Top 10 bài thơ tuyệt vời nhất của thi sĩ Tô Thuỳ Yên
Nội dung bài viết
1. Anh hùng tận
Dựng súng trường, tháo bỏ nón sắt
Đơn vị dừng lại, trời chiều tĩnh lặng
Buổi chiều ấy, chúng tôi uống say
Rượu nhiều, mồi chẳng bao nhiêu
Đây là ngã ba sông, làng bên bờ
Xuồng ba lá đậu gần bàn
Trời vừa tạnh, mưa còn đọng
Lục bình trôi, mây uể oải
Chúng ta gặp nhau, không hẹn trước
Nhưng gặp nhau trong niềm vui khó giấu
Ta gạn hỏi đôi lời tặng bạn
Dù lâu lắm đã bỏ văn chương
Thật lòng, tên bạn ta không nhớ
Nhưng gương mặt lại thấy quen thuộc
Chẳng sao, ta uống cho say sưa
Thứ tên gọi nào có quan trọng gì
Đây là những người bạn chiến hữu
Sống chết, lòng không thắt ruột gan
Không ai nhắc đến quá khứ mình
Có vợ con nhưng như sống độc thân
Bạn hỏi thăm, chỉ là hỏi cho có
Cuộc đời binh nghiệp, ta mỉm cười:
Còn vài tháng nữa lên trung úy
Ngày mai cũng chưa biết chừng
Gương mặt bạn và ta đều tươi tắn
Như mặt trời chiều sau cơn mưa
Tiếng hò nhau mời, muỗi cũng tránh đi
Phía xa là rừng tràm xanh mịt mịt
Sông không bờ, trời không chân
Ngày xưa, người đi tìm vàng, khai hoang
Chết nơi đất, để lại hồn oan
Giờ đây, chúng ta lại đến nơi này
Đất không khai hoang, vàng không còn tìm...
Bạn bảo ta: đừng quá hỏi, làm gì
Chuyện đời muôn nỗi, rượu thì ngon hơn
Ta cười, nâng ly cho nhau một chút
Để thấy đời vẫn thiếu niên trong đây
Giờ thì phải đi, đưa tay bắt tay
Hy vọng ở thế giới bên kia vẫn gặp lại để say.
Nguồn: Tô Thuỳ Yên, Thơ tuyển, Minesota, 1995


2. Bụi đời
Ngày xưa, có người bỗng dưng chìm vào giấc mơ chiều
Chẳng biết là mộng hay thực
Và ngay đêm ấy, bỏ nhà ra đi, biệt tích không hình
Vách núi gió chà mòn vết
Nhìn sao trên trời có cảm giác gì không?
Ai đó bỏ lại cây gậy trúc bên đường?
Tiếng chó tru vọng lại trong đêm
Bến nước hoang vắng chẳng ai ngồi
Tiếng gọi đò vang vọng, như một ảo ảnh
Bãi cỏ rộng mênh mang, gió lạnh rùng mình
Vong hồn nào đó vất vưởng không yên
Lời kinh vỡ vụn chưa đủ làm sáng tỏ
Bước đi như dò dẫm tìm mệnh ẩn sau bóng tối
Lửa cháy bừng lên trong rừng, hoảng loạn
Chim bay vút khỏi vòng tầm, mất hút trong mịt mù
Thời gian như một cái bùa mê, quấn chặt lấy ngươi
Cuộc đời quăng quật, thân xác tàn phai
Áo rách nát, mảnh hồn còn vương vấn
Đất đai trải dài, lạc mất phương hướng
Nơi đây, mọi thứ cứ thế trôi qua
Chăn chiếu bao la, nhưng mộng không chủ
Quê nhà đâu rồi, sao mà nhớ mãi?
Có phải bên này là bên kia?
Rồi bên kia của bên kia nữa, đi đến bao giờ mới kết thúc?
Mà thôi, nghĩ nhiều cũng chẳng thêm gì
Trời đất lạc lối, ta đứng giữa đây với niềm tiếc nuối
Ca múa không tâm, sống không mục đích
Cõi trần đông đúc, nhưng sao chẳng thấy bình yên
Nước mắt ta, liệu còn mặn mãi chăng?
Măng mai, măng trúc, sao cứ phải chịu khổ như vậy
Rừng thiêng, nước độc, thật khó mà ở lâu.
3-2005
Nguồn: Tạp chí Văn, số 101-102, tháng 5 & 6-2005


