Top 10 bài văn cảm nhận về món quà đặc biệt từ thuở nhỏ
Nội dung bài viết
1. Bài văn cảm nhận về món quà tuổi thơ - Cây bút của ba
Tuổi thơ tôi không đầy đủ như bao đứa trẻ khác. Trong ký ức, tôi không có những con thú nhồi bông xinh xắn, cũng chẳng có những món đồ chơi đắt tiền, xa xỉ. Tuy nhiên, tôi luôn giữ một kỷ niệm vô giá, đó là món quà ba tặng tôi vào sinh nhật thứ tám – một cây bút máy nhỏ xinh. Món quà ấy, dù không lộng lẫy, nhưng lại chứa đựng tình yêu thương và bài học quý giá mà ba muốn gửi gắm. Cây bút màu đen, thân tròn nhỏ nhắn, nắp bạc với chiếc kẹp sáng bóng. Nó không chỉ giúp tôi học hành mà còn là người bạn đồng hành trong mỗi trang viết. Những bài toán, bài văn, những chữ viết đều đặn trên trang giấy trắng chính là kết quả của sự kiên nhẫn mà ba tôi muốn tôi học được từ cây bút này.
Ba luôn dạy tôi rằng “Nét chữ nết người” và tôi đã luôn ghi nhớ lời dạy ấy. Cây bút này, cùng với ba, đã trở thành người thầy, người bạn trong suốt chặng đường học vấn của tôi. Đến bây giờ, dù đã trưởng thành, tôi vẫn luôn trân trọng món quà ấy, như trân trọng tình cảm mà ba dành cho tôi. “Tuổi thơ như áng mây, rồi sẽ bay về cuối trời…” Dù có đi đến đâu, tôi vẫn mãi yêu món quà nhỏ bé ấy, chiếc bút máy mang theo bao kỷ niệm và tình yêu thương của ba.

2. Bài văn cảm nhận về món quà tuổi thơ – Con búp bê ngôi sao xanh
Đã bao giờ bạn ước được trở lại tuổi thơ như tôi chưa? Dù tôi biết điều đó chỉ có thể xảy ra trong những câu chuyện cổ tích, nhưng tôi vẫn không ngừng ao ước. Tuổi thơ là một phần không thể thiếu trong cuộc sống của mỗi người, là nơi chứa đựng bao kỷ niệm đẹp và những kỷ vật gắn liền với những người thân yêu. Trong số đó, món quà mà bà tôi tặng tôi vào sinh nhật đầu tiên của tôi – con búp bê nhựa mặc váy xanh – là kỷ vật đặc biệt tôi giữ gìn suốt bao năm. Không phải vì nó đẹp, mà vì đó là món quà đầu tiên và cũng là cuối cùng mà bà trao cho tôi. Đối với tôi, con búp bê ấy như một người bạn, luôn hiện diện trong những khoảnh khắc buồn vui, giúp tôi cảm nhận được sự che chở, tình yêu thương của bà dù bà đã không còn bên cạnh tôi nữa. Mỗi lần ôm con búp bê, tôi lại cảm thấy bà như đang ở gần, dạy tôi những bài học về sự trong sáng và yêu thương. Dù lớn lên, tôi vẫn giữ lại con búp bê đó như một lời nhắc nhở về những gì tôi đã học từ bà, về một ngôi sao xanh luôn sáng rực trong trái tim tôi.

