởi cuộc sống nhà nông chất chứa vất vả
Anh ơi, biết bao điều vẫn còn chưa đủ
Không như đô thành đầy hoa lệ quyến rũ
Dòng La uốn lượn trôi hiền hòa nhẹ nhàng
Chín mươi chín ngọn núi Hồng vững chãi
Gió hát ru rừng thông xanh mướt mát
Chờ đón anh về dù chỉ một lần thôi
Ngã ba anh hùng thời kháng chiến sục sôi
Bom đạn Mỹ cày nát đồi anh ạ
Các cô gái xung phong vẫn kiên trung bất khuất
Hy sinh dũng cảm mở đường tiền tuyến
Em, người hướng dẫn, dẫn anh qua chiều hè
Phải xây dựng quê nhà ngày càng giàu đẹp
Dù anh sinh ra nơi phố thị xa hoa
Hà Tĩnh vẫn dành cho anh tất cả
Biển Nghi Xuân mùa này trời lộng gió
Chắc anh chưa từng về để hiểu thi nhân
Mẹ kể chuyện xưa khi anh học vần
Thúy Kiều và anh hùng Từ Hải vang vọng
Một kiệt tác trường ca bất hủ
Tên tuổi rạng ngời vang danh năm châu
Hãy về đi anh, đừng để em chờ lâu
Hồ Kẻ Gỗ sóng bạc đầu vỗ mãi
Con thuyền yêu dấu vẫn neo đậu bên bờ
Đợi anh về dù chỉ một lần thôi
Đồng ý nhé anh, chắc mẹ sẽ bồi hồi
Bữa cơm tối đậm đà em nấu cùng ăn
Anh sẽ thấy bình yên, vui vầy
Bởi tấm lòng chân thật được cảm nhận sâu
Tạm quên đô thị ồn ào, đầy ganh ghét
Bao cạm bẫy, toan tính và giả dối
Lời nói ngọt ngào nhiều khi là xu nịnh
Hãy gác lại tất cả, về Hà Tĩnh nghe anh.
Thơ: Dương Anh Vũ


5. Hành trình trở về với Hà Tĩnh
Anh về Hà Tĩnh tìm ai giữa trời mênh mông?
Biển xanh, cát trắng, đắm say lòng người
Xuân Thành sóng vỗ reo mừng vui
Hoành Sơn thầm lặng chưa từng thổ lộ yêu thương
Thăm chùa Hương Tích mờ sương
Mây che bóng phủ ánh dương nhẹ nhàng
Đây là Hồng Lĩnh trữ tình nên thơ
Sơn Kim sinh thái, rừng reo thầm thì
Vũ Quang e ấp trong chiều tím
Đồi thông Trại Tiểu rì rào một thời
Thăm lăng Trần Phú bên đồi xanh
Nguyễn Du tài hoa, số phận trăn trở
Nàng Kiều lệ rơi chảy mau
Trăm năm bia đá ôm nhau ngậm ngùi
Ngã Ba Đồng Lộc in dấu sâu
Ai ngồi viết lại những câu chuyện buồn?
Ôi mười cô gái dịu dàng thương yêu!
Tuổi xuân gửi lại cuối đường chia ly
Món ăn Hà Tĩnh giản đơn hiền hòa
Bún bò, hến Sông La thơm nức mũi
Hồng, cam, bưởi cùng bánh đa vừng
Lòng ngay, dạ thẳng, đừng làm em buồn
Bánh bèo Hà Tĩnh ngọt duyên dáng
Mực ngon Vũng Áng quyến rũ lòng người
Kẹo cu đơ ngọt lịm say mê
Gỏi cá đục, anh ăn hoài vẫn nhớ
Bóng chiều nghiêng đổ chao nghiêng
Dòng sông, bến đò, cây sào đợi mong
Ngày mai chung tấm thiệp hồng
Bướm hoa say mật, cua còng thèm yêu.
Tác giả: Thiên Ân