3. Thắp tạ
Tặng Huỳnh Diệu Bích
Trăm năm đã chẳng nề hà...
Một mai nàng lên đỉnh núi mênh mang
Tìm hòn đá biết nói điều tiên tri...
Rồi đời sau có ra sao cũng được
Tấm lòng nàng đã định sẵn từ bi
Nhưng đá im lìm không đáp tiếng
Chân nàng rướm máu giữa đường xa
Vượn rừng khuất lối khóc vang vọng
Tiếc một lần lỡ chuyến rời non
Một mai nàng lạc vào rừng u tịch
Nhặt trái nưa nhuộm tím nỗi buồn
Thấy cỏ cây chen chúc, đan quyện
Thương nhau mà ràng buộc nợ luân hồi
Loan phượng lạc đàn, bay đâu đó
Sao không cất tiếng gọi nhau về?
Nếu biết mai hoa kia rơi rụng
Chắc cũng nở hết mình chiều nay
Một mai nàng qua cầu cam chịu
Mặc nắng mưa, một kiếp cũng trôi
Rau hạnh, rau vi từ thuở nọ
Vẫn xanh màu bến cũ Kinh Thi
Cửa vô tình mở ra nghìn hướng
Ba ngàn thế giới – đã về đâu?
Thân phận lâu ngày như áo rách
Nhìn lại mình, ngờ chính ta thôi
Một mai nàng ghé thành hoa gấm
Hát một chiều, tiền phủ kín chân
Vui náo động trời cao, biển rộng
Một lần buông bỏ tấm thân xưa
Gà khuya gáy, trăng còn lẩn khuất
Ai dám nghi mình lạc kiếp này?
Chó tru vọng bên ngoài ranh giới
Ngỡ ai về từ phía chân mây
Một mai nàng đến miền vô định
Nhìn sông đổi lòng, núi chuyển chân
Mây bay nhẹ như lời từ biệt
Nàng đứng yên như một nén nhang tàn
Thắp tạ càn khôn – một điều hư ảo
Thắp tạ nhân gian – chút luyến lưu
Biển Đông cũng một lần xe cát
Tan biến rồi, mộng kiếp dã tràng
7.1998
Nguồn: Tô Thùy Yên, Thắp tạ, An Tiêm xuất bản, Houston, 2004


4. “Tặng phẩm”
Thắp tạ càn khôn một điều uổng
Thắp tạ nhân sinh chút vấn vương
Thức trọn đêm, viết nốt bài thơ
Sáng mai rời bước
Để lại bên song – chút tình gửi tặng
Nguồn: Tô Thùy Yên, Thắp tạ, An Tiêm xuất bản, Houston, 2004


5. Em đi
Em rời gót lên non, vượt sóng...
Đi để trốn hay đi để tìm?
Mai này nằm dưới chân cỏ biếc
Ta yên lòng, vì đã biết đi
Chúc em sáng rỡ khi rời ngõ
Đèn kéo quân quay giữa số phần
Lực thuận lòng, rồi đường tự mở
Bàn tay xoè vẽ lối gian truân
Băng qua vùng ngờ vực ngăn chặn
Ngắm hoa - là thấy chính hoa kia
Tâm thần chấn động - thét tan vỡ
Rơi vào thời cuộc chẳng hề chia
Trốn chẳng xong, mà tìm không thấy Thế giới cuốn trong vòng chóng mặt Tâm càng đậm sắc mùi dĩ vãng Lạ chăng? Hay ta quen mà lạ? Điều ta muốn trốn mờ như khói Nhớ cội mai già bên hiên cũ Em đã qua núi, qua sông biển 4-2005 Nguồn: Tạp chí Văn, số 101-102, tháng 5 & 6-2005
Em cứ đi, như thể mất đi
Một kiếp mong manh sao dung chứa
Đời mờ mịt bóng - biết đâu ta
Năm tháng trôi qua – người bớt trẻ
Nhắm mắt xa nhìn – mở thấy nhà
Biết sống là tàn lụi chính ta
Em nghe biển sóng muôn phương vỗ
Chạm vào bờ cát rã rời hoa
Đêm khuya rồi, cũng đến dừng chân
Thánh chúa từng ngã trong thất trận
Ta nghỉ đây, để ngài được yên thân
Điều ta tìm kiếm nhòa ảnh hình
Thêm tuổi đời, mong lòng thanh thản
Về ghé thăm nơi ở của mình
Xuân này liệu có nở thêm hoa?
Thương là thế, thắt lòng là thế
Tình nào không nhuộm máu thịt da?
Gặp gì ngoài núi biển bao la?
Hay chỉ bàn tay hờ hững ấy
Chạm đến tận cùng nỗi xót xa.