3. Bài văn cảm nhận về món quà tuổi thơ – Bài học từ chiếc đồng hồ
Mỗi người đều có những món quà quý giá trong lòng. Đối với tôi, món quà mà tôi nhận được vào sinh nhật tuổi nhỏ luôn là niềm yêu thích và trân trọng nhất.
Ngày sinh nhật năm tôi lên năm, bố mẹ đã tổ chức một bữa tiệc đầy đủ bạn bè và người thân. Trong không khí ấm áp đó, tôi nhận được rất nhiều món quà thú vị: búp bê, cặp sách, bộ màu vẽ… Tuy nhiên, món quà tôi yêu thích nhất là một chiếc đèn học nhỏ xinh.
Đèn học là món quà đặc biệt từ Hạnh, người bạn thân thiết nhất của tôi. Chiếc đèn có thiết kế đơn giản nhưng lại rất tiện dụng với đế nhựa có công tắc và cổ đèn có thể điều chỉnh được độ cao. Mỗi lần học bài dưới ánh sáng dịu nhẹ của chiếc đèn, tôi lại cảm nhận được tình cảm sâu sắc mà Hạnh đã gửi gắm. Mặc dù đã nhiều lần thay bóng, chiếc đèn vẫn luôn bên tôi trong suốt những năm tháng học hành. Cũng giống như tình bạn của chúng tôi, chiếc đèn không bao giờ phai mờ theo thời gian.
Mỗi món quà đều mang một thông điệp riêng. Tôi luôn trân trọng những món quà tôi nhận được trong suốt quãng đời tuổi thơ của mình.

4. Bài văn cảm nhận về món quà tuổi thơ – Bộ sách quý giá từ mẹ
Tuổi thơ nào cũng đầy ắp những món quà đáng nhớ từ gia đình, thầy cô và bạn bè. Tôi cũng vậy, có những món quà mà tôi sẽ mãi nhớ trong suốt cuộc đời, và món quà đặc biệt nhất đến từ mẹ trong dịp sinh nhật lớp bảy của tôi.
Đó là một ngày sinh nhật mà tôi sẽ không bao giờ quên. Khi gần đến ngày sinh nhật, cả nhà tôi không hề nhắc đến, khiến tôi có chút buồn và tự hỏi liệu bố mẹ có còn yêu thương mình nữa hay không. Nhưng rồi, đến ngày sinh nhật, khi tôi vừa về đến nhà, bố bất ngờ bật pháo giấy và chúc mừng tôi. Cả gia đình vui vẻ và tôi cảm thấy xúc động đến rơi nước mắt. Sau đó, tôi mở những món quà từ bạn bè, ông bà và cuối cùng là món quà từ mẹ. Lúc này, tôi hồi hộp và tò mò, không ngờ mẹ lại tặng tôi bộ sách mà tôi ao ước bấy lâu – một tuyển tập các tác phẩm như “Những tấm lòng cao cả”, “Những người khốn khổ” và “Không gia đình”.
Đó là món quà mà tôi đã mong muốn từ lâu nhưng vì giá trị quá cao, tôi không thể mua được. Nhìn thấy mẹ hiểu được điều đó, tôi đã vô cùng vui mừng và hứa sẽ giữ gìn bộ sách cẩn thận. Mẹ còn dặn tôi, mặc dù bộ sách rất quý, tôi cũng phải dành thời gian học tập để không làm lỡ dở việc học. Và tôi biết, bộ sách không chỉ là món quà tinh thần mà mẹ tặng, mà nó còn là ngọn đèn dẫn lối, dạy tôi sống đẹp, sống tử tế và biết yêu thương, giúp đỡ người khác. Bộ sách ấy, dù đã cũ nhưng luôn giữ giá trị lớn lao trong tôi, là kho báu tinh thần không gì có thể thay thế được.
Cảm ơn mẹ, không chỉ vì món quà này mà còn vì mẹ đã luôn hiểu và yêu thương con.