6. Hà Tĩnh, tình yêu trong tim
Bao năm mơ ước được đến đây
Hà Tĩnh bốn mùa, cảnh sắc thay đổi
Hồng Lĩnh nghiêng mình soi bóng nước
Sông La hiền hòa ngắm trời mây
Nghi Xuân biển vỗ hồn say đắm
Hương Tích chùa vắng lòng ngây ngất
Thưởng thức bưởi Phúc Trạch quê em
Mai xa rồi vẫn lưu luyến nơi này.
Tác giả: VUHUNGVIET & TR Đ. THIÊN


7. Người con gái xứ Nghệ
Cô gái bên dòng La ngân vang hát về sông Lam
Ai mà ngờ em chính là con gái Hà Tĩnh
Em có thể hòa mình cùng phố phường Vinh thân thương
Yêu từng bông hoa cải vàng rực mùa thu về.
Khó mà phân biệt rõ qua lời nói dịu dàng Anh ngắm em từ mái tóc mềm, dáng đi uyển chuyển Khi cô gái sông Lam hát vang câu hò sông La Cô gái dòng La, dòng Lam đều là gái quê hương Tiếng hát em như lời ru ngọt ngào sâu lắng Tạ Thăng Hùng


8. Anh có về Hà Tĩnh cùng em chăng?
Anh có về cùng em dạo bước Hà Tĩnh?
Miền quê nghèo mà chứa chan bao thương nhớ
Dẫu chỉ một lần, em vẫn đợi mong từng ngày
Hãy về bên dòng La mát lành tắm mát tâm hồn.
Hà Tĩnh quê em, chân chất và mộc mạc
Gió Lào khắc nghiệt vẫn thổi nên nghĩa tình nồng đượm
Qua bom đạn chiến tranh, đời người còn bao gian khó
Từng điệu hò xưa vẫn vang vọng ngọt ngào yêu thương.
Ta cùng về đây ngắm từng con đường nhỏ
Yêu tiếng ca trù Cổ Đạm bên mái đình xưa
Nghe thơ Nguyễn Du thấm đẫm nghĩa tình
Nhớ về cây thông Nguyễn Công Trứ lặng thinh giữa thu.
Đêm xuống bên sông La nước lăn tăn sóng
Anh sẽ nhớ đến "Tràng Giang" thi ca Huy Cận
Nhớ Ngàn Phố, Ngàn Sâu, con sông quê dịu dàng
Chàng Xuân Diệu, con thầy đồ xứ Nghệ
Dù xa quê hương, cuộc đời bao thăng trầm
Vẫn nhớ vị bánh đa ngọt ngào quê nhà.
Hà Tĩnh ơi, anh có muốn về không?
Đồng Lộc nghiêng mình ngát hương trầm đượm
Tiếng ca về những cô gái thanh xuân
Ra đi mãi mãi cho quê hương xanh tươi.
Đến Thiên Cầm nghe sóng biển hòa ca
Đàn trời ru anh bằng khúc hát mênh mang
Cho anh yêu hơn mảnh đất anh dũng
Ngọt ngào như nụ cười môi em thắm.
Nếu ta yêu nhau, hãy cùng em nhé
Quỳ chân chùa Hương Tích dưới Diệu Thiện
Thanh lọc lòng mình sau bon chen vội vã
Nghe bình yên lan tỏa sắc xanh thẳm.
Anh về với em, về với Hà Tĩnh
Quê hương đổi mới từng ngày tươi sáng
Vũng Áng rộn rã tiếng máy thi công
Kẻ Gỗ tưới mát đất đai quê nhà.
Yêu nhau nhớ mãi mái tranh nghèo
Mẹ già đứng đợi trong nắng chiều vàng
Uống nước chè xanh, cơm thơm đậm đà
Canh hến quê mình ngọt lịm vị năm tháng.
Hà Tĩnh giản dị, chân chất vô ngần
Người Hà Tĩnh dịu dàng như đất mẹ
Em yêu anh, tình này chân thành
Mộc mạc và đằm thắm như quê hương thân thương.
Anh ơi, hãy về Hà Tĩnh cùng em...
Lê Phan Uyển Vy