6. Soi mệnh
Những vì sao bị sàng lọc, linh hồn
cũng bị sàng khỏi lớp vỏ bọc
(William Blake)
Vì đời là vô thường
Nên chính nó thành bất diệt
Trời không thể mãi nắng, mãi mưa
Rồi ngươi cũng chán chính hình bóng lạ trong gương
Những câu chuyện lần đầu nghe
Lại ngỡ như từ kiếp nào lặp lại
Phải chăng ngươi đã tiêu xài phung phí
Đầy rẫy những hoang tưởng không đền đáp
Để giờ đây tâm trí héo tàn
Chẳng còn chút đợi chờ nào để bị cướp đoạt
Gió lật sách như vội vàng đoạn tuyệt
Mộng sót cũng tản đi
Hương vị đời rơi khỏi tay nắm
Một chiều vuốt tóc mình
Nghe lòng tay gai góc
Qua độ tuổi nào đó
Sống – chỉ là níu sống
Ký ức chập chờn như hấp hối mỗi ngày
Gã trai xưa liều lĩnh chẳng còn
Nhào vào đá tảng những điều bất khả
Chết không kịp được ghi tên – thương quá!
Đã bao lần ngươi sụp đổ không ngờ
Bởi tiếng hét quyền lực dứt khoát
Ngươi có từng không chứng kiến
Tưởng tượng sụp đổ giữa đường xa
Giấc mơ chưa vượt quá biên cương
Dù vậy ngươi vẫn yêu đến giọt nước mắt cuối
Ngọn đèn héo hon trong phòng đọc
Nơi hồn ma thất vọng vẫn còn vương
Và ngươi vẫn yêu đến giọt cuối cùng
Những tàn lửa lữ hành lang thang
Tự biết chẳng còn câu nào nối kết
Trái đất chẳng đau sao?
Trời cũng đến lúc mỏi mòn
Buồn đau đến tận tủy
Chính ngươi – chẳng khi nào bình yên
Chữ nghĩa sao xếp gọn nỗi loạn đầu óc?
Văn chương đến lúc cũng rời bỏ nhau
Soi chính mình để đo mệnh mình
Trừng phạt như thể chép điều vô ích
Từ huyền tích cổ xưa lụi tàn
Cúi mặt – nghẹn cổ núi lửa
Buồn giận sôi sục
Phun trào sự chính trực ngược ngạo thiên địa
Lẽ nào việc ấy không vô nghĩa?
Vì sao ngươi chẳng buông tay?
Phải chăng từ đầu đã sai số kiếp?
Hỡi kinh sách nào chẳng là bia đá đoạn trường:
“Chốn này nhân loại dày vò, không yên nghỉ”
Phật vô ngã có trăm tay…
Ngươi trói tay ôm trăm mảnh hồn tản
Tan rã đến chẳng thể quy hồi
Ai thấy hoang tàn mà dám nói?
Cửa hiền triết nào chào đón khách rong chơi
Bản hòa tấu dài chỉ toàn lặng câm
Chiều nay gió bụi dắt ngươi về phố cũ
Đứng lặng người chẳng gặp ai quen
Bất giác bật thở dài:
“Sao người đời chẳng dịu dàng với nhau hơn?”
Và nhất định ngươi vẫn sẽ yêu đến giọt nước mắt cuối
Một giấc mộng vĩ đại – dẫu mịt mờ – vẫn lặng lẽ đi qua.
4.2004
Nguồn: Tô Thùy Yên, Thắp tạ, An Tiêm xuất bản, Houston, 2004