5. Bài văn cảm nhận về món quà tuổi thơ – Chiếc áo len từ bà
Thời gian trôi qua, cuốn theo bao ước mơ và hoài bão, khiến mọi thứ trở nên vô thường. Thế nhưng, những kỷ vật lại mãi là cầu nối giữa quá khứ, hiện tại và tương lai. Chiếc áo len mà bà tặng tôi chính là món quà quý giá nhất, là kỷ vật tôi trân trọng suốt đời.
Ngày mùa đông ấy, trời lạnh buốt, gió rét cắt da. Tôi đi trên con đường quen thuộc, nhưng mọi thứ xung quanh như mờ nhạt trước hình ảnh của bà. Bà tôi đang bệnh nặng, gần như không thể chống lại được thần chết. Cái khoảnh khắc tôi khóc nức nở khi nghe tin bà có thể không qua khỏi là khoảnh khắc đau đớn nhất trong đời tôi. Khi tôi nhìn bà, bà vẫn nhìn tôi bằng ánh mắt dịu dàng, an yên đến lạ lùng, mặc cho những cơn gió lạnh và nỗi sợ hãi vây quanh. Bà chỉ tay về phía chiếc áo len màu nâu trong ngăn bàn: “Cháu yêu, bà chưa đan xong chiếc áo này, cháu giúp bà hoàn thành nó.”
Bà chưa kịp nghe câu trả lời của tôi, bàn tay bà buông thõng, và mọi thứ chìm vào im lặng. Bà không nói gì thêm, không còn nghe ý kiến của tôi nữa. Tôi chỉ biết đứng đó, khóc trong sự ngỡ ngàng, không hiểu tại sao bà lại ra đi quá vội vã. Bà vẫn không đáp, và tôi vẫn không thể nào tìm thấy lời giải cho những câu hỏi mà tôi tự đặt ra. Sau khi bà mất, chiếc áo len bà đã đan dở, tôi đã hoàn thành theo tâm nguyện của bà. Áo không màu sắc rực rỡ, nhưng nó đem lại một cảm giác ấm áp đến lạ thường, giống như bàn tay bà đang ôm lấy tôi. Chiếc áo nâu ấy dù giản dị, nhưng nó là chiếc áo đẹp nhất trong lòng tôi. Nó mang đậm tình yêu và sự bình yên mà bà đã trao cho tôi.
Thời gian trôi qua, chiếc áo đã không còn vừa với tôi nữa, nhưng nó vẫn là một phần không thể thiếu trong ký ức của tôi. Một ngày mùa đông, khi tôi dọn đồ đạc, chiếc áo lại xuất hiện trước mắt tôi, và ký ức về bà ùa về. Tôi khóc, cảm giác như bà vẫn ở đây, ôm tôi như những ngày xưa. Chiếc áo ấy, dù không có giá trị vật chất, nhưng nó là kỷ vật vô giá, chứa đựng tất cả những tình cảm thiêng liêng mà bà dành cho tôi. Món đồ này nhắc tôi về những kỷ niệm, về những giá trị không thể mua được bằng tiền bạc, về tình yêu và sự hy sinh mà bà đã dành cho tôi.

6. Bài văn cảm nhận về món quà tuổi thơ – Con búp bê ngôi sao xanh
Trong khoảnh khắc của tuổi thơ, có những món đồ mà ta sẽ luôn giữ gìn và trân trọng mãi. Với tôi, món quà quý giá nhất chính là con búp bê mà bà đã tặng. Nó không chỉ là một món đồ chơi, mà là một phần không thể thiếu trong ký ức tuổi thơ tôi.
Con búp bê mặc chiếc váy xanh da trời, và khi còn bé, tôi đã yêu quý nó đến mức “thần tượng” nó. Tôi ước mình sẽ xinh đẹp như con búp bê ấy. Nhưng mỗi lần tôi thổ lộ điều đó với bà, bà lại ôm tôi vào lòng và nói rằng tôi xinh đẹp hơn búp bê rất nhiều. Dù biết bà chỉ muốn làm tôi vui, nhưng tôi vẫn cảm thấy rất hạnh phúc. Bà cũng dạy tôi cách chăm sóc búp bê, bảo tôi phải luôn sạch sẽ và thơm tho hơn cả búp bê. Khi nào bà cần khuyên tôi điều gì, bà luôn nhờ búp bê làm gương mẫu, thay vì mắng tôi. Chính vì vậy, tôi rất yêu bà và mỗi lần ôm búp bê, tôi lại nhớ bà vô cùng.
Những năm tháng sau, khi đã lớn lên, tôi dần bỏ thói quen ôm búp bê, nhưng mỗi khi buồn, tôi lại muốn tìm đến nó, như tìm về một người bạn thân thiết. Búp bê ấy giống như một người bạn biết xuất hiện vào những lúc tôi cần nhất. Tôi tin rằng búp bê có cảm xúc, dù nó không thể khóc hay cười, nhưng nó luôn biết làm tôi cảm thấy an ủi và tự tin hơn. Tôi đặt tên cho búp bê là “ngôi sao xanh”, như một biểu tượng của hy vọng và niềm tin vào tương lai.
Thời gian giúp chúng ta trưởng thành và những kỷ niệm, kỷ vật trở nên quý giá hơn bao giờ hết. Con búp bê ngôi sao xanh ấy không chỉ là món quà từ bà mà còn là minh chứng cho tình yêu thương mà bà đã dành cho tôi. Mỗi lần ôm con búp bê trong tay, tôi như đang cảm nhận được sự hiện diện của bà, người luôn bên tôi, bảo vệ tôi, và mang đến cho tôi những nụ cười.