9. Mời em về với Đức Thọ
Em hãy về Đức Thọ, mảnh đất quê anh!
Dòng sông La dịu dàng vỗ về em mãi
Đê La Giang mở rộng những lối nhỏ
Núi Tùng nghiêng mình như chờ đón em về.
Em hãy về với Đức Thọ, cô gái ơi!
Và tự hào về mình – cô gái sông La.
Em về nhé, Đức Thọ đang đợi chờ!
Chàng trai mòn mỏi thương nhớ từng ngày
Tình quê nồng nàn như hoa mùa nở rộ
Đượm vị ngọt bùi lẫn chút chua cay.
Em ơi, Đức Thọ sẽ làm say đắm lòng em!
Từ hương hoa ngát tới bờ tre mái rạ
Dòng sông La dù chảy ra biển lớn
Cá vẫn ngược dòng, bám mãi nguồn sông quê.
Đoàn Xuân Bảo


10. Quê tôi mùa gặt
Quê tôi giờ này có nắng oi ả, Cha ơi,
Tháng sáu về, ruộng đồng ngập tiếng gặt hái.
Thương Mẹ thêm dấu vết quầng thâm nơi khóe mắt,
Vai Cha gầy gánh cả miền Trung nắng gió.
Tuổi thơ con, dù sống giữa bao dung đùm bọc,
Từng trải bao lần chân lấm, tay chân chân đất.
Mãi bây giờ con mới thấm thía bao gian khó,
Vất vả cuộc đời nơi quê nhà nghèo khó.
Bữa cơm vội vã, vài quả cà làm qua ngày,
Bát nước rau trưa vội uống như đỡ buồn.
Sáng ra đồng, gà gáy khi trời còn tối,
Chiều trở về, bóng hoàng hôn đã tròn vẹn.
Ống quần nặng trĩu bùn đất quê nhà,
Ngủ ngon lành trên phản gỗ sau ngày dài.
Mây đen kéo đến, vội vàng chạy mưa ướt đẫm,
Tay chân tắm mồ hôi giữa cơn mưa tháng năm.
Những buổi trưa hè, rải lúa trên nền vôi,
Nắng đổ xuống, đầu đội lửa bỏng rát.
Mưa tháng năm dồn dập, không hẹn ngày nào đến,
Vội đi rồi lại về trong nhịp chảy đời.
Cuộc sống nay đã đổi thay khác xưa nhiều,
Nhưng Cha ơi, con không thể nào quên được,
Hình ảnh năm xưa, thời cơ hàn nghèo khó,
Những ký ức ngọt bùi, thấm đượm tình quê.
Đứa bé nhỏ, cao chưa qua mặt bàn,
Chân đạp máy, tay vươn lên xếp lúa.
Da sạm màu, bộ đồ mặc dù cũ kỹ,
Ngước nhìn Cha, mắt tròn, miệng mếu thơ ngây.
Thời gian trôi, ai rồi cũng lớn khôn,
Mỗi người chọn cho mình một lối đi riêng.
Nhưng lòng vẫn nhớ quê hương, đồng ruộng thân thương,
Thương Cha, nhớ mặn mà giọt mồ hôi rơi.
Có ai về, xin nhắn lời thay tôi,
Rằng tôi nhớ mùi rơm khô ngai ngái,
Nhớ cái nắng như thiêu đốt bừng cháy,
Nhớ quê nhà xứ Nghệ, nhớ miền Trung thân yêu.
Thơ: Phan Quang Phóng


Có thể bạn quan tâm

Top 15 Địa chỉ nâng mũi uy tín và an toàn tại TP. HCM

Tại sao chúng ta lại giật mình khi ngủ? Cách phòng ngừa hiện tượng này sẽ giúp giấc ngủ của bạn trở nên sâu và thoải mái hơn.

Nồi cơm hết veo với món vịt kho sả ớt cay nồng, thơm lừng

Hướng dẫn cách nhập công thức hóa học trong Word một cách hiệu quả

Top 4 đại lý cung cấp sơn chính hãng với giá tốt nhất tại quận Hà Đông, Hà Nội