7. Khất giả
Đến tận khuya, thần du đã lặng yên
Sao người ăn mày vẫn bước đi
Léo lên những lời ai oán của thuở xưa
Vào sâu xóm vắng không ai biết?
Bữa cơm chưa đủ, thân vẫn vật vờ
Chỉ mong không bị loài người từ chối
Giờ phút này, màn đêm phủ kín thế giới
Còn đâu cho ta gõ cửa tìm đường?
Những con chó đói vẫn theo đuổi
Gầm gừ nghi ngờ, bóng tối đêm trường
Gió vẫn vờn trên ngọn cây rệu rã
Mùa đông đến sớm, trời không tha cho ai
Đêm qua, bạn già chết lạnh bên cạnh
Anh em xúm vào mà chẳng cứu được
Lửa không thể truyền đến thân
Khi thân đã không còn chỗ cho cháy
Đời không đoán trước được
Ta chỉ biết cố gắng giữ cho mình không tắt
Người ta lần lượt rời bỏ nhau
Mộng vẫn ở lại, dù có vất vả
Gió vẫn thổi như mọi khi
Mưu đồ ẩn náu trong những biến động không ngừng
Thời thế vội vã, bỏ lại những oan hồn
Chốn xưa vắng vẻ, chỉ còn nỗi nhớ xót xa
Trăng vẫn sáng, chiếu soi cả nghìn năm
Cát bụi đã thành máu, đổ xuống nỗi đau
Ngày xuân, chiến tranh đã thắng
Đất không còn cho nhà ở, ma không chốn nương thân
Ta vứt bỏ sử sách, chỉ chạy trốn chính mình
Chỉ còn lại chiếc bóng, bạn đồng hành đêm tối
Đêm đêm, ta gạt mộng mị để sống
Thượng Đế từ chối ta, mặc ta tự do
Gió vẫn thế, lay động từng hàng cây không ngừng
Người già như kẻ lang thang trở về
Nhìn cố hương mà ngơ ngác, không nhận ra
Ta cười khóc trong nỗi buồn
Hát điên loạn mà chẳng biết gì
Nhớ đã quên, quên lại nhớ
Thị phi nào có quan trọng nữa đâu?
Đôi khi nhẹ nhàng như thơ của tuổi trẻ
Đôi khi nặng trĩu như sức nặng của thần linh
Ta sống lệch lạc một chút
Không còn là chính mình như trước
Khất giả, tiếng rao vang thương cảm
Giữa cõi trăm năm, người đời chẳng yên