7. Bài văn cảm nhận về món quà tuổi thơ – Bộ truyện ý nghĩa
Khi tôi khoảng bốn tuổi, món quà mẹ tặng đã ghi dấu ấn sâu đậm trong lòng tôi. Đó là một con lật đật nhỏ xinh, dù không đắt giá nhưng lại mang ý nghĩa vô cùng lớn lao đối với tôi. Món quà này đã theo tôi suốt những năm tháng tuổi thơ, và cho đến giờ tôi vẫn gìn giữ nó như một báu vật đặc biệt.
Con lật đật làm bằng nhựa, với màu sắc rực rỡ, hình thù béo tròn dễ thương như khối cầu. Nó có cái bụng phệ, giống như hình ảnh ông địa trong múa lân, và cái đầu tròn nhỏ không gắn với tay chân. Mặc dù đơn giản như vậy, nhưng tôi yêu quý nó không chỉ vì vẻ ngoài mà còn vì tình cảm ấm áp mà mẹ đã dành cho tôi. Mỗi khi tôi chạm vào nó, con lật đật lại lắc lư và nở nụ cười hạnh phúc, như thể đang an ủi tôi.
Con lật đật trở thành món quà đặc biệt không chỉ vì nó là đồ chơi mà còn vì ý nghĩa sâu xa trong mỗi lần mẹ khuyên tôi: “Con nhìn xem! Lật đật ngã mà đã khóc đâu. Nó lại đứng lên rồi này.” Mẹ đã khéo léo dùng con lật đật để dạy tôi sự kiên cường, vượt qua khó khăn mà không lùi bước. Đối với tôi, nó không chỉ là đồ chơi mà còn là người bạn thân thiết trong những lúc vui buồn, luôn nhắc nhở tôi sống mạnh mẽ và kiên định.
Giờ đây, tôi hiểu hết ý nghĩa mà mẹ đã gửi gắm qua món quà ấy. Và từ đó, tôi luôn giữ vững quyết tâm trong cuộc sống, vượt qua những thử thách để biến ước mơ của mẹ thành hiện thực.

8. Bài văn cảm nhận về món quà tuổi thơ – Con lật đật đáng yêu
Tuổi thơ là những ngày tháng vui chơi hồn nhiên, là tiếng cười trong trẻo dưới ánh nắng và những âm thanh vui tươi trong những ngày mưa. Với tôi, tuổi thơ ấy gắn liền với một món quà đặc biệt mà tôi vẫn giữ cẩn thận trên kệ tủ kính phòng khách: con gấu bông.
Con gấu bông này là món quà mẹ tặng tôi nhân dịp sinh nhật 6 tuổi, khi tôi chuẩn bị bước vào lớp 1. Cảm giác hạnh phúc vỡ òa khi tôi mở từng lớp giấy bọc quà, nhìn thấy chiếc tai gấu ló ra từ hộp bìa carton khiến tôi không thể ngừng reo lên. Tôi đã ước ao có một con gấu bông từ lâu, nhưng biết gia đình không khá giả, mẹ và bố phải vất vả để trang trải cuộc sống. Vì vậy, tôi không bao giờ dám yêu cầu hay xin mẹ món đồ chơi nào. Nhưng mẹ nhìn thấy niềm vui trong mắt tôi và quyết định tặng tôi con gấu nhỏ xinh vào dịp sinh nhật. Tôi yêu quý nó vô cùng và đặt tên là Nhỏ vì nó vừa đủ ôm, nhỏ xinh nhưng đầy ấm áp.
Mỗi khi ôm Nhỏ, tôi lại cảm nhận được tình yêu thương và sự chăm sóc của mẹ. Tôi luôn mang Nhỏ theo khi sang nhà hàng xóm chơi, và tự tay may áo cho em bằng những mảnh giấy, tưởng tượng em có một cuộc sống đầy đủ và sung túc. Một lần, con gấu bị rách tay khi tôi chơi cùng bạn. Tôi sợ hãi, lo lắng sẽ bị mẹ trách mắng, nhưng mẹ đã dịu dàng khâu lại và động viên tôi rằng không cần quá lo lắng về những điều không may xảy ra. Mẹ dạy tôi cách đối diện với khó khăn, luôn bình tĩnh và tìm cách giải quyết vấn đề. Đó là bài học đầu tiên mà mẹ dạy tôi – bài học về sự bình tĩnh và tự tin khi đối mặt với thử thách.
Giờ đây, con gấu Nhỏ vẫn được mẹ giữ gìn trong tủ kính, thỉnh thoảng được giặt sạch và tôi luôn nhớ về những lời dạy của mẹ. Mỗi khi nhìn thấy Nhỏ, tôi lại tự nhắc bản thân phải mạnh mẽ, không làm mẹ lo lắng và luôn lạc quan trong cuộc sống.

9. Bài văn cảm nhận về món quà tuổi thơ – Gấu bông Nhỏ thân yêu
Khi còn nhỏ, mỗi lần bố tôi công tác xa nhà, ông đều mang về cho tôi những món quà đầy ắp tình yêu thương. Trong số đó, có một món quà mà tôi trân trọng nhất, đó là cuốn từ điển Anh-Việt mà bố tặng tôi vào năm tôi lên lớp bốn.
Tôi vẫn nhớ, thời đó tôi là cô bé rất ham chơi và môn học tôi ghét nhất chính là tiếng Anh. Tôi luôn cảm thấy khó khăn với vô vàn từ vựng mới và cách phát âm khó nhớ. Thế nhưng, bố đã biến môn học tôi ghét nhất thành môn học tôi yêu thích chỉ bằng một món quà đặc biệt. Khi bố đi công tác xa cả tuần, tôi bị mẹ mắng vì điểm kém môn tiếng Anh và buồn bã gọi điện khóc với bố. Bố chỉ cười và hứa rằng ngày mai khi về, ông sẽ mang về một món quà giúp tôi thấy môn học này thú vị hơn.
Khi bố về, ông đã mang theo cuốn từ điển Anh-Việt mà tôi không mấy hào hứng. Lúc đầu, tôi nghĩ rằng cuốn từ điển chẳng khác gì cuốn sách cũ mà mẹ đã mua cho tôi. Tuy nhiên, khi mở ra, tôi bất ngờ vì cuốn từ điển này không giống những cuốn khác. Mỗi trang sách không chỉ đầy ắp từ mới mà còn có những bức tranh sinh động về các chủ đề khác nhau. Những bức tranh này khiến tôi không còn cảm thấy khó chịu với các từ vựng dài mà thay vào đó là niềm thích thú khi mở cuốn sách mỗi ngày. Dần dần, tôi bắt đầu đọc cuốn từ điển không chỉ vì tò mò mà còn vì sự yêu thích. Vốn từ vựng của tôi ngày một tăng lên, và trong một tiết học tiếng Anh, tôi đã trả lời câu hỏi của cô giáo bằng một câu có nhiều từ mới mà các bạn trong lớp không biết, khiến cô và bạn bè đều ngạc nhiên và khen ngợi.
Cuốn từ điển trở thành người bạn đồng hành trong việc học tiếng Anh của tôi và cũng là kỷ niệm tuổi thơ không thể quên. Dù giờ đây tôi không thể sử dụng cuốn từ điển ấy nữa, nó vẫn luôn nằm trong ngăn bàn của tôi như một món quà tình cảm vô giá mà bố dành tặng, một kỷ vật không thể xâm phạm trong cuộc đời tôi.