8. Chiều trên phá Tam Giang
Phá Tam Giang giờ đây đã cạn
(Ca dao)
1.
Trực thăng quét ngang mặt nước
Như một cơn mộng thoảng qua
Phá Tam Giang - những bờ bãi hỗn mang, dòng nước miên man
Cát mụ mị, sóng trôi không nghỉ
Nhìn xuống, thương người đi lạc giữa bao la
Một thân phận nhỏ bé giữa trời nước mênh mông
Chiều tan như tiếng nắng vỡ
Mùi thơm của đất, của rơm, của những điều còn sống
Gió quất nhám mặt người, buồn ràn rụa trong tay chân rã rời
Ta nhìn thấy những đoàn ghe như bầy trẻ nhỏ hãi hùng
Những rặng thuỳ dương gãy đổ như bất an tuổi già
Những rào chà quăng mình giữa dòng nước xiết
Những căn nhà tróc mái như tiếng đất gào thét
Hỡi người chiến binh phương Bắc
Vì sao ngươi đến đây, nơi máu xương không phân biệt màu áo?
Còn ta, vì sao có mặt?
Chỉ thấy lòng buốt nhói, thân xác rã rời
Trong mắt kẻ khác – ta là lính nguỵ
Ví dầu ngươi giết ta
Chỉ là tiếng hét rơi vào khoảng không
Ví dầu ngươi gục ngã
Xác nằm không người nhận diện
Chung quy có đáng gì?
Ta tự hỏi, ngươi có từng tự hỏi?
Ta tự trả lời, còn ngươi từng có câu trả lời?
Chúng ta chẳng khác gì cánh quạt máy bay
Quay mãi, vì phải quay
Thương ta yếu đuối, thương ngươi ngây thơ
Cả hai lạc vòng lịch sử
Say mê một ảo ảnh hoang đường
Chiều trên phá Tam Giang – chiến tranh gầm thét
Rồi lắng xuống – thinh lặng cảm thông.
2.
Chiều trên phá Tam Giang
Anh bỗng nhớ em – nỗi nhớ không cùng
Giờ này thành phố đóng cửa
Người lao công dọn dẹp hành lang
Những tủ kính sẫm màu
Giờ này phố bừng sáng rồi lại tắt sớm
Sài Gòn kéo dài giờ giới nghiêm
Không còn buổi tối
Giờ này có thể trời còn nắng
Em rời thư viện, bước dưới hàng cây ủ bóng
Trời như viên ngọc trôi chậm rãi
Nghĩ tới tương lai và ngày thi sắp tới
Căn phòng vàng vọt ánh đèn khuya
Sách mở chưa khép
Nghĩ tới mẹ già, đứa em nghịch phá
Và cả những điều con gái thường nghĩ
Rồi nghĩ tới anh – nỗi nghĩ tự nhiên mà ray rứt
Có thể trời đang mưa
Em nép dưới mái hiên, nhìn bong bóng nước lăn tròn
Như những đoá hoa vội nở
Rồi vào quán quen, nơi ta thường ngồi
Tâm trí thả trôi giữa sóng người đơn côi
Nghĩ tới anh – nghĩ tới một điều trọng đại
Của chiến tranh mà em không thể gọi tên
Một điều em sợ phải đối diện
Giờ này, thành phố lại bừng lên
Chiều trên phá Tam Giang
Anh nhớ em – một nỗi nhớ vô tận
Yêu em, yêu lứa tuổi hai mươi
Những giấc mộng tuổi trẻ rực sáng như những mặt trời nhỏ bé
Rồi tàn lụi trên con dốc đời
Yêu như lần cuối cùng biệt tích
Giữa trời nước bàng bạc không tiếng nói
Một nhành mai lẻ loi giữa lòng thế gian
Ôi tình yêu – ánh sáng rực rỡ của thất bại!
3.
Chiều trên phá Tam Giang
Mày nhìn dòng nước cuốn
Băng qua bờ bãi tan hoang
Nghĩ về những công trình dang dở
Về một đời người lạc lối
Tuổi xuân mất tích không để lại dấu vết
Chỉ còn hoài niệm đắng chát
Khu vườn ẩn dật phủ rêu phong
Căn nhà gió thổi hoài như có ma ám
Tuổi già sống mà vô nghĩa
Như lau sậy vờn quanh mặt sông nhăn nhúm
Cái chết như nỗi héo hon kéo dài vô tận
Làm ta bực dọc chính mình
Gió vẫn thổi qua bao thế kỷ
Cỏ cây luân hồi
Mày sợ hãi những điều vượt sức chịu đựng
Không đủ điên để diễn hài giữa đời
Rút từ những tấn tuồng lịch sử đầy mê lầm
Gió hãy cứ thổi mạnh hơn nữa
Cho mọi thứ chết đi và tái sinh
Mày mặc kệ!
Chiều trên phá Tam Giang
Có gã hề buông tiếng cười rợn
Đến cả lũ ác thú do lịch sử tạo ra cũng hoảng hốt
Trố mắt nhìn.
6-1972
Bài thơ được nhạc sĩ Trần Thiện Thanh phổ nhạc thành ca khúc cùng tên.
Nguồn: Tô Thùy Yên, Thơ tuyển, Minnesota, 1995

9. Hành Trình Trở Về
Tiếng sóng vỗ, lời rừng rì rào,
Gọi ta về kịp mùa xuân đang sang.
Ta về - như bóng hình trên con đường rộng,
Thơ chẳng còn là áo xưa đã phai...
Sao chợt cảm thấy nỗi đau thấm vào,
Mười năm, đá cũng thấu nỗi niềm ấy.
Vĩnh biệt những năm tháng đã qua,
Rừng thiêng im lặng, nghìn thu chẳng tiếng.
Mười năm, làn da sạm màu dưới khe suối,
Ta đã hoá thành loài vượn hoang sơ.
Ta về qua những đồi cao cỏ rậm,
Trán hằn những nếp nhăn đón gió thu,
Ta ngẩn ngơ nhìn lại trời đất xưa,
Nghe những hạt bụi tháng năm lướt qua.
Vậy đó thôi. Trời lặng, đất im,
Đời ngừng lại trong sắc xanh mờ.
Mười năm, thế giới trông già nua,
Đất đã bạc màu, chẳng còn như xưa.
Ta về, như cánh chim vội vã,
Đón gió cuối mùa với niềm xao xuyến.
Ai đứng đợi trong bóng nước ấy?
Ngàn năm vẫn thấy râu tóc bạc phơ.
Một đời chẳng được bao nhiêu điều ước,
Núi đổ, sông bồi, thời gian trôi đi...
Lịch sử cũng lặng im, ít ai còn nhớ,
Mười năm, những dấu vết cũng đã phai.
Ta về, cúi đầu dưới ánh sương mờ,
Cảm nhận đất trời trong nặng nỗi lòng.
Cảm ơn hoa đã vì ta nở,
Thế giới vui từ những điều nhỏ bé.
Nhà nhà mở cửa chào đón,
Làng ta, ngựa đá đã qua sông.
Người đi như cá theo dòng nước,
Trống ngũ liên vang vọng khắp nơi.
Ta về, như lá rơi về cội,
Bếp lửa nhân quần ấm lòng hôm nay.
Chút rượu đỏ, xin kính người đã đợi,
Giải oan cho cuộc sống biển dâu này.
Ta khóc tạ ơn đời, máu chảy,
Ruột lòng mềm như đá dưới chân ta.
Mười năm, gió biển, mưa nguồn,
Người thức dậy, nghe nỗi buồn xa vắng.
Ta về, như hạt sương trên thảm cỏ,
Chạm đến sầu đau cuộc đời trôi nổi.
Bé bỏng cũng sinh ra, diệt vong,
Đừng trách chi, kiếp người đã mấy lần.
Quán bên đường, hơi thu đưa nhớ,
Mười năm, người gặp lại nhau đây.
Nước non ngàn dặm, bèo mây xa,
Chỉ còn lại bát nước, chậm rãi mời nhau.
Ta về, như sợi tơ trời trắng,
Nhấp nhô buồn theo nắng hanh vàng.
Ai gọi, ai đi qua quãng vắng?
Vàng đá lặng lẽ gửi lời nhắn khắp xa.
Những lời thề mang nặng kiếp đời,
Không dễ gì thoát khỏi tình yêu này.
Ta nhớ người xa, nỗi nhớ khôn nguôi,
Mười năm, ta vẫn mãi là ta.
Ta về, như tứ thơ vỡ nát,
Trong cõi hoang vu, quên hết mọi điều.
Nhà xưa vẫn còn mái vách,
Nhện giăng, khói ám, mối xông nền.
Tất cả chẳng còn như xưa nữa,
Nhà thương khó quá, sống thờ ơ.
Giậu nghiêng, cổng đổ, thềm đầy cỏ,
Khách cũ không còn, khách mới đến thưa thớt.
Ta về, giải bùa thiêng đã vỡ,
Gỗ đá tỉnh giấc, chờ nghe câu chuyện cũ.
Hãy kể lại những mộng mị xưa,
Và rồi để tất cả lặng im trở lại.
Chiều nay, ta đi thơ thẩn,
Thăm từng cây cối, từng nỗi nhớ nhà.
Hoa bưởi, hoa tầm xuân có nở không?
Mười năm, liệu cây có nhớ người đi xa?
Ta về như đứa con đã lỡ,
Khánh kiệt đời trong biển dâu muộn màng.
Mười năm, con đã già như vậy,
Huống chi cha mẹ, đèn sắp cạn dầu...
Con ngẫm lại đời con thất bại,
Hứa ngàn lần, chẳng làm được điều gì.
Đời qua đi, lớp lớp tàn hư huyễn,
Hạt lệ thầm khóc đời thăng trầm.
Ta về, như tiếng gọi vọng đồng,
Rau mác lên bờ nở bông trĩu nặng.
Dù có qua ngàn năm, em vẫn đứng,
Chờ anh như biển vẫn chờ sông.
Ta gọi thời gian qua cánh cửa,
Nỗi vui lẫn lộn trong mắt ai sâu.
Máu ân tình vẫn chảy trong lòng,
Tưởng xưa không gặp, nay lại thấy nhau.
Ta về, dẫu phải đi chân trần,
Khắp thế gian này chỉ để gặp em.
Đau khổ riêng chi nơi gió cát,
Bụi chuối thức thâu đêm trong ngôi nhà.
Vườn bưởi xưa, còn nhớ lúc hoa trắng,
Đêm chưa khuya, hỡi ánh trăng tà!
Tình xưa như tuổi già không ngủ,
Bước chạm, xót xa trong tim vang vọng.
Ta về, như giấc mơ thần bí,
Ngày thơ bé, ta tìm niềm vui trong đêm.
Trăng sáng, lưu lại dấu vết phỏng,
Để nỗi nhớ không bao giờ nguôi.
Con ơi, hãy sống hết mình,
Đừng để lãng quên chìm vào tâm trí.
Con dế ấy vẫn hát ngọt ngào,
Giọng thân quen văng vẳng trong bờ cỏ.
Ta về như dòng suối chảy,
Tinh đẩu mười năm đã mờ nhạt.
Những người thân giờ đã khuất,
Cõi đời nghe như vắng lặng hơn.
Người chết đưa ta cùng xuống mộ,
Đêm buồn, có ai đứng cạnh bờ ao?
Khóc cho người, ta cũng khóc cho mình,
Tuổi già, nỗi đau ngày càng sâu.
Ta về, như bóng ma hờn tủi,
Lục lại thời gian, tìm lại chính mình.
Ta nhặt yêu thương trong từng phế liệu,
Như hài cốt, sắp bị quên lãng.
Ngồi đây, nền cũ của hương hỏa,
Đọc lại thơ xưa, ký ức thiếu thời.
Ai đó trong hồn ta thổn thức,
Vầng trăng tiếc nuối cuộc rong chơi ấy.
Ta về, như hạc vàng tìm nhớ,
Bay lướt qua đời, tiếc những phút ngắn.
Ta tiếc đời, sao lại hữu hạn?
Chưa kịp trải hết tấm lòng mình.
7-1985
Nguồn: Tô Thuỳ Yên, Thơ Tuyển, Minnesota, 1995