10. Bài văn cảm nhận về món quà tuổi thơ - Cuốn từ điển Anh-Việt đáng nhớ
Mẹ em là một người phụ nữ bận rộn, luôn cuốn theo những công việc không ngừng nghỉ. Mẹ thường xuyên phải đi công tác xa nhà, và mỗi lần như thế, mẹ lại hứa sẽ mang về cho em một món quà. Trong số những món quà mẹ đã tặng em, có lẽ đôi giày thể thao là món quà em trân trọng nhất.
Em là một cô bé khá nhút nhát, ít khi tiếp xúc với nhiều người, điều này hoàn toàn trái ngược với mẹ. Mẹ luôn lo lắng vì điều đó. Một ngày, sau chuyến công tác dài ba tháng, mẹ về và em vô cùng tò mò không biết lần này mẹ sẽ tặng món quà gì. Khi mở chiếc hộp quà mẹ gói, em thấy một tấm thiệp nhỏ màu hồng kèm theo đôi giày. Mẹ viết trong đó: "Cuộc sống ngoài kia đầy ắp những điều tươi đẹp mà con chưa khám phá. Con nên bước ra khỏi vùng an toàn của mình để cảm nhận nó. Món quà này sẽ giúp con bước vững vàng trên con đường trưởng thành." Đọc xong lời nhắn ấy, em cảm thấy vô cùng xúc động. Hóa ra, đôi giày không chỉ là một vật dụng bình thường, mà là món quà chứa đựng tình yêu thương của mẹ, mong con luôn vững bước trong cuộc sống.
Đôi giày Nike Air Max này không chỉ có kiểu dáng tinh tế mà còn rất thoải mái. Mỗi bước đi đều êm ái nhờ phần đệm khí dưới đế. Màu hồng pha đen làm em thêm phần khỏe khoắn và tự tin. Khi xỏ chân vào, em cảm thấy như mình đã thay đổi, mạnh mẽ hơn, sẵn sàng đối mặt với thử thách. Đặc biệt, đôi giày này chính là bước đầu tiên đưa em đến với đam mê chạy marathon, khi em giành chiến thắng trong cuộc thi 100m dành cho nữ. Chiến thắng ấy giúp em nhận ra ước mơ của mình, biết rõ mình muốn gì trong cuộc sống.
Em cảm ơn mẹ vì món quà tuyệt vời ấy. Đôi giày đã đồng hành cùng em trong suốt một chặng đường dài, và dù giờ đây không còn vừa với em nữa, nó vẫn được em gìn giữ cẩn thận, như một kỷ vật đầy ý nghĩa. Mỗi khi nhìn thấy đôi giày, em lại cảm nhận được tình yêu thương của mẹ và những khát vọng lớn lao mà mẹ đã khơi dậy trong em. Đôi giày ấy đã là một phần của tuổi thơ em, một món quà vô giá mà em sẽ không bao giờ quên.

Có thể bạn quan tâm

Hướng dẫn chi tiết cách thay đổi hình nền chat trên Zalo

Hướng dẫn chi tiết cách tắt thông báo "Đã xem" trên Zalo dành cho điện thoại iPhone và Android

Hướng dẫn khôi phục tài khoản Zalo khi bị hack hoặc quên mật khẩu

Bí quyết nâng cao chất lượng video

Bí quyết Trở thành Diễn giả Truyền cảm hứng