10. Trường Sa hành
Trường Sa, hòn đảo ấy dẫu vắng lặng,
Biển thét gào, gió gọi tiếng tăm.
Ánh sáng mờ sương, trời xám đọng,
Nhưng lòng người không hề quên lãng.
Đảo trôi, như bóng mờ giữa sóng,
Gió mảnh mai vẫn luồn qua mảnh đất khô,
Hồn dặn lòng quên hết, sao cứ nhớ,
Biển xanh, vẫn vô tình chạm ngõ.
Mùa Đông đến, gió quay cuồng thổi,
Lòng ta như tấm vải phai màu.
Chốn này, hiu quạnh đến tột bực,
Lòng người mơ hồ, ẩn nỗi đau.
Những tảng đá như im lìm tê dại,
Lặng nhìn sóng vỗ vây quanh mình.
Biển lặng lẽ cất tiếng rên rỉ,
Nhưng tôi vẫn bước, đôi chân kiên cường.
Sóng mênh mang vỗ về những ước mơ,
Cõi lòng khép kín tựa nỗi xót xa.
Mùa gió xoay, bãi cát cứ trôi,
Cây dừa ngả, mái tóc tôi bay.
Bên bờ vịnh, sóng vỗ nhẹ nhàng,
Ngọn rong uốn lượn như một vòng tay.
Từng tầng cát cứ trôi qua thời gian,
Mỗi làn sóng cứ như lời ca ngọt ngào.
Giữa mênh mông, chiều tà ánh sáng đỏ,
Chim bay vội vàng, lạc về nơi xa.
Một chút gì bỗng dưng khiến lòng đau,
Nhưng tôi sẽ nhớ mãi Trường Sa.
Trong đêm tối, tiếng gió vang vọng,
Tiếng hải âu gọi, khẽ như tiếng thở dài.
Ta ngồi đây, bao năm tháng trôi qua,
Nhưng Trường Sa vẫn mãi không phai.
Với lửa bập bùng, tôi ấm lòng,
Nghe tiếng hát, dù nghẹn ngào, vẫn vọng lại.
Đây là nơi, những dòng sông chảy ngược,
Hơi ấm của đất liền, chẳng bao giờ lạc mất.
Gió vẫn thổi, biển vẫn rộng lớn,
Nhưng hồn tôi vẫn giữ từng khoảnh khắc,
Để rồi qua năm tháng, mọi thứ phôi pha,
Trường Sa mãi là nơi yêu dấu của tôi.
3-1974
Nguồn: Tô Thuỳ Yên, Thơ tuyển, Minnesota, 1995


Có thể bạn quan tâm

Cải bó xôi không chỉ giúp cải thiện sức khỏe mà còn là phương pháp tuyệt vời để làm đẹp. Việc sử dụng cải bó xôi thường xuyên sẽ giúp làn da bạn trở nên tươi sáng và khỏe mạnh hơn.

7 dòng serum Balance đáng trải nghiệm nhất cho làn da của bạn

Tải 3uTools phiên bản tiếng Việt, hướng dẫn tải và sử dụng chi tiết

Bí quyết giúp làn da không bị khô ráp suốt mùa đông

Hướng dẫn quét virus trực tuyến không cần cài đặt phần mềm
